"Ai?" Trong lòng Hắc Vũ trầm xuống, có người nói chuyện, nhưng mà bọn họ lại không cảm thấy sự tồn tại của đối phương! Điều này nói lên cái gì, nói rõ đối phương là một cao thủ! Căn bản bọn họ không phải là đối thủ. Trong lòng Hắc Vũ thầm mắng một tiếng, thật đau đầu, mới bắt đầu đã gặp phải một cao thủ như thế.
Thích Ngạo Sương khẽ cau mày, nghiên mực Lưu Ly, nói giao ra là phải giao ra sao? Đùa à! Cái cô bé đáng yêu kia mới vừa rồi gọi nàng là bà bà. Làm sao có thể giao ra.
"Hừ! Không giao ra thì tự ta lấy!" Trong giọng nói có một tia tức giận, sau một khắc, một hơi thở đáng sợ bao phủ Thích Ngạo Sương.
Đột nhiên Thích Ngạo Sương cảm thấy cả người không còn sức lực, hô hấp cũng khó khăn.
Bạch Đế và Hắc Vũ đang muốn cử động, Chiêu Tài Bảo Miêu vội vàng kêu lên một tiếng. Trong nháy mắt, áp lực đáng sợ bao phủ Thích Ngạo Sương biến mất. Trong lòng Thích Ngạo Sương hoảng sợ không thôi sau khi sống sót. Không có một chút năng lực phản kích, thiếu chút nữa mình chết trong tay đối phương, nhưng ngay cả hình dáng đối phương như thế nào nàng cũng không biết.
"Bảo Nhi, mau tới đây, ta không giết bọn họ." Giọng nói lại một lần nữa vang lên là giọng nói lấy lòng, không một tia tức giận.
Vèo một tiếng, Nghiên mực Lưu Ly trong ngực Thích Ngạo Sương đã bay ra ngoài, trôi lơ lửng giữa không trung, sau đó chậm rãi bay đến gần Chiêu Tài Bảo Miêu đang đứng trên vai Thích Ngạo Sương.
"Bà bà, cứu con, ô ô ô ô, con không muốn xa lão công của con đâu." Trong đầu Thích Ngạo Sương truyền đến tiếng khóc của Lưu Ly. Thích Ngạo Sương muốn đưa tay bắt lấy nghiên mực Lưu Ly thì phát hiện mình không thể nhúc nhích.
"Meo meo!" Ai ngờ, Chiêu Tài Bảo Miêu trên vai nàng lại kêu lên một tiếng kinh thường, quay đầu không thèm nhìn nghiên mực Lưu Ly, vẫn dùng ánh mắt màu xanh nhìn Thích Ngạo Sương.
"A Bảo, ngươi không muốn cái này à, vậy ngươi muốn cái gì?" Giọng nói nghi ngờ vang lên.
"Meo meo!!" Chiêu Tài Bảo Miêu quơ quơ móng vuốt, bắt lấy tóc của Thích Ngạo Sương.
"Ngươi còn bảo vật gì, lấy ra đây cho ta, ta sẽ tha chết cho các ngươi." Giọng nói vang lên lần nữa, Nghiên mực Lưu Ly mất khống chế rơi trên mặt đất. Ngay sau đó, Thích Ngạo Sương cảm thấy thân thể mình nhẹ đi, có thể chuyển động.
Thích Ngạo Sương ngồi xuống cầm Nghiên mực Lưu Ly nhét vào áo, sau đó hướng mắt về phía trước nói: "Ngươi cũng đã nghe chúng ta nói chuyện, trừ cái này, ta không còn bảo vật nào khác."
"Thúi lắm! Ngươi không có bảo vật thì Bảo Nhi nhà ta làm sao có thể đi theo ngươi?" Giọng nói tức giận vang lên.
"Làm sao ta biết được!" Thích Ngạo Sương không chút yếu thế nói.
Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có chút lo lắng. Người trước mắt, bọn họ không phải đối thủ của hắn, nếu chọc giận đối phương, đừng nói đi lấy Lửa Chi Hạch Tâm, mà tính mạng của bọn họ cũng khó bảo toàn.
"Ơ a, Còn trẻ mà ngông cuồng thế!" Giọng nói không một chút giận dữ vang lên, không khí trước mắt khẽ lưu động, một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người.
Mái tóc nam tử trước mắt phiêu dật, quần áo mà trắng ngà tôn lên thân hình thon dài của hắn, bờ môi mỏng khêu gợi, một đôi mắt câu hồn, đang híp lại nhìn Thích Ngạo Sương. Một nam nhân có dáng dấp yêu mị lại nói thô tục thế. Không ai có thể tưởng nổi.
"A Bảo, tới đây." Nam tử yêu mị vươn tay vẫy vẫy Chiêu Tài bảo Miêu đang đứng trên vai Thích Ngạo Sương. Chiêu Tài bảo Miêu lại không thèm để ý tới nam tử yêu nghiệt kia, mà vẫn dùng ánh mắt màu xanh nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương.
"Ngươi mau đưa bảo vật ra đây." Yêu mị nam tử vừa nhìn thấy A Bảo không thèm để ý tới hắn, tức giận không dứt, chỉ tay về phía Thích Ngạo Sương giận dữ hét lên "Ngươi không giao ra đây ta giết chết ngươi sao đó lấy Chiếc nhẫn Không Gian vậy."
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu vừa nghe lời nói của chủ nhân mình thì tức giận giơ giơ móng vuốt lên, ngay sau đó xuất hiện bên cạnh nam tử yêu nghiệt, cào vào mặt hắn. Ngay lập tức trên mặt nam tử yêu nghiệt kia xuất hiện mấy vết máu.
Ba người Thích Ngạo Sương trợn mắt hốc mồm. Sủng vật mà ra tay không khách khí với chủ nhân?! Nhưng thái độ của nam tử kia càng làm cho Thích Ngạo Sương kinh ngạc. Yêu mị nam tử cẩn thận ôm Chiêu Tài Bảo Miêu trên mặt mình xuống, lấy lòng hỏi: "A Bảo ngươi muốn gì? Ta không giết nàng đâu?"
Két.
Đám người Thích Ngạo Sương nhìn tình cảnh trước mắt muốn trật khớp hàm. Máu trên gương mặt hoàn mĩ của nam tử kia chảy xuống, nhưng nam tử yêu mị vẫn nở nụ cười.
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu vèo một cái đã thấy xuất hiện trên vai Thích Ngạo Sương, ngồi bất động. Mặt nam tử yêu mị xụ xuống, nhìn đám người Thích Ngạo Sương tức giận nói: "Tiểu tử kia ngươi làm gì mà A Bảo lại thích ngươi thế. Ngươi và hai Yêu nhân kia tới đây làm gì?" Trong lòng nam tử yêu mị căm tức hỏi. Muốn giết lại không thể giết, A Bảo lại làm như thế, chuyện gì đây nhỉ?
"Ta tìm Lửa Chi Hạch Tâm." Thích Ngạo Sương lấy lại tinh thần hồi đáp, khóe mắt nhìn mèo con màu trắng đang đứng trên vai mình, trong lòng đã biết, là vật nhỏ này cứu bọn họ. Thực lực của nam tử trước mắt thâm sâu không lường được, muốn giết bọn họ cũng không cần tí sức. Không biết vì sao lại nhân nhượng với mèo con nhỉ, không phải con mèo con này chỉ là Chiêu Tài Bảo Miêu hay sao? Chỉ là một con mèo để tìm bảo vật à?
"A, Các ngươi vào đây bằng cách nào?" Hình như nam tử yêu mị đã sớm biết bọn họ từ nơi khác đến, nhàn nhạt hỏi tiếp.
"Một người bạn đưa chúng ta tới đây." Thích Ngạo Sương đáp lời.
"Vậy?" Nam tử yêu mị khẽ cau mày, sắc mặt âm tình bất định, không biết đây suy nghĩ cái gì.
Ba người Thích Ngạo Sương cũng không di chuyển, đứng lẳng lặng đợi. "Tìm được đồ liền quay về à?" Nam tử yêu mị hỏi vấn đề mấu chốt.
"Đúng" Thích Ngạo Sương gật đầu.
"Vậy thì tốt." Khóe mắt nam tử yêu mị lộ ý cười, tiểu tử này đi rồi, A Bảo sẽ trở về bên cạnh mình. Nên giúp bọn họ tìm vật kia sau đó tống khứ bọn họ đi.
"Khe cốc phía tây." Thích Ngạo Sương quan sát vẻ mặt của nam tử yêu mị, chợt hiểu. Quay đầu nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu đang lười biếng đứng trên vai mình, trong lòng có chút ngạc nhiên, hình như mèo con rất quan trọng đối với nam tử này, hắn rất quan tâm đến nó.
"Đi theo ta." Nam tử yêu mị nhìn chằm chằm Chiêu Tài Bảo Miêu trên vai Thích Ngạo Sương, khó hiểu hỏi "Thật sự ngươi không còn bảo vật gì à? Thế sao A Bảo lại luôn đi theo ngươi? Sao có thể như thế nhỉ."
"Cái này......"
Thích Ngạo Sương nỗ lực nhớ lại, sau đó lắc nhẹ cái đầu "Thật sự không có. Ngươi không biết A Bảo muốn bảo vật gì à."
"Là bảo vật trân quý, còn bảo vật gì thì ta không biết." Nam tử yêu mị trừng mắt nhìn Thích Ngạo Sương, khó chịu đi về phía trước. Nói đúng hơn, là trôi lơ lửng phía trước. Thích Ngạo Sương nhìn nam tử yêu mị trước mặt, căn bản hắn không có đi, mà là lơ lửng trên mặt đất. Dáng vẻ tự đắc siêu nhiên.
"Nhanh lên, nhanh tìm Lửa Chi Hạch Tâm rồi cút đi." Nam tử yêu mị quay đầu nhìn đám người Thích Ngạo Sương khẽ quát.
Bạch Đế và Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt kinh ngạc. Thực lực của Nam tử trước mắt rất mạnh bọn họ không nhìn ra được. Nhưng không ngờ, hắn lại giúp bọn họ đi tìm Lửa Chi Hạch Tâm.
Có nam tử yêu mị này ở đây, lần này hết sức đơn giản. Những sinh vật chướng mắt, muốn công kích bọn họ, đều bị nam tử kia đánh thành mảnh vụn. Quan trọng hơn là, những thực vật này không thể di động thì không nói làm gì. Ngay cả những động vật cũng không dám đến gần họ. Trên đường bọn họ cũng gặp phải một người của Ma tộc, và 2 Yêu Tộc, nhưng khi họ nhìn thấy nam tử yêu nghiệt thì vội vàng bỏ đi. Thực lực của Ma tộc và Yêu tộc rất mạnh. Khiến cho 3 người Thích Ngạo Sương càng thêm nghi ngờ, nam tử trước mặt này là ai? Thực lực của hắn mạnh tới đâu? Trên thế giới này, sao lại xuất hiện một người như thế?
Nơi này bóng đêm và ánh sáng cùng tồn tại, Làm cho người ta không còn định nghĩa về thời gian.
Cũng không biết đi bao lâu, đám người Thích Ngạo Sương còn có thể chống đỡ được, mà nam tử kia lại không có chút mệt mỏi. Nhưng mà, có một đứa bé trong bọn họ mệt rồi.
Chiêu Tài Bảo Miêu đứng trên vai Thích Ngạo Sương ngáp một cái, nheo mắt lại.
"Nghỉ ngơi đã, ngủ một giấc đi." Nam tử yêu mị không quan tâm đến động tác của Thích Ngạo Sương, trực tiếp ngừng lại.
Thích Ngạo Sương và Bạch Đế Hắc Vũ liếc mắt nhìn nhau, cũng không lên tiếng, cũng ngừng lại. Bọn họ mới đến thế giới này, cũng đã đi rất lâu, cũng có chút mệt mỏi. Nam tử yêu mị tựa vào bên cây, nhìn đám người Thích Ngạo Sương dựng trại, bắt đầu nướng thịt. "Á...... thơm quá. Bao nhiều lâu rồi ta chưa ăn đồ chín nhỉ?" Nam tử yêu mị bước tới, cau mày hồi tưởng.
"Meo meo?" Chiêu Tài Bảo Miêu chợt mở mắt, trừng to mắt nhìn thịt nướng trong tay Thích Ngạo Sương, không ngừng kêu meo meo.
"Chưa chín, chút nửa chín ta cho ngươi ăn." Thích Ngạo Sương nhìn Chiêu Tài Bảo Miêu đang trợn to mắt cười nói. Mèo con rất đáng yêu, Thích Ngạo Sương cũng rất thích, mặc dù nàng không thích chủ nhân của nó chút nào.
"Meo meo." Chiêu Tài Bảo Miêu liếm liếm đầu lưỡi. Tay nam tử yêu mị khẽ động, một chiếc đệm mềm mại xuất hiện, hắn cẩn thận trải xuống bên cạnh. Chiêu Tài Bảo Miêu hài lòng kêu một tiếng, nhảy khỏi vai Thích Ngạo Sương xuống tấm đệm kia, cuộn thành một cục.
Thích Ngạo Sương nướng thịt, Bạch Đế và Hắc Vũ châm lửa, ba người trầm mặc không nói.
"Ngươi, xác định trên người không có bảo vật nào nữa?" Nam tử yêu mị vuốt cằm mình, hỏi "A Bảo nhà ta chưa bao giờ nhìn sai."
Thích Ngạo Sương ngẩng đầu nhìn nam tử yêu mị, ném một câu: "Không có. Ta đổ đồ trong Chiếc Nhẩn không gian cho ngươi xem."
"Không cần, chỉ cần ngươi nhất trí với hành động của ta thì ta biết ngay." Nam tử yêu mị vươn tay đặt trên trán Thích Ngạo Sương nói "Không nên chống cự bằng ý thức, ý thức của ta và ngươi nhất thống, thả lỏng."
Bạch Đế và Hắc Vũ cau mày muốn nói gì. Thích Ngạo Sương đã dùng ánh mắt ngăn bọn họ. Nam tử yêu mị này không có sát khí, hắn sẽ không làm tổn thương mình.
Thích Ngạo Sương khó chịu giựt giựt khóe miệng, nếu như không làm rõ thì hắn sẽ theo hỏi đến cùng. Chỉ có thả lỏng cho hắn xem Chiếc nhẫn Không gian vậy. Một lát sau, nam tử yêu mị thu tay về. Nam tử yêu mị vuốt chiếc cầm xinh đẹp của mình cau mày quan sát Thích Ngạo Sương, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên không có bảo vật gì. Vậy thì sao, A Bảo nhà ta lại đi theo ngươi nhỉ?"
Thích Ngạo Sương không để ý tới nam tử yêu mị nữa, tiếp tục nướng thịt. Mùi thơm tràn ngập không khí, làm người ta thấy thèm. Trong lòng Thích Ngạo Sương kinh ngạc vô cùng, người này, có thể khống chế ý thức và tra xét không gian của Chiếc nhẫn không gian. Thật đáng sợ!
"Meo meo." Ánh mắt Chiêu Tài Bảo Miêu nhìn chằm chằm thịt nướng trên tay Thích Ngạo Sương, kêu meo meo như đang thúc giục Thích Ngạo Sương nhanh lên một chút.
Cuối cùng cũng nướng xong, Thích Ngạo Sương đưa cho Chiêu Tài Bảo Miêu một khối thịt, mèo con dùng móng vuốt cào cào vào khối thịt, vui vẻ ăn, dáng vẻ rất rất hài lòng. Thích Ngạo Sương nhìn bộ dạng ngây thơ ngốc ngốc của mèo con, không khỏi nở nụ cười.
"Ta cũng muốn ăn." Nam tử yêu mị nhìn chằm chằm Thích Ngạo Sương phun ra một câu. Kinh thường giành đồ ăn trong tay Thích Ngạo Sương, đoạt bảo vật và giành ăn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau!
Thích Ngạo Sương liếc mắt nhìn nam tử yêu mị, không lên tiếng, đem thịt nướng chia làm bốn phần, đưa cho hắn phần nhỏ nhất, 3 phần kia cho mình Bạch Đế và Hắc Vũ. Nam tử yêu mị nhìn phần thịt nướng nhỏ của mình khó chịu bĩu môi. Trong lòng thầm mắng, tiểu nhân đắc chí! Ỷ A Bảo thích ngươi sao? Chờ chừng nào A Bảo không thích ngươi nữa ta sẽ đem ngươi xé thành từng mảnh nhỏ. Khi nam tử yêu mị đang suy nghĩ, vạt áo khẽ động. Cúi đầu nhìn thấy A Bảo đã ăn no lấy vạt áo của hắn để lau móng vuốt. Khi lau xong, lấy móng vuốt nhỏ vỗ vỗ cái bụng, rồi té chổng vó lên chiếc đệm lăn ra ngủ. Thật đáng yêu. Thích Ngạo Sương mỉm cười khi nhìn thấy Chiêu Tài Bảo Miêu chổng vó mà ngủ. Nam tử yệu mị dở khóc dở cười nhìn vạt áo dính mỡ của mình, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Chiêu Tài Bảo Miêu đang ngủ. Nam tử yêu mị ăn thịt nướng xong, lại đoạt lấy bình nước bên cạnh Hắc Vũ, uống một hớp nói: "Thật lâu mới có người lạ xuất hiện trên thế giới này. A, Nói đúng hơn là có người có thể sống sót đến giờ khi đặt chân lên thế giới này."
"Có ý gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ.
"Các ngươi từ đâu tới đây? A, ngươi từ đâu đến, hai người là Yêu Nhân, nhất định là tới từ Yêu Giới." Nam tử yêu mị hài lòng nhai nhai thịt hỏi. Yêu...... Thích Ngạo Sương nhìn về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, nam tử yêu mị đang nói Hắc Vũ và Bạch Đế là Yêu, là Yêu Tộc? Dung mạo quan hệ trực tiếp với thực lực, càng tuấn mỹ thực lực càng mạnh. Nếu nói như thế Bạch Đế và Hắc Vũ là Yêu Tộc cao cấp à, cho nên khi gặp họ nàng không biết được thân phận của bọn họ, thậm chí còn hiểu lầm bọn họ là ma thú.
"Ta đến từ Đại lục Tích Lan." Thích Ngạo Sương đáp.
"Ha ha, hi vọng về sau ngươi có thể dùng thực lực của mình để đến thế giới này." Câu nói của nam tử yêu mị có ý nghĩa sâu xa.
"Có ý gì?" Thích Ngạo Sương nghi ngờ hỏi.
"Về sau ngươi sẽ biết." Nam tử yêu mị thuận miệng, nhai nhai thịt.
Thích Ngạo Sương nhìn về phía Bạch Đế và Hắc Vũ, muốn đáp án từ bọn họ. Mà 2 người họ cực kì ăn ý, nhẹ lắc đầu nhỏ giọng nói: "Về sau ngươi sẽ biết."
Thích Ngạo Sương trợn trắng con mắt, được, vậy thì để sau vậy. Hiện tại, ngủ trước đã!
Thích Ngạo Sương bò vào lều ngã xuống nằm ngủ. Dù sao cũng có nam tử yêu mị kia canh gác mà, sợ cái gì.
Tỉnh dậy, Thích Ngạo Sương cảm thấy tinh thần rất sảng khoái, chui ra khỏi lều, thấy nam tử yêu mị vẫn không nhúc nhích ngồi bên cạnh Chiêu Tài Bảo Miêu, nhắm mắt, nhưng không ngủ. Chiêu Tài Bảo Miêu vẫn còn chổng vó ngủ say. Bạch Đế và Hắc Vũ đều đã tỉnh, Chiêu Tài Bảo Miêu mới lười biếng bò dậy. Vừa bò dậy liền nhảy lên vai Thích Ngạo Sương, làm như đang bảo vệ cái gì quý lắm. Nam tử yêu mị rối rắm.
Mọi người vừa đi vừa nghỉ, vì Chiêu Tài Bảo Miêu phải có thời gian nghỉ ngơi, cũng may Chiêu Tài Bảo Miêu nghỉ ngơi cùng khoảng thời gian với bọn họ. Vì thế mọi người đi bộ chứ không cần bay, bởi vì Chiêu Tài Bảo Miêu không thích độ cao và gió. Khoảng 8 ngày sau, thì cuối cùng bọn họ cũng tới được khe Cốc.
Bước vào khe Cốc, cảnh sắc xung quanh thay đổi toàn bộ. Không còn thấy màu xanh của cây cối, mà được thay bằng một màu lửa đỏ, ngay cả những sóc nhỏ cũng màu đỏ bừng. Trên người bọn họ cũng nồng nặc nguyên tố hỏa.
"Á ngươi có thuộc tính hỏa à, khó trách muốn lấy Hỏa Chi Hạch Tâm. Nó rất thích hợp để ngươi lên cấp và tăng thực lực." Nam tử yêu mị híp mắt không chút để ý nhìn Thích Ngạo Sương. Trong giọng nói có ý kích thích làm cho Thích Ngạo Sương có chút giật mình, giọng điệu của hắn, Hỏa Chi Hạch Tâm không được coi là bảo vật à?
"Đi thôi." Nam tử yêu mị nóng lòng nói, Thích Ngạo Sương là ôn thần của hắn. Cũng không biết tại sao A Bảo lại quấn lấy nàng, tức thật mà.
Càng đi vào sâu bên trong, nhiệt độ càng cao. Trán của đám người Thích Ngạo Sương cũng rịn mồ hôi, cả người cũng bị nóng lên. Nam tử như không có chuyện gì vẫn đi thằng về phía trước.
"Meo meo!" Chiêu Tài Bảo Miêu khó chịu kêu lên một tiếng, nam tử yêu mị vội vàng quay đầu lại tạo một vòng kết giới mát mẻ cho Chiêu Tài Bảo Miêu.
Thích Ngạo Sương lau mồ hôi trên trán, nhìn khe Cốc phía trước, trong lòng đang suy nghĩ làm cách nào để đi vào sâu hơn. Nên dùng Đấu Khí? Hay dùng kết giới?
Lúc Thích Ngạo Sương đang suy nghĩ, thì một vòng kết giới đã xuất hiện xung quanh mình, khí lạnh xuất hiện. Quay đầu nhìn lại, là kết giới do Hắc Vũ tạo nên.
"Cám ơn." Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ.
"Cám ơn cái gì, đừng quên, ngươi có khế ước với chúng ta." Hắc Vũ nhún vai, sắc mặt rất tự nhiên như không có chuyện gì.
"Đi nhanh lên, dài dòng cái gì?" Nam tử yêu mị đi phía trước quay đầu lại thúc giục. Đám người của Thích Ngạo Sương bước nhanh hơn, không lâu sau, Chiêu Tài Bảo Miêu đã bắt đầu ngủ gật, mới tới cuối khe cốc.
Cuối khe cốc là một vách đá màu lửa, dưới ánh mặt trời, phát ra ánh sáng màu đỏ chói mắt.
"Ở giữa là Hỏa Chi Hạch Tâm, lấy nhanh đi. Ngươi có thuộc tính hỏa, ta tạo kết giới phòng ngự cho ngươi, ngươi tự mình đi lấy đi." Nam tử yêu mị ngáp một cái, vung tay lên, toàn thân Thích Ngạo Sương được bao phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, nam tử yêu mị nói tiếp "Người đưa ngươi đến nơi này tính rất chuẩn, vật này năm trăm năm mới xuất hiện một lần. Hình là biết nó mới xuất hiện được mấy ngày thôi."
Mới được hình thành mấy ngày? Nói cách khác là khi bọn họ xuất hiện ở thế giới này thì nó chưa hình thành? Tạp Mễ Nhĩ biết rõ thời gian như vậy?
"Nhanh lên. Mặc dù ta không quan tâm nó, nhưng không có nghĩa những người khác không quan tâm nó." Nam tử yêu mị thúc giục, thực tế là muốn Thích Ngạo Sương nhanh chóng lấy Hỏa Chi Hạch Tâm, để hắn có thể đem A Bảo về nhà.
Thích Ngạo Sương chậm rãi đi lên, càng ngày càng gần, cảm giác lửa nóng ngày càng mãnh liệt. Nếu không có kết giới của nam tử yêu mị kia, chắc chắn nàng đã bị nướng chín rồi. Tạp Mễ Nhĩ đưa nàng tới đây, nhưng không nói cho nàng biện pháp lấy nó. Nếu không gặp phải được nam tử yêu mị này, thì phải rất cực khổ mới lấy được á.
Khối lửa đỏ ở giữa vách đá, có hình trái tim. Chắc hẳn nó là Hỏa Chi Hạch Tâm. Ngọn lửa đỏ bừng, nhưng lại có cảm giác thật sự ngọn lửa kia có màu đen. Khi đến gần, nguyên tố hỏa dao động mãnh liệt. Lực lượng này, lực lượng rất mạnh mẽ, nó giống như muốn phun trào.
Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng bay, đến gần Hỏa Chi Hạch Tâm. Ngừng lại phía trước Hỏa Chi Hạch Tâm. Thích Ngạo Sương chậm rãi vươn tay, đưa về phía Hỏa Chi Hạch Tâm.
Thần kì là bàn tay của nàng có thể xuyên qua Hỏa Chi Hạch Tâm, tại thời điểm Thích Ngạo Sương muốn động cánh tay, thì xuất hiện một hiện tượng kì lạ!
Updated 198 Episodes