Thời gian qua rất nhanh. Đảo mắt một cái hai tháng đã qua. Trong hai tháng này, tiệm bán trang phục và phường chế tạo ở đế đô đã gây ra tiếng vang khổng lồ. Lợi nhuận rất lớn đến cuồn cuộn như thủy triều. Các quý phụ tranh nhau mua váy lễ phục của Lý gia, nam tử quý tộc thì tranh nhau mua bảo kiếm. Mùa thu đã đến, lá rơi đầy trời, gió thổi lành lạnh.
Khắc Lôi Nhã lẳng lặng đứng trên hành lang, dựa vào cái cột khổng lồ nhìn con cháu Lý gia đang cố gắng tập luyện trong sân huấn luyện, khóe miệng hiện ra nụ cười thản nhiên.
Ngày mai là đại hội tỷ võ đáng chú ý nhất trên đời. Các ngôi sao mới trong cả nước đều có thể tham gia. Ngôi sao mới là những thanh niên từ 20 tuổi trở xuống. Dù có xuất thân thế nào, giới tính gì cũng có thể ghi danh tham dự. Biểu hiện xuất sắc sẽ được đế quốc trọng dụng nên có rất nhiều người tham gia.
“Khắc Lôi Nhã...” Sau lưng nàng truyền đến tiếng gọi nhẹ nhàng của Lý Nguyệt Văn.
“Biểu tỷ, lần này muội nhất định sẽ vì Lý gia mà giành chiến thắng. Sau đó muội muốn trở về.” Khắc Lôi Nhã không xoay người, không quay đầu lại, vẫn nhìn hài tử trên sân huấn luyện, nói thản nhiên.
“Ừ...” giọng Lý Nguyệt Văn rất nhỏ, mang theo sự rầu rĩ.
“Đừng lo lắng, nhất định muội sẽ thắng.” Khắc Lôi Nhã quay đầu, cười với Lý Nguyệt Văn.
“Khắc Lôi Nhã, hãy nhớ đây là nhà của muội. Cửa luôn luôn rộng mở, lúc nào muội muốn cũng có thể trở về.” Lý Nguyệt Văn nhìn Khắc Lôi Nhã, đáy mắt có gì đó lóe lên.
“Biểu tỷ, tỷ đang khóc à?” Khắc Lôi Nhã cười khẽ một tiếng.
“Nha đầu chết tiệt kia!” Lý Nguyệt Văn chụp lấy tay Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã cười, muốn tránh thoát thì bị Lý Nguyệt Văn kéo mạnh vào lòng.
Khắc Lôi Nhã giật mình, đứng im không nhúc nhích.
“Muội phải cẩn thận đấy. Nhất định phải chú ý trong đại hội tỷ võ ngày mai. Nhất định phải bình an vô sự, biết không?” Lý Nguyệt Văn ôm Khắc Lôi Nhã thật chặt, lầm bầm rất nhỏ.
Khắc Lôi Nhã rũ mi mắt, nở nụ cười, thấy trong lòng ấm áp.
“Ừ, biểu tỷ, tỷ yên tâm. Muội sẽ chú ý.” Khắc Lôi Nhã trịnh trọng nói như một lời thề. Hôm sau, tiếng nhạc lễ nổi lên kèm theo giọng nói hùng hậu vang dội cả đế đô.
Địa điểm tỷ thí là quảng trường khổng lồ trước hoàng cung. Trên quảng trường đã sớm xây dựng xong khán đài. Trên chỗ cao nhất là người của Hoàng thất, hai bên là những người có chức quan cao, xuống thấp chút nữa là chỗ của các quý tộc. Nơi không có mái che là dành cho bình dân. Giờ phút này quảng trường người đông nghìn nghịt, đài cao dùng để tỷ thí rộng rãi bền chắc. Hình thức tỷ thí là rút thăm để chọn ra.
Người ghi danh tham gia tỷ thí rất đông, mỗi một năm đào thải rất nhiều. Tỷ thí giống như hỗn chiến trên đài cao rồi chọn ra người thắng cuộc để vào vòng tiếp theo. Xung quanh đài cao bố trí một tầng kết giới để tránh ngộ thương người xem.
Khắc Lôi Nhã nhập chung với các tuyển thủ, lẳng lặng ngồi chờ ở chỗ được chỉ định, Lý Nguyệt Văn và Lý Minh Ngữ ngồi trên khán đài quan sát.
Khắc Lôi Nhã chợt cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đặt trên người mình. Nàng vừa quay đầu thì thấy Phong Dật Hiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng. Trong mắt hắn không che được sự kích động, mấy lần muốn đứng dậy đi tới chỗ nàng đều bị Thủy Văn Mặc ngồi cạnh kéo lại. Không biết Thủy Văn Mặc nói gì mà Phong Dật Hiên không thể làm gì được ngoài việc thể hiện sự tức giận, ngồi lại chỗ cũ. Khắc Lôi Nhã nhìn khẩu hình miệng của Thủy Văn Mặc. Hắn nói đừng quên ngươi đã đồng ý chuyện gì với mẹ mình.
Không khí trên quảng trường sôi sục tới cực điểm. Pháo hoa nở rộ rực rỡ, tiếng kèn vang vang, chim bồ câu bay đầy trời, cờ màu đón gió tung bay. Tiếng người huyên náo. Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên đài cao.
“Đại hội tỷ võ bắt đầu” Tiếng của quan truyền lệnh vang lên lanh lảnh, tuyên bố ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ.
Quảng trường sôi trào lần nữa, tiếng hoan hô, âm thanh của tiếng vỗ tay vang dội. Cuối cùng cũng tới lúc rút thăm, bắt đầu tuyển chọn.
Trận đầu không có tên Khắc Lôi Nhã. Phong Dật Hiên đứng lên, đi về phía đài cao đầu tiên. Trận này có tên hắn.
Thủy Văn Mặc không đứng dậy mà uốn éo cái mông trên ghế, quơ múa quả đấm, hưng phấn nói: “Dật Hiên, giết hết bọn chúng đi! Giết trong nháy mắt! Giải quyết nhanh lên!” Vậy mà khi một cơn gió thổi qua thì Thủy Văn Mặc lại vội vàng dùng vẻ mặt chững chạc đàng hoàng vuốt lại tóc hơi rối vì bị gió thổi. Rồi sau đó hắn gào lên như cắt tiết gà. Bộ dạng của hắn vô cùng quái dị và tức cười. Thật buồn nôn!
Khắc Lôi Nhã nhìn người trên đài cao, có khoảng bốn mươi người. Hỗn chiến là như thế này sao?
Khán giả dưới đài kích động không thôi. Những người bán hàng rong hét lớn, bán đồ uống và đồ ăn vặt.
Một tiếng hiệu lệnh, chính thức bắt đầu tranh tài.
Nhưng khán giả còn chưa kịp kích động xong thì liền hoàn toàn choáng váng.
Phong Dật Hiên đứng giữa đài cao, cười lạnh một tiếng, nhắm mắt, chắp tay lại, quát khẽ: “Phong Sát!”
Ngay lập tức một cơn gió lớn cuồng bạo điên cuồng tràn ra, lấy Phong Dật Hiên làm trung tâm, cuốn bay tất cả mọi thứ xung quanh.
Cuồng phong gào thét, tất cả người trên quảng trường bị gió thổi ngã trái ngã phải, tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp, mũ bay đầy trời. Khăn trải bàn trước mặt các quý tộc bị gió thổi bay, vô cùng hỗn loạn. An Lệ Toa ngồi trên khán đài vung tay lên, tạo ra một kết giới dài. Trên đài cao yên tĩnh lại. Mọi người vô cùng kinh ngạc. Chỉ một chiêu này của Phong Dật Hiên đã phá hủy kết giới trên đài cao!
Cuồng phong thổi tung mái tóc vàng của Khắc Lôi Nhã. Khắc Lôi Nhã kinh ngạc mà nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phong Dật Hiên. Đây là thực lực chân chính của Phong Dật Hiên sao?
Trên đài tỷ thí vừa rồi còn rất nhiều người nhưng giờ chỉ còn lại một mình Phong Dật Hiên! Phong Dật Hiên ngạo nghễ đứng giữa đài, gió thổi mái tóc của hắn bay bay, y phục cũng tung bay theo gió.
Những người có thực lực yếu trên đài cao đã bị thổi bay lên không rồi rơi tán loạn trên quảng trường. Thực lực mạnh hơn một chút thì bị thổi xuống đài cao, vô cùng chật vật.
“Tiểu tử này lần nào cũng phách lối như vậy. Không thể khiêm tốn một chút sao?” Phong Dịch Hàn nhìn đống hỗn loạn trước mắt, nhức đầu mà nói đầy bất đắc dĩ.
“Lúc này mới giống con trai của ta, ha ha” An Lệ Toa cười ha ha. “A!”
“Phong Dật Hiên!” “Phong Dật Hiên!”
“Phong Dật Hiên!” Ngay lập tức, tiếng hét chói tai vang lên liên tiếp. Không ít thiếu nữ bình dân và quý tộc cùng hét ầm lên. Thiếu niên tuấn mỹ tóc đỏ đứng ngạo nghễ trên đài cao vô cùng chói mắt, khiến người ta phấn chấn. Thủy Văn Mặc kích động đứng lên, lúc lắc thân hình hoan hô một cách quái đản. Những người tham gia tỷ thí khác cũng kinh ngạc nhìn Phong Dật Hiên trên đài cao, không ít người tự chúc mừng mình không phải chống lại người có thực lực đáng sợ như vậy.
“Nhìn kìa, con ta rất được hoan nghênh.” An Lệ Toa hưng phấn, vặn vẹo uốn éo cái mông, hoàn toàn không chú ý hình tượng của mình.
Phong Dịch Hàn còn chưa kịp nói gì thì đã bị một tiếng rống giận cuồng bạo trên đài cao làm cho ngơ ngẩn.
“Gọi cái lông! Mẹ nó, câm miệng!” Mặt Phong Dật Hiên đen thui, tức giận mắng thành tiếng với những thiếu nữ đang xúc động. Phong Dật Hiên tuấn mỹ cuồng dã lại cường hãn như vậy quá mê người! Sau khi hắn mắng xong thì nhìn về phía Khắc Lôi Nhã đầy căng thẳng.
Một màn này hoàn toàn lọt vào mắt An Lệ Toa và Phong Dịch Hàn.
“Xong rồi, nhi tử thật xong rồi.” An Lệ Toa co quắp khóe miệng, nói đầy chán nản. Phong Dịch Hàn mỉm cười, tiếp tục nhìn đài cao.
Lúc này trọng tài bò lên đài cao, tuyên bố kết quả tỷ thí của Phong Dật Hiên. Ngay lập tức có Ma Pháp Sư cung đình bắt đầu bố trí kết giới, tăng thêm lực độ. Phong Dật Hiên hừ lạnh một tiếng, bày ra vẻ mặt đương nhiên, phách lối mà đi xuống đài cao.
Trọng tài tiếp tục đọc danh sách người dự thi sẽ tỷ thí tiếp theo, ngay sau Hi Nhĩ Khắc Lôi Nhã là Hoa Nghệ Lâm!
Phong Dật Hiên chợt dừng chân, quay đầu, sững sờ mà nhìn trọng tài vẫn đang còn đọc danh sách.
Điều mà hắn lo nhất lại xảy ra, hơn nữa trong hỗn chiến lại có hai người đối địch nhau.
Updated 198 Episodes