Chương 88: Kim Cương

Đương nhiên câu trả lời của ba người khi nghe thấy tiếng của Việt Dã nói là
không. Nhưng cũng chính vì câu nói này khiến Thái Vy đăm chiêu nghĩ ngợi về bức thư của bố.

Bình tĩnh? Không cần vội? Nguy hiểm?.....

Nguy hiểm sao....? Anh Dã đã bị bắn lén như này trong khi thân thủ
của anh ấy không thể chê vào đâu được, nhưng hung thủ chính là kẻ lấp ở
bóng tối và bên ta chỉ có những thông tin ít ỏi, người ngoài sáng người
trong tối thù đương nhiên người trong tối sẽ có lợi thế như thế nào.

Bố có ý gì đây? Đầu của cô lúc này cảm thấy rối tinh rối mù lên không biết nên làm sao cho phải. Nhưng có lẽ cô nên dừng, tạm hoãn lại việc
đi đến những nơi đó. Chắc chắn kẻ thù đã đánh hơi được rồi.

"...Chị nghĩ chúng ta nên hoãn lại." Dù sao thì chắc chắn việc lá thư đến bây giờ cô mới nhớ ra và đưa cho cô Mạc đọc chắc chắn không phải là trùng hợp, có lẽ đây chính là một trong những tính toán của bố cô
chăng?

Nam Phi đã khó chịu giờ lại khó chịu hơn lập tức muốn đập cho cô một
trận. Nhưng mà không thể kể cả nếu cậu có muốn thì người bị hành tơi tả
có lẽ sẽ là cậu....

"Chị làm sao?" Mễ Tư khó hiểu nhìn Thái Vy, lúc nãy cô còn hùng hổ lắm mà sao giờ lại đổi ý thế này.

Thái Vy liền tường thuật lại nội dung cho Mễ Tư nghe. Cậu nghe xong
với một phần nào đấy cũng khá tán thành với ý kiến của cô, với năng lực
của bác Thái cậu không thể bác bỏ được.

Nam Phi cũng gật gù, thôi thì cậu lại có thời gian rảnh rồi. Mặc dù
không muốn nhận thua nhưng có lẽ bây giờ cậu phải tăng cường tập lại võ, chứ nói thật cậu không yếu nhưng mà Thái Vy có thể làm cậu đo đất đến
không thể chống cự thì quá nể rồi. Không thể để thua một người như chị
ta, đặc biệt là con gái nữa chứ.

"Vậy Nam Cường...."

Mễ Tư nhếch miệng cười gian xảo đáp: "Đến lúc phản công, chị cứ chờ anh ấy mang chiến tích về nhà thôi."

Việt Dã lúc này đã lê cái thân tàn tạ của mình ra đến cửa, đáy mắt lộ rõ vẻ thất vọng.

"Không đi nữa à, nằm ở đây chán lắm."

Nghe được câu nói của anh cả ba người đều bật cười. Nhưng chỉ trong
chốc lát Mễ Tư nhất quyết đẩy anh vào giường nằm nghỉ. Việt Dã nhất
quyết không chịu. Cả bốn người đi xuống sân sau ngồi, lúc này Thái Vy
mới nhớ đến "tình iu" mấy nay cô ghẻ lạnh. Thoan thoắt chạy đến cái
chuồng nằm ở góc cuối. Tiếng chó sủa một vang dội to hơn nữa.

Vàng ở trong chuồng vẫy đuôi tít thò lò, sửa không ngừng nghỉ mong là cô chủ đừng bỏ quên tôi....

Thái Vy vui vẻ cười, mở cửa ra cái nó đã lao vào chân cô cào cào như
điên. Còn dám cắn cả váy của cô cơ, mất dạy thế chứ lị! Thái Vy ngồi
xổm xuống xoa xoa đầu nó, nó vui lắm nhưng cái mặt như có chút ủy khuất
to lớn, kiểu như khóc đến nơi.

"Rồi rồi, đừng buồn mấy nay chị bận quá quên mất mày luôn, lại đây chị thương nhaaa."

Vàng lúc này thè lười cảm tưởng như nó cười khà khà vui sướng vậy. Mà cũng không lớn lắm vẫn vậy, vẫn là chú chó con nhỏ nhỏ nuôi mãi chả
lớn. Có vẻ phi vụ kinh doanh này cô lỗ rồi nhỉ?

Ôm lấy Vàng, nó thỏa mãn lắm. Mọi người đang ngồi trên bàn đang nói
chuyện gì đó. Nam Phi kinh ngạc nhìn nhân vật tự nhiên xuất hiện trong
nhà mình.

"Lớn phết nhỉ." Mễ Tư đưa tay xoa xoa đầu nó.

"Không chả thấy lớn tẹo nào luôn."

Thái Vy vui vẻ đưa Vàng cho Việt Dã, anh rất thích con chó này mà nó
cũng rất thích anh Thái Vy thi thoảng cô cảm tưởng như là mình là khách
anh ấy là chủ của nó.

"Chó của chị à, đẹp đấy." Nam Phi vui vẻ nhìn nó nhưng không dám sờ chỉ sợ bị cắn.

Có lẽ đây chính là câu nói hoà hoãn nhất của hai người từ lúc gặp
nhau. Thái Vy gật đầu thay cho câu trả lời, cô cũng chả muốn tính toán
chuyện cũ với cậu.

"Chị mua bao nhiêu?"

"Free."

"What? Thật à, con chó xinh thế này mà bảo free có chó nó tin chị."

Cô nhún vai đáp: "Tình cờ nhặt được, lúc mới gặp nó xấu bẩn như sắp
chết tới nơi, phải vỗ béo lắm mới được đẹp như thế này đấy cậu nghĩ
không tốn tiền à? Riêng tiền tiêm phòng đã ngót nghét 500k."

Nam Phi bĩu môi, nói thật cậu cũng muốn nhặt được một con chó như thế này. Đưa tay định sờ sờ như hai người kia ấy thế mà nó nỡ lòng nào gừ
với cậu. Cậu rõ ràng đẹp trai hơn hai người kia, không những vậy cậu còn trẻ hơn hai người kia ấy thế mà nó lại ghét cậu... đến con chó này nó
cũng ghét cậu....

Cậu đang dần dần mất đi sự phong độ của mình, lẽ nào lời chị ta nói là thật cậu xấu ư....?

Không, không thể nào, có lẽ nó đã được chị ta sui và bảo làm như vậy
với cậu, chứ nó thích cậu lắm nhất định là thế! Đưa bàn tay chuẩn bị xoa xoa lên đầu chú chó, Vàng lập tức nhăn mặt gầm gừ chắc chắn nếu Nam Phi động vào sẽ cắn thật.

"Ngoan đi."

Thái Vy vui vẻ xoa xoa đầu Vàng nó lại thao đổi ngoắt một cái 180°, vẫy đuôi ngoe nguẩy mặt nó lộ rõ vẻ vui sướng.

Nam Phi đông cứng tại chỗ....

"Chắc đang ngẫm mình xấu trai đi ấy." Mễ Tư cười vui vẻ nhìn mặt Nam Phi méo sệch khi bị Vàng từ chối.

Điều này làm Thái Vy và Việt Dã không khỏi cười lớn, Nam Phi tấu hài mà hạng hai thì chắc không ai hạng nhất.

Ông Lê viu như một ngọn gió đặt đồ ăn nhẹ cùng ấm trà lên bàn, hành động chuyên nghiệp rót ra tách cho mọi người.

Cả bốn người lại hí hửng nói chuyện tiếp, ông Lê chỉ đứng bên cạnh thấy ai uống vơi thì rót vào tiếp.

Nam Phi kể đến chú chó Kim Cương mà mặt mày buồn thiu, không những vậy tất cả mọi người đều như thế đặc biệt là Thái Vy.

"Em cứ nghĩ nó phải sống thêm đôi ba năm nữa ấy thế mà nó lại ra đi
sớm hơn cả tưởng tượng của em.... Nó ra đi thanh thản, rất biết ý nhẹ
nhàng ra đi không cho ai biết. Khi anh em tìm ra nó thì nó đã nằm gục ở
vườn hoa. Ra đi rất thanh thản.

Nó sống cũng được gần 20 năm rồi, nó có nhiều bệnh tật coi như đấy
cũng là sự giải thoát. Đến những ngày cuối đời nó vẫn chơi rất hăng hái
với cả nhà, trông nhà giỏi lắm...."

Nam Phi càng nói càng hăng, khóe mắt của cậu có chút cay cay. Đương
nhiên điều này từ Việt Dã, Mễ Tư hay ông Lê đều hiểu. Nhưng đặc biệt là
Thái Vy cô càng hiểu và thấm hơn nhiều. Bởi nó chính là chú chó mà chính ta cô và Nam Cường chọn. Nó là chú chó mà cả hồi ức tuổi thơ tốt đẹp
của cô nó đều xuất hiện. Nó là gia đình của cô, nhưng đáng tiếc cô cũng
không thể quay về kịp lúc nó ra đi. Chậm mất những 5 năm...

Khóe mắt của cô cay cay, tê tê theo từng lời kể của ba người.

Chú chó đầu tiên của cô, mong em ra đi thanh thản....!

Lúc này không thể nén nổi cảm xúc một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mi. Bốn người đàn ông đều bối rối nhìn cô. Đặc biệt là ông Lê, cảm
tưởng như ông muốn móc hết cả tim gan phèo phổi để đổi lấy nước mắt của
cô vậy.

"Trời.... Nào nào đừng khóc...."

Đôi mắt xanh khẽ chớp một cái giọt thứ hai lăn xuống má của cô, lúc này cô mới nhận ra. Ấy thế mà lại khóc mất tiêu rồi....

Bà Diệp Mạc cùng chồng đang đi đến, mặc dù đang ở độ tuổi này nhưng
từ xa xa bà đã thấy Thái Vy đang lau nước mắt, ông không ngăn kịp được
bà, Diệp Mạc như tốc biến đứng trước mặt của Thái Vy, khuôn mặt lo lắng
đến độ cô còn cảm tưởng mình mắc bệnh không thể chữa nên cô Mạc mới vậy.

"Ai...Ai làm con khóc..."

Mễ Tư, Việt Dã đã nếm mùi cơn thịnh nộ của Diệp Mạc lập tức đứng dậy
chỉ còn chừa lại mình Nam Phi đang ngẩn ngơ trước cảnh vừa nãy, khoảng
khắc Thái Vy rơi nước mắt khiến cậu không thể gạt ra khỏi đầu được.

Diệp Mạc lập tức căm căm nhìn con trai bé, ánh mắt ngập tràn sát khí
lập tức kéo Nam Phi quay về hiện thực. Cậu trợn mắt nhìn mẹ mình tức
giận. Ơ kìa cậu có làm gì đâu sao tự nhiên mẹ lại... Ơ....

Đoạn Diệp Mạc đang chuẩn bị lên đòn thì Thái Vy mới kéo người bà lại. Bà còn đang tức giận run run cả người.

"Con ổn, con ổn chẳng qua con thấy buồn khi nhớ đến Kim Cương thôi..."

Ông Nam Mộ lúc này mới đến nhìn mặt Thái Vy thấy vệt nước mắt còn
chưa khô cũng hiểu luôn ngọn ngành câu chuyện. Điều gì khiến vợ ông lại
điên cuồng đến thế?

Chắc chắn chỉ có con bé đứng trước mặt ông đây mới có thể khiến vợ ông dậy sóng.

Chapter
1 Chương 1: Khởi đầu
2 Chương 2: Phát bệnh
3 Chương 3: Đối đầu
4 Chương 4: Đôi mắt
5 Chương 5: Nhà có trộm
6 Chương 6: Gặp lại
7 Chương 7: Cô gái hung hãn
8 Chương 8: Thỏa thuận
9 Chương 9: Chiếc balo
10 Chương 10
11 Chương 11: Ngon
12 Chương 12
13 Chương 13: Vẫn sẽ tìm
14 Chương 14: Phòng cấp cứu
15 Chương 15: Đám tang
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19: Ăn lẩu
20 Chương 20: Sinh nhật
21 Chương 21: Tặng cà vạt
22 Chương 22: Mua lồng đèn
23 Chương 23: Năm mới vui vẻ
24 Chương 24: Kỉ Tư Thiên
25 Chương 25: Bị bỏng
26 Chương 26: Bị tính kế
27 Chương 27: Nghỉ việc
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30: Lý Húc
31 Chương 31: Gặp lại Việt Dã
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34: Nguy hiểm
35 Chương 35: Tôi và cô (H)
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39: Cãi vã
40 Chương 40: Hôn
41 Chương 41: Nội gián
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45: Làm ơn mắc oán
46 Chương 46: Điểu
47 Chương 47: Rất hợp cạ
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51: Đi làm lại
52 Chương 52
53 Chương 53: Đỏ mặt
54 Chương 54
55 Chương 55: Trang điểm
56 Chương 56: Vô tình để lộ
57 Chương 57: Hội ngộ
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74: Chí chóe
75 Chương 75: Khẩu chiến
76 Chương 76
77 Chương 77: Đồng Chi
78 Chương 78: Nấu chè
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82: Lỡ lời (H)
83 Chương 83: Nhận lỗi (H)
84 Chương 84: Không ghét
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Kim Cương
89 Chương 89: Vụ cháy
90 Chương 90: Cảm giác may mắn
91 Chương 91: Người đàn ông có đôi mắt màu xanh
92 Chương 92: Hôn mê
93 Chương 93: Tiêu trân ái
94 Chương 94: Mẹ
95 Chương 95: Cháu ngoại
96 Chương 96: Xử lí
97 Chương 97: Ngượng ngùng
98 Chương 98: Em lại định đi đâu?
99 Chương 99: Bảy tội lỗi của con người
100 Chương 100: Tôi muốn em chủ động
101 Chương 101: Em Còn Có Tôi Và Mọi Người
102 Chương 102: Cá Cược
103 Chương 103: Phải Phạt Và Phải Thưởng
104 Chương 104: Em Chờ Đấy
105 Chương 105: Đồng Khởi
106 Chương 106: Tài Liệu
107 Chương 107: Cắm Sừng
108 Chương 108: Em Xin Lỗi Rồi Còn Gì (H)
109 Chương 109: Anh Đối Với Em Chính Là Thật Lòng
110 Chương 110: Anh Sẽ Bảo Vệ Cô
111 Chương 111: Đăng Kí Học Lái Xe
112 Chương 112: 5 Tháng Sau Tính Tiếp
113 Chương 113: Lần Sau Không Làm Ban Ngày Nữa Đâu.. (H)
114 Chương 114: Xem Bói
115 Chương 115: Người Yêu Cũ
116 Chương 116: Chị Em Ruột
117 Chương 117: Ông Là Một Ông Bố Tồi Tệ Và Cũng Là Một Người Chồng Khốn Nạn
118 Chương 118: Kẻ Thứ Ba
119 Chương 119: Sốt
120 Chương 120: Đã Tìm Được
121 Chương 121: Mười Điều Răn Của Chúa
122 Chương 122: Đến Thành Phố S
123 Chương 123: Mật Thất
124 Chương 124: Một Chút Kí Ức Vụn Vặt
125 Chương 125: Là Bố!
126 Chương 126: Tại Sao Ông Lại Cam Chịu Ở Đây Đến Tận Gần 20 Năm?
127 Chương 127: Tội Lỗi
128 Chương 128: Ám Sát
129 Chương 129: Mơ
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Khởi đầu
2
Chương 2: Phát bệnh
3
Chương 3: Đối đầu
4
Chương 4: Đôi mắt
5
Chương 5: Nhà có trộm
6
Chương 6: Gặp lại
7
Chương 7: Cô gái hung hãn
8
Chương 8: Thỏa thuận
9
Chương 9: Chiếc balo
10
Chương 10
11
Chương 11: Ngon
12
Chương 12
13
Chương 13: Vẫn sẽ tìm
14
Chương 14: Phòng cấp cứu
15
Chương 15: Đám tang
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19: Ăn lẩu
20
Chương 20: Sinh nhật
21
Chương 21: Tặng cà vạt
22
Chương 22: Mua lồng đèn
23
Chương 23: Năm mới vui vẻ
24
Chương 24: Kỉ Tư Thiên
25
Chương 25: Bị bỏng
26
Chương 26: Bị tính kế
27
Chương 27: Nghỉ việc
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30: Lý Húc
31
Chương 31: Gặp lại Việt Dã
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34: Nguy hiểm
35
Chương 35: Tôi và cô (H)
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39: Cãi vã
40
Chương 40: Hôn
41
Chương 41: Nội gián
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45: Làm ơn mắc oán
46
Chương 46: Điểu
47
Chương 47: Rất hợp cạ
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51: Đi làm lại
52
Chương 52
53
Chương 53: Đỏ mặt
54
Chương 54
55
Chương 55: Trang điểm
56
Chương 56: Vô tình để lộ
57
Chương 57: Hội ngộ
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74: Chí chóe
75
Chương 75: Khẩu chiến
76
Chương 76
77
Chương 77: Đồng Chi
78
Chương 78: Nấu chè
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82: Lỡ lời (H)
83
Chương 83: Nhận lỗi (H)
84
Chương 84: Không ghét
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Kim Cương
89
Chương 89: Vụ cháy
90
Chương 90: Cảm giác may mắn
91
Chương 91: Người đàn ông có đôi mắt màu xanh
92
Chương 92: Hôn mê
93
Chương 93: Tiêu trân ái
94
Chương 94: Mẹ
95
Chương 95: Cháu ngoại
96
Chương 96: Xử lí
97
Chương 97: Ngượng ngùng
98
Chương 98: Em lại định đi đâu?
99
Chương 99: Bảy tội lỗi của con người
100
Chương 100: Tôi muốn em chủ động
101
Chương 101: Em Còn Có Tôi Và Mọi Người
102
Chương 102: Cá Cược
103
Chương 103: Phải Phạt Và Phải Thưởng
104
Chương 104: Em Chờ Đấy
105
Chương 105: Đồng Khởi
106
Chương 106: Tài Liệu
107
Chương 107: Cắm Sừng
108
Chương 108: Em Xin Lỗi Rồi Còn Gì (H)
109
Chương 109: Anh Đối Với Em Chính Là Thật Lòng
110
Chương 110: Anh Sẽ Bảo Vệ Cô
111
Chương 111: Đăng Kí Học Lái Xe
112
Chương 112: 5 Tháng Sau Tính Tiếp
113
Chương 113: Lần Sau Không Làm Ban Ngày Nữa Đâu.. (H)
114
Chương 114: Xem Bói
115
Chương 115: Người Yêu Cũ
116
Chương 116: Chị Em Ruột
117
Chương 117: Ông Là Một Ông Bố Tồi Tệ Và Cũng Là Một Người Chồng Khốn Nạn
118
Chương 118: Kẻ Thứ Ba
119
Chương 119: Sốt
120
Chương 120: Đã Tìm Được
121
Chương 121: Mười Điều Răn Của Chúa
122
Chương 122: Đến Thành Phố S
123
Chương 123: Mật Thất
124
Chương 124: Một Chút Kí Ức Vụn Vặt
125
Chương 125: Là Bố!
126
Chương 126: Tại Sao Ông Lại Cam Chịu Ở Đây Đến Tận Gần 20 Năm?
127
Chương 127: Tội Lỗi
128
Chương 128: Ám Sát
129
Chương 129: Mơ
footer(); ?>