Chương 66: Quay lại xe tang

Dịch: Đô Đô bé bỏng

***

Cả người tôi vô cùng đau nhức, mũi ngửi thấy mùi nước sát trùng thoang thoảng. Tôi gắng gượng mở hai mắt ra.

Hình ảnh trong khóe mắt rõ dần, đó là một gương mặt phụ nữ. Ánh nắng mặt trời bên ngoài khung cửa sổ xuyên qua màn che, chiếu lên người cô ấy. Tôi cố gắng nhớ lại, cuối cùng nhận ra một cái tên trong bộ não còn mông lung của mình.

“Thiết Ngưng Hương?”

“Kể như cậu tỉnh lại rồi. Nằm yên, đừng nhúc nhích, tôi đi gọi bác sĩ đến.” Thiết Ngưng Hương mặc đồng phục cảnh sát, tỏ ra một phong cách đặc biệt hấp dẫn. Sự mạnh mẽ, kiên cường kết hợp với nét dịu dàng, duyên dáng ấy khiến tôi nhìn đến mê mẩn.

“Chú ơi chú...” Cánh tay quấn kín băng vải của tôi bị ai đó nắm lấy. Tôi liếc nhìn sang, bèn thấy Y Y đang ngồi sát bên giường bệnh.

“Đây là bệnh viện à?”

“Chú bị thương nặng lắm, cả người toàn là máu, té xỉu bất tình ớ.”

“Là con gọi cảnh sát à?”

“Dạ phải.”

Tôi nhìn Y Y với đôi mắt sưng đỏ: “Con có nói chuyện tối qua cho cảnh sát biết hay không?”

Đây chính là chuyện mà tôi quan tâm, có một vài thứ không thể nói lung tung được.

“Con hổng có nói. Con hông muốn ai đến đó làm phiền mẹ con.” Y Y móc ngéo ngón tay của tôi: “Chú ơi chú, chúng ta không cần nói cho cảnh sát biết, được hông chú?”

Đúng là một cô nhóc hồn nhiên, cơ mà con bé nói vậy lại hợp với ý tôi: “Con yên tâm, đây là bí mật của hai chú cháu mình.”

Không bao lâu sau, Thiết Ngưng Hương dẫn bác sĩ tiến vào phòng. Sau khi kiểm tra lần hai, bac sĩ tặc lưỡi, tỏ vẻ làm lạ: “Miệng vế thương toàn cơ thể phân bố rất có quy luật, chủ yếu ở phần ngực và đùi, độ sâu cắt vào thịt từ 01 – 02 centimet, lại may mắn tránh đi các vị trí chí mạng. Do đó, thương thế này nhìn thì nghiêm trọng, nhưng bản chất không hề nặng đến như vậy.

Tôi kiến nghị nên nằm viện vài ngày, nếu không bị nhiễm trùng tại miệng vết thương thì cậu ta có thể xuất viện được rồi.

“Tốt quá, cám ơn bác sĩ nhiều.”

Cửa phòng bệnh đóng lại lần nữa, trong phòng chỉ còn lại tôi, Y Y và Thiết Ngưng Hương.

“Bác sĩ đã nói không nghiêm trọng rồi, cậu cũng đừng nằm giả chết nữa.” Thiết Ngưng Hương giả vờ hung dữ ngoài miệng, nhưng lại dùng tay cầm một quả táo gọt vỏ, sau đó rót một chén trà nóng để cạnh bên. Cô ấy đúng là chăm sóc tôi vô cùng chu đáo.

“Giờ nói chuyện nghiêm túc đi! Nhà đại thám tử của tôi! Cậu dẫn cháu gái chị em bạn dì của tôi đi đến trung tâm hỏa táng lúc nửa đêm để làm gì?” Cô ấy xẻ quả tóc một cách rất gọn gàng, nhét một miếng vào miệng tôi, “Cậu phải suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời. Mặc dù cậu đang bị thương, nằm viện, nhưng từng lời cậu nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.”

“Cháu gái chị em bạn dì?” Tôi vừa cắn vào miếng táo, liền đột ngột ho sặc sụa, ọc miếng táo ra: “Chẳng lẽ trùng hợp đến vậy ư? Chẳng lẽ Thiết Di Hương là chị của cô à?”

(Chú thích: Ở chương 62 – đoạn Cao Kiện kiểm tra ba lô của Y Y, thấy một đống bưu thiếp, thì tên người gởi là Thiết Di Hương nhé. Trước đó, người dịch có đánh mấy nhầm, đã chỉnh lại.)

“Còn giả bộ xạo sự à? Bằng vào tính cách chuyện không có lợi cho bản thân sẽ không làm, chẳng lẽ cậu không điều tra thân thế con bé trước hay sao?” Thiết Ngưng Hương lấy khăn giấy lau sạch mảnh vụn do vỏ táo rơi rớt trên ngực tôi: “Cậu đừng hòng lừa gạt tôi. Đơn cử cái hành động dụ dỗ trẻ nhỏ đi ra đường đêm khuya, đó chính là tội quấy rối trẻ em, tù ba năm là thấp nhất đấy. Nếu tối hôm qua có hành vi nghiêm trọng nào xảy ra nữa, khung hình phạt cao nhất của nước mình là tử hình.”

“Dì à, dì hiểu lầm chú rồi. Đêm qua toàn là chú ấy bảo vệ con ớ!”

Y Y giúp tôi phân bua.

“Đây là dì đang lo cho con bị hắn khi dễ, thế mà con lại biện hộ cho hắn. Con nói xem, dì có nên ghen tị với hắn hay không?” Thiết Ngưng Hương vô cùng thân thiết với Y Y, hình tượng này khác hẳn với dáng dóc của một vị đại đội trưởng phân cục trinh sát hình sự.

“Cô ghen cái gì mà ghen chứ...” Tôi cười khổ, đại não nhanh chóng đá số, vừa liếm khóe miệng, vừa trả lời cho có lệ: “Có bắt được Viên Phong hay không?”

“Khi chúng tôi đến, thằng đó chết rồi. Nguyên nhân tử vong tương tự vụ án tại nhà trọ An Tâm cách đây ba tháng, là bị hù dọa mà chết. Bên cạnh đó, chúng tôi khám nghiệm ra gã đó từng bị cắn xé qua. Miệng vết thương chứng tỏ kẻ cắn là người, không phải dã thú.” Vừa nói chính sự, Thiết Ngưng Hương liền tỏ ra bộ dáng nghiêm túc ngay.

“Tôi đã lấy dấu răng của cậu và Y Y, do đó biết rõ miệng vết thương không phải do hai người gây ra. Chắc chắn là còn ai khác ở đó tối qua.”

Đúng là không dễ lừa gạt cảnh sát mà. Tôi đã chuẩn bị tốt tâm lý, đã lỡ bịa chuyện rồi, thì phải bịa cho đến cùng: “Tôi gặp Y Y chỉ là chuyện ngoài ý muốn hà. Vốn dĩ tôi đang theo dõi Viên Phong, vì 50.000 tiền thưởng mà bám theo đuôi gã ấy đến Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03 ấy. Sau đó, tôi và gã đều bị ai đó đánh lén mà không rõ nguyên do, rồi chẳng biết trời trăng mây nước gì nữa cả.”

“Giữa khuya thế này, cậu và tên đó đi đến Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03 để làm gì?”

“Vậy là bà chị phải đi hỏi cái gã tên Viên Phong ấy rồi. Tôi đi theo gã ấy chỉ vì tiền thưởng.” Tôi vẫn khăng khăng viện ly do nghề nghiệp, các vấn đề còn lại liền đổ lỗi cho trí nhớ, rồi trả lời qua loa lấy lệ. Do tôi từng học qua lớp kỹ xảo trong đối đáp hình sự, nên Thiết Ngưng Hương không bao giờ có thể moi móc được bất cứ thông tin nào từ miệng của tôi.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Thiết Ngưng Hương nghiến răng nghiến lợi, dù biết là tôi cố tính giấu diếm, nhưng cô ấy cũng đành bó tay.

“Cậu nằm dưỡng bệnh đi, tôi còn bận việc trong cục cảnh sát. Y Y, sau này con ở cùng với dì, phải luôn đề phòng mấy cái người có vẻ khả nghi nhé.”

“Chú ơi, gặp lại sao nhé! Chúc chú mau hồi phục!”

“Nè nè, bà chị nói ai khả nghi đó?”

Y Y đeo ba lô, đi ra ngoài. Thiết Ngưng Hương đứng cạnh mép giường, nhìn tôi đang trong bộ dạng quấn đầy băng vải khắp người: “Đồ vật cá nhân của cậu đều nằm trong ngăn kéo, quần áo của cậu đã bị pháp y lấy đi giám định rồi. Quần áo mới mà tôi mua cho cậu đặt tại đầu giường.”

Cô ấy quay lưng bước đi, vừa tới cửa rồi ngừng lại, thì thầm nho nhỏ: “Y Y chính là tâm nguyện cuối cùng mà chị hai giao phó trước khi qua đời. Cao Kiện, cám ơn cậu.”

Cửa phòng bệnh đóng lại một cách nhẹ nhàng. Tôi hít thở lấy từng làn không khí đầy mùi thuốc sát trùng, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà: “Nhiệm vụ livestream của Âm Gian Tú Tràng càng lúc càng nguy hiểm. Nếu mình không muốn chết, vậy không thể nào đi theo con đường đầu cơ trục lợi như thế nữa. Cần phải tu luyện một cái gì đó, mới có thể đảm bảo an toàn.”

Theo trong truyện và phim ảnh, tu đạo là một quá trình dài đằng đẵng, cần phải tĩnh dưỡng thể xác lẫn tinh thần mới có thể thấu hiểu hồng trần.

Thế nhưng mà, cái mà tôi thiếu nhất chính là thời gian. Về phần mấy quyển kinh điển của Đạo gia, hay bí thuật tuyệt học gì đó, tôi đều có thể dùng điểm thưởng để hối đoán trong shop. Nó dễ dàng như bạn tiện tay hay mớ cải trắng ở hai đầu bờ ruộng vậy.

Lấy điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng ra, tôi bỗng nhớ tới một việc: “Chết rồi! Chiếc camera và mấy cái thiết bị livestream kia đều để quên trên xe buýt!”

Lúc ấy, khi chuyến xe buýt số 14 dừng ở trạm cuối cùng, tôi bèn nắm tay Y Y vội vàng xuống xe. Do tình hình lúc đó khá nguy cấp, nên đã quên khuấy chiếc túi da màu đen kia rồi.

“Không được, mình phải lập tức xuất viện. Nếu bỏ mất thiết bị livestream, sau này lấy cái gì mà live.”

Vừa động đậy thân thể, một cơn đau rát truyền khắp thân người. Tôi cắn răng thay quần áo mới vào, thất tha thất thểu đi ra khỏi phòng bệnh.

...

Ngu Thành là tổng giám đốc công ty xue buýt tại Giang Thành. Ông ấy rất đẹp trai, phong độ, thành công trong sự nghiệp, có vợ hiền và hai đứa con ngoan, một nam, một nữ. Trong mắt người ngoài, ông ấy được xem như một vị doanh nhân thành đạt, cũng là đối tượng yêu thích của các vị quý cô đang lưu luyến thời thanh xuân.

Chiều nay, Ngu Thành làm việc vừa xong, đang chuẩn bị đi họp hội phụ huynh cho con gái mình.

Cửa văn phòng bật mở, người bước vào là nhân viên phụ trách sắp ca cho chyến xe buýt số 14, tên là Vương Uy.

“Sao cậu lại đến đây?” Ngu Thanh nâng tách trà lên, thổi nhẹ vào lớp lá trà đắt tiền đang nổi lơ lửng trên mặt nước.

Sắc mặt của Vương Uy sa sầm: “Là chuyện về chuyến xe buýt số 14.”

Vừa dứt lời, Ngu Thành liền nhíu mày: “Lại có chuyện gì xảy ra à?”

Vương Uy né sang một bên: “Cụ thể thì anh nên hỏi cậu ta thì hơn.”

Tôi bước ra từ sau lưng Vương Uy, đóng cửa phòng lại, nhìn vị giám đốc oai phong trước mặt, cười nhẹ: “Sinh hoạt có vẻ cũng khá khẩm quá nha?”

“Cậu là...”

Tôi châm một điếu thuốc, ngồi xuống trước mặt Ngu Thành: “Anh không cần hỏi tôi là ai. Nếu anh không muốn mất hết tất cả những gì mình đang có, vậy phải trả lời thành thật một vài câu hỏi của tôi.”

Rít sâu một hơi, có lẽ đã không hút thuốc một thời gian dài, tôi bèn ho khan vài tiếng.

Ngực tôi phập phồng, máu đỏ thấm qua băng vải.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Ngu Thành có vẻ khẩn trương.

“Nghe đồn rằng, vào ngày Tết Nguyên tiêu và lễ Vu lan, công ty anh sẽ cho chạy chuyến xe buýt số 14 lúc nửa đêm, không bắt khách, không cho người lên xe, đúng không?”

“Đây là cơ mật của công ty, không thể trả lời.”

“Đó là một chiếc xe hiệu Minsheng cũ kỹ, đề máy bằng hộp số sàn. Mỗi lần khởi động là xe giật mạnh về trước tầm nửa mét.”

“Tôi không biết cậu đang nói gì cả.”

“Chuyến xe ấy không cho người lên xe, nhưng phải dừng tại mỗi một trạm, ngắn thì 03 phút, lâu thì 05 phút, đúng không?”

“Cậu... cậu nghe ai nói?”

“Hơn nữa, tài xế không được phép rời khỏi ghế ngồi, cố gắng không giao lưu với hành không, đúng không?”

“Đúng...”

“Nếu đã bảo không chở người, vậy tài xế giao tiếp với ai? Chẳng lẽ là quỷ?” Tôi thả ra một làn khói thuốc, chờ Ngu Thành trả lời.

“Tự nhiên gây rối, Vương Uy, tống cổ thằng này ra ngoài.”

Thái độ Ngu Thành đã tỏ vẻ mất tự nhiên. Tôi nhìn thẳng vào mắt gã: “Giữa khuya, lúc 01:00 sáng hôm qua, tôi đã ngồi trên chuyến xe buýt số 14 ấy, bắt xe ngay trạm dừng Mật Vân Công Quán.”

“Sao lại thế được? Vốn dĩ chẳng có chuyến nào xuất phát đêm qua cả!”

“Tôi bỏ quên đồ cá nhân trên chuyến xe ấy. Nếu anh không tin, chúng ta cùng nhau đi kiểm tra.”

Chapter
1 Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2 Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3 Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4 Chương 4: Năm câu hỏi
5 Chương 5: Tôi là một streamer
6 Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7 Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8 Chương 8: Bắt đầu livestream
9 Chương 9: Mô phỏng cái chết
10 Chương 10: Có người ngoài cửa
11 Chương 11: Có quỷ thật ư?
12 Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13 Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14 Chương 14: Điểm hối đoái
15 Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16 Chương 16: Tâm thành thì linh
17 Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18 Chương 18: Phiền phức liên tục
19 Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20 Chương 20: Tôi không đồng ý
21 Chương 21: Đạo cao một trượng
22 Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23 Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24 Chương 24: Trò chơi thi gan
25 Chương 25: Trò chơi bốn góc
26 Chương 26: Thiếu một người ư?
27 Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28 Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29 Chương 29: Nên tin ai đây?
30 Chương 30: Chung cư nữ sinh
31 Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32 Chương 32: Váy đỏ
33 Chương 33: Cõng xác bước đi
34 Chương 34: Bậc thang thứ 13
35 Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36 Chương 36: Đi mua chó
37 Chương 37: Chó dữ
38 Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39 Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40 Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41 Chương 41: Không có chứng cứ
42 Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43 Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44 Chương 44: Cổ tiên sinh
45 Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46 Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47 Chương 47: Mày là người thứ bảy
48 Chương 48: Livestream lần thứ ba
49 Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50 Chương 50: Những hành khách quái dị
51 Chương 51: Xuống xe với tao
52 Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53 Chương 53: Trên xe có quỷ
54 Chương 54: Trương Dung
55 Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56 Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57 Chương 57: Không chết không thôi
58 Chương 58: Bùa dẫn đường
59 Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60 Chương 60: Có kẻ điên rồi
61 Chương 61: Xe tang lên đường
62 Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63 Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64 Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65 Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66 Chương 66: Quay lại xe tang
67 Chương 67: Bố cục phong thủy
68 Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69 Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70 Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71 Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72 Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73 Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74 Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75 Chương 75: Quỷ giấu người
76 Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77 Chương 77: Bạch Khởi
78 Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79 Chương 79: Bên người có quỷ
80 Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81 Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82 Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83 Chương 83: Nhảy lầu
84 Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85 Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86 Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87 Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88 Chương 88: Trò chơi giết người
89 Chương 89: Những phòng giam liền kề
90 Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91 Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92 Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93 Chương 93: Tám căn phòng
94 Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95 Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96 Chương 96: The game is going on...
97 Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98 Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99 Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100 Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101 Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102 Chương 102: Hàng đầu sư
103 Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104 Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105 Chương 105: Tru tà
106 Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107 Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108 Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109 Chương 109: Đổi điểm thành công
110 Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111 Chương 111: Chắc em mù rồi...
112 Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113 Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114 Chương 114: Quyết đoán
115 Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116 Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117 Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118 Chương 118: Người giết vợ
119 Chương 119: Bài vè
120 Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121 Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2
Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3
Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4
Chương 4: Năm câu hỏi
5
Chương 5: Tôi là một streamer
6
Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7
Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8
Chương 8: Bắt đầu livestream
9
Chương 9: Mô phỏng cái chết
10
Chương 10: Có người ngoài cửa
11
Chương 11: Có quỷ thật ư?
12
Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13
Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14
Chương 14: Điểm hối đoái
15
Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16
Chương 16: Tâm thành thì linh
17
Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18
Chương 18: Phiền phức liên tục
19
Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20
Chương 20: Tôi không đồng ý
21
Chương 21: Đạo cao một trượng
22
Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23
Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24
Chương 24: Trò chơi thi gan
25
Chương 25: Trò chơi bốn góc
26
Chương 26: Thiếu một người ư?
27
Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28
Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29
Chương 29: Nên tin ai đây?
30
Chương 30: Chung cư nữ sinh
31
Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32
Chương 32: Váy đỏ
33
Chương 33: Cõng xác bước đi
34
Chương 34: Bậc thang thứ 13
35
Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36
Chương 36: Đi mua chó
37
Chương 37: Chó dữ
38
Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39
Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40
Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41
Chương 41: Không có chứng cứ
42
Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43
Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44
Chương 44: Cổ tiên sinh
45
Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46
Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47
Chương 47: Mày là người thứ bảy
48
Chương 48: Livestream lần thứ ba
49
Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50
Chương 50: Những hành khách quái dị
51
Chương 51: Xuống xe với tao
52
Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53
Chương 53: Trên xe có quỷ
54
Chương 54: Trương Dung
55
Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56
Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57
Chương 57: Không chết không thôi
58
Chương 58: Bùa dẫn đường
59
Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60
Chương 60: Có kẻ điên rồi
61
Chương 61: Xe tang lên đường
62
Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63
Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64
Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65
Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66
Chương 66: Quay lại xe tang
67
Chương 67: Bố cục phong thủy
68
Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69
Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70
Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71
Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72
Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73
Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74
Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75
Chương 75: Quỷ giấu người
76
Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77
Chương 77: Bạch Khởi
78
Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79
Chương 79: Bên người có quỷ
80
Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81
Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82
Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83
Chương 83: Nhảy lầu
84
Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85
Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86
Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87
Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88
Chương 88: Trò chơi giết người
89
Chương 89: Những phòng giam liền kề
90
Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91
Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92
Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93
Chương 93: Tám căn phòng
94
Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95
Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96
Chương 96: The game is going on...
97
Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98
Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99
Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100
Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101
Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102
Chương 102: Hàng đầu sư
103
Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104
Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105
Chương 105: Tru tà
106
Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107
Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108
Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109
Chương 109: Đổi điểm thành công
110
Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111
Chương 111: Chắc em mù rồi...
112
Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113
Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114
Chương 114: Quyết đoán
115
Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116
Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117
Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118
Chương 118: Người giết vợ
119
Chương 119: Bài vè
120
Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121
Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
footer(); ?>