Chương 127: Truy sát 36F

"Tiểu Hào!" Một tiếng gọi vang lên, ngay cửa phòng học đã xuất hiện mấy bóng người. Đi trước là một tên đầu trọc, trong miệng ngậm điếu thuốc, một tay bỏ vào trong quần, trông rất "bố náo". Phía sau mấy tên nhìn cũng chẳng lương thiện, trên cánh tay lộ ra đầy các hình xâm: mỹ nữ có, đầu lâu có, còn nhiều thứ khác nhìn rất kinh khủng như quái vật.

"Sơn Kê đại ca, anh đã đến?" Lâm Tử Hào tươi cười chào đón.

"Ờ! ". Tên đầu trọc ảm đạm lên tiếng, nhìn lướt qua phòng học, vừa thấy hai cô gái dễ thương thì mắt sáng rực lên: "Ở đây này còn có hai người đẹp a ".

"Đúng vậy, anh Sơn Kê, em giới thiệu cho anh." Lâm Tử Hào vừa nói, một ngón tay chỉ vào Hắc Manh: "Đây là Đại tỷ của em, cũng rất là xinh đẹp."

"Thì ra là Đại tỷ, thất kính, thất kính! Lúc nào rãnh đi uống với anh vài ly, anh mời!" Sơn Kê nham nhở nói.

"Không cần, ta không biết uống rượu." Hác Manh cau mày từ chối. Sớm nhìn thấy thấy bọn này bộ dạng bất lương, trong lòng cũng sinh ác cảm, nếu mấy tên này không phải là người mình cần, có lẽ cô nàng đã bỏ đi rồi.

"Đừng nói vậy, uống nước ngọt cũng được mà." Sơn Kê hút gió một tiếng ra vẻ chuyện này không sao cả, tiếp theo quay qua nhìn Lâm Tử Hào, "Tiểu Hào, lúc nãy mày nói với đại ca ai đang ngứa mình mẫy vậy, đại ca cũng đúng lúc ngứa tay đây, sẳn đây tao sẽ giúp nó."

Lâm Tử Hào chỉ một ngón tay vào người giữa phòng học nãy giờ vẫn đang sợ hãi nhìn về bọn hắn: "Đó, chính là cái thằng đầu xanh, anh còn nhớ không?"

"Thì ra là thằng này à!" Sơn Kê cười quái dị nói: "thật là khéo làm sao, lần trước nó trốn được, không ngờ bây giờ lại gặp nhau, thằng con chó kia, nghe tao nói nè, mày dẫn xác lại đây cho tao đập, hay là muốn tao tới đó cho mày một trận!, tao nói trước, nếu mày tự nguyện đi lại đây lão tử sẽ nương tình, nếu để tao lại, mày không chết cũng bị lột da!"

Tóc xanh nghe xong đầu óc tê rần, sợ đến phát run liên tục, cách duy nhất là nhìn về phía đại tỷ cầu cứu.

Tằng Niếp bị hắn nhìn toàn thân không được tự nhiên cho lắm, nhìn hắn làm một bộ mặt đáng thương cầu khẩn, trong lòng cảm thấy không đành lòng, hơn nữa cô nàng cũng không muốn nhìn thấy bạn học của mình bị đánh, vội đứng lên, đối diện " Sơn Kê đại ca": "Đầu trọc, lần trước bị đánh cho bỏ chạy còn chưa sợ, lần này lại muốn tới ăn đòn nữa à? ". Tằng Niếp lên tiếng, cô nàng nãy giờ vẫn đứng phía sau mọi người, huống chi tên đầu trọc trước mặt cũng thấy quen quen, ấn tượng nhất là cái đầu trọc bóng lưỡng của hắn.

"Con nhỏ kia, mày dám.?" Sơn Kê đột nhiên tức giận, hai con mắt u ám dán chặt vào cô nàng đáng yêu trước mặt, "Là mày sao?" Câu hỏi vừa nói ra, hắn lập tức quan sát xunh quanh tìm kiếm coi tên lưu manh đó có mặt ở đây không, Sơn Kê mới yên tâm trong lòng.

"Là ta thì sao, không phải thì sao?" Nhìn thấy tên đầu trọc có biểu hiện khác thường trong mắt, Tằng Niếp biết ngay là hắn rất sợ lưu manh, nếu không sao nghe tới lại bị giật mình.

"Thì ra mày là con nhỏ đó, thật là tốt quá. Lần trước có người giúp đở, để xem lần này có ai giúp mi không? Tao sẽ thanh toán chuyện lần trước luôn." Sơn Kê ánh mắt lộ ra tia độc ác, hung hăng nói.

"Cũng không nhất định như vậy à." Tằng Niếp ra vẻ thần bí nói: "Anh của ta luôn xuất hiện đúng thời điểm"

"Mi nói người đó là anh của mi sao?" Nhìn con nhỏ đó vẻ mặt rất bình tĩnh, Sơn Kê cũng không dám coi thường, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẽ không tin, bởi vì lần trước chính mắt hắn thấy, con nhỏ vu khống mình cùng tên biến thái kia chĩ là quen biết nhau, tại sao bây giờ anh của nó? Chẳng lẻ nó muốn mượn tên biến thái kia hù dọa mình? Nghĩ vậy, Sơn Kê trong lòng đã có kết luận, trên mặt nở nụ cười tà ác: "Nhỏ kia gạt người khác cũng cần phải có kĩ xảo, mày nghĩ là tao sẽ tin à? Lần này lão tử sẽ lấy cả vốn lẫn lời!" Vừa nói vừa sờ sờ lên cái đầu bóng lưởng, hắn còn nhớ rất kỹ, lần trước đầu bị sưng lên như đầu phật, làm trò cười cho thiên hạ, báo hại hắn phải dưỡng thương 10 ngày cho lành lặn mới dám ra gặp mọi người.

"Ngươi dám." Tằng Niếp tức giận kêu lên, tâm lý.đã có chút sợ hải, cô nàng không ngờ là hắn không sợ mình uy hiếp, " Ngươi dám đi qua đây ta sẽ la lên, nơi này là trường học."

"Mày la lên à, hắc hắc, bốp miệng mi lại coi có ai đến cứu không!" Sơn kê dâm đãng cười hắc hắc, đi tới trước thêm vài bước: "Nếu chịu làm bạn gái ta, có thể được tha, hơn nữa tao bảo đảm sau này sẽ không ai dám khi dễ mày! Sao hả?"

"Đừng có mơ!" Tằng Niếp oán hận nói.

"Vậy thì không còn cách nào khác." Sơn Kê đang vuốt vuốt cái đầu tròn, đột nhiên chỉ tay nói: "lần trước mi làm hại lão tử thật là thảm, lần này để xem có ai giúp mi!" Nói rồi chậm rãi tiến lại gần cô nàng.

Bên cạnh, tóc xanh đột nhiên mở miệng nói" Sơn..., Sơn Kê, ngươi đùng làm càng, Tằng niếp.đúng là có một.người anh rất lợi hại, nếu ngươi, ngươi dám đánh nàng, anh của nàng nghe được.sẽ giết ngươi!"

"Thật không?" Sơn Kê ánh mắt hung hăng quét về phía tóc xanh, " Vậy lão tử trước tiên là làm thịt ngươi!" nói xong, liền quay lại đạp một cái.

Tóc xanh liền tránh một bên, thoát khỏi công kích. Nhưng phía sau các đồ vật trên bàn đều bị hỗn loạn, ngã trái ngã phải, rơi xuống đât cũng có. Hác Manh chứng kiến sự việc, nhíu mày, vội vã đến trước tên thuộc hạ: "Lâm Tử Hào, ngươi nói là bọn họ sẽ nhẹ tay? Như vậy có khác gì giết người! Còn không mau ngăn cản hắn lại, bọn người Tằng Niếp dù sao cũng là bạn học của ta!"

".Đại tỷ, hẳn là không vần đề gì đâu?" Lâm Tử Hào vẻ mặt cũng hơi sợ, kêu hắn đi ngăn cản? Hắn không có đủ can đảm như vậy.

"Cái gì mà hẳn là?" Hác Manh tức giận nhìn hắn, liếc mắt qua đầu trọc thấy tên này càng ngày càng gần Tằng Niếp, lập tức lỗ mãng nói:

"thằng khốn này, lần sau ta sẽ giáo huấn ngươi!" nói xong, vừa muốn tiến lên định ngăn cản bi kịch phát sinh.

Một âm thanh oán giận cực độ phát ra ngoài cửa: "Trường học cái củ l.n gì mà rộng vãi c.! Tìm có 1 cái phòng học mà cũng khó khăn như vậy! Mẹ nó"

Nghe xong âm thanh ngoài dự liệu phát ra, mọi người ở đây có phản ứng không giống nhau.

Sơn Kê tay chân run lên, suýt nữa té xuống đất, đứng như chết rồi tại chổ, sắc mặt như gặp quỷ, sợ hãi đến tuyệt vọng.

Mà cách hắn một khoảng không xa Tằng Niếp lộ ra một tia phấn chấn, bởi vì cô nàng vừa nghĩ rằng, lập lời thề độc, nếu mà bây giờ lưu manh xuất hiện cứu nàng, thì sẽ đáp ứng làm bạn gái hắn, không ngờ là lời thề vừa nói xong, thì lưu manh thật sự xuất hiện liền! Trời ơi, ông muốn gì đây.?

Tóc màu xanh vô cùng vui sướng, thấy anh của Tằng Niếp xuất hiện, kích động muốn phát khóc.

Lâm Tử Hào thì cảm thấy phức tạp trong lòng, khiếp sợ, không tin được, mừng như điên, sùng bái, khát vọng..., cứ như vậy mà nhìn kỹ người ngoài cửa.một người con trai tay phải bị thương. Là cao thủ, tuy nhiên.không ngờ cao thủ chính là người mà bọn họ định đánh cướp lúc trước, rốt cuộc hắn đã xuất hiện. thật cảm động a!

Hác Manh cử động phải nói là mau lẹ, thân hình lập tức hướng về phía trước, rất nhanh về phía cửa phòng học chạy đi, lớn tiếng kêu lên: "Thầy!"

"Sao nhiệt tình vậy!" Hướng Nhật lập tức lấy tay ngăn cản nàng lại, bình thường nếu có một cô gái đáng yêu như vậy ôm hắn tuyệt đối không nói gì, nhưng đúng là lúc này từ hướng kia xông đến thật sự mạnh bạo, hắn sợ là sẽ đụng vào tay phải.

"Thầy ơi, anh còn giận em sao!" Hác Manh nhõng nhẻo trách, nhưng trên mặt thì vui vẻ hớn hở không thể che dấu được, bởi vì có sư phụ "vỏ lâm cao thủ" ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ quái tại sao hắn lại đến trường học tìm mình, nhưng bây giờ trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết. "Thầy ơi, anh vào đây đi, có có người ở ngoài đến đây khi dễ chúng ta nè".

"Thật không"? Ai cả gan dám khi dễ ngươi, ta sẽ giáo huấn hắn cho thật tốt!" Hướng Nhật làm bộ mặt giận dữ đầy nghĩa khí, bị cô nhóc lôi vào phòng học.

Lúc này Tằng Niếp cũng chạy tới, thấy lưu manh bị con nhỏ đần độn lôi kéo, cảm thấy ko hài lòng, đây đúng là chuyện không thể đối với bạn trai của mình.

Bất quá không được hài lòng cho lắm.Tuy trên mặt không vừa lòng, nhưng lại cười ngọt ngào chào: "Anh!" sau khi vừa chào, liền nắm lấy tay phải.

"Cẩn thận một chút " Hướng Nhật có 1 chút không vừa ý nói với cô nhóc đang nắm tay mình. Tiểu nha đầu này ngày trước rất ghét mình, sao bữa nay lại tự nhiên thân ái.Khoan nói đã, cảm giác từ tay phải truyền lại.thật là.mềm mại quá đi! Đừng nghĩ nàng còn nhỏ mà coi thường, người ta tuy nhỏ nhưng mà có võ, vài năm nữa chắc chắn sẽ trở thành một cực phẩm a.

"Biết rồi!" Tằng Niếp le lưỡi nói, lần trước chứng kiến chuyện tại quán bar, biết trên tay có thương tích, cũng thật tình tránh không đụng đến cánh tay bị thương của hắn.

"Vậy là tốt". Hướng Nhật thấy cô nàng buông cánh tay bị thương của mình ra, mới hài lòng nói, tiếp theo chuyển hướng nhìn về mấy tên trong phòng học, rõ ràng không phải là học sinh: "Tiểu Manh, vừa rồi có phải là bọn này khi dễ ngươi không?" Trong khi hỏi, Hướng Nhật mắt vẫn nhìn về tên đầu trọc.

"Đúng rồi, chính là bọn đó." Hác Manh khẳng định.

"Há há, thật là xạo, làm như mi không quen bọn họ vậy? "Tằng Niếp châm chọc, đồng thời có chút bất mãn nhìn lưu manh, bởi vì hắn không hỏi mình đầu tiên, mà lại hỏi con nhỏ ngốc kia, khiến cho cô nàng bất mãn.

"Mi nói gì, Tằng Niếp!" Hác Manh trừng mắt.

"Mi sợ à? Mấy tên đó rõ ràng là mi kêu tới! "Tằng Niếp không chút nao núng trừng mắt lại.

"Mi, mi dám vu khống ta?"

"Cái gì mà vu khống, đúng là vậy mà!"

"Ta."

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa!" Hướng Nhật ngăn lại không cho 2 con nhóc tranh chấp tiếp, xong tiếp theo nói với mấy tên kia: "Các ngươi, mấy thằng khốn kiếp, Nói, cho tao biết mọi chuyện là như thế nào? Dám đến trường học quậy phá, con mẹ nó, có biết là lão tử rất ghét ở trường học mà gây sự không?"

Sơn Kê rụt đầu lại, trong lòng run sợ giải thích: "Đại ca, chuyện này không liên quan đến bọn em, bởi vì."

"Câm miệng! Cái gì mà không liên quan đến tụi bây? Mẹ nó, rõ ràng lại muốn gây sự, làm như tao bị mù àh? "Hướng Nhật lên giọng.

"Đúng đó, anh, chình là tên đầu trọc, vừa rồi nó muốn khi dễ em đó!" Tằng Niếp đứng một bên châm thêm dầu vào.

Sơn Kê hối hận thiếu điều muốn tự sát, hắn ko ngờ là con nhỏ này thật sự là em của tên biến thái, nếu biết trước, lúc nãy sẽ ko làm chuyên ngu xuẩn như vậy đâu. Đáng tiếc bây giờ hối hận cũng ko kịp, chỉ còn cách cầu xin tha thứ.

Hướng Nhật khoát tay áo: "Cầu xin tao làm gì, hãy xem em của tao có chịu hay ko, nếu chịu tha tụi bây, tao cũng bỏ qua."

Sơn Kê lập tức chuyễn mục tiêu, đau đớn đáng thương nhìn "con mồi" chính là cô nàng đáng yêu: "Chị hai, đại tỷ, người đại nhân đại lượng đừng chấp tiểu nhân làm gì, tha cho bọn em nha!"

"Tha cho tụi bây không phải là không được!" Cô nhóc đắc ý vuốt tóc, nhìn mặt tên đầu trọc thì nghĩ đến một chuyện, lập tức nói: "Chỉ là lần trước ta rất ấn tượng với cái đầu trọc của ngươi, ko ngại cho ta kí đầu vài cái nữa chứ?"

"Á?" Sơn Kê suýt ngã xuống đất, chẳng lẻ hôm nay lại phải mang cái đầu bị sưng vài cục trở về nữa, thật là đem so với chết đi cũng không bằng, đang muốn tiếp tục cầu xin nữa, thì đã thấy " Chị hai" xắn tay áo lên, đang ngắm nghía trên đầu mình.

Sơn Kê không còn cách nào khác, chỉ biết cúi đầu chờ cóc, dù sao bị tên biến thái đánh so với cái này cũng còn đỡ lắm, dữ lắm là trở về bị cười một chút, dưỡng thương vài ngày là được. Vì hắn đã thấy Hắc Cẩu đại ca bộ dạng thảm hại cỡ nào, bị tên biến thái đánh đến phát điên, từ bệnh viện sau khi trở về bộc phát nặng hơn làm cho ông chủ Hôi Hùng ra lệnh chôn sống.

"Hắc hắc, ta muốn ký thử!" Tằng Niếp xoa xoa cái tay, trên mặt tươi như hoa. Mấy thằng đứng sau trong lòng cũng cảm thấy may mắn, may là không để đầu như lão đại, nếu không có thể kết quả cũng như hắn.

Hướng Nhật thấy mọi chuyện đã được giải quyết,.Kéo Hác nhị tiểu thư ra khỏi phòng học, bởi vỉ hắn còn một chuyện muốn hỏi cô nàng.

Vốn ý định ký đầu cho hắn thấu trời xanh, tự nhiên thấy " Bạn trai" và con nhỏ kia đi ra, lập tức bật người bất chấp "nạn nhân" đang ngồi đó chờ, kêu tên tóc xanh làm tiếp nhiện vụ đó, xong vội vã đuỗi theo!

"Thầy, anh tìm em có chuyện gì?" Thấy đối phương kéo mình đi ra, Hác Manh biết hắn nhất định có chuyện gì muốn nói.

Hướng Nhật hắn giọng: "Là như thế này, thầy muốn hỏi em."

"Anh, anh bỏ đi cũng không nói em một tiếng?" Lưu manh còn chưa kịp nói xong, phía sau Tằng Niếp đã đuổi kịp tới, nhào vào người hắn, đụng tay phải hắn một tí.

"Em không phải muốn đánh người hả? Tại sao lại ra đây?" Hướng Nhật bất đắc dĩ nhìn.cô nhóc đang ôm mình, hai trái " đào" trước ngực của nàng quả thật cũng không nhỏ.

"Đánh ai! Thấy người đi em đương nhiên là phải đuổi theo, khỏi sợ anh bị người khác dụ dỗ!" Cô nhóc giận nói.

"Tằng Niếp, mi đúng là không ý tứ? Anh ấy chính là thầy của ta" Hác Manh ôm chặt cánh tay lưu manh trong lòng ngực, đến nỗi cánh tay hắn phải rung động: Ấy da, cũng ko nhỏ a.

"Hừ hừ hừ, rốt cuộc chỉ là thầy mà thôi, người dù sao cũng là anh của ta! Mi làm gì thân mật dữ vậy, còn ko mau buông ra!"

"Anh của mi? Lừa gạt à? Thầy ta họ Hướng, mi họ Tằng, hoàn toàn ko có một chút quan hệ!"

"Chẳng lẻ có như vậy mà ko thể là anh được sao? Hơn nữa mi vừa rồi có nghe anh ấy gọi ta là em àh?"

"Chính là mi không biết xấu hổ."

"Được rồi!" Hướng Nhật thấy hai cô nhóc lại tiếp tục cãi lộn, liền lên giọng dụ khị nói: "Bây giờ trễ rồi, chúng ta đi ăn gà rán KFC nha?" Muốn làm cho 2 cô nhóc dịu lại, cãi nhau đến khi nào mới xong? Hơn nữa lúc này bụng hắn cũng đang biễu tình tạo phản. ^^

"Gà rán KFC?" 2 cô gái mắt sáng ngời, cả hai đồng thanh nói: "Tốt lắm, đi ăn KFC thôi!"

.

.

Từ tiệm gà ráng đi ra, tay mỗi người đều ôm thức ăn.

Hác Manh vừa đi vừa ăn nói: "Thầy, anh dễ thương quá đi, mẹ không bao giờ cho em ăn mấy cái này!"

Tằng Niếp vừa đi vừa ăn nói: "Anh, anh thật là tốt, cha cũng không bao giờ cho em tiền mua mấy cái này!"

Hướng Nhật nghe hai cô nàng nói như oán trách, cầm lon nước ngọt uống cạn một hơi, xong quăng xuống ven đường, bỗng nhiên bị đập vào mắt, thẳng về hướng đối diện ngay phòng ăn trong nhà. Xuyên qua tấm kính cửa số, Hướng Nhật thấy một người rất quen thuộc, trước mắt là một phụ nữ, một người phụ nữ với bộ ngực đặc biệt to. Cô ta chính là người là người làm hại mình và nữ cảnh sát phải xa nhau đây mà!

Hướng Nhật ko nhịn được lữa giận bộc phát, bước nhanh về phía phòng ăn đối diện. Hai cô nàng đi theo cũng kêu lên một tiếng, cuống quít chạy theo.

"Thầy, anh thấy cái gì vậy?" hác Manh tò mò hỏi khi thấy thầy đứng bên cửa sỗ nghe ngóng, thật là.đã tới đây sao hắn ko đi vào.

"Anh, đang nhìn người phụ nữ kia àh". Tằng Niếp cặp mắt bén nhọn, nhìn theo lưu manh, thì phát hiện ra mục tiêu.

"Phụ nữ? Người phụ nữ đó là ai?" Hác Manh nghe thấy cũng bắt đầu tò mò.

"Là ở đó, chính là người phụ nữ trước ngực giống như đặt hai quả cầu bằng da!" Tằng Niếp oán dỗi nói.

"Đâu.Oa - Bộ ngực đúng là đồ sộ! Không biết cô ta làm sao được vậy? Anh chàng ngồi đối diện cô ta thật tốt số! A, còn có một anh đẹp trai nữa.thật là lãng mạn! Hai người đó đang hẹn hò phải ko?" Hác Manh kêu lên một tiếng.

"Làm gì? Đương nhiên là phá đám bọn họ!" Hướng Nhật âm trầm nghiêm mặt nói, mẹ nó, mi dám làm hư chuyện cũa lão tử, lão tử đã có cách phá tụi bây.

Hác Manh ko làm sao hiểu được: "Thầy, tại sao phãi phá bọn họ? Làm vậy ko tốt cho lắm!"

Tằng Niếp cũng lộ ra vẻ nghi hoặc: "Đúng đó, anh, tại sao phải làm như vậy?"

"Không nói nhiều!" Hướng Nhật lớn tiếng mắng, đột nhiên nhớ ra mình có hơi nặng lời, lại ôn nhu tiếp: "Các ngươi ko biết, người phụ nữ đó có thù với ta, nhất định ta phải trả thù!"

"Dạ, em hiểu rồi! Hác Manh có chút ủy khuất nói, Tằng Niếp đồng dạng nhìn hắn. Đúng hơn là, các nàng mới vừa.nhìn lại thấy lưu manh đột nhiên gầm lên sắc mặt dữ tợn làm sợ hãi.

"Biết vậy thì được, bây giờ ta bố trí cho chút việc, chúng ta phải làm như vậy.như vậy.Rồi như vậy.nhớ kỹ, các ngươi phải phối hợp ăn ý với ta, hiểu chưa?"

"Hiểu rồi!"

"Vậy bắt đầu hành động, ta vào trước, các ngươi chờ một lát rồi vào!"

"Vậy kế hoạch lần này có tên gọi là gì?" Hác Manh rấy là nhập tâm vào vai diễn, lần đầu tiên làm chuyện như vậy, cho nên rất kích thích.

"Truy sát 36F " Hướng Nhật cười đểu nói.

Ps: 36F = cỡ khá to, ko phải nói là rất to trong cỡ áo ngực phụ nữ a

Phương Oánh Oánh hôm nay tâm trạng rất phấn khởi, đúng hơn là phi thường phấn khởi! Từ giữa trưa đến giờ, trong lòng vô cùng thoải mái vì đã trừng trị được tên dê xồm, đúng là nàng duy trì tâm trạng đó tới bây giờ, cho nên sau khi hết giờ làm việc, một nam nhân bình thường mời nàng đi dùng cơm, nàng cũng vui vẻ nhận lời. Đương nhiên là chỉ ăn một bửa cơm mà thôi, nếu nam nhân kia còn muốn tiến tới bước nữa, ví dụ như đi dạo phố, xem phim, tuyệt đối không có khả năng đó!

"Phương tiểu thư, xem món bò Beefsteak hôm nayy được không?" Nam nhân đối diện hỏi lấy lòng. Mặc dù hắn thấy kỳ quái tại sao hôm nay cô ta lại phá lệ chấp nhận lời mời của hắn, cũng có thể cô ta cảm động trước sự si tình kiên trì của mình, nên không cần phải lo lắng nhiều về sự phấn chấn của nàng.

"Mùi vị cũng không tệ lắm."

Phương Oánh Oánh nhạt nhẻo đáp, vừa cắt một miếng bò bỏ vào miệng.

"Như vậy là được rồi." Thấy đối phương vẻ mặt cũng không có gì là cao hứng, nam nhân không dám tiếp tục bắt chuyện, chỉ không được vui, chán nản uống rượu.

Qua một hồi lâu, có lẽ thấy bầu không khí hơi căng thẳng, Phương Oánh Oánh dù sao cũng là người ít nói trong khi ăn, cũng cảm thấy có hơi kỳ cục, mở miệng hỏi qua loa: "Lưu Tổng bình thường làm việc không có thời gian rãnh để tiêu khiển sao?"

Lưu Tổng vui vẻ trong lòng, tưởng đối phương lần này tâm tình đã bị lung lây, nếu không thì tại sao lại hỏi về cuộc sống riêng tư của hắn? Kiềm chế tâm trạng kích động, làm vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cũng không có gì làm tiêu khiển, bình thường tôi đều ở nhà. Cô cũng biết đó, làm công việc giống như tôi đây, căn bản là không có nhiều thời gian để ra ngoài thư giãn, bận rộn mỗi đêm sau 12 giờ mới được ngủ." Lưu Tổng đang cố tạo cho mình một hình tượng cần mẫn như điên trong công việc, mỷ nữ đối diện dĩ nhiên là hiểu rõ, nàng cũng là một người tham công tiếc việc, nói tốt về mình một chút, chắc hẳn sẽ làm cho cô ta có hảo cảm.

Nhưng kế hoạch của hắn hiển nhiên là thất bại, bởi vì Phương Oánh Oánh cũng không có gì tỏa ra là hâm mộ hay đồng tình, chỉ là vô vị nói một câu: "Xem ra Lưu Tổng là một người bận rộn!"

Khi nghe được câu này giống như bị ai đánh một quyền vào đầu, chuyện này.không có một chút cảm giác đồng tình làm người ta buồn bực tức muốn hộc máu. Lưu Tổng cũng đang giống như thế, sau đó hắn cũng có một chút sửng sốt, vừa rồi lại hiểu lầm là đối phương có ý tứ, tưởng rằng khi nghe chính mình cũng là một người tham công tiếc việc giống như nàng thì đối với những người sở thích như nhau sẽ có chút đồng tình, Vì vậy lập tức bổ sung nói: "Thật ra vào 5h sáng mỗi ngày tôi thường ra khỏi giường để chạy bộ, tập thể dục khoảng 2h, sau đó thì ăn sáng rồi đến công ti. Ách.Vào buổi chiều khi xong việc rãnh rổi tôi cũng đi đánh banh bàn, chơi bóng rổ như là một vận động viên thể thao." Lưu Tổng lại muốn tạo cho mình một hình tượng vận động viên thể thao, dĩ nhiên là khoát lát như là chính mình thân thể cường tráng, đây là điều kiện trước tiên để câu dẫn một người phụ nữ trưởng thành.

Nhưng hắn lại thất vọng lần nữa, Phương Oánh Oánh cũng không bị hắn câu dẫn, tiếp tục như không biết gì nói: "Lưu Tổng sắp sếp thời gian rất hợp lý, khó trách nhìn thấy ngươi mỗi ngày mặt mài luôn hồng hào."

"Quá khen, quá khen rồi." Lưu Tổng khiêm nhường nói. Hai lần làm tạo dựng phong thái đều không hiệu quả, điều này làm cho hắn vô cùng thất vọng, để lấy lại thể diện, hắn chuyễn qua đề tài khác: "Vậy chẳng biết Phương tiểu thư bình thường có gì để tiêu khiển không?"

"Ngươi nói ta sao?" Phương Oánh Oánh ra vẻ ngạc nhiên hỏi, sắc mặt hiện ra một chút chế giễu: "Hẳn là ngoài làm việc ta cũng toàn là làm việc thôi sao?"

"Oh - "Lưu Tổng kéo dài thanh âm, trong lòng dâng lên một chút hứng thú, sau đó nói: "Vậy chẳng biết Phương tiểu thư có rãnh hay không? Tôi nghe nói hôm nay các rạp ở Đại lộ phía Đông có giới thiệu một bộ phim mới, nghe nói có hai ngôi sao lớn, đại minh tinh Lạc Phi Tử và Tư Mã Dự thủ vai, mọi người rất hâm mộ, hay là."

Không đợi hắn nói xong, Phương Oánh Oánh đã mở miệng xen vào: "Ta nghĩ Lưu Tổng rãnh thì đi một mình vậy, ta đã có hẹn với người khác."

"Oh? Thì ra là vậy!" Lưu Tổng trên mặt biểu tình thất vọng nói, "Vậy không cần gấp, Phương tiểu thư đối với công việc là quan trọng mà, sau này nếu có thời gian, Phương tiểu thư lúc nào rãnh rổi thì chúng ta đi nhé."

"Đúng là mất lịch sự, ta nghĩ nàng không lúc nào rãnh hết!" Một người hơi thấp bé phát ra thanh âm cụt ngủn cắt ngang lời nói của Lưu Tổng.nói.

"Ngươi là ai?" Lưu Tổng mặt biến sắc, tức giận người đang đi đến. Hắn ghét nhất là trong khi đang nói chuyện bị người khác chen ngang, dĩ nhiên là trừ mỹ nữ. Chính là trước mắt lúc này thoạt nhìn không quá 20t hơn nữa tay phải còn bị thương không nhẹ là một tên nhải con hiển nhiên không phải là phụ nữ, càng không phải là mỹ nữ.

"Ta là ai ngươi không cần quan tâm". Hướng Nhật khinh miệt nhìn hắn, đột nhiên đến đây.rõ ràng sự xuất hiện của mình làm cho nữ nhân kia kinh ngạc, giật lấy cái ghế rất tự nhiên ngồi xuống.

"Ngươi." Lưu Tổng bị động tác liên tiếp của đối phương làm cho tức giận thiếu chút nữa là bể phổi, thẳng tắp nhìn vào đối phương: "Nếu ngươi còn không rời khỏi đây, ta sẽ gọi người đến."

"Gọi người đến?" Hướng Nhật hừ một tiếng, "Chẳng lẻ ta và bà xã ngồi cùng nhau, cũng là phạm pháp hả?"

"Bà xã?" Lưu Tổng dữ tợn nghiêm mặt, thái độ nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy: "Ngươi nói Phương tiểu thư là."

"Nói nhảm! Nếu không thì ngươi nghĩ chúng ta quan hệ gì?" Hướng Nhật từ từ cười phá lên, một tay đã xà xuống bả vai cô nàng ngang bướng, điều này để chứng minh mình cùng nàng quan hệ rất thân mật.

Lưu Tổng thái độ cũng lo sợ không ngừng, ngay cả thân thể cũng run lên, bởi vì hắn thấy Phương tiểu thư cũng không có cự tuyệt phản đối thái độ, hơn nữa tựa như là đang ủng hộ? Hắn đối với người phụ nữ này rất hiểu rõ, chưa từng thấy có nam nhân nào chạm qua thân thể nàng, nhưng trước mặt đây nam nhân lại hoàn toàn cảm nhận thân thể triệt để, nói cách khác đối phương rất có thể chính là chồng của nàng, như vậy mình bỏ bao nhiêu công sức tất cả đều uồng phí.

"Sao vẫn chưa tin à?" Hướng Nhật ngang ngược ôm cô gái vào gần hơn, dĩ nhiên là để tăng thêm sức thuyết phục.

Phương Oánh Oánh sau một lúc định thần lại, vừa rồi chỉ vì lưu manh đến đột ngột quá nên trong lòng có chút ngạc nhiên, bây giờ chứng kiến tên dê này tự nhiên lấy tay đụng chạm vào thân thể mình, trong lòng giận dữ la lên: "Ông."

Hướng Nhật đã sớm quan sát phản ứng của nàng, vừa thấy nàng mở miệng lập tức cắt đứt lời nói: "Ông cái gì mà ông, cho dù ta là chồn của cô, nhưng không phải là người quản lý, cô muốn giao lưu với bạn trai khác ta cũng mặc kệ, nhưng giống như vị này lớn lên người không giống người quỷ không ra quỷ, thì ta phải có ý kiến, ta hỏi cô tại sao có thể cùng một sinh vật như vậy kết bạn hả?"

Đối diện Lưu Tổng nghe được muốn phún máu tươi: "Ngươi, ngươi dám sỉ nhục ta?"

"Chửi ngươi thì sao? Ngươi tưởng ngươi là ai? Con bà nó, nhìn lại xem chính mình là thứ gì hóa thân thành, tùy tiện dám dụ dỗ bà xả của ta? Bây giờ lão tử trịnh trọng cảnh cáo ngươi, cút ra xa, càng xa càng tốt!" Hướng Nhật tiếp tục phát huy phong cách lưu manh đặc trưng. Mở miệng mắng to, chửi bớt nhiệt tình. Thật sự thì hắn phải đánh phủ đầu, cái mặt trắng nhỏ trước mắt chắc hẳn sẽ lập tức trở mặt - nếu cô nàng ngang ngược này không định giải thích mà la lên.

Lưu Tổng sắc mặt trắng bệch, hắn cho đến bây giờ vẫn chưa từng nếm qua tủi nhục như vậy, lại chính là cách nói không giáo dục, vừa rồi nghe được từ "Ông" xót xa đau đớn, căn bản là không sai, cho nên đối phương tuyệt đối là vợ chồng, mà mình mới chính là người thứ 3 đáng xấu hổ. Nghĩ vậy, hắn rốt cuộc ngồi không yên, đứng lên chuẩn bị bỏ đi.

"Lưu Tổng ngươi tin hắn nói sao?" Phương Oánh Oánh bất thình lình mờ miệng hỏi, giọng điệu bình tĩnh như dọa người, trên mặt cũng không có chút kích động.

"Phương tiểu thư nói vậy là ý gì?" Lưu Tổng trầm giọng nói, trong lòng có chút chờ đợi.

"Nếu ta nói ngươi hắn và ta không có một chút quan hệ ngươi tin không? Phương oánh oánh có chút cười nói.

"Thật vậy sao?" Lưu Tổng tâm trạng vui vẻ.

Hướng Nhật cơn giận bắt đầu lên: "Oánh Oánh, ngươi không thể như vậy được, người ngoài trước mặt không nhận ta."

"Ông chủ, ngươi không nên đùa quá trớn?" Mặc dù lưu manh xuất hiện quả thật có chút bất ngờ, đúng hơn là càng không tin được, nhưng Phương oánh Oánh suy nghĩ, lập tức đoán được ý đồ của đối phương tám chín phần. Đối phương chính là trả thù nàng, trả thù vụ giữa trưa mình đã làm hại hắn, tuy có hơi buồn cười, tên dê xồm này quả nhiên bụng dạ nhỏ nhen, tùy tiện ở trước mặt lấy mình đùa cợt với nam nhân kia? Phải biết rằng, chẳng lẽ mình không có biện pháp gì thoát khỏi hắn sao, không nghĩ tới tên này sẽ đường đường chính chính tới, lại giúp nàng giải quyết chuyện này quả thật là quá tốt " Tốt."Nhân a! vừa lúc đảo mắt, Phương oánh Oánh lại bất mãn, chẳng lẻ để hắn tùy tiện muốn làm gì mình thì làm? Hắn muốn cái gì được cái đó sao? Tuyệt đối là không, nếu hắn có kế hoạch quấy rầy chúng ta, ta đây tự nhên không cho hắn toại nguyện! mặc dù họ Lưu kia cũng đáng ghét như vậy, nhưng còn hơn tên dê xồm rõ ràng còn kém mình một trời một vực! Sự thật thì nếu giữa họ Lưu và tên dê xồm nàng phải chọn một trong hai. Nàng nhất định không do dự chọn người đầu tiên.

"Đùa? Đùa cái gì?" Hướng Nhật ra vẻ mù mịt: "Bà xả, nàng thật sự không nhận ta."

"Ông chủ, nếu ngươi còn cố nói, ta nhất định sẽ xem thường ngươi!"

Phương oánh Oánh trong mắt tràn đầy nghiêm túc nói, tiếp theo quay qua nhìn Lưu Tổng: "Ngươi nãy giờ chứng kiến, thật ra hắn là ông chủ của ta, chỉ là đóng kịch mà thôi!"

"Ông chủ?" Lưu Tổng nghi hoặc nhìn nàng, mặc dù cái này giải thích vì sao nàng nói từ "Ông", hơn nữa tên tiểu tử ko biết từ đâu xuất hiện lại đây phá đám, nói cách khác, chân tướng sự việc rất có thể như lời nói cùa Phương tiểu thư, tên tiểu tử nhất định là đang đùa cợt, hắn rõ ràng là như vậy chính là nghĩ mình là "tình địch", được Phương tiểu thư có ý nhắc nhở mình, còn không phải ám chỉ chính mình mới là chân mệnh thiên tử sao? Nghĩ vậy, Lưu Tổng hưng phấn không thôi, cũng rất tự nhiên bỏ qua cái tên được gọi là Ông chủ này luôn.

Hướng Nhật thở dài một tiếng, thấy tên có khuôn mặt nhỏ trắng bệch này hưng phấn, hắn biết là kế hoạch đã thất bại. bất quá hắn đã sớm dự trù chuyện ấy, nên trên mặt cũng không có gì là lo lắng, trái lại còn làm dáng đứng chắp tay sau lưng thủ thế, tin tưởng hai con nha đầu bên ngoài sẽ không nhịn được nữa, nhất định hiểu rằng: kế hoạch A thất bại, áp dụng kế hoạch B!

Cứ tạm thời không có gì hiệu quả, nhưng Hướng Nhật vẫn cố gắng, nhìn cô nàng ngang ngược trìu mến: "Bà xả, tại sao mỗi lần đứng trước mặt người ngoài ngươi đều nói như vậy? Ta thật sự bị tỗn thương."

Phương Oánh Oánh quay đầu đi chổ khác, đối với cái bản mặt kia của tên dê xồm nàng như muốn ói ra! Thật là tưởng tượng không nỗi, tại sao trên thế giới này lại có tên không biết xấu hổ như vậy!

"Vị tiên sinh này, nếu ngươi còn dám làm loạn ta sẽ kêu bảo vệ." Lưu Tổng đối với lưu manh đã sớm bất mãn, vừa rồi còn nghĩ chính mình là chân mệnh thiên tử, cho nên giọng điệu lạnh lùng mở miệng uy hiếp.

"Kêu bảo vệ, dù sao thì vẫn là bà xã của ta!" Hướng Nhật dứt khoát bước đi.

"Vậy thì đừng trách ta không khách sáo!" Lưu Tổng nói xong, đứng lên đang muốn tiếp đón bảo vệ ở xa xa ngoài cửa, nhưng không ngờ có hai cô gái đáng yêu chạy đến rất nhanh, nhào vào người Phương tiểu thư, "Đại Tẩu!"

Lưu Tổng bị việc này làm cho ứng phó không kịp, ngưng việc tiếp đón bảo vệ lại, ngạc nhiên nhìn hai cô nàng đáng yêu xuất hiện.

Phương oánh Oánh bị lôi kéo, phản ứng lập tức, cái này dĩ nhiên do tên dê xồm sắp xếp, trên mặt lộ ra kinh ngạc nói, thật ra thì cũng không cần giải thích: "Các ngươi là ai vậy? Ta căn bản là không biết các ngươi!"

"Đại tẩu, tại sao lại nói như vậy?" Hác Manh xoa xoa con mắt đỏ bừng, trộm thoáng nhìn xuyên qua khe hở của ngón tay bởi vì mình và Tằng Niếp vừa rồi ở trước mặt bàn dân thiên hạ làm một việc động trời, lớn tiếng la lên: "Đại tẩu, ngươi không nên rời bỏ chúng tôi. Ta biết đại ca không tìm được việc làm tốt, cũng không có tiền, lúc nào cũng lơ thơ lẫn thẫn, ngươi không thích hắn, luôn muốn ly hôn với đại ca, bởi vì." Nói đến đây, có lẻ do bịa chuyện không nỗi nữa, Hác Manh dừng lại một chút sau đó lập tức khóc rống lên. Bất quá cứ như vậy, ở đây thấy thế đa số là đồng tình, chỉ có một người là không mềm lòng lặng lẻ đỡ nàng lên.

Phương oánh Oánh sắc mặt nhất thời lo lắng, nàng không nghĩ là tên dê xồm dám sử dụng chiêu này để trả thù mình, đang nhiều người như vậy tại đây còn gì là danh dự của mình, nhìn vào mắt những người này là biết, bây giờ mình trở thành đối tượng cho bọn họ khinh bỉ..., "hình tượng đàn bà ham tiền" đã khắc sâu vào lòng bọn họ.

Bất quá chuyện này còn chưa kết thúc, cô gái kia còn trực tiếp đạp nàng một cái té xuống hố sâu tội lỗi, từ đàn bà ham tiền trở thành một con đàn bà độc ác.

"Đại tẩu, ngươi cho dù không màng đến chúng tôi, cũng nên vì Tiểu Bảo mà nghĩ lại, nó thật đáng thương mới 1 tuổi mà không có mẹ, sau này nó sẽ thế nào, không có mẹ nhất định sẽ thống khổ lắm, khi lớn lên sẽ bị người ta chê cười, thật đáng thương mới 1 tuổi đã mồ côi, ô. ô." Tằng Niếp cũng tỏa ra đau lòng.

Những lời cô nàng nói ra, càng khiến cho thiên hạ bất bình, mọi người đều đồng loat trách móc người đàn bà ác độc này.

"Cô gái này thật là tàn nhẫn! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, thật trơ trẻn, tùy tiện vì tiền mà ngay cả đứa nhỏ cũng bỏ, xem ra cô ta không xứng đáng là một người phụ nữ!"

"Cô ta làm như vậy nhất định có ngày thiên lôi sẽ dòm ngó!"

"Lớn lên xinh đẹp, đáng tiếc là tâm địa độc ác như rắn, cái loại đàn bà này chết đi mới tốt, sống trên thế giói cũng uổng cơm!"

Hướng Nhật nghe mọi người xunh quanh đánh giá càng ngày càng cay độc, cô gái nagng ngược thật sự không tưởng tượng nỗi, lập tức chiếu ánh mắt vào nha đầu, xiên qua người đàn ông đang đứng si dại.

Tằng Niếp phản ứng liền, tiến lên một mạch chỉ vào Lưu Tổng mắng: "Đều là tại người xấu xa này, dụ dỗ đại tẫu của ta, nếu không phải ngươi ngày nào cũng quấy rối đại tẫu ta, người không thể nào ruồng bỏ chúng ta mà đi được? Ngươi là người xấu, ngươi có biết là Tiểu Bảo rất đáng thương ko, ngày nào cũng đòi mẹ, cho đến khi không còn sức để gọi nữa, hu hu."

Quả nhiên vừa nghe lời này, những người dứng xem lập tức chuyễn lời bàn tán về phía tên nảy giờ không để ý.

"Đúng là tên đê tiện, ngang nhiên dụ dỗ vợ người ta, xem ra nên đem ra xử bắn mới đúng!"

"Mẹ nó, tên này phải chết đi mới đẹp trời!"

"Ta đây, nếu không phải nơi công cộng, lão tử đã tiến lên đánh hắn một trận!"

"Thật đúng là súc sinh! Cẩu súc sinh!"

Tất cả mọi người mắng chưởi đều gần giống nhau, mà tên nam nhân đã sớm chuồn mất dạng, Hướng Nhật lúc này mới ra mặt, ôm hai tiểu nha đầu vào lòng ngực, giọng điệu thê lương nói: "Uhm, tiểu tam, tiểu tứ, các ngươi đừng khóc nữa, đại tẫu ngươi không muốn chúng ta! Chúng ta trở về đi, đều do anh vô dụng, tìm khọng được việc làm tốt, lại muốn cho các ngươi ăn học, thôi ta.chúng ta trở về đi!" Nói xong, lại cúi thấp xuống âm thanh đủ cho hai tiểu nha đầu nghe nói: "Vừa rồi biểu hiện rất tốt, sau này muốn ăn gà rán KFC cứ nói ta một tiếng!"

Hai tiểu nha đầu thấp giọng mừng rỡ, Hướng Nhật lại nói: "Nhiệm vụ hoàn thành, chuẩn bị chuồn thôi!" nói rồi nắm hai tiểu nha đầu chuẩn bị đi ra cửa.

Phía sau, một âm thanh bất chợt vang lên: "Ông xã, em với anh về nhà!"

Chapter
1 Chương 1: Mượn xác
2 Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3 Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4 Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5 Chương 5: Ở chung
6 Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7 Chương 7: Gặp quỷ rồi
8 Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9 Chương 9: Một sợi lông đen
10 Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11 Chương 11: Người quen
12 Chương 12: Tụ tập
13 Chương 13: Giải tán
14 Chương 14: Đẫm máu
15 Chương 15: Nghi bậy bạ
16 Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17 Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18 Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19 Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20 Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21 Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22 Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23 Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24 Chương 24: Không bằng cầm thú
25 Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26 Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27 Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28 Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29 Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30 Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31 Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32 Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33 Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34 Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35 Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36 Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37 Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38 Chương 38: Tình địch
39 Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40 Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41 Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42 Chương 42: Uy hiếp
43 Chương 43: Hù dọa
44 Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45 Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46 Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47 Chương 47: Mất mát
48 Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49 Chương 49: Âm mưu
50 Chương 50: Em nghĩ em muốn
51 Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52 Chương 52: Không tốn công sức
53 Chương 53: Nhức đầu
54 Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55 Chương 55: Lời thề độc
56 Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57 Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58 Chương 58: Tình tiết vụ án
59 Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60 Chương 60: Một điều kiện
61 Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62 Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63 Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64 Chương 64: Ý đồ xấu xa
65 Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66 Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67 Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68 Chương 68: Quần lót hình chữ T
69 Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70 Chương 70: Bạn thời trung học
71 Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72 Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73 Chương 73: Sinh con tốt
74 Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75 Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76 Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77 Chương 77: Đụng chuyện
78 Chương 78: Dì đến
79 Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80 Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81 Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82 Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83 Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84 Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85 Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86 Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87 Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88 Chương 88: Một vụ nổ
89 Chương 89: Ba cú đấm
90 Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91 Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92 Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93 Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94 Chương 94: Tên cặn bã
95 Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96 Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97 Chương 97: Làm gia sư
98 Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99 Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100 Chương 100: Đồ đệ trả thù
101 Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102 Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103 Chương 103: Ngươitránh ra
104 Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105 Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106 Chương 106: Cường hôn - ép hun
107 Chương 107: Bạch Hổ
108 Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109 Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110 Chương 110: Đổ máu
111 Chương 111: Trùng hợp!
112 Chương 112: Đều là người nhà cả
113 Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114 Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115 Chương 115: Ta sẽngươi
116 Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117 Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118 Chương 118: Bắn tỉa
119 Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120 Chương 120: Một cây súng
121 Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122 Chương 122: Có người trong phòng khách
123 Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124 Chương 124: Nội công
125 Chương 125: Giá tiếp
126 Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127 Chương 127: Truy sát 36F
128 Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129 Chương 129: Nên làm vậy sao
130 Chương 130: Chính xác là như vậy
131 Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132 Chương 132: Bắt được con cá lớn
133 Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134 Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135 Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136 Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137 Chương 137: Thật quá đáng
138 Chương 138: Đau lòng
139 Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140 Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141 Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142 Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143 Chương 143: Coi chừng ta ghen
144 Chương 144: Lòng tham nổi lên
145 Chương 145: Tay không vs súng
146 Chương 146: Làm anh em?
147 Chương 147: Kế hoạch X - men
148 Chương 148: Theo dõi
149 Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150 Chương 150: Còn có ý khác
151 Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152 Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153 Chương 153: Hội đua xe
154 Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155 Chương 155: Bị phục kích
156 Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157 Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158 Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159 Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160 Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161 Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162 Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163 Chương 163: Cùng chung chăn gối
164 Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165 Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166 Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167 Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168 Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169 Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170 Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171 Chương 171: Thư uy hiếp
172 Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173 Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174 Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175 Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176 Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177 Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178 Chương 178: Phiền toái tới nhà
179 Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180 Chương 180: Kết cục
181 Chương 181: Giám sát
182 Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183 Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184 Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185 Chương 185: Cứu viện
186 Chương 186: Kích động muốn giết người
187 Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188 Chương 188: Hắn là người thứ hai
189 Chương 189: Ngươicũng là của ta
190 Chương 190: Cực độc
191 Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192 Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193 Chương 193: Dạ tiệc
194 Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195 Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196 Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197 Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198 Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199 Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200 Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201 Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202 Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203 Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204 Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205 Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206 Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207 Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208 Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209 Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210 Chương 210: Thì ra là người quen
211 Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212 Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213 Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214 Chương 214: Quái vật
215 Chương 215: Ngày mai
216 Chương 216: Rất có thể
217 Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218 Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219 Chương 219: Mỹ nhân kế
220 Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221 Chương 221: Hung thủ
222 Chương 222: Sợ hãi
223 Chương 223: Chuẩn bị
224 Chương 224: 3p
Chapter

Updated 224 Episodes

1
Chương 1: Mượn xác
2
Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3
Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4
Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5
Chương 5: Ở chung
6
Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7
Chương 7: Gặp quỷ rồi
8
Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9
Chương 9: Một sợi lông đen
10
Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11
Chương 11: Người quen
12
Chương 12: Tụ tập
13
Chương 13: Giải tán
14
Chương 14: Đẫm máu
15
Chương 15: Nghi bậy bạ
16
Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17
Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18
Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19
Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20
Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21
Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22
Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23
Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24
Chương 24: Không bằng cầm thú
25
Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26
Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27
Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28
Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29
Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30
Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31
Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32
Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33
Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34
Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35
Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36
Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37
Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38
Chương 38: Tình địch
39
Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40
Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41
Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42
Chương 42: Uy hiếp
43
Chương 43: Hù dọa
44
Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45
Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46
Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47
Chương 47: Mất mát
48
Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49
Chương 49: Âm mưu
50
Chương 50: Em nghĩ em muốn
51
Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52
Chương 52: Không tốn công sức
53
Chương 53: Nhức đầu
54
Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55
Chương 55: Lời thề độc
56
Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57
Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58
Chương 58: Tình tiết vụ án
59
Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60
Chương 60: Một điều kiện
61
Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62
Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63
Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64
Chương 64: Ý đồ xấu xa
65
Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66
Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67
Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68
Chương 68: Quần lót hình chữ T
69
Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70
Chương 70: Bạn thời trung học
71
Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72
Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73
Chương 73: Sinh con tốt
74
Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75
Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76
Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77
Chương 77: Đụng chuyện
78
Chương 78: Dì đến
79
Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80
Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81
Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82
Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83
Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84
Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85
Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86
Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87
Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88
Chương 88: Một vụ nổ
89
Chương 89: Ba cú đấm
90
Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91
Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92
Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93
Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94
Chương 94: Tên cặn bã
95
Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96
Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97
Chương 97: Làm gia sư
98
Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99
Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100
Chương 100: Đồ đệ trả thù
101
Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102
Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103
Chương 103: Ngươitránh ra
104
Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105
Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106
Chương 106: Cường hôn - ép hun
107
Chương 107: Bạch Hổ
108
Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109
Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110
Chương 110: Đổ máu
111
Chương 111: Trùng hợp!
112
Chương 112: Đều là người nhà cả
113
Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114
Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115
Chương 115: Ta sẽngươi
116
Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117
Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118
Chương 118: Bắn tỉa
119
Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120
Chương 120: Một cây súng
121
Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122
Chương 122: Có người trong phòng khách
123
Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124
Chương 124: Nội công
125
Chương 125: Giá tiếp
126
Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127
Chương 127: Truy sát 36F
128
Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129
Chương 129: Nên làm vậy sao
130
Chương 130: Chính xác là như vậy
131
Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132
Chương 132: Bắt được con cá lớn
133
Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134
Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135
Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136
Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137
Chương 137: Thật quá đáng
138
Chương 138: Đau lòng
139
Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140
Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141
Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142
Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143
Chương 143: Coi chừng ta ghen
144
Chương 144: Lòng tham nổi lên
145
Chương 145: Tay không vs súng
146
Chương 146: Làm anh em?
147
Chương 147: Kế hoạch X - men
148
Chương 148: Theo dõi
149
Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150
Chương 150: Còn có ý khác
151
Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152
Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153
Chương 153: Hội đua xe
154
Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155
Chương 155: Bị phục kích
156
Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157
Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158
Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159
Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160
Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161
Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162
Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163
Chương 163: Cùng chung chăn gối
164
Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165
Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166
Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167
Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168
Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169
Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170
Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171
Chương 171: Thư uy hiếp
172
Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173
Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174
Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175
Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176
Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177
Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178
Chương 178: Phiền toái tới nhà
179
Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180
Chương 180: Kết cục
181
Chương 181: Giám sát
182
Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183
Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184
Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185
Chương 185: Cứu viện
186
Chương 186: Kích động muốn giết người
187
Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188
Chương 188: Hắn là người thứ hai
189
Chương 189: Ngươicũng là của ta
190
Chương 190: Cực độc
191
Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192
Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193
Chương 193: Dạ tiệc
194
Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195
Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196
Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197
Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198
Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199
Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200
Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201
Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202
Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203
Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204
Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205
Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206
Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207
Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208
Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209
Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210
Chương 210: Thì ra là người quen
211
Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212
Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213
Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214
Chương 214: Quái vật
215
Chương 215: Ngày mai
216
Chương 216: Rất có thể
217
Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218
Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219
Chương 219: Mỹ nhân kế
220
Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221
Chương 221: Hung thủ
222
Chương 222: Sợ hãi
223
Chương 223: Chuẩn bị
224
Chương 224: 3p
footer(); ?>