Dịch giả: Moringa
Ninh Thư sầm mặt, ánh mắt sâu kín nhìn Lê cửu Ca chằm chằm:” Cũng chúc ngươi muôn đời hạnh phúc”.
Lê cửu Ca nhìn cơ mặt Ninh Thư run rẩy dữ tợn, vội tránh ánh mắt đi:”Sau này ta sẽ trở lại thăm ngươi.”
“Ngươi vui vẻ là được” Ninh Thư rót nước uống một ngụm.
Cố Duệ tươi cười như khiến người đắm mình trong gió xuân, “Lan Tâm không vui sao, không thích người được chọn làm phu quân của mình lấy người khác?”
Ninh Thư đặt chén trà trên bàn “Cũng không đến mức ấy, ta chỉ là không thích Lý tiểu thư, nàng luôn chê ta béo.”
Lê cửu Ca gật đầu “Ngươi thật sự béo.”
“Cút...” Ninh Thư quăng ánh mắt hình viên đạn sang Lê cửu Ca.
Cố Duệ cười cười, “Không có Cửu Ca, vẫn còn ta cùng Mạc Tuyệt Trần đấy thôi, ngươi vẫn còn hai phu quân được đề cử nữa mà.”
Ninh Thư: Ha hả mịa....
Tí nữa thì nàng chửi thề.
Một thằng muốn giết mình, thằng kia không biết chứa cái shit gì trong đầu, hẳn là người được chọn làm phu quân, đùa nhau gì vậy...
Vẫn là nỗ lực tu luyện mới là chính đạo, lần sau gặp Mạc Tuyệt Trần, nhất định sẽ đánh hắn không trượt phát nào.
“Lan Tâm, ta muốn lấy ít tiền từ cửa hàng, thay Cửu Ca đặt mua ít đồ, ngày sau đến Phương gia cũng tiện hơn”. Cố Duệ thương lượng với Ninh Thư.
Ninh Thư xùy một tiếng “Sao ta nghe như chuẩn bị gả khuê nữ đi vậy, đây là chúng ta đang đem Cửu Ca gả đến Lý gia?”
Trên trán Lê Cửu Ca đầy vạch đen “Người lớn lên đã không đẹp, nói chuyện cũng chẳng làm người ta thích”
“À, ta không nên ăn ngay nói thật như vậy” Ninh Thư tỏ vẻ xin lỗi.
Lê cửu Ca:.....
“Cố Duệ, ngươi xem thế nào ổn thì cứ làm đi”. Ninh Thư nói, tống cổ một tên đi cho khuất mắt cũng tốt.
Cố Duệ nghe thấy Ninh Thư gọi hắn bằng tên thật, nghi hoặc: ” Trước đây ngươi luôn gọi ta là Cố đại ca”.
“Cố đại ca.” Ninh Thư nhếch miệng cười cười với Cố Duệ.
Ngồi ăn chung cùng Lê Cửu Ca và Cố duệ, Ninh thư nuốt được hai miếng là buông đũa sau đó kiêu ngạo mang thân thể tròn vo mà đi.
Kế tiếp chính là những ngày tháng Lê Cửu Ca bận rộn chờ đến lúc ‘xuất giá’, Hỷ Đào đi theo Ninh Thư, nhìn Phương gia người trên kẻ dưới bận rộn, biểu hiện có chút ngẩn ngơ, rồi hoảng hốt.
Ninh Thư nói với Hỷ Đào: “Ta cho ngươi theo chiếu cố Lê Cửu Ca, ngươi đồng ý không?”
Nói xong, Ninh Thư đã hối hận, làm gì phải bảo Hỉ Đào theo,Lê Cửu Ca thành thân, chả lẽ để Hỷ Đào nhìn Lê cửu Ca cùng tân nương rải thức ăn cho chó ư?
“Nô tỳ không muốn đi, nô tỳ muốn chăm sóc tiểu thư, Lê thiếu gia nếu bên cạnh thiếu người chiếu cố, Lý gia cũng không thiếu nha hoàn nô tài.” Hỷ Đào ngẫm nghĩ rồi cự tuyệt.
Lê cửu Ca vừa đi, Phương gia quạnh quẽ không ít.
Ninh Thư vẫn chăm chỉ tu luyện mỗi ngày, hiện tại thực lực của nàng mạnh lên không ít, nếu gặp lại Mạc Tuyệt Trần lần nữa, khẳng định có thể tiếp hai chiêu, mà không phải chỉ dựa vào skill tụt quần Mạc Tuyệt Trần.
Mỗi sáng đều chạy quanh sân.
Ninh Thư gầy đi không ít, nhưng so với người bình thường thì vẫn rất béo, có điều gầy đi từ từ cũng tốt, làn da sẽ không chảy xệ.
Lúc không làm gì, Ninh Thư lại lật tung khắp nơi trong phòng, sờ soạng xem có cơ quan hay đồ vật đặc biệt gì không.
Trực giác nói cho Ninh Thư biết, nàng cần thiết phải tìm được thứ kia, rốt cuộc là thứ đồ gì khiến cho Mạc Tuyệt Trần và Cố Duệ phải lưu lại đây.
Khó khăn chính là không biết cụ thể nó là gì, là chìa khóa, châu ngọc, một tờ giấy hay là ngọc bội?
Cả một rừng hố đang chờ a!
Ninh Thư mải miết tìm đồ, tìm đến chảy mồ hôi, trong phòng này, mỗi góc nàng cơ bản đều lục qua một lần, căn bản không tìm nổi thứ gì đăc biệt, cũng không có cơ quan gì đó nốt.
Thậm chí Ninh Thư còn bò lên cả xà nhà, sờ khắp nơi, cũng chả có cái vẹo gì luôn.
Chả lẽ Phương lão gia tử không đưa cho nguyên chủ cái gì?
Mẹ nó, nhức hết cả đầu.
Không có cốt truyện thật là bị động.
Ninh Thư từ trên xà nhà nhẹ nhàng nhảy xuống, rõ ràng cơ thể nàng rất nặng, nhưng khi chạm đến mặt đất lại cảm giác nhẹ như lông chim.
Ninh Thư cũng lười tìm tiếp, ngồi xếp bằng tu luyện trên giường, nếu thứ kia vẫn tìm không thấy, chỉ cần nàng có đủ võ lực, tên điên Mạc Tuyệt Trần kia cũng không thể làm gì được nàng.
Ninh Thư tu luyện tới nửa đêm, cánh mũi giật giật, nàng ngửi thấy mùi máu tươi như có như không, hơn nữa nóc nhà cũng có động tĩnh.
Ninh Thư mở mắt, có người!
Nih Thư xuống giường, thân thể dán vào vách tường, nghe được tiếng kẽo kẹt bên cửa sổ, có người mở cửa.
Một người nhảy vào phòng, mặc y phục trắng vô cùng rõ mắt, hắn vừa vào, mùi máu tươi càng nồng.
Là Mạc Tuyệt Trần, hơn nữa, hắn lại còn bị thương, Ninh Thư toét miệng cười không thành tiếng, xách cây gậy gỗ ném về phía Mạc Tuyệt trần.
Mạc Tuyệt Trần vốn là cao thủ chân chính, nghe thấy tiếng gió, lập tức quay đầu thấy cây gậy bay tới, liền lấy tiêu ngọc định chặn lại.
Nhưng Ninh thư bẻ hướng cây gậy, một phát nện trên cánh tay Mạc Tuyệt Trần.
Mạc Tuyệt Trần kêu rên một tiếng, nhưng vẫn bắt được cây gậy, hắn giữ lấy và muốn khống chế Ninh Thư, Nhưng Ninh Thư cậy khỏe, dùng sức chín trâu hai hổ, một đạp giáng trên đùi Mạc Tuyệt Trần.
Một tiếng “rắc” rất nhỏ vang lên, Mạc Tuyệt Trần đau đến kêu hừ một tiếng.
Đá Mạc Tuyệt Trần xong, Ninh Thư quay mông chạy luôn thì sau lưng nàng vang lên tiếng nói ẩn nhẫn của Mạc Tuyệt Trần:”Phương Lan Tâm, ta muốn lột da ngươi, lấy mỡ đốt đèn...”
Ninh Thư không dừng lại mà đi một mạch tới phòng Cố Duệ, một chân đã văng cửa phòng xông thẳng vào.
Cố Duệ đang ngồi trên giường, tóc dài như mực, mặc áo lót màu trắng, giờ phút này mang tư thái lười biếng của một mỹ nam đang ngái ngủ.
“Làm sao vậy?” Cố Duệ hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư thở hồng hộc nói: “Phòng ta có dâm tặc”.
Cố Duệ sửng sốt ” Dâm tặc?”
“Là dâm tặc, hắn còn biết tên ta là Phương Lan Tâm, chắc là mơ ước nhan sắc ta từ lâu” Ninh Thư nói.
“...” Cố Duệ thực sự bị lời nói của Ninh Thư làm nghẹn họng, mất một lúc lâu không nói chuyện.
“Ngơ ngáo cái gì, mau cùng ta đi bắt dâm tặc”. Ninh Thư thúc giục Cố Duệ.
“Chờ một lát, ngươi đi ra ngoài chờ ta”
Ninh Thư xoay người liền đi ra ngoài.
Lúc Cố Duệ ra ngoài, áo đã mặc chỉnh tề, hướng về phòng Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn phòng mình đèn đuốc sáng trưng, lúc nàng đi, phòng không đốt đèn, hiện tại sáng như ban ngày thế này, Mạc Tuyệt Trần đúng là không phải loại kiêu ngạo bình thường đâu.
Cố Duệ dẫn đầu bước vào phòng, nhìn thấy Mạc Tuyệt Trần đang ngồi trên ghế.
Ninh Thư theo sau, vẻ mặt giật mình hỏi:” Ngươi ở trong phòng ta làm gì, ngươi dẫn tên dâm tặc đi đâu?”
“Dâm tặc?” Thanh âm Mạc Tuyệt Trần nhẹ như không.
“Đã muộn thế này ngươi còn đến phòng Lan Tâm làm gì?” Cố Duệ hỏi bằng giọng điệu nhàn nhạt, nhìn lướt qua Mạc Tuyệt Trần:“Ngươi bị thương?.”
“Mấy kẻ tự xưng là võ lâm chính phái liên thủ vây đánh ta” Mạc Tuyệt Trần nhìn Ninh Thư, ”Mấy tên đó chưa làm gì nổi ta, nhưng con nha đầu chiết tiệt kia lại dậu đổ bìm leo.”
Mặt Ninh Thư khiếp sợ đến mức vặn vẹo:”Hóa ra dâm tặc lúc nãy là ngươi à, ngươi chạy vào phòng ta có mưu đồ gì?”.
Ninh Thư vội đem quần áo gom lại, cảnh giác nhìn Mạc Tuyệt Trần ”Ta nói cho ngươi biết, tuy ngươi là một trong những người được chọn làm phu quân của ta, cho dù ngươi mơ ước ta, ta cũng sẽ không để ngươi được như ý.”
Mạc Tuyệt Trần ôm ngực rên một tiếng, khóe miệng tràn ra vết máu, hình như là nội thương phát tác.
“Trên nóc có người.” Cố Duệ ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Mạc Tuyệt Trần nằm luôn trên giường Ninh Thư, lấy chăn che kín đầu.
Updated 1404 Episodes