Chương 108

Thiên Hạ
Chương 108 : Bằng hữu từ phương xa
gacsach.com

Sau sự kiện Lương Sơn và Nhuận Châu, Lý Khánh An vẫn dùng chức danh Thị ngự sử không quản dự luận, tố cáo (* nghĩa cô: đàn hạch) Thái thủ Sái Châu câu kết bọn cướp Đô Lương Sơn. Trong bàn tấu của hắn đã không ngớt lời ca ngợi Thôi Bình, tiến cừ hắn làm Thái thủ Tế Châu lâm thời.

Tiếp sau đó, Đoàn Luyện Doanh dẫn theo chiến lợi phẩm phong thịnh cùng với bao nhiêu niềm vui hãnh diện trở về Dương Châu. Hai ngày sau, toàn quân đội trở lại doanh trại Giang Đô, cả trà cũng chưa kịp uống một ngụm lại vội vã chạy đến Châu nha.

Trong phòng công vụ, Lý Khánh An trao danh mục gia sàn của Đỗ gia cho Thái thủ Lư Hoán.

“Đây là phần tài sàn Đỗ gia giao nộp tại Đô Lương sơn, ngoài một phần nhỏ bị chiềm xuống sông, tất cả đều nằm trong đây. Ta chưa hề động đến một xu trong đấy. Ngoài ra, cả thú cấp của Đỗ Bạc Viễn ta cũng đã mang đến, xin Lư Thái thủ tiếp nhận.” Truyện "Thiên Hạ "

Nói đến đây hắn không khói thở dài: “Còn có Đỗ Bạc Vân, chỉ tiếc là hắn đã tự sát, ta vẫn chưa kịp hỏi tung tích của Đỗ Bạc Sinh.”

Lư Hoán ngỡ ngàng nhìn hắn một hồi lâu mới tinh ngộ ra, liền đứng dậy thi lễ với Khánh An: “Đại công của Lý Tướng quân, ta nhất định kịp thời khời tấu với triều đình, để biểu dương xứng đáng.”

“Biểu dương thì không cần. Luyện bịnh ta đi ngang qua Ngư Thai huyện, cũng không thể thấy chết mà không cứu!”

Khánh An khoát khoát tay cười nói: “Nhưng còn tiền tài, nếu là do Đỗ gia đã kiếm chác từ đầu dân Dương Châu, vậy nên trả lại cho dân chúng Dương Châu, xây cầu sửa đường, dựng trường học. Những việc này đều cần đến tiền. Hi vọng Lư Thái thủ có thể dùng số tiền này vào noi đáng dùng.”

Tuy trong lòng Lư Hoán hiểu số tiền này phần lớn vẫn phải chuyền về triều đình, nhưng lòng Lý Khánh An nghĩ đến dân chúng như thế vẫn bái phục vô cùng, gã nghe xong cũng gật gù nói: “Tấm lòng yêu dân của Lý Tướng quân, Lư mẫu nhất định sẽ cố hết sức.”

Gã nhìn nhìn danh mục, lại hỏi: “Vậy tông tích của Đỗ Bạc Sinh. Lý tướng quân không có chút manh mối nào ư?”

Sáng hôm nay, Thái tử đã bí mật phái người đến dận dò gã nhất định phải thu thập cho kỳ được chứng cứ buôn lậu của Khánh vương, hoặc nếu được thì thủ tiêu Lưu Trường Vân, đoạt lấy chức Giang Hoài Vận chuyển sứ.

Khẩu cung của Đỗ Bạc Sinh gã đã có được, nhưng quan trọng là bổn nhân Đỗ Bạc Sinh, và sồ sách chứng cứ liên quan, nên việc tìm ra tung tích của Đỗ Bạc Sinh là rất ư cần thiết.

Lý Khánh An chậm rãi hớp một ngụm trà. lắc đầu nói: “Ta cũng muốn hỏi, chỉ tiếc rằng Đỗ Bạc Vân lại tự sát. thủ hạ hắn không ai biết tông tích của Đỗ Bạc Sinh. Nhưng có tin cho rằng, rất có khà năng hắn đang trốn ở vùng Tô Châu, đang chờ thời cơ sẽ ra biển.”

Trên mặt Lư Hoán tỏ rõ vẻ thất vọng, nhưng gã vẫn cố miễn cưỡng nỡ nụ cười: “Không sao, còn xin Tướng quâng áúp đỡ nhiều, đề sớm bắt được tên trùm muối này.”

“Điều này đương nhiên, ta nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”

Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bẩm báo của nha dịch: “Thái thủ, tên Lý Bạch kia lại say rượu, đang ở Tầm Dương tửu tứ. chường quỹ muốn chúng ta đi khiên hắn về.”

Lư Hoán chau mày: “Sao lại say rượu nữa rồi! Haiz. thôi, đợi hắn tinh rượu tự mò về đây thôi!”

Khánh An cười nói: “VỊ Lý Thái Bạch này hình như đã gây không ít rắc rối cho sứ quân!”

“Ai! Nhiều thì cũng không nhiều, chỉ là vụ nào cũng khiến người khác đau đầu. Lúc mới đến đây, hắn hầu như ngày nào cũng say bí ti. mãi đến lúc rượu ta để dành bị hắn uống sạch, có thế bàn thân hắn cũng ngại ngùng, bèn xin cáo từ. Ta tặng hắn một trăm quan tiền làm lộ phí. và thuê một chiếc xe bỏ kéo tiền cho hắn. không ngờ vừa đến huyện Giang Dương bên cạnh vô tình gặp phải một thi hữu. Hai người ngày ngày tụ tập từu lâu giao lưu, không đầy nữa tháng, một trăm quan tiền kia đã tiêu sạch. Chường quỹ tửu lâu đưa trà hắn về đây. Ngày hôm sau tinh rượu, hắn đã vội đến tạ tội với ta. Ta lại tặng hắn thêm hai mươi quan tiền lộ phí. và dặn đi dặn lại phen này không được tiêu hoang, hắn cũng hứa hẹn đủ điều với ta, không người vừa đến cửa thành, gặp một tên ăn mày đáng thương, liền đem hết hai mươi quan tiền ấy tặng người ta, và lại một lần nữa tay không quay về. Ta đúng là không còn nói được lời nào.” Truyện "Thiên Hạ "

Nói xong, Lư Hoán than ngắn thở dài, lắc đầu liên liên.

Khánh An nghĩ ngợi một hồi cười nói: “Hoặc thể trong lòng hắn có điều khổ tâm, cám thấy hoài bảo trong lòng không đất thi triển. Lư Thái thủ có thể thừ tìm việc cho hắn làm.”

“Đã tìm việc cho hắn rồi đấy chứ. để hắn làm Tiến sĩ văn học, nhưng hắn lại nói chức đấy chỉ là quan nhỏ, phải nhìn mặt người khác, không chịu làm, ta cũng không cách nào khác.”

Nói đến đây, Lư Hoán bỗng cười nói: “Đúng rồi, ta xem bên cạnh Lý Tướng quân vẫn chưa có mộ liêu (* Đồng sự, thời cồ dùng để chí chức quan như tham mưu, thư ký hoặc trợ tá.), hay là cứ để tên Lý Thái Bạch này làm mộ liêu, thay Tướng quân xử lý văn thư Đoàn Luyện Doanh, ta nghĩ hắn cũng sẽ nguyện ý.” Truyện "Thiên Hạ "

Lý Khánh An nghe mà tim giật thót, để đại thơ Tiên đi làm đồng sự mình, thế làm sao được! Hắn lắc tay liên tục nói: “Lư sứ quân không biết, ta chỉ là một Trung lang tướng, làm sao dám tuyên mộ liêu, hơn nữa Đoàn Luyện Doanh đã có hai Thư lại, do đại đô đốc phủ phái đến.”

“Ha ha! Điều này không có sao, cả tri huyện thất phẩm còn có thể có mộ liêu của bàn thân, Lý Tướng quân là tam phẩm Khai quốc bá. lại là Đoàn Luyện sứ, sao lại không thế có mộ liêu? Theo huynh, quân quân các ngươi mới thật sự cần văn sĩ mộ liêu. Lý Thái Bạch chí hướng ngàn dặm. nhất định có thể đàm nhiệm, thôi thì Lý Tướng quân lần này đừng thoái thác nữa!”

Không đợi hắn cự tuyệt, Lư Hoán lập tức lên tiếng: “Người đâu?”

Một tên nha dịch nghe tiếng đi vào, Lư Hoán vội căn dặn: “Mau đi dọn hành lý của Lý Thái Bạch qua Đoàn Luyện Doanh.”

“Thế...” Lý Khánh An thấy sự tình lần này khó mà quay đầu được nữa, đành “liều mình” nhận lời: “Vậy được! Chỉ cần Thái Bạch huynh nguyện ý, ta không ý kiến.”

Đến Châu nha giao tiền tài của Đỗ gia mà được thêm một mộ liêu, mà đã thế mộ liêu này còn là thơ Tiên Lý Thái Bạch nổi tiếng cả ngàn năm sau. Hắn tự dưng có cảm giác lâng lâng, pha lẫn chút dương dượng tự đắc. Ngươi đời sau khi viết về sinh thời của Lý Thái Bạch, biết đâu sẽ có thêm một dòng: “Nám Thiên Bào thứ bày, Bạch làm mô liêu cho An Tây Trung lang tướng Lý Khánh An.”

Ra khỏi Châu nha đã là trưa chiều, ánh nắng lúc này cũng đã bị nhiễm chút sắc màu mỏi mệt. đã đến thời điém ăn trưa còn đâu. Hắn vừa định nhảy lên thân ngựa thì bỗng nghe tiếng người gọi lại sau lưng: “Lý Khánh An. Thất Lang!”

Đấy là giọng của một cô gái trẻ. nghe rất ư quen tai. Trong lúc hắn ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ bắt gặp một tiểu nương trang điểm quái gờ đứng trên bậc tam cấp. Môi nàng được tô một màu đen tuyền, trên mặt vẽ hai đóa hoa đào diễm lệ đang kích động nhìn hắn vẫy tay.

Hắn lập tức nhận ran gay, kiểu trang điểm độc đáo này chỉ có Độc Cô Minh Châu chứ không sai vào đâu được, nhưng sao nàng lại ở đây?

Hắn có một cảm giác như mộng như mơ. đây là Dương Châu, cách Trường An những vài ngàn dặm. Khánh An cũng lập tức nhày xuống ngựa. Độc Cô Minh Nguyệt phóng thẳng về phía hắn. phàng phất như một con chim nhỏ nhày bổ vào lòng hắn: “Thất Lang, ta cứ ngỡ sẽ không gặp được huynh nữa!” Cô nàng vừa nói vừa kích động đến phát khóc.

Hắn nhìn mấy tên nha dịch cạnh bên đang kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm mà không khôi bậc cười tròng lòng. Đúng là kiểu cách tân thời của cô nàng này đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.

“Không gặp được ta? Không lẽ ta đến Dương Châu là một đi không trở lại ư?”

Cô nàng ngại ngùng phì cười: “Không phải ý đó, ta đã đến bảy tám hôm rồi, nghe nói huynh có việc chưa về, ta ngày ngày đợi,đợi đến dài cả cồ.”

“À! Ta có công vụ!” Khánh An nhìn thấy trên chiếc cỗ dài trắng nõn của nàng có một vết thẹo nho nhỏ, liền cười hỏi: “Minh Châu, sao nàng lại đến Dương Châu, đến đề tìm ta ư?”

“Không! Không!” Nàng vội lắc đầu: “Ta đến gặp cha, huynh quên rồi sao? Ta từng nói cha ta làm quan ở Dương Châu.”

“Cha nàng? Cha nàng là..

Lý Khánh An thấy hình như từ lúc đến Dương Châu tới nay chưa từng nghe nói đến vị quan nào họ Độc Cô, sẽ là ai đây?

“Cha ta là Dương Châu Trường lại Độc Cô Hạo Nhiên.”

Vừa nói xong, nàng vừa liếc mắt sang ngang, mừng rỡ vẫy tay với bóng người sau lưng Lý Khánh An: “Cha oi!”

Hắn quay đầu lại, mới phát hiện không biết từ lúc nào sau lung minh đã đi đến một quan viên trang niên, da dẽ trắng trèo, với bộ râu dài bay bống trước ngực đang mỉm cười với hắn.

Minh Châu cũng hoạt bát nhảy lên ôm lấy tay quan viên trung niên ấy cười nói: “Hắn chính là Lý Khánh An.”

Người trung niên này chính là Độc Cô Hạo Nhiên cha của Độc Cô Minh Châu. Lão vốn là Trung duẫn của đương kim Đông cung Thái tử. mấy năm trước được thăng chức làm Dương Châu Trường lại, đến nay đã được hai năm. Độc Cô Hạo Nhiên có tất cả một nam ba nữ. trường nữ Minh Dương do hòa thân thất bại bị người Khiết Đơn giết. thứ nữ Minh Nguyệt và tiểu nữ Minh Châu, trong ba cô con gái sủng ái nhất là nàng út Minh Châu.

Độc Cô Hạo Nhiên cười cười giơ tay cốc nhẹ đầu con gái: “Nha đầu ngốc, Lý Tướng quân sao ta có thể không biết được.”

Lý Khánh An cũng vội tiến lên thi lễ: “Khánh An bái kiến Độc Cô bá phụ!”

Với việc Lý Khánh An đã cứu hai cô con gái của mình, Độc Cô Hạo Nhiên cũng rất lấy làm cám kích, liền hồi lễ nói: “Lý Tướng quân đến Dương Châu đương đúng lúc ta xuống vùng nông thôn khuyến nông, hôm nay mới có dịp gặp Tướng quân, thật không biết làm sao có thể nói hết lòng cám kích của ta với Tướng quân.”

“Chỉ là chút chuyện nhỏ, Trường lại hà tất phải để trong lòng, kỳ thật ta cũng rất quý mến Minh Châu, làm sao có thể để cô nương ấy gặp việc bất hạnh được?”

“Dầu sao ta cũng phải mời Tướng quân ly rượu nhạt!”

Lão trầm ngâm một hồi lại tiếp tục: “Tối nay ta còn phải trở về huyện Giang Dương, vậy tối mai nhé! Lý Tướng quân nhất định phải nể mặt đến.”

“Được! Ta nhất định sẽ đến.”

Độc Cô Hạo Nhiên vuốt râu mỉm cười với con gái: “Con ở lại tiếp chuyện Tướng quân, cha có việc phải đi trước.”

Nói xong, lão nhìn Lý Khánh An khẽ gật đầu. xong liền nhanh chân bước vào Châu nha. Tiểu cô nương nhìn cha vừa đi. lập tức chạy đến kéo lấy tay Khánh An làm nũng: “Cha ngày mai mời cơm huynh, vậy tối nay ta sẽ mòi huynh ăn cơm!”

“Không thành vấn đề!” Hắn cười nói: “Muốn đi đâu ăn?”

“Ta cũng không biết, hay là ta cứ vừa đi vừa tìm.”

Khác với chợ Bắc Giang Đô hầu hết đều bị có kho hàng hóa quan chiếm đầy, chợ Nam lại đầy các cửa tiệm dân gian. Trên phố đủ loại người qua lại, mạo dịch hài ngoại của Đại Đường rất tấp nập, hơn nữa các hạn chế cấm phẩm trong mậu dịch cũng rất ư tự do. Như các loại cấm phẩm như sất thô, vũ khí, vàng bạc... hầu như không bị hạn chế. Vì thế các lái buôn đường biển lũ lượt kéo đến. Và Dương Châu, Quàng Châu... là tập trung nhất. Trên phố Giang Đô đâu đâu toàn thương nhân các nước, còn náo nhiệt hơn cả Trường An. Người Lâm Ắp (* Người Chăm pa, miền Trung Việt Nam cổ) da dé hơi đen, người mặc áo vài bố, chân đi giày cỏ; người Nhật Bổn thân hình thấp bé mặt mày nghiêm nghị; và người Xiêm La đang dẫn theo một đàn nữ nô xứ Cao Lệ (* tên aọi của Triều Tiên, Hàn Quốc xưa) đi ngang qua; thậm chỉ cả người Tajik mặc bào trắng dài rộng, và người Khiết Đơn vạm vỡ cao to. Truyện "Thiên Hạ "

Trong chợ Nam đầy rẫy các cửa tiệm bán hàng hóa ngoại quốc. Có da thú. ngựa phương bắc; hương liệu, trân châu, ngà voi nam dương; bào thạch, đồ bạc Ắn Độ; aốm sứ. trân châu Nhật Bổn; thuốc thang, giấy Xiêm La... Tiếng rao tiếng bán inh ỏi, tiếng thét tiếng kêu liên miên, khắp chốn toàn cành tượng náo nhiệt của một phiên chợ tấp nập. Truyện "Thiên Hạ "

Đây là lần thứ hai Lý Khánh An đích thân thấy sự phồn hoa của Giang Đô. Hắn kéo ngựa đi kề bên Minh Châu. Vừa thường thức phong tình dị quốc mà Trường An cũng khó gặp, vừa để ý hai bên. Lần ám sát khi vừa đến Dương Châu tuy không đâu vào đâu, nhưng không có nghĩa là thích khách đã chịu buông tha hắn. Hai tùy tìing thân tín theo sau cũng đang không ngừng để ý xung quanh.

Còn Minh Châu đang ngó nghiêng ngó dọc tìm tôi một tửu tứ vừa ý, bàn tay nhỏ nhắn không xương của nàng vẫn bám lấy Lý Khánh An không chịu buông ra.

“Thất Langxhúng ta vào tiệm này!”

Minh Châu phát hiện một tửu tứ tinh tế, mới thoạt nhìn nàng đã thấy thích vội lôi Khánh An chạy vào. Hắn ngẩng đầu bèn thấy, tửu tứ này cao ba tầng, toàn tiệm một màu đỏ chói, trên cùng là một lá cờ phấp phới với dòng chữ “Tầm Dương từu tứ". Hắn đột nhiên nhớ ra một việc, bèn cười nói: “Được! Chúng ta sẽ dùng bữa tại tửu tứ này!”

Một tên tiểu nhị trong tiệm đi ra đón khách cười hề: “Hai vị khách quan mời lên lầu.”

Vừa đi lên lầu ba. xa xa đã nghe tiếng người cao giọng ngâm nga: “Sinh giả vi cố khách, từ giả vi quy nhơn; thiên địa nhất nghịch lữ. đồng bi vạn cổ trần(* ‘Sống là khách qua ngõ, chết là kẻ về nhà; trời đất là quán trọ, muôn đời bụi xót xa’ - Theo bàn dịch Lê Nguyễn Lưu).”

Lý Bạch đã tinh rượu nhưng lại cầm một bình rượu khác, vừa uống vừa ngâm: “Cổ lai thánh hiền giai tịch tân, duy hữu ấm giả lưu kỳ danh, ngâm thơ tác phú bắc song lí. vạn tín bất trực nhất bôi thủy...”

Lý Khánh An nhanh chân đi về phía trước cười nói: “Thái Bạch huynh, đã lâu không gặp.”

Lý Bạch liếc hắn một cái bỗng cười to: “Hóa ra là Lý Tướng quân, ngươi đến thật đúng lúc, chúng ta lại ngồi cược rượu!”

Khánh An cười nói với tiểu nhị: “Hãy mang cho ta một vò rượu tốt nhất!”

Tiểu nhị lập tức mang một vò rượu thượng hạng từ góc nhà đến. Khánh An nhận qua đổ đầy chén cho minh. Hắn bưng bát lên ừng ực nốc cạn rồi lại đặt mạnh bát xuống bàn nói: “Đến lượt ngươi rồi!”

Minh Châu khẽ kéo tay áo hắn nhỏ giọng nói: “Thất Lang, hắn đã uống nhiều rồi, không thể uống được nữa!”

“Ta biết!”

Khánh An cười mỉm mỉm nhìn Lý Bạch: “Thế nào? Hôm nay còn muốn cược với ta nữa không, hay là hai hôm nữa hãn cược?”

Lý Bạch đờ người nhìn bát rượu, bỗng dung,hắn cũng bưng bát lên nốc ừng ực. Đợi khi đã nốc cạn, hắn cũng đặt mạnh bát xuống bàn: “Ngon! Rượu ngon! Sảng khoái!”

Hắn cứ nghiêng nghiêng ngã ngã đi về hướng cầu thang, không ngờ vừa đi được vài bước đã bủn rủn chân tay té nhào xuống.

Phen này cả tiểu nhị cũng đửng ngồi không yên. chạy vội lên kéo hắn: “Khách quan, người còn chưa trả tiền rượu! Không thể ngủ được!”

“Hãy để hắn ngủ thôi!”

Lý Khánh An rút một tấm danh thiếp ra đưa cho tiểu nhị: “Hãy thuê một chiếc xe ngựa đưa hắn đến Đoàn Luyện Doanh cửa Bắc cho ta, tiền rượu của hắn ta sẽ trả.” Truyện "Thiên Hạ "

Sau khi đưa Lý Bạch đi, hắn và Độc Cô Minh Châu chọn một chỗ gẫn cửa sổ ngồi xuống. Vừa ngồi xuống hắn vừa rót một ly rượu cho nàng cười nói: “Nàng nói thật, có phải tự trốn đến đây?”

Mặt nàng đỏ bừng nói: “Cũng không hẳn là thế. năm mới cha không về nhà, mẫu thân rất nhớ cha. ta bèn nói sẽ mang thư đến cho cha, xong bèn đến đây.”

“Tỷ tỷ ngươi thế nào rồi? Có còn đi làm thơ cùng bọn Quàng Bình vương nữa không?”

“Ai! Đừng nhắc nữa, tỷ tỷ đang giận bọn họ! Bọn họ đã hai lần mời đều bị tỷ tỷ từ chối. Tố phụ cũng lại đang lo việc thân sự của tỷ.”

Khánh An cầm ly rượu lên. bình thán nói: “Vậy có tìm được người thích họp chưa?”

“Tỷ tỷ hình như không có tâm trạng này, tổ phụ mời cả Thám hoa khoa cử kỳ này đến nhà dùng cơm, tỷ tỷ cả gặp cũng chà gặp, khiến tổ phụ tức aiận vô cùng.”

“Vậy còn ngưoi? Cám thấy vị Thám hoa đó thế nào?”

Cô nàng bĩu môi. “Hai mắt luôn hướng thẳng về phía trước, quy quy cử cừ. đầy miệng người xưa đã dậy,ta chà thích chút nào.”

“Ha ha! Tỷ tỷ ngươi không phải thích người như thế sao?”

“Ai nói? Tâm tư tỷ tỷ huynh căn bàn chả hiểu gì cà.”

Nàng vừa uống một ly rượu, hai má đỏ hây, bỗng dung nàng lại e thẹn đáp: “Tổ phụ nói. năm sau sẽ lo hôn sự cho ta.”

“Việc tốt đấy chứ! Chứng tỏ ngươi đã lớn rồi, có thể gả chồng được!”

Hắn lại nốc cạn một ly nhìn nàng cười nói: “Sao ta cảm thấy ngươi cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ con.”

“Nói bậy!” Nàng cắn môi. khẽ nói: “Ta đâu phải trẻ con, người ta đã lớn hoàn toàn. Mầu thân ta năm mười lăm tuổi đã lấy cha ta.”

Hắn lại rót thêm một ly cho nàng, hắn ghẹo: “Ngươi giờ đã vậy lấy chồng rồi à? Có phải đã có nhắm được đức lang quân nào rồi đúng không?”

“Thất Lang, huynh...” Hai má nàng xấu hổ đỏ bừng, nàng lại cầm ly lên nói dỗi: “Huynh còn dám trêu ta. ta sẽ dùng rượu tạt lên người huynh!”

“Được! Được! Ta khôngtrêu nữa!”

Khánh An vội cầm ly lên cười nói: “Vì chúng ta cùng gặp nhau tại noi đất khách quê người này, cạn chén này!”

“Vậy còn được!” Minh Châu bôn ba vài ngàn dặm đến đây chính là để gặp Lý Khánh An một mặt. Hôm nay cuối cùng nàng cũng được toại nguyện, trong lòng vui mừng khôn xiết, bèn cầm ly rượu lên nốc cạn.

“Thất Lang, huynh biết không? Kinh thành xày ra rất nhiều việc, còn nữa. huynh có thích kiêu trang điêm Nhân diện đào hoa mới nhất này của ta không?”

“Ta rất thích! Ừ! Rất tân triều, khiến người khác nhinmà không rời mắt được!”

“Minh Châu, hãy kể cho ta nghe việc của Trường An đi. Thứ nhất là mã cầu đại sái. Ta nghe nói cuối cùng đội An Tây đoạt quán quân, là thật chứ?”

“Tức nhiên là thật, ti số 7:3, đánh bại đội mã cầu Sóc Phương giành ngôi quán quân. Đội An Tây các huynh trong buổi yến tiệc mừng công còn mời cả ta đi. Đúng rồi! Ta còn gặp được cả Như Thi Như Họa và Tiểu Liên của ngươi nữa!”

Minh Châu chí cha chí chóe như một con khách. Miệng lười nàng lanh lợi, tất cả chuyện nóng hổi vừa xảy ra tại Trường An qua miệng nàng đều được sinh động tái hiện. Lý Khánh An nằm thư thái trên tấm đệm mềm vừa uống rượu vừa nghe giọng nói thánh thót của nàng kể chuyện, mà trong lòng đầy nỗi ấm áp và vui mừng của kè tha hương gặp cố nhân.

“Ha ha! Bọn họ thế nào?”

“Bọn họ đều rất nhớ huynh, ta thích nhất là Như Họa. Ta còn dạy nàng ấy hóa trang, đợi huynh về nhất định sẽ được một phen kinh hoảng.”

“Vậy còn Như Thi? Ngươi không thích nàng ấy ư?”

“Đương nhiên thích! Chỉ là ta lại thấy nàng ấy tính cách giống tỷ ta quá!”

“Sao lại thế được? Tỳ ngươi cứ lạnh lùng thế nào, toàn từ chối lòng tốt của người khác!”

“Đấy là do huynh không hiểu tỷ, kỳ thực tỳ rất dịu dàng.Thất Lang, đợi ngươi về Kinh Thành mời tỷ đi chơi, tỷ nhất định sẽ nhận lời!”

Khánh An cười cười, lại nốc thêm ly rượu hỏi: “Còn có việc gì hay ho không?”

Cô nàng nghĩ ngợi một lúc: “Đúng rồi! Ba vị tỷ tỷ của Quỷ phi đều được phong Quốc phu nhân. Đại tỳ là Tần quốc phu nhân, nhị tỷ là Hàn quốc phu nhân, tam tỷ Dương Hoa Hoa là Quắc quốc phu nhân. Còn hai huynh đệ Dương gia, Dương Kết và Dương Cảo đều được làm quan cao. Trong Kinh Thành giờ xung họ là ngũ Dương, suốt ngày hoành hành bá đạo, ngạo mạn chết được. Thất Lang, huynh có nghe ta nói chứ?”w

Lý Khánh An đang thổn thức, hắn không ngờ Dương Hoa Hoa nhanh thế đã được làm Quắc quốc phu nhân nhanh đến nhường này. Liệu Cao Lực Sĩ có còn nhớ hắn đã lờ lời lần trước? Điều này đúng là rắc rối. “Thất Lang, huynh sao thế?”

Hắn thế mới hoàn thân lắc đầu nói: “Không có gì, ngưoi tiếp tục đi!”

Nàng bặm môi nhỏ giọng hỏi: “Thất Lang, ta thấy hình như huynh có thành kiến với tỳ tỷ ta, có phải huynh vẫn giọng tỷ lần trước xem mất không?”

“Ngưoi nghĩ nhiều quá. ta có thành kiến gì với cô nương ấy đây? Chỉ là tính ta và cô nương ấy khônạ hợp nhau, cũng chả có gì để nói. Minh Châu, đợi hai năm nữa. khi ngươi lớn lên sẽ hiếu ý ta.”

Cô nàng lại biểu môi, có vẻ không vui cho lắm: “Hai năm nữa tỷ tỷ đã lấy chồng rồi, có hiêu thì cũng còn ích lợi chi?”

Khánh An vội cười đánh trống lảng: “Như Thi, Như Họa có còn đang học đàn không? Ý ta là có danh sư chỉ bào bọn họ chứ?”

Minh Châu nghĩ nghĩ một lúc, lại nói: “Hình như có, lần trước lúc ta ghé chơi, Tiểu Liên nói bọn họ đi học đàn, hình như là học của một nữ tiên sinh họ Khương.”

“Đúng rồi. còn một việc rất quan trọng, có liên quan đến huynh.”

“Việc gì?”

“Nghe Tiểu Liên nói, vị Quắc quốc phu nhân kia đến tìm ngươi mấy lần. nghe nói ngươi đi Dương Châu, ả có vẽ không vui cho lắm. nói ngươi cố ý tránh mặt. Thất Lang, đừng nói huynh có quan hệ gì với ả ta nhé!”

“Ta và nàng ấy chả có can hệ gì cả!”

“Ta cũng nghĩ thế, à làm sao xứng đáng với huynh!”

Gánh nặng trong lòng nàng cuối cùng cũng được hạ xuống. Cô nàng vươn dài chiếc eo thon của mình, lại nâng cốc lên cười hì hì nói: “Khó khăn lắm tổ phụ không có mật, ta mới có thể tự do uống rượu. Ai! Ở Dương Châu thích thật, ta cũng chả muốn về Trường An nữa!”

Rượu vừa cham môi đã bị Lý Khanh An giật phắt đi.

“Tổ phụ ngươi không có mặt. không có nghĩa ngươi được tùy tiện uống rượu. Ản cơm xong, ta sẽ đưa ngươi về!”

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>