Dịch: Vong Hồn
Bạch Phi Phi, đó là chồng của mẹ, cũng là bố của con, con nói mẹ không cần phải báo thù, cứ cho là vậy, nhưng hắn chẳng lẽ không cần phải trả giá lớn cho những gì đã gây ra sao?”
“Mẹ ơi.. mẹ…huhu” Bạch Phi Phi nước mắt như mưa, nhưng chú là người mà con yêu a. Nàng hết sức thống khổ, trái tim như xé làm đôi, một bên là người thân của mình, một bên là chú.
Bạch Phi Phi ôm ngực, tim đau như cắt.
Bạch Phi Phi thất hồn lạc phách mà về tới bệnh viện, mở cửa phòng bước vào thì thấy Đường Dục đang ngồi trên giường bệnh của nàng.
Nhìn thấy Đường Dục, Bạch Phi Phi như thường lệ, muốn bổ nhào vào lồng ngực ấm áp kia, nơi đó, vòng tay đó đã che chở nàng suốt những ngày qua, đem lại cho nàng cảm giác an toàn không gì sánh được.
Nhưng hôm nay, nghĩ đến bố mẹ mình, Bạch Phi Phi lại đứng yên, đưa ánh mắt đầy quái dị mà nhìn chằm chằm vào Đường Dục.
Đường Dục đứng lên, vừa bước vừa đưa tay vẫy Phi Phi lại đây, Bạch Phi Phi lập tức lui về sau hét to:”Chú tránh xa, không cần qua đây”.
Đường Dục lạnh mặt, ngừng bước chân “Bạch Phi Phi..”
“Chú đi đi, con không muốn nhìn thấy chú, con không muốn nhìn thấy chú..” Bạch Phi Phi vừa khóc vừa la “Tại sao chú lại hại chết bố con, tại sao phải lấy thương hiệu của bố con rồi còn hại chết ông ấy nữa…”.
“Con hận chú.”
Đường Dục sắc mặt xanh mét, hiển nhiên đã nhìn ra trước kết quả này, nhưng vẫn hướng Bạch Phi Phi bước thêm hai bước, Bạch Phi Phi lại thét lên: “Chú không được qua đây, không cần qua”.
Đường Dục thấy Bạch Phi Phi tránh mình như rắn rết, sắc mặt cực kỳ khó coi:”Cháu lại nghe ai nói hươu nói vượn?.”
Bạch Phi Phi không trả lời, cũng không liếc nhìn Đường Dục thêm cái nào nữa.
Đường Dục xụ mặt đi ra phòng bệnh, lạnh lẽo mà đe dọa bảo vệ:”Còn có lần sau thì các người cũng cuốn xéo luôn đi, có một cô bé cũng trông nom không được, tôi đã nói là không được cho con bé ra khỏi phòng bệnh nửa bước, NGHE RÕ KHÔNG?”.
Đường Dục tất nhiên là tính giam lỏng Bạch Phi Phi, Nhưng Bạch Phi Phi cũng chẳng thèm để ý, mỗi ngày đều ngốc tại trong phòng, hết ôm gối, vùi chăn, bày ra đủ các thể loại bộ dáng đau khổ, tan nát cõi lòng, mất hồn mất vía, sống không còn gì luyến tiếc….
Mỗi ngày tuyệt thực, đến nỗi Đường Dục phải đích thân cứng rắn định nhét cơm vào miệng cho nàng. Nhưng Bạch Phi Phi lại cũng vô cùng cứng rắn và tự ngược mình, sẽ không ăn, không ăn, chết cũng không ăn.
Người đều đói tiều tụy rồi.
Đường Dục hết cách, đành phải uy hiếp Bạch Phi Phi, nếu không ăn cơm, hắn sẽ truy cứu trách nhiệm của mẹ nàng về việc cố ý gây thương tích, tống vào nhà lao.
Bạch Phi Phi trong lòng vừa hận, vừa khó chịu, lại sợ hãi Đường Dục sẽ thật sự đối phó với mẹ mình, nhưng lại không thể không mở miệng cầu xin Đường Dục tha cho bà.
Đường Dục chỉ nói, Chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, chuyện gì cũng dễ nói.
Hai người chính thức mở ra nhánh cốt chuyện mới: ngược thân, ngược tâm.
Sau khi hai người xuất viện, Đường Dục vẫn như cũ đem nàng giam lỏng ở biệt thự. Bạch Phi Phi mỗi ngày đều mang chính mình ra làm nữ chính thiên hạ đệ nhất bi thảm, ngược chính mình, đồng thời ngược luôn trái tim Đường Dục.
Dùng tình cảm ngược đãi đối phương.
Tại mỗi lần hai người bùng nổ xung đột, Bạch Phi Phi nói chính mình hối hận vì đã thích Đường Dục, muốn lấy lại trái tim của mình blah blah… Khiến Đường Dục muốn phát rồ. Hiện tại, hắn đã nhận ra tình cảm của mình, lại còn rất yêu Bạch Phi Phi, làm sao chịu được khi đối phương nói yêu, không yêu mình gì đó.
Dưới sự tức giận, Đường Dục liền thịt luôn Bạch Phi Phi. Bị cường đoạt đi trong sạch, Bạch Phi Phi sống không còn gì luyến tiếc, dù trước đó còn làm đủ trò câu dẫn mồi chài “chú..muốn con đi”, hiện tại trẫm muốn nàng, lại cảm thấy bi thương tuyệt vọng.
Có lần một, thì lại có lần hai. Bây giờ, cứ một lời không hợp liền nã pháo.
Đường Dục cũng đến trường học xin cho Bạch Phi Phi thôi học.
Ninh Thư từ thám tử tư biết được Đường Dục cùng Bạch Phi Phi chó má sụp đổ sự tình cũng giật mình. Tình yêu như thế cuồng loạn, như thế thống khổ, không đau không ngứa không điên cuồng thì không phải tình yêu ư?
Nhìn thôi mà cũng thấy mệt mỏi quá.
Dù sao chuyện vẫn sẽ tiếp tục thêm một đoạn thời gian nữa, hai người đó sẽ còn dây dưa mà ngược nhau thêm một hồi, rồi sau đó sẽ quang minh chính đại mà hạnh phúc ở bên nhau, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ninh Thư cũng không hiểu, vì sao không thể kiên định lập trường của mình một chút vậy?
Lập trường nha!
Ninh Thư nghĩ nghĩ một hồi, rồi đem chuyện hai người đó vứt ra sau đầu. Hiện tại, nàng còn đang bận sấp mặt với một núi công việc cần giải quyết ở siêu thị.
Bây giờ, siêu thị đã không còn lỗ nữa, đã có chút ít lợi nhuận, ông Ôn còn đặc biệt đến đây thị sát một lần.
Ôn Nhị Muội nhìn siêu thị của Ninh Thư, vẻ mặt không cho là đúng, còn bóng gió là do Ninh Thư chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Ninh Thư bảo Ôn Nhị Muội bớt lời đi, miệng chó không mọc được ngà voi.
Siêu thị đã có lợi nhuận, ông Ôn cũng không tính đến việc dẹp tiệm ở đây nữa, vốn dĩ thua lỗ, nay đã có lợi nhuận, chân muỗi nhỏ cũng là thịt, bèn chính thức cho Ninh Thư quyền quản lý nơi đây.
Chờ đến khi ông Ôn đi rồi, Ninh Thư tuyên bố tất cả nhân viên siêu thị đều có tiền thưởng, hơn nữa, cũng báo tin là siêu thị sẽ tạm thời không đóng cửa nữa.
Vui mừng nhất ở đây chính là giám đốc Lý, siêu thị không đóng cửa, lão ở chỗ này vẫn là sếp, hơn nữa có lợi nhuận, lão sẽ không bị đồng nghiệp tại các chi nhánh khác cười nhạo nữa. Siêu thị này mỗi năm đều lỗ nặng, khiến lão cũng không dám ngẩng đầu lên với đồng nghiệp, nhưng hiện tại thì khác rồi, lão cảm thấy dường như mùa xuân thứ hai đang đến.
Ninh Thư mỗi ngày trừ chăm sóc công việc ở siêu thị, còn sẽ chú ý tình hình bên nhà họ Đường, cũng đặc biệt chú ý đến thị trường chứng khoán và cổ phiếu của họ. Công ty Đường gia dường như sau vụ này ngã không gượng dậy nổi, giá cả vẫn dậm chân tại chỗ, không có dấu hiệu tăng trở lại.
Cổ đông thì bán tháo cổ phiếu của Đường gia, Đường Dục thì thu mua hết để ổn định giá cổ phiếu nhà mình.
Mặc dù Đường Dục rất cố gắng cứu vớt tình hình, cũng rất xuất sắc đưa Đường gia dần dần ổn định lại. Nhưng bây giờ, hình tượng của anh ta đã có một vết đen, khiến cổ đông và đối tác trong lòng đều băn khoăn.
Vì để cứu vớt hình tượng, Đường Dục liền quyết tâm đưa ra một lựa chọn khó khăn, đó là…lại kết hôn cùng Ôn Hàm Lôi.
Hiện tại nhà họ Đường gió mưa chao đảo, Đường Dục nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình chỉ có thể cùng Ôn Hàm Lôi kết hôn mới có thể làm mọi người quên đi chuyện cùng Bạch Phi Phi, đồng thời đập tan lời đồn đại không hay kia. Mặc dù anh ta ngàn vạn lần không muốn lấy Ôn Hàm Lôi, nhưng hiện tại cũng chẳng còn cách nào hay hơn, mà thêm nữa, cuộc hôn nhân này sẽ kéo Ôn gia trở thành đồng minh hợp tác, hóa giải mọi khó khăn trong thời gian này.
Đường Dục cũng giấu Bạch Phi Phi việc kết hôn.
Nhưng Bạch Phi Phi vẫn biết được chuyện đó qua miệng của mấy người giúp việc, cảm giác sau khi biết chuyện là đau đến khó thở, giống như tim lại bị Đường Dục cắm thêm một nhát dao.
Bạch Phi Phi liền cầu xin Đường Dục:”Nếu chú phải kết hôn, vậy chú hãy thả con ra, để con rời đi được không?”
Đường Dục đè ở trên người Bạch Phi Phi, lãnh khốc cự tuyệt:”Em bây giờ đã là người của anh, chết cũng là quỷ của anh, anh tuyệt đối không để em rời xa anh”.
Bạch Phi Phi vô cùng đau khổ, trước đây chú không phải người như vậy.
Đường Dục mở cuộc họp báo, nói những tấm ảnh trước kia là do có người ghép lại, cố ý trả thù mình, rằng mình và con gái nuôi, quan hệ vô cùng trong sáng. Những lời đồn đại ác ý đó chỉ là bịa đặt, người hắn yêu là Ôn Hàm Lôi, sắp tới, hắn và Ôn Hàm Lôi sẽ lại kết hôn, Ôn Hàm Lôi mới đích thực là ‘chân ái’ của hắn, hắn sẽ đền bù cho Ôn Hàm Lôi một hôn lễ trang trọng và lãng mạn.
Bạch Phi Phi ở nhà xem buổi họp báo qua ti vi, nước mắt thi nhau rơi xuống lã chã.
Ninh Thư: Củ lạc giòn tan????
Quá không biết xấu hổ rồi. Nàng khi nào muốn cùng Đường Dục kết hôn? Hắn lấy đâu ra tự tin đó vậy? cũng chưa thèm hỏi qua ý kiến của nàng, cũng dám chắc chắn nàng sẽ kết hôn cùng hắn sao?
Đây là coi nàng như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy à. Con bà nó, mỗi ngày đều cùng Bạch Phi Phi lăn qua lăn lại chán chê, giờ còn mang nàng ra làm lá chắn.
Updated 1404 Episodes