Chương 223

Thiên Hạ
Chương 223 : Trở về Bắc Bình
gacsach.com

Đầu tháng mười hai năm Thiên Bảo thử chín, đứng trên mảnh đất một màu trắng xóa thênh thang, Lý Khánh an lại trở về Bắc Đình đã cách biệt cả năm trời, Khi hắn phóng ngựa quả khỏi Tinh Tinh Hạp, trước mặt hắn liền hiện ra sa mạc bát ngát bất tận.

Ba trăm thân binh của hắn mừng vui reo hò, họ đua nhau nhảy xuống ngựa, chạy nhảy trong thảo nguyên phủ đầy tuyết trắng.

“Chúng ta đã trở lại!”

Lý Khánh An cũng cười ha hả, hắn tùy tay túm một nhúm tuyết trên cành cây khô gần đấy vò thành tuyết cầu, ném thật mạnh vào đám quạ tuyết đang đậu trên cây thông gần đấy, làm cả đàn quạ hoảng qua bay phành phạch lên không.

Lúc này Thôi Càn Hữu cười nói: “Lần này sứ quân định An Tây tiết độ sứ phủ tại Bắc Đình, chỉ sợ đã nằm ngoài dự kiến của rất nhiều người!”

“Có gì mà nằm ngoài dự đoán mọi người, nhiệm vụ đầu tiên của ta chính là thu phục Toái Hiệp, năm trước ta tu kiến năm thành bảo chính là để làm điểm dựa lớn nhất cho lúc thu phục Toái Hiệp, Nếu không đặt trọng tâm ở Bắc Đình, thì làm sao ta lợi dụng ngũ thành này.”

Nói đến đây, Lý Khánh An ngửa đầu thở ra một làn khí trắng thật dài, hào khí vạn trượng nói: “Kỳ thật Bắc Đình cũng chỉ là quá độ, tương lai An Tây tiết độ sứ phủ phải đặt ở Toái Hiệp, nơi đó mới là thiên địa để ta thi triển quyền cước.”

Thôi Càn Hữu bị hào khí Lý Khánh An cuốn hút, cũng cảm khái, luyến tiếc vạn phần nói: “Thuộc hạ cũng hy vọng có thể lập nghiệp tại Tây Vực, có thể lưu danh thanh sử, Đây mới là sự nghiệp của nam nhi đại trượng phu.”

“Nhất định!” Lý Khánh An thật mạnh vào vai hắn cười nói:

“Càn Hữu, tương lai ta sẽ cho ngươi được một mình cáng đáng một phương, nhất định có thể thay đối trang sử đời ngươi.”

‘Thay đổi trang sử đời ta?”

Thôi Càn Hữu nửa ngày không có hiểu ý Khánh An, hắn vội vàng cao giọng hỏi: “Sứ quân, thế nào gọi là thay đổi trang sử đời thuộc hạ ạ?”

Lý Khánh An lúc này đã đi xa, chi nghe tiếng hắn cười to từ xa xa vọng đến: “Nói cách khác, trong tương lai cả Ca Thư Hàn cũng sẽ là bại tướng dưới tay ngươi!”

Thôi Càn Hữu thì thào lầm nhầm lại những hai lần, mắt hắn bỗng nhiên sáng ngời, như hiểu mà cũng không hiểu ý của Lý Khánh An, Hắn vội vàng đuổi theo: “Sứ quân, thuộc hạ hiểu ý của người rồi.”

...

Đoàn người lại đi được thêm hai ngày, cuối cùng mọi người cũng đến được Y Châu, Sáng sớm hôm đó, họ chỉ còn cách Nhu Viễn huyện ba mươi dặm thôi, Trước mặt đoàn người là một con nước đã đóng băng.

Xa xa nhìn thấy bên bờ kia sông có hàng trăm túp lều rải đầy, được bao bọc bởi hàng rào đóng doanh, tại thành một doanh trại be bé, Lúc này, vài tên kỵ binh phóng nhanh dến trước mặt Lý Khánh A bẩm báo: “Lý Tướng quân, đại soái nhà ta đang trong doanh phía trước, người muốn bàn giao thủ tục sự vụ với Lý Tướng quân. ”

“Được! Ta sẽ đi liền.”

Lý Khánh An thúc mạnh chiến mã, phóng về hướng đại doanh,Trong doanh trướng, Cao Tiên Chi thân mặc áo giáp, đang ngồi ở án trước giơ bút viết báo cáo thuật chức, sắp phải rời khỏi An Tây nơi đã chinh chắn vài chục năm nay, trong lòng lão không khỏi có chút lưu luyến.

Lão cũng khá là may mắn, dù binh bại Thổ Hỏa La, mất đi Toái Hiệp, cuối cùng triều đình cũng không có xử phạt, mà chir đưa hắn điều tới Kiếm Nam thu dọn tàn cục.

Trong lúc Cao Tiên Chi chiến bại phải rời An Tây, đồng thời lão cũng đầy trong đời vào tương lai đầy thách thức phía trước. Lão phải dùng đại thắng Kiếm Nam rửa sạch mối nhục Thổ Hỏa La.

“Các ngươi đều tránh ra! Ta không cần các ngươi ở chung quanh doanh chướng của ta.”

Lúc này, xa xa vang đến giọng Cao Vụ phẫn nộ la toáng, Cao Tiên Chi nhăn mày, Để đưa nữ nhi đi, lão đã không biết tốn bao nhiêu nước bọt, nhưng vẫn vô phương, cuối cùng không thể không dùng biện pháp nguyên thủy nhất, Đó là nhốt con gái vào trong một chiếc xe ngựa kín.

Mắt thấy Lý Khánh An sắp tới, mà nàng lại giễu sự vào lúc nay, Thế sao được! Nghĩ thế lão vội buông bút đi vội ra ngoài, đến liều của con gái mình, Chỉ thấy Cao Vụ tay nắm hoành đao, đang phẫn nộ gào thét với mười mấy thân binh đang cản đường nàng.

“Các ngươi nếu không tránh ra, ta sẽ động thủ.”

Các thân binh tay vẫn cầm khiêng lớn, vây nàng vào giữa, dù nàng kêu réo thế nào cũng không chịu để nàng rời đi.

“Con đang làm cái trò gì!” Cao Tiên Chi lớn tiếng quát.

Thân binh thấy chủ soái đi qua liền nhanh chóng tránh ra, Cao Vụ giẫm chân giỗi hờn trở lại trong liều.

Cao Tiên Chi thở dài một tiếng, vén màn liều của con gái đi vào, Cao Vụ lúc này đang nằm khóc thầm trên bàn.

“Sao? Vụ Nương của cha mà cũng có lúc mít ướt ư?” Cao Tiên Chi đi đến bên con cười nói.

Cao Vụ lau nước mắt đi, ngẩng đầu lên nức nở nói: “Phụ thân, con không muốn rời khỏi An Tây.”

“Vì sao?”

“Con không muốn rời xa thảo nguyên nơi đây, không muốn rời xa tuyết sơn và sa mạc nơi đây, Con thích tự do tự tại địa phóng ngựa trên thảo nguyên nơi đây, Còn Kiếm Nam toàn núi với núi, con không thích.”

“Cha có nói con phải đi Kiếm Nam đâu, con có thể ở lại Trường An, cùng với mẫu thân con.”

Cao Tiên Chi vừa cười vừa vỗ nhẹ lên đầu con: “Đừng nông nổi nữa, hãy đi về cùng phụ thân.”

“Con không! Con không muốn trở về, cho dù cha ép con quay về Trường An, con cũng sẽ trở về.” Cao Vụ quật cường nói.

“Con!”

Lửa giận trong lòng Cao Tiên Chi lại bừng lên, lão cố gắng kiềm nén nói: “Cha xem con muốn đi tìm hắn thôi.”

Cao Vụ cắn chặt môi không nói một lời, Cao Tiên Chi từ ánh mắt quật cường của con như thấy được chính mình lúc trẻ, Khi đó, phụ thân kiên quyết không cho lão đi An Tây nhập ngũ, đánh gẫy không biết bao nhiêu gậy gộc, thậm chí nhốt lão lại trong phòng, nhưng lão lại lật ngói phá mái nhà đào tẩu, bỏ nhà ra đi, Đến An Tây, thoáng cái đã mấy mươi năm qua đi.

Giờ con gái lại tái diễn lại màn cũ của lão năm xưa, Cao Tiên Chi mềm lòng xuống nước, ôn hòa nói với con gái: “Vụ Nương, cha không phải không thích Lý Khánh An, kỳ thật cha rất khâm phục hắn, tuổi trẻ tài cao, quân công lớn lao, hắn là do cha một tay dẫn dắt, là niềm tự hào lớn nhất của cha.”

Cao Vụ cúi thấp đầu xuống, thấp giọng nói: “Vậy sao phụ thân không thể đồng ý với con?”

Cao Tiên Chi thở dài, nói: “Đó là bởi vì Lý Khánh An đã đính hôn, chính thê của hắn là trường nữ nhà Độc Cô, ta làm sao có thề để con gái mình là vợ lẻ cho người khác, phải dựa vào sắc mặt người khác mà sống.

“Nhưng mà phụ thân, Con không quan tâm những thứ này.”

Cao Vụ đứng lên, năn nĩ phụ thân nói: “Thật sự, con không để ý một chút gì đến danh phận.”

“Con không để ý nhưng ta để ý!”

Cao Tiên Chi cả giận nói: “Cao Tiên Chi ta cũng đường đường là chư hầu nhất phương, con là con gái duy nhất của ta, hắn cưới con là vợ lẻ, chính là đang nhục mạ cha, cha tuyệt không cho phép!”

“Phụ thân!”

Cao Vụ quỳ xuống, rưng rung nói: “Con chờ hắn nhiều năm như vậy, phụ thân, xin cha hãy đồng ý cho con lần này thôi!”

“Không được!”

Cao Tiên Chi chém đinh chặt sắc cứng rắn nói, hoàn toàn không chút chuyển cơ: “Con chỉ có một lựa chọn, hoặc là đi cùng phụ thân, hoặc là đi theo hắn, Nếu con chọn theo hắn, Cao Tiên Chi ta từ nay về sau xem như không có người con bất hiếu này.”

Hắn quay người nổi giận đùng đùng bỏ đi, Cao Vụ tuyệt vọng đuổi theo bóng dáng phụ thân, nàng cất tiếng khóc lớn.

...

Cao Tiên Chi mới vừa trở lại liều lớn, đã nghe một quân sĩ báo lại, Lý Khánh An đã tới, đang chờ ngoài doanh trại, Cao Tiên Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua liều của con gái. lệnh nói: “Thu dọn chút ít, bàn giao tại liều văn thư.”

Lý Khánh An đợi trước doanh một lúc, Cao Tiên Chi vừa cười vừa đi ra nghênh đón: “Thất Lang, chúc mừng ngươi đã khôi phục nguyên chức, và lại còn đi cao hơn một tầng.”

Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Ta cũng chúc đại soái có thể bình định Nam Chiếu, uy chấn Nam Cương!”

“Ha hả! Hi vọng thế, mời đi theo ta.”

Cao Tiên Chi thân thiết kéo tay Lý Khánh An đi vào trong liều, Có điều lần này không phải đi liều của Cao Tiên Chi, mà là đến liều văn thư cách đấy vài chục bước, Đây là nơi mộ l của Cao Tiên Chi xử lý văn thư, Trong liều có thu dọn sơ qua, cả phủ tiết, vắn chương, lệnh tiễn đều được đặt ngay ngắn trên bàn.

Hai người họ cùng ngồi trên tấm quân thảm dày, Thân binh của Cao Tiên Chi lúc này đang đưa trà lên mời họ, Cao Tiên Chi thở dài nói: “Thất bại Thổ Hỏa La lần này là do ta khinh địch mà ra, ta cứ ngỡ Đại Thực đang nội chiến, không thể xuất binh, nào ngờ cuối cùng chúng vẫn xuất binh được, haiz!”

Lý Khánh An nhúm một ngụm trà nóng, hỏi: “Không biết đại soái nghĩ thế nào về chiến lực của quân Đại Thực?”

“Nên nói thế nào nhi?”

Cao Tiên Chi trầm ngâm một lát nói: “Nếu về trang bị, bọn họ không bằng quân Đường, bọn họ phần lớn dùng cự giáp,thành ra không linh hoạt, cung tiễn cũng sắc bén thua xa quân Đường, Nhưng bọn chúng cũng có ưu điểm, Chủ soái của chúng mưu lược rất cao tay, rất giỏi nhằm vào điểm yếu địch thủ tấn công, Lần này ta chính là bị bọn chúng đánh lén Sơ Lặc và Toái Hiệp quấy giễu.”

Cao Tiên Chi nâng chung trà lên uống một ngụm lại nói: “Tiếp nữa là sự dẻo dai của chúng, chúng tác chiến dũng mãnh, không giống các dân tộc du mục, đánh sẽ bại trận ngay. Chúng không dễ dàng chịu thua.

Một binh sĩ của chúng, trừ khi là bị giết chết, bằng không sẽ không bao giờ chịu nhận thua, điểm này khá giống quân Thổ Phồn, Thất Lang, tác chiến cùng họ, ngươi tuyệt không thể khinh địch.”

Lý Khánh An gật gật đầu, hắn trầm ngâm một chút liền hỏi: “Không biết đại soái có được một số vũ khí trang bị của họ không? Ta rất muốn nghiên cứu một chút.”

“Có! Điều ở chỗ Phong Thường Thanh, hiện tại ta lo lắng nhất chính là những tù binh quân Đường, ước chừng khoảng có một ngàn người bị quân Đại Thực bắt làm tù binh, không thể đưa họ về, đây là điều ta canh cánh trong lòng nhất.”

Nói đến này, Cao Tiên Chi đem con dấu, lệnh tiễn cùng với xấp bản đồ An Tây thật dày giao cho Lý Khánh An, cười nói: “Vốn hẳn là cử hành một nghi thức giao tiếp, nhưng ngươi từng là bộ tướng của ta, thôi thì ngươi coi như nể mặt ta lần này!”

“Đại soái nghĩ nhiều rồi, ta là người sợ lễ tiết rườm rà, đơn giản một chút tốt nhất.”

Lý Khánh An tiếp nhận con dấu và lệnh tiễn đại diện cho quyền lực An Tây, Còn phù tiết lại không phải giao cho hắn, lúc sắp đi Lý Long Cơ đã hạ lệnh, phù tiết Cao Tiên Chi phải giao trả lại Lý Long Cơ, Hắn sẽ được nhận phù tiết mới, Từ đây, đại quyền An Tây chính thức chuyển giao cho Lý Khánh An.

Trong mắt Cao Tiên Chi có chút thương cảm, An Tây của lão, giấc mộng của lão giờ đã như nước sông chảy xa, một đi không trở lại, tre già mãng mọc, lão giờ đã già, ước mơ về Tây Vực của Đại Đường sẽ phải giao cho thế hệ trẻ thực hiện thôi, Cao Tiên Chi từ từ đứng lên, cuối cùng lão chậm rãi thi một lễ với đại ứng Tiết độ sứ một thời của mình.

...

Trong thế giới trắng xóa tuyết phủ này, dòng người của Cao Tiên Chi đã dần đi xa, đi về nơi phương Đông xa xôi, càng lúc càng nhỏ như những chấm đen, Lý Khánh An cưởi trên lưng ngựa đứng trên đồi dõi theo bước chân xa dần của họ.

Một lát sau, hắn quay phắt đầu lại nhìn về vùng đất An Tây rộng lớn kia, nhiệt huyết trong lòng hắn lại bắt đầu sôi sục, Lần này, mảnh đất trù phú xinh đẹp này đã thuộc về hắn, Hắn phóng ngựa phóng thẳng về hướng đất trời mang mênh kia.

...

Jerusalem. đây là tòa cổ thành cuối cùng của vương triều Oa Mã Á, đã kiên thủ suốt một năm, Cuộc chiến vương triều A Bạch Tư và Oa Mã Á cuối cùng đạt đến mức cao trào, đây cũng là trận chiến của sau cùng của Hồi Giáo Thập Hiệp phái và Tốn Nê Phái đoạt thánh thành.

Cự thạch tung bay trên không trung rồi vù vù rơi xuống đám đông, Những quả cầu lửa khổng lồ đang hừng hực hỏa diệm bay đi, Trong và ngoài thành nào công thành chùy, thang mây, máy ném đá hòng khắp nơi, Nơi nơi có rất nhiều thi thể bị thiêu cháy, còn bốc khói la liệt, những chiếc đầu người rơi rớt, Tại mặt hồ ngoài thành tây, độc diệm có độc đặc trưng của người A Rập đang hừng hừc bốc cháy, phảng phất như tái hiện lại bức tranh địa ngục trần gian.

Đế vương của vương triều A Bạch Tư là A Bố A Bạch Tư, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn về hướng thành trì của tòa thành vẫn ngoan cố chống đỡ đến cùng này, hắn giơ nhẹ tay lên hạ lệnh công kích cuối cùng.

Cùng với tiếng tù và hú kêu báo hiệu, trong đại doanh A Bạch Tư từ từ kéo ra một vật khổng lồ toàn thân đen ngòm, Nó dài chừng hai mươi trượng, cao chừng tám trượng, là một chiếc công thành chùy to lớn vô cùng, Trong trận chiến Đại Mã Sĩ Cách chính nó đã đánh đổ tường thành dày đặc, đánh đổ căn cơ của vương triều Oa Mã Á, Hôm nay nó lại một lần nữa lên trên, trận chiến này sẽ do nó đóng dấu kết thúc.

Công thành chùy khổng lồ cần năm trăm con lạc đà kéo, và một ngàn người khởi động để công tường thành, Chiếc chùy khổng lồ dài cả trăm thước của nó được đúc tại thành Khố Pháp (* Hay còn gọi là Kufah. một thành phố cố của Iraq).

ẫcả cái giá đỡ của nó đều được chế tạo từ cổ thụ ngàn năm tuổi, do một ngàn thợ mất gần một năm mới hoàn thành, và ngốn gần ba mươi vạn tiền Địch La Mầu.

Tòa chùy công thành này được A Bạch Tư xung là “Ma quỷ chi vương”, nó xuất hiện có nghĩa là chiến tranh kết thúc, Công thành chùy lúc này đương từ từ tiến về phía trước, mỗi bước đi của nó đề kinh thiên động địa, Dần dần, phản kháng trên thành đã kết thúc, vô số binh sĩ Oa Mã Á quỳ xuống, kinh hoàng nhìn loài quái thú còn cao hơn cả tường thành này.

Chủ soái Oa Mã Á. A Bố La Hách Mạn biết đại thế đã qua, hắn dùng kiếm khều viên bảo thạch trên vương miện xuống nhét vào tay con trai mình, A Bốc Đỗ La Hách Mạn, Lão lớn tiếng nói: “Con mau đi đi, hãy men theo mật đạo này ra khỏi thành Jerusalem. trốn về hướng Tây Ban Nha, hãy kiến tạo lại vương triều Oa Mã Á ta.”

La Hách Mạn trẻ tuổi kiên quyết lắc đầu: “Ta muốn sống chết cùng Jerusalem!”

A Bố La Hách Mạn đại nộ, cú đấm của lão đánh cho con trai mình té nhào, giận dừ quát: “Ngươi là vương thân cuối cùng của vương triều Oa Mã Á, nếu cả ngươi cũng chết, thì hoàng triều Oa Mã Á sẽ thật sự bị diệt vong, ngươi còn không mau đi đi!”

“Đùng!” một tiếng vang lên, cả Jerusalem nhưng rung trời lờ đất, A Bố La Hách Mạn hoảng hốt, vội nói: “Ngươi còn không mau đi sao?”

Trong mắt La Hách Mạn lóe lên một tia đau thương, sự lựa chọn giữa sống và chết, Cuối cùng hắn cũng quay lưng phóng thẳng về hướng trong thành mà đi, A Bố La Hách Mạn nhìn bóng con trai ngày càng đi xa, lão lại nhặt vương miện đã mất đi vẻ óng ánh kia lên, từ từ đội lên đầu, Lão huơ kiếm, hét to: “Thề quyết sống chết cùng Jerusalem!”

“Ầm!” Lại là một tiếng vang kinh thiên động địa vang lên, tường thành ầm ầm sụp đồ, mười vạn đại quân A Bố Tư ùn vào thành Jerusalem.

...

A Bạch Tư từ cửa chính đi vào Jerusalem. Lúc ở cửa chính, chủ soái của quân A Bạch Tư đã dâng vương miện của Khalifah Oa Mã Á cho A Bạch Tư, Vương miện được làm bằng vàng ròng, trên đấy được khảm hàng trăm viên đá quỷ óng ánh, nhưng viên thánh thạch màu đỏ to nhất đã không còn, cả vương miện như mất đi sinh mệnh.

A Bạch Tư ngắm nhìn vương miện sau một lúc lâu, lạnh lùng nói với người an hem Giả Pháp Nhĩ: “Thánh thạch Quang minh chi nhãn của Hỏa giáo Ba Tư có thể bổ sung sinh mạng cho vương miện, ta cần nó.”

“Khalifah vĩ đại, thần sẽ đi tìm Quang minh chi Nhãn cho người ngay.”

Giả Pháp Nhĩ đang định quay người đi, thì A Bạch Tư bỗng lên tiếng nói: “Còn hiệp ước mà ngươi ký với Sa Lý Khắc, có thể hủy, việc bình định phản loạn sắp phát sinh tại phương Đông, sẽ do A Bố Mộc Tư Lâm toàn quyền phụ trách.”

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>