Chương 287

Thiên Hạ
Chương 287 : Sứ giả giá đáo
gacsach.com

Giữa trưa, một đoàn người vài trăm lạc đà đang từ từ tiến vào mình Đức Môn Trường An.Dân chúng Trường An hiếu kỳ ngắm nhìn đoàn kỳ trang phục cổ quái này. Bọn họ ai ai đều mặc trường bào màu đen, đầu quấn vài cuộn, trong khác hẳn với người Hồ mà họ đã gặp.

Đây chính là đội Hồ nhân vượt vạn lý từ Damascus đến đây, người dẫn đầu họ chính là Man Tô Nhĩ- nhân vật chỉ sau Khalifah của Đại Thực.

Hắn từ Damascus xuất phát, vượt qua sông Amul nhưng họ lại không đi qua khu Túc Đặc, mà xuyên qua Thông Lĩnh của Thổ Hỏa La. Hắn nguyên có ba ngàn kỵ binh hộ vệ, nhưng quân Đường cự tuyệt kỵ binh Đại Thực nhập cảnh, nên hắn đành phải lệnh cho họ cấm quân tại Thồ Hoa La. còn hắn thì theo hộ tống của quân Đường, vượt qua An Tây, xuyên qua hành lang Hà Tây, sau ba tháng cuối cùng cũng đến thủ đô Trường An đế quốc Đại Đường.

Sự tráng lệ hùng vĩ của Trường An đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc.Hắn vừa vào cửa thành, đã hiếu kỳ ngắm nhìn đô thành mệnh danh thiên hạ đệ nhất đại thành này.cảnh tượng phồn vinh trong thành cùng đại lộ Chu Tước thăng tấp, và dòng người qua lại tấp nập trên đường đã khiến hắn bị sốc mạnh.

Man Tô Nhĩ nhìn chằm chằm trước mắt. Hắn đi từ hướng đông đến đây, lúc ở Lũng Hữu đã được chiêm ngưỡng sự trù phú và phồn thịnh của Đại Đường.Sơn thủy hữu tình cũng để lại cho hắn ấn tượng khó phai, mà cánh phồn thịnh của Trường An lại càng khiến lòng hắn mãi không bình lặng được.Bao nhiêu năm sau. khi Man Tô Nhĩ lên chức Khalifah. việc đầu tiên hắn phải làm là tu kiến một tòa thành vĩ đại tương tự Trường An. Vì thế,thành Baghdad đã ra đời. Điều khiến hắn nuối tiếc chính là, dù là Congtantinople của Bái Chiêm Đình hay Baghdad ven sông Dijla đều không thể nào sánh cùng Trường An được.

Lúc Man Tô Nhĩ vẫn còn ở Hà Tây, Hồng Lư Tự phụ trách tiếp đãi ngoại Phồn đến viếng Đại Đường đã được tin. chỉ là không ai biết địa vị của hắn tại Đại Thực, càng không biết Đại Thực là nước mà các nước nhỏ như Thạch Quốc, Khang Quốc có thể so sánh được.ngoài các trọng thần biên cương, định vị của toàn triều đường Đại Đường đều không đánh giá cao Đại Thực. Họ không chỉ xem họ là nước nhỏ như Thổ Phồn, cả các nước lãnh thổ vạn lý như Đột Quyết, Hồi Hột còn phải đến Đại Đường chờ sắc phong khả hãn. một nước phương tây xa xôi thần bí này thì càng khỏi nói.

Man Tô Nhi lúc đến Hàm Dương, người nghênh tiếp hắn chính là Dương Vượng, nên nói là lễ tiết này có phần hơi thấp. Nó cũng áống như câu chuyện một tài xế của bộ ngoại giao đi đón phó tổng thống của một nước lớn hậu thế. Nhưng Man Tô Nhĩ vẫn không lộ thái độ gì, trên mặt hắn vẫn không có nửa phân bất mãn. Chẳng mấy chốc hắn đã biết được không phải do Đường Triều vô lễ, mà nên nói là tâm lý ưu việt của Đường Triều lại phát tác. Dùng lời của Dương Vượng nói, có thể cho người đến nghênh đón đã là quý hóa lắm rồi, nếu là các quốc vương chư quốc Túc Đặc vào Kinh, căn bản còn không được tiếp đón gì.

nhưng đây cũng là điều Man Tô Nhĩ hy vọng, hắn đến Trường An không phải vì liên bang giao hữu giữa hai đại quốc cần bình đãng đối đãi, hắn đến có mục đích riêng của hắn. Hắn muốn chuộc lại hai vạn quân Đại Thực bị quân An Tây bất làm tù bình, phải học tập kỹ thuật tiên tiến nhất của Đại Đường, như thuật làm giấy, chế áo giáp, chế cung tiễn, thậm chí cả bí mật hỏa lôi của Đại Đường, nên việc hạ mình này sẽ cực kỳ có lợi cho hắn.

Dương Vượng là một quan viên tiếp đãi nhiệt tình. Đương nhiên, hắn cũng từng nhiệt tình chỉ cách cho Mưu Thích La Đa để đoạt Minh Nguyệt, và sự nhiệt tình ấy đã mang đến cho hắn vài trăm quan tiền. Điều này khiến hắn cảm nhận được nhiệt tình quả thật là một thủ đoạn giao tiếp không tồi.

Vì thế, khi nghe nói Man Tô Nhĩ đã từng dễ dàng rộng rãi thưởng cho một ca nữ trà lâu ba trăm lượng bạc, hắn lại càng nhiệt tình hơn bao giờ hết. Từ Hàm Dương đến Trường An chẳng qua là cự ly ngắn ngủi, thế mà hắn vẫn không ngừng vui vẻ giới thiệu từng cảnh từng vật của Đại Đường. Khi Man Tô Nhĩ bình chân như vại hỏi giấy được làm như thế nào, hắn đã giới thiệu cho Man Tô Nhĩ ba cách để được thuật chế tạo giấy, có thể giống Nhật Bản. Xiêm La phái sứ giải đến Đại Đường. hoặc trả tiền cao cho thợ thủ công đến Đại Thực, hoặc cũng có thể đến công xưởng làm giấy để phác thảo lại cách làm. Còn thuật làm áo giáp, làm cung tiễn cũng có thể dùng cách này để có được phương pháp. Hơn như Dương Vượng còn chém đinh chặt sắc vỗ ngực bảo đảm. hắn có thể giới thiệu người cho.

Đương nhiên là nhiệt tình của hắn lại một lần nữa đạt được thành công. Khi vào cửa thành Trường An. trong túi tiền hắn lúc ấy đã nặng trĩu, nặng những hai trăm lượng hoàng kim. hơn nữa đây còn mới chỉ là một nữa. Điều kiện để trao đổi là hắn sẽ dẫn vài người thợ Đại Thực về nhà và an bài cho học thuật làm giấy.Trong lòng Dương Vượng cơ hồi vui như mùa xuân, muốn học làm giấy thì có gì khó khăn? Các xưởng làm giấy tư khắp Trường An những hàng trăm, học đâu chả được?

về cách chế tạo áo giáp và cung thì Dương Vượng cũng có phần khó xử. Hắn cũng biết đây là bí mật quân sự. không thể tùy ý tiết lộ như thuật làm giấy, một khi bị người khác phát hiện, Dương Vượng hắn có thể sẽ đầu rơi máu đổ, cho nên về hai kỹ thuật này, hắn mãi không dám nhận lời. Man Tô Nhĩ cũng không hỏi nhiều, hắn biết nhiều việc cũng phải từ từ. Hắn đã nhìn ra tên họ Dương này kỳ thật đã động lòng, chỉ là nhất thời chưa chịu buông miêng, phải từ từ, đợi hắn dùng miếng mồi to, chắc chắn không sợ nhử không được con cá này.

nghĩ đến đây, Man Tô Nhĩ mỉm cười nói: “Hoàng đế các ngươi hôm nay sẽ tiếp kiến bọn ta chứ?”

Man Tô Nhĩ đương nhiên không thể trực tiếp giao lưu cùng Dương Vượng, hắn có dẫn theo một phiên dịch người Túc Đặc có thể nói được tiếng Ả Rập và Hán.

Người phiên dịch Túc Đặc kia đã chuyển lời hắn cho Dương Vượng. Dương Vượng cười nói: “Các vị đến thật không đúng lúc, hôm nay triều đình chúng ta đang cử hành hội. hoàng đế điện hạ e rằng không tiếp đãi các vị được. Có điều ta có thể an bài chỗ ở cho các vị trước, có thời gian còn đi tham quan Trường An được.”

Man Tô Nhĩ nghe lời của phiên dịch liền gật gật đầu nói: “Vậy được! Nhờ mọi người an bài chỗ ăn trưa đã.”

Hắn vừa dứt lời bỗng nghe tiếng vó ngựa vội vã phía trước, hành nhân cũng vội tránh nhanh sang hai bên nhường đường, chỉ thấy đội kỵ binh hơn trăm người đương hộ tống một chiếc xe ngựa phóng qua.

Xe ngựa đã dừng trước mặt đoàn người Đại Thực, Dương Vượng đương đi lên hỏi han thì cửa xe ngựa bỗng được mở toang, chỉ thấy Lý Khánh An đang từ từ bước xuống xe. Nhìn thấy hắn. Dương Vượng sợi xanh mặt, bất giác lùi ra sau hai bước. Lý Khánh An cũng giống tử địch của Dương gia, Dương gia tử đệ nhìn thấy hắn là sợ khiếp vía. nhất là khi Dương Vượng lại vừa mới nhận hai trăm lượng hoàng kim của người Đại Thực, lại càng có tật rục rịch bất an trong lòng. chỉ nhìn sơ, Lý Khánh An đã nhìn thấy ngay Man Tô Nhĩ, đấy là một người đàn ông chừng ba bốn, ba lăm tuổi, dung mạo tuấn tú, khí độ cao quý, từng cử chỉ động tác đều có khí tiết của kẻ vương giả. Dù cho họ chưa từng gặp mặt. nhưng bọn họ cũng được xem như là bằng hữu cũ.

Hắn đi lên trước hơi chấp tay thi lễ. dùng tiếng Đột Quyết cười nói: “Các hạ chắc chính là điện hạ Man Tô Nhĩ Ngải Mễ Nhĩ!”

Man Tô Nhĩ tinh thông tiếng Đột Quyết. Hắn có phần ngỡ ngàng, việc đến Trường An của hắn vốn không nói rõ thân phận mình, thậm chí cả tên hắn cũng không nói với quan viên Đại Đường đến nghênh đón mình, mà sao người này lại biết được thân phận và họ tên mình, và còn biết biết cả mình chính là Ngải Mễ Nhĩ. Hắn cẩn thận xét nét tên quân quan nhà Đường trước mặt mình, chạc ba mươi, thân hình cao to vạm vỡ, khí thế bất phàm.Đặc biệt là vết thẹo dài trên trán rất dễ để lại ấn tượng nơi người khác; cộng thêm đôi mắt sáng óng như mắt của loài sói về đêm. như thể xuyên thấu tâm can người khác, khiến Man Tô Nhĩ nhìn mà thấy rùng mình.

“Ta chính là Man Tô Nhĩ. xin hỏi vị tướng quân này có quen biết ta ư?”

Khánh An cười cười nói: “Điện hạ Man Tô Nhĩ, sao người lại có thể không biết ta? Người đi qua An Tây không lẽ thuộc hạ ta không nói rằng, ta cũng ở Trường An sao?”

“Ngươi chính là... Lý Khánh An?!”

Man Tô Nhĩ chùn mình bỡ ngỡ nhìn Lý Khánh An.Đây chính là đối thủ của hắn sao? Chính là chủ soái đã đánh bại Mộc Tư Lâm. đoạt đi vùng đất Hà Trung? Hắn lại có thể trẻ đến thế!

Dương Vượng nuốt khan một cái, dọc đường hắn tiếp chuyện Man Tô Nhĩ chỉ cảm thấy người này sâu như nước đại dương khó mà đoán được lòng dạ. ánh mắt hắn lạnh lùng chà bao giờ biểu lộ một chút tình cảm, khiến Dương Vượng không khỏi bất giác lòng sinh kính nể với Man Tô Nhĩ.

Nhưng hiện giờ nhìn thấy một tia hoảng loạn trong mắt Man Tô Nhĩ, thậm chí là sợ hãi, Dương Vượng lại càng thấy kinh sợ Lý Khánh An hơn. Hắn lúng túng đi lên thi lễ: “Đại tướng quân, hạ quan là Dương Vượng của Hồng Lư Tự Điển khác sở, phụng mệnh nghênh tiếp sứ giả Đại Thực.”

Lý Khánh An liếc mắt nhìn hắn. Khánh An có biết đây là Dương Vượng, con trai Dương Thiểm, Mưu Thích Tư Hàn từng nói với hắn. chính người này đã dẫn đường họ với Lý Hoa Hoa, để Mưu Thích La Đa cướp vợ chưa cưới của hắn. Người này là một kẻ tiểu nhân tham lam.

Lý Khánh An lạnh nhạt đáp trả: “Man Tô Nhĩ điện hạ là người thừa kế ngai vị Khalifah. không phải một quan viên Điển Khách sở có thể tiếp đón. ngươi về đi! Bắt đầu từ bây giờ, đại sứ Đại Thực sẽ do ta tiếp đón.”

Dương Vượng không dám nhiều lời, hắn hành lễ xong vội vàng bỏ đi, cả nhìn cũng không dám quay lại nhìn Man Tô Nhĩ. Lúc này, Man Tô Nhĩ mới từ từ bình tĩnh lại. Mặc cho bỡ ngỡ lúc đầu mới gặp Lý Khánh An, nhưng dẫu sao hắn cũng là nhân vật đứng thứ hai của Đại Thực, làm sao dễ dàng thất lễ được.

Hắn đặt tay lên trước ngực khom người chào Khánh An. mỉm cười nói: “Hóa ra ngươi chính là Lý tướng quân, chúng ta cũng có thể xem như lão bằng hữu rồi, trước lúc xuất phát. Khalifah còn dặn ta phải bày tỏ lòng tôn kính thay người đến tướng quân.”

‘Tại hạ cũng thế. ta cũng lòng đấy kính ý với ngài Khalifah. có thể sáng lập một đế quốc, có thể thấy người tuyệt không phải một người tầm thường. Man Tô Nhĩ điện hạ cũng thế, ta tin điện hạ có thể lãnh đạo A Bạch Tư đi đến thời hoàng kim. Ngoài ra. ta cũng rất muốn được làm quen tướng quân Mộc Tư Lâm. Hắn cũng là một địch thủ đáng kính nể.”

Lý Khánh An quá hiểu biết đối với quê hương của mình, khiến Man Tô Nhĩ có cảm giác phảng phất như mình không phải đối diện với một tướng lĩnh Đại Đường, mà là một đồng bào của mình. Tâm trạng Man Tô Nhĩ bỗng thấy nhẹ nhàng hẳn. cười nói: “Đế quốc A Bạch Tư của chúng ta không có ý trở thành kẻ địch của Đại Đường, nên phái ta đến Đường vương triều, giao hảo với quý quốc, hi vọng chuyến đi này của ta có thể viên mãn thành công.”

“chỉ cần quý quốc có thành ý, ta nghĩ điện hạ sẽ có thể xuất sứ thành công. nhưng nếu điện hạ đến đây chỉ vì mục đích nào đấy, e rằng sẽ bị thất bại mà về thôi.”

“Ha ha! Lý tướng quân thật biết nói đùa. ta vạn dặm đường xa đến đây, sao lại không có thành ý.”

“Vậy thì tốt! Ta cũng chúc cuộc viếng thăm của điện hạ thành công.”

Khánh An nhìn nhìn sắc trời cười nói: “Bây giờ đã là lúc trưa, chắc điện hạ vẫn chưa ăn cơm? Ta biết một chỗ có thể chế biến ra các ăn mỹ vị mà tín ngưỡng quý quốc có thể cho phép, xin hãy đi theo ta.”

Man Tô Nhĩ cả chặng đường từ phía đông đến đây đau khổ nhất là vấn đề ăn uống. Đạo Islam vẫn chưa được truyền vào Đại Đường, mà phần lớn người Đường làm ăn với người Túc Đặc tín ngưỡng Hỏa giáo là nhiều, vì thế muốn ăn uống tử tế tại Đại Đường chính là điều mong muốn lớn nhất bây giờ của hắn. chỉ tiếc là họ vẫn chỉ có thể tự mình nấu ăn mà chưa được thưởng thức các món ngon Đại Đường.

nghe Lý Khánh An nói biết nơi có thể phù hợp với tập quán của đạo Islam. Man Tô Nhĩ trong lòng vui mừng, cũng học theo lễ tiết chấp tay của người Hán cười nói: “Đa tạ Lý tướng quân!”

Nơi Khánh An dẫn hắn đến lại chính là Nhiệt Hải Cư. Nhiệt Hải Cư có một đầu bếp đã ở Kufah vài năm. có thể làm ra các món ăn phù hợp với nghi lễ của đạo Islam.

Khánh An dẫn cả một đoàn khách đông đúc đến khiến Nhiệt Hải Cư bỗng chốc trở nên náo nhiệt. Vài trăm con lạc đà ngoài cửa để kẹt cả ngõ đi. Thường Tiến nghe tin vội đi ra cửa lớn khom người chào Khánh An: “Chúc mừng đại tướng quân đã thăng chức, hôm nay Nhiệt Hải Cư ta sẽ mời khách, để chúc mừng cho đại tướng quân!”

“Để hôm khác đi!”

Hắn chỉ chỉ vào bọn Man Tô Nhĩ đằng sau cười nói: “Đây đều là bạn của ta. đến chỗ ngươi để tiêu tiền đây!”

Thường Tiến nhìn đoàn khách mặc hắc bào.mặt không khỏi đổi sắc: “Người Đại Thực!”

“Không chỉ đơn giản là người Đại Thực,vị đứng sau ta còn lại nhân vật đứng thứ hai của nước Đại Thực!”

Nói xong, hắn lại quay ra đằng sau giới thiệu với Man Tô Nhĩ: “Đây là bạn ta. đã từng đến Đại Thực vài năm. có thể nói một ít tiếng A Rập.”

Man Tô Nhĩ nghe nói Thường Tiến đã từng đến Đại Thực, liền cười ha hả nói: “Xin hỏi các hạ đã từng đi qua chỗ nào của Đại Thực?”

Thú thật, Thường Tiến không mấy có ấn tượng tốt với người Đại Thực, chẳng qua là nể mặt Lý Khánh An. nên hắn miễn cưỡng dùng tiếng Ả Rập cứng đơ của mình nói: “Ta từng đi qua Murw(*Mộc Lộc). ”

“ồ! Hóa ra các hạ đi qua Khurasan. bọn ta cũng đi từ hướng Khurasan đến đây.”

Thường Tiến gật gật đầu. “Mọi người mời vào! Tiệm chúng ta sẽ cho các vị cảm giác như về nhà mình.”

Vài người giúp việc vội ra giúp trông nom đàn lạc đà. Hàng trăm tùy tùng của Man Tô Nhĩ cùng ùa vào trong đại đường, tự tìm chỗ khoanh chỗ ngồi xuống. Thường Tiến biết thói quen ăn uống của họ, liền lớn tiếng căn dặn: “Chuẩn bị chén đĩa mới. không phải lên rượu, các vị này không dùng rượu, hãy dâng trà lên. và mang thêm nhiều hoa quả. ngoài ra chuẩn bị nướng thịt cừu.”

Thường Tiến dùng tiếng Đột Quyết vẫy tay gọi các Hồ cơ đến.Các ả như đàn bướm chập chờn ùa đến. tay bưng nào trái cây đủ loại, nào trà nào nước. Man Tô Nhĩ thấy họ quả thật rất hiểu thói quen ăn uống của mình, hắn cũng yên tâm. liền nhìn Thường Tiến cười nói: “Bắt đầu từ hôm nay tiệm các ngươi không phải tiếp đãi khách khác nữa. ta sẽ bao cả tiệm trong mười ngày, ta nhất định sẽ trả hậu hĩnh!”

Hắn quay đầu dặn thủ hạ: ‘thưởng trước cho năm trăm lượng bạc!”

Lúc này Lý Khánh An bèn ra hiệu mắt. Thường Tiến hiểu ý, vội vui vẻ nhận lấy bạc, liền miệng nói: “Các vị khách quý, xin mời lên lầu!”

Khánh An và Man Tô Nhĩ cùng vào một nhã thất trên lầu hai.Khánh An rót cho hắn ly trà cười nói: “Ta biết người đạo Islam các ngươi không uống rượu, vậy ta sẽ dùng trà thay rượu, điện hạ đừng khách sáo!”

“Đa tạ!”

Man Tô Nhĩ nhắc chén trà lên hớp một ngụm nhỏ, khen: “Vương triều của bọn ta cũng có lá trà của Đại Đường, nhưng mà toàn loại trà thô, thua xa vị trà thanh mát hương thơm mà được uống ở Đại Đường. Lần này đi về, ta nhất định phải mang một ít trà về.”

Lý Khánh An cười nói: “Lúc điện hạ rời khỏi đây, ta sẽ chuẩn bị một ít trà và lễ vật cho điện hạ. có điều điện hạ nếu trường kỳ được uống trà như thế này e rằng cần phải xây dựng quan hệ mậu dịch vãng lai mật thiết hơn với Đại Đường.”

Man Tô Nhĩ nghe trong lời Lý Khánh An ý tại ngôn ngoại bèn mỉm cười nói: “Mậu dịch bây giờ vẫn chưa đủ sao? Người Túc Đặc là những người thương nhân trời sinh, bọn họ vãng lai trên con đường tơ lụa. không phải chính là chiếc cầu nối giữa hai nước ta sao?”

Khánh An lắc đầu nói: “Ta cảm thấy vẫn chưa đủ.”

“Vậy theo Lý tướng quân thế nào mới gọi là mật thiết?”

Khánh An cầm chén trà lên. từ tốn nói: “Không thể chỉ dựa vào người Túc Đặc làm cầu nối. ta hi vọng thương nhân người Hán của Đại Đường cũng có thể lập thành đoàn đến đế quốc A Bạch Tư. tương lai còn có mậu dịch biển. Và ngược lại, ta cũng hoan nghênh thương nhân người Ả Rập đến Đại Đường, chí ít An Tây sẽ hoan nghênh họ đến.Ngoài ra. ta còn hi vọng quan quân Đại Đường cũng có thể xay dựng quan hệ mậu dịch với quý quốc. Nếu điện hạ có thể đạt thành thỏa hiệp với ta. ta sẽ cho lập nhóm thương nhân năm ngàn lạc đà đến quý quốc mậu dịch vào năm nay. Không biết ý điện hạ thế nào?”

Man Tô Nhĩ trong lòng chua chát, năm ngàn con lạc đà tên Lý Khánh An này nói tới chắc chính là chiến lợi phẩm trận chiến thành Đát La Tư kia! Hắn miễn cưỡng cười nói: “Người A Rập đến Đại Đường, ngươi không sợ họ học được cách chế tạo giấy, hay chế tạo cung tiễn, áo giáp của các ngươi sao?”

“Hán tộc bọn ta là một dân tộc biết mở lòng đón nhận, nếu các vị muốn đến học tập văn hóa Hán tộc, bản thân ta cũng sẽ không phản đối. và còn hết sức ủng hộ.Ta cũng sẽ phái người trẻ tuổi đến Ả Rập học tập văn hóa tiên tiến. Thuật làm giấy không phải cơ mật quốc gia gì. các xưởng làm giấy trải đầy khắp Đại Đường. nếu các vị có lòng học. thì chẳng có gì khó khăn.Cũng giống Nhật Bản và Tân La. bọn họ đều đến Đại Đường để học thuật làm giấy, chỉ là làm giấy không dễ. Bản thân Đại Đường cũng cung không đủ cầu, còn phải nhập khẩu từ Tân La. Thương nhân vận chuyển giấy giá cao đến Đại Thực, cũng không kiếm chác được gì. nên triều đình không ủng hộ việc xuất khẩu giấy. nhưng điều này không có nghĩa ngươi không thể học thuật làm giấy.Nếu quý quốc quả thật rất có hứng thú với việc này, các vị có thể đưa ra yêu cầu này với quốc vương Đại Đường ta. Ta nghĩ hoàng đế điện hạ sẽ suy nghĩ về yêu cầu của các vị.”

Nói đến đây, giọng Lý Khánh An dần trở nên gay gắt. “nhưng Đại Đường ta dù có mở lòng thế nào cũng có nguyên tắc của mình, có những điều Đại Đường nghiêm cấm xuất khẩu như sắt. binh khí v.v, và còn cả thuật chế tạo cung tiễn, áo giáp các vị vừa nhắc đến. những vật này Đại Đường đều cấm ngoại truyền.Ta một khi điều tra được có thương nhân làm trái pháp luật Đại Đường, dù là người Hán hay người Túc Đặc, Ả Rập, ta cũng đều giết không tha! Điểm này. điện hạ xin khắc ghi.”

Trong Khánh Hưng cung. Lý Long Cơ đã trở lại Ngự thư phòng, sau khi chợp mắt một lát. tinh lực người cũng hồi phục được chút. Tuy hôm nay rất mệt mỏi, nhưng người còn rất nhiều việc phải xử lý, nên không thể không phấn chấn tinh thần giải quyết một số việc cấp bách.

Việc gấp nhất bây giờ chẳng có gì quan trọng bằng gặp hoàng trưởng tôn. Hôm nay người đã chính thức tuyên bố để hoàng trưởng tôn kế vị, nhưng mãi vẫn chưa nói việc này với hoàng trưởng tôn.

Người tựa lưng vào ehế. từ từ nâng chén trà sâm lên.Trước mặt người là hoàng trưởng tôn. bây giờ nên gọi là Lý Dự.Hắn đã chính thức đổi tên. Giờ hắn đang đứng trên mặt tổ phụ để nghe giáo huấn.

Lý Dự năm nay đã hai mươi bảy, do để râu nên nhìn hắn chính chắn rất nhiều. Nhất là thời phụ vương hắn bị truất vị thái tử. đó là một đả kích lớn với hắn. Mấy năm nay hắn trở nên trầm mặc, thay đổi hẳn hình tượng hay lộ diện tại các thi xã lớn nhỏ. Giờ mỗi ngày hắn đều vùi đầu trong phòng đọc sách, cũng chính vì thế. mà hắn được sự khẳng định của Lý Long Cơ, để cuối cùng được chọn làm người kế vị.Đây đúng là điều hắn không ngờ được.

Lý Dự đã từ miệng phụ thân biết tin mình được vào làm chủ Đông Cung. Tuy đã hết phấn khởi như lúc ban đầu. nhưng bây giờ chính thức được khẳng định, hắn cũng cảm thấy vạn phần kích động.

“Cháu có thường xuyên đi thăm phụ thân chứ?”Lý Long Cơ cuối cùng cũng mở miệng hỏi.

Chapter
1 Chương 01
2 Chương 02
3 Chương 03
4 Chương 04
5 Chương 05
6 Chương 06
7 Chương 07
8 Chương 08
9 Chương 09
10 Chương 10
11 Chương 11
12 Chương 12
13 Chương 13
14 Chương 14
15 Chương 15
16 Chương 16
17 Chương 17
18 Chương 18
19 Chương 19
20 Chương 20
21 Chương 21
22 Chương 22
23 Chương 23
24 Chương 24
25 Chương 25
26 Chương 26
27 Chương 27
28 Chương 28
29 Chương 29
30 Chương 30
31 Chương 31
32 Chương 32
33 Chương 33
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40
41 Chương 41
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95
96 Chương 96
97 Chương 97
98 Chương 98
99 Chương 99
100 Chương 100
101 Chương 101
102 Chương 102
103 Chương 103
104 Chương 104
105 Chương 105
106 Chương 106
107 Chương 107
108 Chương 108
109 Chương 109
110 Chương 110
111 Chương 111
112 Chương 112
113 Chương 113
114 Chương 114
115 Chương 115
116 Chương 116
117 Chương 117
118 Chương 118
119 Chương 119
120 Chương 120
121 Chương 121
122 Chương 122
123 Chương 123
124 Chương 124
125 Chương 125
126 Chương 126
127 Chương 127
128 Chương 128
129 Chương 129
130 Chương 130
131 Chương 131
132 Chương 132
133 Chương 133
134 Chương 134
135 Chương 135
136 Chương 136
137 Chương 137-138
138 Chương 139
139 Chương 140
140 Chương 141
141 Chương 142
142 Chương 143
143 Chương 144
144 Chương 145
145 Chương 146
146 Chương 147
147 Chương 148
148 Chương 149
149 Chương 150
150 Chương 151
151 Chương 152
152 Chương 153
153 Chương 154
154 Chương 155
155 Chương 156
156 Chương 157
157 Chương 158
158 Chương 159
159 Chương 160
160 Chương 161
161 Chương 162
162 Chương 163
163 Chương 164
164 Chương 165
165 Chương 166
166 Chương 167
167 Chương 168
168 Chương 169
169 Chương 170
170 Chương 171
171 Chương 172
172 Chương 173
173 Chương 174
174 Chương 175
175 Chương 176
176 Chương 177
177 Chương 178
178 Chương 179
179 Chương 180
180 Chương 181
181 Chương 182
182 Chương 183
183 Chương 184
184 Chương 185
185 Chương 186
186 Chương 187
187 Chương 188
188 Chương 189
189 Chương 190
190 Chương 191
191 Chương 192
192 Chương 193
193 Chương 194
194 Chương 195
195 Chương 196
196 Chương 197
197 Chương 198
198 Chương 199
199 Chương 200
200 Chương 201
201 Chương 202
202 Chương 203
203 Chương 204
204 Chương 205
205 Chương 206
206 Chương 207
207 Chương 208
208 Chương 209
209 Chương 210
210 Chương 211
211 Chương 212
212 Chương 213
213 Chương 214
214 Chương 215
215 Chương 216
216 Chương 217
217 Chương 218
218 Chương 219
219 Chương 220
220 Chương 221
221 Chương 222
222 Chương 223
223 Chương 224
224 Chương 225
225 Chương 226
226 Chương 227
227 Chương 228
228 Chương 229
229 Chương 230
230 Chương 231
231 Chương 232
232 Chương 233
233 Chương 234
234 Chương 235
235 Chương 236
236 Chương 237
237 Chương 238
238 Chương 239
239 Chương 240
240 Chương 241
241 Chương 242
242 Chương 243
243 Chương 244
244 Chương 245
245 Chương 246
246 Chương 247
247 Chương 248
248 Chương 249
249 Chương 250
250 Chương 251
251 Chương 252
252 Chương 253
253 Chương 254
254 Chương 255
255 Chương 256
256 Chương 257
257 Chương 258
258 Chương 259
259 Chương 260
260 Chương 261
261 Chương 262
262 Chương 263
263 Chương 264
264 Chương 265
265 Chương 266
266 Chương 267
267 Chương 268
268 Chương 269
269 Chương 270
270 Chương 271
271 Chương 272
272 Chương 273
273 Chương 274
274 Chương 275
275 Chương 276
276 Chương 277
277 Chương 278
278 Chương 279
279 Chương 280
280 Chương 281
281 Chương 282
282 Chương 283
283 Chương 284
284 Chương 285
285 Chương 286
286 Chương 287
287 Chương 288
288 Chương 289
289 Chương 290
290 Chương 291
291 Chương 292
292 Chương 293
293 Chương 294
294 Chương 295
295 Chương 296
296 Chương 297
297 Chương 298
298 Chương 299
299 Chương 300
300 Chương 301
301 Chương 302
302 Chương 303
303 Chương 304
304 Chương 305
305 Chương 306
306 Chương 307
Chapter

Updated 306 Episodes

1
Chương 01
2
Chương 02
3
Chương 03
4
Chương 04
5
Chương 05
6
Chương 06
7
Chương 07
8
Chương 08
9
Chương 09
10
Chương 10
11
Chương 11
12
Chương 12
13
Chương 13
14
Chương 14
15
Chương 15
16
Chương 16
17
Chương 17
18
Chương 18
19
Chương 19
20
Chương 20
21
Chương 21
22
Chương 22
23
Chương 23
24
Chương 24
25
Chương 25
26
Chương 26
27
Chương 27
28
Chương 28
29
Chương 29
30
Chương 30
31
Chương 31
32
Chương 32
33
Chương 33
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40
41
Chương 41
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95
96
Chương 96
97
Chương 97
98
Chương 98
99
Chương 99
100
Chương 100
101
Chương 101
102
Chương 102
103
Chương 103
104
Chương 104
105
Chương 105
106
Chương 106
107
Chương 107
108
Chương 108
109
Chương 109
110
Chương 110
111
Chương 111
112
Chương 112
113
Chương 113
114
Chương 114
115
Chương 115
116
Chương 116
117
Chương 117
118
Chương 118
119
Chương 119
120
Chương 120
121
Chương 121
122
Chương 122
123
Chương 123
124
Chương 124
125
Chương 125
126
Chương 126
127
Chương 127
128
Chương 128
129
Chương 129
130
Chương 130
131
Chương 131
132
Chương 132
133
Chương 133
134
Chương 134
135
Chương 135
136
Chương 136
137
Chương 137-138
138
Chương 139
139
Chương 140
140
Chương 141
141
Chương 142
142
Chương 143
143
Chương 144
144
Chương 145
145
Chương 146
146
Chương 147
147
Chương 148
148
Chương 149
149
Chương 150
150
Chương 151
151
Chương 152
152
Chương 153
153
Chương 154
154
Chương 155
155
Chương 156
156
Chương 157
157
Chương 158
158
Chương 159
159
Chương 160
160
Chương 161
161
Chương 162
162
Chương 163
163
Chương 164
164
Chương 165
165
Chương 166
166
Chương 167
167
Chương 168
168
Chương 169
169
Chương 170
170
Chương 171
171
Chương 172
172
Chương 173
173
Chương 174
174
Chương 175
175
Chương 176
176
Chương 177
177
Chương 178
178
Chương 179
179
Chương 180
180
Chương 181
181
Chương 182
182
Chương 183
183
Chương 184
184
Chương 185
185
Chương 186
186
Chương 187
187
Chương 188
188
Chương 189
189
Chương 190
190
Chương 191
191
Chương 192
192
Chương 193
193
Chương 194
194
Chương 195
195
Chương 196
196
Chương 197
197
Chương 198
198
Chương 199
199
Chương 200
200
Chương 201
201
Chương 202
202
Chương 203
203
Chương 204
204
Chương 205
205
Chương 206
206
Chương 207
207
Chương 208
208
Chương 209
209
Chương 210
210
Chương 211
211
Chương 212
212
Chương 213
213
Chương 214
214
Chương 215
215
Chương 216
216
Chương 217
217
Chương 218
218
Chương 219
219
Chương 220
220
Chương 221
221
Chương 222
222
Chương 223
223
Chương 224
224
Chương 225
225
Chương 226
226
Chương 227
227
Chương 228
228
Chương 229
229
Chương 230
230
Chương 231
231
Chương 232
232
Chương 233
233
Chương 234
234
Chương 235
235
Chương 236
236
Chương 237
237
Chương 238
238
Chương 239
239
Chương 240
240
Chương 241
241
Chương 242
242
Chương 243
243
Chương 244
244
Chương 245
245
Chương 246
246
Chương 247
247
Chương 248
248
Chương 249
249
Chương 250
250
Chương 251
251
Chương 252
252
Chương 253
253
Chương 254
254
Chương 255
255
Chương 256
256
Chương 257
257
Chương 258
258
Chương 259
259
Chương 260
260
Chương 261
261
Chương 262
262
Chương 263
263
Chương 264
264
Chương 265
265
Chương 266
266
Chương 267
267
Chương 268
268
Chương 269
269
Chương 270
270
Chương 271
271
Chương 272
272
Chương 273
273
Chương 274
274
Chương 275
275
Chương 276
276
Chương 277
277
Chương 278
278
Chương 279
279
Chương 280
280
Chương 281
281
Chương 282
282
Chương 283
283
Chương 284
284
Chương 285
285
Chương 286
286
Chương 287
287
Chương 288
288
Chương 289
289
Chương 290
290
Chương 291
291
Chương 292
292
Chương 293
293
Chương 294
294
Chương 295
295
Chương 296
296
Chương 297
297
Chương 298
298
Chương 299
299
Chương 300
300
Chương 301
301
Chương 302
302
Chương 303
303
Chương 304
304
Chương 305
305
Chương 306
306
Chương 307
footer(); ?>