Chương 209

Thiên Hạ
Chương 209 : Minh Nguyệt thăm ngục
gacsach.com

Trong mật thất phủ Khánh vương, Dương Quốc Trung và Khánh Vương Lý Tông cùng cạn chén ăn mừng, Việc xảy ra hai ngày nay khiến hai người họ đắc ý vô cùng.

Dương Quốc Trung sắc mặt tưng bừng nói: “Xin điện hạ yên tâm, thái tử phen này bị phế truất đã thành định cục, Chiều hôm nay, thánh thượng mời thần đến ngự thư phòng, điện hạ đoán thử xem đã xảy ra việc gì? Ha ha! Người định nhậm mệnh cho thần làm chức Lại bộ Thương thư, cả gốc của Lý Lâm Phủ cũng bị đào lên.”

“Vậy ta xin chúc mừng Dương Thượng thư trước. Nào! Ta mời ngươi một ly đã.”

Hai người cạn ly nốc sạch ly rượu trong tay. Chốc chốc, Lý Tông lại nói: “Dương Thượng thư, không biết có thể xử tên Lý Khánh An kia trong ngục không, Ta thật sự hận thấu xương con người này.”

“Điện hạ, bây giờ thật không thể động hắn.”

“Vì sao?”

Dương Quốc Trung thở dài, nói: “Không biết là do sơ suất của thánh thượng hay do cố tình, Tất cả các chức của Lý Khánh An đều bị bãi miễn, nhưng vẫn giữ lại chức Ngự sử đại phu, Ta đoán thánh thượng giờ vẫn còn đang do dự chưa chắc chắn trong việc của hắn. ”

Lý Tông bất đắc dĩ, giận dữ nói: “Chỉ là hắn không chết, thì ta khó mà xuôi lòng được.”

“Điện hạ, thần thì cũng hận hắn không kém, nhưng giờ không nên để dây cà ra dây muống nữa, phải đợi thái tử bị truất phế hoàn toàn, chúng ta mới có thể động thủ, nếu không một khi bị thánh thượng phát hiện, thần chỉ e là được cái nhỏ mất cái to!”

“Cao! Quả thật cao tay!” Lý Tông dựng đứng ngón cái tán thưởng: “Dương Thượng thư quả không hổ danh là lòng tướng quốc, có thể nhẫn điều người thường không thể nhẫn, ta quả thật bội phục, Nào! Ta mời Thượng thư một ly, Sau này việc vào Đông Cung của ta còn mong Thượng thư chỉ bảo.”

“Nhất định! Nhất định!” Dương Quốc Trung lại nốc cạn, nheo mắt cười nói: “Có điều, chúng ta không thể giết Lý Khánh An quá gây chú ý, phải để hắn bất tri bất giác chết đi, như thế cũng có thể khả thi.”

...

Ngày hôm sau, cục thế trong triều vẫn gay gất, Ngự Sử Đài phát liền ba đạo đàn hạch, Hồng Lư Tự Thiếu khanh Mã Tri Lễ có vợ lẻ ở ngoài, bị đàn hạch miễn chức, Thiểm Châu Thái thú Vi Hoán bị nghi là nhận hối lộ lúc làm Thái thú ích Châu, bị miễn chứa vào Kinh thẩm tra, Khánh Châu Thái thú Từ Vân Sinh cường chiếm đất của dân, bị miễn chức tại chỗ, áp giải vào ngục.

Điều này nói rõ thái tử đảng đang bị triệt tiêu ngày càng triệt để, trong triều lòng người trên dưới bàng hoàng.

Sáng sớm, Độc Cô Minh Nguyệt dưới sự hộ tống của hai gia nhân, nàng đã cầm theo một chiếc giỏ to đến nhà lao Đại Lý Tự, Nhà lao Đại Lý Tự nằm ở trong Đại Lý Tự trong hoàng thành.

Thường dùng để giam những quan viên và gia quyến phạm tội, còn dân thường sẽ được giam giữ trong Kinh Triệu dục, Đại Lý Tự vào thời Chu Võ đã được mỡ rộng vài lần, dần dần thành nhà ngục trung ương quy mô khổng lồ như hiện nay.

Tuy chiêu thư chính thức phong Độc Cô Minh Nguyệt làm công chúa Minh Nguyệt vẫn chưa xuống, nhưng dẫu sao là trưởng nữ Độc Cô gia, thân phận cao quý, lại là cháu gái của Đại Lý Tự Thiếu khanh Bùi Mân, ngục thừa không dám qua loa, vội bẩm báo với Bùi Thiếu khanh đương thị sát lao ngục.

Bùi Mân là con của tiền tướng quốc Bùi Diệu Khanh, cháu của Bùi Khoan, vốn có thanh danh tốt, Hắn nghe tin Minh Nguyệt đến thăm ngục, không khỏi khó xử, Tuy Minh Nguyệt là cháu gái hắn, nhưng cũng không dễ nhận lời tùy tiện.

Đại Lý Tự không phải không cho thăm tù, nhưng chi hạn chế cho quan hệ thân thuộc, như vợ thăm chồng, con thăm cha... Tuy người người ở Trường An đều biết Minh Nguyệt và Lý Khánh An quan hệ gì, nhưng thân phận hiện nay của nàng đến thăm ngục vẫn không ổn.

Kỳ thực với quyền lực của Bùi Mân, hắn có thể chuẩn Minh Nguyệt vào thăm, nhưng giờ đang là thời khắc quan trọng của thế cục, với lại còn thăm một người có thân phận đặc biệt như Lý Khánh An, Hắn quả thật không dám tự tiện làm chủ.

Lúc này, ngục thừa nhỏ giọng nói: “Bùi Thiếu khanh, Lý Khánh An này từ đêm hôm trước đã bị bắt đến đây, một giọt nước chưa uống, nếu có bất trắc gì, bọn thuộc hạ quả thật không biết trả lời thế nào.”

Bùi Mân bỡ ngỡ: “Vì sao không cho hắn ăn uống?”

“Bọn thuộc hạ có cho, nhưng hắn không chịu dùng.”

Bùi Mân bỗng hiểu ra, đấy là Lý Khánh An trong lòng sợ người khác động thủ trong bóng tối, không dám dùng thức ăn trong ngục, hắn không lộ thanh sắc hỏi: “Hai đêm nay có tình hình gì không?”

Ngục thừa nhìn nhìn hai bên, thỏ thẻ bên tai hắn: “Đêm qua La ngục thừa trực, nghe nói Cát sứ quân một canh giờ đêm qua có đến, ở lại một lúc, bí mật nói điều gì với La Ngục thừa, cụ thể nói gì thuộc hạ cũng không biết.”

Bùi Mân cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc nói: “Vậy được, chỉ cho phép một mình cô nương ấy vào, nhưng không được quá lâu.”

Một lát sau, Độc Cô Minh Nguyệt dưới sự dẫn dắt của Ngưu Ngự thừa đã đi vào la của Đại Lý Tự, Phòng đặc biệt giam Lý Khánh An và Lư Hoán ở phía dưới tầng hầm, được xây bởi từng tàng đá xanh to, tất cả có tám căn phòng như vậy, Tầng tầng cửa ải đều bị canh gác nghiêm ngặt, thân phận của Minh Nguyệt đặc biệt nên không ai dám rà người nàng, lại có Bùi Thiếu khanh đi cùng, các sai ngục đều đề nàng dễ dàng vào.

“Két!” Khóa được mở, sợi dây xích to bằng cái bát được lấy xuống, từng cánh cửa sắt lớn lần lượt được mở ra, Minh Nguyệt đi xuống, tiếng đùng đùng của cửa sắt lại được đóng lại vẫn vang vảng sau lưng, nàng chỉ thấy một cơn choáng ngột,trước mặt nàng là một con thạch đạo sâu thãm thãm bất tận.

“Cô nương, xin hãy đi theo ta.”

Một tên sai ngục dẫn Minh Nguyệt đi xuống con thông đạo ẩm ướt ấy, hai bên vách đã toàn rong rêu bóng dày như những lớp vải nhưng dày dặn, Mỗi đi được mười bước hơn, trên vách lại có một ngọn đèn dầu, Ánh đèn như những nhánh mầm đậu yếu ớt, lí lắc tí tách lúc mờ lúc tỏa trên tường đá, khiến cho nơi này trông lại càng u ám quỷ quái hơn.

Minh Nguyệt một tay cầm giỏ, một tay dựa vào bờ tường từng bước đi xuống, Bỗng, nàng cảm nhận được có gì đấy vừa bò qua tay mình, làm nàng giật nảy mình, hoảng hốt rút vội tay về, Nàng phảng phất như còn nghe rõ tiếng xèn xẹt bò qua.

Nàng cảm giác nó đang bò qua chân mình, nhưng không biết được nó là gì, bỗng chốc làm nàng sợ hãi khiếp vía, Lúc này, họ đã đi đến tận cùng của thạch lao, Nơi đây lại bị một cánh cửa sắt dày dặn chắn lại, Sai ngục gõ gõ cửa, chỉ thấy một cửa sổ nhỏ được mở ra, Dưới ánh đèn mờ mờ kia, bộ mặt ghê tởm của lão sai ngục độc nhãn hiện ra. mặt lão đầy vết thẹo, giọng khàn khàn ú á hỏi: “Có việc gì?”

Sai ngục đựa một miếng lệnh bài bằng đồng ra nói: “Thăm ngục!”

Sai ngục lại quay đầu lại nhìn Minh Nguyệt nói: “Cô nương, Bùi Thiếu khanh đã đặc biệt dặn dò, bọn ta không dám rà người cô nương, hi vọng cô nương có thể nhanh một chút, đừng để bọn ta khó xử.”

Minh Nguyệt gật đầu, Một lát sau, tiếng ken két chói tai của cửa sắt được mở lại vang lên, mùi ẩm mốc khó chịu xộc thăng vào mũi, Minh Nguyệt không khỏi rùng mình, Nàng do dự một lúc rồi từ từ đi vào phòng lao tựa âm tào địa phủ kia.

Đi thẳng chừng hơn mười bước, lão sai ngục độc nhãn long dùng xích sắt gõ gõ lan can sắt dày.

“Số ba mươi lăm. có người đến thăm.”

Minh Nguyệt lúc này không kiềm nổi kích động trong lòng, nàng chạy ùa lên nắm lấy lan can sắt, giọng rung lẩy bẳy, trầm giọng hô hào: “Lý Khánh An!”

Trong phòng lao ẩm ướt và u ám, bốn bức tường rỗng tếch chỉ có đột một chiếc giường gỗ, và trê giường là tấm nệm rách nát, Nằm trên đấy là một người tinh thần íu xìu, nghe tiếng Minh Nguyệt, hắn đứng dựng dậy, Dưới ánh đèn âm u chiếu lên mặt, đấy chính là Lý Khánh An bị bắt ở Hàm Dương.

“Là nàng!?”

Trong lòng hắn đại hỉ, chỉ vài bước đã xông đến trước lan can, hắn nắm lấy tay nàng trìu mến hỏi: “Sao nàng lại đến đây?”

Minh Nguyệt nhìn hắn đầu tóc rối bù, mặt mày lấm lem, toàn thân chỉ có mỗi chiếc áo đơn màu trắng, lòng nàng đau như cắt, nước mắt không cầm được trải dài trên mặt.

“Không sao cả! Không sao cả!” Lý Khánh An vỗ vỗ tay nàng an ùi: “Bọn họ không dám động đến ta, ta còn là Ngự sứ đại phu! Hơn nữa, bên ngoài ta còn ba trăm thân binh, ai dám động đến một cọng tóc của ta, chắc là hắn chắn sống rồi.”

Hắn liếc nhìn chiếc giỏ trên tay Minh Nguyệt, cười nói: “Nàng mang đồ ăn cho ta đấy à?”

“ừm!” Minh Nguyệt vội rút khăn phủ trên giỏ ra, trong đấy là một hộp đựng thức ăn, bên cạnh là một bình rượu, Cai ngục mở hộp ra đưa thức ăn vào ô cửa sổ cho hắn, Minh Nguyệt cũng đưa hộp thức ăn và rượu vào.

“Đây là món do tự tay muội làm, huynh nếm thử.”

“Ha ha! Ta đói sắp chết rồi!”

Khánh An nhận qua hợp đựng thức ăn lại hỏi: “Bọn họ có kiểm tra chứ?”

“Muội nói chỉ là rượu và thức ăn, bọn họ liền không kiểm tra, bọn họ chi giở ra xem qua, không có động đến rượu và thức ăn.”

“Vậy được!”

Lý Khánh An ùng ục nốc cạn rượu, lại nhận lấy đũa, ngấu nghiến chiến đấu với thức ăn, Hắn âm ừ nói: “Ngon quá! Đây là món ngón nhất mà ta từng được ăn.”

Minh Nguyệt nhìn hắn có vẻ đúng là bị bỏ đói nhiều ngày, không khỏi xót xa: “Vậy đến tối, muội lại mang đến cho huynh.”

“Được, thế thì hay quá! Nàng nhớ mang cho ta một con gà quay nhé, thêm hai bình rượu nhỏ, Như thế, trừ khi họ một đao giết chết ta, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa, ha ha!”

Trong lòng Minh Nguyệt lo lắng vô cùng, nàng thấy sai ngục đã rời khỏi liền hỏi: “Huynh cần muội phải làm gì không?”

“Tạm thời không có.”

Nói đến đây, Lý Khánh An liếc nàng một phát, cười nói: “Cái tên vương tử Các La Lộc muốn cưới nàng làm vợ đã bị ta một tên bắn chết, nàng có vui không?”

Minh Nguyệt khẽ gật đầu, nhỏ nhẹ nói: “Minh Châu đã có nói cho muội biết.”

Mặt nàng đỏ ửng lên, nàng bỗng nhớ đến một việc, liền hỏi: “Minh Châu..

Vừa nhắc đến hai chữ “Minh Châu”, nàng đã thấy Lý Khánh An đang huơ tay với nàng, lập tức tinh ngộ ra.

Khánh An gật đầu khen ngợi, Lúc này, ngoài cửa có người đến hô to: “Được rồi! Thời gian thãm ngục đã kết thúc.”

“Ta biết rồi!”

Khánh An ăn nốt miếng thức ăn cuối cùng, xong hắn đưa bát đũa cùng hộp đựng thức ăn ra, Hắn rút một miếng ngọc trên người đưa nàng. cười nói: “Đây là vật do tồ tiên nhà ta đê lại. bây giờ ta sẽ tặng nó cho nàng, Nào! Để ta đeo nó cho nàng.”

Trong mắt Minh Châu ánh lên sắc màu diệu kỳ, nàng dần dần tiến lại gần rào cọc ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy kích động, Hai tay nàng đặt trước ngực, phảng phất như đang đợi chờ thời khắc hạnh phúc nhất đời sắp đến, Khánh An mỉm cười, nhìn mặt nàng sáng sủa lộng lẫy như một bông hoa rạng ngời.

Hắn đeo ngọc bội lên chiếc cổ trắng thon như cổ thiên nga của nàng, Hai người không nói một lời, nhìn nhau. Ánh mắt họ đã chan chửa tất cả tình cảm giành cho đối phương.

Lúc này, ngoài cửa sai ngục lại vội vàng hối thúc: “Cô nương, đi thôi, nếu không đi sẽ không kịp nữa!”

“Muội đi đây, tối muội sẽ lại đến thăm huynh.”

Minh Nguyệt nhắc giỏ lên, lưu luyến quay lại nhìn Khánh An, chỉ thấy hắn mỉm cười vẫy tay với nàng, trên gương mặt xinh đẹp của nàng hai má hây hây, Cuối cùng nàng cũng đi theo cai ngục đi ra.

Đi ra khỏi thạch đạo dài và tối, Minh Nguyệt bỗng thấy trước mắt sáng trương, một cơn sió mát từ đâu ập vào mặt, Nàng lại quay đầu lại nhìn thông đạo tối tăm kia một hồi, Cửa sắt đang được đóng sầm lại, nàng có cảm giác như vừa trùng sinh trở về từ địa ngục.

Lúc này, từ xa xa một đội binh sĩ phóng đến, nàng đang định né sang một bên, bông đâu mộ quan viên đến gần. cao giọng hô: “Phụng mệnh Hình bộ, Ngự Sử đài để thẩm Lý Khánh An.”

“Cô nương, đi thôi!”Gia nhân nàng nhắc nhờ.

Minh Nguyệt thở dài, sau đó cũng bước lên xe ngựa, Nàng lập tức quan sát kỹ tín vật định tình mà Lý Khánh An giao cho nàng, Đây là một miếng mỹ ngọc tinh tế ôn nhuận, dưới ánh sáng chiếu rọi vào ngọc, miếng ngọc trong suốt long lanh, trong lòng Minh Nguyệt đầy hoa hỉ. Nàng nói với phu xe: “Được rồi. đi thôi!”

Phu xe trường roi vừa giơ, quay đầu xe ngựa nhanh chóng rời khỏi Đại Lý Tự.

0O0 CHƯƠNG 209: MINH NGUYỆT THĂM NGỤC (2) oOo

Minh Châu thi lễ nói: “Nương nương, tiểu nữ có một việc rất quan trọng đến cầu xin nương nương giúp đỡ.”

Dương Ngọc Hoàn nhìn thần sắc bi thương của Minh Châu không khỏi nghiêm túc hỏi: “Có việc gì thế?”

Minh Châu nhìn nhìn hai bên, Dương quý phi hiểu ý bèn khoát tay hạ lệnh: “Các ngươi lui xuống.”

Hoạn quan và cung nữ đều lui xuống, chỉ còn lại hai thị nữ cận thân của Dương Ngọc Hoàn, Minh Châu quỳ xuống nghẹn ngào nói: “Cầu xin nương nương cứu Lý Khánh An! Huynh ấy sắp bị thánh thượng giết mất!”

Dương Ngọc Hoàn ngỡ ngàng, vội hỏi: “Thế là thế nào? Lý Khánh An không phải vừa lập công tại chiến dịch Toái Diệp, được thánh thượng phong thưởng sao? Sao lại sẽ bị giết?”

“Nương nương, Lý Khánh An quả thực đã bị quân Vũ Lâm bắt tại Hàm Dương, Lúc ấy tiểu nữ cũng có mật, tiểu nữ còn giữ một lá thư huynh ấy viết cho nương nương.”

Nói xong, Minh Châu rút lá thư được cuốn thành dây dài nhét trong trâm gài tóc ra, hai tay trình lên giao cho thị nữ đê trình Dương Ngọc Hoàn.

Dương Ngọc Hoàn từ từ mở thư ra, chỉ thấy trong thư viết: “Thần từ đầu chí cuối một lòng tận trung thánh thượng, tận trung với Đại Đường, chi do liên lụy của Đông Cung bị điện hạ sinh nghi, bất hạnh lâm vào cảnh lao tù, tánh mạng khó giữ, khẩn xinh nương nương niệm nhân duyên ngày cũ, thỉnh cầu giúp hạ thần với thánh thượng, ơn nghĩa nương nương, thần xin kết thảo hàm hoàn khắc ghi trong tâm. (*Kết thảo hàm hoàn, dịch nôm là: Kết cỏ ngậm vành, chi sự nhớ ơn và báo đáp công ơn.) ”

Dương Ngọc Hoàn bàng hoàng: “Hoàng thượng đòi giết Lý tướng quân ư?”

“Nương nương, Lý đại ca đang bị giam trong ngục của Đại Lý Tự, dù hoàng thượng không giết huynh đi chăng nữa, cũng sẽ bị kẻ thù giết, Nương nương, cứu người như cứu lửa!”

Minh Châu sắp khóc cả ra, Dương Ngọc Hoàn an ủi nàng vài câu cũng đứng lên nói: “Ta sẽ đi gặp thánh thượng ngay, Lý tướng quân là sư phụ ta, ta làm sao có thể thấy chết không cứu.”

Nàng quay đầu lại nói: “Bị giá, ta phải đến Đại Minh cung ngay.”

Một khắc giờ sau, vài trăm thị vệ vây kín Loan giá của Dương Ngọc Hoàn hộ tống đi về hướng Đại Minh cung, Minh Châu không tiện đi theo liền xin ở lại Hưng Khánh cung.

Dương Ngọc Hoàn không đi Đan Phụng môn mà đi từ Tà Ngân Đài môn đi vào hậu cung, rồi lại từ hậu cung vòng đường đến Tử Hoàn điện, Từ khi vào cung đến nay, Dương Ngọc Hoàn chưa từng đến Ngự Thư phòng của Lý Long Cơ bao giờ, Đây là một hình thức biểu hiện nàng vốn không bao giờ can thiệp vào việc quốc sự.

Hôm nay vì cửu Lý Khánh An, nàng đã phá lệ không đến Ngự Thư phòng của mình.

Lúc cách Ngự Thư phòng không còn xa, vài hoạn quan đang trực đương tụ tập tán ngẫu, bỗng thấy nương nương giá lâm, bọn họ hoảng quá vội quỳ xuống: “Nô tài tham kiến nương nương!”

Dương Ngọc Hoàn thấy tất cả hoạn quan đều ở ngoài Ngự Thư phòng có phần kỳ lạ, Bọn họ không phải nên túc trực một bên thánh thượng để hầu hạ ư? Nàng thấy cửa Ngự Thư phòng đang đóng kín, liền hỏi: “Thánh thượng đang tiếp kiến đại thần ư?”

“Bẩm..bẩm... không..

Các vị công công ai nấy tinh thần căng thẳng, lắp ba lắp bắp trả lời, Dương Ngọc Hoàn trong lòng sinh nghi, hỏi: “Ai đang ở trong phòng? Sao các ngươi đều ra cả đây, Cao công công đâu?”

“Bẩm nương nương, Cao ông hôm qua bị thánh thượng đưa trở về phủ.”

Lúc này, Dương quý phi thấp thoáng nghe tiếng cười của nữ nhân từ trong phòng vọng ra, Trong lòng sinh nghi, nàng bước nhanh đến cửa, Vừa định gõ cửa thì nghe một giọng nói quen thuộc vang vọng từ bên trong. “Điện hạ. người nói thiếp với nương tử của người ai xinh đẹp hơn?”

“Ha ha! Tất nhiên là nàng, lúc ở Ngự Thư phòng, trẫm chỉ muốn gặp mỗi mình nàng.”

“Vậy tối nay người hãy ngủ ở Ngự Thư phòng, thiếp cũng không về nữa, được không?

Mặt Dương Ngọc Hoàn bỗng chốc đỏ bừng, Trong Ngự Thư phòng chính là Tam tỷ thân thiết nhất của nàng từ lúc nhỏ, Nàng cũng phát hiện giữa Tam tỷ và Tam Lang có ám muội từ lâu, cũng từng truy hỏi Tam Lang, thậm chí người còn thề thốt tuyệt không có việc này, Vạn vạn không ngờ được rằng hai người lại hẹn hò ngay trong Ngự Thư phòng.

“Ầm!”Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Trong Ngự Thư phòng Dương Hoa Hoa đang ngồi trên đùi Lý Long Cơ, hai tay ả đang ôm chằm lấy cô người, Cửa đột ngột mở ra làm hai người họ giật nảy mình, chỉ Dương Ngọc Hòan mặt bất mãn đứng trước cửa, cặp mắt nàng bừng bừng lửa giận.

Dương Hoa Hoa đứng dậy miễn cường nói: “Tứ muội có việc đến thế?”

“Ta thật không nên đến, làm phiền hai người quá, Tam tỷ, tỷ làm thế không thấy có lỗi với muội sao?”

“Nương tử, sự tình không phải như nàng nghĩ đâu, nàng hiểu lầm rồi!” “Hiểu lầm?”

Nước mắt nơi khóe mắt nàng ứ ra: “Điện hạ, thiếp đã nghe phải điều không nên nghe, nhìn phải việc mình không nên nhìn, nên thiếp đã hiểu lầm, đúng không?”

Nàng chỉ vào Dương Hoa Hoa cắn chặt răng hỏi: “Người phụ nữ này, nếu không phải tỷ tỷ ruột thịt của thần thiếp, thiếp sẽ lập tức hạ đánh cho gậy đánh chết, Nhưng ta đã nhúng nhường đủ điều, để đổi lấy tổn thương từ y với muội muội ruột mình thế đây.Được! Các ngươi cứ tiếp tục, thiếp không nhìn thấy gì cả.”

Nàng quay lưng chạy ra ngoài, Lý Long Cơ hận quá đập mạnh lên bàn: “Ả nữ nhân chua chát này!”

Dương Hoa Hoa trong lòng vừa sợ vừa hoảng loạn, ả cũng không tâm trạng gì ở lại, liền nói: “Điện hạ, vậy thiếp xin về phủ trước.”

Thấy Lý Long Cơ không có phản ứng gì, liền lẳng lặng chuồn đi, Lý Long Cơ mãi một lúc sau mới phản ứng lại, người thở dài vô vị đứng lên: “Truyền ý chỉ của trẫm. về cung Hưng Khánh cung.”

Lý Long Cơ về đến thỉnh cung Hưng Khánh cung, vừa đi đến cửa, hắn do dự một lúc hỏi cung nữ: “Nương nương thế nào rồi?”

“Điện hạ, nương nương khóa mình trong phòng, không chịu gặp ai!”

Lý Long Cơ lắc đầu đi vào thỉnh cung Dương quý phi, chỉ thấy nàng đang ngồi trên giường thêu quay lưng ra ngoài, thở thẫn nhìn vách tường.

“Ta đã nói. đừng đến làm phiền ta.”

“Nương tử; là ta!”

Dương Ngọc Hoàn mãi một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Điện hạ còn về đây làm gì, người không phải nói là Ngự Thư phòng đang bận lắm sao?”

Lý Long Cơ thở dài, cúi người xuống dỗ ngọt nàng: “Nương tử, lần này là do lỗi của ta, sẽ không có lần sau nữa, Nương tử đừng có ghen bóng ghen gió thế.”

“Ghen bóng ghen gió?”Dương Ngọc Hoàn hừ lạnh một tiếng: “Thiếp mà dám ghen ư? Ghen là một trong thất xuất (* Thất xuất là bảy nguyên cớ có thể bỏ vợ thời phong kiến: Không con. dâm, không thờ cha mẹ chồng, lắm điều, trộm cắp, ghen tuông, mắc bệnh hiểm nghèo đều là thất xuất). Thiếp đã không thể sinh nở, đã phạm phải thất xuất từ lâu, nhờ phước điện hạ không chê, để thần thiếp được ở lại trong cung, thần thiếp còn dám đâu ghen tuông vô cớ.”

Lý Long Cơ biết nàng đang dỗi, bất đắc dĩ đành phải cúi người thi lễ tạ tội: “Nương tử, tướng công thật nhận lỗi với nương tử, nương từ đừng giận nữa!”

Dương Ngọc Hoàn không phải vì ghen tuông mà giận, hậu cung Lý Long Cơ có bốn vạn, nàng đâu có nhiều hơi sức thế để ghen? Điều quan trọng là người dan díu với chị vợ trong Ngự Thư phòng. Việc xấu này truyền ra ngoài, mặt mũi Dương gia còn đâu.

Nàng lại thở dài: “Điện hạ, thần thiếp không phải người hay ghen, Nếu người thích Tam tỷ ta, vậy hãy nạp tỷ vào cung, như thế thần thiếp cũng không có dị nghị gì, người thiên hạ cũng không thể nói gì.

Nhưng đằng này thân phận của tỷ là gì? Điện hạ lại có thế vụn trộm ngay tại nơi mình xử lý quốc gia đại sự, việc này mà lan truyền ra, sẽ tổn hại đến thanh danh của điện hạ, Điều thần thiếp lo chỉ có thế.”

Dương Ngọc Hoàn ngôn từ có phần gay gắt, khiến lòng Lý Long Cơ có phần không thoải mái, Người không vui nói: “Trẫm là thiên tử, là chủ của Đại Đường, ai dám dị nghị?”

“Điện hạ, miệng là của người khác, sử thư do hậu nhân viết, liệu điện hạ có thể ngăn được không?”

Dương Ngọc Hoàn phen này bất cần nữa, một thể nói hết bất mãn trong lòng mấy năm nay.

“Điện hạ vì sủng ái thần thiếp mà hậu đãi Dương gia, thần thiếp cảm kích vô cùng, nhưng thần thiết chỉ cần cho họ cẩm y ngọc thực, cho họ hưởng thụ phú quý đã đủ, Nhưng điện hạ đã cho quá nhiều, khiến họ ngạo mạn không coi ai ra gì, hoành hành Trường An.

Người Trường An nhắc đến ngũ Dương không ai không đay điếng, Điện hạ làm thế không phải hẫu đãi Dương gia mà là hại họ, Tam tỷ chi tu một hộ trạch tử mà mất gần trăm vạn quan tiền, tiêu hao bao nhiêu cái ăn cái mặc của người thiên hạ.

Đại tỷ đi một chuyến Chung Nam sơn, huyện lệnh châu phủ dùng gấm đỏ trải thảm năm dặm để hoan nghênh, Những điều này thần thiếp đều có nghe, Không muốn nói là sa sỉ bao nhiêu, đằng này điện hạ còn cho họ chức trọng quyền cao, Dương Thiêm và Dương Kỹ từ nhỏ đều là những tên du thủ du thực, cả chữ cũng không biết mấy, điện hạ để họ quản trọng trách trong triều.

Còn nữa, từ huynh trưởng Dương Chiêu thần thiếp cũng hiểu rất rõ, chẳng qua là một tên vô lại đầu đường xó chợ mê bạc bài, nhưng điện hạ lại để hắn làm tướng quốc Đại Đường, Ngược lại, những mãnh tướng lương hiền thực sự, điện hạ lại không thể nào dung nạp, điều bắt tù hỏi tội, Điện hạ, liệu đây chính là minh cử của đức minh quân ư? ”

“Đừng nói nữa!”

Lý Long Cơ bị nói cho bẽ mật chỉ thẳng vào Dương Ngọc Hoàn trách móc: “Đừng nghĩ nàng là quý phi thì có thể tự ý nói trẫm, Nếu trẫm nổi giận, trẫm vẫn có thể cho nàng vào lãnh cung.”

Dương Ngọc Hoàn vội quỳ xuống, tha thiết xin tội: “Điện hạ, thần thiếp không dám tùy tiện can thiệp vào quốc sự, nhưng thần thiếp không thể vì Dương gia mà hủy đi thịnh thế Đại Đường này, hủy đi tiếng tốt ngàn năm của điện hạ.”

“Trẫm nói thêm một lần, trẫm không cần nàng dạy đời, Nàng đã nghe rõ chưa?’Lý Long Cơ giận dữ quát lên.

Dương Ngọc Hoàn tủi thân, ứ lệ nói: “Năm xưa thần thiếp đúng là không nên đến Đại Minh cung này, xin điện hạ hãy để thần thiếp được về quê hương của mình.”

Vài tên hoạn quân nghe lệnh đi vào, Lý Long Cơ chỉ vào Dương Ngọc Hoàn hạ lệnh: “Đưa y về phủ

Dương Quốc Trung, trẫm không muốn nhìn thấy mặt y nữa!”

“Được! Được Tính khí Lý Long Cơ hai ngày nay hay cáu gắt, bị Cao Lực Sĩ làm phẫn nộ trước, nay lại đến Dương Ngọc Hoàn bức ép, Trong lúc thịnh nộ, người có phần mất đi lý trí.

“Nàng đừng nghĩ dùng rời cung để uy hiếp trẫm, trẫm sẽ sợ, người đâu!” Nói xong, người phất tay áo đùng đùng bỏ đi.

“Truyền chỉ, bãi giá Đại Minh cung!”

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>