Dịch: Moringa
Cửa kính của xe cũng nứt vỡ, tạo nên những vết mạng nhện ngang dọc, căn bản không nhìn rõ tình hình bên ngoài.
Thân thể Ninh Thư lao về phía trước theo quán tính, trán cô đập vào tay lái, cũng may có túi hơi, nên không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Xe cô hỏng nặng, đầu xe đã hoàn toàn biến dạng.
Ninh Thư xoa xoa trán, ngoại trừ việc đầu có hơi choáng váng một chút, thật may không có gì xảy ra.
Nếu là giáo sư Ngải lái hôm nay, khẳng định chuyến đáng tiếc sẽ xảy ra.
Nhanh chóng cảnh sát tới hiện trường, có xe cứu hộ kéo xe cô đi, Ninh Thư nói: “Mong các anh nhất định phải kiểm tra cẩn thận hệ thống phanh, xem tại sao phanh lại không hoạt động?”
Ninh Thư đến cục cảnh sát làm tường trình, bồi thường một chút tổn thất.
Rốt cuộc cô phá hủy công trình công cộng, còn tạo thành ách tắc giao thông.
Ninh Thư tới xưởng sửa xe, nhờ nhân viên kiểm tra, xem tại sao phanh có vấn đề rồi gây tai nạn?
Nhân viên sữa chữa cẩn thận dò xét từng chút, kết luận là phanh xe bị mòn.
Đang yên đang lành lại bị mòn phanh?
Ninh Thư nghi hoặc?
Nhân viên sửa chữa cầm đoạn dây phanh, dây phanh khá cũ, ma sát nhiều quá nên bị đứt?
“Xe cô chạy nhiều quá, nên phanh xe mới bị mài mòn tới mức này.
Ninh Thư gật đầu, “Đúng vậy thật.”
Chiếc xe nát như vậy, đương nhiên không thể dùng tiếp nữa, Ninh Thư bán sắt vụn luôn, chờ đến lúc có tiền, lại mua cho giáo sư Ngải chiếc mới vậy.
Ninh Thư nhét dây phanh vào trong túi.
Ra khỏi xưởng sửa xe, Ninh Thư nhận được điện thoại của Trình Phi, trong điện thoại Trình Phi hỏi Ninh Thư sao còn chưa tới, có phải xảy ra chuyện gì hay không?
Ninh Thư gọi taxi tới quán cà phê.
Xe đỗ trước cửa quán, Ninh Thư đẩy cửa bước vào, nhanh chóng thấy Trình Phi đang ngồi ghế.
Trình Phi diện mạo anh tuấn, rất nổi bật trong đám đông.
Trình Phi nhìn thấy Ninh Thư, đứng lên, chờ Ninh Thư tới trước mặt, giúp cô kéo ghế ngồi ra.
Thực ga lăng.
Ninh Thư ngồi xuống, nhìn Trình Phi, hỏi: “Anh từng theo học tại nước ngoài à?”
Trình Phi lắc đầu, “Không có, sao em lại hỏi chuyện này?”
“Anh rất lịch thiệp, em tưởng rằng anh tiếp nhận nền giáo dục từ nước ngoài chứ.” Ninh Thư nói.
“Chỉ riêng mình em anh mới làm thế.” Trình Phi nói.
Ninh Thư:…
Cảm giác Trình Phi đúng là cao thủ tán gái.
Tùy lúc tùy chỗ đều có thể nói ra mấy lời buồn nôn.
Trình Phi hỏi Ninh Thư: “Ba mẹ vẫn khỏe chứ.”
“Vẫn tốt.” Ninh Thư cười tủm tỉm nói.
“Trán em sao thế, sao lại đỏ như vậy?” Trình Phi đứng dậy, vươn tay muốn sờ trán Ninh Thư.
Ninh Thư ngửa người ra sau, tránh tay Trình Phi, tay Trình Phi chững lại giữa chừng, thần sắc bi thương.
“Ngải Vân, chỉ vì anh mắc sai lầm một lần, vậy mà em không thể tha thứ cho anh hay sao?” Trình Phi thu tay lại, ngồi đối diện Ninh Thư, “Phải như thế nào, em mới chịu tha thứ cho anh?”
Ninh Thư xua tay, “Anh cũng biết đấy, tôi mắc chứng tâm thần, lúc lên cơn có khi còn không kiểm soát nổi bản thân, anh thật sự muốn sống cùng tôi à.”
“Hơn nữa, lúc nãy tôi lái xe, không biết sao lại đâm vào hàng rào bảo hộ.” Ninh Thư buông tay nói, “Có khi bị quỷ ám cũng nên.”
Trình Phi vội vàng hỏi: “Vậy em có sao không?”
“Không có việc gì, sau đó tôi đột nhiên tỉnh lại.” Ninh Thư nhìn chằm chằm Trình Phi.
Phanh xe sao có thể bị mài mòn nghiêm trọng đến như vậy.
Giáo sư Ngải ở trong khuôn viên trường, ngày thường đều đi bộ đến phòng học.
Mẹ Ngải đi mua thức ăn chẳng lẽ còn lái xe, chợ bán thức ăn cũng không dễ đỗ lại.
Một chiếc xe ngày thường đều gửi tại bãi, rất ít có người lái, dây phanh sao có thể bị mài mòn quá mức như thế được.
Hơn nữa chiếc xe này Trình Phi đã từng lái.
Ninh Thư hoài nghi, Trình Phi từ rất lâu trước đây đã lên kế hoạch giết cha mẹ Ngải Vân.
Có lẽ từ lúc Trình Phi cưới Ngải Vân đã bắt đầu kế hoạch.
Trình Phi bất đắc dĩ nói, “Ngải Vân, chúng ta có thể nói chuyện bình thường được không, đừng làm loạn nữa.”
Ninh Thư buông tay, “Những lời tôi nói đều là sự thật.”
“Cho nên, chúng ta vẫn nên ly hôn đi.” Ninh Thư nhìn Trình Phi.
Trình Phi dùng ánh mắt u buồn nhìn Ninh Thư, “Anh không ly hôn.”
Ninh Thư nhịn không được líu lưỡi, cho dù tới lúc này, thái độ Trình Phi vẫn bình tĩnh như cũ, nỗ lực muốn vãn hồi cuộc hôn nhân này.
Trình Phi cấp Ninh Thư cảm giác càng ngày càng quái dị.
Tính cách tốt đẹp, tình thâm như biển.
“Chúng ta trước cứ tạm thời ở riêng đi, chuyện ly hôn cũng không cần gấp gấp, cá nhân anh không muốn ly hôn, chúng ta hãy cùng nhau suy xét cho rõ ràng.” Trình Phi cầu xin nói, “Anh cũng chỉ nhượng bộ đến thê này được thôi.”
Ninh Thư ngẫm nghĩ liền đồng ý, cầm lấy túi chuẩn bị đi.
Trình Phi vội vàng đứng lên, đi bên cạnh Ninh Thư, nói: “Anh đưa em về.”
Ninh Thư lắc đầu, “Không cần, tôi tự đi được.”
Trình Phi cầm khăn tay, muốn lau mồ hôi trên trán Ninh Thư, Ninh Thư nhanh lùi về phía sau một bước.
Bởi Ninh Thư ngửi được mùi Ether, tiếp xúc với lượng lớn, sẽ xuất hiện hiện tượng hưng phấn, gây buồn ngủ, nôn mửa, sắc mặt tái nhợt, mạch đập chậm, nhiệt độ cơ thể giảm xuống và nhịp thở không đều.
Là chất dùng để gây mê.
Trình Phi thở dài, “Ngải Vân, em tránh anh như vậy sao?”
“Chỉ vì một cơn ác mộng mà em lại muốn ly hôn, em có chướng ngại tinh thần, anh là bác sĩ, anh biết.” Trình Phi giơ tay, ánh mắt nhìn Ninh Thư đầy bi thương.
Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn bà, ok?
Coi mũi bà điếc không ngửi thấy gì cả à?
Muốn dùng khăn bịt mũi bà phải không?
Trình Phi là cháy nhà ra mặt chuột à?
Rõ ràng định làm chuyện xấu, còn mặt dày tỏ ra thâm tình như vậy, đồ điên.
Ninh Thư rút khăn trong tay Trình Phi, tự mình lau mồ hôi, sau đó đặt khăn đặt trong túi.
“Chờ lần sau chúng ta gặp nhau, tôi lại trả khăn cho anh.” Ninh Thư nói.
Trình Phi hơi cười cười, gật đầu nói: “Được.”
Vờ như đây chỉ là chiếc khăn bình thường, như bao chiếc khăn khác.
Chẳng lẽ anh ta không sợ cô phát hiện ra thứ gì trên khăn sao?
Xe taxi tới, Trình Phi giúp Ninh Thư mở cửa xe, “Khi nào ta có thể gặp nhau tiếp?”
“Để nói sau.” Ninh Thư lên xe.
Ninh Thư quay đầu lại, nhìn thấy Trình Phi vẫn nhìn chằm chằm vào cô.
Giờ trong túi cô có dây phanh, có cả khăn tay tẩm thuốc mê.
Từ một góc độ khác, Trình Phi cũng không hề thiện lương như anh ta thể hiện trước mặt mọi người.
Một người mang mặt nạ giả dối lâu rồi, chiếc mặt nạ sẽ trở thành một phần của cơ thể.
Cảm giác như Trình Phi luôn đeo mặt nạ da người, còn anh ta vẫn luôn mang chiếc mặt nạ đó mà sống.
Anh ta muốn mượn điều này để che dấu cái gì.
Ninh Thư không ngừng suy tư phải làm thế nào để đối phó với kẻ như vậy.
Có thể trở thành một bác sĩ xuất sắc, đã chứng tỏ rằng đầu óc Trình Phi khá thông minh.
Loại người có chỉ số thông minh cao lại còn có bệnh tinh thần mới là đáng sợ.
Phản xã hội không đáng sợ, đáng sợ chính là đã có khuynh hướng phản xã hội rồi, còn có chỉ số thông minh cao, giỏi về ngụy trang giả tạo.
Chẳng lẽ tống anh ta vào tù, nhưng đến ngày anh ta ra tù còn đáng sợ hơn.
Cả đời không dứt.
Nhưng nếu để mặc không xử lý, Trình Phi rõ ràng sẽ không bỏ qua cho cô.
Updated 1404 Episodes