Chương 118: Kẻ Thứ Ba

Nam Phi cùng Việt Dã tròn mắt nhìn cảnh này. Hai người phải kéo hết sức mới can ngăn được Diệp Mạc.

Nhưng cảnh tượng vừa nãy thực sự khiến người ta chết lặng. Thái Vy như phát điên không chút lưu tình làm ngôi mộ của bố mìn thành một đống hỗn loạn. Vậy đáp án chính là? Hai mẹ con trước mặt này.

"Chú Mộ!" Thái Vy trừng mắt lên nhìn Nam Mộ.

"Con cần bình tĩnh lại." Giọng ông vẫn trầm trầm như là cảnh vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ.

"Chú có biết con làm thế là vì sao không? Ông ta... ông ta lén lút với người đàn bà khác. Thậm chí còn có một đứa con chỉ kém con một tuổi.

Chú nói xem con phải bình tĩnh như nào?"

Cô như là nói rất lớn như là hét vào mặt Nam Mộ vậy. Đôi mắt xanh đỏ ửng, những uất ức được kìm nén từ lúc nãy bây giờ mới bộ phát ra ngoài.

Nam Mộ có chút nhíu mày, về phẩm chất của Thái Hoàng ông không có chút nghi ngờ gì nhưng người phụ nữ vừa bị vợ ông không lưu tình đánh kia chắc chắn là có quen biết.

"Vậy con làm đi, con đập nốt bát hương đi, chú không ngăn nữa, con đập đi." Bàn tay của Nam Mộ không chút lưu tình rút lui khỏi. Giọng nói của ông lạnh lẽo đáp.

Thái Vy có dám không? Đương nhiên là dám!

Cô giơ cao tay không chút lưu tình mà đập xuống. Nhưng không có tiếng nào cả. Bàn tay to lớn của Nam Cường đã đỡ lấy ở dưới đáy bát.

"Em sẽ hối hận! Anh không thể để em như vậy." Tiếng của Nam Cường truyền đến bên tai của Thái Vy.

Cô cắn môi đôi mắt xanh đầy lửa quay lại nhìn anh, lúc này Việt Dã nhanh chóng cướp lấy bát hương từ tay của Thái Vy đặt lại chỗ cũ.

"Em hãy bình tĩnh lại." Anh siết chặt lấy tay của cô, dùng giọng mềm mại nhất để khuyên ngăn cô.

Nam Mộ bên này cũng phải ôm chặt lấy hỗ dữ Diệp Mạc. Cùng với Nam Phi trấn an tinh thần của bà.

Trên mặt Tống Bảo cùng mẹ của mình thực sự là bị đánh đến xầy xước gỉ máu. Thái Vy không làm thì để bà làm. Người hiểu chuyện ở đây nhanh là bà, và bà cũng biết người đàn bà này là ai.

"Tao không ngờ mày còn dám làm chuyện khốn nạn như vậy, chắc chắn mày hạ thuốc, chắc chắn mày đã làm như vậy!"

Tống Thư, năm đó anh ấy không ra tay với mày và bảo với tao là tha cho mày đúng là sai lầm! Đáng lẽ tao nên phải xử mày từ rất lâu để tránh hậu quả sau này! Tao rất hối hận, tao thực sự hối hận!

Con bé nó mà bị làm sao hay bị đả kích gì mày tốt nhất nên chuẩn bị cho cái mạng rẻ rách của mày đi." Diệp Mạc điên cuồng chửi bới, một mặt khác biệt này của bà làm cho Nam Phi phải ngớ người. Cậu biết mẹ cậu không phải là thỏ. Cậu cứ nghĩ mẹ là sói mẹ, ai mà ngờ được lại là sư tử được dấu trong thân hình một người sói mẹ.

Tống Thư bặm môi, nước mắt chảy dài. Bà cố kéo Tống Bảo đứng trước mặt, nhưng người cậu vững trãi như một bức tường thành, mọi công kích đều chắn đỡ hộ bà. Chuyện này bà biết bà đã tưởng tượng rất nhiều lần trong mơ. Bà tượng tượng ra Thái Vy sẽ đánh mình thừa sống thiếu chết, và Diệp Mạc cũng vậy. Nhưng bà lầm Thái Vy đúng là có ý muốn đánh bà nhưng con bé nó vẫn cắn răng nhịn ngược vào lòng, thà để mình bị thương còn hơn phải ra tay với người đàn bà dơ bẩn như bà...

"Chị Diệp, em... Thực sự là em có lỗi với mẹ con chị Tiêu."

Từ chị Tiêu được phát ra khỏi miệng của Tống Thư, Diệp Mạc hận không thể thoát ra khỏi vòng tay của Nam Mộ để đánh người đàn bà này đến chết.

"DMM, mày câm mồm, tên của chị ấy không phải để loại chó đẻ như mày gọi lên."

Nam Phi cũng phải túm tay ngăn lấy mẹ mình lại. Tống Thư mặt mày nhợt nhạt không dám nói gì nữa. Tống Bảo muốn lên tiếng nhưng người thứ ba xen vào như mẹ mình, là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác thế này có đáng được bênh vực không?

"Diệp Mạc!" Giọng nói của Nam Mộ truyền đến bên tai của bà. Nhỏ nhưng uy lực rất mạnh. Bà không còn dãy dụa ra nữa, chỉ dùng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn hai mẹ con Tống.

Thái Vy dùng đôi mắt tràn đầy bị thương nhìn Nam Cường. Cô cắn môi hít sâu bình tĩnh lại, một khả năng kiềm chế rất mạnh mẽ. Nhưng điều này càng làm Nam Cường chua xót hơn.

"Em ổn rồi." Giọng nói khản đặc của Thái Vy vang lên cắt đứt bầu không khí yên tĩnh này.

Nam Cường nhíu mày, ổn? Cô mà ổn chắc? Có mà cái khỉ mốc. Bàn tay của anh vẫn không buông ra, Thái Vy rũ mắt kéo theo anh đi đến cho Diệp Mạc để trấn an bà.

"Cô Mạc."

"Vy, con yên tâm cô sẽ không để con phải chịu ủy khuất!"

Thái Vy mím môi gật đầu đáp: "Cô bình tĩnh."

Diệp Mạc thở phì phò khẽ gật đầu.

Đôi mắt xanh lạnh lẽo liếc đến hai mẹ con nhà Tống đang đứng. Trời đã tối cảm giác lạnh lẽo không biết do ánh mắt của Thái Vy hay là do đây là nghĩa trang...

"Cách xa 10m, trong vòng 24h hai mẹ con bà quỳ xuống mộ mẹ tôi tạ lỗi. Làm được lúc đấy tôi và mẹ con bà tính chuyện tiếp!"

Thái Vy nói xong liền trực tiếp xoay người kéo Nam Cường đi.

Cô rất mệt mỏi, cô muốn ngủ, cô muốn ngày hôm nay chỉ là một giấc mơ dài dẵng... Khi tỉnh dậy mọi thứ chỉ là hư ảo biến mất.

"Em mệt rồi... Cõng em." Thái Vy vừa dứt lời Nam Cường liền cúi người sốc cô lên lưng mình. Bờ vai dài, rộng và mùi hương xung quanh người của người đàn ông này làm cô rất an tâm.

Thái Vy gối đầu lên vai anh, rất nhanh hơi thở từ từ truyền đến, cô nhắm nghiền mắt ngủ trên lưng của anh chỉ trong vài phút ngắn ngủi.

Bàn tay đỏ dính máu đã khô của cô đặt nhẹ lên vai còn lại của anh. Chắc chắn là rất đau... Anh khẽ xoa đầu cô, đưa mắt ra hiệu cho Việt Dã để cậu gọi Mễ Tư.

Nam Phi đi sau cùng, cậu đưa điện thoại gọi mấy người đến trông cặp mẹ con kia, nếu như Thái Vy nói thì có vẻ cô sẽ giơ cao đánh khẽ với mẹ con nhà đấy rồi.

Hai chiếc xe ô tô, Việt Dã lái một, Nam Phi lái một. Hai người kia bận chăm sóc người phụ nữ của họ rồi...

.....

Đầu gối của Tống Bảo đã tê dần, não cậu cũng tê dần, hôm nay tưởng sẽ là một ngày nghỉ đẹp nhưng tai họa ập đến làm cậu muốn...

Nhìn khuôn mặt bị đánh tím xưng lên cùng với vết cào trên mặt mẹ mình cậu muốn nói gì đó nhưng mở miệng lại khô khốc không biết nói sao.

"Mẹ... Mẹ là kẻ thứ ba chuyên đi phá hoại hanh phúc của gia đình người ta à..." Câu hỏi này còn đau hơn cái tát của Diệp Mạc vừa đánh Tống Thư.

Chapter
1 Chương 1: Khởi đầu
2 Chương 2: Phát bệnh
3 Chương 3: Đối đầu
4 Chương 4: Đôi mắt
5 Chương 5: Nhà có trộm
6 Chương 6: Gặp lại
7 Chương 7: Cô gái hung hãn
8 Chương 8: Thỏa thuận
9 Chương 9: Chiếc balo
10 Chương 10
11 Chương 11: Ngon
12 Chương 12
13 Chương 13: Vẫn sẽ tìm
14 Chương 14: Phòng cấp cứu
15 Chương 15: Đám tang
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19: Ăn lẩu
20 Chương 20: Sinh nhật
21 Chương 21: Tặng cà vạt
22 Chương 22: Mua lồng đèn
23 Chương 23: Năm mới vui vẻ
24 Chương 24: Kỉ Tư Thiên
25 Chương 25: Bị bỏng
26 Chương 26: Bị tính kế
27 Chương 27: Nghỉ việc
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30: Lý Húc
31 Chương 31: Gặp lại Việt Dã
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34: Nguy hiểm
35 Chương 35: Tôi và cô (H)
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39: Cãi vã
40 Chương 40: Hôn
41 Chương 41: Nội gián
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45: Làm ơn mắc oán
46 Chương 46: Điểu
47 Chương 47: Rất hợp cạ
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51: Đi làm lại
52 Chương 52
53 Chương 53: Đỏ mặt
54 Chương 54
55 Chương 55: Trang điểm
56 Chương 56: Vô tình để lộ
57 Chương 57: Hội ngộ
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74: Chí chóe
75 Chương 75: Khẩu chiến
76 Chương 76
77 Chương 77: Đồng Chi
78 Chương 78: Nấu chè
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82: Lỡ lời (H)
83 Chương 83: Nhận lỗi (H)
84 Chương 84: Không ghét
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Kim Cương
89 Chương 89: Vụ cháy
90 Chương 90: Cảm giác may mắn
91 Chương 91: Người đàn ông có đôi mắt màu xanh
92 Chương 92: Hôn mê
93 Chương 93: Tiêu trân ái
94 Chương 94: Mẹ
95 Chương 95: Cháu ngoại
96 Chương 96: Xử lí
97 Chương 97: Ngượng ngùng
98 Chương 98: Em lại định đi đâu?
99 Chương 99: Bảy tội lỗi của con người
100 Chương 100: Tôi muốn em chủ động
101 Chương 101: Em Còn Có Tôi Và Mọi Người
102 Chương 102: Cá Cược
103 Chương 103: Phải Phạt Và Phải Thưởng
104 Chương 104: Em Chờ Đấy
105 Chương 105: Đồng Khởi
106 Chương 106: Tài Liệu
107 Chương 107: Cắm Sừng
108 Chương 108: Em Xin Lỗi Rồi Còn Gì (H)
109 Chương 109: Anh Đối Với Em Chính Là Thật Lòng
110 Chương 110: Anh Sẽ Bảo Vệ Cô
111 Chương 111: Đăng Kí Học Lái Xe
112 Chương 112: 5 Tháng Sau Tính Tiếp
113 Chương 113: Lần Sau Không Làm Ban Ngày Nữa Đâu.. (H)
114 Chương 114: Xem Bói
115 Chương 115: Người Yêu Cũ
116 Chương 116: Chị Em Ruột
117 Chương 117: Ông Là Một Ông Bố Tồi Tệ Và Cũng Là Một Người Chồng Khốn Nạn
118 Chương 118: Kẻ Thứ Ba
119 Chương 119: Sốt
120 Chương 120: Đã Tìm Được
121 Chương 121: Mười Điều Răn Của Chúa
122 Chương 122: Đến Thành Phố S
123 Chương 123: Mật Thất
124 Chương 124: Một Chút Kí Ức Vụn Vặt
125 Chương 125: Là Bố!
126 Chương 126: Tại Sao Ông Lại Cam Chịu Ở Đây Đến Tận Gần 20 Năm?
127 Chương 127: Tội Lỗi
128 Chương 128: Ám Sát
129 Chương 129: Mơ
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Khởi đầu
2
Chương 2: Phát bệnh
3
Chương 3: Đối đầu
4
Chương 4: Đôi mắt
5
Chương 5: Nhà có trộm
6
Chương 6: Gặp lại
7
Chương 7: Cô gái hung hãn
8
Chương 8: Thỏa thuận
9
Chương 9: Chiếc balo
10
Chương 10
11
Chương 11: Ngon
12
Chương 12
13
Chương 13: Vẫn sẽ tìm
14
Chương 14: Phòng cấp cứu
15
Chương 15: Đám tang
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19: Ăn lẩu
20
Chương 20: Sinh nhật
21
Chương 21: Tặng cà vạt
22
Chương 22: Mua lồng đèn
23
Chương 23: Năm mới vui vẻ
24
Chương 24: Kỉ Tư Thiên
25
Chương 25: Bị bỏng
26
Chương 26: Bị tính kế
27
Chương 27: Nghỉ việc
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30: Lý Húc
31
Chương 31: Gặp lại Việt Dã
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34: Nguy hiểm
35
Chương 35: Tôi và cô (H)
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39: Cãi vã
40
Chương 40: Hôn
41
Chương 41: Nội gián
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45: Làm ơn mắc oán
46
Chương 46: Điểu
47
Chương 47: Rất hợp cạ
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51: Đi làm lại
52
Chương 52
53
Chương 53: Đỏ mặt
54
Chương 54
55
Chương 55: Trang điểm
56
Chương 56: Vô tình để lộ
57
Chương 57: Hội ngộ
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74: Chí chóe
75
Chương 75: Khẩu chiến
76
Chương 76
77
Chương 77: Đồng Chi
78
Chương 78: Nấu chè
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82: Lỡ lời (H)
83
Chương 83: Nhận lỗi (H)
84
Chương 84: Không ghét
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Kim Cương
89
Chương 89: Vụ cháy
90
Chương 90: Cảm giác may mắn
91
Chương 91: Người đàn ông có đôi mắt màu xanh
92
Chương 92: Hôn mê
93
Chương 93: Tiêu trân ái
94
Chương 94: Mẹ
95
Chương 95: Cháu ngoại
96
Chương 96: Xử lí
97
Chương 97: Ngượng ngùng
98
Chương 98: Em lại định đi đâu?
99
Chương 99: Bảy tội lỗi của con người
100
Chương 100: Tôi muốn em chủ động
101
Chương 101: Em Còn Có Tôi Và Mọi Người
102
Chương 102: Cá Cược
103
Chương 103: Phải Phạt Và Phải Thưởng
104
Chương 104: Em Chờ Đấy
105
Chương 105: Đồng Khởi
106
Chương 106: Tài Liệu
107
Chương 107: Cắm Sừng
108
Chương 108: Em Xin Lỗi Rồi Còn Gì (H)
109
Chương 109: Anh Đối Với Em Chính Là Thật Lòng
110
Chương 110: Anh Sẽ Bảo Vệ Cô
111
Chương 111: Đăng Kí Học Lái Xe
112
Chương 112: 5 Tháng Sau Tính Tiếp
113
Chương 113: Lần Sau Không Làm Ban Ngày Nữa Đâu.. (H)
114
Chương 114: Xem Bói
115
Chương 115: Người Yêu Cũ
116
Chương 116: Chị Em Ruột
117
Chương 117: Ông Là Một Ông Bố Tồi Tệ Và Cũng Là Một Người Chồng Khốn Nạn
118
Chương 118: Kẻ Thứ Ba
119
Chương 119: Sốt
120
Chương 120: Đã Tìm Được
121
Chương 121: Mười Điều Răn Của Chúa
122
Chương 122: Đến Thành Phố S
123
Chương 123: Mật Thất
124
Chương 124: Một Chút Kí Ức Vụn Vặt
125
Chương 125: Là Bố!
126
Chương 126: Tại Sao Ông Lại Cam Chịu Ở Đây Đến Tận Gần 20 Năm?
127
Chương 127: Tội Lỗi
128
Chương 128: Ám Sát
129
Chương 129: Mơ
footer(); ?>