Chương 89: Những phòng giam liền kề

Dịch: Âm Gian Tú Tràng

"Trong móng tay có đọng đất, da tay thô ráp... Ngón tay này ắt hẳn của một người đàn ông hay làm việc nặng nhọc." Tôi gạt con chuột sang một bên, quan sát đoạn ngón tay trước mặt: "Vết cắt ngay ngắn, cắt ngay khớp nối xương... Như vậy, hung thủ phải là người có thường thức y học, hoặc hiểu rõ về kết cấu cơ thể con người."

Trong cái nhìn của tôi về thế giới tội phạm giết người, bác sĩ là một quần thể khá đặc thù. Bọn họ nắm giữ kiến thức rất chuyên nghiệp, lại vô cùng phong phú, lại có tố chất tâm lý hơn người. Hơn nữa, trí óc của bọn họ khá rành mạch, bình tĩnh, quả đoán, cực kỳ khó đối phó.

...Chít chít...

Tôi vừa lơ là, con chuột kia liền há mồm đớp ngón tay trước mặt rồi nhảy xuống rãnh nước, trốn biệt tăm trong nháy mắt.

"Phòng này không hề có lỗ thông gió nào, con chuột kia ra vào nơi đây, chỉ có thể lội qua cái rãnh nước duy nhất này." Tôi nhìn xuống rãnh nước rộng 30 centimet, bốc lên mùi hôi tanh nồng nặc này: "Muốn thăm dò bố cục của khu kiến trúc ngầm này, đây chính là con đường duy nhất."

Tôi đi loanh quanh trong căn ngục giam một hồi lâu nhưng chẳng phát hiện thêm bất cứ manh mối nào khác. Cuối cùng, tôi đành nhìn lại mặt nước đen ngòm dưới chân.

"Con chuột có thể ra vào nơi này, ắt hẳn mình cũng có thể." Rãnh nước bẩn bốc lên mùi vị gay mũi, khiến tôi muốn nôn ọe. Đây là vị trí duy nhất để tôi có thể phá vỡ cục diện bế tắc này. Thế nhưng mà, chưa bàn đến việc ngâm cả thân thể bên trong, chỉ cần tôi muốn nhúng một bàn tay vào trong làn nước ấy, cũng đã phải bỏ ra một sự dũng cảm vô cùng lớn lao.

Nước bên trong cái rãnh này chính là nước giội rửa thi thể. Người bình thường làm sao có thể chịu đựng nổi mùi tanh tưởi lắng đọng lâu năm thế này.

Nhìn kỹ lại, ngoại trừ máu hòa vào nước, tôi còn trông thấy một vài sợi tóc dài, có lẽ là tóc phụ nữ, và những mảnh xương vụn khắp nơi: "Quá tán nhẫn rồi! Cuối cùng đã có bao nhiêu người từng bị hành hạ đến chết ở đây?"

Tôi híp mắt lại, nhận ra mình chỉ còn hai sự lựa chọn duy nhất.

Thứ nhất, tôi đành phải chờ đợi. Kẻ địch giam tôi tại đây, chắc chắn sẽ đến ra tay với tôi. Lúc ấy, ngay khi đối phương mở cửa, lợi dụng gã không biết tôi có thể tự cởi trói, bèn tấn công gã, rồi bỏ chạy ra khỏi khu vực này.

Nếu dùng cách này, tôi chỉ có đúng một lần thực hiện. Một khi xuất hiện sai lầm, tôi sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Lựa chọn thứ hai ổn thỏa hơn nhiều. Tôi sẽ rời khỏi căn phòng này thông qua rãnh nước, tiếp theo là đi lục soát manh mối, không chừng sẽ có phát hiện mới.

Lý trí bảo tôi nên chọn phương pháp thứ hai, nhưng nhìn vào dòng máu vừa trộn lẫn vào rãnh nước bên dưới, sự do dự lại xuất hiện.

"Các bạn khán gia ơi, mình nên làm thế nào bây giờ?"

- Cắn răng, nhắm mắt... rồi nhảy xuống thôi! Ủng hộ chụp một tấm hình dưới dòng nước bẩn nha!- Yolo!!! Đây là kênh livestream bốc mùi nha!!!- Hôi thối có gì đâu mà sợ... Chỉ sợ anh xuống dưới rồi bị kẹt lại phân nữa! Lúc đó là mang tiếng xấu muôn đời nha baby!

Suy đi nghĩ lại, tôi quyết định thử một lần. Chuyện này liên quan đến vấn đề sống - chết, tôi không được bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Tôi cởi quần dài ra, cho điện thoại livestream vào túi ni lon, rồi dùng băng keo quấn chặt lên đùi lần nữa. Tôi dùng hai tay lung lay miếng hàng rào sắt chắn ngang cái rãnh, rồi gỡ nó ra sau 05 phút đồng hồ.

Tôi cho một tay vào làn nước, độ sâu hơn một khuỷu tay. Độ sâu này có thể miễn cưỡng đủ cho cả người tôi đi qua.

"Liều mạng thôi!" Hít sâu một hơi, tôi thả mình vào trong rãnh nước. Từng mùi tanh tưởi kinh khủng tiến qua lỡ chân lông, thấm sâu vào cơ thể tôi. Dù tôi ngậm kín miệng, bóp chặt mũi, vẫn suýt nữa ngất đi vì cái mùi tởm lợm đó.

Thầm đọc tâm pháp Diệu Chân trong đầu, khiến ý niệm tọa vong tại Linh Đài, tôi cố gắng lê từng bước giữa rãnh nước kinh tởm này.

Theo tôi nghĩ, đây chỉ là những gian phòng liền kề nhau. Tôi chỉ đi chừng vài giây, nhưng cảm giác đã qua gần cả tiếng đồng hồ.

Một tia sáng nhạt xuất hiện phía trên đỉnh đầu. Tôi nổi lên khỏi mặt nước, miệng mũi có thể hô hấp làn không khí mới mẻ, tựa như vừa thoát khỏi một lằn ranh sinh tử vậy.

Tôi lê thân lên khỏi rãnh nước, bắt đầu quan sát căn phòng cạnh bên này.

Nơi đây giam giữ một cậu bé trai. Thằng nhóc đang nấp ở góc tường, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, chất chứa sợ hãi.

"Đừng sợ... Chú đến đây cứu cháu!" Dù tự thân chưa lo được chu toàn, nhưng tôi vẫn mạnh miệng nói khoác.

Dĩ nhiên, thằng nhóc bị tôi hù hoảng sợ, không nói không rằng, tự ôm cứng lấy cơ thể, hận không có một cái hốc nào đó trên tường để chui vào.

Tôi giữ một khoảng cách nhất định với thằng bé, ngồi tựa vào một góc tường khác. Không gian căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

Từng giọt nước rơi xuống tích tách. Tranh thủ lúc này, tôi quan sát thằng nhóc kia một cách cẩn thận. Môi của nó xanh tím, da dẻ trắng bệch, ắt hẳn đã không ra nắng trong một thời gian rất dài.

Người nó hơi mập, tóc bù xù. Quần áo trên người còn nguyên vẹn, cũng không thấy dấu vết từng bị hành hạ.

Khi tôi nhìn nó, nó cũng nhìn trộm tôi. Hơn 15 phút, thấy ánh mắt của nó không còn hoảng loạn nữa, tôi bèn ướm lời.

"Cháu tên gì?"

"Tống Tiểu Phượng."

"Khi ba con lấy mẹ con, thì mẹ con qua đời. Bởi vậy, ba liền lấy tên của mẹ con đặt cho ba anh em con."

"Ba anh em à?"

"Dạ, anh con là Tổng Tiểu Uông, em con là Tống Tiểu Dao."

"Vậy mẹ con tên Uông Phượng Dao à?"

Thằng nhóc nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin: "Sao chú biết hay vậy?"

"Có gì đâu mà hay?" Tôi cạn lời, hình như thằng nhóc này suy nghĩ không nhanh nhẹn cho lắm: "Cháu bị giam từ khi nào vậy?"

"Con không biết." Thằng bé lắc đầu: "Có cảm giác lâu lắm rồi đó."

Tôi xoa cằm, đổi một cách hỏi khác: "Cháu bị giam ở đây, thì người bắt giam phải cho cháu cơm ăn, nước uống. Cháu có nhớ mình ăn bao nhiêu bữa cơm rồi không?"

"Con ăn qua nhiều loại cơm lắm, khát thì uống nước trong cái rãnh này." Thằng nhóc trả lời một cách nghiêm túc, rành rọt, nhưng chẳng thể cung cấp bất cứ thông tin hữu dụng nào.

"Uống nước trong cái rãnh này à? Cháu còn sống được... đúng là kỳ tích." Có lẽ thằng bé này từng bị kích thích gì đó, nhìn dọc nhìn nghiêng, nó có vẻ khác khác với những đứa bé thông thường.

"Từ lúc cháu bị giam vào đây, có từng nghe âm thanh đặc biệt gì không, hoặc là gặp bất cứ người nào khác, ngoại trừ chú ra?"

Tống Tiểu Phượng cắn ngắn tay, vò đầu bứt tóc: "Con chưa từng thấy ai khác, chỉ là hay nghe có tiếng khóc đâu đây, nghe giọng y chang tiếng của mẹ con."

"Giống y chang tiếng của mẹ cháu à?" Tôi chậm rãi tiếng gần bé trai: "Cháu có nhớ mình đang làm gì, ngay khoảnh khắc cuối cùng, trước khi vào đây hay không?"

"Cháu cùng người nhà chơi trốn tìm. Ba ba dẫn em con đi trốn, rồi kêu con với anh hai đi tìm. Sau đó, con ngủ. Khi thức dậy, là con thấy mình đang ở đây."

"Chơi trốn tìm? Ba ba dẫn em con đi trốn à?" Tôi chẳng hiểu bất cứ một câu nào của Tống Tiểu Phượng. Tôi cứ thấy có vấn đề đâu đó, nhưng đoán hoài không ra.

"Thôi kệ đi, đều là những người cùng khổ. Một hồi, nếu chú có thể chạy đi, cháu phải bám sát sau lưng chú. Chú kêu cháu chạy, thì cháu phải chạy, nhớ không?"

Tôi chẳng biết thằng nhóc này có hiểu rõ ý mình hay không nữa. Nó chỉ nhìn tôi, cười khà khà một cách ngờ nghệch.

Sau đó, tôi đứng dậy, đi đến cạnh rãnh nước, gỡ hàng rào sắt chắn ngang ra.

"Chú đang làm gì vậy?" Thằng nhóc hiếu kỳ, ngồi xổm xuống bên cạnh mé kia của rãnh nước.

"Chú cứu cháu!" Tôi cắn răng, dùng hết cả sức bú tí mẹ mới giật được cái hàng rào ra. Ngón tay của tôi bị xước nhẹ, vừa đau vừa nhức: "Mẹ kiếp, bị dính rỉ sét trong vết thương rồi. Nếu mình không trị sớm, xui xui dính phong đòn gánh chứ chẳng đùa."

Tôi vừa định ném hàng rào sang một bên, bỗng nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.

"Suỵt! Đừng nói chuyện!" Tôi cảm giác như ngừng thở, tim muốn lột ngược ra khỏi lồng ngực. Chỉ sợ lúc này có người đi vào, mọi công sức từ nãy đến giờ của tôi coi như đổ sông đổ biển.

Còn may, nhờ vào cánh cửa sắt đặc chất này, mà người bên ngoài không thể thấy cảnh bên trong, và tôi trong này cũng chẳng thể thấy có chuyện gì đang xảy ra ngoài đó

Tiếng bước chân chậm rãi đi xa, đi kèm với anh thanh cửa sắt bị đóng lại đâu đó. Dãy hành lang ngoài kia lại chìm vào sự yên tĩnh.

"Hết hồn hết vía." Tôi đặt hàng rào sắt xuống một cách nhẹ nhàng, không hề gấp gáp lôi nước sang căn phòng tiếp theo, mà nhớ lại tiếng bước chân ban nãy.

Từ gần đến xa, khoảng chừng ba mươi bước chân, sau đó là nghe ra có tiếng cửa sắt đóng lại.

"Ba mươi bước dài tương đương 15 mét. Giả thuyết rằng, kết cấu của mỗi nhà tù tương tự nhau. Thế, nếu tôi muốn đi đến căn phòng mà gã đó từng xuất phát, vậy tôi phải đi thêm 03 căn phòng nữa." Tôi quay đầu lại, nói với thằng nhóc đang tỏ vẻ đầy hiếu kỳ này: "Cháu ở yên trong này, không được đi lung tung. Nếu có ai vào phòng, thì cháu nhảy liền xuống rãnh nước này. Sau đó, lội thẳng đến một phòng khác trốn nha."

Sau khi dặn dò bé trai kĩ càng, tôi hít sâu một hơi, nhìn làn nước dơ bẩn dưới chân, rồi nhảy vào lần nữa mà không hề do dự.

Có lẽ do giác quan của tôi đã quen với mùi hôi thối gay mũi này rồi, nên động tác lúc này của tôi nhanh nhẹn hơn lần đầu tiên rất nhiều.

Tầm vài giây sau, tôi nhô đầu lên, nhận ra căn phòng này vẫn có cách bày trí tương tự với hai căn phòng mà tôi từng ở.

Chỉ có một điểm duy nhất không giống, đó là người đang bị giam giữ nơi này.

Sau khi chờ cho đôi mắt thích ứng với ánh sáng lờ mờ này, tôi và người đó liền bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều nhận ra vẻ khiếp sợ trong ánh nhìn của đối phương.

"Suỵt... Giữ yên lặng đi!"

Chapter
1 Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2 Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3 Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4 Chương 4: Năm câu hỏi
5 Chương 5: Tôi là một streamer
6 Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7 Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8 Chương 8: Bắt đầu livestream
9 Chương 9: Mô phỏng cái chết
10 Chương 10: Có người ngoài cửa
11 Chương 11: Có quỷ thật ư?
12 Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13 Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14 Chương 14: Điểm hối đoái
15 Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16 Chương 16: Tâm thành thì linh
17 Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18 Chương 18: Phiền phức liên tục
19 Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20 Chương 20: Tôi không đồng ý
21 Chương 21: Đạo cao một trượng
22 Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23 Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24 Chương 24: Trò chơi thi gan
25 Chương 25: Trò chơi bốn góc
26 Chương 26: Thiếu một người ư?
27 Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28 Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29 Chương 29: Nên tin ai đây?
30 Chương 30: Chung cư nữ sinh
31 Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32 Chương 32: Váy đỏ
33 Chương 33: Cõng xác bước đi
34 Chương 34: Bậc thang thứ 13
35 Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36 Chương 36: Đi mua chó
37 Chương 37: Chó dữ
38 Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39 Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40 Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41 Chương 41: Không có chứng cứ
42 Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43 Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44 Chương 44: Cổ tiên sinh
45 Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46 Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47 Chương 47: Mày là người thứ bảy
48 Chương 48: Livestream lần thứ ba
49 Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50 Chương 50: Những hành khách quái dị
51 Chương 51: Xuống xe với tao
52 Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53 Chương 53: Trên xe có quỷ
54 Chương 54: Trương Dung
55 Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56 Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57 Chương 57: Không chết không thôi
58 Chương 58: Bùa dẫn đường
59 Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60 Chương 60: Có kẻ điên rồi
61 Chương 61: Xe tang lên đường
62 Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63 Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64 Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65 Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66 Chương 66: Quay lại xe tang
67 Chương 67: Bố cục phong thủy
68 Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69 Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70 Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71 Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72 Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73 Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74 Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75 Chương 75: Quỷ giấu người
76 Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77 Chương 77: Bạch Khởi
78 Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79 Chương 79: Bên người có quỷ
80 Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81 Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82 Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83 Chương 83: Nhảy lầu
84 Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85 Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86 Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87 Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88 Chương 88: Trò chơi giết người
89 Chương 89: Những phòng giam liền kề
90 Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91 Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92 Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93 Chương 93: Tám căn phòng
94 Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95 Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96 Chương 96: The game is going on...
97 Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98 Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99 Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100 Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101 Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102 Chương 102: Hàng đầu sư
103 Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104 Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105 Chương 105: Tru tà
106 Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107 Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108 Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109 Chương 109: Đổi điểm thành công
110 Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111 Chương 111: Chắc em mù rồi...
112 Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113 Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114 Chương 114: Quyết đoán
115 Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116 Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117 Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118 Chương 118: Người giết vợ
119 Chương 119: Bài vè
120 Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121 Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
Chapter

Updated 121 Episodes

1
Chương 1: Sự ủy thác của cô nữ sinh
2
Chương 2: Âm Gian Tú Tràng
3
Chương 3: Buổi phỏng vấn kinh hoàng
4
Chương 4: Năm câu hỏi
5
Chương 5: Tôi là một streamer
6
Chương 6: Lá bùa áp đáy rương
7
Chương 7: Livestream Siêu Kinh Dị
8
Chương 8: Bắt đầu livestream
9
Chương 9: Mô phỏng cái chết
10
Chương 10: Có người ngoài cửa
11
Chương 11: Có quỷ thật ư?
12
Chương 12: Thiên Đô Lôi Phù
13
Chương 13: Giếng cạn trong địa đạo
14
Chương 14: Điểm hối đoái
15
Chương 15: Thiệp mời hôn lễ
16
Chương 16: Tâm thành thì linh
17
Chương 17: Ra tay vì nghĩa
18
Chương 18: Phiền phức liên tục
19
Chương 19: Hôn lễ người yêu cũ
20
Chương 20: Tôi không đồng ý
21
Chương 21: Đạo cao một trượng
22
Chương 22: Em muốn kết hôn với anh
23
Chương 23: Ngôi trường bỏ hoang rùng rợn
24
Chương 24: Trò chơi thi gan
25
Chương 25: Trò chơi bốn góc
26
Chương 26: Thiếu một người ư?
27
Chương 27: Hình nhân, cầu thang, âm thanh
28
Chương 28: Ai đang đánh đàn?
29
Chương 29: Nên tin ai đây?
30
Chương 30: Chung cư nữ sinh
31
Chương 31: Thư tình nhuốm máu
32
Chương 32: Váy đỏ
33
Chương 33: Cõng xác bước đi
34
Chương 34: Bậc thang thứ 13
35
Chương 35: Hồng Loan Thiên Hỷ
36
Chương 36: Đi mua chó
37
Chương 37: Chó dữ
38
Chương 38: Ủy thác của ông chủ Hoàng
39
Chương 39: Tu luyện Thiên Mục
40
Chương 40: Người xem livestream đều là kẻ sắp chết?
41
Chương 41: Không có chứng cứ
42
Chương 42: Cô bé sống trong cơn ác mộng
43
Chương 43: Thạch Hữu Phúc
44
Chương 44: Cổ tiên sinh
45
Chương 45: Ông đến tấu hài à?
46
Chương 46: Cổ độc bá đạo nhất
47
Chương 47: Mày là người thứ bảy
48
Chương 48: Livestream lần thứ ba
49
Chương 49: Chuyến xe buýt nửa đêm
50
Chương 50: Những hành khách quái dị
51
Chương 51: Xuống xe với tao
52
Chương 52: Dẫn hồn giải mộng
53
Chương 53: Trên xe có quỷ
54
Chương 54: Trương Dung
55
Chương 55: Người chết đón xe (thượng)
56
Chương 56: Người chết đón xe (hạ)
57
Chương 57: Không chết không thôi
58
Chương 58: Bùa dẫn đường
59
Chương 59: Trung tâm Hỏa táng Cầu số 03
60
Chương 60: Có kẻ điên rồi
61
Chương 61: Xe tang lên đường
62
Chương 62: Thần sát Thập Ác (thượng)
63
Chương 63: Thần sát Thập Ác (hạ)
64
Chương 64: Thỉnh thần nhập thân
65
Chương 65: Huyết Nhiễm hồng trần, Cửu Vĩ khai thiên
66
Chương 66: Quay lại xe tang
67
Chương 67: Bố cục phong thủy
68
Chương 68: Tư chất kém cỏi nhất trong 500 năm gần đây
69
Chương 69: Cô nàng hot girl điêu ngoa
70
Chương 70: Tơ hồng nhân duyên
71
Chương 71: Phá hai tầng liên tục
72
Chương 72: Nhân duyên cắt không dứt
73
Chương 73: Sát cục của Lộc Hưng
74
Chương 74: Đôi tay trong sương mù
75
Chương 75: Quỷ giấu người
76
Chương 76: Thiên Mục - Cảnh giới thứ nhất: Truy Nhãn
77
Chương 77: Bạch Khởi
78
Chương 78: Đạo sĩ xịn sò
79
Chương 79: Bên người có quỷ
80
Chương 80: Trời tối, đừng nhắm mắt (thượng)
81
Chương 81: Trời tối, đừng nhắm mắt (hạ)
82
Chương 82: Thang máy thông xuống nhà xác
83
Chương 83: Nhảy lầu
84
Chương 84: Cô gái xuất hiện trong camera
85
Chương 85: Tiến triển khủng khiếp hơn
86
Chương 86: Nhiệm vụ livestream lần thứ tư
87
Chương 87: Khởi đầu khó đoán
88
Chương 88: Trò chơi giết người
89
Chương 89: Những phòng giam liền kề
90
Chương 90: Người phụ nữ của Satan (thượng)
91
Chương 91: Người phụ nữ của Satan (Hạ)
92
Chương 92: Chuyện đời kể bằng vệt máu
93
Chương 93: Tám căn phòng
94
Chương 94: Trò chơi bắt đầu
95
Chương 95: Giờ chết bắt đầu...
96
Chương 96: The game is going on...
97
Chương 97: Cô từng coi phim ngắn sát nhân chưa?
98
Chương 98: Bệnh viện ác mộng
99
Chương 99: Tội nhân trên thập tự giá
100
Chương 100: Hồi ức của một tội nhân
101
Chương 101: Đầu đuôi câu chuyện
102
Chương 102: Hàng đầu sư
103
Chương 103: Quan tài trong phòng bệnh
104
Chương 104: Tơ hồng đứt đoạn
105
Chương 105: Tru tà
106
Chương 106: Cậu làm gì tối qua?
107
Chương 107: Chuyện cũ cách đây 20 năm
108
Chương 108: Thiên Ất Quý Nhân
109
Chương 109: Đổi điểm thành công
110
Chương 110: Bí mật của Giang Thần
111
Chương 111: Chắc em mù rồi...
112
Chương 112: Nhàn Thanh đạo trưởng
113
Chương 113: Lá bùa thượng thừa đầu tiên
114
Chương 114: Quyết đoán
115
Chương 115: Mày nghĩ tao không dám giết mày à?
116
Chương 116: Tranh quỷ da người (thượng)
117
Chương 117: Tranh quỷ da người (hạ)
118
Chương 118: Người giết vợ
119
Chương 119: Bài vè
120
Chương 120: Nguy cơ phủ xuống
121
Chương 121: Lộc Hưng và Lục Cẩn
footer(); ?>