Thời Tư Nam vốn đang đau lòng vì Tịch Mộ Thành đột nhiên trở mặt vô tình, lại thấy hắn còn không thèm nhìn mình, nó càng khổ sở hơn, dáng vẻ như sống không bằng chết vậy.
Nó rất muốn ôm lấy cơ thể khỏe mạnh của cậu, để hắn không tiếp tục tức giận với mình nữa, nếu không nó cảm thấy rất khó chịu, rất đau khổ.
Trong phòng khách, cả ba người đều không ai nói gì, bầu không khí đông cứng lại.
Ninh Thư đột nhiên nói: “Trưa rồi, đi ăn cơm thôi, ăn xong mẹ còn phải đến bệnh viện thăm ông ngoại con nữa.”
Mặt Thời Tư Nam ngẩn ngơ đau khổ, cũng không nghe thấy lời Ninh Thư nói.
Ninh Thư bảo người giúp việc chuẩn bị cơm trưa, nhưng đồ ăn mang lên toàn là những món nhiều chất béo, có cá, thịt, cô còn ngửi thấy cả mùi thịt chân giò kho tàu tỏa ra khắp nơi nữa.
Người giúp việc thấy Ninh Thư không nói gì, tưởng cô không vừa ý với những món ăn này, bởi vì thức ăn nhà họ Thời vẫn luôn thanh đạm, thì vội giải thích: “Đây là những món mà cô chủ nhỏ thích ăn.”
Ninh Thư ừ một tiếng, nói: “Xào thêm hai đĩa rau nữa đi.”
Tịch Mộ Thành, Ninh Thư và Thời Tư Nam ngồi vào bàn ăn, lúc trước Thời Tư Nam vẫn còn đau khổ đến không muốn sống, nhưng vừa đối mặt với một bàn thức ăn ngon thì ánh mắt lại dính chặt vào đó.
Bụng nó kêu “rột rột” mấy tiếng, chắc là đói bụng rồi.
Thời Tư Nam vốn không thấy đói, nhưng vừa nhìn thấy bàn thức ăn thì lại đói không chịu nổi, trong bụng trống rỗng, hận không thể nhét hết đồ ăn trên bàn vào trong miệng.
Nó nhịn không được nuốt nước miếng, mắt nhìn chằm chằm đĩa thịt chân giò kho tàu.
Dạo này Thời Tư Nam cũng không biết mình bị làm sao nữa, lúc nào cũng ăn rất nhiều, hơn nữa bụng còn rất nhanh đói.
Giờ trưa đã ăn rất no, nhưng chưa đến lúc cơm tối thì đã đói rồi, phải đi kiếm đồ ăn, ăn xong bữa tối đến nửa đêm lại còn muốn ăn nữa.
Nó nghĩ không biết có phải do mình ở cùng cậu, mỗi ngày tốn rất nhiều sức, thời gian cả một ngày thì hơn nửa là “vận động” trên giường rồi.
Ninh Thư nhìn dáng vẻ Thời Tư Nam như thế, hơi nhếch khóe miệng, nói: “Ăn đi.”
Thời Tư Nam vội bưng bát lên ăn, nhìn Tịch Mộ Thành không ăn cơm mà chỉ luôn uống nước, không khỏi nói: “Cậu cũng ăn đi.”
Tịch Mộ Thành nhìn cô bé này cẩn thận dè dặt lấy lòng hắn, không khỏi mềm lòng.
Thế nhưng hắn thật sự không có khẩu vị, rất lâu rồi hắn không có cảm giác thèm ăn, ngày nào cũng miệng đắng lưỡi khô, đầu lưỡi tê tê, không thể nếm ra được mùi vị gì.
Tóm lại mồm miệng lúc nào cũng luôn khô khốc.
Hơn nữa còn có Ninh Thư ngồi đối diện, hắn càng không có khẩu vị.
Thấy cô bé con nhìn hắn như thế, Tịch Mộ Thành đành phải bưng bát lên, chậm rãi ăn, động tác rất ưu nhã quý khí.
Nhưng đa số hắn chỉ toàn uống nước.
Còn Thời Tư Nam thì ăn như bị bỏ đói mấy ngày vậy, miệng đầy dầu mỡ, quai hàm phồng lên.
Một bàn thức ăn không bao lâu đã hết sạch, ba người ăn rất nhiều, nhưng hơn nửa đều là nó ăn, thật không thể tưởng tượng được.
Dạ dày chim sẻ lúc trước giờ đã biến thành một thùng cơm mất rồi.
Ninh Thư chỉ có thể cười nhạt.
“Lên lầu đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Ninh Thư nói với Thời Tư Nam.
Nó không trả lời cô mà nhìn về phía Tịch Mộ Thành một cái, thấy hắn im lặng, nó cũng không biết hắn đang nghĩ gì, nói với Ninh Thư: “Mẹ, có chuyện gì thì chúng ta nói luôn ở đây đi.”
“Con chắc chắn muốn nói ở đây?” Ninh Thư nhìn Thời Tư Nam.
Cái quái gì vậy, bây giờ Thời Tư Nam làm gì đều phải hỏi ý kiến Tịch Mộ Thành trước sao?
Nuôi con gái lớn như thế rốt cuộc là để làm gì chứ, là để làm ấm giường cho đàn ông hay là sinh con, làm trâu làm ngựa cho họ vậy?
Trong lòng Ninh Thư bỗng thấy mệt mỏi, đều nói phụ nữ không ngây thơ, ngốc nghếch thì sẽ không có người yêu thương, nhưng nếu ngốc như Thời Tư Nam thì Ninh Thư cô thà cô đơn một mình còn hơn.
Nhưng dường như con đường đi đến cuộc sống độc thân của cô càng đi càng xa thì phải.
“Mẹ, mẹ muốn nói gì với con vậy?” Thời Tư Nam hỏi.
Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Cũng không có gì, con vui vẻ là được rồi.”
Ninh Thư cầm túi xách rời đi, cô có bệnh mới đi lải nhải không ngừng với Thời Tư Nam.
Vốn muốn giúp nó châm cứu một chút, nhưng nhìn dáng vẻ nó bây giờ thì không cần phải châm cứu gì nữa cả. Nó mà cứ ăn như thế, chưa đến hai tháng, cân nặng đã tăng gấp đôi rồi, lại thêm thuốc uống tăng cân nữa thì cân nặng sẽ tăng vọt như tên lửa vậy.
Ninh Tư muốn châm lên huyệt vị chỗ đầu mạch của dạ dày, châm lên đó có thể giúp tăng khả năng tiêu hóa, tăng cảm giác thèm ăn cho Thời Tư Nam.
Biểu hiện rõ ràng nhất là rất nhanh đói, cứ đói bụng là muốn ăn, ăn no không lâu thì lại đói.
Cơ thể không hấp thu được nhiều năng lượng như vậy, chỉ có thể tích trữ lại thành mỡ.
Nhà họ Thời còn nuôi ra một người béo, không biết là Thời Tư Nam có chấp nhận nổi cơ thể đầy thịt của mình không nữa?
Thời Tư Nam nhìn Ninh Thư đã đi, vẻ mặt hơi chán nản, nó lại làm cho mẹ tức giận rồi.
Quan hệ giữa nó và mẹ ngày càng lạnh nhạt, thậm chí có lúc nó cảm thấy Ninh Thư không phải là mẹ ruột của mình, luôn xa cách giống như nói chuyện với người lạ vậy.
Nó không muốn làm cậu không vui, cũng không muốn mẹ buồn, nhưng quan hệ của hai người họ cứ như nước với lửa vậy.
Tịch Mộ Thành ngửa đầu uống hết ly nước, sau đó đè Thời Tư Nam lên tường, vén đồ ngủ của nó lên.
Cảm nhận cơ thể to lớn tráng kiện, nóng hừng hực của Tịch Mộ Thành, tim nó đập liên hồi.
Một hồi ân ái, Tịch Mộ Thành rất thô bạo mà dày vò nó, lúc hắn cắn răng xuất tinh lần cuối, cả người bỗng đau nhói, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Có chất lỏng chảy ra dính lên đùi Thời Tư Nam, Tịch Mộ Thành cúi đầu nhìn có ít máu dính trong đó, không biết là của hắn hay của Thời Tư Nam nữa.
Tịch Mộ Thành cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cả người toàn mồ hôi lạnh, vòng eo càng lúc càng bủn rủn, hô hấp dồn dập, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch không ngừng.
Tuy nhiên bụng dưới của hắn vẫn căng cứng như cũ, đang vận sức chờ phát động, hắn còn muốn làm với cô gái này thêm vài lần nữa.
Tịch Mộ Thành thấy mình có hơi không chịu được, cánh tay chống lên tường, tiểu yêu tinh này thật sự muốn hút khô hắn mà.
Phía dưới căng chặt khó chịu, hắn hít sâu hai cái, đặt Thời Tư Nam lên ghế sofa, đè lên trên, trên tường quá mất sức, hắn muốn đổi tư thế...
Do chuyện của công ty, cộng thêm bị Ninh Thư nhục nhã, trong lòng hắn nghi ngờ không biết Thời Tư Nam có phải là mồi nhử mà nhà họ Thời cố ý lấy ra hay không?
Nhưng khi nhìn vẻ mơ hồ của nó, hắn có hơi bất lực, cũng không muốn nói rõ ràng với nó.
Tịch Mộ Thành chỉ có thể nghẹn trong lòng, nếu phát hiện ra Thời Tư Nam thật sự không khác với những người nhà họ Thời thì hắn chắc chắn sẽ không nương tay.
Tịch Mộ Thành càng thêm mạnh bạo dày vò nó, Thời Tư Nam ở dưới thân hắn khổ sở cau mày hô đau, nhưng hắn đều không để ý tới.
Thời Tư Nam cảm giác cơ thể đau đớn như bị xé rách, nhìn mắt Tịch Mộ Thành đỏ ngầu đang cắn xé trên người mình, trong lòng nó hơi sợ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nó thấy phía dưới của mình tê dại, cả người đầy mồ hôi, lần đầu tiên bị thống khổ như vậy, cậu thực sự quá thô bạo rồi.
Updated 1404 Episodes