Quyển 1 – Chương 111: Ngực cắm trường mâu kinh ngạc ve kêu

Thế giới biến mất, Ninh Khuyết tỉnh lại.

Hắn nhìn thi thể con kiến cùng đống băng vỡ vụn ra từ lá xanh kế bên
mình, thất thần một lát rồi gian nan bò lên. Hắn không biết bản thân hôn mê bao lâu, có lẽ rất dài, có lẽ rất ngắn, nhưng hắn biết nằm ngay giữa ngã tư đường là một việc hết sức nguy hiểm, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng trúc tiếng địch cùng tiếng vó ngựa, hắn hung hăng cắn môi dưới mạnh mẽ
xốc dậy tinh thần, chống thân hình tàn tạ mỏi mệt chạy vào một ngõ nhỏ
bên hông.

Máu lưu lại trên mặt đường đã biến mất vô tung, sạch sẽ giống như được
nước mưa tẩy mười lần rồi lại được ngày xuân ấm áp hong khô vậy, hắn
cũng không nhận ra vết máu trên người mình đã biến đi nơi nào, sạch sẽ
như là mới vừa tắm thùng gỗ nửa đêm trong Hồng Tụ Chiêu.

Trước khi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hắn bây giờ chỉ có một ít
ấn tượng mơ hồ, ngay cả cuộc đấu pháp thần kỳ giữa bức tranh Chu Tước
phía cuối phố dài và chiếc ô đen lớn sau lưng cũng không nhớ nổi.

Đi vào ngõ hẻm, hắn nhanh chóng cởi chiếc áo ngoài lủng đầy lỗ kiếm
trên người kia ra, lúc này mới chú ý tới trên áo thế mà không có lấy một vết máu, nao nao, gian nan cúi đầu nhìn thân thể của mình, xác nhận
thật sự không còn vết máu, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc cực
kỳ mãnh liệt. Chỉ là lúc này tình thế khẩn cấp, quan phủ đã bị kinh
động, hắn không thể dừng lại suy xét, trực tiếp kéo xuống một tấm vải bố treo trên cành cây, sau đó ném áo ngoài ra sau tường nhà dân nào đó.

Trong lòng vẫn vô cùng đau đớn như cũ, chiếc trường mâu vô hình đến từ
thương khung kia phảng phất vẫn còn cắm trong ngực hắn, mỗi lần đi một
bước đều sẽ khiến sắc mặt hắn trắng thêm một phần, cho dù là cử động nhẹ nhàng nhất cũng đều khiến hắn cảm giác lỗ hổng trong trái tim mình bị
khoét ra thêm một chút.

Hắn vươn bàn tay run rẩy chống lên thành một bức tường thấp, thắt lưng
dùng sức mà nhảy vào, lặng yên không tiếng động đi qua một cư dân còn
đang tranh thủ sáng sớm mát mẻ say ngủ, từ trên sào trúc lấy xuống một
chiếc áo đơn màu xanh, nhanh chóng khoác lên người.

Hắn có chuẩn bị thuốc trị ngoại thương cực tốt, nhưng trong quá trình
mặc quần áo, vội vàng liếc mắt xem xét một cái lại ngạc nhiên phát hiện
vô số miệng vết thương bị phi kiếm cắt máu tươi đầm đìa bên ngoài thân
thể không biết khi nào đã khép lại, loại khép lại này chẳng phải chân
chính lành lặn, nhìn qua càng giống như bị người ta dùng lửa mạnh mẽ
thiêu đốt, chỉ là ngừng chảy máu, nhưng thương thế vẫn như cũ.

Nương theo màn đêm sắp nhạt cuối cùng, Ninh Khuyết gian nan đi qua phố
lớn ngõ nhỏ trầm mặc ở đông thành Trường An, thỉnh thoảng phải nghiêng
người nấp sau cây cối, hoặc leo lên đỉnh mái hiên, tránh đi vó ngựa ngày càng gần cùng tiếng trúc địch ngày càng bén nhọn.

Khi hắn rốt cục thành công tới gần số 47 ngõ Lâm, lại phát hiện bản
thân không cách nào trở lại Lão Bút Trai trị thương, bởi vì nha dịch phủ Trường An cầm dây thừng gậy sắt đã bắt đầu dọc theo khu phố gõ cửa tra
hỏi.

Nhíu mày nhìn nha dịch, Ninh Khuyết nâng tay che miệng, mạnh mẽ đè
xuống xúc động ho khan mãnh liệt, bước chân chuyển hướng lui vào bóng
tối đầu ngõ, dựa vách tường dồn dập thở dốc hai tiếng.

Một chiếc xe ngựa hình thức phổ thông xuất hiện ngay đầu ngõ, bên trên càng xe có đánh dấu thư viện.

Ninh Khuyết ẩn thân trong bóng đêm, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa mỗi
ngày đưa bản thân đi thư viện này, cẩn thận lắng nghe tiếng cửa mở bày
hàng thỉnh thoảng truyền đến từ trong ngõ, yên lặng tính toán thời gian.

Chân phải đầy nhức mỏi hung hăng đạp lên mặt tường, thân thể suy yếu
phát ra lực lượng cuối cùng, cả người hắn tà tà lướt vào ngõ, tay phải
như tia chớp mở cửa xe, chui tọt đi vào.

Nha dịch đang hỏi ông chủ tiệm đổ cổ mơ hồ nhìn thấy gì đó trong ánh
sáng heo hắt, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đã thấy chỗ cửa ngõ không có
một bóng người, chỉ có một chiếc xe ngựa yên tĩnh đứng tại chỗ.

"Sớm như vậy, làm sao lại có một chiếc xe ngựa ngừng ở đây?" Nha dịch nhíu mày lẩm bẩm, chuẩn bị đi qua xem.

Ông chủ tiệm đồ cổ khoác kiện áo đơn lỗi thời ngáp một cái, nhìn thoáng qua xe ngựa đầu ngõ, rất chi tùy ý giải thích một câu: "Đó là xe ngựa
đón cậu Ninh đi thư viện, cùng giờ mỗi ngày đều sẽ chờ ở đây."

Nghe được hai chữ thư viện, nha dịch dừng bước, tự cười giễu, quay đầu
đến nhìn ông chủ tiệm đồ cổ cảm khái nói: "Trên đường của chúng ta thế
mà cũng có người thi đậu thư viện, thật sự là khó được."

Bên trong xe ngựa, Ninh Khuyết nhìn nha dịch và ông chủ tiệm đồ cổ đối
thoại bên thềm đá, xác nhận không có vấn đề mới buông rèm cửa cổ, nhẹ
nhàng gõ lên thành xe, dùng thanh âm mỏi mệt nói: "Lão Đoạn, có thể đi
được rồi."

Lão Đoạn phu xe hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Ninh Khuyết phía sau rèm,
kinh ngạc nói: "Cậu chủ Ninh? Cậu lên xe lúc nào thế? Sao tôi lại không
hay biết? Hôm nay cậu lên thực sớm a."

"Hôm qua ta chưa ôn tập xong giáo án khoa Lễ, giờ phải vội vã vào thư
viện nhìn lại một hai." Ninh Khuyết nhẹ giọng giải thích, sau đó hơi đổi sắc mặt, cúi thấp mình kịch liệt ho khan, vội vàng dùng tay áo che
miệng.

Nghe tiếng ho khan đè nén tê tâm liệt phế trong toa xe, phu xe thân thiết hỏi: "Cậu không có việc gì chứ?"

Ninh Khuyết đáp: "Đêm qua quá nóng, tham ăn hai ly nước đá, lại xối mấy thùng nước giếng, đại khái đã cảm mạo."

Phu xe quay người lại, một tay cầm cương một tay nhẹ quất roi ngựa,
cười nói: "Bị cảm mạo là phiền toái nhất, bất quá cậu trẻ tuổi khí
thịnh, sau khi về cửa hàng uống chút cháo bột thanh lương, liền sẽ không có chuyện gì."

Nghe hai chữ khí thịnh, Ninh Khuyết không biết vì sao đáy lòng sinh ra
một nỗi hãi sợ, hắn nao nao, cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, phát hiện mặt trên nhiễm hai ngụm máu mình vừa ho ra, liền nhẹ nhàng đem nắm chặt góc áo trong tay.

...

...

Nam thành Trường An chính là khu quý tộc, ngôi nhà nhỏ ven hồ kia càng
là nơi thanh quý, người có tư cách sống tại đó không phải phú thì chính
là quý, tuy trà sư Nhan Túc Khanh không còn ở triều đình, nhưng trong
vòng các nhân vật thượng tầng nổi tiếng vẫn có vài phần danh khí. Một
phen tử chiến bên trong lâm hồ tiểu trúc lúc trước sớm đã kinh động
những cư dân khác ven hồ, đến lúc phát hiện trà sư Nhan Túc Khanh bị
người chém mất đầu, phủ Trường An thậm chí Vũ Lâm quân lập tức bắt đầu
công tác điều tra nghiêm túc.

Lúc này cửa thành vừa mở, đúng là thời cơ cực tốt để vây hung đồ ở
trong thành, nha dịch phủ Trường An rải ra chung quanh, còn Vũ Lâm quân
thì bố phòng quanh các ngã tư đường, đội kiểm tra thực hư nơi cửa thành
càng là cực nghiêm.

Nhưng dù kiểm tra thực hư nghiêm khắc đến mấy, đúng là vẫn còn có chút
phân biệt đối xử, chí ít là với xe ngựa mang theo dấu hiệu của thư viện, phụ trách đưa học sinh đi thư viện đọc sách, biểu tình nghiêm túc của
quân giữ thành cũng chỉ là hỏi hai câu tùy ý, sau đó xốc màn xe nhìn
thoáng qua, liền vẫy tay thả đi.

Ninh Khuyết nhấc rèm cửa sổ nhìn lại hướng cửa thành, thầm nghĩ nếu
không phải vết máu trên người không biết vì sao bốc hơi toàn bộ, hôm nay muốn qua cửa này thật đúng là không dễ. Hiện tại hắn cũng không biết,
vết máu trên đường Chu Tước cũng đã bốc hơi tinh lọc toàn bộ, không có
lưu lại dấu vết gì, bằng không kỵ binh Vũ Lâm quân đã sớm truy theo vết
máu đuổi tới kẻ mỏi mệt bị thương nặng là hắn.

Vó ngựa ngượng ngùng, bánh xe lân lân, tia nắng sớm đầu tiên buông
xuống thành Trường An, chiếu rọi trên bờ má của cậu thiếu niên non nớt,
chiếu cho gương mặt đã tái nhợt càng thêm tái nhợt, hắn nhịn không được
nheo mắt lại, nhớ tới ánh mặt trời màu đen trong cái thế giới bên kia,
nhớ tới rất nhiều chuyện khó hiểu phát sinh trên người mình tối qua,
theo bản năng lắc lắc đầu, sau đó ẩn thanh đao vào dưới thùng xe.

Xe ngựa đi tới thư viện, Ninh Khuyết thong thả mà bình tĩnh đi vào, con đường lát đá u tĩnh thoang thoảng mùi hoa cỏ ngày xưa, hôm nay lại có
vẻ dài như thế, mỗi lần đi một bước đều là thống khổ như vậy, để không
bị người nhìn ra thương thế lẫn khác thường của bản thân, cho dù ngực có đau đớn kịch liệt nhường nào, hắn cũng đều phải chịu đựng, ngay cả đuôi lông mày cũng không thể lệch lấy một chút.

Loại trạng thái thân thể này tuyệt đối không cách nào lên lớp, Ninh
Khuyết rõ ràng, nếu kiên trì lên lớp, như vậy bản thân rất có khả năng
sẽ phun một ngụm máu tươi sau đó ngã lăn ngay trước mặt giáo viên cùng
các vị đồng môn, cho nên hắn trực tiếp xuyên qua ngõ hẹp bên hông thư
viện, đón tia nắng sớm không biết là thứ mấy, chậm rãi đi qua bờ hồ,
tiến đến nhà sách cũ.

Nhà sách cũ luôn mở cửa cho học sinh thư viện, lúc này sáng sớm, vô
luận là giáo viên hay bốn tay chấp sự đều không có mặt, Ninh Khuyết tự
hành đẩy cửa, sau đó tay phải chống lên vách tường, cực kỳ khó khăn
thong thả bước lên cầu thang.

Đến lầu hai quen thuộc, nhìn kệ giá đầy rẫy bộ sách tu hành, Ninh
Khuyết trầm mặc một lát, bỗng nhiên sinh ra xúc động đọc chúng mãnh
liệt, bởi vì trong cõi u minh hắn cảm giác được một điềm báo trước cực
xấu —— đây chính là lần lên lầu cuối cùng trong sinh mệnh bản thân, cũng chính là lần cuối cùng có cơ hội nhìn số sách trân quý này.

Đúng là vẫn không rút sách ra xem, cũng không có tinh thần nhìn cái tên Trần Bì Bì kia có nhắn lại gì không, hắn mệt mỏi đi tới cuối giá sách,
đến bên cửa sổ phía tây ngồi xuống sàn nhà.

Lát nữa nữ giáo viên hẳn là sẽ đến viết chữ trâm hoa nhỏ của nàng đi?
Để nàng thấy bộ dáng bản thân thế này, phải làm sao giải thích với nàng
đây? Có lẽ lát sau bản thân sẽ nhắm mắt lại rồi không cách nào tỉnh nữa, vậy cớ gì còn cần giải thích đây?

Bởi vì mất máu quá nhiều, càng bởi vì vết thương từ cuộc chạm trán
huyền diệu trong cơ thể, suy nghĩ của Ninh Khuyết cực độ hỗn loạn, tựa
như tơ liễu bay múa trong gió giữa ngày xuân, nhẹ bổng vô lực không biết phương hướng.

Hắn cúi đầu thoáng nhìn qua ngực bản thân, cảm thụ được cảm giác trống
rỗng nơi đó, cảm thụ được nỗi thống khổ xé rách khó có thể thừa nhận bên trong trống rỗng, theo bản năng nâng bàn tay phải lên run rẩy chậm rãi
sờ soạng tới.

Không đụng đến thanh trường mâu đến từ thương khung, cũng không đụng
đến máu, nhưng Ninh Khuyết lại cảm thấy tay mình tràn đầy máu tươi đặc
sệt, hơn nữa hắn vô cùng xác định ngực của mình quả thật đã bị thanh
trường mâu kia đục ra một cái động lớn.

Một cái động lớn vô hình.

Cứ như vậy vô duyên vô cớ chết đi sao? Ninh Khuyết đau đớn nghĩ, đồng
thời cảm thấy trong đầu úp tới mệt mỏi vô cùng vô tận, cảm thấy mí mắt
mình trở nên nặng ịch như chì, càng không ngừng muốn khép nó lại.

Hắn cởi xuống chiếc ô đen lớn phía sau, nhẹ nhàng đặt bên cạnh, sau đó
mệt mỏi dựa vào vách tường sau lưng, chậm rãi nhắm lại hai mắt, phát ra
một tiếng thở dài thoải mái, hai chân thật tự nhiên thả lỏng mở ra.

Giống như là Trác Nhĩ ngồi dưới bức tường xám giữa ngày mưa hôm ấy.

Trong phòng truyền đến tiếng bước chân mềm mại, nữ giáo viên dáng người tinh xảo chậm rãi đã đi tới, nhìn thấy Ninh Khuyết ngồi dựa dưới tường, đuôi mày của nàng chậm rãi nâng lên, ánh mắt dừng lại trên chiếc ô đen
lớn bên cạnh Ninh Khuyết.

Nữ giáo viên hơi nhíu mày nhìn chiếc ô đen lớn, lại nhìn sang Ninh
Khuyết, dung nhan điềm tĩnh nhiều thêm một tia hứng thú nghiên cứu tìm
tòi: "Khiến Chu Tước tức giận... là ngươi, hay vẫn là chiếc ô đen này đây?"

Nàng bình tĩnh nhìn thiếu niên kề cận cái chết, không biết vì sao lại
không có ý định ra tay cứu giúp, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng,
tiếc hận nói: "Thật đúng là rất ngạc nhiên đấy, một thiếu niên đáng
thương không có tiềm chất tu hành gì, vì sao trên người lại cất giấu
nhiều bí mật mà ngay cả ta đều nhìn không thấu như vậy?"

"Do có hứa hẹn, cho nên ta không thể giúp đỡ ngươi, bằng không ta thật
muốn nhìn một chút, sau khi ngươi sống lại sẽ biến hóa như thế nào."
Gương mặt thanh lệ của nữ giáo viên lộ ra vẻ tốt bụng trẻ con hoàn toàn
không tương xứng với tuổi, nhìn Ninh Khuyết trên đất, nói: "Ta sẽ thay
ngươi xin phép, đồng thời hi vọng Hạo Thiên có thể giáng vận may cho
ngươi, cho ngươi sống sót, nếu ngươi lần này không cách nào sống sót,
cũng chớ trách ta, chỉ có thể trách ngươi xuất hiện sớm một hai năm."

Một lát sau, nàng bưng tới một chén nước trong, hai cái bánh bao, đặt ở bên cạnh hắn, rồi trở lại bên án thư dưới cửa sổ phía đông tiếp tục
viết chữ trâm hoa kiểu nhỏ, thật giống như căn bản không biết đằng sau
không xa có vị thiếu niên sắp chết.

Ngoài cửa sổ, nắng sớm mạnh dần, ve kêu và hơi nóng mùa hè cũng dần tăng.

Chapter
1 Quyển 1 - Chương 1: Vị Thành có mưa, thiếu niên có tỳ nữ .
2 Quyển 1 - Chương 2: Nuôi tỳ nữ lấy tự trọng
3 Quyển 1 - Chương 3: Nói giỏi viết giỏi - Thiếu niên nghèo xác
4 Quyển 1 - Chương 4: Sự mộc mạc của người Đường thật không dễ thấy!
5 Quyển 1 - Chương 5: Người Đường không điển hình không thích nghĩ đến trăng sao
6 Quyển 1 - Chương 6: Nơi biên thành thật khó tưởng tượng được cuộc sống trong Trường An (1+2+3)
7 Quyển 1 - Chương 7: Đêm uống rượu, mơ thấy một vùng biển cả
8 Quyển 1 - Chương 8: Bên đường Bắc Sơn, tên từ nam tới
9 Quyển 1 - Chương 9: Những thị vệ tâm như đá tảng
10 Quyển 1 - Chương 10: Một kiếm gác trên đùi, một kiếm bay ngang trong máu
11 Quyển 1 - Chương 11: Kiếm ai đang than thở
12 Quyển 1 - Chương 12: Thủ đoạn Ma tông và mũi tên của người lính biên thùy
13 Quyển 1 - Chương 13: Đóa hoa đỏ trên tấm áo xanh
14 Quyển 1 - Chương 14: Ta có ba thanh đao
15 Quyển 1 - Chương 15: Hắn là người đốn củi bên hồ Sơ Bích
16 Quyển 1 - Chương 16: Hắn bước đi trong núi, trên lưng cõng một cô bé
17 Quyển 1 - Chương 17: Câu chuyện cổ tích kể bên đống lửa
18 Quyển 1 - Chương 18: Chỉ vì cô quá xinh đẹp mà ra
19 Quyển 1 - Chương 19: Trong tuyết sơn chẳng có thứ gì
20 Quyển 1 - Chương 20: Cánh đào khuất ở góc tranh
21 Quyển 1 - Chương 21: Hỏi đạo nào không còn trong khuôn khổ?
22 Quyển 1 - Chương 22: Học tập trên đường
23 Quyển 1 - Chương 23: Ta biết rằng ngài biết ta là người có dị bẩm...
24 Quyển 1 - Chương 24: Kẻ khó chiều
25 Quyển 1 - Chương 25: Một giấc mộng
26 Quyển 1 - Chương 26: Tòa thành hùng vĩ kia ơi, lâu rồi không gặp!
27 Quyển 1 - Chương 27: Ta cùng Trường An vui ngày gặp lại
28 Quyển 1 - Chương 28: Ngoài phủ tướng quân
29 Quyển 1 - Chương 29: Gặp nhau sau bảy năm trời
30 Quyển 1 - Chương 30: Thấy chu tước tim ta băng giá
31 Quyển 1 - Chương 31: Một đồng tiền hại hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán (1)
32 Quyển 1 - Chương 32: Một đồng tiền hại hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán (2)
33 Quyển 1 - Chương 33: Bút rơi xuống ngõ bốn mươi bảy
34 Quyển 1 - Chương 34: Vị khách hàng đầu tiên của Lão Bút Trai
35 Quyển 1 - Chương 35: Mưa xuân sao lạnh lùng ghê
36 Quyển 1 - Chương 36: Mặt thản nhiên mà tim như xé rách
37 Quyển 1 - Chương 37: Thanh lâu đầy rẫy biết tìm nơi nào?
38 Quyển 1 - Chương 38: Rượu hoa nhắm với hạt dưa, chuyện thường trong dự liệu
39 Quyển 1 - Chương 39: Giản đại gia bỗng dưng muốn... Mắng
40 Quyển 1 - Chương 40: Đêm nay, bên suối một chàng trai
41 Quyển 1 - Chương 41: Thủy Châu Nhi nóng bỏng
42 Quyển 1 - Chương 42: Ngự sử Trương Di Kỳ hối hận
43 Quyển 1 - Chương 43: Ngự sử Trương Di Kỳ vào rọ
44 Quyển 1 - Chương 44: Ngự sử Trương Di Kỳ tuyệt vọng
45 Quyển 1 - Chương 45: Ngự sử Trương Di Kỳ toi mạng
46 Quyển 1 - Chương 46: Xã hội đen đàm phán chuyện di dời - Một nét văn hóa Trường An
47 Quyển 1 - Chương 47: Gậy trúc rỗng hai đầu vang vọng
48 Quyển 1 - Chương 48: Nha dịch bị thương, đạo sĩ già đứng bên tế đàn
49 Quyển 1 - Chương 49: Đại Đường - Thần Quốc khéo là ghét nhau
50 Quyển 1 - Chương 50: Cuộc nói chuyện làm thay đổi lịch sử giang hồ Thành Trường An
51 Quyển 1 - Chương 51: Ông trời còn dung ta thì ta còn sống khỏe
52 Quyển 1 - Chương 52: Đình Xuân Phong, lão Triều Tiểu Thụ
53 Quyển 1 - Chương 53: Người đứng bên đình ướt vạt áo lam
54 Quyển 1 - Chương 54: Mưa to trong đêm, truyền kỳ tái hiện
55 Quyển 1 - Chương 55: Triều Tiểu Thụ!Triều Tiểu Thụ!
56 Quyển 1 - Chương 56: Xe ngựa nơi mưa,ba kiếm tái hiện
57 Quyển 1 - Chương 57: Cùng nhau chiến đấu!
58 Quyển 1 - Chương 58: Mưa,gió và bóng đêm đều có thể vào
59 Quyển 1 - Chương 59: Náo loạn Trường An
60 Quyển 1 - Chương 60: Vừa chạy vừa bắn tên
61 Quyển 1 - Chương 61: Hàng tỷ giọt mưa trút xuống
62 Quyển 1 - Chương 62: Giết người còn mệt hơn cuốc đất
63 Quyển 1 - Chương 63: Mạng sống là thứ nhất,thứ hai là tô mỳ trứng
64 Quyển 1 - Chương 64: Ngự Thư phòng
65 Quyển 1 - Chương 65: Thời khắc cá vượt biển(1)
66 Quyển 1 - Chương 66: Thời khắc cá vượt biển(2)
67 Quyển 1 - Chương 67: Hoa nở nơi thiên đường(1)
68 Quyển 1 - Chương 68: Hoa nở nơi thiên đường(2)
69 Quyển 1 - Chương 69: Hoa nở nơi thiên đường(3)
70 Quyển 1 - Chương 70: Cáo biệt ngõ quen
71 Quyển 1 - Chương 71: Thư viện
72 Quyển 1 - Chương 72: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (thượng)
73 Quyển 1 - Chương 73: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (trung)
74 Quyển 1 - Chương 74: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (hạ)
75 Quyển 1 - Chương 75: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (4)
76 Quyển 1 - Chương 76: Tia chớp màu đen cùng dây cung hòa tấu
77 Quyển 1 - Chương 77: Thư Viện ngoại hạng
78 Quyển 1 - Chương 78: Thảo luận học thuật lúc giữa chiều
79 Quyển 1 - Chương 79: Bài học đầu tiên
80 Quyển 1 - Chương 80: Thanh xuân ơi hỡi thanh xuân
81 Quyển 1 - Chương 81: Vị giáo thụ người Yên trong Thư Viện
82 Quyển 1 - Chương 82: Cựu Thư Lâu
83 Quyển 1 - Chương 83: Nhát đao đầu tiên chẻ đôi ngọn núi
84 Quyển 1 - Chương 84: Xuân tàn, người mệt, sách còn trơ trơ
85 Quyển 1 - Chương 85: Ngoài Nhà Sách sóng dâng gió nổi
86 Quyển 1 - Chương 86: Cỗ xe ngựa màn xanh
87 Quyển 1 - Chương 87: Giấy kẹp trong sách, chẳng biết viết gì
88 Quyển 1 - Chương 88: Sự ra đời của một tuyệt tác vô sỉ
89 Quyển 1 - Chương 89: Thăm phủ công chúa
90 Quyển 1 - Chương 90: Một câu chuyện gọi là cổ tích về hoàng tử bé...
91 Quyển 1 - Chương 91: Giết người tại kho củi phường sắt
92 Quyển 1 - Chương 92: Lấy máu rửa máu
93 Quyển 1 - Chương 93: Ai động vào ngự thư phòng của Trẫm?
94 Quyển 1 - Chương 94: Cánh cửa đầu tiên đi tới thế giới kia
95 Quyển 1 - Chương 95: Vĩnh tự bát pháp
96 Quyển 1 - Chương 96: Đêm nay không người đi vào giấc ngủ
97 Quyển 1 - Chương 97: Ai dựa lan can ngắm nhìn?
98 Quyển 1 - Chương 98: Cùng là kẻ lưu lạc chân trời
99 Quyển 1 - Chương 99: Đêm hai đại danh thiếp ra đời
100 Quyển 1 - Chương 100: Truyền nhân thần phù sư
101 Quyển 1 - Chương 101: Lời nhắn về cây tiêu của đất trời
102 Quyển 1 - Chương 102: Những kẻ kinh mạch không thông hoặc đứt đoạn nào đó
103 Quyển 1 - Chương 103: Dời núi
104 Quyển 1 - Chương 104: Thư từ qua lại bàn luận ưu khuyết điểm
105 Quyển 1 - Chương 105: Bầy trâu, sau núi, phương thuốc
106 Quyển 1 - Chương 106: Viết thư xuyên ngày tháng
107 Quyển 1 - Chương 107: Đêm hè một bát mì, ven hồ Một trà sư
108 Quyển 1 - Chương 108: Trận chiến đầu tiên trong đời
109 Quyển 1 - Chương 109: Đóa hoa màu đen mọc sau lưng thiếu niên
110 Quyển 1 - Chương 110: Chu Tước, chiếc ô đen cùng với trời đêm sáng rực
111 Quyển 1 - Chương 111: Ngực cắm trường mâu kinh ngạc ve kêu
112 Quyển 1 - Chương 112: Trên tháp luận động tĩnh
113 Quyển 1 - Chương 113: Xe ngựa rơi vào bờ ruộng dọc ngang
114 Quyển 1 - Chương 114: Sức nặng không thể thừa nhận
115 Quyển 1 - Chương 115: Chuyện mà ngươi ta đều nghĩ không rõ
116 Quyển 1 - Chương 116: Khăn ướt
117 Quyển 1 - Chương 117: Thanh âm mỹ diệu
118 Quyển 1 - Chương 118: Chuyện xưa
119 Quyển 1 - Chương 119: Thi đấu
120 Quyển 1 - Chương 120: Tự ấu sát man
121 Quyển 1 - Chương 121: Sau khi có thể tu hành
122 Quyển 1 - Chương 122: Xem phá
123 Quyển 1 - Chương 123: Thiếu niên ái tài
Chapter

Updated 123 Episodes

1
Quyển 1 - Chương 1: Vị Thành có mưa, thiếu niên có tỳ nữ .
2
Quyển 1 - Chương 2: Nuôi tỳ nữ lấy tự trọng
3
Quyển 1 - Chương 3: Nói giỏi viết giỏi - Thiếu niên nghèo xác
4
Quyển 1 - Chương 4: Sự mộc mạc của người Đường thật không dễ thấy!
5
Quyển 1 - Chương 5: Người Đường không điển hình không thích nghĩ đến trăng sao
6
Quyển 1 - Chương 6: Nơi biên thành thật khó tưởng tượng được cuộc sống trong Trường An (1+2+3)
7
Quyển 1 - Chương 7: Đêm uống rượu, mơ thấy một vùng biển cả
8
Quyển 1 - Chương 8: Bên đường Bắc Sơn, tên từ nam tới
9
Quyển 1 - Chương 9: Những thị vệ tâm như đá tảng
10
Quyển 1 - Chương 10: Một kiếm gác trên đùi, một kiếm bay ngang trong máu
11
Quyển 1 - Chương 11: Kiếm ai đang than thở
12
Quyển 1 - Chương 12: Thủ đoạn Ma tông và mũi tên của người lính biên thùy
13
Quyển 1 - Chương 13: Đóa hoa đỏ trên tấm áo xanh
14
Quyển 1 - Chương 14: Ta có ba thanh đao
15
Quyển 1 - Chương 15: Hắn là người đốn củi bên hồ Sơ Bích
16
Quyển 1 - Chương 16: Hắn bước đi trong núi, trên lưng cõng một cô bé
17
Quyển 1 - Chương 17: Câu chuyện cổ tích kể bên đống lửa
18
Quyển 1 - Chương 18: Chỉ vì cô quá xinh đẹp mà ra
19
Quyển 1 - Chương 19: Trong tuyết sơn chẳng có thứ gì
20
Quyển 1 - Chương 20: Cánh đào khuất ở góc tranh
21
Quyển 1 - Chương 21: Hỏi đạo nào không còn trong khuôn khổ?
22
Quyển 1 - Chương 22: Học tập trên đường
23
Quyển 1 - Chương 23: Ta biết rằng ngài biết ta là người có dị bẩm...
24
Quyển 1 - Chương 24: Kẻ khó chiều
25
Quyển 1 - Chương 25: Một giấc mộng
26
Quyển 1 - Chương 26: Tòa thành hùng vĩ kia ơi, lâu rồi không gặp!
27
Quyển 1 - Chương 27: Ta cùng Trường An vui ngày gặp lại
28
Quyển 1 - Chương 28: Ngoài phủ tướng quân
29
Quyển 1 - Chương 29: Gặp nhau sau bảy năm trời
30
Quyển 1 - Chương 30: Thấy chu tước tim ta băng giá
31
Quyển 1 - Chương 31: Một đồng tiền hại hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán (1)
32
Quyển 1 - Chương 32: Một đồng tiền hại hai chủ tớ sứt đầu mẻ trán (2)
33
Quyển 1 - Chương 33: Bút rơi xuống ngõ bốn mươi bảy
34
Quyển 1 - Chương 34: Vị khách hàng đầu tiên của Lão Bút Trai
35
Quyển 1 - Chương 35: Mưa xuân sao lạnh lùng ghê
36
Quyển 1 - Chương 36: Mặt thản nhiên mà tim như xé rách
37
Quyển 1 - Chương 37: Thanh lâu đầy rẫy biết tìm nơi nào?
38
Quyển 1 - Chương 38: Rượu hoa nhắm với hạt dưa, chuyện thường trong dự liệu
39
Quyển 1 - Chương 39: Giản đại gia bỗng dưng muốn... Mắng
40
Quyển 1 - Chương 40: Đêm nay, bên suối một chàng trai
41
Quyển 1 - Chương 41: Thủy Châu Nhi nóng bỏng
42
Quyển 1 - Chương 42: Ngự sử Trương Di Kỳ hối hận
43
Quyển 1 - Chương 43: Ngự sử Trương Di Kỳ vào rọ
44
Quyển 1 - Chương 44: Ngự sử Trương Di Kỳ tuyệt vọng
45
Quyển 1 - Chương 45: Ngự sử Trương Di Kỳ toi mạng
46
Quyển 1 - Chương 46: Xã hội đen đàm phán chuyện di dời - Một nét văn hóa Trường An
47
Quyển 1 - Chương 47: Gậy trúc rỗng hai đầu vang vọng
48
Quyển 1 - Chương 48: Nha dịch bị thương, đạo sĩ già đứng bên tế đàn
49
Quyển 1 - Chương 49: Đại Đường - Thần Quốc khéo là ghét nhau
50
Quyển 1 - Chương 50: Cuộc nói chuyện làm thay đổi lịch sử giang hồ Thành Trường An
51
Quyển 1 - Chương 51: Ông trời còn dung ta thì ta còn sống khỏe
52
Quyển 1 - Chương 52: Đình Xuân Phong, lão Triều Tiểu Thụ
53
Quyển 1 - Chương 53: Người đứng bên đình ướt vạt áo lam
54
Quyển 1 - Chương 54: Mưa to trong đêm, truyền kỳ tái hiện
55
Quyển 1 - Chương 55: Triều Tiểu Thụ!Triều Tiểu Thụ!
56
Quyển 1 - Chương 56: Xe ngựa nơi mưa,ba kiếm tái hiện
57
Quyển 1 - Chương 57: Cùng nhau chiến đấu!
58
Quyển 1 - Chương 58: Mưa,gió và bóng đêm đều có thể vào
59
Quyển 1 - Chương 59: Náo loạn Trường An
60
Quyển 1 - Chương 60: Vừa chạy vừa bắn tên
61
Quyển 1 - Chương 61: Hàng tỷ giọt mưa trút xuống
62
Quyển 1 - Chương 62: Giết người còn mệt hơn cuốc đất
63
Quyển 1 - Chương 63: Mạng sống là thứ nhất,thứ hai là tô mỳ trứng
64
Quyển 1 - Chương 64: Ngự Thư phòng
65
Quyển 1 - Chương 65: Thời khắc cá vượt biển(1)
66
Quyển 1 - Chương 66: Thời khắc cá vượt biển(2)
67
Quyển 1 - Chương 67: Hoa nở nơi thiên đường(1)
68
Quyển 1 - Chương 68: Hoa nở nơi thiên đường(2)
69
Quyển 1 - Chương 69: Hoa nở nơi thiên đường(3)
70
Quyển 1 - Chương 70: Cáo biệt ngõ quen
71
Quyển 1 - Chương 71: Thư viện
72
Quyển 1 - Chương 72: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (thượng)
73
Quyển 1 - Chương 73: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (trung)
74
Quyển 1 - Chương 74: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (hạ)
75
Quyển 1 - Chương 75: Mùa xuân năm đó ta cắt một cân đào! (4)
76
Quyển 1 - Chương 76: Tia chớp màu đen cùng dây cung hòa tấu
77
Quyển 1 - Chương 77: Thư Viện ngoại hạng
78
Quyển 1 - Chương 78: Thảo luận học thuật lúc giữa chiều
79
Quyển 1 - Chương 79: Bài học đầu tiên
80
Quyển 1 - Chương 80: Thanh xuân ơi hỡi thanh xuân
81
Quyển 1 - Chương 81: Vị giáo thụ người Yên trong Thư Viện
82
Quyển 1 - Chương 82: Cựu Thư Lâu
83
Quyển 1 - Chương 83: Nhát đao đầu tiên chẻ đôi ngọn núi
84
Quyển 1 - Chương 84: Xuân tàn, người mệt, sách còn trơ trơ
85
Quyển 1 - Chương 85: Ngoài Nhà Sách sóng dâng gió nổi
86
Quyển 1 - Chương 86: Cỗ xe ngựa màn xanh
87
Quyển 1 - Chương 87: Giấy kẹp trong sách, chẳng biết viết gì
88
Quyển 1 - Chương 88: Sự ra đời của một tuyệt tác vô sỉ
89
Quyển 1 - Chương 89: Thăm phủ công chúa
90
Quyển 1 - Chương 90: Một câu chuyện gọi là cổ tích về hoàng tử bé...
91
Quyển 1 - Chương 91: Giết người tại kho củi phường sắt
92
Quyển 1 - Chương 92: Lấy máu rửa máu
93
Quyển 1 - Chương 93: Ai động vào ngự thư phòng của Trẫm?
94
Quyển 1 - Chương 94: Cánh cửa đầu tiên đi tới thế giới kia
95
Quyển 1 - Chương 95: Vĩnh tự bát pháp
96
Quyển 1 - Chương 96: Đêm nay không người đi vào giấc ngủ
97
Quyển 1 - Chương 97: Ai dựa lan can ngắm nhìn?
98
Quyển 1 - Chương 98: Cùng là kẻ lưu lạc chân trời
99
Quyển 1 - Chương 99: Đêm hai đại danh thiếp ra đời
100
Quyển 1 - Chương 100: Truyền nhân thần phù sư
101
Quyển 1 - Chương 101: Lời nhắn về cây tiêu của đất trời
102
Quyển 1 - Chương 102: Những kẻ kinh mạch không thông hoặc đứt đoạn nào đó
103
Quyển 1 - Chương 103: Dời núi
104
Quyển 1 - Chương 104: Thư từ qua lại bàn luận ưu khuyết điểm
105
Quyển 1 - Chương 105: Bầy trâu, sau núi, phương thuốc
106
Quyển 1 - Chương 106: Viết thư xuyên ngày tháng
107
Quyển 1 - Chương 107: Đêm hè một bát mì, ven hồ Một trà sư
108
Quyển 1 - Chương 108: Trận chiến đầu tiên trong đời
109
Quyển 1 - Chương 109: Đóa hoa màu đen mọc sau lưng thiếu niên
110
Quyển 1 - Chương 110: Chu Tước, chiếc ô đen cùng với trời đêm sáng rực
111
Quyển 1 - Chương 111: Ngực cắm trường mâu kinh ngạc ve kêu
112
Quyển 1 - Chương 112: Trên tháp luận động tĩnh
113
Quyển 1 - Chương 113: Xe ngựa rơi vào bờ ruộng dọc ngang
114
Quyển 1 - Chương 114: Sức nặng không thể thừa nhận
115
Quyển 1 - Chương 115: Chuyện mà ngươi ta đều nghĩ không rõ
116
Quyển 1 - Chương 116: Khăn ướt
117
Quyển 1 - Chương 117: Thanh âm mỹ diệu
118
Quyển 1 - Chương 118: Chuyện xưa
119
Quyển 1 - Chương 119: Thi đấu
120
Quyển 1 - Chương 120: Tự ấu sát man
121
Quyển 1 - Chương 121: Sau khi có thể tu hành
122
Quyển 1 - Chương 122: Xem phá
123
Quyển 1 - Chương 123: Thiếu niên ái tài
footer(); ?>