Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ

Hướng Nhật không thể không tự chửi cái vận xui của mình, mấy thằng cha cảnh sát này không chịu đến sớm hoặc đợi mình đi rồi mới đến không được hay sao mà lần nào nhằm ngay lúc mình đang "hoạt động tay chân" thì lại đến chứ?

Mà cũng được cái là mấy vị cảnh sát trong đồn cảnh sát Paris này cũng đã coi mình là "bạn bè quốc tế" từ xa đến, quen quá rồi nên cũng không cần làm quá mà chỉ mời mình về đồn để uống trà. Với lại cũng có một cơ số người kha khá có thể làm chứng cho mình trong cái quán ăn này cũng được mời về đồn, vừa uống nước vừa lấy khẩu cung nên coi như là có "bạn đi cùng", xét ra cũng không đến nỗi nào.

Nhưng hắn tưởng vốn chỉ nói ra rõ ràng như vậy thì có thể sớm được thả ra đàng hoàng, nhưng bản báo cáo từ bệnh viện mới chuyển tới làm hắn tỉnh khỏi cơn mơ liền. Căn cứ theo lời của mấy vị cảnh sát này thì có 3 thằng choai choai trong băng đua xe bị thương quá nặng, suýt chút nữa khiến cho người nhà của chúng đi "ăn cháo khuya" rồi, cũng may mà bây giờ chúng tai qua nạn khỏi nên lưu manh nhà ta khỏi phải nhận cái án "Giết người" ở tuốt cái xứ xa lắc xa lơ cách quê nhà nửa vòng trái đất này. Nhưng các vị cảnh sát cũng vì đó mà nhận định rằng kẻ - mà - chúng - ta - đều - biết - là - ai - đó ra tay đánh người với khuynh hướng bạo lực quá trớn, nói đơn giản một chút là cảnh sát nghi ngờ thần kinh của kẻ - đó - đó có vấn đề, sợ có lúc nào đó hắn không thể tự kiềm chế được mà chạy đi cắn người.à không, thực hiện hành vi "làm tổn thương đến người khác". Vì vậy các vị cảnh sát đành tạm coi hắn là "nhân vật nguy hiểm cho xã hội" nên cần phải giam vào chuồng.nhầm, giam vào phòng mới đúng: P.

- " Thưa sếp, tôi có thể chứng minh anh bạn trẻ này tuyệt đối không có khuynh hướng bạo lực, chẳng lẽ sếp cho rằng một ông già lương thiện như tôi có thể nói bậy được sao sao?"

Vị bếp trưởng bụng phệ vừa đưa tay chỉ lên trời thề thốt trước mặt một viên cảnh sát, sau đó lại tiếp tục lải nhải:

- " Sếp biết không, anh bạn trẻ này chính là chàng trai hoàn mỹ nhất mà tôi chưa từng gặp qua, thề có trời chứng giám, tôi thật sự không thể tin được, anh ta có thể biết được nguồn gốc nghệ thuật ẩm thực của nước Pháp chúng ta, hơn nữa còn có thể kể ra rõ ràng rành mạch, thử hỏi đối với một người hiểu rõ văn hóa nước ta cỡ đó thì sếp có cho rằng hắn sẽ bất chợt nổi điên đánh người không? Oh, trời ạ."

- " Thật xin lỗi anh!" - Vừa liếc nhìn thoáng qua Lão Lỗ Đức đang ở bên kia thuyết phục cảnh sát, Phương Oánh Oánh thấp giọng nói với lưu manh bên cạnh.

- " Không có gì, chúng mình là "Anh em" mà, nói chuyện có cần khách khí vậy không?" - Hướng Nhật ra vẻ không để ý gì mà đáp lại.

- " Nhưng dù sao."

- "Khỏi cần nhưng nhị gì hết, mấy tên kia bình thường gặp phải anh thì anh cũng nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua. Có điều nếu như đêm nay anh thật sự phải ở lại trong đồn cảnh sát thì "chú em" nhất định phải đến ở trong trang viên của nữ hoàng mới được" - Hướng Nhật dặn dò đối phương, dù sao không có mình bảo vệ, an toàn của cô nàng chính là vấn đề làm hắn lo lắng nhất.

Phương Oánh Oánh cắn răng đáp:

- "Đêm nay tôi ở chỗ này cùng anh!"

- Hả?

Hướng Nhật ngẩn người ra, nhìn nàng một cách quái dị.

- "Anh đừng có hiểu lầm." - Mặt Phương Oánh Oánh đã nóng bừng lên:

- "Chuyện này bởi vì tôi liên lụy anh, cho nên tôi và anh ở cùng một chỗ cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa anh không phải vừa nói "chúng mình là Anh em" sao?"

- "Chú em nghĩ vậy thật sao?"

Vẻ quái dị trên mặt Hướng Nhật càng đậm:

- "Kì thật anh đây cũng có một vấn đề muốn hỏi, Chú em không phải dân less (đồng tính luyến ái nữ) có đúng không? Bởi vì anh nghĩ một em less chắc rằng sẽ không có chuyện đi xem mấy bộ phim cấp - 3 - bình - thường này?"

Phương Oánh Oánh gật gật đầu, trên mặt càng thêm ửng đỏ, điều này làm cho nàng nhớ tới cái cảnh xấu hổ tối qua.

- Nếu như vậy thì tôi đã làm lỗi gì với cô, tại sao lúc nào cô cũng mang vẻ cực kỳ hận tôi vậy hả? Tôi nhớ kỹ là mình hình như không có chỗ nào đắc tội với cô phải không? Nếu thật sự có thì cô phải nói cho tôi biết, tôi cũng không muốn bị một cô gái căm ghét mà không hiểu nguyên nhân tại sao, như vậy quả thật rất khó chịu!

Hường Nhật cười khổ vuốt vuốt mũi nói. (ND: Biết em không phải Less thì đổi cách xưng hô ngay)

Phương Oánh Oánh đầu tiên nói úp úp mở mở, vòng vo tam quốc cả nửa ngày trời, cuối cùng mới đem cái ấn tượng đầu tiên trong lòng về một - người - nào - đó ấp a ấp úng nói ra một lượt. Hướng Nhật nghe xong tức muốn hộc máu, bởi vì theo lời của cô nàng thì hóa ra hắn chính là là một tên công tử bột đàng điếm ăn chơi trác táng, hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu,.

- "Tại sao cô lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ hình tượng của tôi thật sự tàn tệ đến vậy sao?"

Hướng Nhật cuối cùng mới biết tại sao lúc đầu cô nàng này trước mặt nữ sĩ quan cảnh sát lại làm ra vẻ hấp dẫn dụ dỗ mình, bởi vì nàng lúc ấy quả thật có suy nghĩ muốn "vạch trần ý đồ" của mình với nữ sĩ quan cảnh sát. Mà nàng làm vậy cũng bắt nguồn từ ý tốt không đành lòng nhìn thấy thêm một cô gái rơi vào trong móng vuốt ma quỷ của mình, trời ạ - ông muốn chơi tui thì ông cứ việc, cớ gì mà ông khiến cho cái con bé "Ngực to óc như trái nho", mà lại là "nho khô" này nghĩ vậy chứ!

Phương đại thư ký giờ phút này cũng cảm thấy không đợc tự nhiên, nhất là khi thấy vẻ mặt phức tạp của lưu manh nhìn nàng làm cho nàng trong lòng cảm thấy vô cùng bất an.

- "Thành thật mà nói thì nghi ngờ của cô quả thật cũng không sai lắm".

Hướng Nhật cũng không trách cách suy nghĩ của nàng, có chút tự giễu nói.

- "Cái gì?" - Phương Oánh Oánh sửng sốt, thời buổi này còn có người tự nhận bản thân mình hư hỏng sao?

- "Cô nghi ngờ tôi sinh ra tại một gia đình đại phú đại quý cũng không sai.Nếu nói cho rõ từ gốc đến ngọn thì tôi cùng tên họ Dịch lúc trước muốn thu mua công ty chúng ta là anh em họ."

- ".! Hả?" - Ánh mắt Phương Oánh Oánh tức thời trở nên lạnh lẽo. Anh em họ? Điều này làm cho nàng có dự cảm không tốt, chẳng lẽ lúc ấy hắn yêu cầu người anh em họ của hắn hỗ trợ giả bộ thu mua công ty, sau đó chính hắn ra mặt giúp công ty vượt qua cửa ải khó khăn để làm cho sếp mình có thể mang ơn hắn hoặc nói trực tiếp hơn là lấy thân báo đáp.

- " Ê nè, cô lại muốn nghĩ đi đâu rồi?" - Hướng Nhật vừa thấy vẻ mặt của cô nàng cũng đã đoán ra cô nàng nhất định lại đang phát huy trí tưởng tượng mạnh mẽ của mình, chắc chắn là đang biến hắn thành một cậu ấm no cơm rửng mỡ không có việc gì không làm nữa rồi. - "Cô nghe tôi nói xong có được không?"

Tiếp theo hắn liền đem ân oán vài chục năm trước của các vị sinh thành nói ra, đương nhiên trong đó phóng đại hoàn cảnh bi thảm đã trải qua của "Ông bà cụ" nhà mình lên một chút. Hắn cũng thuận tiện thú nhận "nguồn vốn" ở đâu ra, chỉ có điều lúc đó không muốn lộ diện nên đành phải để cho bản thân vô danh một phen, rồi "tự thú trước bình minh" rằng mình là một thiên tài có chỉ số IQ suýt chút nữa là đạt đến 180 điểm, lúc trước khi mười hai tuổi đã học xong hết tất cả các giáo trình kinh tế cấp đại học, sau đó dựa vào ý tưởng lạ thường và táo bạo mới có thành quả ngày hôm nay, và mấu chốt nhất sở dĩ không gặp mặt người nào đó bởi vì bản thân lúc ấy "vẫn còn quá nhỏ" mà thôi.

Nghe xong một phen giải thích hợp lý của Hướng lưu manh, Phương Oánh Oánh cuối cùng biết mình hoàn toàn trách lầm hắn, hơn nữa cũng có chút thông cảm với hoàn cảnh sống và những vất vả của gia đình nhà hắn, nhất là nghe mẹ của lưu manh "tự lấy cái chết để uy hiếp cha ruột của mình" thì nàng lại than thở một phen:

- "Má Hướng thật là đáng thương!"

- "Cô em tự nhiên lại gọi mẹ của anh là "", vậy anh đây nên gọi cô là gì đây?" - Hướng Nhật biết mình vừa lừa được cô nàng thì không nhịn được mở miệng trêu đùa. (Nhân tiện cũng đổi luôn cách xưng hô, pó tay))

- "Anh."Phương Oánh Oánh sắc mặt đỏ bừng, nàng còn chưa thích ứng được chuyện đối phương chuyển từ một gã công tử bột ăn chơi đàng điếm như trong tưởng tượng trở thành một thiếu niên thiên tài chăm chỉ phấn đấu như bây giờ:

- "Cho dù như vậy.Anh cũng vẫn là kẻ hám gái".

- "Anh đây thừa nhận anh có chút "mê gái", nhưng đối với cái từ "hám gái" như cô em vừa nói thì có quá mức không? Theo hiện tại mà tính thì anh cũng mới chỉ có ba người mà thôi mờ". - Hướng Nhật vừa đếm đầu ngón tay vừa kể:

- "Sở Sở là một, nữ sĩ quan cảnh sát là hai, còn người còn lại chính là đồ đệ của anh. Hết"

- "Anh,.Anh còn mặt mũi mà nói "mới chỉ có" ba người?"

Phương Oánh Oánh quả thật không thể không tức người nào đó sao? Ba người lận đó, nhiều như vậy còn dùng câu "mới chỉ có", vậy hắn muốn ít nhất là bao nhiêu người đây?

- "Này, đây là do anh thực sự xem cô là "Anh em mình" nên mới cho cô biết, cô cũng đừng nói ra ngoài mà hủy đi hình tượng của anh đó." - Hướng Nhật cố ý dặn dò.

- "Nếu tôi không nghe lời anh thì sao?" - Phương Oánh Oánh cười giảo hoạt hỏi lại.

- "Vậy anh đây cũng chỉ còn nước tự sát." - Hướng Nhật giả bộ hai tay xoa xoa một cách bất đắc dĩ đáp lại.

- " A, vậy anh đi chết đi, tôi sẽ không cản. Có điều phiền anh trước khi chết đem số mật mã ngân hàng của mình nói cho tôi biết, dù gì làm "Anh em với nhau" thì anh nhất định không muốn đem một đống tiền như vậy cùng vào quan tài, tốt nhất là nên để lại hết cho "người anh em này" mới đúng chứ?"

Con mắt Hướng Nhật trợn trừng như muốn lòi ra ngoài, hắn không chỉ ngạc nhiên vì tài ứng biến cực nhanh của cô nàng, mà còn ngạc nhiên hơn là cô nàng nhanh chóng dựa vào thân phận "Anh em" để chọc mình, có điều hắn cũng không phải loại dễ bị chọc:

- "Yên tâm đi, trước khi chết anh nhất định sẽ kéo cô theo!"

- "Như thế mà cũng coi là "anh em" sao? Anh tự nhiên lại trù tôi chết sớm?"

- "Tại cô rõ ràng là đang trù anh trước mà!"

olo

Hai người không hề cố kỵ gì mà thoải mái dùng tiếng "quê mình" bát nháo một phen, không ngờ một giọng nữ có chút sắc nhọn chen vào:

- "Chào ngài, chúng ta có phải đã từng gặp nhau hay không?"

Hướng Nhật ngẩng đầu nhìn qua liền phát hiện đó một người phụ nữ trung niên mà bản thân hắn không nhận ra là ai, hắn lập tức lịch sự đáp:

- "Xin hỏi Quý bà nào đây? Chúng ta đã từng gặp qua sao?"

Khi Hướng lưu manh ngẩng đầu lên, người phụ nữ trung niên kia vẻ mặt đã sớm kích động la lên:

- "Đúng, đúng, chính là cậu, tôi nhận ra cậu! Cậu còn nhớ tôi chứ? Chúng ta cùng ở trên máy bay bị không tặc, lúc ấy nếu không nhờ cậu chỉ sợ vật mà mẹ tôi để lại cho tôi đã bị đám khốn nạn kia cướp đoạt rồi".

Vừa nói, người phụ nữ trung niên lộ ra vẻ mặt bi thương sờ sờ cái vòng tay phỉ thúy xanh biếc đang đeo ở trên tay.

- "Thật ngại quá, thưa bà, có thể lúc ấy có nhiều người, tôi.nhất thời không chú ý tới bà".

- "Anh bạn trẻ, cậu rất thành thật!"

Người phụ nữ trung niên tự cảm thán, nếu như là kẻ có chút giảo hoạt chỉ sợ cũng giả bộ làm ra vẻ kinh ngạc "Tôi nhớ ra rồi", nhưng anh bạn trẻ này lại không có như vậy, điều này chứng tỏ hắn rất thành thật, hơn nữa trên máy bay lại có hành động dũng cảm như vậy càng khiến bà tăng thêm hảo cảm, hiện tại nhìn thấy hắn đang ở trong đồn cảnh sát, tự nhiên bà muốn giúp đỡ một phen.

- "Được rồi, Anh bạn trẻ, cậu xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại ở trong đồn cảnh sát? Muốn tôi giúp đỡ gì không?"

Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng thì nữ thư ký đã nhìn ra người đàn bà này rõ ràng có địa vị rất cao trong đồn cảnh sát, bởi vì từ điểm mọi người bên xung quanh đều tỏ ra rất kính nể bà ta thì nàng liền dễ dàng nhìn ra, nàng lập tức đem sự tình vừa trải qua kể lại một lần, đương nhiên ẩn ý trong lời kể tất nhiên là nghiêng về phía "người nhà", nàng kể chuyện mười mấy tên côn đồ bắt chẹt thu tiền bảo kê từ một cụ già cơ khổ mở quán ăn thì bị lưu manh gặp được, cho nên hắn tức mình mà hung hăng dạy dỗ đám côn đồ kia, nhưng phía cảnh sát lại buộc tội hắn ra tay quá nặng liền đem hắn giam giữ ở chỗ này. Đương nhiên, Phương Oánh Oánh làm thư ký cho một công ty lớn không phải mới có mấy ngày nên tự nhiên nói chuyện rất đúng mực, hơn nữa còn cường điệu cụ già cơ khổ kia tội nghiệp đến chừng nào, lúc ấy người - nào - đó thấy cà một bọn côn đồ xúm nhau hà hiếp một cụ già nên rất tức giận, cho nên xuống tay hơi nặng như vậy cũng là có lý có tình cả thôi.

Quả nhiên, người phụ nữ trung niên vừa nghe lời này rất tức giận, bà tuyên bố mội hồi rằng muốn thẳng tay trừng trị mười mấy gã côn đồ khi dễ cụ già kia, hơn nữa cuối cùng bà còn trấn an mọi người, nói chuyện này hai người cứ an tâm giao cho bà, anh bạn trẻ này của bà cũng có thể lập tức được thả ra khỏi đồn cảnh sát.vân vân và vân vân.

- "Cảm ơn bà nhiều, thưa bà!" - Phương Oánh Oánh vội cảm ơn.

- "Không cần, đây là việc tôi nên làm."

Người phụ nữ trung niên nhìn nàng một cách trìu mến, trên mặt đầy vẻ mập mờ nói:

- "Có một bà xã chu đáo như vậy, tôi nghĩ cậu nhất định rất là hạnh phúc phải không?"

-.!

Mặt Phương Oánh Oánh trong nháy mắt đỏ bừng, nàng không biết đây là lần thứ mấy trong ngày có cảm giác nóng mặt, nhưng có thể khẳng định, số lần nóng mặt hôm nay tuyệt đối vượt qua tổng số lần trước đây của nàng.

Người phụ nữ trung niên nói xong liền rời đi, có điều bà không phải ra khỏi đồn cảnh sát mà là đi vào một văn phòng gần đó. Hướng Nhật thấy rõ đó là phòng làm việc của trưởng cục cảnh sát, trong lòng hắn liền vui vẻ, buổi tối hôm nay chắc không cần phải ở lại "nhà trọ" miễn phí này.

Không quá một hồi, chỉ thấy một viên cảnh sát trẻ sau khi tiếp điện thoại thì vội vàng vào phòng làm việc, sau một lúc thì chạy thẳng về phía Hướng Nhật rồi nói:

- "Thưa ông, thật xin lỗi, mới vừa rồi có thể chúng tôi nhận lầm người, hiện tại chúng tôi hủy bỏ việc tố cáo ông, ông có thể đi." - Vẻ mặt viên cảnh sát trẻ lúc nói lời này vô cùng bình thản, nhưng có điều lại không thể che giấu được vẻ kinh ngạc trong mắt.

- "Thật sự rất cảm ơn!"

Hướng Nhật cũng không ngờ tự nhiên chuyện có kết quả nhanh như vậy, xem ra thân phận người phụ nữ trung niên kia sợ không phải bình thường. Có điều hiện tại cũng không tiện hỏi bà ta nên hắn đành kéo cô nàng bên cạnh đi tới trước mắt vị bếp trưởng bụng phệ vẫn đang không ngừng liến thoắng:

- "Hi, chú Lỗ Đức, chúng ta có thể đi rồi".

- "Đi? Đi đâu chứ?" Lão Lỗ Đức sửng sốt, tiếp theo chuyển sang vui mừng như điên, kích động nói:

- "Cậu nói chúng ta bây giờ có thể đi, mà cậu.cũng có thể cùng theo chúng ta đi?"

- "Đúng vậy." - Nói thật, Hướng Nhật rất cảm kích sự nhiệt tình của ông già người Pháp lần đầu gặp mặt này.

- "A, a, trời ạ, điều này thật sự quá tuyệt vời." - Lão đầu bếp béo có chút không thể khống chế được kích động than.

Hướng Nhật cùng nữ thư ký bên cạnh liếc nhìn nhau, tiếp theo cùng nhau mỉm cười.

Chapter
1 Chương 1: Mượn xác
2 Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3 Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4 Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5 Chương 5: Ở chung
6 Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7 Chương 7: Gặp quỷ rồi
8 Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9 Chương 9: Một sợi lông đen
10 Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11 Chương 11: Người quen
12 Chương 12: Tụ tập
13 Chương 13: Giải tán
14 Chương 14: Đẫm máu
15 Chương 15: Nghi bậy bạ
16 Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17 Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18 Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19 Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20 Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21 Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22 Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23 Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24 Chương 24: Không bằng cầm thú
25 Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26 Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27 Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28 Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29 Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30 Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31 Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32 Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33 Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34 Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35 Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36 Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37 Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38 Chương 38: Tình địch
39 Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40 Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41 Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42 Chương 42: Uy hiếp
43 Chương 43: Hù dọa
44 Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45 Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46 Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47 Chương 47: Mất mát
48 Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49 Chương 49: Âm mưu
50 Chương 50: Em nghĩ em muốn
51 Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52 Chương 52: Không tốn công sức
53 Chương 53: Nhức đầu
54 Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55 Chương 55: Lời thề độc
56 Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57 Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58 Chương 58: Tình tiết vụ án
59 Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60 Chương 60: Một điều kiện
61 Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62 Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63 Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64 Chương 64: Ý đồ xấu xa
65 Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66 Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67 Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68 Chương 68: Quần lót hình chữ T
69 Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70 Chương 70: Bạn thời trung học
71 Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72 Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73 Chương 73: Sinh con tốt
74 Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75 Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76 Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77 Chương 77: Đụng chuyện
78 Chương 78: Dì đến
79 Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80 Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81 Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82 Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83 Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84 Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85 Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86 Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87 Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88 Chương 88: Một vụ nổ
89 Chương 89: Ba cú đấm
90 Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91 Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92 Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93 Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94 Chương 94: Tên cặn bã
95 Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96 Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97 Chương 97: Làm gia sư
98 Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99 Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100 Chương 100: Đồ đệ trả thù
101 Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102 Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103 Chương 103: Ngươitránh ra
104 Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105 Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106 Chương 106: Cường hôn - ép hun
107 Chương 107: Bạch Hổ
108 Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109 Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110 Chương 110: Đổ máu
111 Chương 111: Trùng hợp!
112 Chương 112: Đều là người nhà cả
113 Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114 Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115 Chương 115: Ta sẽngươi
116 Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117 Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118 Chương 118: Bắn tỉa
119 Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120 Chương 120: Một cây súng
121 Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122 Chương 122: Có người trong phòng khách
123 Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124 Chương 124: Nội công
125 Chương 125: Giá tiếp
126 Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127 Chương 127: Truy sát 36F
128 Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129 Chương 129: Nên làm vậy sao
130 Chương 130: Chính xác là như vậy
131 Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132 Chương 132: Bắt được con cá lớn
133 Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134 Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135 Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136 Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137 Chương 137: Thật quá đáng
138 Chương 138: Đau lòng
139 Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140 Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141 Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142 Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143 Chương 143: Coi chừng ta ghen
144 Chương 144: Lòng tham nổi lên
145 Chương 145: Tay không vs súng
146 Chương 146: Làm anh em?
147 Chương 147: Kế hoạch X - men
148 Chương 148: Theo dõi
149 Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150 Chương 150: Còn có ý khác
151 Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152 Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153 Chương 153: Hội đua xe
154 Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155 Chương 155: Bị phục kích
156 Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157 Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158 Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159 Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160 Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161 Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162 Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163 Chương 163: Cùng chung chăn gối
164 Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165 Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166 Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167 Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168 Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169 Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170 Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171 Chương 171: Thư uy hiếp
172 Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173 Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174 Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175 Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176 Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177 Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178 Chương 178: Phiền toái tới nhà
179 Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180 Chương 180: Kết cục
181 Chương 181: Giám sát
182 Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183 Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184 Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185 Chương 185: Cứu viện
186 Chương 186: Kích động muốn giết người
187 Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188 Chương 188: Hắn là người thứ hai
189 Chương 189: Ngươicũng là của ta
190 Chương 190: Cực độc
191 Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192 Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193 Chương 193: Dạ tiệc
194 Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195 Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196 Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197 Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198 Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199 Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200 Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201 Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202 Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203 Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204 Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205 Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206 Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207 Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208 Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209 Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210 Chương 210: Thì ra là người quen
211 Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212 Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213 Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214 Chương 214: Quái vật
215 Chương 215: Ngày mai
216 Chương 216: Rất có thể
217 Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218 Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219 Chương 219: Mỹ nhân kế
220 Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221 Chương 221: Hung thủ
222 Chương 222: Sợ hãi
223 Chương 223: Chuẩn bị
224 Chương 224: 3p
Chapter

Updated 224 Episodes

1
Chương 1: Mượn xác
2
Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3
Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4
Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5
Chương 5: Ở chung
6
Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7
Chương 7: Gặp quỷ rồi
8
Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9
Chương 9: Một sợi lông đen
10
Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11
Chương 11: Người quen
12
Chương 12: Tụ tập
13
Chương 13: Giải tán
14
Chương 14: Đẫm máu
15
Chương 15: Nghi bậy bạ
16
Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17
Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18
Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19
Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20
Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21
Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22
Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23
Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24
Chương 24: Không bằng cầm thú
25
Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26
Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27
Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28
Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29
Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30
Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31
Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32
Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33
Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34
Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35
Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36
Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37
Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38
Chương 38: Tình địch
39
Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40
Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41
Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42
Chương 42: Uy hiếp
43
Chương 43: Hù dọa
44
Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45
Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46
Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47
Chương 47: Mất mát
48
Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49
Chương 49: Âm mưu
50
Chương 50: Em nghĩ em muốn
51
Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52
Chương 52: Không tốn công sức
53
Chương 53: Nhức đầu
54
Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55
Chương 55: Lời thề độc
56
Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57
Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58
Chương 58: Tình tiết vụ án
59
Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60
Chương 60: Một điều kiện
61
Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62
Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63
Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64
Chương 64: Ý đồ xấu xa
65
Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66
Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67
Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68
Chương 68: Quần lót hình chữ T
69
Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70
Chương 70: Bạn thời trung học
71
Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72
Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73
Chương 73: Sinh con tốt
74
Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75
Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76
Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77
Chương 77: Đụng chuyện
78
Chương 78: Dì đến
79
Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80
Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81
Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82
Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83
Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84
Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85
Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86
Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87
Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88
Chương 88: Một vụ nổ
89
Chương 89: Ba cú đấm
90
Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91
Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92
Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93
Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94
Chương 94: Tên cặn bã
95
Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96
Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97
Chương 97: Làm gia sư
98
Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99
Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100
Chương 100: Đồ đệ trả thù
101
Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102
Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103
Chương 103: Ngươitránh ra
104
Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105
Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106
Chương 106: Cường hôn - ép hun
107
Chương 107: Bạch Hổ
108
Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109
Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110
Chương 110: Đổ máu
111
Chương 111: Trùng hợp!
112
Chương 112: Đều là người nhà cả
113
Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114
Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115
Chương 115: Ta sẽngươi
116
Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117
Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118
Chương 118: Bắn tỉa
119
Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120
Chương 120: Một cây súng
121
Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122
Chương 122: Có người trong phòng khách
123
Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124
Chương 124: Nội công
125
Chương 125: Giá tiếp
126
Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127
Chương 127: Truy sát 36F
128
Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129
Chương 129: Nên làm vậy sao
130
Chương 130: Chính xác là như vậy
131
Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132
Chương 132: Bắt được con cá lớn
133
Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134
Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135
Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136
Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137
Chương 137: Thật quá đáng
138
Chương 138: Đau lòng
139
Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140
Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141
Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142
Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143
Chương 143: Coi chừng ta ghen
144
Chương 144: Lòng tham nổi lên
145
Chương 145: Tay không vs súng
146
Chương 146: Làm anh em?
147
Chương 147: Kế hoạch X - men
148
Chương 148: Theo dõi
149
Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150
Chương 150: Còn có ý khác
151
Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152
Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153
Chương 153: Hội đua xe
154
Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155
Chương 155: Bị phục kích
156
Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157
Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158
Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159
Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160
Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161
Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162
Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163
Chương 163: Cùng chung chăn gối
164
Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165
Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166
Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167
Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168
Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169
Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170
Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171
Chương 171: Thư uy hiếp
172
Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173
Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174
Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175
Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176
Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177
Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178
Chương 178: Phiền toái tới nhà
179
Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180
Chương 180: Kết cục
181
Chương 181: Giám sát
182
Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183
Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184
Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185
Chương 185: Cứu viện
186
Chương 186: Kích động muốn giết người
187
Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188
Chương 188: Hắn là người thứ hai
189
Chương 189: Ngươicũng là của ta
190
Chương 190: Cực độc
191
Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192
Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193
Chương 193: Dạ tiệc
194
Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195
Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196
Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197
Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198
Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199
Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200
Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201
Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202
Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203
Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204
Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205
Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206
Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207
Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208
Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209
Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210
Chương 210: Thì ra là người quen
211
Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212
Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213
Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214
Chương 214: Quái vật
215
Chương 215: Ngày mai
216
Chương 216: Rất có thể
217
Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218
Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219
Chương 219: Mỹ nhân kế
220
Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221
Chương 221: Hung thủ
222
Chương 222: Sợ hãi
223
Chương 223: Chuẩn bị
224
Chương 224: 3p
footer(); ?>