Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông

Buồn ghê, coi xong trận Arsenal, post bài rồi đi tắm, pha cà phê chuẩn bị coi trận Ac đá, vậy mà mò hoài ko thấy kênh nào trực tiếp, mở web thì thấy báo là.tạm hoãn, làm lên giường ngủ một giấc đế giờ mới dậy! anh em mình thông cảm nha

Một tiếng "rắc" vang lên, gã thanh niên da trắng biết hai tay của mình đã bị phế đi. Hắn không ngờ tới chỉ mới vừa đỡ một chiêu mà mình đã bị mất đi lực chiến đấu, mấy tên thủ hạ thì thực lực vốn không bằng mình, muốn bắt người bây giờ đúng là không có khả năng, hắn lập tức ra lệnh:

- Rút lui!

Sau đó bản hắn nhanh chóng quay người chạy ra.

Mấy tên thủ hạ thấy thủ lĩnh của mình có lực chiến đấu cực mạnh như vậy mà còn phải bỏ chạy nên lập tức không chút do dự chạy theo.

- "Sao, tại sao có thể thành như vậy?"

Phương Oánh Oánh lúc này mới tỉnh táo trở lại, chuyện mới vừa xảy ra rõ ràng đã vượt qua khỏi phạm trù hiểu biết của nàng.

- "Còn muốn ở đó mà nghe giải thích sao? Có người muốn giết chúng ta, nhanh chân thu dọn tất cả đồ dùng rồi đi thôi." - Hướng Nhật miệng nói, tay liền móc cái điện thoại từ trong túi ra.

- "Vậy ở đây xử lý ra sao?" - Trải qua chuyện mới vừa rồi, mấy nơ ron thần kinh trong não bộ của Phương Oánh Oánh tạm thời lâm vào trạng thái "bãi công"

- "Đi rồi hãy tính! Tới lúc an toàn rồi thì cô em gọi điện thoại cho tay quản lý Lỗ bảo hắn tìm một căn phòng khác giúp chúng ta tạm ở."

Nói xong, Hướng Nhật liền gọi ngay một cú điện thoại.

.

- "Này, anh rốt cuộc đã đắc tội với người nào, hại tôi với anh bị đuổi chạy trối chết vậy?"

Ngồi ở trên xe, Phương Oánh Oánh bất mãn nhìn tên lưu manh bên cạnh mình hỏi.

- " Không phải anh đây đã nói sớm với cô em rồi sao? Đi theo anh sẽ rất nguy hiểm, đã bảo cô em là hai chúng ta cùng nhau đi."

Không đợi lưu manh nói hết lời, Phương Oánh Oánh đã ngắt ngang nói:

- " Hiện tại anh thỏa mãn chưa? Bà chị Đặc Lỗ kia của anh đang mỏi mòn con mắt mà chờ anh đó!

Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi, thấy mặt cô nàng vẻ tức giận còn chưa tan đi, mở miệng đùa giỡn nói:

- "Woa, đừng nói là cô em đang ghen chứ hả?"

- "Không sai! Tôi đang ghen đó!" - Phương Oánh Oánh lửa giận bốc lên đầu, tự nhiên cái gì cũng dám mở miệng nói.

- "Cô em không phải đang nói thật chứ?"

Hướng Nhật tự nhiên sẽ không xem những lời kia của nàng là thật. Hắn còn chưa khùng tới mức khi cho rằng một cô gái mới ngày hôm qua còn hận hắn thấu xương mà hôm nay đã thích hắn. Bất quá hắn vẫn trơ mặt kề sát vào má nàng nói:

- " Cô em yêu dấu, loại chuyện này không thể nói bừa đâu! Liên quan đến mạng người đó em, nếu lỡ anh đây mà tin lời cô em là thật, vậy thì chắc."

- "Tránh xa tôi ra một chút!"

Phương Oánh Oánh vươn một tay chắn giữa hai người, bày ra vẻ mặt giống như "Cấm chạm vào hiện vật":

- "Tôi không muốn nói chuyện cùng với cái loại người khùng đến nổi thích quăng súng đi mà dùng tay chân để nói chuyện với kẻ địch"

Hướng Nhật cười khổ:

- "Cô em nghĩ anh điên đến nỗi không muốn dùng súng à? Chuyện xảy ra bên trong khách sạn nếu có phát sinh vấn đề gì thì anh em mình không phải sẽ bị cảnh sát thỉnh đi uống trà sao? Đến lúc đó cô em nghĩ coi mình còn may mắn như đợt trước không hả"

- "Vậy anh không biết dùng súng để uy hiếp bọn họ sao?" - Phương Oánh Oánh ra vẻ tiếc nuối cảnh hay ho gì đó mà hỏi tiếp.

- "Nếu như bọn họ sợ một khẩu súng thì đã không có hành động lộ liễu giữa ban ngày ban mặt như vậy rồi. Thực ra, bọn họ cũng nghĩ rằng bọn mình sẽ không dám tại bên trong khách sạn mà nổ súng nên mới có biểu hiện không có chút sợ hãi nào như vậy."

- "Không phải võ công của anh cao cường lắm sao? Sao không đem bọn họ xử hết đi mà phải mang tôi theo anh đến cái chỗ "thân mật" của 2 ngươi để lánh nạn hả? Nói cho anh biết, tôi còn có mấy thứ đồ vật rất quan trọng đã để quên ở trong khách sạn."

Phương Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, quay đầu về một bên. Thực ra, cái đồ vật "quan trọng" này nọ gì kia của nàng là do nàng cố ý "quên" nó mà thôi, bởi vì nó đã bị tên đàn ông khốn kiếp nào đó chạm vào rồi, hơn nữa nó là món đồ mặc sát người cho nên nàng không muốn mặc nó thêm một lần nào cả...(ND: oh! Dù cho là "khô mực" mang mác của France thì cũng sẵn lòng vứt ngay)

- "Được rồi, được rồi, mấy cái đồ gì gì mà cô em bỏ quên lại kia là cái gì, cô em cứ nói anh biết rồi anh mua trả lại cho là được rồi chớ gì?"

- "Cái này là do anh nói đó!"

Phương Oánh Oánh đôi mắt sáng lên nói tiếp:

- "Chờ sau khi đến cái chốn 'Hẹn hò' kia của anh xong, anh phải đi ngay ra ngoài mua về lại cho tôi đó!" - Lời nói vừa ra, mắt nàng xuất hiện ý cười, tự hình dung thấy được tình trạng xấu hổ mà kẻ nào đó khi tiến vào cửa hàng bán đồ lót cho phụ nữ gặp phải.

Hướng Nhật nhà ta vẫn chưa biết gì (ND: Thiếu hiểu biết, thiếu hiểu biết) nên lập tức gật đầu đồng ý:

- "Đồng ý, anh biết rồi. Thu xếp mọi chuyện cho yên ổn rồi anh sẽ giúp cô em mua. Bất quá chúng ta tốt xấu gì cũng là "Anh em" với nhau, hai câu "Vì anh em mà đỡ giùm mấy dao" với "có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng" này cô em từng nghe qua chưa hả? Cô em đáng ra phải thông cảm cho nỗi khó xử của anh đây mới đúng."

- "Tôi nhớ là chỉ nghe nói cái gì mà "Vì anh em mà đỡ giùm mấy dao, nhưng vì người đẹp thì sẵn sàng chém anh em mình hai dao." Bộ bây giờ anh đang làm chuyện giống vậy đúng không?"

Phương Oánh Oánh lạnh lùng liếc hắn một cái.

Hướng Nhật hết biết nói gì, chỉ còn cách xuất ra đòn sát thủ:

- "Tụi mình cứ thân thiết như hồi trưa không phải là tốt lắm sao? Tại sao bây giờ loáng cái thay đổi nhanh vậy?"

- "Đừng nhắc tới chuyện kia với tôi nữa. Tôi bây giờ vẫn còn đang bực đây. Anh nói coi anh làm vậy có giống chuyện mà "Anh em chúng ta" phải làm không? Sợ vừa rồi nếu tôi mà không nhanh chân chạy chốn, không chừng chưa bị giết cũng đã sợ đến chết rồi!"

- "Thực ra anh đã đã sớm khuyên cô em dọn đi tới trang viện của nữ hoàng ở mà, nhưng do cô em vẫn một mực không chịu nghe, nếu không cũng sẽ không phát sinh chuyện như vậy."

- "Vậy là giờ trách tôi phải không? Có phải anh giận tôi làm cản trở chuyện sum họp của anh với Đặc Lỗ - tiểu thư - yêu - dấu - của - anh phải không? Có phải anh thấy tôi chướng mắt lắm phải không? Tốt lắm, sau này anh muốn làm gì thì làm đi, tôi không bao giờ nói bất kì cái gì nữa là được rồi?"

- " Anh đâu có ý đó đâu."

- "Tôi thấy anh căn bản là có ý này!"

Đang lúc hai người như xoắn vào nhau không thể tách rời, cô nàng vệ sĩ da đen đang lái xe phía trước chợt xen vào:

- "Hướng tiên sinh, Phương tiểu thư, chúng ta đã tới rồi."

- " Xuống xe, xuống xe thôi." - Hướng Nhật không đợi cô nàng vệ sĩ da đen ra mở cửa xe, hắn đã vội xuống xe trước. Mặc dù cảm thấy được cùng em 36F này cãi nhau cực kỳ thú vị, nhưng nếu như chỉ là chuyện tranh chấp coi rốt cuộc ai đúng ai sai thì đó không phải là ý của hắn.

Phương Oánh Oánh cũng hừ nhẹ một tiếng. Sau khi rời khỏi xe thì đã sớm có một cô người hầu đón sẵn dẫn hai người tiến vào bên trong trang viện.

Bất quá lần này không giống lần trước, nữ hoàng bệ hạ không đi ra đón họ mà cho người hầu trực tiếp dẫn hai người đi vào phòng sách gặp nàng.

- "Hướng tiên sinh, Phương tiểu thư, thật ngại quá, bởi vì tạm thời có chút chuyện xảy ra cho nên không thể."

Nữ hoàng đang ngồi trườc bàn làm việc vẻ mặt đầy nét ái ngại mở lời xin lỗi. Trong tay nàng còn đang cầm một ít tư liệu gì đó, mắt đang đeo một cái kính mắt tinh xảo xinh đẹp, nàng đeo nó chắc để tránh cho đôi mắt bớt phải mệt nhọc vì thời gian dài nhìn vào cái gì đó.

- "Không có việc gì, Đặc Lỗ tiểu thư, công việc của cô quan trọng hơn." - Phương Oánh Oánh lập tức tiếp lời, điều này làm cho Hướng Nhật trong lòng có chút kì quái. Rõ ràng cô nàng này sau lưng thì tỏ vẻ cực kỳ bất mãn đối với vị nữ hoàng tóc vàng kia, giờ hai bên gặp mặt không những nở ra nụ cười tươi rói mà lời nói cũng trở nên khách sáo hơn nhiều.

- "Cảm ơn!" - Nữ hoàng cảm kích nói, tiếp theo vẻ mặt lại có một chút khó xử nói tiếp:

- "Sợ rằng hôm nay ta không thể tự mình chiêu đãi hai người. Hướng tiên sinh cùng Phương tiểu thư, xin mời cứ tùy ý, cứ coi như đang ở nhà của mình là được rồi."

- "Nhất định, nhất định."

Hướng Nhật không khách khí nói, lưu manh hắn cũng nhìn ra nét uể oải trên mặt của nữ hoàng, nghĩ đến nàng ta hẳn vì bận rộn công việc đã lâu nên hắn kéo nhẹ cô nàng thư ký bên mình, ý bảo nàng cùng mình nên rời đi.

Phương Oánh Oánh tất nhiên cũng hiểu ý tứ ẩn trong cái kéo của đối phương cho nên theo lưu manh đi ra khỏi phòng. Mà cô người hầu đang chờ ở bên ngoài lúc này cũng chủ động dẫn hai người tới căn phòng đã chuẩn bị trước cho họ.

- "Uả, sao lại như vậy?" - Khi người hầu đưa hai người đến phòng thì Hướng Nhật kinh ngạc lên tiếng hỏi.

- "Thưa ngài, xin hỏi có chuyện gì làm ngài không hài lòng?" - Cô người hầu vô cùng cung kính hỏi hắn.

- "Ý của tôi là tại sao chỉ có một căn phòng mà không phải là hai?"

Hướng Nhật thật sự rất hoài nghi cô hầu gái này không biết có thể nghe hiểu những gì hắn đang nói hay không.

- " Đây là việc bệ hạ đã đích thân chỉ định, thưa ngài." - Cô người hầu cúi người thật sâu đáp lời hắn.

- "Đành vậy! Thôi, không có việc gì nữa thì cô có thể đi được rồi!"

Thấy lưu manh còn muốn nói thêm điểu gì, Phương Oánh Oánh lập tức lên tiếng nói. Cô người hầu sau khi nghe nàng nói thì lập tức khom lưng cúi chào rồi mới xoay người rời khỏi.

- "He he, cô em ở cùng phòng với anh thì không có ý kiến gì chứ?" - Hướng Nhật đưa mắt nhìn nàng hỏi.

- "Đương nhiên không có ý kiến." - Phương Oánh Oánh đồng ý nói, đột nhiên lời nói xoay chuyển:

- "Chỉ có điều mình dùng quy tắc cũ. Anh ngủ ở ghế Salon, tôi ngủ trên giường"

- "Giỡn chơi sao!" - Hướng Nhật vừa nghĩ tới hậu quả sau khi ngủ cả đêm trên ghế salon khiến hắn chợt rùng mình.

- "Hay là lần này đổi lại đi, cô em ngủ ở ghế, anh đây ngủ giường"

- "Sao, anh đừng có nhỏ nhen như vậy có được hay không? Còn nói là anh em với nhau? Mà nói như thế nào đi nữa thì tôi cũng là một người phụ nữ mảnh mai yếu đuối, anh không lẽ không có chút ưu đãi nào dành cho quý bà sao hả?" - Phương Oánh Oánh vì quyền lợi của mình đành quyết định cãi lý với lưu manh một phen.

- "Anh đây cũng muốn tỏ ra lịch sự với phụ nữ lắm, nhưng mà lịch sự với cô em thì chẳng khác nào tự anh ngược đãi cái lưng mình. Cô em chắc không muốn thấy người anh em này ngày mai lưng còng không đứng thẳng nổi chứ? Hơn nữa mới vừa rồi lúc anh muốn xin thêm một phòng, cô em tại sao lại đuổi người hầu đi? Muốn cãi lý với anh hả, thì cũng chính là cô em làm ra chuyện như vầy mà".

- "Chẳng lẽ anh đành lòng nhìn cảnh tôi ngủ trên ghế salon một cách đáng thương vậy sao?" - Thấy khuyên bảo vô dụng, Phương Oánh Oánh quyết định chuyển tông sang một bộ dáng rất thương tâm.

- "Thiệt tình thì anh đây cũng không muốn thấy chuyện như vậy!"

- " Thật sao?"

- "Nhưng mà cô em cũng không nguyện ý chứng kiến cảnh anh ngủ ở trên ghế sa lông cũng tội nghiệp không kém chứ hả?" - Hướng Nhật hỏi ngược lại.

- " À, chuyện đó là chuyện của anh.không phải là chuyện của tôi!"

- "Cô em nói cái gì?" - Hướng Nhật đâm ra "căm tức" cô nàng thư ký.

- " Ha, anh đừng có hiểu lầm, tôi không phải ý tứ này. Ý tôi là với một người đàn ông như anh thì tất nhiên sẽ không có đáng thương bằng tôi thôi!" - Phương Oánh Oánh cuống quýt giải thích.

- "Có loại lý luận như vậy sao?" - Hướng Nhật cau mày:

- "Dù sao anh cũng phải nói cho cô em biết, nói gì thì nói anh cũng sẽ không ngủ ghế salon."

Nói tới đây, Hướng Nhật dừng một chút, đột nhiên dùng giọng thương lượng hỏi:

- "Nếu không thì hai chúng ta đều ngủ trên giường, mỗi người một nửa? Cô em ngủ đầu kia, anh thì ngủ đầu này."

- "Anh nằm mơ đi!" - Phương Oánh Oánh nghiêng mặt liếc xéo lưu manh một cái, Hừ giọng nói.

- "Vậy cô em nói phải làm sao bây giờ đi?"

- "Chuyện này cũng không cần gấp gáp làm gì." - Phương Oánh Oánh tự nhiên lộ ra nét tươi cười đắc ý:

- "Tôi nhớ rằng có người - nào - đó có hứa là sẽ đền cho tôi một ít đồ vật gì - gì - đó, đúng không?"

- "Được thôi!"

Hướng Nhật nghĩ chắc cũng tới lúc chấm dứt vụ này rồi:

- "Cô em bỏ quên hay rơi rớt cái gì, anh đây sẵn lòng mở túi mua trả cô cái đó!"

- "Thật ra thì cũng không có cái gì quan trọng, chỉ có vài món đồ underwears cá nhân mà thôi." - Phương Oánh Oánh thoải mái nói.

- "Cái gì?" - Hướng Nhật trợn trừng mắt nói:

- "Cô em không phải là muốn anh đây muối mặt đi giúp cô mua "mấy thứ kia" chứ hả?"

- "Anh dám có ý kiến sao? Đừng quên ai đó lúc ở trên xe đã từng hứa với tôi đó nghe!"

- "Ài."

Hướng Nhật thở dài một hơi, đột nhiên vẻ mặt hiện lên vẻ rất - là - lưu - manh:

- "Chỉ có điều nếu cô em muốn anh đây mua quần áo lót cho cô thì cô em cũng phải cho anh biết kích thước lớn nhỏ ra sao chứ?"

- ".!" - Phương Oánh Oánh sững người như bị mắc nghẹn. Thực ra, chuyện hồi nãy trên xe nàng đúng là không ngờ nó sẽ phát triển xa như vậy.

- "Như thế nào? Không nói? Vậy thì quên đi, anh cũng đỡ phải giúp cô mua."

Hướng Nhật ra vẻ như trút được gánh nặng.

Phương đại thư ký nghiến răng nói:

- "Tốt, tôi sẽ nói cho anh biết! Dù sao tôi cũng đã không xem anh là đàn ông!

Chapter
1 Chương 1: Mượn xác
2 Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3 Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4 Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5 Chương 5: Ở chung
6 Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7 Chương 7: Gặp quỷ rồi
8 Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9 Chương 9: Một sợi lông đen
10 Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11 Chương 11: Người quen
12 Chương 12: Tụ tập
13 Chương 13: Giải tán
14 Chương 14: Đẫm máu
15 Chương 15: Nghi bậy bạ
16 Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17 Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18 Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19 Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20 Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21 Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22 Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23 Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24 Chương 24: Không bằng cầm thú
25 Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26 Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27 Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28 Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29 Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30 Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31 Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32 Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33 Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34 Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35 Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36 Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37 Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38 Chương 38: Tình địch
39 Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40 Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41 Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42 Chương 42: Uy hiếp
43 Chương 43: Hù dọa
44 Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45 Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46 Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47 Chương 47: Mất mát
48 Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49 Chương 49: Âm mưu
50 Chương 50: Em nghĩ em muốn
51 Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52 Chương 52: Không tốn công sức
53 Chương 53: Nhức đầu
54 Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55 Chương 55: Lời thề độc
56 Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57 Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58 Chương 58: Tình tiết vụ án
59 Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60 Chương 60: Một điều kiện
61 Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62 Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63 Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64 Chương 64: Ý đồ xấu xa
65 Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66 Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67 Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68 Chương 68: Quần lót hình chữ T
69 Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70 Chương 70: Bạn thời trung học
71 Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72 Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73 Chương 73: Sinh con tốt
74 Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75 Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76 Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77 Chương 77: Đụng chuyện
78 Chương 78: Dì đến
79 Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80 Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81 Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82 Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83 Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84 Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85 Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86 Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87 Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88 Chương 88: Một vụ nổ
89 Chương 89: Ba cú đấm
90 Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91 Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92 Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93 Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94 Chương 94: Tên cặn bã
95 Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96 Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97 Chương 97: Làm gia sư
98 Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99 Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100 Chương 100: Đồ đệ trả thù
101 Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102 Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103 Chương 103: Ngươitránh ra
104 Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105 Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106 Chương 106: Cường hôn - ép hun
107 Chương 107: Bạch Hổ
108 Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109 Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110 Chương 110: Đổ máu
111 Chương 111: Trùng hợp!
112 Chương 112: Đều là người nhà cả
113 Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114 Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115 Chương 115: Ta sẽngươi
116 Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117 Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118 Chương 118: Bắn tỉa
119 Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120 Chương 120: Một cây súng
121 Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122 Chương 122: Có người trong phòng khách
123 Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124 Chương 124: Nội công
125 Chương 125: Giá tiếp
126 Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127 Chương 127: Truy sát 36F
128 Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129 Chương 129: Nên làm vậy sao
130 Chương 130: Chính xác là như vậy
131 Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132 Chương 132: Bắt được con cá lớn
133 Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134 Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135 Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136 Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137 Chương 137: Thật quá đáng
138 Chương 138: Đau lòng
139 Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140 Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141 Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142 Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143 Chương 143: Coi chừng ta ghen
144 Chương 144: Lòng tham nổi lên
145 Chương 145: Tay không vs súng
146 Chương 146: Làm anh em?
147 Chương 147: Kế hoạch X - men
148 Chương 148: Theo dõi
149 Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150 Chương 150: Còn có ý khác
151 Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152 Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153 Chương 153: Hội đua xe
154 Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155 Chương 155: Bị phục kích
156 Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157 Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158 Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159 Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160 Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161 Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162 Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163 Chương 163: Cùng chung chăn gối
164 Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165 Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166 Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167 Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168 Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169 Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170 Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171 Chương 171: Thư uy hiếp
172 Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173 Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174 Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175 Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176 Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177 Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178 Chương 178: Phiền toái tới nhà
179 Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180 Chương 180: Kết cục
181 Chương 181: Giám sát
182 Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183 Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184 Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185 Chương 185: Cứu viện
186 Chương 186: Kích động muốn giết người
187 Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188 Chương 188: Hắn là người thứ hai
189 Chương 189: Ngươicũng là của ta
190 Chương 190: Cực độc
191 Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192 Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193 Chương 193: Dạ tiệc
194 Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195 Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196 Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197 Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198 Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199 Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200 Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201 Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202 Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203 Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204 Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205 Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206 Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207 Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208 Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209 Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210 Chương 210: Thì ra là người quen
211 Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212 Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213 Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214 Chương 214: Quái vật
215 Chương 215: Ngày mai
216 Chương 216: Rất có thể
217 Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218 Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219 Chương 219: Mỹ nhân kế
220 Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221 Chương 221: Hung thủ
222 Chương 222: Sợ hãi
223 Chương 223: Chuẩn bị
224 Chương 224: 3p
Chapter

Updated 224 Episodes

1
Chương 1: Mượn xác
2
Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3
Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4
Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5
Chương 5: Ở chung
6
Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7
Chương 7: Gặp quỷ rồi
8
Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9
Chương 9: Một sợi lông đen
10
Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11
Chương 11: Người quen
12
Chương 12: Tụ tập
13
Chương 13: Giải tán
14
Chương 14: Đẫm máu
15
Chương 15: Nghi bậy bạ
16
Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17
Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18
Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19
Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20
Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21
Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22
Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23
Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24
Chương 24: Không bằng cầm thú
25
Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26
Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27
Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28
Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29
Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30
Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31
Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32
Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33
Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34
Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35
Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36
Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37
Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38
Chương 38: Tình địch
39
Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40
Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41
Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42
Chương 42: Uy hiếp
43
Chương 43: Hù dọa
44
Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45
Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46
Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47
Chương 47: Mất mát
48
Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49
Chương 49: Âm mưu
50
Chương 50: Em nghĩ em muốn
51
Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52
Chương 52: Không tốn công sức
53
Chương 53: Nhức đầu
54
Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55
Chương 55: Lời thề độc
56
Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57
Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58
Chương 58: Tình tiết vụ án
59
Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60
Chương 60: Một điều kiện
61
Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62
Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63
Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64
Chương 64: Ý đồ xấu xa
65
Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66
Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67
Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68
Chương 68: Quần lót hình chữ T
69
Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70
Chương 70: Bạn thời trung học
71
Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72
Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73
Chương 73: Sinh con tốt
74
Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75
Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76
Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77
Chương 77: Đụng chuyện
78
Chương 78: Dì đến
79
Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80
Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81
Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82
Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83
Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84
Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85
Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86
Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87
Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88
Chương 88: Một vụ nổ
89
Chương 89: Ba cú đấm
90
Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91
Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92
Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93
Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94
Chương 94: Tên cặn bã
95
Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96
Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97
Chương 97: Làm gia sư
98
Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99
Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100
Chương 100: Đồ đệ trả thù
101
Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102
Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103
Chương 103: Ngươitránh ra
104
Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105
Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106
Chương 106: Cường hôn - ép hun
107
Chương 107: Bạch Hổ
108
Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109
Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110
Chương 110: Đổ máu
111
Chương 111: Trùng hợp!
112
Chương 112: Đều là người nhà cả
113
Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114
Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115
Chương 115: Ta sẽngươi
116
Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117
Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118
Chương 118: Bắn tỉa
119
Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120
Chương 120: Một cây súng
121
Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122
Chương 122: Có người trong phòng khách
123
Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124
Chương 124: Nội công
125
Chương 125: Giá tiếp
126
Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127
Chương 127: Truy sát 36F
128
Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129
Chương 129: Nên làm vậy sao
130
Chương 130: Chính xác là như vậy
131
Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132
Chương 132: Bắt được con cá lớn
133
Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134
Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135
Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136
Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137
Chương 137: Thật quá đáng
138
Chương 138: Đau lòng
139
Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140
Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141
Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142
Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143
Chương 143: Coi chừng ta ghen
144
Chương 144: Lòng tham nổi lên
145
Chương 145: Tay không vs súng
146
Chương 146: Làm anh em?
147
Chương 147: Kế hoạch X - men
148
Chương 148: Theo dõi
149
Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150
Chương 150: Còn có ý khác
151
Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152
Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153
Chương 153: Hội đua xe
154
Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155
Chương 155: Bị phục kích
156
Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157
Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158
Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159
Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160
Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161
Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162
Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163
Chương 163: Cùng chung chăn gối
164
Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165
Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166
Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167
Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168
Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169
Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170
Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171
Chương 171: Thư uy hiếp
172
Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173
Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174
Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175
Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176
Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177
Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178
Chương 178: Phiền toái tới nhà
179
Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180
Chương 180: Kết cục
181
Chương 181: Giám sát
182
Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183
Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184
Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185
Chương 185: Cứu viện
186
Chương 186: Kích động muốn giết người
187
Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188
Chương 188: Hắn là người thứ hai
189
Chương 189: Ngươicũng là của ta
190
Chương 190: Cực độc
191
Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192
Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193
Chương 193: Dạ tiệc
194
Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195
Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196
Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197
Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198
Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199
Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200
Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201
Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202
Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203
Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204
Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205
Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206
Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207
Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208
Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209
Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210
Chương 210: Thì ra là người quen
211
Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212
Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213
Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214
Chương 214: Quái vật
215
Chương 215: Ngày mai
216
Chương 216: Rất có thể
217
Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218
Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219
Chương 219: Mỹ nhân kế
220
Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221
Chương 221: Hung thủ
222
Chương 222: Sợ hãi
223
Chương 223: Chuẩn bị
224
Chương 224: 3p
footer(); ?>