Chương 95: Cháu ngoại

Thái Vy tỉnh lại là chuyện của hơn 5 tiếng sau. Lúc đấy mọi người vẫn đang ở dưới. Trong căn phòng rộng lớn không có ai ngoài cô cả. Mí mắt của cô nặng chĩu vì khóc quá nhiều, giờ đây chắc chắc nó đã sưng húp lên. Cảm giác bùng nổ cảm xúc từ đợt trưa đến giờ vẫn còn lắng động lại trong tâm trí của cô. 

Cả người của cô rất hụt hẫng... Mẹ của cô đã đi thật rồi... Nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt của Thái Vy. Tưởng rằng mẹ đã đi từ lúc sinh cô ra ai ngờ vẫn trú ngụ trong người của cô ngần ấy năm. Không cần nghĩ nhiều chắc chắn người già nua đó chính là bố của mẹ cô. Điều khiến mẹ cô phản ứng mạnh như vậy chỉ có thế. Giữ lửa 20 năm đốt một phút... 

Nghĩ lại những lúc nhỏ cô có nghĩ xấu về mẹ liệu mẹ có biết không nhỉ? Không những một hai lần mà rất nhiều lần cô oán trách mẹ....

Cửa phòng được mở ra cắt đứt suy nghĩ của Thái Vy. Cô nheo mắt nhìn người đứng ngoài cửa đang đi đến. Là anh ta, người có đôi mắt màu xanh giống cô.

"Tỉnh chưa, ổn định lại tinh thần chưa? À tôi là Long Thiên Vũ, em có thể gọi tôi là đại ca. Xét theo vai vế em chính là em họ của tôi." 

Thái Vy gật đầu coi như đã hiểu, lập tức thoát khỏi chăn, đi xuống giường. Chiếc điện thoại của cô được để trên gối bên cạnh lúc này màn hình sáng lên tiếng thông báo tinh một cái. Là tin nhắn của Nam Cường gửi đến.

"Đi được không?" Long Thiên Vũ nhìn tác phong chậm chạp của cô có chút khó chịu.

"Được." 

Cô cứ như vậy theo anh đi xuống dưới nhà, lúc này cô cảm giác khá là đói. Không khí có chút căng thẳng kèm theo rất nhiều mùi thuốc súng nồng nạc. 

Đôi mắt xanh của Thái Vy chớp chớp mấy vòng nhìn kĩ từng người ngồi ở dưới, lúc này mọi người cũng hướng về phía cô.

"Con ổn lại cảm xúc chưa?" Diệp Mạc đi đến kéo cô ngồi lên ghế.

Thái Vy gật đầu thay cho câu trả lời. 

Ông Long Thiên Tước nhìn cô như như muốn lột da, từ lúc cô bước xuống ông nhìn không chớp mắt một chút nào. Đôi mắt xanh hướng về phía của ông, mở miệng nói: "Mặt của cháu có gì à?" 

Nghe cháu gái nói vậy một người như ông lại lúng ta lúng túng không biết làm thế nào cho phải. Long Thiên Vũ đứng bên cạnh cô, Thái Vy trực tiếp nhờ anh lấy cho cốc nước.

"Lấy hộ tôi cốc nước." 

"Lấy đi, Vũ lấy nhanh lên." Anh còn chưa kịp trả lời thì ông của mình đã cuống cuồng đáp hộ. 

"Ừ." 

Đôi mắt xanh của Thái Vy lại đảo đến Long Thiên Tường. Ông bác này càng nhìn Thái Vy mắt lại càng đỏ hơn. Cô đảo qua một vòng thì thấy Mễ Tư, Việt Dã, cùng vợ chồng Diệp Oanh đang ở đây. Ngự Thiên Ngạo nhìn cô như muốn thiêu đốt.

"Họ Ngự anh cùng Diệp Oanh về đi muộn rồi." 

Ngự Thiên Ngạo lập tức nhấc bổng vợ mình trực tiếp đi ra xe. 

Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt xanh nghiêm nghị nhìn Long Thiên Tước.

"Mẹ của cháu là gì của ông?" 

"Là con gái ruột của ta. Còn con chính là cháu gái ngoại của ta." 

Long Thiên Vũ đưa cốc nước cho Thái Vy uống, cô uống hết sạch, mí mắt nặng chĩu rồi mở to nhìn ông. 

"Mẹ của cháu tên thật là gì?" 

"Long Thiên Tương." 

"Tại sao mắt của ông lại là mắt thường còn mắt của hai người kia lại giống cháu." 

Long Thiên Tước nhớ lại về người vợ quá cố của mình lòng đau như cắt. Cũng giống với con gái của mình bà cũng chính là vì khó sinh mạng đổi hai mạng với mẹ của cô và ông bác Long Thiên Tường. 

"Giống với bà của con." 

Thái Vy nhạy bén nhìn ba người, người bà của cô lẽ nào lại giống với mẹ của cô... Lòng của cô lại quặn lại như quẩy xoắn không tài nào hết được sự khó chịu trong lòng. 

"Ông tên gì?" 

"Ta là Long Thiên Tước." 

"Còn bác, bác tên gì?" 

Long Thiên Tường nhìn Thái Vy khé nói: "Long Thiên Tường." 

Cô lúc này đứng dậy đi đến chỗ của ông ngoại mình trực tiếp ôm một cái thật chặt. Làm ông rất là bất ngờ không phản ứng kịp thì lúc này cô đã buông ra đi đến chỗ Long Thiên Tường. Cũng như ông của mình, cô ôm bác trai còn đặc biệt chặt hơn. 

"Tên của con là Thái Vy, là con gái của Thái Hoàng!

Ông ngoại, bác trai, bác gái và anh họ chào mọi người." 

Người thừa duy nhất ở đây chắc là Bảo. Cả ba người đều vui mừng hớn hở, ông Long trực tiếp kéo Thái Vy vào lòng mở áo đưa tay lấy cái gì đó vào ở trong. 

Một chiếc vòng bằng vàng sáng chói lấp lánh, nó rất là dày và nặng. Đến lúc cô thoát khỏi ngẩn ngơ thì ông đã đưa cái thứ hai lên tay của cô. Cái còn lại là chiếc vòng ngọc mát lạnh. 

Đôi mắt xanh lộ rõ vẻ hoảng hốt, cô lắc lắc đầu cự tuyệt tay định tháo ra giả ông cụ thì bị ông lườm cho một cái.

"Cho con thì con tháo ra làm cái gì." Ông cụ Tước cau mày lập tức kéo áo lấy ra thêm một cái vòng tay bằng vàng nữa đưa lên cho Thái Vy. 

Vợ của bác trai rất nhanh đi đến đưa cho Long Thiên Tường một cái hộp bên trong là gì không rõ. Đi đến trước mặt cô lập tức đeo cái dây chuyền vàng lên cổ của cô. 

Thái Vy cực kì sốc, tay chân lúc này có chút nặng đủ hiểu số vàng kia lớn như thế nào. 

"Nô nô, chưa xét nghiệm AND nhỡ may con là hàng pha ke trà trộn vào đây cướp tài sản thì sao?" 

Tiếng cười lớn của Mễ Tư và Việt Dã, mọi người cũng cười không nhặt được mồm với câu nói này của Thái Vy. Ông cụ Tước xoa xoa đầu cháu gái mỉm cười hiền hòa đáp:

"Mắt này không làm giả được!" 

Thái Vy lắc lắc đầu đáp: "Không không, nhiều thế này con không nhận đâu. Cứ xét nghiệm đã chứ sao tự nhiên ông với bác tặng cho con đồ giá trị này sao mà con nhận." 

Quản gia già nua lại đi đến trên tay cầm một cái hộp gì đó. Thái Vy còn đang thao thao bất tuyệt từ chối thì ông cụ Tước mở hộp lại nhân lúc cô không chú ý lại đeo thêm cái vòng ngọc bích bằng sứ vào tay cô. 

Ầu nầu... ầu nấu nâu nâu nấu nầu...

"Còn nhiều lắm, hàng này nhà có sẵn một kho." Long Thiên Vũ đứng hóng nhìn khuôn mặt tái mét của Thái Vy có chút buồn cười. 

Nghe được câu nói này của anh Thái Vy lập tức bật dậy tiến đến chỗ Diệp Mạc đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng mà ông quản gia vừa mang lên. 

Ông cụ Tước vẫn còn chưa thấy đủ, nhìn cháu gái cứ xót xót muốn mang nhiều thứ lên cho con bé nữa nhưng con bé này lại nhất quyết không chịu điều này làm ông rất phiền lòng. 

"Cô Mạc kìa, cô giúp con nói với ông đi." 

Diệp Mạc lắc đầu mỉm cười với Thái Vy. Lập tức đứng dậy nhìn ông cụ Tước một cách không khách khí. 

"Vậy xin phép ông Tước nhé." Diệp Mạc kéo tay Thái Vy ra về. 

Đương nhiên chính là một lí do không thể ở lại nhà của kẻ địch lâu năm. 

"Không được." Giọng nói dõng dạc của ông vang lên. 

Cái quái gì thế này... Cô Mạc hôm nay ăn phải thuốc súng gì thế... Dạ? Dạ? Dạ? Cô phải làm sao đây?

Chapter
1 Chương 1: Khởi đầu
2 Chương 2: Phát bệnh
3 Chương 3: Đối đầu
4 Chương 4: Đôi mắt
5 Chương 5: Nhà có trộm
6 Chương 6: Gặp lại
7 Chương 7: Cô gái hung hãn
8 Chương 8: Thỏa thuận
9 Chương 9: Chiếc balo
10 Chương 10
11 Chương 11: Ngon
12 Chương 12
13 Chương 13: Vẫn sẽ tìm
14 Chương 14: Phòng cấp cứu
15 Chương 15: Đám tang
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19: Ăn lẩu
20 Chương 20: Sinh nhật
21 Chương 21: Tặng cà vạt
22 Chương 22: Mua lồng đèn
23 Chương 23: Năm mới vui vẻ
24 Chương 24: Kỉ Tư Thiên
25 Chương 25: Bị bỏng
26 Chương 26: Bị tính kế
27 Chương 27: Nghỉ việc
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30: Lý Húc
31 Chương 31: Gặp lại Việt Dã
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34: Nguy hiểm
35 Chương 35: Tôi và cô (H)
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39: Cãi vã
40 Chương 40: Hôn
41 Chương 41: Nội gián
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45: Làm ơn mắc oán
46 Chương 46: Điểu
47 Chương 47: Rất hợp cạ
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51: Đi làm lại
52 Chương 52
53 Chương 53: Đỏ mặt
54 Chương 54
55 Chương 55: Trang điểm
56 Chương 56: Vô tình để lộ
57 Chương 57: Hội ngộ
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74: Chí chóe
75 Chương 75: Khẩu chiến
76 Chương 76
77 Chương 77: Đồng Chi
78 Chương 78: Nấu chè
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82: Lỡ lời (H)
83 Chương 83: Nhận lỗi (H)
84 Chương 84: Không ghét
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88: Kim Cương
89 Chương 89: Vụ cháy
90 Chương 90: Cảm giác may mắn
91 Chương 91: Người đàn ông có đôi mắt màu xanh
92 Chương 92: Hôn mê
93 Chương 93: Tiêu trân ái
94 Chương 94: Mẹ
95 Chương 95: Cháu ngoại
96 Chương 96: Xử lí
97 Chương 97: Ngượng ngùng
98 Chương 98: Em lại định đi đâu?
99 Chương 99: Bảy tội lỗi của con người
100 Chương 100: Tôi muốn em chủ động
101 Chương 101: Em Còn Có Tôi Và Mọi Người
102 Chương 102: Cá Cược
103 Chương 103: Phải Phạt Và Phải Thưởng
104 Chương 104: Em Chờ Đấy
105 Chương 105: Đồng Khởi
106 Chương 106: Tài Liệu
107 Chương 107: Cắm Sừng
108 Chương 108: Em Xin Lỗi Rồi Còn Gì (H)
109 Chương 109: Anh Đối Với Em Chính Là Thật Lòng
110 Chương 110: Anh Sẽ Bảo Vệ Cô
111 Chương 111: Đăng Kí Học Lái Xe
112 Chương 112: 5 Tháng Sau Tính Tiếp
113 Chương 113: Lần Sau Không Làm Ban Ngày Nữa Đâu.. (H)
114 Chương 114: Xem Bói
115 Chương 115: Người Yêu Cũ
116 Chương 116: Chị Em Ruột
117 Chương 117: Ông Là Một Ông Bố Tồi Tệ Và Cũng Là Một Người Chồng Khốn Nạn
118 Chương 118: Kẻ Thứ Ba
119 Chương 119: Sốt
120 Chương 120: Đã Tìm Được
121 Chương 121: Mười Điều Răn Của Chúa
122 Chương 122: Đến Thành Phố S
123 Chương 123: Mật Thất
124 Chương 124: Một Chút Kí Ức Vụn Vặt
125 Chương 125: Là Bố!
126 Chương 126: Tại Sao Ông Lại Cam Chịu Ở Đây Đến Tận Gần 20 Năm?
127 Chương 127: Tội Lỗi
128 Chương 128: Ám Sát
129 Chương 129: Mơ
Chapter

Updated 129 Episodes

1
Chương 1: Khởi đầu
2
Chương 2: Phát bệnh
3
Chương 3: Đối đầu
4
Chương 4: Đôi mắt
5
Chương 5: Nhà có trộm
6
Chương 6: Gặp lại
7
Chương 7: Cô gái hung hãn
8
Chương 8: Thỏa thuận
9
Chương 9: Chiếc balo
10
Chương 10
11
Chương 11: Ngon
12
Chương 12
13
Chương 13: Vẫn sẽ tìm
14
Chương 14: Phòng cấp cứu
15
Chương 15: Đám tang
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19: Ăn lẩu
20
Chương 20: Sinh nhật
21
Chương 21: Tặng cà vạt
22
Chương 22: Mua lồng đèn
23
Chương 23: Năm mới vui vẻ
24
Chương 24: Kỉ Tư Thiên
25
Chương 25: Bị bỏng
26
Chương 26: Bị tính kế
27
Chương 27: Nghỉ việc
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30: Lý Húc
31
Chương 31: Gặp lại Việt Dã
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34: Nguy hiểm
35
Chương 35: Tôi và cô (H)
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39: Cãi vã
40
Chương 40: Hôn
41
Chương 41: Nội gián
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45: Làm ơn mắc oán
46
Chương 46: Điểu
47
Chương 47: Rất hợp cạ
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51: Đi làm lại
52
Chương 52
53
Chương 53: Đỏ mặt
54
Chương 54
55
Chương 55: Trang điểm
56
Chương 56: Vô tình để lộ
57
Chương 57: Hội ngộ
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74: Chí chóe
75
Chương 75: Khẩu chiến
76
Chương 76
77
Chương 77: Đồng Chi
78
Chương 78: Nấu chè
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82: Lỡ lời (H)
83
Chương 83: Nhận lỗi (H)
84
Chương 84: Không ghét
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88: Kim Cương
89
Chương 89: Vụ cháy
90
Chương 90: Cảm giác may mắn
91
Chương 91: Người đàn ông có đôi mắt màu xanh
92
Chương 92: Hôn mê
93
Chương 93: Tiêu trân ái
94
Chương 94: Mẹ
95
Chương 95: Cháu ngoại
96
Chương 96: Xử lí
97
Chương 97: Ngượng ngùng
98
Chương 98: Em lại định đi đâu?
99
Chương 99: Bảy tội lỗi của con người
100
Chương 100: Tôi muốn em chủ động
101
Chương 101: Em Còn Có Tôi Và Mọi Người
102
Chương 102: Cá Cược
103
Chương 103: Phải Phạt Và Phải Thưởng
104
Chương 104: Em Chờ Đấy
105
Chương 105: Đồng Khởi
106
Chương 106: Tài Liệu
107
Chương 107: Cắm Sừng
108
Chương 108: Em Xin Lỗi Rồi Còn Gì (H)
109
Chương 109: Anh Đối Với Em Chính Là Thật Lòng
110
Chương 110: Anh Sẽ Bảo Vệ Cô
111
Chương 111: Đăng Kí Học Lái Xe
112
Chương 112: 5 Tháng Sau Tính Tiếp
113
Chương 113: Lần Sau Không Làm Ban Ngày Nữa Đâu.. (H)
114
Chương 114: Xem Bói
115
Chương 115: Người Yêu Cũ
116
Chương 116: Chị Em Ruột
117
Chương 117: Ông Là Một Ông Bố Tồi Tệ Và Cũng Là Một Người Chồng Khốn Nạn
118
Chương 118: Kẻ Thứ Ba
119
Chương 119: Sốt
120
Chương 120: Đã Tìm Được
121
Chương 121: Mười Điều Răn Của Chúa
122
Chương 122: Đến Thành Phố S
123
Chương 123: Mật Thất
124
Chương 124: Một Chút Kí Ức Vụn Vặt
125
Chương 125: Là Bố!
126
Chương 126: Tại Sao Ông Lại Cam Chịu Ở Đây Đến Tận Gần 20 Năm?
127
Chương 127: Tội Lỗi
128
Chương 128: Ám Sát
129
Chương 129: Mơ
footer(); ?>