- Hướng tiên sinh đang làm việc ở đâu?
Đối với thân phận của thằng "em rể" tương lai, An Ổn cảm thấy cần phải làm cho rõ ràng. Chính về thế, sau khi ra lệnh cho đám đàn em giải tán, hắn liền kéo lưu manh đi dạo phố.
- Việc làm thì chưa có, tôi chỉ là một sinh viên thôi.
Hướng Nhật không rõ tại sao đối phương lại có hứng thú với mình, hắn cũng rất ghét cách đặt câu hỏi giả nhân giả nghĩa như vậy của đối phương. Mới vừa rồi Hướng Nhật đã chứng kiến tên mặt trắng họ An này chẳng có vẻ gì thân thiện với mình, cứ cho mục đích của đối phương là tới để trợ giúp mình, nhưng Hướng Nhật cũng vẫn khó chịu.
- Vậy à? Không biết là trường đại học danh tiếng nào đây?
Mặc dù cảm thấy đối phương có chút bất mãn, nhưng An Ổn cũng không để ý, thậm chí hắn còn đoán được đối phương học trường nào, theo lý mà nói, có thể quen biết em gái của mình chắc phải học cùng trường.
Tuy nhiên câu trả lời của Hướng Nhật lại nằm ngoài dự liệu của hắn:
- Cao Đại.
Ánh mắt An Ổn thoáng chốc trở nên âm trầm đáng sợ, nhưng rất nhanh biến mất. Mấy năm lăn lộn trên giang hồ khiến hắn không thể không nghĩ xa hơn một chút. Nếu nói hai người học cùng một trường, vậy chúng quen biết nhau đương nhiên không có gì là lạ, nhưng chúng lại không học cùng trường, việc hai người quen biết nhất định có âm mưu gì đó, hắn hiểu rõ cô em gái có sở thích "đặc biệt" của mình, nó chắc chắn sẽ không thừa hơi để đến trường khác. Như vậy chỉ có một lý do có thể giải thích - chính đối phương tự mình tìm tới trường em gái! Thế chẳng phải đối phương đã sớm tìm hiểu thân phận đích thực của con bé, sau đó cố ý làm quen hay sao? Hơn nữa nghe khẩu khí của ông già, hình như con bé nhà mình rất thân thiết với thằng nhóc này, nếu không ông già cũng không hưng phấn mà gọi nó là "con rể". Mà có thể khiến em gái mình vốn chỉ quan tâm đến người đồng giới đi mở miệng nhờ ông già giúp đỡ cho một nam nhân, hiển nhiên hắn cũng không phải loại đơn giản. Lại thấy hắn bị bắt giam một chút lập tức có luật sư danh tiếng, ngay cả nhân vật như thư ký thị trưởng cũng đến nói giúp, gia thế như vậy càng đáng để người ta phải đánh giá hắn một cách cẩn thận. Điều quan trọng nhất là em gái mình cũng không biết hắn có thế lực như vậy, nếu không cũng không cần năn nỉ ông già nhà mình trợ giúp.Nói cách khác, con bé đã bị lừa gạt.Vừa nghĩ đến đây, trong mắt An Ổn lóe lên một tia lạnh lẽo, nếu nói đối phương tiếp cận em gái mình mà không có ý đồ gì, đánh chết hắn cũng không tin!
Hướng Nhật cũng không biết hắn thuận miệng nói một câu đã làm nẩy sinh sự nghi ngờ trong lòng An đại công tử vốn đang lo lắng cho em gái bị lừa gạt, giờ thấy đối phương không nói năng gì, hắn cũng chẳng muốn tiếp tục dây dưa với tên này nữa, cho nên mở miệng cáo từ:
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin đi trước.
Nói xong, Hướng Nhật xoay người chuẩn bị rời đi, hắn còn muốn quay về trường học báo cho Sở Sở và đồ đệ biết mình đã bình an.
- Chờ một chút!
An Ổn vừa nghe đối phương nói thế thì lập tức hồi phục lại tinh thần, lúc này hắn vẫn chưa thể cho người này đi được, vì nghĩ cho em gái, hắn tình nguyện làm một người xấu đi chia rẽ uyên ương, cho nên giọng nói trở nên lạnh lùng:
- Ta mặc kệ ngươi có mục đích gì, tóm lại ngươi tốt nhất tránh xa em gái ta ra một chút, nếu không cho dù ngươi có gia thế đặc biệt hơn người, ta cũng có thể làm cho ngươi biến mất khỏi thế giới này!
- Hả?
Hướng Nhật sửng sốt, nhưng tiếp theo lại kích động muốn cười sằng sặc - đấy là giận quá hóa cười, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta uy hiếp, lại còn là một sự uy hiếp quá khó hiểu. Với tính cách lưu manh của hắn, cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn đi uy hiếp người khác, không ngờ hôm nay lại trở thành đối tượng bị uy hiếp. Nếu tên kia đã trở mặt, Hướng Nhật cũng không cần ngại cô bé họ An trách mình không nể tình, cho dù đối phương có hậu thuẫn là "vua Bắc Hải" thì đã chết ma nào? Nói thẳng ra Hướng Nhật không để vào mắt, mặc dù biết đối phương có thể hiểu lầm gì đó, nhưng hắn cũng đếch thèm giải thích:
- Em gái ngươi? Là An Tâm à? Thật ngại quá, cho dù ta muốn tránh xa một chút chỉ sợ cũng không thể, bởi vì chúng ta đang ở chung một nhà.
- Cái gì!
Sắc mặt An Ổn trở nên dữ tợn, hai nắm đấm cũng bị hắn xiết lại nghe "răng rắc".
- Ngươi sống chung với em gái ta?
- Xem như vậy đi.
Hướng Nhật nói lấp lửng, ở cùng một nhà thì có khác gì sống chung đâu? Hướng Nhật cũng chẳng muốn nói rõ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của tên mặt trắng dù đang vô cùng tức giận nhưng cũng phải cố mà nín nhịn, hắn không khỏi cảm thấy sảng khoái.
Nhưng tâm trạng An Ổn thì không được tốt đẹp như vậy, thấy đối phương ung dung nói xong còn ra vẻ như chẳng có gì chuyện gì to tát, lửa giận trong lòng hắn càng cháy hừng hực, thậm chí muốn bắn chết đối phương ngay tại chỗ, nhưng rốt cuộc lại bị hai chữ "sống chung" ngăn lại. An Ổn hiểu rất rõ em gái mình, nếu như không xuất phát từ sự tự nguyện, sợ rằng trên thế giới còn chưa sinh ra người có thể uy hiếp được con bé. Cho nên nếu bây giờ giết đối phương, như vậy em gái có thể làm ra chuyện điên khùng gì thì An Ổn hắn thật không dám nghĩ tới. Thực ra, trong lòng hắn căm hận thằng nhóc trước mắt khôn kể, không biết nó dùng lời ngon tiếng ngọt gì mà có thể lừa gạt em gái mình, lại vừa tức giận em gái có mắt như mù, người nào không chọn lại đi chọn cái tên nam nhân cặn bã như thế này.
- Nếu không phải đây là nơi đông người, ta nhất định sẽ giết ngươi!
Con mắt An Ổn giống như sắp phóng ra lửa đến nơi, hắn nhìn thẳng vào tên nam nhân nãy giờ vẫn điềm nhiên như không có gì xảy ra. Cho dù không thể ra tay, nhưng đe dọa để phát tiết cơn giận một chút cũng không có vấn đề gì.
- Giết ta?
Hướng Nhật nhíu mày, rồi tiện tay vỗ một chưởng lên trên cây cột đèn bằng kim loại ở bên đường, sau đó quay đầu bỏ đi:
- Có bản lãnh thì ngươi thử xem.
- F*ck.
An Ổn lần đầu tiên thấy một người kiêu ngạo như vậy, bình thường hắn không dễ dàng thốt ra lời thô tục, lần này trong cơn tức giận cũng phải chửi thề một câu, tuy nhiên vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương rời đi. Vì em gái hắn phải nhịn, nhưng không có nghĩa là hắn bỏ qua cho đối phương, hắn định dùng thủ đoạn bắt đối phương rời khỏi em gái mình, đến lúc đó thì muốn giày vò đối phương như thế nào thì sẽ như thế đấy. Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải lập tức về thông báo cho ông già tin tức chấn động này, sau đó mới quyết định nên làm thế nào. Nghĩ tới đây, An Ổn vội vã rời đi, hắn không hề chú ý tới cây cột đèn bằng kim loại vừa rồi bị người kia vỗ trúng hằn một dấu bàn tay rất rõ ràng.
Đấy là Hướng Nhật nể mặt đối phương là người thân của cô nàng họ An nên để lại một lời cảnh cáo, đáng tiếc ý tốt của hắn bị xem nhẹ.
olo
Hướng Nhật cũng không biết từ lúc hắn ra khỏi trường học đã bị người ta theo dõi, xa xa ở phía sau hắn có ba nam một nữ đã nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện. Đến lúc hắn và tên mặt trắng họ An mỗi người một ngả, mấy người nam nữ đi theo hắn từ xa mới tranh luận gì đó với nhau.
- Đúng là được mở rộng tầm mắt!
Trong số đó một thanh niên đẹp trai nhịn không được vừa than thở vừa nói.
- Đúng vậy, vừa rồi tất cả mọi người đều thấy phải không?
Thanh niên quái dị có mái tóc màu đỏ sẫm cũng "ríu rít" lên tiếng, giọng nói còn hơi có chút kích động:
- Không ngờ có nhiều người bao vây quanh cục cảnh sát đến như vậy, bọn họ xem đấy là nơi nào cơ chứ?
Thanh niên vóc dáng cao ráo cũng tham gia náo nhiệt:
- Cái tay luật sư họ Kim kia ta thường xuyên thấy trên TV, nghe nói mỗi lần hắn ra tòa đều yêu cầu giá trên trời, không ngờ hôm nay lại đích thân tới để bảo lãnh một người, cái chuyện nhỏ như thế này đáng lẽ không đáng cho hắn ra tay mới đúng? Chỉ cần phái một người tập sự đến là được rồi.
- Điều này có nghĩa đối tượng được chúng ta "chiếu cố" lần này có hậu thuẫn rất mạnh.
Duy nhất chỉ có cô nàng xinh đẹp toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh như băng tiếp lời.
- Hơn nữa không biết các ngươi có chú ý tới hay không, chiếc xe cuối cùng đi vào ấy, biển số của nó là loại gì? Chính là loại biển số dành riêng cho văn phòng thị chính, cả Bắc Hải này xe có thể đeo cái biển số như vậy chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay.
Thanh niên đẹp trai gật đầu, đột nhiên quay sang hỏi thanh niên vóc dáng cao ráo:
- Tiểu Hắc, cái tên mặc đồ trắng ấy, ngươi hẳn là biết hắn chứ?
- Dạ, là người quen.
Ánh mắt thanh niên vóc dáng cao ráo chợt lóe sáng rồi vụt tắt:
- Nhiệm vụ lần trước đã từng giao thủ qua với hắn, đấy là con trai của An lão hổ, hắn thực sự có bản lĩnh.
- An lão hổ? Chính là tên trùm lưu manh đỉnh đỉnh đại danh?
Thanh niên quái dị dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía thanh niên vóc dáng cao ráo:
- Lão Hắc, ngươi làm vậy không sợ hết đường tiến thân sao? Không ngờ lại dám ra tay với con trai của An lão hổ?
- Biến!
Thanh niên vóc dáng cao ráo cố che giấu vẻ mặt đỏ bừng:
- Ông đây mặc dù không làm gì được hắn, nhưng hắn cũng chẳng làm gì được ông!
Thấy hắn tức giận, thanh niên quái dị vội vàng gật đầu không ngừng:
- Đã hiểu, đã hiểu!
Tuy nhiên trong ánh mắt vẫn còn ý đùa giỡn.
- Thế này chẳng phải là có quan hệ với cả hai giới hắc bạch hay sao?
Thanh niên đẹp trai cũng không để ý đến hai tên cấp dưới đang trừng mắt nhìn nhau, hắn tiếp tục cảm thán nói.
- Cuối cùng ta mới biết tại sao cấp trên không cho chúng ta bảo vệ ở bên cạnh hắn mà phải trốn trong bóng tối, chỉ sợ cấp trên còn có ý giám sát hắn.
- Giám sát?
Ba người bên cạnh nghe thế thì sửng sốt, nhưng lời lão đại nói bọn họ nói khó có thể hoài nghi.
- Không sai!
Thanh niên đẹp trai khẳng định một cách chắc chắn, sau đó quay sang nói với người đẹp băng giá:
- Lam, bây giờ có một nhiệm vụ giao cho cô, bất kể cô dùng phương pháp gì cũng phải gắn vật này lên người của hắn.
Nói xong, từ trong áo của bộ Âu phục đang mặc, hắn lấy ra một vật tròn dẹt màu đen chỉ nhỏ bằng hạt đậu nành.
- Máy nghe trộm?
Thanh niên quái dị ánh mắt sắc bén, chỉ liếc mắt một cái thì nhận ra vật kia là cái gì, hắn có chút bất bình nói:
- Như vậy có quá khuất tất cho Lam hay không, hay để em đi cho?
Thanh niên đẹp trai không đếm xỉa đến yêu cầu của hắn mà vừa nhìn người đẹp băng giá vừa nói:
- Lam, trông cậy vào cô.
Thanh niên đẹp trai làm vậy đương nhiên có lý do của mình, lúc ở trường học chỉ thấy toàn nữ nhân vây quanh đối tượng, cho nên hắn kết luận đấy là một tên hề đề phòng nữ nhân, nói thẳng ra một chút là háo sắc, nếu vậy dùng mỹ nhân kế là thích hợp nhất.
- Rõ!
Người đẹp băng giá nặng nề gật đầu một cái, nàng nhanh chóng đi về phía mục tiêu, đồng thời trong lòng nghĩ xem nên dùng phương thức nào để tiếp cận đối phương mà không bị nghi ngờ.
Updated 224 Episodes