Chương 2: Sau Khi Chết Lập Tức Có Thể Biến Đại Lão (2)

Nhưng mà Trạng Nguyên luôn luôn được xưng là sao Văn Khúc chuyển thế, Ngụy Quân là tân khoa Trạng Nguyên, trước đây là đệ tử nghèo cùng cấp bậc với hai người bọn họ, nhưng sau này là sẽ không giống.

Cho dù là cô nương Diệu Âm phường, cũng sẽ có ánh mắt khác đối với Ngụy Quân.

Nhưng Ngụy Quân chỉ cười nhạt, sau đó nói: "Có thể sẽ không."

"Vì sao lại không? Ngụy huynh, ngươi là tân khoa Trạng Nguyên. Các cô nương Diệu Âm phường có mắt cao hơn đỉnh đầu, cũng sẽ không khinh thường ngươi." Từ Đức cổ vũ.

Ngụy Quân gật đầu: "Đây là đương nhiên, nhưng ta không phải người tùy tiện như vậy."

Trẫm lập tức chính là Thiên Đế.

Ánh mắt đã không giống.

Ngụy Quân rất nhanh tiến vào trạng thái.

Ngụy Quân không có phát hiện, ở thời điểm hắn nói chuyện phiếm cùng Từ Đức và Thái Kỳ Lâm, thật ra vẫn có người đang quan sát bọn họ.

Diệu Âm phường.

Ở nơi cách bọn họ ít nhất chừng một nén hương nữa.

Ở trêи một tầng lầu cao nhất, một cẩm y công tử chây mày nhướng lên, thản nhiên nói: "Ngạo khí thật lớn."

Đối diện cẩm y công tử đúng là Mộng cô nương danh tiếng nổi nhất Diệu Âm phường.

Mộng cô nương cười cười châm rượu cho cẩm y công tử, sau đó khẽ mở môi đỏ mọng: "Mười năm gian khổ học tập không người hỏi, vừa mới thành danh thiên hạ biết. Ngụy Quân là tân khoa Trạng Nguyên, hắn có tư cách ngạo khí, bằng không Thượng Quan Thừa tướng cũng sẽ không cố ý để cho Thượng Quan công tử ở chỗ này chờ hắn."

"Mộng cô nương lời ấy có lý, người có năng lực quả thật có tư cách ngạo khí." Thượng Quan công tử gật gật đầu: "Nhưng hắn đến cùng có thể lọt vào mắt cha ta hay không, còn phải xem biểu hiện kế tiếp của hắn."

"Công tử chuẩn bị khảo nghiệm Ngụy Quân như thế nào?" Mộng cô nương tò mò hỏi.

Thượng Quan công tử cũng không có cất giấu diếm, thân phận của Ngụy Quân hắn đã điều tra từ sớm, không có khả năng quen biết cùng Mộng cô nương, cho nên không tồn tại Mộng cô nương mật báo cho Ngụy Quân.

Hắn sảng kɧօáϊ nói ra sắp xếp của bản thân: "Phải nhìn hắn có dám ngăn cản bản công tử hay không, cha ta tuy coi trọng người có tài hoa, nhưng càng coi trọng một người phẩm tính cùng đảm lượng. Nếu hắn là một hán tử thiết cốt boong boong, bản công tử sẽ cho hắn một cái tiền đồ cẩm tú. Nếu hắn chỉ là một kẻ nhu nhược a dua quyền quý, vậy về sau sẽ xem tạo hóa của chính hắn."

Mộng cô nương nghe vậy hiểu rõ, sau đó thâm ý sâu sắc liếc mắt nhìn Thượng Quan công tử một cái, nhắc nhở: "Chỉ là như vậy, thanh danh của công tử sợ là sẽ càng tệ hơn."

Thượng Quan công tử cười to: "Cha ta là Thừa tướng đương triều, quyền khuynh triều dã. Muội muội ta là đệ tử chân truyền Thiên Âm tông, danh chấn Tu Chân Giới. Thượng Quan gia chúng ta đã cường thịnh như thế, ta cần thanh danh tốt để làm cái gì? Ta chỉ cần sống lâu ngàn tuổi là đủ rồi."

"Công tử là người thông minh." Mộng cô nương tán thưởng.

Thượng Quan công tử nói: "Hy vọng Ngụy Quân không cần quá thông minh, bản công tử không thích người thông minh xem xét thời thế."

Mộng cô nương lại châm một chén rượu cho Thượng Quan công tử, đối với chuyện sẽ xảy ra kế tiếp cũng có chút chờ mong.

Nàng rất hiểu biết đối với Thượng Quan công tử, vị công tử Thừa tướng này được xưng là đứng đầu trong tứ đại hoàn khố kinh thành, không học vấn không nghề nghiệp, ác danh rõ ràng, có tiếng hỉ nộ vô thường.

Nhưng nàng lại biết, Thượng Quan công tử thật ra lại thưởng thức nhất những người chính trực dám chính diện đắc tội với hắn, rất nhiều người làm mất mặt mũi của hắn trước mặt mọi người, đều được hắn đề cử cho phụ thân, có một số còn tự mình sắp xếp tiền đồ tốt cho bọn họ, chẳng qua việc này Thượng Quan công tử vẫn làm rất bí ẩn, rất ít người biết.

Hơn nữa người dám đắc tội Thừa tướng công tử cũng không nhiều lắm, cho nên vẫn không có nhiều người phát hiện ra điểm ấy.

Tân khoa Trạng Nguyên Ngụy Quân, có thể thông qua khảo nghiệm của Thượng Quan công tử không?

"Phong cảnh" Diệu Âm phường, có chút ra ngoài dự đoán của Ngụy Quân.

Ngụy Quân vốn tưởng rằng hắn khẳng định chướng mắt nơi phong nguyệt như Diệu Âm phường, dù sao trẫm lập tức chính là Thiên Đế, nhưng mà sự thật chứng minh, hắn đã đánh giá cao bản thân.

Dù sao hắn còn chưa có mở ra đại bộ phận ký ức Thiên Đế, chỉ là hồi tưởng đầy đủ ký ức kiếp trước, nhưng mà kiếp trước là một vị diện đô thị, tuy mỹ nữ như mây, nhưng thế giới này —— truyền thuyết là có tiên nhân.

Ngụy Quân tuy chưa thấy qua tiên nhân chân chính ở thế giới này, nhưng mà người tu tiên thì Ngụy Quân đã thấy qua.

Phàm là có lực lượng siêu phàm, thẩm mỹ nhân loại là không thể quá kém.

Cho nên chất lượng nhân thế giới này mỹ, cao có chút ra ngoài ý nghĩ.

Nếu hiện tại Ngụy Quân khôi phục toàn bộ ký ức của Thiên Đế, khẳng định sẽ vẫn khinh thường. Nhưng mà từ vị diện đô thị chuyển tới vị diện tiên hiệp cổ phong này, Ngụy Quân vẫn cảm giác được rất nhiều ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Ví dụ như giá trị nhan sắc của cô nương Diệu Âm phường.

Lại ví dụ như tài nghệ của cô nương Diệu Âm phường.

Ca khúc này, êm tai đến bất ngờ. Vô luận kiếp trước kiếp này của Ngụy Quân cũng không phải là người mê âm nhạc, nhưng hắn chỉ nghe một đoạn nhỏ, đã cảm giác có chút vui vẻ thoải mái.

Vũ đạo này cũng dễ coi đến bất ngờ, nhỏ hơn so với nữ vũ đoàn mà kiếp trước hắn đã xem qua, thậm chí không có tư thế gì đặc biệt, nhưng lại có thể có chút lay động tiếng lòng của hắn.

Đương nhiên, thưởng thức thì thưởng thức, Ngụy Quân cũng sẽ không biểu hiện ra bộ dáng Trư ca. Mọi người thích những thứ xinh đẹp, thưởng thức cái đẹp là bản năng, nhưng mà lý trí con người có thể khống chế được bản năng này.

Nhưng cũng không phải toàn bộ mọi người là có thể khống chế được.

Ngụy Quân nhìn trái nhìn phải, thực hối hận mình sao laii đi chung với hai mặt hàng Từ Đức Thái Kỳ Lâm này, xem bộ dáng chảy nước miếng của bọn họ, quá dọa người mà.

Cho dù là hai con chim non, cũng không đến mức chưa từng thấy qua như vậy chứ.

Ngụy Quân lập tức rời xa hai người bọn họ, lấy hành động thực tế tỏ vẻ mình không muốn quen biết hai người này.

Nhưng cố gắng là phí công.

"Ngụy huynh, Ngụy huynh, Diệu Âm phường quả nhiên danh bất hư truyền mà." Từ Đức toàn bộ ánh mắt đang tỏa ánh sáng.

Mà Thái Kỳ Lâm nhắm hai mắt lại, tự đáy lòng cảm khái nói: "Ta nếu có thể cả đời ở tại Diệu Âm phường thì quá tốt rồi."

Ngụy Quân: "... Các ngươi có thể đừng mất mặt xấu hổ nữa hay không?"

Cái này quá khoa trương đi.

Làm như chưa thấy qua phụ nữ vậy?

Ngụy Quân cũng không biết, lúc này Thượng Quan công tử cùng Mộng cô nương đang nghị luận về hắn.

Chapter
1 Chương 1: Sau Khi Chết Lập Tức Có Thể Biến Đại Lão (1)
2 Chương 2: Sau Khi Chết Lập Tức Có Thể Biến Đại Lão (2)
3 Chương 3: Ta Không Đội Trời Chung Với Tội Ác
4 Chương 4: Thấy Chết Không Sờn
5 Chương 5: Khẳng Định Là Đã Thấy Qua Ánh Mắt Này (1)
6 Chương 6: Khẳng Định Là Đã Thấy Qua Ánh Mắt Này (2)
7 Chương 7: Ngươi Có Bệnh Nha
8 Chương 8: Ta Nguyện Ý
9 Chương 9: Lão Tướng Quân Trên Sân Khấu Kịch
10 Chương 10: Hố Cha
11 Chương 11: Tú Nhi
12 Chương 12: Ngụy Quân Tiến Công (1)
13 Chương 13: Ngụy Quân Tiến Công (2)
14 Chương 14: Học Y Không Cứu Được Người Càn Quốc
15 Chương 15: Toàn Viên Diễn Kỹ Phái
16 Chương 16: Ngụy Quân Về Sau Ta Che Chở (1)
17 Chương 17: Ngụy Quân Về Sau Ta Che Chở (2)
18 Chương 18: Đây Là Một Nhiệm Vụ Cửu Tử Nhất Sinh
19 Chương 19: Đến Nha, Khoái Hoạt Nha
20 Chương 20: Mật Mã Tài Phú
21 Chương 21: Bệ Hạ Cớ Gì Mưu Phản
22 Chương 22: Phật Tổ Tất Tu Ở Đại Hùng Bảo Điện (1)
23 Chương 23: Phật Tổ Tất Tu Ở Đại Hùng Bảo Điện (2)
24 Chương 24: Thì Ra
25 Chương 25: Hình Thức Điều Chế Thế Giới
26 Chương 26: Ta Không Có Làm Màu
27 Chương 27: Ánh Sáng Chính Đạo
28 Chương 28: Người Chấp Bút (1)
29 Chương 29: Người Chấp Bút (2)
30 Chương 30: Mọi Người Đều Biết, Tứ Đại Thiên Vương Có Năm Người
31 Chương 31: Tử Vong Như Gió
32 Chương 32: Ngôi Sao Biểu Diễn
33 Chương 33: Ngươi Có Thể Cùng Ta Đàm Một Cuộc Tinh Thần Luyến Ái Thuần Khiết Không
34 Chương 34: Gặp Quan Lớn Một Cấp (1)
35 Chương 35: Gặp Quan Lớn Một Cấp (2)
36 Chương 36: Hắc Hóa
37 Chương 37: Thâm Cung Đánh Dấu 30 Năm
38 Chương 38: Hắn Đã Là Phòng Ngự Vô Địch
39 Chương 39: Máu Còn Chưa Lạnh (1)
40 Chương 40: Máu Còn Chưa Lạnh (2)
41 Chương 41: Ngụy Quân: Giống Như Có Chỗ Nào Không Đúng
42 Chương 42: Vương Pháp, Chính Là Hoàng Gia Pháp
43 Chương 43: Bạt Kiếm Nhìn Quanh Giết Minh Châu (1)
44 Chương 44: Bạt Kiếm Nhìn Quanh Giết Minh Châu (2)
45 Chương 45: Chỉ Có Gọi Sai Tên, Không Có Lấy Sai Ngoại Hiệu
Chapter

Updated 45 Episodes

1
Chương 1: Sau Khi Chết Lập Tức Có Thể Biến Đại Lão (1)
2
Chương 2: Sau Khi Chết Lập Tức Có Thể Biến Đại Lão (2)
3
Chương 3: Ta Không Đội Trời Chung Với Tội Ác
4
Chương 4: Thấy Chết Không Sờn
5
Chương 5: Khẳng Định Là Đã Thấy Qua Ánh Mắt Này (1)
6
Chương 6: Khẳng Định Là Đã Thấy Qua Ánh Mắt Này (2)
7
Chương 7: Ngươi Có Bệnh Nha
8
Chương 8: Ta Nguyện Ý
9
Chương 9: Lão Tướng Quân Trên Sân Khấu Kịch
10
Chương 10: Hố Cha
11
Chương 11: Tú Nhi
12
Chương 12: Ngụy Quân Tiến Công (1)
13
Chương 13: Ngụy Quân Tiến Công (2)
14
Chương 14: Học Y Không Cứu Được Người Càn Quốc
15
Chương 15: Toàn Viên Diễn Kỹ Phái
16
Chương 16: Ngụy Quân Về Sau Ta Che Chở (1)
17
Chương 17: Ngụy Quân Về Sau Ta Che Chở (2)
18
Chương 18: Đây Là Một Nhiệm Vụ Cửu Tử Nhất Sinh
19
Chương 19: Đến Nha, Khoái Hoạt Nha
20
Chương 20: Mật Mã Tài Phú
21
Chương 21: Bệ Hạ Cớ Gì Mưu Phản
22
Chương 22: Phật Tổ Tất Tu Ở Đại Hùng Bảo Điện (1)
23
Chương 23: Phật Tổ Tất Tu Ở Đại Hùng Bảo Điện (2)
24
Chương 24: Thì Ra
25
Chương 25: Hình Thức Điều Chế Thế Giới
26
Chương 26: Ta Không Có Làm Màu
27
Chương 27: Ánh Sáng Chính Đạo
28
Chương 28: Người Chấp Bút (1)
29
Chương 29: Người Chấp Bút (2)
30
Chương 30: Mọi Người Đều Biết, Tứ Đại Thiên Vương Có Năm Người
31
Chương 31: Tử Vong Như Gió
32
Chương 32: Ngôi Sao Biểu Diễn
33
Chương 33: Ngươi Có Thể Cùng Ta Đàm Một Cuộc Tinh Thần Luyến Ái Thuần Khiết Không
34
Chương 34: Gặp Quan Lớn Một Cấp (1)
35
Chương 35: Gặp Quan Lớn Một Cấp (2)
36
Chương 36: Hắc Hóa
37
Chương 37: Thâm Cung Đánh Dấu 30 Năm
38
Chương 38: Hắn Đã Là Phòng Ngự Vô Địch
39
Chương 39: Máu Còn Chưa Lạnh (1)
40
Chương 40: Máu Còn Chưa Lạnh (2)
41
Chương 41: Ngụy Quân: Giống Như Có Chỗ Nào Không Đúng
42
Chương 42: Vương Pháp, Chính Là Hoàng Gia Pháp
43
Chương 43: Bạt Kiếm Nhìn Quanh Giết Minh Châu (1)
44
Chương 44: Bạt Kiếm Nhìn Quanh Giết Minh Châu (2)
45
Chương 45: Chỉ Có Gọi Sai Tên, Không Có Lấy Sai Ngoại Hiệu
footer(); ?>