Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc

- Hướng Quỳ, anh tỉnh lại có được không?

Nước mắt cuồn cuộn tuôn ra. An Tâm giống như bị người ta lấy mất linh hồn, cả người ngơ ngác quỳ gối trước bóng người đang nằm trên mặt đất.

- Khụ - khụ -

Một tiếng ho khan thình lình vang lên khiến cho nàng bừng tỉnh, An Tâm toàn thân cứng đờ, nhưng tiếp theo trong lòng lại mừng như điên, nàng vội vàng lau khô nước mắt, cũng vừa lúc nhìn thấy nam nhân ban đầu còn đóng chặt hai mặt đang gắng gượng ngồi dậy:

- D - k - m, chết ngạt ta mất!

- Hướng Quỳ -

An Tâm kích động ôm chặt nam nhân vào trong ngực, nước mắt vốn đã được lau khô nhưng giờ phút này lại không thể khống chế mà chảy ra như mưa.

- Anh không sao đâu.

Giọng nói Hướng Nhật nghe có chút yếu ớt, nhưng nhìn bạn gái vui đến phát khóc, hắn lại làm bộ giống như không sao cả bằng cách mở miệng trêu chọc:

- Có điều em cứ ôm anh như vậy, không chừng anh không bị xe đâm chết cũng bị em ôm đến ngạt thở mà chết mất.

Không thể phủ nhận, bộ ngực sữa của cô nàng họ An quả thật vừa mềm mại vừa co giãn, Hướng Nhật cũng không nỡ rời đi, tuy nhiên bây giờ trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt, có cảm giác như không nôn ra thì không chịu được. Hắn sợ chờ thêm một chút vạn nhất nhịn không được lại nôn hết ra người đối phương.

- Á!

An Tâm sợ hãi kêu lên một tiếng, lúc này nàng mới có phản ứng, ngay sau đó vội vàng buông đối phương ra.

- Để em gọi xe cấp cứu.

- Không cần.Hộc.

Hướng Nhật còn chưa nói hết câu thì bất ngờ nôn ra một ngụm máu tươi, An Tâm sợ đến nỗi vừa đứng lên đã vội ngồi xuống.

- Hướng Quỳ, anh đừng làm em sợ.

- Lần này thật sự không sao mà.

Hộc ra được một búng máu, Hướng Nhật cảm thấy thân thể thoải mái hơn không ít. Trên thực tế, hắn biết rõ tình huống của mình nhất, mặc dù bị xe đụng văng ra xa như vậy, nhưng thật ra cũng không có bị thương nghiêm trọng lắm, nhiều nhất chỉ cảm thấy hơi tức ngực, hộc ra một búng máu là ổn. Mà ngay cả bản thân Hướng Nhật cũng cảm thấy khó tin trước sự biến thái của cơ thể, từ lúc hắn biết da thịt mình có thể ngăn được viên đạn bắn ra, hắn đã biết cơ thể có sự biến đổi long trời lở đất, chỉ không ngờ nó lại biến thái đến mức khiến cho người ta phải ngả mũ chào.

- Còn nói là không sao!

An Tâm hai mắt đẫm lệ, nàng vừa đau lòng lại vừa oán giận, một bên lấy điện thoại ra một bên lệ trào ra khóe mắt.

Hướng Nhật thấy nàng không tin, "Vèo" một tiếng đã đứng dậy:

- Bà xã, anh thật sự không sao mà.

Nói xong, hắn liên tiếp làm mấy động tác khó để chứng minh cho lời nói của mình.

Chứng kiến nam nhân khỏe mạnh đầy sức sống như vậy, An Tâm mới phần nào yên tâm, đồng thời lại có chút líu lưỡi không nói ra lời. Một mặt nàng cảm thấy khiếp sợ trước cơ thể biến thái của nam nhân, mặt khác lại cao hứng vì hắn không có vẻ gì bị thương, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, nàng chỉ vào vết máu loang lổ trên đường và vũng máu tươi mà hắn vừa nôn ra:

- Vậy máu này là sao?

- Cái này.

Hướng Nhật bị hỏi như vậy thì cảm thấy rất khó nghĩ, nhưng rồi lập tức tìm được một lý do để cho qua:

-.Thỉnh thoảng nôn ra máu sẽ giúp cả thể xác và tinh thần khỏe mạnh! Em thấy anh bây giờ không phải rất hoạt bát hay sao? Hơn nữa chỗ máu ấy cũng phải đều do anh nôn ra, em xem nè.

Vừa nói, Hướng Nhật vừa giơ tay phải lên. Trên thực tế, nếu nói có chỗ nào bị thương thì cũng chỉ có tay phải mà thôi. Vừa rồi, trông một tích tắc khi chiếc xe tải lao tới, Hướng Nhật theo phản xạ giơ tay phải ra ngăn cản, nhưng chỉ kịp vươn ra, còn chưa dùng sức, cả người đã bị đánh bay. Mà thật không may, tay phải đứng mũi chịu sào, nếu không phải lúc bị đâm hắn cố ý bảo vệ nó, không chừng giờ phút này nó đã sớm nát bấy. Có điều dù là như thế, lớp băng gạc màu trắng bao quanh tay phải đã sớm chuyển sang màu đỏ, có vài chỗ còn bị rách, bên trong lộ ra xương cốt trông rất đáng sợ.

Thấy nam nhân giơ tay lên, An Tâm lúc này mới chú ý đến tay phải của hắn, nhìn bên ngoài nó đang không ngừng rỉ máu, nàng không nhịn được đau lòng muốn chết, chỉ hận không thể bị thương thay cho hắn:

- Hướng Quỳ.

Nói xong, nước mắt lại tuôn ra ào ạt.

Hướng Nhật vội vàng an ủi:

- Được rồi, được rồi, đừng khóc, khóc nữa sẽ không đẹp đâu. Hơn nữa em cũng biết mà, ông xã em không phải người bình thường, trông thì bị thương như vậy, thật ra không đến vài ngày là ổn thôi.

"Khúc khích" một tiếng, An đại tiểu thư vốn đang khóc như mưa rơi rả rích cũng nhịn không được cười ra tiếng, nàng cố nén giận mà nũng nịu nói:

- Đáng ghét! Lúc này còn nói như vậy, hận anh chết đi được! Không được, anh phải đi cùng em đến bệnh viện, nếu không đêm nay không cho anh vào phòng ngủ của em!

- Rõ, rõ.

Hướng Nhật vội vàng gật đầu lia lịa, chắc chắn phải đi bệnh viện rồi, chưa nói đến chuyện không thể dễ dàng cự tuyệt yêu cầu của cô nàng họ An, chỉ cần mình mang theo cái tay đầy máu này trở về, sợ rằng đối mặt với mình cũng là vẻ mặt lo lắng và sự đau đớn thầm lặng của hai cô nàng còn lại trong nhà.

Trên đường đi đến bệnh viện, Hướng Nhật cố suy đoán xem rốt cuộc là ai muốn lấy mạng hắn. Hắn dám khẳng định, chuyện vừa rồi tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, mà là mưu sát, chỉ riêng việc buổi tối không bật đèn pha đã rất đáng hoài nghi. Mà hiển nhiên đối phương cũng biết tuyến đường về nhà của hắn nên mới mai phục ở chỗ này, nếu không khó có khả năng trùng hợp như thế! Mà có thể làm được tất cả những chuyện này cũng chỉ mấy người gặp qua hắn trong buổi dạ tiệc hôm nay, cho dù trước đó bọn chúng không biết tuyến đường về nhà của mình, nhưng chỉ cần tranh thủ cơ hội nói chuyện phiếm với hai người cậu hào phóng của mình, muốn tra ra việc này hẳn không khó khăn gì. Nghĩ đến đây, ánh mắt Hướng Nhật trở nên lạnh lẽo, hắn đại khái đã đoán được kẻ chủ mưu phía sau là ai, nếu đúng như vậy thì đừng trách mình không khách khí! Tuy nhiên có môt điểm Hướng Nhật thấy vẫn đáng ăn mừng, cũng may mục tiêu của đối phương không phải An Tâm, nếu không với cơ thể không được biến thái như mình của nàng, sợ rằng.Hướng Nhật không dám nghĩ tiếp, nhưng trong lòng càng thêm quyết tâm trả thù đối phương.

olo

Cho dù Hướng Nhật lại một lần nữa nhấn mạnh thân thể mình không có vấn đề gì, nhưng An đại tiểu thư vẫn mặc kệ, còn bắt hắn phải chụp X - quang hai lần, sau đó mới chịu buông tha cho nam nhân vốn cười khổ nãy giờ. Có điều trong lúc cười khổ, tâm trạng Hướng Nhật cũng đồng thời rất kích động. Hắn biết đây là cô nàng quan tâm hắn, vốn trước đó còn có chút không quen trước sự thổ lộ bất ngờ của đối phương, nhưng đến lúc này hắn đã hoàn toàn tiếp nhận đối phương.

- Bác sĩ, anh ấy không có sao chứ?

Sau khi chụp X - quang, An Tâm hỏi bác sĩ.

- Yên tâm! Bạn trai cô vô cùng khỏe mạnh.

Trên mặt ông bác sĩ trung niên đang lẩm bẩm rõ ràng tràn đầy vẻ phức tạp, ánh mắt nhìn Hướng Nhật có phần cuồng nhiệt, so với nhìn thấy người đẹp khỏa thân cũng không kém là bao. Không nhìn không biết, chứ đã nhìn thị bị dọa cho giật cả mình. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một cơ thể hoàn mỹ như vậy, hận không thể nghiên cứu đối phương cho thấu đáo. Ngoài miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nén xuống, ông ta đổi sang giọng cảm thán:

- Chà, thanh niên thời nay thật là, mới bị quăng ngã một cái đã thành ra như vậy.

Nói xong, hình như cảm thấy có chút khó tin, ông ta liên tục lắc đầu không thôi. Về phần cái gì khó tin, chỉ có ông ta mới rõ ràng nhất.

An Tâm đỏ mặt lên, nàng rất mẫn cảm với hai chữ "bạn trai", nhưng cũng may ông bác sĩ bát quái không nói tiếp, cho nên nàng không đến nỗi thẹn thùng quá. Rồi nàng lại cùng vị bác sĩ trung niên chuyện trò vài câu, hỏi xem có cần chú ý vấn đề gì không, đến lúc nghe nói tay phải nam nhân không có việc gì, chỉ đại khái là cần hơn một tháng tĩnh dưỡng mới có thể khôi phục lại, lo lắng trong lòng An Tâm rốt cuộc cũng buông xuống. Sau lại nghe bác sĩ nói, để tránh lần sau đi đứng không cẩn thận bị "Ngã" có thể ảnh hưởng đến vết thương ở tay, tốt nhất nên dùng dải vải cố định tay vào cổ, An Tâm lập tức không chút do dự tìm lấy một chiếc dải vải, dù nam nhân phản đối như thế nào thì nàng cũng sống chết bắt hắn phải đeo lên.

Cuối cùng Hướng Nhật hết cách, bởi vì cô nàng họ An lại dùng cái điều kiện "Không nghe lời sẽ không cho hắn vào phòng ngủ" để uy hiếp, cho nên chỉ đành đáp ứng, tuy nhiên hắn vẫn đưa ra một yêu cầu nhỏ, để tránh khi trở về làm Sở Sở và đồ đệ lo lắng, hắn yêu cầu tạm thời không đeo cái "vòng cổ cho chó" kia, chờ đến ngày mai mới đeo lên.

An Tâm nghĩ cũng có lý, nên đồng ý với hắn. Ai ngờ, lúc này trong đầu nam nhân đang nghĩ xem buổi tối vào trong phòng ngủ của nàng sẽ làm gì để bù đắp việc bây giờ bị "Khi dễ".

Hướng Nhật về đến nhà thì rất thành thật, một bên cố gắng che giấu việc tay phải vừa thay băng gạc, một bên tìm lý do ứng phó với sự vặn hỏi của hai nữ nhân trong nhà: Tại sao lại cùng trở về với cô nàng họ An? Đáp án đương nhiên là "Trên đường vô tình gặp mặt", đây là kết quả mà Hướng Nhật và An đại tiểu thư đã nhất trí từ trước. Trên thực tế, cái này là do cô nàng họ An tự mình yêu cầu, bởi vì nàng sợ hiện tại nhất thời khó có thể được Sở Sở chấp nhận, cho nên theo ý của nàng, trước mắt cứ tạm giấu mối quan hệ của hai người, chờ qua một thời gian, mấy người sống chung với nhau có cảm tình, đến lúc đó có nói ra thì cũng dễ được đối phương tiếp nhận hơn. Suy nghĩ của An Tâm rất là đơn giản, nàng chỉ là muốn bắt chước con đường cũ của Thạch Thanh, dù sao cũng có cái vết xe đổ này, đương nhiên nàng vui vẻ học tập.

Sở Sở và Thạch Thanh cũng không hoài nghi gì cả, cả hai hiểu rõ cô nàng kia có sở thích đặc biệt, giữa nàng ta và lưu manh khó có thể phát sinh tình yêu, thậm chí còn ghét cay ghét đắng nhau. Hơn nữa nhìn thấy nam nhân trở về cùng An đại tiểu thư, trong lòng các nàng càng an tâm hơn, chỉ cần nam nhân không dây dưa với nữ nhân khác, mọi chuyện khác đều có thể tha thứ!

Chỉ có điều các nàng cũng không biết, trên thưc tế, một giờ trước đôi nam nữ vốn tưởng như kẻ thù sinh tử này còn tâm tình yêu đương với nhau, hơn nữa lại là điều các nàng không thể nghĩ tới cũng như không muốn thấy nhất - nữ theo đuổi nam.

Bởi vì trong lòng Hướng Nhật còn có ý đồ bất lương, cho nên giờ phút này lòng hắn nóng như lửa đốt, chỉ muốn hai cô nàng kia nhanh nhanh về phòng đi ngủ, như vậy hắn có thể nhân cơ hội vào phòng cô nàng họ An để "Trả thù" một phen mà không phải e ngại gì cả. Tuy nhiên hắn cũng biết điều này rất khó xảy ra, bây giờ mới hơn chín giờ, mấy cô nàng kia còn đang có hứng thú xem TV, muốn cho các nàng quay về phòng ngủ, trừ phi lập tức mất điện! Có điều cái này chỉ là Hướng Nhật tự huyễn hoặc mình mà thôi.

Khẽ nhìn thoáng qua Sở Sở và đồ đệ, các nàng vẫn đang xem rất say mê, trong lòng Hướng Nhật thầm than một tiếng, sợ rằng ít nhất cũng phải hai giờ nữa các nàng mới chịu đi ngủ. Lại liếc mắt nhìn sang cô nàng họ An bên cạnh, trùng hợp đúng lúc đối phương cũng đang dùng ánh mắt cực kì vô tội kèm theo vẻ mê hoặc nhìn về phía mình, Hướng Nhật trong lòng run lên, hắn nhịn không được muốn lao ngay tới. Nhưng tại thời khắc mấu chốt lý tính vẫn chiến thắng thú tính, rốt cuộc hắn cũng không xử lý cô bé họ An ngay tại chỗ vì tội dám dụ dỗ mình phạm tội. Tuy nhiên cũng bởi vậy mà trong đầu lưu manh nẩy sinh ý định trước phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt sau đó mới "Đại chiến", cho nên hắn để lại một câu nói rồi xoay người bước đi:

- Anh tắm rửa rồi đi ngủ đây.

- Sư phụ, sao lại sớm thế?

Thạch Thanh cảm thấy có chút kỳ quái trước hành vi khác thường của sư phụ cầm thú trong buổi tối hôm nay, phải biết rằng, bình thường chưa đến mười một, mười hai giờ, hắn sẽ không dễ dàng quay về phòng ngủ.

- Được nhìn, nhưng lại không được ăn, rất khó chịu!

Hướng Nhật ra vẻ khổ sở nói, hắn còn quay đầu lại nhìn thẳng vào đồ đệ:

- Nếu không Tiểu Thanh này, đêm nay em 'ngủ' với anh đi?

Trên thực tế, từ những lời Sở Sở nói với hắn, Hướng Nhật cũng biết đồ đệ khó có khả năng đáp ứng, lúc này hắn chỉ tùy tiện nói như vậy, chẳng qua là để trêu ghẹo cô nàng đồ đệ càng ngày càng không biết "Nghe lời" này mà thôi.

Các nữ nhân ở đây đương nhiên đều hiểu cái từ "ăn" của nam nhân có ý nghĩa gì, ai cũng đỏ bừng mặt. Bởi vì là đối tượng trực tiếp bị đùa giỡn nên Thạch Thanh xấu hổ nhất, nàng cầm lấy cái gối đầu ôm trước ngực đang muốn ném về phía trước, nhưng sau lại ngại thân phận "Sư phụ" của đối phương, vì thế nàng không dám lỗ mãng, chỉ có thể tức giận lên tiếng:

- Sư phụ, anh quay về phòng ngủ đi chứ.

- Híc, đã sớm biết em sẽ nói như vây, anh thật đáng thương mà! Lại phải ngủ một mình.

Hướng Nhật làm ra vẻ thất vọng, hắn quay về phòng ngủ lấy quần áo rồi chạy ào vào phòng tắm.

Thạch Thanh ở phía sau chỉ cảm thấy mặt đỏ bừng, tim cũng đập thình thích, thấy sư phụ cầm thú có vẻ không hài lòng, nàng thậm chí còn muốn đuổi theo giải thích cho rõ ràng. Trên thực tế, không phải là nàng không muốn, chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa nàng từng nghe chính miệng Sở Sở xác nhận, lần đầu tiên của con gái đều rất đau, cái cảm giác ấy "giống như cả người bị xé làm đôi", dù sao mấy lời này thật sự quá dọa người, so với những gì viết trong sách vở còn đáng sợ hơn nhiều, vì thế nàng mới không dám nếm thử mùi vị ân ái.

Sở Sở không nghĩ nhiều được như vậy, nàng chỉ cảm giác hơi có lỗi với lưu manh, tất cả đều do chính mình quá vô dụng, không thể thỏa mãn đối phương.

An tâm là người có tâm trạng mâu thuẫn nhất, nam nhân nói ra từ "Ăn" càng làm cho nàng liên tưởng đến nhiều thứ, cho nam nhân vào trong phòng ngủ của mình, không biết hắn có làm "Chuyện xấu" đối với mình hay không? Nếu đúng là như vậy, mình nên cự tuyệt hay không cự tuyệt? Nói cự tuyệt, An tâm lại không muốn chứng kiến dáng vẻ thất vọng của nam nhân, nói không cự tuyệt, vậy chẳng phải mình sẽ bị hắn "ăn" sạch sẽ sao? Sau này hắn muốn làm gì thì mình đều phải nghe theo hắn mất?

Hướng Nhật cũng không biết tâm tư phức tạp của mấy cô nàng này, đến lúc hắn từ phòng tắm đi ra đã gần chín giờ bốn mươi. Lâu như vậy là vì trong phòng tắm hắn thật sự nhịn không được phải dựa vào "sợ trợ giúp của hai tay" (thủ d**) để giải quyết vấn đề sinh lý, nhưng không ngờ dục hỏa chẳng có chút dấu hiệu nào giảm sút, ngược lại càng lúc càng dâng cao. Lúc này hắn chỉ muốn thời gian qua nhanh một chút, đáng tiếc hết lần này đến lần khác thời gian luôn đối đầu với hắn, so với bình thường hình như nó còn trôi chậm hơn.

Cuối cùng, Hướng Nhật dứt khoát nhắm mắt lại, hắn nằm lên giường, hi vọng ngủ được một giấc để vượt qua hai giờ đồng hồ có thể làm người ta phát điên này. Thầm đếm số cô nàng khỏa thân đến năm trăm lẻ n, rốt cuộc hắn nặng nề thiếp đi.

Chuyện thứ nhất sau khi tỉnh dậy là Hướng Nhật nhìn vào màn hình điện thoại di động đặt bên cạnh gối đầu, may mà mới hơn mười hai giờ đêm một chút, cũng không quá muộn. Bởi vì trước khi đi ngủ, Hướng Nhật đã sử dụng biện pháp tâm lý ám thị đối với chính mình, hơn nữa trong đầu hắn luôn tràn ngập thân hình động lòng người của cô nàng họ An, cho nên tỉnh dậy căn bản rất đúng lúc.

Rời khỏi phòng ngủ, trong phòng khách đã tối om, chắc mấy cô nàng đều đi ngủ rồi. Hướng Nhật cảm thấy vô cùng khẩn trương, hắn rón rén mò mẫm cửa phòng ngủ của cô nàng họ An, khẽ vặn tay nắm cửa, chỉ nghe một tiếng "Cạch" rất nhỏ vang lên, cánh cửa bị đẩy ra.

Trong lòng Hướng Nhật không khỏi kích động, cô nàng họ An quả nhiên giữ lời, không cho mình ăn quả lừa. Nhớ lại hình ảnh nóng bỏng kích tình giữa hai cô nàng kia lúc hắn rình coi trong phòng ngủ của người đẹp băng giá, "tiểu đệ đệ" của Hướng Nhật nhịn không được dựng thẳng lên.

Loáng một cái, Hướng Nhật rất nhanh chuồn vào trong phòng ngủ, ngay lập tức nhìn thấy cô nàng họ An đang nghiêng người dựa vào thành giường đọc sách. Bắt gặp hắn tiến vào, nàng ta chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục đọc sách.

Mặc dù An Tâm quả thật che dấu rất khá, nhưng từ ánh mắt bối rồi cho đến đôi tay run rẩy của nàng, Hướng Nhật vẫn nhận ra nàng ta hình như còn khẩn trương hơn cả mình. Khẽ cười hehe một tiếng, Hướng Nhật không cần quay đầu mà vẫn có thể dùng tay thuần thục khóa cửa lại cẩn thận, sau đó mới sải bước đi đến bên giường.

Lúc này An Tâm mặc một chiếc áo ngủ màu bạc làm bằng tơ tằm, mấy chiếc nút chỉ được thắt đến dưới cổ áo, làm lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, còn nửa người phía dưới thì bị chăn che lại, Hướng Nhật không nhìn thấy được. Có điều cho dù như vậy, sức hấp dẫn của An đại tiểu thư cũng không giống như bình thường, bởi vì đúng lúc ấy nàng quay mặt về phía cửa, hơn nữa tư thế ngồi cũng cực kỳ ám muội, lại còn được ánh đèn chiếu xuống làm cả người như phủ một lớp phấn hồng yêu kiều thướt tha, nam nhân thấy vậy máu nóng không ngừng sôi trào.

- Tiểu bảo bối An Tâm, anh đến đây.

Vừa mới đến gần bên giường, Hướng Nhật đã gọi nàng một tiếng nghe muốn rùng mình.

An Tâm bối rối tránh né ánh mắt của nam nhân:

- Anh ngủ trước đi, em còn muốn đọc sách một lúc.

- Ai lại thế? Bà xã, chúng mình cùng đi ngủ thì hơn.

Hướng Nhật nở nụ cười dâm đãng, hắn bò lên giường, đưa mặt vào gần nàng, hít một hơi thật sâu rồi lộ ra vẻ mặt say mê, sau đó mới nghiêm túc nói:

- Bà xã, em phải biết điều này, ngủ không đủ giấc rất dễ sinh ra nếp nhăn, hay là chúng mình ngủ sớm một chút đi.

Nói xong, hắn xốc chăn lên và chui ngay vào.

- Đáng ghét!

An Tâm không ngờ hắn nói là làm, nàng vội vàng đè xuống phần chăn đang trùm lên bắp đùi của mình.

Dù chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, nhưng Hướng Nhật vẫn nhìn rõ phần da thịt trắng như tuyết ở dưới chăn, trong lòng hắn giật mình một cái, tiểu bảo bối An Tâm hình như không mặc quần dài thì phải? Vì để xác mình hai mắt không có nhìn lầm, Hướng Nhật dùng cái chân đầy lông được che dưới lớp quần đùi ca - rô rộng thùng thình nhích về phía An Tâm, quả nhiên đụng phải một cái bắp đùi trần trụi nhẵn bóng.

An Tâm không ngờ nam nhân lại duỗi chân về phía mình, theo phản xạ có điều kiện nàng rụt người lại, miệng thì gắt lên:

- Anh làm gì vậy? Rõ ràng em đã không cho phép anh làm chuyện xấu với ta, anh còn như vậy nữa, em sẽ không cho anh ngủ cùng!

Hướng Nhật cười khan:

- Ngại quá, sơ ý đụng vào một chút, thật mà, chỉ là sơ ý mà thôi.

Vừa nói, Hướng Nhật vừa cởi cái áo lót màu trắng trên người ra.

An tâm càng thêm bối rối:

- Anh, anh muốn làm gì?

Đến khi nhìn thấy nửa thân trên của nam nhân lộ ra mặc dù không cường tráng cho lắm nhưng rất cân đối, khuôn mặt nàng lại càng đỏ bửng.

Hướng Nhật mặt dày giải thích:

- Thật ra anh thích ở trần ngủ.

- Vậy.

An tâm buông sách khỏi tay, nàng vạch ra một đường ở giữa giường:

- Anh không thể vượt qua chỗ này!

- Đương nhiên, nhất định anh sẽ không vượt qua.

Hướng Nhật cười càng lúc càng ám muội, đột nhiên hắn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía sau An Tâm:

- Bà xã, phía sau em là.

- Cái gì?

An tâm không chút nghi ngờ, nàng quay đầu nhìn lại, khi phát hiện phía sau chẳng có cái gì, lập tức nhận ra mình bị lừa, vừa định quay đầu lại, nhưng cả người chợt cảm thấy căng lên, nàng đã bị lưu manh ôm lấy và ngã vào trên giường.

Ôm thân thể mềm mại ấm áp của An Tâm trong ngực, Hướng Nhật cười lên ha hả:

- Bà xã, mặc dù anh không thể vượt qua cái giới tuyến kia, nhưng em có thể mà.

An Tâm sợ hãi kêu lên một tiếng, nàng cố gắng vùng vẫy:

- Đáng ghét, người ta hận chết anh.

Tuy nhiên nàng còn chưa kịp nói hết câu đã bị Hướng Nhật hôn lên miệng, tay trái hắn cũng rất nhanh luồn vào khe hở ở cổ áo của nàng để thám hiểm vùng núi non trùng điệp bên trong.

Hướng Nhật rất thích thú, tay truyền đến một cảm giác mềm mại trơn mịn với chút ấm áp làm hắn thực sảng khoái chỉ muốn bộc phát, đang chuẩn bị tiến thêm bước nữa, không ngờ An đại tiểu thư lại gắt gao đè tay heo dâm dật của hắn xuống không cho mò bậy xuống phần dưới eo của nàng.

- Anh nói chuyện không giữ lời!

An Tâm sắc mặt đỏ hồng, con mắt lúc đó cũng đo đỏ, giống như đang muốn khóc thật lớn.

Thấy bà xã có xu hướng muốn khóc lớn, Hướng Nhật trong lòng cũng cuống cả lên, vội vàng ngừng tay nói:

- Làm sao vậy, Tâm Tâm.Em đừng khóc, có phải anh làm đau em?

Lưu manh cứ cho rằng mình làm gì đó thành ra hô "Tâm Tâm" loạn lên, nhưng An đại tiểu thư giống như không nghe thấy gì bắt đầu muốn khóc nói:

- Em chỉ biết một điều, anh không thích em một tí nào, có thích thì chỉ thích thân thể của người ta.

Nói tới đây, nàng bắt đầu rơi nước mắt:

- Anh đã coi thân thể này quan trọng như thế, em đây đem nó cho anh.

Dứt lời, nàng đẩy tay lưu manh qua một bên, đồng thời quay đầu sang phía khác, không thèm nhìn hắn thêm một cái.

Hướng Nhật sửng sốt, nhưng lập tức biết tại sao An tiểu thư nói như vậy, chắc là mình lúc nãy đã đáp ứng không làm "chuyện xấu" với nàng, nhưng vừa rồi nàng không ngờ lại bị mình tập kích bất ngờ, nên tạo cho nàng một cảm giác không tín nhiệm. Đó là một vấn đề rất là nghiêm túc, Hướng Nhật cũng không muốn phá hình tượng của mình, nhất là từ đáy lòng của cô nàng này.

Hướng Nhật rút tay ra khỏi ngực của nàng, đồng thời xoay mặt của nàng lại, rất nghiêm túc nói:

- Tâm Tâm, nhìn vào mắt anh!

An Tâm sớm đã chuẩn bị mặc cho lưu manh tùy ý làm gì thì làm, nhưng thấy hắn cũng không bộc phát thú tính nữa, mà lại ôn nhu xoay mặt nàng yêu cần nhìn thẳng vào mắt hắn, trong lòng không khỏi cảm nhận được một cảm giác ngọt ngào, nhưng ngoài miệng vẫn nói cứng:

- Anh muốn gì? Lại muốn giả mù sa mưa để gạt em lần nữa à? Dù sao em đã bị anh lừa gạt nhiều lần rồi, anh muốn gạt thêm bao nhiêu lần mà chẳng được!

- Đồ ngốc!

Hướng Nhật nhéo cái mũi của nàng, trong lòng không khỏi cảm khái, hắn không cảm thấy An tâm có tí quật cường pha lẫn nhu mì này giống với An đại tiểu thư hung hăng càn quấy ngày trước, cảm giác này giống như thấy đồ vật này trong chớp nhoáng biến thành đồ vật khác vậy. Hướng Nhật tiếp tục nói, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình:

- Tâm Tâm, anh chẳng những yêu thân thể của em, mà còn yêu cả tấm lòng của em. Trong lòng anh, trái tim của em còn quan trọng hơn cả thân thể nhiều!

- Nói dối! Gạt người!

An Tâm miệng mặc dù vẫn ương ngạnh nói, nhưng ý nghĩ vui mừng trong mắt lại hoàn toàn bán đứng nàng, khóe miệng hơi nhếch lên, hiển nhiên rất hài lòng với câu trả lời của lưu manh. Tuy nhiên nàng lại vừa nhớ tới cái gì đó, giọng nói gay gắt tàn nhẫn, giống như vừa khôi phục lại cái tính cách của An đại tiểu thư lúc trước:

- Anh mới nói cái gì! Trái tim của em so với thân thể của em càng quan trọng hơn sao? Anh nói lời này là thật lòng hay có dụng ý bất lương?

Hướng Nhật trợn tròn mắt, làm sao mà giống vỗ mông ngựa thành vỗ đùi ngựa thế này? Nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải lúc lo lắng thừa thãi, mà phải lập tức tiến hành bổ cứu:

- Sao lại như vậy được, Tâm Tâm? Dáng người của em trong mắt anh là đẹp nhất rồi, không kém hơn so với ai!

- Vậy so với Thanh Thanh cùng Sở Sở thì sao?

An Tâm trong mắt hiện lên một tia đắc ý.

- Cái này.dáng người của mấy em đẹp giống nhau!

Hướng Nhật xoa xoa tay nói, giống như vấn đề này làm cho người ta ứng phó không kịp. Thực ra, hắn chỉ làm tịch làm bộ, An tiểu thư vừa hấp háy mắt, hắn biết tỏng ngay cô nàng có cái ý định gì. Nhưng làm người thông minh đương nhiên không dễ bị vạch trần, nếu không thì trong lòng cô nàng họ An không có được cảm giác thỏa mãn, khẳng định còn lấn tới tung những câu hỏi hóc búa khó trả lời khác.

- Hừ, coi như anh vượt qua bài kiểm tra!

An Tâm vẫn có chút ấm ức, nếu như hắn trả lời nàng có dáng người đẹp nhất, như vậy thì hoàn mỹ. Nhưng nàng cũng biết cái ý nghĩ này chỉ là mơ tưởng, dù sao mình cũng không thể độc chiếm cả người hắn được. Nghĩ tới đây, An Tâm trong lòng đột nhiên thấy chua xót, nguyên nhân là mình không phải không ngại cùng nam nhân này ở chung với nữ nhân khác, mà là thật tình cố quên nó đi, bởi vì điều này không khỏi khiến cho mình thương tâm.

Hướng Nhật cũng không có chú ý tới nét mặt đang biến hóa liên tục của cô nàng, chuyện hiểu lầm đã được giải quyết ổn thỏa, hắn lại chứng nào tật nấy lại trơ cái mặt dày ra nói:

- Bà xã, em xem.cũng đã trễ thế này, hay là ngủ sớm đi nha, ngày mai còn đi học nữa.

An Tâm tự nhiên biết rõ lưu manh có ý định gì, gay gắt nói:

- Ngủ thì ngủ, nhưng anh không được động tay động chân, nếu không em đá anh văng xuống giường!

- Cái này.

Hướng Nhật lập tức cười khổ, mình dưỡng sức lâu như vậy để chờ cơ hội này.nào ngờ vì câu nói này của cô nàng mà trở nên uổng phí tâm huyết. Bởi vì vừa rồi đã nói với cô nàng là tấm lòng của nàng quan trọng hơn, nên Hướng Nhật bây giờ khó có khả năng mặt dày mà sửa lại, nếu không thì cô nàng thực sự sẽ hoài nghi tấm lòng của mình đối với nàng. Thật đúng là gậy ông đập lưng ông!

Có lẽ thấy bộ mặt lưu manh giờ như trái mướp đắng, An đại tiểu thư trong lòng mềm nhũn. Không biết có động lực nào thúc đẩy, An Tâm An đại tiểu thư lại nói với lưu manh một câu làm cho hắn từ địa ngục lên tới thiên đàng:

- Nếu như trong lòng anh không nghĩ đến làm "chuyện xấu", em có thể cho anh sờ vuốt.

- Thật không?

Mặc dù không thể thật sự thỏa mãn, nhưng ít nhất cũng có thể đỡ vã cơn nghiện, hơn nữa nói không chừng vuốt vuốt.Hướng Nhật con mắt phát sáng, giống như đang chảy nước miếng mà nói:

- Sờ vuốt chỗ nào cũng có thể chứ?

- Không được!

Thấy vẻ mặt dâm đãng của lưu manh, An Tâm lập tức mở miệng cự tuyệt.

- Chỉ có thể sờ vuốt từ thắt lưng trở lên, nếu không anh trở về phòng anh ngủ đi!

Hướng Nhật có chút thất vọng, nhưng tay vẫn chỉ lên trời thề là không vượt qua cái giới hạn này để cô nàng an tâm, mặc dù hơi bị ức chế một chút, nhưng có còn hơn không.

An Tâm lúc này mới ngồi dậy, Hướng Nhật lập tức chăm chú nhìn, không khỏi bội phục mình lấy chân dò xét thử thấy đối phương không có mặc quần dài quả đúng như vậy, bởi vì An tiểu thư đang mặc chỉ một cái quần lót màu trắng vừa đủ che chắn cái vùng tam giác trọng yếu. Quần lót của nàng cũng đặc biệt không kém thứ hắn lấy trộm trước kia, như vậy xem ra An tiểu thư thích màu trắng. Hướng Nhật âm thầm phát triển suy nghĩ dâm ô.

Thấy lưu manh mắt chớp sáng liên hồi, An Tâm cởi cái áo khoác mỏng, lộ ra thân thể da thịt trắng như tuyết. Đương nhiên, lưu manh hy vọng nhất là thấy được vùng trọng yếu của nàng, nào ngờ lại có cái áo lót màu trắng che mất vị trí đó. Chỉ tiếc An tiểu thư cũng không biết dụng ý thực của lưu manh, nàng vẫn mặc nó không cởi.

- Cái này tại sao không cởi?

Hướng Nhật bất mãn, chỉ vào áo lót của An Tâm nói, âm thầm nuốt nuốt nước miếng. Mặc dù đã thấy qua hai lần, một lần là đối phương đang giúp mình tắm mà không cẩn thận bị nước tạt vào áo, nhưng cũng chỉ đại khái bắt hình dong, lần thứ nhì tại trong phòng của người đẹp băng sơn, nhưng lúc ấy khoảng cách xa quá nên không thấy được rõ ràng, cho nên lúc này không khỏi bị rung động vì phấn chấn. Vốn tưởng rằng cô nàng kích cỡ chỉ khoảng 32C, không ngờ tới hiện tại xem ra ít nhất cũng phải là 33C+.

- Đáng ghét!

An Tâm vốn định cởi nó ra, nhưng thấy lưu manh cứ nhìn chằm chằm vào nơi đó, nàng đột nhiên xấu hổ, nhanh chóng chui vào trong chăn, giọng nhỏ như muỗi nói:

- Em cởi ở bên trong.

- Hiểu rõ, hiểu rõ.

Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của An tiểu thư, Hướng Nhật dục vọng như nước vỡ bờ, hắn rất hoài nghi bản thân mình có năng lực để chống chế lại cám dỗ này hay không.

An Tâm thốt ra câu kế tiếp xém nữa thì khiến hắn không thể kiềm chế chỉ muốn phun trào:

- Sờ vuốt có thể, nhưng không được vê đó!

Chapter
1 Chương 1: Mượn xác
2 Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3 Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4 Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5 Chương 5: Ở chung
6 Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7 Chương 7: Gặp quỷ rồi
8 Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9 Chương 9: Một sợi lông đen
10 Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11 Chương 11: Người quen
12 Chương 12: Tụ tập
13 Chương 13: Giải tán
14 Chương 14: Đẫm máu
15 Chương 15: Nghi bậy bạ
16 Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17 Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18 Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19 Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20 Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21 Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22 Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23 Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24 Chương 24: Không bằng cầm thú
25 Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26 Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27 Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28 Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29 Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30 Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31 Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32 Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33 Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34 Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35 Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36 Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37 Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38 Chương 38: Tình địch
39 Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40 Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41 Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42 Chương 42: Uy hiếp
43 Chương 43: Hù dọa
44 Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45 Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46 Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47 Chương 47: Mất mát
48 Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49 Chương 49: Âm mưu
50 Chương 50: Em nghĩ em muốn
51 Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52 Chương 52: Không tốn công sức
53 Chương 53: Nhức đầu
54 Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55 Chương 55: Lời thề độc
56 Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57 Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58 Chương 58: Tình tiết vụ án
59 Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60 Chương 60: Một điều kiện
61 Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62 Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63 Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64 Chương 64: Ý đồ xấu xa
65 Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66 Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67 Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68 Chương 68: Quần lót hình chữ T
69 Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70 Chương 70: Bạn thời trung học
71 Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72 Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73 Chương 73: Sinh con tốt
74 Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75 Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76 Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77 Chương 77: Đụng chuyện
78 Chương 78: Dì đến
79 Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80 Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81 Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82 Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83 Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84 Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85 Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86 Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87 Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88 Chương 88: Một vụ nổ
89 Chương 89: Ba cú đấm
90 Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91 Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92 Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93 Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94 Chương 94: Tên cặn bã
95 Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96 Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97 Chương 97: Làm gia sư
98 Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99 Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100 Chương 100: Đồ đệ trả thù
101 Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102 Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103 Chương 103: Ngươitránh ra
104 Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105 Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106 Chương 106: Cường hôn - ép hun
107 Chương 107: Bạch Hổ
108 Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109 Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110 Chương 110: Đổ máu
111 Chương 111: Trùng hợp!
112 Chương 112: Đều là người nhà cả
113 Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114 Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115 Chương 115: Ta sẽngươi
116 Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117 Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118 Chương 118: Bắn tỉa
119 Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120 Chương 120: Một cây súng
121 Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122 Chương 122: Có người trong phòng khách
123 Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124 Chương 124: Nội công
125 Chương 125: Giá tiếp
126 Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127 Chương 127: Truy sát 36F
128 Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129 Chương 129: Nên làm vậy sao
130 Chương 130: Chính xác là như vậy
131 Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132 Chương 132: Bắt được con cá lớn
133 Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134 Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135 Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136 Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137 Chương 137: Thật quá đáng
138 Chương 138: Đau lòng
139 Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140 Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141 Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142 Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143 Chương 143: Coi chừng ta ghen
144 Chương 144: Lòng tham nổi lên
145 Chương 145: Tay không vs súng
146 Chương 146: Làm anh em?
147 Chương 147: Kế hoạch X - men
148 Chương 148: Theo dõi
149 Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150 Chương 150: Còn có ý khác
151 Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152 Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153 Chương 153: Hội đua xe
154 Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155 Chương 155: Bị phục kích
156 Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157 Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158 Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159 Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160 Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161 Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162 Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163 Chương 163: Cùng chung chăn gối
164 Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165 Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166 Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167 Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168 Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169 Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170 Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171 Chương 171: Thư uy hiếp
172 Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173 Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174 Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175 Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176 Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177 Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178 Chương 178: Phiền toái tới nhà
179 Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180 Chương 180: Kết cục
181 Chương 181: Giám sát
182 Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183 Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184 Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185 Chương 185: Cứu viện
186 Chương 186: Kích động muốn giết người
187 Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188 Chương 188: Hắn là người thứ hai
189 Chương 189: Ngươicũng là của ta
190 Chương 190: Cực độc
191 Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192 Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193 Chương 193: Dạ tiệc
194 Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195 Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196 Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197 Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198 Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199 Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200 Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201 Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202 Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203 Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204 Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205 Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206 Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207 Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208 Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209 Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210 Chương 210: Thì ra là người quen
211 Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212 Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213 Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214 Chương 214: Quái vật
215 Chương 215: Ngày mai
216 Chương 216: Rất có thể
217 Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218 Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219 Chương 219: Mỹ nhân kế
220 Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221 Chương 221: Hung thủ
222 Chương 222: Sợ hãi
223 Chương 223: Chuẩn bị
224 Chương 224: 3p
Chapter

Updated 224 Episodes

1
Chương 1: Mượn xác
2
Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3
Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4
Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5
Chương 5: Ở chung
6
Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7
Chương 7: Gặp quỷ rồi
8
Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9
Chương 9: Một sợi lông đen
10
Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11
Chương 11: Người quen
12
Chương 12: Tụ tập
13
Chương 13: Giải tán
14
Chương 14: Đẫm máu
15
Chương 15: Nghi bậy bạ
16
Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17
Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18
Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19
Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20
Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21
Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22
Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23
Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24
Chương 24: Không bằng cầm thú
25
Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26
Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27
Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28
Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29
Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30
Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31
Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32
Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33
Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34
Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35
Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36
Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37
Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38
Chương 38: Tình địch
39
Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40
Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41
Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42
Chương 42: Uy hiếp
43
Chương 43: Hù dọa
44
Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45
Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46
Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47
Chương 47: Mất mát
48
Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49
Chương 49: Âm mưu
50
Chương 50: Em nghĩ em muốn
51
Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52
Chương 52: Không tốn công sức
53
Chương 53: Nhức đầu
54
Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55
Chương 55: Lời thề độc
56
Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57
Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58
Chương 58: Tình tiết vụ án
59
Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60
Chương 60: Một điều kiện
61
Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62
Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63
Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64
Chương 64: Ý đồ xấu xa
65
Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66
Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67
Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68
Chương 68: Quần lót hình chữ T
69
Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70
Chương 70: Bạn thời trung học
71
Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72
Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73
Chương 73: Sinh con tốt
74
Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75
Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76
Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77
Chương 77: Đụng chuyện
78
Chương 78: Dì đến
79
Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80
Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81
Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82
Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83
Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84
Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85
Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86
Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87
Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88
Chương 88: Một vụ nổ
89
Chương 89: Ba cú đấm
90
Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91
Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92
Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93
Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94
Chương 94: Tên cặn bã
95
Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96
Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97
Chương 97: Làm gia sư
98
Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99
Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100
Chương 100: Đồ đệ trả thù
101
Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102
Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103
Chương 103: Ngươitránh ra
104
Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105
Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106
Chương 106: Cường hôn - ép hun
107
Chương 107: Bạch Hổ
108
Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109
Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110
Chương 110: Đổ máu
111
Chương 111: Trùng hợp!
112
Chương 112: Đều là người nhà cả
113
Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114
Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115
Chương 115: Ta sẽngươi
116
Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117
Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118
Chương 118: Bắn tỉa
119
Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120
Chương 120: Một cây súng
121
Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122
Chương 122: Có người trong phòng khách
123
Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124
Chương 124: Nội công
125
Chương 125: Giá tiếp
126
Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127
Chương 127: Truy sát 36F
128
Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129
Chương 129: Nên làm vậy sao
130
Chương 130: Chính xác là như vậy
131
Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132
Chương 132: Bắt được con cá lớn
133
Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134
Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135
Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136
Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137
Chương 137: Thật quá đáng
138
Chương 138: Đau lòng
139
Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140
Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141
Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142
Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143
Chương 143: Coi chừng ta ghen
144
Chương 144: Lòng tham nổi lên
145
Chương 145: Tay không vs súng
146
Chương 146: Làm anh em?
147
Chương 147: Kế hoạch X - men
148
Chương 148: Theo dõi
149
Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150
Chương 150: Còn có ý khác
151
Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152
Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153
Chương 153: Hội đua xe
154
Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155
Chương 155: Bị phục kích
156
Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157
Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158
Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159
Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160
Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161
Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162
Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163
Chương 163: Cùng chung chăn gối
164
Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165
Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166
Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167
Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168
Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169
Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170
Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171
Chương 171: Thư uy hiếp
172
Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173
Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174
Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175
Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176
Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177
Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178
Chương 178: Phiền toái tới nhà
179
Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180
Chương 180: Kết cục
181
Chương 181: Giám sát
182
Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183
Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184
Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185
Chương 185: Cứu viện
186
Chương 186: Kích động muốn giết người
187
Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188
Chương 188: Hắn là người thứ hai
189
Chương 189: Ngươicũng là của ta
190
Chương 190: Cực độc
191
Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192
Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193
Chương 193: Dạ tiệc
194
Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195
Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196
Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197
Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198
Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199
Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200
Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201
Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202
Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203
Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204
Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205
Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206
Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207
Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208
Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209
Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210
Chương 210: Thì ra là người quen
211
Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212
Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213
Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214
Chương 214: Quái vật
215
Chương 215: Ngày mai
216
Chương 216: Rất có thể
217
Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218
Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219
Chương 219: Mỹ nhân kế
220
Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221
Chương 221: Hung thủ
222
Chương 222: Sợ hãi
223
Chương 223: Chuẩn bị
224
Chương 224: 3p
footer(); ?>