Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký

Hướng Nhật ba chân bốn cẳng đuổi theo, muốn kéo tay nàng:

- Tâm Tâm, em nghe anh giải thích.

- Anh lại muốn tìm lý do gì?

An Tâm gạt tay hắn ra, lạnh lùng nói:

- Em bây giờ rất bận, anh đừng làm phiền em!

Hướng Nhật thở dài một hơi nói:

- Tâm Tâm, không phải là em trách anh có một công ty mà không nói cho em đó chứ?

- A? Anh thật sự nghĩ như vậy ư?

An Tâm cười lạnh, trong giọng nói đầy mùi ghen tuông:

- Em không dám trách anh, anh là ông chủ lớn ai dám trách anh chứ?

- Bà xã.

Hướng Nhật mặt dày nói, cố gắng lấy những lời nghe màn buồn nôn đó đả động đối phương.

Nhưng An Tâm lần này lại không dễ bị xao lòng như vậy, chỉ hừ lạnh nói:

- Em hỏi anh, chuyện này, mấy người Sở Sở có biết không?

- Sở Sở các nàng.biết!

Hướng Nhật hoàn toàn biết rõ cô nàng họ An hỏi như vậy chỉ muốn tìm sự công bằng, mặc dù hắn rất muốn trả lời "không biết", nhưng hắn biết hắn không thể lừa cô nàng họ An mãi được, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng cho nên hắn lựa chọn nói sự thật.

An Tâm cũng làm ra vẻ "quả đúng như thế", mắt chợt đỏ lên:

- Em biết mà, trong lòng anh em chỉ là một người thừa, chuyện gì anh cũng không nói cho em biết, chỉ nói cho Sở Sở mấy người.

- Em đừng nghĩ lung tung như vậy!

Đầu Hướng Nhật to ra, cô nàng này đừng dồn người ta vào ngõ cụt chứ?

- Không phải anh không nói cho em biết, mà là hôm qua quan hệ của chúng ta mới xác lập thành thân thiết như vầy, anh chưa kịp nói cho em.

- Em không nghe, em không nghe.

Tính khí đại tiểu thư của An Tâm phát tác:

- Ai cùng anh xác lập quan hệ? Em và anh không có bất cứ quan hệ gì!

Mặc dù miệng nói cứng, nhưng đã không giống như lúc trước, Hướng Nhật biết những gì mình nói đã có tác dụng, nhanh chóng rèn sắt còn khi nóng, chớp lấy thời cơ nói:

- Bà xã, anh thề, sau này có chuyện gì nhất định sẽ nói cho em trước! Em nghe có được hay không?

- Không được.

Câu trả lời của An Tâm đúng như dự liệu của hắn:

- Đừng quên còn có Thanh Thanh và Sở Sở, anh chỉ nói cho một mình em, các nàng sẽ ghen!

Mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng nàng lại nhếch lên biểu lộ sự hài lòng.

- Ừ, anh sẽ làm như vậy.

Hướng Nhật vội vàng đáp ứng, đồng thời trong lòng lại cảm động về sự vô tư của cô nàng họ An, trong lúc này vẫn còn có thể nghĩ cho người khác thì tuyệt đối không dễ dàng gì.

Nhưng câu nói kế tiếp của cô nàng lại phủ định những suy nghĩ vừa rồi của Hướng Nhật, bởi vì An đại tiểu thư phán thế này:

- Nhưng điều anh định nói cho các nàng thì nhất định phải nói cho em trước, so với các nàng sớm hơn một phút cũng được.

- Được, được.

Hướng Nhật vã mồ hôi, xem ra không cứ là ai, luôn luôn không thoát khỏi sự ích kỉ.

An đại tiểu thư lại hỏi tiếp:

- Em hỏi anh, còn có cái gì mà mấy người Sở Sở biết mà em không biết không?

- Chắc là không có đâu?

Hướng Nhật nhất thời không biết trả lời sao cho phải, sợ nói sai cho nên lúc giọng nói yếu ớt thiếu khẳng định.

- Cái gì mà là "chắc là"? Cuối cùng có hay không?

An Tâm trừng mắt nhìn lưu manh, rõ ràng rất bất mãn với câu trả lời của hắn.

Hướng Nhật khổ sở suy nghĩ một lúc:

- Bọn họ đã ra mắt mẹ anh, cái này có tính không?

- Cái gì!

An Tâm giống như mèo bị giẫm phải đuôi hét lên:

- Bác gái ở đâu? Anh cũng phải đưa em đi gặp một lần, nếu không em sẽ không để yên!

Hướng Nhật không khỏi cười khổ:

- Điều này có chút khó khăn.

An Tâm lập tức nói:

- Có gì khó khăn? Em thấy anh căn bản không muốn đưa em đi gặp!

- Sao em luôn thích hiểu lầm như vậy chứ?

Hướng Nhật cười lại càng khổ hơn:

- Không phải anh không đưa em đi, mẹ anh bây giờ đang ở dưới quê, em muốn gặp cũng không được.

An Tâm bất mãn nói:

- Vậy sao mấy người Thanh Thanh với Sở Sở lại gặp được?

- Lần đó là lễ Quốc Khánh, mẹ anh từ quê lên thăm anh cho nên mới gặp.

Hướng Nhật xòe hai tay nói.

An Tâm vẫn ương ngạnh:

- Hừ, em mặc kệ, tóm lại năm nay nhất định em phải gặp bác gái!

Nàng nói tới đây đột nhiên mắt chớp lên:

- Nếu không, đến kỳ nghỉ đông anh dẫn em về nhà, thế nào? Em với bác gái bác trai đón tết Tây.

Ánh mắt Hướng Nhật trở lên cổ quái:

- Em vội vã muốn gặp cha mẹ chồng tương lai như vậy sao?

- Đi chết đi!

An Tâm mặt đỏ bừng, hờn dỗi vươn tay nhéo hắn.

Hướng Nhật vội vàng né tránh, An Tâm đuổi theo đánh phía sau, hai người một đuổi một chạy.

Đến lúc chạy ra ngoài, Hướng Nhật đột nhiên dừng lại, hai tay An Tâm không kịp thu về đập vào trên người hắn, tức giận đấm hai cái:

- Anh làm sao vậy?

Hướng Nhật không chú ý tới hai bàn tay trắng như phấn của An đại tiểu thư đấm mình, chỉ về phía bãi đỗ xe xa xa có một nam một nữ đang giằng co nói:

- Em xem.

- Xem cái gì?

An Tâm nhìn theo hướng tay lưu manh chỉ.

- Đó là.

Còn chưa nói hết, Hướng Nhật đã đi tới đó, An Tâm vội vã đưa tay kéo hắn lại:

- Không cho đi!

An Tâm nhìn thấy rõ ràng một nam một nữ ở phía xa, nam thì nàng không nhận ra, nhưng nữ chính là nữ thư ký ngực bự vừa mới rời khỏi cho nên ghen tuông nổi lên, quyết không cho lưu manh đi qua làm anh hùng cứu mỹ nhân.

- Tâm Tâm, em có biết, việc này anh không quản không được.

Hai mắt Hướng Nhật nhìn thẳng nàng.

- Để em đi!

An Tâm biết, đối với việc này lưu manh khó có khả năng mặc kệ, nhưng để hắn đi thì tốt nhất là để mình đi, để ả hồ ly tinh kia đỡ câu dẫn hắn. Nói xong những lời này, nàng đi tới chỗ đôi nam nữ đang tranh chấp.

Hướng Nhật sợ xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn, vội vàng đuổi theo.

Hai người vừa mới tới gần, đã nghe nam nhân có vóc người cao lớn rống lên giận dữ:

- Phương Oánh Oánh, ngươi cho ta là ai? Hai trăm ngàn? Ngươi cho ta là ăn xin sao?

- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?

Giọng nói của nữ thư ký có vẻ yếu đuối.

- Không nhiều lắm!

Gã giơ hai ngón tay:

- Hai triệu.

- Ngươi nằm mơ!

Nữ thư ký lớn tiếng nói.

- Như thế nào? Không muốn đưa à?

Gãi đàn ông cười khinh miệt:

- Đối mặt với bạn trai cũ mà thái độ lại như vậy sao? Nhìn ngươi bây giờ trên người chỗ nào mà không phải là hàng hiệu, ta không tin ngươi ngay cả hai triệu cũng không cầm theo!

- Có cầm cũng không đưa cho ngươi!

Nữ thư ký oán hận nói.

- Hừ hừ!

Gã kia cười lạnh.

- Chẳng lẽ ngươi không sợ.

Lời còn chưa nói hết, đã nghe bên cạnh vang lên tiếng quát:

- Rác rưởi, muốn khi dễ nữ nhân?

- Các ngươi là ai?

Gã kia quay đầu lại, vẻ mặt âm trầm, thật ra hắn đã sớm nhìn thấy có một đôi nam nữ đang đi tới, lúc đầu tưởng đến để lấy xe, nhưng lại không thể ngờ tự nhiên lại xen vào việc của người khác, điều này làm hắn rất không thích. Nhưng khi phát hiện trong đôi nam nữ lạ mặt đang đi tới có nữ nhân xinh đẹp trong trang phục không nhìn ra nhãn hiệu nhưng tuyệt đối là từ tay của thợ may nổi tiếng, mắt lập tức sáng lên, nhưng ngay lập tức ẩn xuống, bộ mặt âm trầm chuyển thành một nụ cười sáng lạn.

- Ngươi là ai?

Hướng Nhật kéo lấy cô nàng họ An đang muốn nói chuyện, nhìn tên rác rưởi trước mặt khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, mặc một bộ Âu phục thương hiệu nổi tiếng "may cho người nhưng mặc cho chó", chiều cao cũng không tệ, hơn một mét tám gần một mét chín, quả thật rất có sức hấp dẫn đối với phụ nữ, nhưng cả người trên dưới lại thoảng ra một mùi nhàn nhạt, có vẻ là.đào mỏ hơi nhiều. Biệt danh đĩ đực mặt trắng tuyệt đối thích hợp với gã, Hướng Nhật trong lòng khẳng định như vậy.

Nhưng tên đĩ đực mặt trắng đang bị hắn đánh giá rõ ràng không coi hắn ra gì:

- Ta chưa bao giờ cùng tên bán hàng rong nói chuyện.

Nói xong, đĩ đực mặt trắng không thèm nhìn cái túi plastic trên tay lưu manh, lại chuyển ánh mắt nhìn về phía An đại tiểu thư đứng bên cạnh. Ý tứ của gã rất rõ ràng, hắn nhìn về phía ai thì người đó mới có tư cách cùng gã nói chuyện.

Nhưng An đại tiểu thư sớm đã coi lưu manh còn quan trọng hơn chính mình, giờ thấy hắn bị vũ nhục, hơn nữa lại còn bị một tên cặn bã vũ nhục, lập tức tức giận, nhìn tên đĩ đực mặt trắng nói:

- Ngươi nói ai là tên bán hàng rong?

- Tiểu thư, chuyện đó không phải rất rõ ràng sao?

Đĩ đực mặt trắng nghiêng đầu nhìn lưu manh đang đứng bên cạnh một cái, đang định nói.

Nữ thư ký đang đứng một bên đi tới, khom người với Hướng Nhật nói:

- Ông chủ!

- Ừ.

Hướng Nhật gật đầu, hắn biết nữ thư ký cố tình xưng hô danh hiệu chính thức của mình ở công ty.

- Ông, ông chủ?

Quả nhiên, nghe nói như thế ánh mắt tên đĩ đực mặt trắng có vẻ không tin nhìn nữ thư ký nói:

- Ngươi gọi hắn là ông chủ? Ha ha ha.

Tên đĩ đực mặt trắng cười ha hả một lúc lâu mới dừng lại:

- Phương Oánh Oánh ơi là Phương Oánh Oánh, ta thấy ngươi thật xuống cấp quá, vốn nhìn ngươi ăn mặc như vậy còn tưởng ngươi đang làm việc cho một công ty đa quốc gia nào đó, không ngờ lại cùng một tên bán hàng rong làm việc với nhau, thật sự làm ta thất vọng. Quên đi! Nhìn ngươi đáng thương như vậy hai triệu ta cũng xấu hổ không dám nói ra nữa, như vậy đi, ta sẽ bớt một chút, ngươi đưa ta một triệu sau đó cùng ta lên giường một lần, sau này ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi nữa, thế nào? Như vậy rất có lời đúng không? Lên giường một lần bớt được một triệu, món hời này không phải thường xuyên gặp được.

"Bụp" một tiếng, không đợi gã nói xong, Hướng Nhật đã bay lên cho gã một cước ngã nằm sõng soài trên mặt đất, sau đó xông lên đạp lên ngực gã:

- Mày nói cái gì? Tao vừa rồi chưa nghe rõ, phiền mày nhắc lại lần nữa được không?

- Khụ.

Tên đĩ đực mặt trắng nặng nề nôn ra một ngụm máu lớn, vốn đã bị trúng một cước không nhẹ, bây giờ lại bị đối phương đạp lên trên ngực, giống như đang bị một tòa núi lớn đè xuống càng không mở miệng được.

- Hướng.Ông chủ, ông đừng như vậy.

Phương Oánh Oánh đang đứng một bên tức giận gã kia đến toàn thân run rẩy, đột nhiên vọt đến vì gã xin tha, đối với thực lực của lưu manh nàng đã từng chứng kiến qua, mặc dù nàng cũng ước tên đĩ đực mặt trắng bị giáo huấn một trận, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, nàng lại không muốn đối phương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhìn ánh mắt cầu khẩn của nữ thư ký, Hướng Nhật trong lòng mềm ra, nhấc chân ra, nhưng vẫn không quên cho tên đĩ đực mặt trắng nằm trên đất một cước:

- Cút cho tao, sau này đừng để tao thấy mày, nếu không gặp một lần đánh một lần.

Tên đĩ đực mặt trắng ánh mắt oán độc bò dậy, đang muốn bỏ đi thì ngay lúc đó một giọng nói lanh lảnh cực kì quái dị vang lên:

- Jackson, cưng ở chỗ này làm gì? Chúng ta muốn đi.

- A, honey, em đến đây một chút.

Tên đĩ đực mặt trắng vui vẻ, quay về phía vài bóng người phía xa xa hô lớn.

- Cưng đang làm gì vậy, Jackson, không biết ta đang rất vội sao?

Tiếng nói lanh lảnh quái dị kia lại cất lên, nhưng vẫn mang theo mấy người đi tới.

Chờ mấy người tới gần, Hướng Nhật rốt cuộc cũng thấy rõ tướng mạo của ba người, đi phía trước là một mụ già nhìn không rõ tuổi, có lẽ năm mươi, có lẽ sáu mươi, hoặc là không già như vậy cũng không đoán được. Trên mặt mụ già đánh một lớp phấn dày làm cho người ta không nhìn ra được tuổi cũng là bình thường, môi đánh màu đỏ giống như dính hai miếng lạp xưởng, trên tay xách một cái ví nhỏ rất tính xảo mà chỉ có các cô gái trẻ tuổi mới yêu thích, trên người lại mặc một bộ xường xám màu bạc, lộ ra hai bắp đùi khô héo thiếu sức sống, nhưng chủ nhân lại không ý thức được rằng nó rất xấu xí, ngược lại còn tưởng nó rất đẹp.

Ở phía sau mụ già là bốn tên vệ sĩ cao to đẹp trai, trong đó có hai người da trắng mặc dù màu da không giống nhau, tất cả đều mặc một bộ đồng phục trông rất đẹp, rất có tiềm chất đào mỏ.

Khi nhìn thấy vết máu trên khóe miệng tên mặt trắng, mụ già sợ hãi kêu lên:

- Jackson, sao cưng lại bị chảy máu?

- A, vừa rồi không cẩn thận bị ngã, honey, là lỗi của anh, làm cho em lo lắng.

Tên đĩ đực mặt trắng mắt cũng không chớp một cái trả lời một cách trôi chảy. Thực ra, nói dối cũng rất cần thiết, nếu như bị người ta biết mình bị một tên tàn phế với vóc người thấp bé đánh ngã, xấu hổ không biết chui vào đâu, đặc biệt với mụ già trước mặt này càng không thể nói, bởi vì không chỉ là vấn đề mặt mũi, thậm chí còn ảnh hưởng đến miếng ăn cái mặc không tốn sức này.

Ba người Hướng Nhật không khỏi nổi da gà, nhất là Hướng Nhật, cũng là đàn ông hắn chưa bao giờ gặp qua việc buồn nôn như vậy, đồng thời cũng xác đinh được "việc làm" của tên đĩ đực mặt trắng, giống như những gì mình đã đoán.

Mụ già gần như theo thói quen, âm thanh lanh lảnh nói:

- Cưng vẫn biết em sẽ lo lắng sao? Jackson, sau này đi đứng phải cẩn thận, chẳng may có bị làm sao em sẽ rất đau lòng.

Nói tới đây dừng lại một chút, con mắt quét qua mấy người bọn Hướng Nhật, khi nhìn đến nữ thư ký ngực bự, âm thanh nhất thời cao lên mấy chục đêxiben:

- Chao ôi.lớn quá vậy, không phải là bơm lên đấy chứ?

- Đúng là bơm lên.

Tên đĩ đực mặt trắng bên cạnh nịnh nọt nói tiếp:

- Anh nhớ trước kia cô ả khi còn ở với anh cũng không lớn như vậy, bây giờ nghe nói là vì nghe lời một ông chủ lớn nào đó mà bơm thành như vậy, ôi.

- Khặc khặc.

Mụ già bộ mặt trở nên khó coi, nhìn tên đĩ đực mặt trắng nói:

- Jackson, nàng chính là bạn gái cũ của cưng sao? Như vậy xem ra mắt nhìn người của cưng trước kia cũng không tệ.

Vừa nói, mụ già lại làm như vô tình liếc nhìn bộ ngực của nữ thư ký, trong mắt lộ ra sự hâm mộ pha lẫn ghen tức.

Chapter
1 Chương 1: Mượn xác
2 Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3 Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4 Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5 Chương 5: Ở chung
6 Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7 Chương 7: Gặp quỷ rồi
8 Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9 Chương 9: Một sợi lông đen
10 Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11 Chương 11: Người quen
12 Chương 12: Tụ tập
13 Chương 13: Giải tán
14 Chương 14: Đẫm máu
15 Chương 15: Nghi bậy bạ
16 Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17 Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18 Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19 Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20 Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21 Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22 Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23 Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24 Chương 24: Không bằng cầm thú
25 Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26 Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27 Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28 Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29 Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30 Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31 Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32 Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33 Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34 Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35 Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36 Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37 Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38 Chương 38: Tình địch
39 Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40 Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41 Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42 Chương 42: Uy hiếp
43 Chương 43: Hù dọa
44 Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45 Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46 Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47 Chương 47: Mất mát
48 Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49 Chương 49: Âm mưu
50 Chương 50: Em nghĩ em muốn
51 Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52 Chương 52: Không tốn công sức
53 Chương 53: Nhức đầu
54 Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55 Chương 55: Lời thề độc
56 Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57 Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58 Chương 58: Tình tiết vụ án
59 Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60 Chương 60: Một điều kiện
61 Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62 Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63 Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64 Chương 64: Ý đồ xấu xa
65 Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66 Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67 Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68 Chương 68: Quần lót hình chữ T
69 Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70 Chương 70: Bạn thời trung học
71 Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72 Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73 Chương 73: Sinh con tốt
74 Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75 Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76 Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77 Chương 77: Đụng chuyện
78 Chương 78: Dì đến
79 Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80 Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81 Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82 Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83 Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84 Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85 Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86 Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87 Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88 Chương 88: Một vụ nổ
89 Chương 89: Ba cú đấm
90 Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91 Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92 Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93 Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94 Chương 94: Tên cặn bã
95 Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96 Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97 Chương 97: Làm gia sư
98 Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99 Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100 Chương 100: Đồ đệ trả thù
101 Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102 Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103 Chương 103: Ngươitránh ra
104 Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105 Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106 Chương 106: Cường hôn - ép hun
107 Chương 107: Bạch Hổ
108 Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109 Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110 Chương 110: Đổ máu
111 Chương 111: Trùng hợp!
112 Chương 112: Đều là người nhà cả
113 Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114 Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115 Chương 115: Ta sẽngươi
116 Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117 Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118 Chương 118: Bắn tỉa
119 Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120 Chương 120: Một cây súng
121 Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122 Chương 122: Có người trong phòng khách
123 Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124 Chương 124: Nội công
125 Chương 125: Giá tiếp
126 Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127 Chương 127: Truy sát 36F
128 Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129 Chương 129: Nên làm vậy sao
130 Chương 130: Chính xác là như vậy
131 Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132 Chương 132: Bắt được con cá lớn
133 Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134 Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135 Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136 Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137 Chương 137: Thật quá đáng
138 Chương 138: Đau lòng
139 Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140 Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141 Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142 Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143 Chương 143: Coi chừng ta ghen
144 Chương 144: Lòng tham nổi lên
145 Chương 145: Tay không vs súng
146 Chương 146: Làm anh em?
147 Chương 147: Kế hoạch X - men
148 Chương 148: Theo dõi
149 Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150 Chương 150: Còn có ý khác
151 Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152 Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153 Chương 153: Hội đua xe
154 Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155 Chương 155: Bị phục kích
156 Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157 Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158 Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159 Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160 Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161 Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162 Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163 Chương 163: Cùng chung chăn gối
164 Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165 Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166 Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167 Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168 Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169 Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170 Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171 Chương 171: Thư uy hiếp
172 Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173 Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174 Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175 Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176 Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177 Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178 Chương 178: Phiền toái tới nhà
179 Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180 Chương 180: Kết cục
181 Chương 181: Giám sát
182 Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183 Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184 Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185 Chương 185: Cứu viện
186 Chương 186: Kích động muốn giết người
187 Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188 Chương 188: Hắn là người thứ hai
189 Chương 189: Ngươicũng là của ta
190 Chương 190: Cực độc
191 Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192 Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193 Chương 193: Dạ tiệc
194 Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195 Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196 Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197 Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198 Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199 Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200 Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201 Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202 Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203 Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204 Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205 Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206 Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207 Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208 Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209 Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210 Chương 210: Thì ra là người quen
211 Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212 Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213 Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214 Chương 214: Quái vật
215 Chương 215: Ngày mai
216 Chương 216: Rất có thể
217 Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218 Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219 Chương 219: Mỹ nhân kế
220 Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221 Chương 221: Hung thủ
222 Chương 222: Sợ hãi
223 Chương 223: Chuẩn bị
224 Chương 224: 3p
Chapter

Updated 224 Episodes

1
Chương 1: Mượn xác
2
Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3
Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4
Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5
Chương 5: Ở chung
6
Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7
Chương 7: Gặp quỷ rồi
8
Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9
Chương 9: Một sợi lông đen
10
Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11
Chương 11: Người quen
12
Chương 12: Tụ tập
13
Chương 13: Giải tán
14
Chương 14: Đẫm máu
15
Chương 15: Nghi bậy bạ
16
Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17
Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18
Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19
Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20
Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21
Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22
Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23
Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24
Chương 24: Không bằng cầm thú
25
Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26
Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27
Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28
Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29
Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30
Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31
Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32
Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33
Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34
Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35
Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36
Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37
Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38
Chương 38: Tình địch
39
Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40
Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41
Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42
Chương 42: Uy hiếp
43
Chương 43: Hù dọa
44
Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45
Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46
Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47
Chương 47: Mất mát
48
Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49
Chương 49: Âm mưu
50
Chương 50: Em nghĩ em muốn
51
Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52
Chương 52: Không tốn công sức
53
Chương 53: Nhức đầu
54
Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55
Chương 55: Lời thề độc
56
Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57
Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58
Chương 58: Tình tiết vụ án
59
Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60
Chương 60: Một điều kiện
61
Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62
Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63
Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64
Chương 64: Ý đồ xấu xa
65
Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66
Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67
Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68
Chương 68: Quần lót hình chữ T
69
Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70
Chương 70: Bạn thời trung học
71
Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72
Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73
Chương 73: Sinh con tốt
74
Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75
Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76
Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77
Chương 77: Đụng chuyện
78
Chương 78: Dì đến
79
Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80
Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81
Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82
Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83
Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84
Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85
Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86
Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87
Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88
Chương 88: Một vụ nổ
89
Chương 89: Ba cú đấm
90
Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91
Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92
Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93
Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94
Chương 94: Tên cặn bã
95
Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96
Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97
Chương 97: Làm gia sư
98
Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99
Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100
Chương 100: Đồ đệ trả thù
101
Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102
Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103
Chương 103: Ngươitránh ra
104
Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105
Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106
Chương 106: Cường hôn - ép hun
107
Chương 107: Bạch Hổ
108
Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109
Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110
Chương 110: Đổ máu
111
Chương 111: Trùng hợp!
112
Chương 112: Đều là người nhà cả
113
Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114
Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115
Chương 115: Ta sẽngươi
116
Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117
Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118
Chương 118: Bắn tỉa
119
Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120
Chương 120: Một cây súng
121
Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122
Chương 122: Có người trong phòng khách
123
Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124
Chương 124: Nội công
125
Chương 125: Giá tiếp
126
Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127
Chương 127: Truy sát 36F
128
Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129
Chương 129: Nên làm vậy sao
130
Chương 130: Chính xác là như vậy
131
Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132
Chương 132: Bắt được con cá lớn
133
Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134
Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135
Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136
Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137
Chương 137: Thật quá đáng
138
Chương 138: Đau lòng
139
Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140
Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141
Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142
Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143
Chương 143: Coi chừng ta ghen
144
Chương 144: Lòng tham nổi lên
145
Chương 145: Tay không vs súng
146
Chương 146: Làm anh em?
147
Chương 147: Kế hoạch X - men
148
Chương 148: Theo dõi
149
Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150
Chương 150: Còn có ý khác
151
Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152
Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153
Chương 153: Hội đua xe
154
Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155
Chương 155: Bị phục kích
156
Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157
Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158
Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159
Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160
Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161
Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162
Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163
Chương 163: Cùng chung chăn gối
164
Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165
Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166
Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167
Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168
Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169
Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170
Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171
Chương 171: Thư uy hiếp
172
Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173
Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174
Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175
Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176
Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177
Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178
Chương 178: Phiền toái tới nhà
179
Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180
Chương 180: Kết cục
181
Chương 181: Giám sát
182
Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183
Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184
Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185
Chương 185: Cứu viện
186
Chương 186: Kích động muốn giết người
187
Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188
Chương 188: Hắn là người thứ hai
189
Chương 189: Ngươicũng là của ta
190
Chương 190: Cực độc
191
Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192
Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193
Chương 193: Dạ tiệc
194
Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195
Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196
Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197
Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198
Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199
Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200
Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201
Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202
Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203
Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204
Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205
Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206
Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207
Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208
Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209
Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210
Chương 210: Thì ra là người quen
211
Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212
Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213
Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214
Chương 214: Quái vật
215
Chương 215: Ngày mai
216
Chương 216: Rất có thể
217
Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218
Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219
Chương 219: Mỹ nhân kế
220
Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221
Chương 221: Hung thủ
222
Chương 222: Sợ hãi
223
Chương 223: Chuẩn bị
224
Chương 224: 3p
footer(); ?>