Chương 214: Quái vật

Khu biệt thự Chân Long, trong tòa nhà cao cấp của Sở gia.

- Sở tiên sinh, ông thấy đề nghị của ta thế nào?

Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi chậm rãi lên tiếng, thân hình hắn rất cao, khoảng chừng một mét chín, tóc để dài và cột đuôi ngựa vung vẩy sau lưng, thoạt nhìn trông vừa lãng tử vừa có phần lười biếng. Vốn chỉ cần thế cũng thừa đủ để quyến rũ nữ nhân, đáng tiếc khuôn mặt hắn thật sự không có gì xuất sắc, thậm chí có thể nói là xấu đến nỗi người khác không muốn nhìn. Da mặt sần sùi của hắn khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến lớp bề mặt của một hành tinh nào đó.

- Thứ lỗi không thể tuân mệnh!

Sở A trả lời bằng giọng như đinh đóng cột, trong mắt khẽ lóe lên một tia phẫn nộ.

- Hả?

Gã cột tóc đuôi ngựa ra vẻ kinh ngạc hỏi thăm, giống như đang nói về một chuyện bất bình thường:

- Nói như vậy là ông không cần tính mạng của cả nhà ông chứ gì?

Nói tới đây, gã tóc đuôi ngựa ngừng lại, sau đó nhìn về phía hai người phụ nữ phía sau Sở A:

- Mà Sở tiên sinh này, ông chớ quên vợ và con gái ông đều là mỹ nữ, nếu bắt bọn họ chịu sự hành hạ so với cái chết còn thống khổ hơn, tin rằng đấy không phải chuyện ông muốn chứng kiến, đúng không nào?

- Ngươi -

Sở A uất khí công tâm, thậm chí còn nói không ra lời. Nhìn thoáng qua phòng khách chỗ nào cũng bừa bộn, rồi lại nhìn nữ vệ sĩ đang nằm hôn mê trên sàn nhà, ông không khỏi càng thêm bảo vệ gắt gao hai người phía sau, đấy chính là những nữ nhân quan trọng nhất cuộc đời ông.

Gã tóc đuôi ngựa chậm rãi nói tiếp:

- Sở tiên sinh, tôi chỉ cần năm mươi tỷ, mới chỉ một nửa gia sản của ông thôi mà, sau đó cả nhà ông có thể bình an vô sự. Vụ trao đổi lời như vậy ông còn cân nhắc nặng nhẹ gì nữa?

Trên thực tế, gã tóc đuôi ngựa cũng có mưu đồ riêng, hắn nói muốn năm mươi tỷ chẳng qua là để đối phương không nghi ngờ hắn "Qua cầu rút ván", nếu hắn vừa mở miệng đã đòi toàn bộ gia sản, tin rằng chỉ cần người thông minh một chút đều sẽ nghĩ theo chiều hướng này, như vậy đối phương có thể sẽ liều chết chứ không thuận theo hắn. Mà hiện tại hắn chỉ cần một nửa gia sản, coi như để cho đối phương một tia hy vọng, quan trọng nhất là làm giảm bớt sự đề phòng của đối phương, mặc dù thoáng cái đã ít đi một nửa, nhưng số còn lại cũng đủ cho hắn tiêu xài mấy đời. Hơn nữa.Chỉ cần lấy được tiền, đến lúc đó không phải đều do hắn làm chủ sao? Đối với kẻ khiến mình phải trải qua cuộc sống thống khổ trong cảnh ngục tù tối tăm suốt mấy năm trời, gã cột tóc đuôi ngựa cũng không định dễ dàng bỏ qua như vậy. Đương nhiên, đây là ý nghĩ trong lòng hắn, không thể nói ra ngoài được.

Mà trong lúc này trong đầu Sở A cũng đang đấu tranh dữ dội, một mặt, ông phải đề phòng đối phương sau khi lấy được tiền sẽ giết người diệt khẩu, mặt khác, năm mươi tỷ này là ông cực khổ hết nửa đời người mới kiếm được, nay trong một thoáng phải đưa cho người ngoài, điều này khiến trong lòng ông đau như bị cắt đi một miếng thịt. Nhưng nói đến cùng, nếu thật sự dùng một nửa gia sản có thể đổi lấy sự an toàn của người nhà, nhất định ông sẽ không do dự, mấu chốt ở đây là ông cũng hiểu rõ âm mưu nham hiểm của tên nam nhân trước mặt, cho nên ông không thể không chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

- Thế nào, Sở tiên sinh, đã cân nhắc xong chưa? Phải biết tính kiên nhẫn của ta rất có giới hạn.

Thấy vẻ mặt đối phương vẫn do dự không quyết, gã cột tóc đuôi ngựa hiểu được cần phải nhắc nhở đối phương biết thế nào là lợi và hại, nếu không thì không biết kéo dài đến lúc nào.

- Ta - đồng - ý - với - ngươi!

Cuối cùng, Sở A hạ quyết định, mặc kệ đối phương muốn thế nào, điều trọng yếu trước mắt là phải đảm bảo an toàn cho vợ con mình.

Gã tóc đuôi ngựa nở nụ cười:

- Ha ha, người làm ăn lớn quả nhiên sảng khoái, yên tâm, chỉ cần lấy được tiền ta lập tức rời đi.

Đột nhiên, gã cột tóc đuôi ngựa biến sắc, thân hình chớp động, hắn lao rất nhanh về phía ba người Sở gia đang không hề phòng bị.

Tuy nhiên hắn còn chưa đi được nửa đường đã lập tức lui trở về, vừa đúng lúc vài tia chớp màu xanh không rõ là vật gì lao vụt qua vị trí trước kia của hắn, chúng đập vào vách tường nghe "phập phập" vài tiếng, trên tường lập tức xuất hiện vài vết khắc tinh xảo sâu hoắm giống như bị dao sắc chém ngang qua. Ngay cả vách tường làm bằng chất liệu cứng rắn hơn cả bê tông cũng bị mấy tia chớp xanh cắt đứt như cắt giấy, có thể thấy mấy tia chớp này ghê gớm đến chừng nào.

Gã cột tóc đuôi ngựa thoáng cái đã sầm mặt, hắn biết kế hoạch lần này có thể sẽ thất bại. Vốn khi phát hiện có người đến hắn định bắt người làm con tin, nhưng không ngờ đối phương lại có cao thủ sử dụng gió làm vũ khí. Đối với loại dị năng công kích có tốc độ cực kì nhanh này, nếu như không phải hắn rất nhạy cảm với nguy hiểm, sợ rằng đã bị trọng thương ngay tại trận. Chỉ không biết đối phương có mấy cao thủ như vậy, nếu như nhiều người thì đành phải rút lui, hắn tin vào tốc độ cũng như dị năng đặc thù của mình, nếu muốn trốn, chắc chắn không có kẻ nào ngăn cản được mình.

- Vù vù -

Vài bóng người xuất hiện trong phòng khách, tốc độ của bọn họ rất nhanh, vừa mới xuất hiện lập tức che chắn trước ba người Sở gia. Đồng thời, thanh niên bên trái gương mặt có ba vết sẹo nhỏ khi thấy trên sàn nhà còn một người nằm bất tỉnh lập tức đưa tay bế nàng lên, rồi di chuyển rất nhanh về bên người đồng đội, sau đó cùng bọn họ hướng mắt về phía gã cột tóc đuôi ngựa.

- A! Chị Băng?

Thanh niên tóc đỏ sẫm trong số đó lập tức nhận ra người trong tay đội trưởng.

- Không sao, cô ấy chỉ bất tỉnh thôi.

Đội trưởng thu lại cái tay vừa đặt trên động mạch của nữ nhân được gọi là "chị Băng", sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía gã cột tóc đuôi ngựa ở đối diện:

- Cá Mập Trắng, hôm nay ngươi nhất định phải chết!

- Sao "bạn cũ" vừa gặp mặt đã nói chết với chả sống, đúng là điềm xấu mà.

Gã cột tóc đuôi ngựa cũng không để sự uy hiếp của đối phương vào mắt, hắn vẫn như cũ nói một cách chậm rãi:

- Hơn nữa trên thế giới này người có thể giết ta hình như còn chưa sinh ra, mà ngươi cho rằng chỉ bằng mấy tên trứng thối các ngươi thì làm được gì? Nói thẳng ra.

Không đợi hắn nói xong, một quả cầu lửa to bằng nắm bàn tay đã lao nhanh về phía hắn, gã cột tóc đuôi ngựa khẽ lách sang một bên, quả cầu lửa bay sạt qua người hắn. "Ầm" một tiếng, cái vách tường vốn từng bị tia chớp xanh công kích nổ bùm, một cái hốc thật lớn hiện ra.

- Không ngờ còn có hỏa hệ dị năng giả.

Gã cột tóc đuôi ngựa nhìn về phía thanh niên quái dị tóc đỏ sẫm đang bị đồng đội giữ lại, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo:

- Xem vẻ mặt của các ngươi, hình như đã sớm biết ta vượt ngục như thế nào? Không sai, mấy con chó canh cửa của các ngươi đều bị ta giết chết, nhất là trong đó có một con đàn bà, hương vị của nó quả thực làm cho người ta vô cùng hoài niệm, thịt vừa tươi vừa mềm.

- Động thủ!

Thân hình đội trưởng chớp một cái, hắn vọt tới trước. Hắn biết, Cá Mập Trắng sở dĩ được gọi là Cá Mập Trắng, cũng không phải để nói dị năng của gã lợi hại cỡ nào, mà là gã.ăn thit người. Nghĩ đến việc đồng đội của mình chẳng những bị giết chết mà xác cũng không còn, chỉ sợ ai cũng không thể nhịn được.

Thanh niên quái dị ở một bên cũng cùng thanh niên anh tuấn xông lên, hai người ôm tâm lý vì đồng đội báo thù nên đều dốc toàn lực, vừa tới đã dùng dị năng mạnh mẽ nhất của mình, một tia chớp xanh và một quả cầu lửa đồng thời công kích gã cột tóc đuôi ngựa.

Trong mắt gã cột tóc đuôi ngựa trong mắt lóe lên vẻ xem thường, một chút công phu như thế hắn còn không để vào mắt, mấu chốt là tên đội trưởng có thân hình gầy yếu đang xông tới cùng nắm đấm được bao bọc bởi vòng sáng màu bạc, đấy mới là sự uy hiếp lớn nhất đối với hắn. Mấy năm trước từng giao thủ qua nên hắn đã có kinh nghiệm, một khi bị nam nhân này quấn lấy, muốn thoát rất là khó khăn.

- Thuẫn!

Khi tia chớp xanh và quả cầu lửa sắp chạm vào người, tay gã tóc đuôi ngựa kết một cái thủ ấn kì quái, ngay sau đó một cột sáng trong suốt màu làm xuất hiện bao trùm cả người hắn vào bên trong, trên bề mặt cột sáng thỉnh thoảng còn hiện lên từng dòng điện.

- Ầm ầm.bùm bùm.

Một loạt âm thanh hỗn độn vang lên, tia chớp xanh và quả cầu lửa công kích gã cột tóc đuôi ngựa đều bắn ngược trở về theo bốn phương tám hướng, trong đại sảnh nhất thời khói bụi mù mịt, trên mặt đất, trên vách tường chỗ nào cũng có vết nứt và những hốc do nổ mà thành.

Đúng lúc này, nắm đấm của đội trưởng đã nện vào cột sáng màu lam bao quanh người gã cột tóc đuôi ngựa, cột sáng chớp lên không ngừng, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.

Gã cột tóc đuôi ngựa không chút hoang mang, hắn lại kết một cái thủ ấn:

- Thuẫn!

Cột sáng màu lam vốn tràn ngập nguy cơ như được uống thuốc kích thích, không những không còn hiện tượng chớp lên, ngược lại còn bành trướng rộng ra một vòng lớn, khiến cho chủ nhân của nắm đấm đang công kích bên ngoài nó bị đẩy về sau.

- Hừ! Vừa rồi các ngươi đều đã tấn công, giờ đến phiên ta.

Gã cột tóc đuôi ngựa đắc ý cười rộ lên, tay lại kết một cái thủ ấn khác:

- Lôi!

Một dòng điện hình vòng cung dài đến một mét xuất hiện trên cái tay đang kết thủ ấn của hắn, dòng điện hình cung lóe lên ánh sáng màu lam không ngừng vặn vẹo nhấp nháy, thoạt nhìn trong đẹp mắt một cách lạ thường.

Tuy nhiên mọi người ở đây không ai dám xem thường dòng điện hình cung đẹp mắt nhưng quỷ dị này, bên trong nó chứa năng lượng mang tính hủy diệt lớn đến nỗi thanh niên thân là đội trưởng cũng phải biến sắc, hắn thật sự không ngờ, mấy năm sống trong ngục chẳng những không làm giảm sút năng lực của Cá Mâp Trắng, ngược lại càng khiến gã thêm cường đại.

- Đi chết đi!

Gã cột tóc đuôi ngựa vung tay về phía trước, dòng điện hình cung trong tay hắn trực tiếp lao về phía người hắn cho là lợi hại nhất - đội trưởng.

Ánh mắt đội trưởng chợt lóe sáng, hắn hét lớn một tiếng:

- Lam!

Ngay sau đó toàn thân được phủ một vòng sáng màu bạc để nghênh đón dòng điện nhỏ bé hình cung.

Băng mỹ nhân vốn đang bảo vệ ba người Sở gia, khi nhận được ám hiệu của đội trưởng, lập tức hai tay chập làm một, con mắt màu đen nhất thời trở nên đỏ sẫm, nàng nhìn thẳng về phía gã cột tóc đuôi ngựa trong cột sáng màu làm đang có phần vênh váo đắc ý.

Gã cột tóc đuôi ngựa nam chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhưng lập tức tỉnh táo lại:

- Tinh thần công kích!

Hắn không thể ngờ trong này còn có cao thủ dị năng thuộc tinh thần hệ vốn rất thưa thớt, năng lực những người ở đây hắn đều đã thấy qua, duy chỉ có nữ nhân nãy giờ vẫn bảo vệ ba người Sở gia là chưa bộc lộ dị năng của mình. Gã cột tóc đuôi ngựa lập tức hướng mục tiêu lên người nàng, đang định phát động di năng công kích, một cỗ năng lượng tinh thần còn mạnh hơn lúc nãy như một đợt sóng truyền đến, khiến cho hắn không thể không bỏ qua việc công kích để tạm thời đối phó với luồng năng lượng tinh thần này.

Khi cột sáng màu lam mất đi sự tập trung điều khiển của hắn, tia chớp xanh cùng quả cầu lửa của thanh niên anh tuấn và thanh niên quái dị lập tức tiếp tục công kích, hiện tượng khói bụi mờ mịt rất nhanh lại xuất hiện.

- Đáng chết!

Gã cột tóc đuôi ngựa tức giận mắng một tiếng, hắn không chút do dự quyết định lùi lại, bởi vì khóe mắt hắn đã liếc thấy bóng dáng một người đang lao về phía mình, chính là đội trưởng vừa bị hắn dùng dị năng công kích. Trong tình cảnh hiện này, nếu như hắn bị trúng một quyền, khẳng định không chết cũng trọng thương.

Có điều chuyện cũng không đơn giản như hắn tưởng, vừa mới lui về được hai bước, lại có thêm một bóng người từ ngoài cửa lao vào, tốc độ rất nhanh, nhanh đến nỗi hắn không kịp có phản ứng gì. Một bàn tay được phủ lớp kim loại sáng bóng đã xuyên thẳng qua cột sáng màu lam bên ngoài cơ thể hắn rồi đấm vào xương sườn của hắn, chỉ có phần cổ tay là nằm lại bên ngoài.

Gã cột tóc đuôi ngựa quyết định thật nhanh, thân hình hắn hơi nghiêng sang một bên, khiến cho nắm đấm đang đặt trên người trượt ra ngoài, sau đó lập tức chạy về phía cửa. Trong lúc này, hắn không có thời gian để mắng to đối phương âm hiểm, không ngờ còn sắp đặt người mai phục bên ngoài, việc cấp bách là phải thoát khỏi nơi này, nếu không tính mạng cũng khó giữ.

- Tiểu Hắc, đuổi theo!

Đội trưởng không ngờ tên kia đã bị trọng thương còn chạy nhanh như vậy, hắn vội vàng đuổi theo.

Thanh niên cao lớn vừa mới đánh lén thành công cũng không dừng lại, hắn theo sát phía sau đội trưởng. Thanh niên anh tuấn và thanh niên quái dị khẽ liếc nhìn nhau rồi cũng đuổi theo. Mặc dù đội trưởng không bảo bọn họ đuổi theo, có thể vì muốn bọn họ tiếp tục bảo vệ ba người Sở gia, nhưng ý nghĩ của hai người có phần giống nhau, hiện tại đuổi theo tên kia mới là đại sự hàng đầu, huống hồ Cá Mập Trắng bị thương nặng như vậy, dù hắn có quay lại, nơi này vẫn còn một người trong đội bảo vệ, chắc là cũng không có vấn đề gì.

Hướng Nhật lái xe với tốc độ không thể nhanh hơn được nữa, đương nhiên, cái này đều nhờ công lao của chiếc Rolls - royce số lượng có hạn của bố vợ tương lai. Dọc đường đi xe va đụng lung tung nhưng không hề bị cảnh sát giao thông ngăn trở. Chỉ không biết sau khi trở về, vị bố vợ tương lai thấy chiếc xe của mình bị hắn biến thành đống phế liệu thì sẽ như thế nào.

Có điều hiện tại hắn không quá so đo chuyện này, quan trọng nhất là phải đảm bảo sự an toàn của Sở Sở, bây giờ hắn chỉ hy vọng đám người muốn giết lão họ Sở chưa động thủ, hoặc là.Hướng Nhật không khỏi nhớ đến chị Băng trong lúc ăn để lộ hai đầu ngón tay nhọn và chai cứng, hy vọng kỹ thuật bắn súng của nàng không tệ, bắn phát nào trúng đầu phát ấy.

Lúc Hướng Nhật đến nơi, thanh niên anh tuấn và thanh niên quái dị đã ra ngoài đuổi theo tên kia được một hồi lâu, khi nhìn thấy ở cửa còn đọng lai vết máu đỏ tươi, Hướng Nhật khẩn trương hẳn lên, hắn chạy thật nhanh vào trong phòng khách:

- Sở Sở!

Sở Sở đang nằm trong lòng mẹ, vừa nghe thấy giọng nói này lập tức thoát khỏi ngực của mẹ rồi lao về phía cửa.

- Em không sao thì tốt rồi.

Hướng Nhật thấy người yêu không có việc gì, hắn lập tức tiến lên vài bước để ôm nàng vào lòng, đồng thời không ngừng hôn lên khuôn mặt còn chưa khô nước mắt của nàng. Mặc dù trong phòng khách rất bừa bãi, nhưng hắn cũng không chú ý đến điều này, trong mắt hắn chỉ có một mình Sở Sở.

- Sao ngươi lại tới đây?

Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đột ngột vang lên, làm bừng tỉnh đôi nam nữ đang ôm nhau say đắm.

- Là cô?

Hướng Nhật lập tức có phản ứng, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra người kia là băng mỹ nhân từng bị mình trêu chọc, lông mày không khỏi nhíu lại. Trong lòng bắt đầu nghĩ xem có phải đám người các nàng muốn gây bất lợi cho Sở gia hay không, nghĩ đến đây, khuôn mặt Hướng Nhật sầm xuống.

Sở Sở bởi vì có người yêu bên cạnh nên cảm thấy an toàn tuyệt đối, nàng đã có thể nhận thức vấn đề một cách bình thường. Vừa thấy vẻ mặt của nam nhân, nàng lập tức đoán ra hắn có chút hiểu lầm, mặc dù không biết nam nhân có quan hệ gì với người đẹp có khuôn mặt lạnh lùng này, nhưng dù sao người ta cứu cả nhà mình, nói thế nào cũng phải tỏ vẻ cảm ơn, nàng lập tức ôm cánh tay nam nhân:

- Hướng Quỳ, anh đừng hiểu lầm, là cô ấy cùng đồng đội đã cứu nhà em.

- Hả?

Hướng Nhật lúc này mới chú ý tới xung quanh, hình như nơi này vừa xảy ra một trận đại chiến thế giới, lông mày không khỏi càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc là tên nào hoặc bọn nào to gan dám sử dụng cả lựu đạn, vốn là loại vũ khí có sức sát thương cực mạnh. Trên thực tế, hắn cũng không biết quang cảnh này do mấy tên quái dị mà hắn cực kì khinh bỉ dùng "Sức người" tạo thành.

- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Hướng Nhật vừa nhìn băng mỹ nhân vừa nói.

Có điều băng mỹ nhân hình như không hề để ý đến hắn, nàng nhìn lướt qua Sở Sở trong lòng nam nhân, sau đó nhẹ nhàng quay sang một bên.

Hướng Nhật gãi gãi gáy, hắn đành chuyển ánh mắt về phía Sở Sở trong lòng.

Sở Sở thấy nam nhân nhìn về phía mình, đang muốn kể lại đầu đuôi sự việc, nhưng đúng lúc ấy Sở A ở cách đó không xa lên tiếng:

- Sở Sở!

- Ba, có chuyện gì vậy?

Sở Sở nhìn về phía cha mình, đồng thời cánh tay càng ôm thật chặt nam nhân.

- Con lại đây.

Sở A vẫy vẫy tay với con gái. Trên thực tế, ông có tính toán của mình, ông cũng không muốn người có khả năng trở thành con rể mình nghe được câu chuyện quái lạ mà người bình thường khó có thể tin nổi. Chỉ là ông không biết, con rể mình cũng có năng lực khiến người bình thường không thể tin nổi.

- Dạ?

Sở Sở có chút không tình nguyện, nàng sợ cha lại muốn chia rẽ mình và nam nhân như lần trước.

- Giúp mẹ con chăm sóc chị Băng đi.

- Dạ!

Thì ra không phải bắt mình rời khỏi Hướng Quỳ, Sở Sở thầm thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng hồn nhiên quên mất việc giải thích sự việc lần này với nam nhân.

Hiển nhiên Hướng Nhật cũng hiểu lão họ Sở không định cho mình biết chuyện gì vừa xảy ra, tuy nhiên điều này không quan trọng, chỉ cần Sở Sở quay về nhà mình, đến lúc đó còn sợ không hỏi được gì sao? Trong đầu tính toán một hồi, Hướng Nhật cũng chẳng so đo với lão họ Sở đang ra sức giấu giếm mình, hắn cung kính gọi một tiếng:

- Bác trai ạ!

- Ừ.

Sở A gật gật đầu, ánh mắt làm như vô tình đảo qua băng mỹ nhân, trong lòng không nhịn được trầm xuống. Tình cảnh vừa rồi ông thấy rất rõ, là một người từng trải, ông nhận thức mọi chuyện còn có phần sâu sắc hơn con gái. Mặc dù thoạt nhìn thái độ của nữ nhân lạnh lùng đối với thằng nhóc có thể trở thành con rể mình xem ra không có gì không ổn, thậm chí hoàn toàn là hận ý. Song đây chính là điều ông lo lắng, một nữ nhân nếu căm hận một nam nhân, loại tình huống như vậy rất nguy hiểm, một là đối phương đã yêu hắn sâu sắc, không thì là hoàn toàn trái ngược, đó là đối phương thực sự căm hận hắn. Tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại, Sở A cảm thấy khả năng đầu là lớn hơn cả, dù sao tính hoa tâm của thằng nhóc này người ngoài nhìn vào là biết ngay, không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện hắn cùng ba cô gái - trong đó có cả con của mình sống chung một nhà, dựa vào tình báo của Sở A, sao có thể không biết cho được? Vấn đề là thân phận của hai cô gái kia cũng không đơn giản, ông không dễ gì xuống tay được. Hơn nữa chuyện của bọn trẻ ông cũng không tiện quản thúc, cha mẹ của hai cô gái kia đều không phản đối, thế thì việc gì mình phải đóng vai ác cơ chứ?

Hướng Nhật cũng không biết ý nghĩ trong đầu lão họ Sở, lúc này thấy vẻ mặt ông ta âm trầm, hắn cũng không chả hơi đâu phải tiếp tục nhiệt tình với ông ta, suy nghĩ một chút, hắn bước về phía hai mẹ con bên kia đang chăm sóc chị Băng.

- Chị Băng không sao chứ?

Hướng Nhật ân cần hỏi thăm, đồng thời thoáng liếc nhìn người phụ nữ ước chừng ba mươi tuổi khuôn mặt giống Sở Sở đến tám phần, hắn đoán đây chính là mẹ của Sở Sở.

- Chị Băng không sao, chỉ bị bất tỉnh thôi, có lẽ một lát sau sẽ tỉnh lại.

Người phụ nữ rất giống Sở Sở nói, là một bác sĩ cực kì kinh nghiệm, mặc dù không có bất cứ dụng cụ y tế nào, nhưng bà vẫn rất tự tin vào kết luận của mình. Đương nhiên, bà cũng muốn gọi cấp cứu 120, nhưng hiện trường bây giờ buộc bà phải bỏ qua cái ý định này, nếu gọi cứu thương, khẳng định sẽ dẫn cảnh sát đến điều tra, mà sự việc kỳ quái như thế này hiển nhiên không thích hợp để đưa ra ngoài ánh sáng, nếu không sẽ gây khủng hoảng! Trên thực tế, chính Phạm Đình cũng không ngờ mình vừa kết thúc cuộc khảo sát ở nước ngoài trở về đã gặp phải chuyện này, cũng may chỉ kinh chứ không hiểm, nếu không vạn nhất xảy ra điều gì ngoài ý muốn, không biết mình có thể chịu đựng nổi không. Nghĩ đến đây, trong lòng bà vẫn thấy sợ hãi, tuy nhiên chuyện cuối cùng đã qua, bà cũng không muốn nhắc lại làm gì. Nhìn một chút nam nhân trẻ tuổi vừa đi tới trước mặt mình, bà mỉm cười nói:

- Cháu chính là Tiểu Hướng?

Hướng Nhật đã chắc chắn người trước mặt chính là mẹ của Sở Sở, hắn lập tức trả lời để lấy lòng:

- Dạ vâng, thưa bác gái!

- Vất vả cho cháu phải đến đây một chuyến rồi.

Phương Đình hiển nhiên rất hài lòng với chàng rể này, không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện đối phương vừa nghe con gái mình gặp nguy hiểm đã lập tức bỏ hết thẩy để chạy tới đây, bà không thể không thừa nhận đối phương yêu con gái mình say đắm.

- Không sao ạ! An toàn của Sở Sở là trên hết.

Hướng Nhật trịnh trọng nói, đây là hắn muốn để lại ấn tượng thật tốt cho mẹ vợ tương lai, đồng thời cũng có ý lấy lòng Sở đại tiểu thư.

Quả nhiên, vừa nghe nam nhân nói giọng thề thốt, vẻ mặt Sở Sở hạnh phúc hẳn lên, ánh mắt nhìn nam nhân rất ôn nhu, trên khuôn mặt ửng hồng thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Nếu như không phải ngại có người ngoài bên cạnh, nàng đã sớm nhảy vào lòng nam nhân để cùng hắn thả sức thân mật một phen.

Có điều câu nói của Hướng Nhật cũng khiến người nào đó phản cảm, ít nhất có băng mỹ nhân ở một bên thấy không thuận mắt, nàng hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên rất xem thường mấy lời đường mật của nam nhân.

- Thấy tình cảnh ấm áp như thế này, ta cũng rất ngại mở miệng cắt ngang

Một giọng nói nghe có phần âm u đột nhiên vang lên, những người từng nghe qua giọng nói này đều chấn động toàn thân, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch.

- Sao vậy, Sở Sở?

Hướng Nhật chú ý đến phản ứng của Sở Sở trước tiên, bởi vì hắn cảm thấy trong nháy mắt khi giọng nói đáng ghét kia vang lên, Sở Sở đột nhiên nắm chặt cánh tay hắn.

Sở Sở không nói gì, sắc mặt vẫn tái nhợt nhìn về phía cửa.

Hướng Nhật cũng dời ánh mắt ra cửa, chỉ thấy một gã xấu xí cột tóc đuôi ngựa đang đi từ ngoài vào, ở vùng eo bên trái thân thể hắn có thể nhìn rõ một cái lỗ, như kiểu bị vật gì sắc nhọn chọc vào. Có điều cũng không có máu chảy ra, đương nhiên cái này là nhờ công lao của lớp màng mỏng lấp lánh ánh sáng màu lam đặt tại miệng vết thương. Hướng Nhật không biết đấy là vật gì, nhưng có thể khẳng định, gã này rất nguy hiểm.

- Ngươi là ai?

Hướng Nhật bước lên che chắn trước mặt mấy nữ nhân, hắn lạnh lùng nhìn gã xấu xí.

Hành động này của hắn lập tức làm cho hảo cảm của bác sĩ Phạm Đình dành cho hắn tăng lên với tốc độ chóng mặt, ánh mắt lóe lên từng tia sáng kỳ dị, bà cảm thấy tự hào vì con gái có thể tìm được một người bạn trai như thế. Nhưng lập tức bà lại chuyển sang lo lắng, dù sao đối phương không phải người bình thường, lại nhìn thoáng qua thân hình của chàng rể tương lai, thật sự quá gầy yếu, hơn nữa tay phải còn bị thương không nhẹ, nói như thế nào cũng không thể là đối thủ của cái tên kinh khủng bên ngoài, thậm chí có thể bị giết chết trong nháy mắt. Nghĩ tới đây, bà không khỏi cầu khẩn cho mấy người phi nhân loại vừa đuổi theo gã kia ra ngoài nhanh nhanh trở về một chút.

- Ta là ai?

Gã cột tóc đuôi ngựa cười khinh miệt, nhìn nam nhân trẻ tuổi vừa hỏi, chỉ liếc mắt một cái, trong lòng hắn cũng đã có đánh giá: Phế vật, phế vật trong những phế vật. Trên người tên kia hắn không cảm thấy bất kì sóng năng lượng nào của dị năng, hơn nữa thân thể gầy yếu cùng một tay bị thương, sợ rằng một người trưởng thành bình thường cũng thừa sức đánh bại y. Đối với thứ rác rưởi như vậy, thông thường ngay cả hứng thú ra tay hắn cũng không có, tuy nhiên nhìn tình cảnh hiện tai, đối phương xem ra có quan hệ vô cùng thân mật với Sở gia, như vậy mình cũng không ngại tiễn hắn đi tham quan địa phủ cho vui.

Nhưng trước đó, gã cột tóc đuôi ngựa tự biết cần phải giải quyết nữ nhân có năng lưc công kích tinh thần kia, mặc dù một mình cô ta không tạo ra được uy hiếp gì lớn đối với hắn, nhưng nói thế nào cũng là một sự phiền toái. Trước mắt cứ giải quyết cô ta, sau đó xử lý người của Sở gia, đây mới là chuyện đáng cho hắn chờ mong. Nghĩ tới đây, gã cột tóc đuôi ngựa cười khẽ, cũng không thèm trả lời câu hỏi của nam nhân hắn xem như phế vật trong mắt, hắn trực tiếp đi về phía băng mỹ nhân.

Liễu Y Y không khỏi khẩn trương hẳn lên, nàng đã sớm nghe nói đến cái tên "Cá Mập trắng" trong truyền thuyết này, hơn nữa mới vừa rồi cũng thấy được năng lực của hắn. Dị năng cực mạnh của nàng vốn rất dễ tác động đến hệ thần kinh của người khác, nhưng lại chỉ gây cho hắn đôi chút rối loạn, mà hắn chỉ cần lắc lắc đầu là có thể tiêu trừ hết.

- Chẳng lẽ ngươi không sợ đồng đội của ta trở về sao?

Đến giờ phút này, Liễu Y Y chỉ còn cách đối mặt với hắn. Những người ở đây ngoại trừ nam nhân có chút thực lực thì đều là người bình thường, nhưng nàng cho rằng thân thể của nam nhân có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa cũng không thể chịu được một đòn của "Cá Mập trắng". Bởi vậy, là người có năng lực nhất, nàng cảm thấy trách nhiệm chiến đấu tất nhiên thuộc về mình. Hơn nữa, nàng vẫn có lòng tin, mặc dù năng lực của nàng không thể ngăn cản đối phương, nhưng để trì hoãn một ít thời gian thì vẫn có thể, đồng đội nàng đuổi theo một lúc không có kết quả nhất định sẽ nghi ngờ mà vòng trở về.

- Ha ha ha.

Gã cột tóc đuôi ngựa không ngừng cười lớn, đôi chân vẫn bước tiếp:

- Ngươi vẫn trông chờ lũ đồng bọn ngu ngốc của ngươi trở về sao? Nếu vậy thì hãy từ bỏ cái ý nghĩ đó trong đầu đi, nói không chừng giờ này bọn chúng còn lon ton trên đỉnh núi nào đó.

Gã cột tóc đuôi ngựa rất tin tưởng vào sự bố trí của mình, trên thực tế, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ có điều hắn cũng không ngờ phải dùng đến sự bố trí này nhanh như vậy. Vốn nó dùng để nhiễu loạn những người đuổi bắt hắn, nhưng không nghĩ rằng ngày hôm qua vừa mới bố trí xong, hôm nay đã phát huy công dụng. Theo tính toán của hắn, ít nhất trong một giờ nữa mấy tên kia cũng sẽ không nghĩ đến việc mình thực ra đã quay lại hiện trường.

Các ngón tay của Liễu Y Y xiết vào nhau đến tái nhợt, thấy đối phương vẫn ung dung không vội vã động thủ, nàng biết nếu như không có chỗ dựa vững chắc mười phần thì hắn sẽ không tự tin như vậy, nói cách khác mình đã không thể trông chờ vào sự cứu viện của đồng đội.

Thấy đối phương càng ngày càng bước lại gần, Liễu Y Y đã chuẩn bị để có thể công kích bất kì lúc nào, nhưng đúng lúc này, một giọng nam quen thuộc truyền tới:

- Ê, thằng quỷ xấu xí, khi dễ một người con gái thú vị vậy sao?

- Hả? Đúng là chán sống mà!

Giọng nói của gã cột tóc đuôi ngựa có phần kinh ngạc, hắn quay đầu nhìn về phía kẻ bị hắn xem là phế vật, chỉ thấy đối phương đang chậm rãi đi về phía mình. Gã cột tóc đuôi ngựa há hốc mồm, không ngờ đối phương thật sự dám xen vào việc của người khác, tuy nhiên nếu tên kia chán sống, hắn cũng không ngại cho y biết thế nào là lợi hại. Nếu như không phải thấy tên kia còn có chút giá trị lợi dụng, hắn đã sớm tiễn y lên đường bằng một phát lôi đạn. Bỏ đi, trước hết cứ cho đối phương nếm thử mùi vị toàn thân "Bị điện giật".

- Nhóc con, ngươi có biết với vài người không thể ăn nói lung tung không?

Gã cột tóc đuôi ngựa nói bằng vẻ mặt âm trầm, đồng thời tay phải kết thủ ấn

- Lôi!

- Khônggggggg!

Sở Sở và băng mỹ nhân hét lên cùng một lúc.

Nhưng đã chậm, một quả cầu điện lấp lánh ánh sáng màu lam trực tiếp đập vào lồng ngực của Hướng Nhật, ngay sau đó cả người hắn bị đánh bay rồi đập thẳng vào vách tường, một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên.

- Hướng Quỳ!

Sở Sở kích động gào lên, nàng chạy vội đến chỗ nam nhân ngã xuống, trong lúc chạy, nước mắt đã không ngừng tuôn rơi.

Băng mỹ nhân cũng không chậm trễ theo sát phía sau, trên thực tế, nàng cũng không biết tại sao lại làm vậy, chỉ cảm giác trong lòng đang chết lặng.

Sở A có chút không đành lòng nhìn về bên kia, mặc dù ông không có mấy hảo cảo với thằng nhóc này, nhưng nói thế nào nó cũng là người con gái mình yêu, giờ phút này khóe mắt ông cũng cảm thấy hơi cay cay. Phạm Đình còn cảm tính hơn, một chàng rể mà mình xem trọng, một chàng rể tại thời khắc mấu chốt đứng ra bảo vệ mình và con gái, mặc dù vừa mới gặp mặt, nhưng bà cũng đã ghi tạc trong lòng. Che miệng cố gắng không cho mình khóc thành tiếng, bà vội đi theo sau con gái.

- Yên tâm đi, hắn vẫn chưa chết đâu, nhưng trọng thương thì khó tránh.

Gã cột tóc đuôi ngựa ở một bên nhẹ nhàng nói, nhìn thấy tình cảnh này chẳng những hắn không động lòng, trái lại còn có phần hưng phấn, mỗi khi nhìn người khác rơi vào cảnh đau đớn khôn cùng, hắn lại có cảm giác máu nóng sôi trào.

- Wa! Không ngờ có thể phóng điện.

Một giọng nói sang sảng vang lên, chỉ thấy nam nhân vốn ai cũng tưởng đã bị trọng thương đột nhiên từ nền nhà nhảy dựng lên. Mấy nữ nhân đang đi về phía hắn kinh hãi không thôi, nhưng lập tức chuyển sang vui mừng, có điều nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra, tuy nhiên vừa rồi là nước mắt của bi thương, còn bây giờ là của sung sướng.

- Hướng Quỳ!

Sở Sở chạy vượt lên trước định ôm hắn.

- Đừng!

Hướng Nhật lập tức tránh sang một bên

- Sở Sở, đừng tới đây, trên người anh bây giờ còn có điện.

Thực ra là Hướng Nhật nói dối, chỉ có điều bây giờ hắn thấy Sở Sở cánh xa mình một chút thì sẽ an toàn hơn, hắn cũng không biết gã xấu xí kia khi nào lại phóng điện tấn công mình, mặc dù mình không sao, nhưng không có nghĩa tấm thân ngọc ngà của Sở Sở biến thái được như mình.

Sở Sở lập tức cố nén cơn xúc động, nhưng cũng đứng một bên ra sức nhìn chằm chằm vào nam nhân, nàng muốn xem thân thể hắn rốt cuộc có mất phần nào không, tuy nhiên cuối cùng chỉ thấy phần áo che trước lồng ngực của nam nhân bị đốt trụi, còn da thịt bên trong không hề bị tổn thương gì, vẫn mang màu sắc như bình thường, đến lúc này lo lằng trong lòng nàng mới được buông xuống.

Liễu Y Y và Phạm Đình đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều phát hiện sự kinh ngạc tột độ trong mắt nhau.

Tâm trạng Sở A cũng hơi kích động, tuy nhiên trong lòng ông ngoại trừ thở phào nhẹ nhõm, phần còn lại là sự hoài nghi đối với mức độ cường hãn của thân thể con rể tương lai, thế này còn được coi là người nữa sao?

- Ngươi.thật sự không sao?

Gã cột tóc đuôi ngựa trừng mắt, hắn không thể tin nổi chuyện đang xẩy ra với nam nhân hắn xem là phế vật, sao có thể thế được, một người bình thường sau khi trúng một phát lôi đạn của hắn lại không có việc gì, điều này tuyệt đối không có khả năng.

Chapter
1 Chương 1: Mượn xác
2 Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3 Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4 Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5 Chương 5: Ở chung
6 Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7 Chương 7: Gặp quỷ rồi
8 Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9 Chương 9: Một sợi lông đen
10 Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11 Chương 11: Người quen
12 Chương 12: Tụ tập
13 Chương 13: Giải tán
14 Chương 14: Đẫm máu
15 Chương 15: Nghi bậy bạ
16 Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17 Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18 Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19 Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20 Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21 Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22 Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23 Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24 Chương 24: Không bằng cầm thú
25 Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26 Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27 Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28 Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29 Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30 Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31 Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32 Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33 Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34 Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35 Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36 Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37 Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38 Chương 38: Tình địch
39 Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40 Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41 Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42 Chương 42: Uy hiếp
43 Chương 43: Hù dọa
44 Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45 Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46 Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47 Chương 47: Mất mát
48 Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49 Chương 49: Âm mưu
50 Chương 50: Em nghĩ em muốn
51 Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52 Chương 52: Không tốn công sức
53 Chương 53: Nhức đầu
54 Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55 Chương 55: Lời thề độc
56 Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57 Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58 Chương 58: Tình tiết vụ án
59 Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60 Chương 60: Một điều kiện
61 Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62 Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63 Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64 Chương 64: Ý đồ xấu xa
65 Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66 Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67 Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68 Chương 68: Quần lót hình chữ T
69 Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70 Chương 70: Bạn thời trung học
71 Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72 Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73 Chương 73: Sinh con tốt
74 Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75 Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76 Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77 Chương 77: Đụng chuyện
78 Chương 78: Dì đến
79 Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80 Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81 Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82 Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83 Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84 Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85 Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86 Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87 Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88 Chương 88: Một vụ nổ
89 Chương 89: Ba cú đấm
90 Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91 Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92 Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93 Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94 Chương 94: Tên cặn bã
95 Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96 Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97 Chương 97: Làm gia sư
98 Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99 Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100 Chương 100: Đồ đệ trả thù
101 Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102 Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103 Chương 103: Ngươitránh ra
104 Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105 Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106 Chương 106: Cường hôn - ép hun
107 Chương 107: Bạch Hổ
108 Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109 Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110 Chương 110: Đổ máu
111 Chương 111: Trùng hợp!
112 Chương 112: Đều là người nhà cả
113 Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114 Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115 Chương 115: Ta sẽngươi
116 Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117 Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118 Chương 118: Bắn tỉa
119 Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120 Chương 120: Một cây súng
121 Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122 Chương 122: Có người trong phòng khách
123 Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124 Chương 124: Nội công
125 Chương 125: Giá tiếp
126 Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127 Chương 127: Truy sát 36F
128 Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129 Chương 129: Nên làm vậy sao
130 Chương 130: Chính xác là như vậy
131 Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132 Chương 132: Bắt được con cá lớn
133 Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134 Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135 Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136 Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137 Chương 137: Thật quá đáng
138 Chương 138: Đau lòng
139 Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140 Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141 Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142 Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143 Chương 143: Coi chừng ta ghen
144 Chương 144: Lòng tham nổi lên
145 Chương 145: Tay không vs súng
146 Chương 146: Làm anh em?
147 Chương 147: Kế hoạch X - men
148 Chương 148: Theo dõi
149 Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150 Chương 150: Còn có ý khác
151 Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152 Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153 Chương 153: Hội đua xe
154 Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155 Chương 155: Bị phục kích
156 Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157 Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158 Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159 Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160 Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161 Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162 Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163 Chương 163: Cùng chung chăn gối
164 Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165 Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166 Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167 Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168 Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169 Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170 Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171 Chương 171: Thư uy hiếp
172 Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173 Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174 Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175 Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176 Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177 Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178 Chương 178: Phiền toái tới nhà
179 Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180 Chương 180: Kết cục
181 Chương 181: Giám sát
182 Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183 Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184 Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185 Chương 185: Cứu viện
186 Chương 186: Kích động muốn giết người
187 Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188 Chương 188: Hắn là người thứ hai
189 Chương 189: Ngươicũng là của ta
190 Chương 190: Cực độc
191 Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192 Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193 Chương 193: Dạ tiệc
194 Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195 Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196 Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197 Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198 Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199 Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200 Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201 Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202 Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203 Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204 Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205 Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206 Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207 Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208 Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209 Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210 Chương 210: Thì ra là người quen
211 Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212 Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213 Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214 Chương 214: Quái vật
215 Chương 215: Ngày mai
216 Chương 216: Rất có thể
217 Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218 Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219 Chương 219: Mỹ nhân kế
220 Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221 Chương 221: Hung thủ
222 Chương 222: Sợ hãi
223 Chương 223: Chuẩn bị
224 Chương 224: 3p
Chapter

Updated 224 Episodes

1
Chương 1: Mượn xác
2
Chương 2: Hảo hán không chấp nhất cái bất lợi trước mắt
3
Chương 3: Đấu tay đôi với mỹ nữ
4
Chương 4: Nàng theo ta đến chỗ nào nghỉ một đêm nhé
5
Chương 5: Ở chung
6
Chương 6: Chỉ cho ngươi biết nhân sinh luôn thiên biến vạn hoá
7
Chương 7: Gặp quỷ rồi
8
Chương 8: Để ta sờ ngực một cái
9
Chương 9: Một sợi lông đen
10
Chương 10: Ra là anh cô còn dâm đãng hơn ta
11
Chương 11: Người quen
12
Chương 12: Tụ tập
13
Chương 13: Giải tán
14
Chương 14: Đẫm máu
15
Chương 15: Nghi bậy bạ
16
Chương 16: Có tin hay không ông đây tối nay sẽ tập kích
17
Chương 17: Ta ghét nhất thằng nào kiêu ngạo hơn mình
18
Chương 18: Người đẹp, mời ta một ly nào
19
Chương 19: Phát hiện ra anh đẹp trai còn hơn hồi nãy nữa
20
Chương 20: Tự tìm tới cửa nạp mạng
21
Chương 21: Đừng sợ, dọa mày thôi!
22
Chương 22: Cô bị lừa rồi, đồng chí cảnh sát
23
Chương 23: Chuẩn bị hoàn tất, nửa đêm tập kích
24
Chương 24: Không bằng cầm thú
25
Chương 25: Nếu còn sờ ông đây kiện cô tội bất lịch sự
26
Chương 26: Rất đàn hồi, rất co giãn
27
Chương 27: Vừa xem TV vừa chiến
28
Chương 28: Viện nghiên cứu loại người bất bình thường
29
Chương 29: Thật không muốn làm nhục mày
30
Chương 30: Tỷ chỉ làm công cho người mà thôi
31
Chương 31: Lưu manh thứ thiệt tới
32
Chương 32: Lần thứ hai vào sở cảnh sát
33
Chương 33: Chờ tụi bay lâu lắm rồi
34
Chương 34: Thẩm vấn tàn khốc
35
Chương 35: Thật sự có thể dùng tay ư?
36
Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý
37
Chương 37: Ông nghĩ sao về việc ăn cơm trước kẻng
38
Chương 38: Tình địch
39
Chương 39: Dám gọi thị trưởng là lão già ư?
40
Chương 40: Sư phụ, anh tốt với em quá
41
Chương 41: Tụi mình yêu nhé
42
Chương 42: Uy hiếp
43
Chương 43: Hù dọa
44
Chương 44: Một ngày không bình tĩnh
45
Chương 45: Ông đây muốn đập hắn
46
Chương 46: Sư phụ, thật sự có thể sao?
47
Chương 47: Mất mát
48
Chương 48: Tình cờ gặp mặt
49
Chương 49: Âm mưu
50
Chương 50: Em nghĩ em muốn
51
Chương 51: Hôm này là vầng trăng phố thị sao?
52
Chương 52: Không tốn công sức
53
Chương 53: Nhức đầu
54
Chương 54: Xảy ra chuyện rồi
55
Chương 55: Lời thề độc
56
Chương 56: Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc
57
Chương 57: Chấn động Bắc Hải
58
Chương 58: Tình tiết vụ án
59
Chương 59: Mời anh hỗ trợ điều tra
60
Chương 60: Một điều kiện
61
Chương 61: Ba chuyện ngươi phải tuyệt đối nghe lời
62
Chương 62: Mẹ vợ bắt quả tang con rể
63
Chương 63: Không có việc gì, hai người tiếp tục đi
64
Chương 64: Ý đồ xấu xa
65
Chương 65: Anh ra ngoài làm chuyện quan trọng
66
Chương 66: Ai nói gái đẹp ngực to là ngốc nghếch
67
Chương 67: Thiết Uyển là “bà xã” của ta
68
Chương 68: Quần lót hình chữ T
69
Chương 69: Anh là Hướng Quỳ?
70
Chương 70: Bạn thời trung học
71
Chương 71: Hướng mẫu đến thăm
72
Chương 72: Trong rượu có vấn đề
73
Chương 73: Sinh con tốt
74
Chương 74: Hay là gọi 'bà xã' luôn đi
75
Chương 75: Tôi gọi bà ta là 'má'
76
Chương 76: Có nhiều nữ nhân hơn hình như cũng không phải là một chuyện hay
77
Chương 77: Đụng chuyện
78
Chương 78: Dì đến
79
Chương 79: Bác gái, bác năm nay bao nhiêu tuổi
80
Chương 80: Nữ hoàng thích vào Toa - let nam
81
Chương 81: Tối nay mình ngủ chung giường được không?
82
Chương 82: Không thể để người khác ve vãn
83
Chương 83: Đi, tụi mình tới sân bóng rổ
84
Chương 84: Chị sẽ ra đón hắn
85
Chương 85: Tôi biết hắn là ai rồi
86
Chương 86: Hậu quả rất nghiêm trọng
87
Chương 87: Cái rổ không được chắc cho lắm
88
Chương 88: Một vụ nổ
89
Chương 89: Ba cú đấm
90
Chương 90: Em đừng thông minh như vậy được hay không?
91
Chương 91: Tụi mình chỉ tắm uyên ương thôi
92
Chương 92: Sư phụ, anh thật quá vô sỉ
93
Chương 93: Cẩn thận mông em nở hoa
94
Chương 94: Tên cặn bã
95
Chương 95: Vụ bạo lực trong trường
96
Chương 96: Ác nhân tiên cáo trạng
97
Chương 97: Làm gia sư
98
Chương 98: Xông lên, cướp của hắn
99
Chương 99: Cao thủ võ lâm hám tiền
100
Chương 100: Đồ đệ trả thù
101
Chương 101: Ngươi trả lời cái này
102
Chương 102: Nàng học chiêu này từ khi nào vậy?
103
Chương 103: Ngươitránh ra
104
Chương 104: Đúng là người tình của nàng ta
105
Chương 105: Đẻ tôi tự giải quyết
106
Chương 106: Cường hôn - ép hun
107
Chương 107: Bạch Hổ
108
Chương 108: Nha đầu, là ngươi?
109
Chương 109: Lão tử ko chỉ giỡn với ngươi, mà còn muốn đánh ngươi
110
Chương 110: Đổ máu
111
Chương 111: Trùng hợp!
112
Chương 112: Đều là người nhà cả
113
Chương 113: Cẩn thận coi chừng ta phát dục
114
Chương 114: An cô nương lại muốn hun?
115
Chương 115: Ta sẽngươi
116
Chương 116: Bổng đả “uyên ương”
117
Chương 117: Chúng ta chỉ cần trợ giúp Thiết tiểu thư
118
Chương 118: Bắn tỉa
119
Chương 119: Ta nghĩ hiện tại đã có
120
Chương 120: Một cây súng
121
Chương 121: Ta sẽ cho ngươi xem chứng cứ
122
Chương 122: Có người trong phòng khách
123
Chương 123: Khiêu khích của thằng nhóc đến từ Nhật Bản
124
Chương 124: Nội công
125
Chương 125: Giá tiếp
126
Chương 126: Trường trung học Thánh Dục Cường
127
Chương 127: Truy sát 36F
128
Chương 128: Nên gọi ta là di phu
129
Chương 129: Nên làm vậy sao
130
Chương 130: Chính xác là như vậy
131
Chương 131: Tiêu diệt dòng giống của nó
132
Chương 132: Bắt được con cá lớn
133
Chương 133: Ai làm chuyện vớ vẫn này
134
Chương 134: Đùa giỡn với đồ đệ
135
Chương 135: Đập bằng tay hay bằng sách vào đầu cái nào thì đau hơn?
136
Chương 136: Tên bác sĩ cầm thú
137
Chương 137: Thật quá đáng
138
Chương 138: Đau lòng
139
Chương 139: Anh hùng cứu mỹ nhân
140
Chương 140: Tiểu thư An Tâm
141
Chương 141: Tại sao lại như vậy?
142
Chương 142: Chuẩn bị ra nước ngoài
143
Chương 143: Coi chừng ta ghen
144
Chương 144: Lòng tham nổi lên
145
Chương 145: Tay không vs súng
146
Chương 146: Làm anh em?
147
Chương 147: Kế hoạch X - men
148
Chương 148: Theo dõi
149
Chương 149: Thân vương điện hạ tấn kiến
150
Chương 150: Còn có ý khác
151
Chương 151: Hình như bị xâm phạm
152
Chương 152: Giường to vậy thì mỗi người một nữa cũng có sao đâu
153
Chương 153: Hội đua xe
154
Chương 154: Dẹp bớt được mấy cái hiểu lầm cũ
155
Chương 155: Bị phục kích
156
Chương 156: Dù sao tôi cũng không xem anh là đàn ông
157
Chương 157: Dẫn nước vào ruộng mình, không cho chảy qua ruộng người khác
158
Chương 158: Đồ lót chữ T có rất nhiều cái hay
159
Chương 159: Cùng chung mục tiêu
160
Chương 160: Chỉ còn cách ấy
161
Chương 161: Màn biểu diễn lúc tạm nghỉ giải lao
162
Chương 162: Dễ dàng giải quyết hai kẻ chủ mưu
163
Chương 163: Cùng chung chăn gối
164
Chương 164: Chia tay ngoài ý muốn
165
Chương 165: Cái này tôi không nói, là cô tự nói
166
Chương 166: Ta cuối cùng cũng đợi được đồ vong ân phụ nghĩa nhà ngươi
167
Chương 167: Hậu quả thật sự rất nghiêm trọng
168
Chương 168: Mau dẫn tôi đi tìm hắn
169
Chương 169: Người này dường như cũng không phải rất xấu
170
Chương 170: Hiểu lầm càng ngày càng sâu
171
Chương 171: Thư uy hiếp
172
Chương 172: Giúp ta đánh nhau
173
Chương 173: Hộ hoa quân đoàn
174
Chương 174: Thích nữ nhân có làn da đen hơn mình
175
Chương 175: Vụ giao dịch đắt tiền nhất lịch sử
176
Chương 176: Bị bắt quả tang xem phim con heo
177
Chương 177: Vệ sĩ miễn phí
178
Chương 178: Phiền toái tới nhà
179
Chương 179: Sóng gió ở cục cảnh sát
180
Chương 180: Kết cục
181
Chương 181: Giám sát
182
Chương 182: Không bí mật được thì ta làm công khai
183
Chương 183: Hai bà xã bị đùa giỡn
184
Chương 184: Đàn ông hạ lưu
185
Chương 185: Cứu viện
186
Chương 186: Kích động muốn giết người
187
Chương 187: Tiếp xúc Bàn Long Hội lần đầu tiên
188
Chương 188: Hắn là người thứ hai
189
Chương 189: Ngươicũng là của ta
190
Chương 190: Cực độc
191
Chương 191: Đánh cuộc cái “lần đầu tiên” ấy
192
Chương 192: Lưu manh sư phụ, sắc lang đại ca
193
Chương 193: Dạ tiệc
194
Chương 194: Đau đớn đến tan nát trái tim
195
Chương 195: Kế hoạch dâm đãng trộm hương cướp ngọc
196
Chương 196: Bởi vì cô ấy sợ tối, cho nên anh mới
197
Chương 197: Sư phụ, anh tha cho em đi
198
Chương 198: Tiến thoái lưỡng nan
199
Chương 199: Có người muốn tìm cách giết anh
200
Chương 200: Đàn bà làm người ta chán ghét
201
Chương 201: Ra ngoài mua đồ ăn
202
Chương 202: Tụi mình bị theo dõi
203
Chương 203: Người ta tìm chính là cậu
204
Chương 204: Em yêu, em nhớ anh không?
205
Chương 205: Hôm nay anh không được phép chạm vào em
206
Chương 206: Tên đĩ đực mặt trắng là bạn trai cũ của nữ thư ký
207
Chương 207: Bị dụ dỗ ăn một nửa
208
Chương 208: Chúa ơi, người phải cứu con đi chứ!
209
Chương 209: Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng
210
Chương 210: Thì ra là người quen
211
Chương 211: Mục tiêu - bất kể sống hay chết
212
Chương 212: Ta nói được thì nhất định làm được
213
Chương 213: Đã xảy ra chuyện
214
Chương 214: Quái vật
215
Chương 215: Ngày mai
216
Chương 216: Rất có thể
217
Chương 217: Chủ nhật cuối tháng, nhà ta không có ai
218
Chương 218: Không lạy cũng được, vậy ký vào đây
219
Chương 219: Mỹ nhân kế
220
Chương 220: Có hứng thú đi Nam thành một chuyến hay không
221
Chương 221: Hung thủ
222
Chương 222: Sợ hãi
223
Chương 223: Chuẩn bị
224
Chương 224: 3p
footer(); ?>