Chương 268

Thiên Hạ
Chương 268 : Phong vân hoạn biến (Hạ)
gacsach.com

“Khốn nạn!”

Dương Quốc Trung nện mạnh một quyền xuống bàn: “Tại sao các ngươi lại không bắt lấy hắn!"

Long võ tướng quân Mã Hưu Quân và Kim Ngô Vệ tướng quân Đặng Duy đều xấu hổ mà cúi đầu xuống: “Dương thượng thư, chúng tôi đã cố hết sức mình rồi, quả thật đã đi chậm một bước, hắn đã trốn thoát rồi.”

“Trốn thoát! nhưng mà ta ở chung quanh phú của hắn đặt đầy mật thám, hắn làm sao mà trốn?”

Dương Quốc Trung tức giận đến vỗ bàn ‘Rầm! Rầm!’, tên Hình Tể này là mấu chốt quan trọng trong toàn bộ kế hoạch của hắn. kế hoạch hoàn mỹ như vậy, làm sao mà có sơ hở chứ?

“Mật thám đâu? Gọi hết thảy bọn họ tới đây cho ta, bọn người này ăn phân mà lớn lên hay sao?”

Dương Quốc Trung đã mau mất hết lý trí rồi, từ khi bọn họ bắt lấy Nhâm Hải Xuyên đến khi xuất binh đi bắt Hình Tể, khoảng thời gian đó cách xa nhau còn không đến nửa canh giờ, Hình Tể làm sao lại đào tẩu chứ.

“Thượng thư bớt giận, trong phủ của tên Hình Tể này có đường ngầm, nối thẳng đến trăm bước ở ngoài, mật thám thì không biết được, cho nên hắn có thể đào tẩu, điều này không thể trách các thám tử được.”

“Thế ai đi đưa thư vậy, chẳng lẽ người đưa thư cũng là chui đường ngầm đi vào sao?”

Tiếng nói của Dương Quốc Trung vừa dứt, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn trừng trùng vào phía ngoài đại sảnh đường. Sau một lúc lâu, hắn lại là nện mạnh một quyền xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thôi Quang Viễn, tên khốn nạn ngươi, dám cả gan phản bội ta!”

Hắn vừa mới nhớ tới. Thôi Quang Viễn từng nói với mình. Hình Tể từng có ân huệ với hắn. tại sao bây giờ hắn mới nhớ ra chứ.

“Dương thượng thư. hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Long võ tướng quân Mã Hưu Quân hỏi.

“Còn có thể làm gì bây giờ? Hãy lục soát toàn thành cho ta. nếu còn không được thì treo giải thưởng vạn kim, bất luận như thế nào cũng phải tìm cho được người này!”

Dương Quốc Trung vừa dứt lời. bên ngoài liền truyền đến một giọng nói: “Dương thượng thư. không cần lục soát toàn thành, cũng không cần treo giải thưởng, ty chức biết hắn ở nơi nào.”

Chỉ thấy Lệnh Hồ Phi từ bên ngoài đi vào, Mã Hưu Quân và Đặng Duy cùng nhau khom người thi lễ, Lệnh Hồ Phi đáp lại lễ của bọn hắn, khẽ cười nói: “Sự việc ngoài ý muốn hôm nay ta cũng đã phòng bị tới rồi. cho nên ta biết Hình Tể ở nơi nào?”

Dương Quốc Trung mừng rỡ, vội vàng tiến lên nói: “Xin tiên sinh nói mau. tên đạo tặc này ẩn nấp ở nơi nào?”

Lệnh Hồ Phi gật gật đầu bèn nói: “Lúc ấy ta liền biết, nếu Hình Tể trốn chạy, hắn nhất định sẽ trốn chạy tới phủ của Vương Hãn. để được che chở. cho nên ta ở bên cạnh phủ đệ của Vương Hãn sắp đặt hai viên mật thám, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta. Hình Tể chạy trốn tới phù đệ của Vương Hãn. chỉ tiếc ta sắp đặt quá ít người tại đó, nếu không ngay tại đó đã có thể chặn được hắn rồi.”

“Vậy bây giờ chúng ta hãy đến phũ của Vương Hãn đòi người!” Dương Quốc Trung hưng phấn nói.

“Không! Hắn đã bị đưa ra khỏi thành rồi, một người trở về bẩm báo, một người khác đi bám theo phía sau. nhưng nếu ta đoán không sai, hẳn là được đưa đến trang viên ở ngoài thành của Vương Hãn. Việc mà Dương thượng thư phải làm. chính là phải ngay buổi tối hôm nay ra khỏi thành, nhất định phải ở trước lúc Vương Củng kịp phản ứng lại mà bắt được hắn.”

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng trống báo đóng cửa thành, Dương Quốc Trung lập tức đưa ra quyết định, nói với Kim Ngô Vệ tướng quân Đặng Duy: “Đặng tướng quân. Kim ngô Vệ của ngươi không hề chịu sự hạn chế của cửa thành, ngươi có thể dẫn năm trăm kỵ binh ra khỏi thành, bất luận như thế nào, phải bắt được Hình Tể về đây cho ta.”

“Thuộc hạ tuân lệnh!”

Đặng Duy thi lễ xong, đi nhanh ra phía ngoài, lát sau. năm trăm kỵ binh Kim Ngô Vệ nhanh như điện chớp lao về phía mình Đức Môn mà đi. giống hệt một trận cuồng phong thổi qua mặt đường.

Trang viên của Vương Hàn năm ở phía tây bắc thành Trường An. là một tòa đại trang viên chiếm gần năm nghìn mẫu. có đến hơn hai trăm hộ nông dân. Bên cạnh trang viên là một con sông nhỏ, cách đó không xa là một mảnh rừng cây dày đặc, vùng này nguồn nước đầy đủ. đất đai phì nhiêu, vẫn luôn là những thửa ruộng tốt cho sản lượng cao. Ngoài trang viên của Vương Hãn ra. phụ cận còn có hai đại trang viên của Trần Hi Liệt và Dương Thừa Căng. nông dân cày ruộng nơi này gần như đã mất hẳn rồi, tất cả hộ nông đều làm tá điền cho bọn quyền quý tại Trường An, phụ nữ thì vào thành đi tìm việc làm. kiếm chút đỉnh tiền trợ cấp cho gia đình.

Trang viên của Vương Hãn không có tường vây, ruộng vườn rộng lớn mênh mông mà mắt không nhìn xuể. ở khu vực ven rừng có một tòa nhà gồm ba tầng lầu. sau lưng là mấy nhà kho lớn chứa lương thực, nơi này thì lại có một vòng tường vây, vây lấy quanh tòa nhà và kho lương thực.

Trong nhà thấp thoáng có ánh lửa hiện ra. Hình Tể đứng phía trước cửa sổ tại lầu ba. yên lặng nhìn màn đêm bên ngoài. Hắn năm nay khoảng bốn mươi tuổi, dáng người rất cao lớn khỏe mạnh, hắn xuất thân bần hàn. cha mẹ mất sớm. từ nhỏ đã lưu lạc ở đầu đường xó chợ tại Trường An. năm mười ba tuổi khi đến một võ quán học võ, học được một thân võ nghệ. Hắn chính là nhờ vào thân võ nghệ này, từng bước từng đánh ra một gia nghiệp đến vạn quan, cũng đánh ra một tiếng tâm hào hiệp trượng nghĩa.

Ngày mai chính là ngày mừng sinh nhật tuổi bốn mươi của hắn. người một khi đã đến tuổi trung niên, vốn định giảm đi tính tranh cường háo thắng. mà hưởng thụ nhân sinh một cách thanh nhàn, không ngờ một tai họa bất ngờ ập đến khiến cho hắn có nhà cũng không dám quay về. đối phương dẫn nhiều binh sĩ như vậy đến bắt hắn. hắn cũng mơ hồ đoán được, chỉ e sự việc này có liên quan đến nhà họ Vương. nếu không, một nhân vật thấp bé như hắn. thì đâu cần chỉ đến đông người rắc rối như vậy làm gì?

Tâm trạng của Hình Tể thật sự rất nặng nề, hắn đang suy xét nơi mà hắn có thể đến được, Trường An thì đã không thể trở về rồi, tốt nhất là ngày mai chạy tới Hàm Dương, hắn có gửi tại một quỹ phường nơi đó hai ngàn quan tiền, có thể lấy ra trước để đến nương nhờ người cậu tại Lũng Hữu. chờ cho chuyện này qua đi rồi thì sẽ đón vợ con ra. hắn âm thầm quyết định chủ ý như thế, trời vừa sáng thì sẽ đi ngay.

Bỗng nhiên, phương xa truyền đến tiếng chó sủa ỏm tỏi. vô số con chó trong bóng đêm sủa điên loạn, trong lòng hắn phút chốc cảnh giác hẳn lên. nếu như không có một đám người đông đi tới. là không thể nào có nhiều con chó cùng lúc kêu như vậy, hắn lao đến trước cửa sổ nhìn về phía bóng đêm. thị lực của hắn rất mạnh, chỉ thấy ngoài xa hai dặm trên quan lộ thấp thoáng có một bóng đen dài dài đang nhanh chóng di động, trên bóng đêm thấp thoáng phản chiếu lóe sáng.

“Áo giáp!”

Hình Tể chợt kịp phản ứng ngay, chỉ có áo giáp mới phản sáng trong bóng tối, đây là quân đội đến bắt hắn đây mà. hắn cơ hồ là không chút nghĩ ngợi mà phá cửa sổ nhào vào, từ lầu ba nhảy đến trong viện, lăn một vòng trên mặt đất. vung đao nhỏ trong ủng ra. cắt đứt sợi dây cương cột trên cọc gỗ, hắn trở mình lên ngựa, cắm phạch một đao trên mông ngựa. con ngựa đau đớn. từ trong cửa lớn nhảy lên xông ra. chạy như điên về phía bờ ruộng.

Năm trăm kỵ binh Kim Ngô Vệ đến bắt hắn dưới sự dẫn đường của một viên mật thám, đã đến nơi cách nơi ẩn náu của hắn chưa đầy một dặm. tướng quân Đặng Duy đột nhiên thấy một người cởi ngựa từ trong viện xông ra. hắn lập tức sực phản ứng. đây nhất định là nhân phạm đào tẩu. hắn lập tức vung đao thét to: “Bắt lấy tên này, thưởng tiền nghìn quan!”

Các kỵ binh Kim Ngô Vệ bỗng chốc ai nấy tranh giành xô đẩy nhau, rượt đuổi ráo riết về phía Hình Tể, mấy trăm kỵ binh và một tên đào phạm đang chạy thục mạng trong ruộng đất ươm mầm. tiếng la thét vang khắp trời đêm. Hình Tể thấy phía trước là một mảnh rừng cây, hắn quay đầu ngựa, xông đến rừng cây, y như một kẻ điên vậy, xông vào rừng cây. năm trăm Kim Ngô Vệ lập tức chia ba đường bọc đánh, từ ba hướng bao vây hắn.

Lúc Hình Tể xông ra rừng cây, hắn mới phát hiện mình đã phạm sai lầm lớn. giảm tốc độ trong rừng cây lại. còn kỵ binh vòng đường đuổi theo đã tiến tới rồi, cách hắn càng lúc càng gần. đã không tới sáu mươi dặm rồi. một con sông nhỏ ở trước mặt đột nhiên chắn ngang, chặn lại đường đi của hắn.

Cũng vào lúc này, tướng quân Đặng Duy trương cung cài tên. nhắm thẳng hắn một tên vọt tới. tiếng dây cung vang lên. một tên trúng thẳng vào sau lưng của Hình Tể, hắn cả người lẫn ngựa bay thăng vào giữa sông.

“Bắt lấy hắn! Phải bắt sống!” Đặng Duy lớn tiếng hô lớn. không ngừng kéo lấy dây cương nhìn về tứ phía giữa lòng sông, người đang ở đâu?

“Tướng quân, ở chỗ kia!”

Một viên binh sĩ đột nhiên nhìn thấy được mục tiêu. Hình Tể đã bò lên bờ, một tay ôm lấy trường tiễn trên vai phải, loạng choạng chạy về phía trên bờ, xa xa thấp thoáng.

Trong quân doanh. Hình Tể cởi trần thân trên quỳ trên mặt đất. một viên quân y đang dùng dao nhỏ sắc nhọn, cẩn thận dùng dao lấy đi mũi tên trên vai trái ra. ở phía trước hắn. Lý Khánh An ngả người trên một cái ghế thái sư thoải mái. ánh mắt lãnh đạm nhìn vào nam tử trước mắt.

Hình Tể sắc mặt trắng bệch, răng nghiến đến vang lên kèn kẹt, cơn đau mãnh liệt làm cho mồ hôi trên trán hắn lăn xuống từng giọt to tròn, nhưng hắn lại không hó hé tiếng nào, Lý Khánh An bất giác gật gật đầu. người này quả là một trang hảo hán cứng rắn. Hình Tể bỗng ư lên một tiếng. mũi tên từ trên đầu xương khoét ra ngoài. quân y lập tức đắp thuốc cầm máu cho hắn. và dùng mảnh vải băng bó lại.

“Xong rồi!”

Quân y cắt đứt mảnh vải. đứng dậy cười nói: “Đầu tên không độc. chỉ thương một chút xương cốt. dưỡng một tháng là có thể lành lặn như xưa.”

Hình Tể thở hổn hển thật vội, dập đầu lạy Lý Khánh An một cái: “Tiểu nhân cảm tạ ơn cứu mạng của đại tướng quân, thề sẽ ghi lòng tạc dạ. đợi sau này sẽ báo đáp.”

Lý Khánh An khẽ khoát tay nói: “Nói tiếp những lời ban nãy, Thôi Quang Viễn đưa thư cho ngươi rồi. ngươi lại chạy thoát thế nào?”

“Vâng!”

Hình Tể chịu đựng từng cơn đau trên bả vai, tiếp tục nói: “Vốn dĩ tiểu nhân còn muốn dẫn theo thê nhi cùng đào tẩu, nhưng đã không kịp nữa. một đoàn quan binh bao vây khắp phủ đệ của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ đành chạy trốn từ địa đạo, đường địa đạo này là tiểu nhân mất thời gian mười năm đào khoét, dài khoảng trăm bước, dự phòng khi cứu cấp, không ngờ hôm nay quả thật đã dùng tới.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó tiểu nhân đã chạy đến phủ đệ của em trai Vương Củng là Vương Hãn. để xin che chở, hắn lập tức đem tiểu nhân đến trang viên ngoại thành, không ngờ bị người ta theo dõi. quan binh ban nãy lại tiếp tục truy bắt. tiểu nhân liều mình tẩu thoát, may mà có đại tướng quân cứu giúp.”

Lúc này ngoài trướng vọng lại tiếng bẩm báo: “Đại tướng quân, ngoài doanh có người của Kim Ngô Vệ, bọn họ đến đòi đào phạm.”

“Nói cho bọn họ biết, không có đào phạm!”

“Chúng thuộc hạ nói rồi, bọn họ không tin. nhất định bắt chúng ta phải giao ra.” “Hừ! Dám bắt nạt quân An Tây ta sao?”

Lý Khánh An lạnh lùng lệnh nói: “Không cần dài dòng với bọn họ, điều ba trăm cung nỏ thủ dàn trận, trong năm mươi bước giết chết ngay không bàn cãi!”

“Vâng!”

Binh sĩ đi rồi. Lý Khánh An mỉm cười, lại hỏi Hình Tể nói: “Ngươi chạy trốn tới phủ Vương Hãn. hắn nói như thế nào?”

“Vương lang trung nói, đây là Dương Quốc Trung phải diệt trừ đại ca hắn. mượn vụ án ám sát Đệ vương gây chuyện, giá họa cho tiểu nhân, cuối cùng lôi ra huynh đệ Vương thị, tên Dương Quốc Trung này hung hãn ác độc, quả thật là rất lợi hại!” Hình Tể nghiến răng nghiến lợi nói.

Lý Khánh An nhẹ nhàng lắc đầu. cười nói: “Đây không phải Dương Quốc Trung lợi hại. hắn nghĩ không ra thứ thủ đoạn này, đây là chủ ý của quân sư hắn Lệnh Hồ Phi. bao gồm việc bám đuổi theo ngươi ráo riết không buông tha cũng nhất định là sự an bài của hắn. hơn nữa bọn họ không chỉ muốn đối phó với Vương Củng, mục tiêu cuối cùng còn phải diệt trừ Lý Lâm Phủ.”

“Lý tướng quốc!” Hình Tể ngây ngẩn cả người, một tên tiểu tốt như hắn lại gây ra một cơn phong ba lớn như vậy.

Lý Khánh An đứng lên. chắp tay ra sau đi được mấy bước, việc này nhìn có vè không liên quan với hắn Lý Khánh An. thật ra không phải vậy, rất có liên quan với hắn. Vương Củng là người kế thừa của Lý Lâm Phủ, nếu như trừ khử Vương Củng, cũng xem như trừ khử Lý Lâm Phủ rồi, lúc đó, Dương Quốc Trung là một đàng một mình một cõi, hắn liền có thể ung dung đối phó với mình, nhưng nếu như mình ở trong triều có một nội ứng, bèn có thể kiềm chế Dương Quốc Trung lại, Lý Lâm Phủ đã suy sụp rồi, có thể thấy Lý Long Cơ cũng không yên tâm Dương Quốc Trung một mình nắm giữ chính quyền, vì vậy phải nâng đỡ Vương Củng để đối kháng với hắn, đây là thuật để vương của Lý Long Cơ, đây cũng là cơ hội của hắn Lý Khánh An. mình và Vương Củng liên minh, là hoàn toàn có thế đối kháng với nhóm người Dương Quốc Trung, An Lộc Sơn.

Nghĩ đến đây, Lý Khánh An lại bất giác liếc nhìn Hình Tể, quan hệ giữa mình và Vương Củng trước giờ không tồi, bây giờ lại có thêm người này, người này chính là một chiếc cầu nối giữa hắn và Vương Củng.

Lý Khánh An mỉm cười nói với Hình Tể: “Hình tiên sinh yên tâm. có Lý Khánh An ta ở đây, thì Dương Quốc Trung đừng hòng đụng đến một cọng lông của tiên sinh, tiên sinh cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi! Truy binh ta sẽ thay tiên sinh đuổi đi.”

Hình Tể đang thấp thỏm bất an, không biết Lý Khánh An sẽ xử lý hắn thế nào, hắn biết quan hệ giữa Lý Khánh An và Kim Ngô Vệ xưa giờ không tốt, nhưng bây giờ là việc đại sự, Lý Khánh An lại chịu vì mình mà đắc tội với Kim Ngô Vệ sao? Nhưng một câu nói của Lý Khánh An. thoáng chốc đã làm cho mây đen trong lòng hắn tan biến đi. hắn kích động đến dập đầu hai cái ầm ầm: “Tạ ơn cứu mạng của đại tướng quân.”

“Đi đi!” Lý Khánh An ra hiệu mắt với thân binh, thân binh dìu Hình Tể dậy, khoác một chiếc áo cho hắn. dẫn hắn đi ra ngoài.

Hình Tể vừa đi, Lý Khánh An tùy tay lấy cung tiễn lại, sải bước lớn đi về hướng ngoài doanh trướng.

Trước cửa doanh ánh lửa bập bùng, năm trăm kỵ binh Kim Ngô Vệ ở ngoài xa trăm bước vẫn chưa chịu bỏ đi, trong năm mươi bước, hai con chiến mã đã ngã đất chết tươi, kỵ binh thọ thương đã chạy trở về. đây là sự trừng phạt của quân An Tây đối với ké vượt ranh giới.

Đặng Duy nhìn chăm chăm đại doanh quân An Tây, lòng nóng như lửa đốt. hắn biết mình không đủ khả năng gây với quân An Tây, ở phía đối diện, giữa hàng rào quân doanh, bóng người dày đặc, đó là quân An Tây ba trăm cung nỏ thủ trận địa sẵn sàng, vừa rồi hai viên quan quân nóng này tiến lên la mắng, kết quả hai con ngựa bị bắn chết, hai viên quan quân cũng bị thương, Đặng Duy trong lòng hiểu rõ. đây kỳ thực là quân An Tây đã thủ hạ lưu tình, nếu không, hai viên quan quân chỉ còn đường chết.

Nhưng vụ án Hình Tể sự việc trọng đại, hắn trở về sẽ không thể nào giao phó được với Dương Quốc Trung, bây giờ hắn cũng không biết nên làm thế nào rồi, chỉ đành kéo được thêm một khắc hay một khắc.

Đúng lúc này, trong quân doanh bỗng nhiên truyền đến một sự xáo động nhỏ, loáng thoáng có thể nghe thấy có người đang gọi đại tướng quân. Đặng Duy lòng chợt thắt lại. đây là Lý Khánh An đã đi ra rồi.

Nhưng cửa lớn quân doanh vẫn còn chưa mở, hắn chỉ thấy mấy người đi lên trên tháp gác, có người đang la to: “Đại tướng quân mời thủ lĩnh Kim Ngô Vệ tiến lên nói chuyện.”

Đặng Duy lập tức giục ngựa tiến lên. trên ngựa ôm quyền thi lễ nói: “Kim ngô vệ tướng quân Đặng Duy tham kiến Đại tướng quân!”

Trên tháp gác, Lý Khánh An nhận ra người này, năm xưa lúc thành lập Tuần tra doanh, tên Đặng Duy này là Phó thủ của doanh trại Kim Ngô Vệ kia. bây giờ hắn đã thăng chức làm tướng quân rồi.

“Thì ra là Đặng tướng quân, nhiều năm không gặp rồi, chúc mừng Đặng tướng quân đã vinh quang thăng chức.”

Ngữ khí của Lý Khánh An rất điềm đạm. rõ ràng là lời nói vu vơ qua loa.

“Đa tạ Đại tướng quân, đêm nay đến quấy rầy quý quân cũng là bất đắc dĩ. chúng tôi truy tung một tên tội phạm quan trọng của triều đình, hắn là người bị tình nghi trọng đại trong vụ án ám sát Đệ vương, hắn trốn vào quân doanh quý quân, mong rằng Đại tướng quân trả lại cho chúng tôi.”

“Ý của Đặng tướng quân là. Chúng tôi bao che trọng phạm triều đình?”

“Không! Không! Không! Ta không có ý này.”

Đặng Duy cuống quít giải thích nói: “Là yếu phạm trốn vào quân doanh quý quân.”

“Vậy các ngươi là tận mắt chứng kiến hắn đi vào quân doanh của ta?” Khẩu khí của Lý Khánh An trở nên nghiêm khắc hẳn lên.

“Cái này..Đặng Duy có chút chột dạ. vấn đề chính là ở đây, bọn họ tìm cầu chậm đi một bước, không tận mắt chứng kiến Hình Tể đi vào quân doanh.

“Điều này quả thật không tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn từ trong lòng sông chạy ra. chúng tôi men theo vết nước dọc đường đuổi đến quân doanh.”

“Vết nước? vết nước ở đâu?”

vết nước đã khô rồi. bất kỳ vết tích nào đều không có, không có chứng cứ thì bất kỳ lời giải bày nào cũng là yếu ớt bất lực, Đặng Duy đành cắn răng nói: “Đại tướng quân, đây là vụ án do Dương thượng thư đích thân xử án. quả thật sự việc hệ trọng, việc này không liên quan đến đại tướng quân, hi vọng đại tướng quân hiểu rõ điểm này.”

Lý Khánh An bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to: “Hay cho một cái Dương thượng thư đích thân xử án, vụ án này có liên quan đến Dương Quốc Trung sao? Ta chỉ nghe nói vụ án này là Kinh triệu doãn Vương Củng chủ quản, ngươi lại lôi Dương Quốc Trung ra để đè ta.”

Lý Khánh An thu tiếng cười lại rồi lạnh lùng nói: ‘Ta cho ngươi thời gian một chén trà. hoặc là lấy ra ý chỉ của thánh thượng, hoặc là rời khỏi cho ta, nếu không các ngươi chính là đến tìm đến gây chuyện, thì đừng trách Lý Khánh An ta vô lễ.”

“Đại tướng quân...”

Đặng Duy vội vàng hô to, nhưng Lý Khánh An đã không có tiếng động, hắn muôn vàn bất đắc dĩ. lại giục ngựa quay trở lại, trong lòng rối như tơ vò, hắn chợtt nhìn nhìn sắc trời, mới đến canh một. cách trời sáng còn một khoảng rất lâu. làm sao bây giờ? Là tiếp tục chờ đợi. chờ Dương Quốc Trung đến, hay là rút đi, hắn khó xử hai bề.

“Đặng tướng quân, thời gian một chén trà đã đến. lấy thánh chỉ đến đây đi!” Ngoài trăm bước vọng lại tiếng của Lý Khánh An.

Đặng Duy thở dài, gắng gượng hô lên: “Đại tướng quân, chuyện này không có kinh động Thánh Thượng.”

“Hừ! Không có ý chỉ, Kim Ngô vệ các ngươi lại dám tự tiện ra khỏi thành? Đây rõ ràng là bắt nạt quân An Tây ta rồi.”

Tiếng Lý Khánh An vừa dứt, tiếng dây cung vang lên, Đặng Duy cả kinh, hắn biết Lý Khánh An thần tiễn vô song, trong khoảnh khắc đá lửa điện xẹt này, chỉ thấy một bóng đen bổ nhào tới hắn với tốc độ nhanh như chớp giật không kịp bịt tai, hắn né mình không kịp, ‘crắc!’ một mũi tên bắn xuyên thủng mũ giáp của hắn. bay ra ngoài mấy chục bước, tên sắc quét qua da đầu của hắn. cơn đau rát bỏng, Đặng Duy sợ đến hồn bay phách lạc.

“Mũi tên này là để cảnh cáo ngươi. nếu ngươi không đi nữa, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi!”

Đặng Duy không còn đủ dũng khí để tiếp tục ở lại nữa: “rút!” hắn quay đầu ngựa là chạy, cả đoàn binh sĩ Kim Ngô Vệ theo hắn chạy đi như bay. thoáng chốc đã chạy sạch sẽ, trước cửa quân doanh bỗng chốc yên lặng trở lại.

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>