Chương 51: Mê muội bò tường

Edit: Sahara 

Tần Chung thở dài một tiếng, vuốt ve gương mặt Lý Ỷ La: Haiz.... Rõ ràng chỉ là thanh tú, nhưng nhất cử nhất động lại câu hồn người ta như thế.

"Rốt cuộc chàng làm sao vậy?" Lý Ỷ La khó hiểu hỏi.

"Không có gì!" Tần Chung cười.

"Thần thần quỷ quỷ." Lý Ỷ La tự lầm bầm.

Hai người bọn họ đi rồi, tiểu cô nương ngồi rúm ró mới dám đứng dậy nhìn theo bóng lưng hai người họ. Vốn dĩ ánh mắt luôn đặt trên người Tần Chung không hiểu sao bây giờ lại không tự chủ được mà từ từ chuyển lên người Lý Ỷ La. Nhớ đến dáng vẻ của Lý Ỷ La nhìn mình vừa rồi, tiểu cô nương liền đưa tay ôm gương mặt nóng bừng của mình......

Ngày hôm sau khi Tần Chung từ thư viện trở về, Lý Ỷ La liền hỏi hắn: "Mấy cô nương đứng ở cổng thôn chờ chàng có ít đi chút nào không?"

Tay cầm sách của Tần Chung khựng lại: "Không biết, ta không có chú ý!"

"Thật?" Trong lòng Lý Ỷ La vui vẻ, so với câu trả lời là ít hay không, thì đây mới là câu trả lời mà nàng hài lòng.

Tần Chung gật đầu. 

Lý Ỷ La chống cằm nói: "Tướng công, nhớ phải luôn giữ thái độ này, không được nhìn nữ nhân khác dù chỉ là liếc mắt, biết chưa?"

Tần Chung ừm một tiếng, đáy lòng lặng lẽ thở phào. 

Lý Ỷ La sờ sờ đầu Tần Chung tưởng thưởng: "Ngoan, ngày mai cho chàng ăn ngon."

Tần Chung buồn cười: "Ỷ La, nàng xem ta là trẻ con à?" 

Lý Ỷ La không để bụng: "Chàng vốn chính là trẻ con mà!" So với nàng, không phải trẻ con thì là gì? Ở chỗ Tần Chung không có được đáp án, nàng vẫn nên tự mình đi xem thử một chuyến. Nếu tiểu nha đầu kia làm việc mau mắn thì tốt, bằng không...... Lý Ỷ La bóp bóp nắm đấm, nàng không phải là thỏ trắng dễ ăn hiếp đâu! 

Lý Ỷ La nói là làm, chiều hôm sau, nàng thấy sắp đến thời gian Tần Chung về đến cửa thôn thì đi ra ngoài xem thử, xem tiểu nha đầu kia làm việc thế nào.

Lý Ỷ La vừa bước ra cửa lớn ở sân, Tần Tử Viễn đang chơi đùa trong sân lập tức chạy tới, hai mắt sáng lấp lánh: "Tiểu thẩm thẩm, thẩm muốn đi ra ngoài à?"

Lý Ỷ La bẹo bẹo cái má đã có thêm chút thịt của Tần Tử Viễn: "Đúng vậy, con có chuyện gì sao?"

"Tiểu thẩm thẩm có thể đưa chúng con theo ra ngoài chơi không?" Tần Tử Viễn ngẩng đầu cầu mong. 

"Tại sao? Các con muốn đi ra ngoài chơi thì cứ trực tiếp đi là được, sao lại muốn đi theo tiểu thẩm thẩm?"

"Bởi vì tiểu thẩm thẩm rất lợi hại!" Tần Tử Viễn ưỡn bộ ngực nhỏ về phía trước. Từ sau lần Lý Ỷ La cứu nhóc và Tần Tử Chu ở bờ sông về, người trong thôn điều nói nàng rất lợi hại, sức lực lại lớn, còn biết thêu thùa kiếm tiền. Ngay cả Tần Tử Chu sau lần đó cũng chịu dắt theo bọn nó đi chơi, còn nói muốn đến nhà gặp Lý Ỷ La. 

Tần Tử Viễn nghe thế thì khịt khịt mũi nhỏ, nhóc không có ngu vậy đâu, đưa Tần Tử Chu về nhà, nhất định nó sẽ tranh tiểu thẩm thẩm với nhóc, cho nên nhóc sẽ không đưa nó đến nhà chơi đâu!

Lý Ỷ La vỗ vỗ lên đầu Tần Tử Viễn vài cái: "Vậy đi thôi!"

Tần Tử Viễn hoan hô, vội gọi Tần Tử Hạo và Tử Như đuổi theo Lý Ỷ La. Lý Ỷ La dắt tay ba đứa nhỏ cùng đến cửa thôn.

"Tiểu thẩm thẩm, chúng ta đi đâu vậy?" Tần Tử Viễn muốn đi dạo khắp thôn để khoe khoang Lý Ỷ La, nhưng nhìn hướng đi này, dường như bọn họ không phải đi dạo trong thôn.

"Đến cửa thôn đón tiểu thúc thúc của con!" 

Tần Tử Viễn a một tiếng, hứng thú liền vơi đi phân nữa.

Lý Ỷ La đứng cách cửa thôn một khoảng không xa, chỉ thấy ở cây đại thụ tại cửa thôn đang có vài cô nương tụ tập ở đó, hoặc là thêu thùa, hoặc là vá y phục, tuy tay chân luôn bận rộn, nhưng mắt thì cứ nhìn về phía con đường đi đến cửa thôn.

"Sao các người lại đến nữa?" Đúng lúc này, tiểu cô nương ngày hôm qua "được" Lý Ỷ La ủy thác trọng trách mình thở hổn hển chạy đến, đứng ngay trước mặt mấy tiểu cô nương kia, có chút kích động nói.

"Ở đây không phải nhà cô, chúng ta muốn đến thì đến, sao? Chẳng lẽ chuyện này cô cũng muốn quản?" Một tiểu cô nương đứng lên cãi lại.

"Về đi! Mau trở về! Không thể ở chỗ này được!"

"Trương Tiểu Đào, cô cũng nhiều chuyện quá rồi đó, hôm qua cô đến đuổi chúng tôi, hôm nay cũng đến. Ở đây không phải là nhà cô, cô có quyền gì mà đuổi chúng tôi hả?"

Trương Tiểu Đào bực bội không thôi, trong lòng cũng thầm kêu gào: Nếu không phải trêu chọc nhầm vào mẫu dạ xoa kia, nàng còn lâu mới thèm lo chuyện bao đồng. 

"Đừng cho là ta không biết các người ở đây là có mưu đồ gì! Tần Chung ca ca đã thành thân rồi, các người có đứng đây ngóng trông cũng vô dụng. Còn có Lý..... Tẩu tử, nếu tẩu ấy mà biết, chắc chắn sẽ không tha cho các người đâu." Nàng chính là bằng chứng sống nè.

"Tẩu tử?" Mấy cô nương khác ngạc nhiên nhìn Trương Tiểu Đào: "Cô gọi cái người đàn bà đanh đá quản chặt Tần Chung ca ca kia là tẩu tử? Tiểu Đào, không phải trước kia cô luôn miệng nói ả ta rất hung dữ à? Còn nói nhất định phải cứu Tần Chung ca ca thoát khỏi khổ ải, sao bây giờ lại thay đổi rồi? Đợi đã, không phải cô muốn đuổi chúng tôi về hết, còn mình thì ở lại độc chiếm Tần Chung ca ca đó chứ?"

Trương Tiểu Đào nghe họ nói Lý Ỷ La là người đàn bà đanh đá, liền nhanh mồm nhanh miệng, còn chưa kịp suy nghĩ thì đã phản bác lại: "Tẩu tử đanh đá chỗ nào? Tẩu ấy rõ ràng là rất đẹp!" Lời nói vừa ra khỏi miệng, Trương Tiểu Đào bị bịt kín miệng mình lại ngay, đầu óc nàng bị hỏng rồi sao?

Hiển nhiên, người có suy nghĩ này không riêng gì mình Trương Tiểu Đào, mấy cô nương khác cũng nhìn nàng đầy cổ quái, trong đó có một cô nương quả quyết nói: "Trương Tiểu Đào ăn nhằm đồ, đầu óc có vấn đề rồi!"

Mấy người khác cũng sôi nổi phụ họa theo, trong Tiểu Thanh Thôn không có mấy cô nương không thích Tần Chung, đặc biệt là gần đây, bọn họ cảm thấy Tần Chung càng ngày càng tuấn tú phong nhã. Chẳng qua mấy cô nương này có lá gan khá lớn, lại nghĩ Lý Ỷ La hung dữ như vậy, Tần Chung nhất định đã chịu khổ rất nhiều. Bọn họ đối với Tần Chung vừa ái mộ lại vừa đau lòng, cho nên mới muốn cho Tần Chung một chút yêu thương và quan tâm. Mà Trương Tiểu Đào trước kia là người đứng đầu trong phương diện này. Mỗi ngày bọn họ tụ tập lại, đau lòng cho Tần Chung một hồi, rồi cùng mắng nhiếc Lý Ỷ La một hồi. Trước kia, người mắng Lý Ỷ La nhiều nhất là Trương Tiểu Đào, thật không ngờ bây giờ Trương Tiểu Đào lại thay đổi nhanh như vậy.

Trương Tiểu Đào cũng không dám tin mình lại nói ra những lời như vậy, nhưng mà, nhớ đến dáng vẻ ngày đó của Lý Ỷ La, Trương Tiểu Đào lại thầm hốt hoảng: Mình cũng đâu có nói sai, đúng là rất đẹp mà.....

Hai mắt Trương Tiểu Đào mơ màng, nhìn về nơi xa xăm nào đó, chợt thấy Lý Ỷ La đang đứng cách đó không xa cười khanh khách nhìn mình. Lý Ỷ La!!!! Trương Tiểu Đào vội vàng chớp chớp mắt, thật là Lý Ỷ La!! 

Lý Ỷ La có dị năng, khoảng cách gần như vậy, nàng hoàn toàn nghe rõ được cuộc đối thoại của mấy tiểu cô nương kia, thật không ngờ, tiểu nha đầu này lại tận trung chức trách đến như thế. Cho nên, nàng liền mỉm cười với Trương Tiểu Đào, còn chớp chớp mắt vài cái.

Trương Tiểu Đào: "........." Đầu óc thật sự hỏng rồi.

"Ta đang nói chuyện với cô đó, cô nhìn cái gì thế?" Thấy Trương Tiểu Đào nhìn đâu đâu, không trả lời bọn họ, một tiểu cô nương bèn đẩy đẩy Trương Tiểu Đào. 

Một cô nương khác nương theo ánh mắt của Trương Tiểu Đào mà nhìn, liền thấy Lý Ỷ La đang đi vế phía họ.

Mấy tiểu cô nương: "......." Mẹ ơi! Mẫu dạ xoa đang tới! Không xong rồi!

Lý Ỷ La cười tủm tỉm đi đến gần Trương Tiểu Đào, vỗ vỗ vai nàng ta khen ngợi: "Làm không tệ!"

Trương Tiểu Đào giống như là bị hoảng sợ không nhỏ, cả người chợt run lên.

"Yên tâm! Ta không bao giờ xử tệ với người mình. Hóa ra cô tên là Trương Tiểu Đào, chả trách gương mặt này cũng đáng yêu như quả đào nhỏ vậy!" Da mặt Trương Tiểu Đào trắng trẻo non nớt mịn màng, lúc này vì có chút sợ hãi mà hơi hơi đỏ lên, quả thật là đúng với tên gọi của nàng ta. Lý Ỷ La nhịn không được liền bẹo má Trương Tiểu Đào mấy cái.

"Á...." Trương Tiểu Đào chợt la nhỏ một tiếng, cả người căng thẳng, mặt càng thêm ửng đỏ.

Lý Ỷ La phì cười, nàng còn tưởng lá gan Trương Tiểu Đào lớn lắm, không ngờ cũng chẳng ra làm sao. Nể tình Trương Tiểu Đào tận tâm tận lực làm việc, cho nên nàng không trêu đùa Trương Tiểu Đào nữa.

Lý Ỷ La xoay người nhìn mấy tiểu cô nương còn lại, lạnh giọng nói: "Sao? Nhớ thương tướng công của người khác, các ngươi cảm thấy vinh quang lắm hả? Có muốn ta đến tận nhà, nói cho cha mẹ các ngươi biết việc làm của các ngươi hay không? Hay là trực tiếp triệu tập hương thân phụ lão trong Tiểu Thanh Thôn đến, để họ biết các cô nương ở Tiểu Thanh Thôn dám yêu dám hận thế nào? Cũng để cho mọi người thấy hãnh diện hơn." 

Các tiểu cô nương kia nghe mà mặt mày trắng bệch, liên tục run rẩy lắc đầu, bọn họ không dám tưởng tượng, nếu như Lý Ỷ La thật sự làm như vậy, thì sao bọn họ còn mặt mũi để sống nữa đây?

"Nếu đã biết sợ, sao còn không mau cút đi? Nếu để ta biết các ngươi còn dám xuất hiện trước mặt tướng công nhà ta, thì đừng trách sao ta lại không niệm tình các ngươi tuổi vẫn còn nhỏ. Còn không mau cút!" Lý Ỷ La nheo mắt, nhìn mấy tiểu cô nương kia.

Giọng nói Lý Ỷ La tăng thêm một chút sát khí, làm mấy tiểu cô nương kia run lên bần bật: "Tẩu tử, chúng tôi không dám nữa!" Nói xong, người còn sức ở chân dìu người chân đã mềm nhũn vội vàng chạy đi.

Lý Ỷ La nhìn theo bóng lưng của họ thầm mắng: Đạo hạnh thấp kém!

Trương Tiểu Đào đứng bên cạnh Lý Ỷ La, thời điểm Lý Ỷ La thay đổi sắc mặt mang theo khí thế mạnh mẽ kia, nàng thấy rất rõ ràng.

Tuy rất hung dữ, nhưng cũng rất lợi hại.

Lý Ỷ La xoay người lại, nghiêng đầu mỉm cười liếc nhìn Trương Tiểu Đào: "Sao cô còn chưa đi? Được rồi, về sau cô không cần làm chuyện này nữa! Sau hôm nay chắc bọn họ cũng không dám xuất hiện ở đây nữa đâu. Cô đi về đi!" 

Trương Tiểu Đào nhìn gương mặt đang nói nói cười cười trước mặt mình, rồi bỗng dưng ôm ngực.

"Cô làm sao vậy? Không khỏe à?" Lý Ỷ La nhíu mày, bước lên trước muốn đỡ lấy Trương Tiểu Đào xem thử.

"Ỷ La!" Đúng lúc này, giọng Tần Chung lại đột ngột vang lên.

"Tướng công!" Nụ cười của Lý Ỷ La chợt thay đổi, không còn vẻ phong lưu vô thức nữa, nàng nhìn về phía Tần Chung ở cách đó không xa, trong mắt, trong lòng đều chỉ còn lại duy nhất một mình hắn.

"Cô không sao chứ?" Lý Ỷ La tiến về phía Tần Chung, nhưng mới bước được một bước thì chợt nhớ đến Trương Tiểu Đào, liền quay đầu lại hỏi.

"Không có việc gì! Không có việc gì!" Trương Tiểu Đào vội xua tay liên tục. 

"Mặt của cô sao lại đỏ như vậy, bây giờ trời cũng đâu có nóng?" Lý Ỷ La muốn sờ mặt Trương Tiểu Đào xem thử nàng ta có phải bị sốt hay không? Nhưng vừa mới đưa tay lên thì đã bị ngăn lại. Thì ra Tần Chung đã bước nhanh tới trước mặt hai người.

Hắn cảnh giác nhìn Trương Tiểu Đào, vẫn nắm tay Lý Ỷ La không buông, mặt không biểu cảm hỏi: "Sao vậy? Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Lý Ỷ La chỉ vào Trương Tiểu Đào: "Ta thấy sắc mặt cô ấy không tốt, lo lắng cô ấy bị bệnh."

Tần Chung à một tiếng, nhìn Trương Tiểu Đào: "Cô nương, nếu không khỏe thì mau trở về nghỉ ngơi đi! Ta và nương tử ta cũng phải về đây!" 

Trương Tiểu Đào: "......." Sự cảnh cáo vừa lóe lên trong mắt Tần Chung kia, đừng tưởng rằng nàng không thấy. Nàng đâu có làm gì, tên đàn ông thúi này sao lại nhìn nàng như vậy? Số tẩu tử thật khổ, hoa lài lại cấm nhầm phân trâu!

"Ỷ La, chúng ta đi!" Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La xoay người đi, cũng không quên gọi luôn ba đứa nhỏ đang chơi đùa với đám kiến ven đường cùng trở về Tần gia. 

Cũng không biết Lý Ỷ La nói gì đó mà Tần Chung nghiêng đầu lắng nghe, cả người gần như dán lên người Lý Ỷ La. 

Trương Tiểu Đào cắn cắn môi. Tần Chung sức khỏe không tốt, gánh không gánh nổi, vác không vác nổi, chân chính là một tên tiểu bạch kiểm. Lý Ỷ La tỷ tỷ lớn lên thật xinh đẹp, người thì tốt, sức lực lớn, lại còn biết thêu thùa kiếm tiền, gả cho tên đàn ông thúi này quả là chịu khổ mà!

Trương Tiểu Đào vỗ vỗ gương mặt mình, trong lòng thầm hối hận vì trước đây đã hiểu lầm Lý Ỷ La. Nàng nhìn bóng lưng Tần Chung đang nắm tay Lý Ỷ La mà bĩu môi hừ một cái, giơ chân đá đá mấy hòn đá trên đất, xong thì xoay người chạy đi.

Tần Chung quay đầu nhìn thoáng qua bóng lưng Trương Tiểu Đào, hơi hơi nhíu mày. 

"Nhìn cái gì vậy?" Lý Ỷ La cũng quay đầu lại nhìn, có cái gì đâu!

Tần Chung mỉm cười, thần sắc thay đổi, chợt nhắc đến Vương Bác Quân: "Đúng rồi, Ỷ La, mấy ngày hôm nay tâm trạng của Bác Quân huynh dường như rất tốt."

"Hắn vừa cưới được một nương tử như hoa như ngọc, đương nhiên tâm trạng phải tốt!" Không có mấy nam nhân có thể chống trụ được với diện mạo kia của Lý Nguyệt Nga, nếu nàng ta xài thêm một ít thủ đoạn, thì muốn nắm giữ nam nhân trong lòng bàn tay không phải là việc gì khó.

"Bác Quân huynh còn thường kể với ta là nương tử huynh ấy luôn cùng huynh ấy làm thơ, khảy đàn, trên phương diện đọc sách cũng có chút tâm đắc, huynh ấy quả thật đã tìm được tri âm."

"Vậy.... Tướng công nè, chàng thông minh như vậy, ta lại chẳng biết chút gì về mấy thứ đó, chàng có cảm thấy ta rất ngu không?" Lý Ỷ La nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tần Chung. 

"Sao lại như vậy? Ta cần là một nương tử có thể cùng ta dìu đỡ nhau qua hoạn nạn, chứ không phải là một người bạn học cùng trường!" Tần Chung hắn khác với Vương Bác Quân, hắn đối với thi từ ca phú không có lòng nhiệt tình yêu thích xuất phát từ nội tâm. Chỉ là hắn muốn kim bảng đề danh, nên mới phải dốc sức học hành. Hắn xem việc đọc sách như là một bậc thang, giúp hắn leo lên cao, đi về phía trước, chứ không phải là đam mê, yêu thích. Cho nên việc Lý Ỷ La có biết thi phú hay không chẳng có liên quan gì cả.

Hắn thích Lý Ỷ La, bởi vì ở nàng có sự phóng khoáng mà hắn không có, ở cạnh nàng, hắn thấy vô cùng thoải mái, thoải mái đến nỗi hắn hận không thể cứ luôn đấm chìm trong cuộc sống thế ấy.

"Không sai! Như vậy vừa lúc chúng ta có thể bổ sung cho nhau, chàng nói có đúng không?"

Tần Chung nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Lý Ỷ La, rũ mắt mỉm cười: "Ừm!"

Bị Lý Ỷ La dọa một trận, mấy tiểu cô nương có tâm tư ngo ngoe rục rịch với Tần Chung đều biến mất dạng, mấy lần sau khi Lý Ỷ La đi đón Tần Chung ở cửa thôn thì không còn thấy bóng dáng của họ nữa.

Tuy nhiên, mỗi lần nàng ra đến cổng thôn thì đều bắt gặp Trương Tiểu Đào, lạ một cái là mỗi lần Trương Tiểu Đào nhìn thấy nàng thì lại giống như con thỏ vậy, vù một cái là mất tăm.

___ ___

Tác giả có lời muốn nói: Trương Tiểu Đào một lần nữa đỏ mặt thẹn thùng xuất hiện trước mặt Lý Ỷ La, rốt cuộc cũng chọc cho nam nhân nhỏ mọn so đo nào đó nổi giận.

Nam nhân nào đó: "Nói! Có phải ngươi muốn đoạt Ỷ La của ta không?" 

Trương Tiểu Đào cắn cắn môi, quật cường nói: "Ngươi là tên tiểu bạch kiểm, phế vật, Ỷ La tỷ tỷ hào phóng như nam nhân, nhu mì như nữ nhi, cương nhu vừa phải, là thần tượng của ta. Tỷ ấy gả cho ngươi đúng là quá uất ức, ta sớm muộn gì cũng cứu tỷ ấy khỏi khổ hải!" (*khổ hải: biển khổ.)

Nam nhân nào đó: "Ngươi đúng là nhớ thương Ỷ La của ta! Đi chết đi!" Tức khắc liền phát động sát chiêu với Trương Tiểu Đào: Tử vong chăm chú nhìn!

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Tần Chung
3 Chương 3: Cơm sáng
4 Chương 4: Lên núi
5 Chương 5: Thịt gà
6 Chương 6: Nói chuyện với nhau
7 Chương 7: Thân phận
8 Chương 8: Tiền công
9 Chương 9: Tần đại bá
10 Chương 10: Một thân của Tần Chung
11 Chương 11: Sủi cảo
12 Chương 12: Cùng nhau đi
13 Chương 13: Phường thêu
14 Chương 14: Tiệm thêu
15 Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16 Chương 16: Ừm!
17 Chương 17: Tái sinh!
18 Chương 18: Nhặt "của rơi"
19 Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20 Chương 20: Thịt kho tàu
21 Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22 Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23 Chương 23: Phản ứng
24 Chương 24: Bán ra
25 Chương 25: Giao tiền
26 Chương 26: Khó chịu
27 Chương 27: Nghe lời
28 Chương 28: Hộ
29 Chương 29: Lén lút khoe khoang
30 Chương 30: Chui đầu vào lưới
31 Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32 Chương 32: Đồ Bổ
33 Chương 33: Bạn học cùng trường
34 Chương 34: Hiện trường lật xe
35 Chương 35: Nói chuyện
36 Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37 Chương 37: Nhà ở
38 Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39 Chương 39: Phản kích
40 Chương 40: Đầu xuân
41 Chương 41: Lập lại lần nữa
42 Chương 42: Chết đuối
43 Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44 Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45 Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46 Chương 46: Mang cơm
47 Chương 47: Tỷ muội
48 Chương 47-2: Tỷ muội 2
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51 Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52 Chương 51: Mê muội bò tường
53 Chương 52: Bán đồ Thêu
54 Chương 53: Tự tin
55 Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56 Chương 55: Té xỉu
57 Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58 Chương 57: Phụ trách
59 Chương 58: Kiếm tiền
60 Chương 59: Chất vấn
61 Chương 60: Gãi ngứa
62 Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63 Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64 Chương 63: Bôi nhọ
65 Chương 64: Đánh tới cửa
66 Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67 Chương 66: Biện pháp
68 Chương 67: Tính sổ
69 Chương 68: Bất an
70 Chương 69: Dự tính đầu xuân
71 Chương 70: Cường thượng!
72 Chương 71: Lại muốn công thức
73 Chương 72: Đuổi đi
74 Chương 73: Khen
75 Chương 74: Đi thi
76 Chương 75
77 Chương 76: Chỗ đặt chân
78 Chương 77: Bắt đầu thi
79 Chương 78: Thi xong
80 Chương 79: Yết bảng
81 Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82 Chương 81: Báo tin vui
83 Chương 82: Phản ứng
84 Chương 83: Phản ứng (2)
85 Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86 Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87 Chương 86: Lương thực
88 Chương 87: Định hôn
89 Chương 88: Ý tưởng
90 Chương 89: Vân Từ Phường
91 Chương 90: Phát hiện
92 Chương 91: Quy mô
93 Chương 92: Lẩu
94 Chương 93: Cà rốt
95 Chương 94: Biến hóa
96 Chương 95: Ấu trĩ
97 Chương 96: Nạp thiếp
98 Chương 97: Ý thức
99 Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100 Chương 99: Tần Phương xuất giá
101 Chương 100: Phân gia
102 Chương 101: Trên đường
103 Chương 102: Trên đường (2)
104 Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105 Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106 Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107 Chương 106: Chê cười
108 Chương 107: Chọc phá
109 Chương 108: Bắt đầu thi hương
110 Chương 109: Thêu Y
111 Chương 110: Báo tin vui thi hương
112 Chương 111: Trên đường về
113 Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114 Chương 113: Thiếu
115 Chương 114: Tỉnh lại
116 Chương 115: Về Lý gia
117 Chương 116: Siêu thoát
118 Chương 117: Động phòng
119 Chương 118: Động Bàn Tơ
120 Chương 119: Chịu ủy khuất
121 Chương 120: Mừng thọ
122 Chương 121: Đại thọ
123 Chương 122: Chống lưng
124 Chương 123: Chèn ép, phân gia
125 Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126 Chương 125: Mang thai
127 Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128 Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129 Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130 Chương 129: Cắt đứt
131 Chương 130: Tên tuổi
132 Chương 131: Đại nhân vật
133 Chương 132: Người Trang gia
134 Chương 133: Diễn xuất
135 Chương 134: Biết người biết ta
136 Chương 135: Sinh sản
137 Chương 136: Đặt tên
138 Chương 137: Một đàn heo con
139 Chương 138: Tấm lòng cha già
140 Chương 139: Thượng kinh thi cử
141 Chương 140: Khó chịu
142 Chương 141: Hoang đường
143 Chương 142: Bình ổn
144 Chương 143: Bắt đầu thi hội
145 Chương 144: Bên ngoài trường thi
146 Chương 145: Theo dõi
147 Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148 Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149 Chương 148: Cuộc thi tú nương
150 Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151 Chương 150: Thi đỗ
152 Chương 151: Ân cần dạy bảo
153 Chương 152: Thi đình
154 Chương 153: Sau thi đình
155 Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156 Chương 155: Tâm tư
157 Chương 156: Thụ quan
158 Chương 157: Về quê
159 Chương 158: Phản ứng
160 Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161 Chương 160: Gia quy
162 Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163 Chương 162: Dạy cho một bài học
164 Chương 163: Nói chuyện với nhau
165 Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166 Chương 165: Cảnh cáo
167 Chương 166: Gặp lại
168 Chương 167: Lý do
169 Chương 168: An bài
170 Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171 Chương 170: Đi làm
172 Chương 171: Đánh nhau
173 Chương 172: Giá y
174 Chương 173: Đá tảng
175 Chương 174: Giá y
176 Chương 175: Thánh tâm
177 Chương 176: Xuất giá
178 Chương 177: Xử trí
179 Chương 178: Thêu phượng bào
180 Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181 Chương 180: Thần phượng
182 Chương 181: Sóng ngầm
183 Chương 182: Nữ nhân trong cung
184 Chương 183: Mì trường thọ
185 Chương 184: Coi thê như mạng
186 Chương 185: Kết
187 Chương 186: Ngoại truyện 1
188 Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
Chapter

Updated 188 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Tần Chung
3
Chương 3: Cơm sáng
4
Chương 4: Lên núi
5
Chương 5: Thịt gà
6
Chương 6: Nói chuyện với nhau
7
Chương 7: Thân phận
8
Chương 8: Tiền công
9
Chương 9: Tần đại bá
10
Chương 10: Một thân của Tần Chung
11
Chương 11: Sủi cảo
12
Chương 12: Cùng nhau đi
13
Chương 13: Phường thêu
14
Chương 14: Tiệm thêu
15
Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16
Chương 16: Ừm!
17
Chương 17: Tái sinh!
18
Chương 18: Nhặt "của rơi"
19
Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20
Chương 20: Thịt kho tàu
21
Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22
Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23
Chương 23: Phản ứng
24
Chương 24: Bán ra
25
Chương 25: Giao tiền
26
Chương 26: Khó chịu
27
Chương 27: Nghe lời
28
Chương 28: Hộ
29
Chương 29: Lén lút khoe khoang
30
Chương 30: Chui đầu vào lưới
31
Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32
Chương 32: Đồ Bổ
33
Chương 33: Bạn học cùng trường
34
Chương 34: Hiện trường lật xe
35
Chương 35: Nói chuyện
36
Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37
Chương 37: Nhà ở
38
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39
Chương 39: Phản kích
40
Chương 40: Đầu xuân
41
Chương 41: Lập lại lần nữa
42
Chương 42: Chết đuối
43
Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44
Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45
Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46
Chương 46: Mang cơm
47
Chương 47: Tỷ muội
48
Chương 47-2: Tỷ muội 2
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51
Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52
Chương 51: Mê muội bò tường
53
Chương 52: Bán đồ Thêu
54
Chương 53: Tự tin
55
Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56
Chương 55: Té xỉu
57
Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58
Chương 57: Phụ trách
59
Chương 58: Kiếm tiền
60
Chương 59: Chất vấn
61
Chương 60: Gãi ngứa
62
Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63
Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64
Chương 63: Bôi nhọ
65
Chương 64: Đánh tới cửa
66
Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67
Chương 66: Biện pháp
68
Chương 67: Tính sổ
69
Chương 68: Bất an
70
Chương 69: Dự tính đầu xuân
71
Chương 70: Cường thượng!
72
Chương 71: Lại muốn công thức
73
Chương 72: Đuổi đi
74
Chương 73: Khen
75
Chương 74: Đi thi
76
Chương 75
77
Chương 76: Chỗ đặt chân
78
Chương 77: Bắt đầu thi
79
Chương 78: Thi xong
80
Chương 79: Yết bảng
81
Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82
Chương 81: Báo tin vui
83
Chương 82: Phản ứng
84
Chương 83: Phản ứng (2)
85
Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86
Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87
Chương 86: Lương thực
88
Chương 87: Định hôn
89
Chương 88: Ý tưởng
90
Chương 89: Vân Từ Phường
91
Chương 90: Phát hiện
92
Chương 91: Quy mô
93
Chương 92: Lẩu
94
Chương 93: Cà rốt
95
Chương 94: Biến hóa
96
Chương 95: Ấu trĩ
97
Chương 96: Nạp thiếp
98
Chương 97: Ý thức
99
Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100
Chương 99: Tần Phương xuất giá
101
Chương 100: Phân gia
102
Chương 101: Trên đường
103
Chương 102: Trên đường (2)
104
Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105
Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106
Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107
Chương 106: Chê cười
108
Chương 107: Chọc phá
109
Chương 108: Bắt đầu thi hương
110
Chương 109: Thêu Y
111
Chương 110: Báo tin vui thi hương
112
Chương 111: Trên đường về
113
Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114
Chương 113: Thiếu
115
Chương 114: Tỉnh lại
116
Chương 115: Về Lý gia
117
Chương 116: Siêu thoát
118
Chương 117: Động phòng
119
Chương 118: Động Bàn Tơ
120
Chương 119: Chịu ủy khuất
121
Chương 120: Mừng thọ
122
Chương 121: Đại thọ
123
Chương 122: Chống lưng
124
Chương 123: Chèn ép, phân gia
125
Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126
Chương 125: Mang thai
127
Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128
Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129
Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130
Chương 129: Cắt đứt
131
Chương 130: Tên tuổi
132
Chương 131: Đại nhân vật
133
Chương 132: Người Trang gia
134
Chương 133: Diễn xuất
135
Chương 134: Biết người biết ta
136
Chương 135: Sinh sản
137
Chương 136: Đặt tên
138
Chương 137: Một đàn heo con
139
Chương 138: Tấm lòng cha già
140
Chương 139: Thượng kinh thi cử
141
Chương 140: Khó chịu
142
Chương 141: Hoang đường
143
Chương 142: Bình ổn
144
Chương 143: Bắt đầu thi hội
145
Chương 144: Bên ngoài trường thi
146
Chương 145: Theo dõi
147
Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149
Chương 148: Cuộc thi tú nương
150
Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151
Chương 150: Thi đỗ
152
Chương 151: Ân cần dạy bảo
153
Chương 152: Thi đình
154
Chương 153: Sau thi đình
155
Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156
Chương 155: Tâm tư
157
Chương 156: Thụ quan
158
Chương 157: Về quê
159
Chương 158: Phản ứng
160
Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161
Chương 160: Gia quy
162
Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163
Chương 162: Dạy cho một bài học
164
Chương 163: Nói chuyện với nhau
165
Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166
Chương 165: Cảnh cáo
167
Chương 166: Gặp lại
168
Chương 167: Lý do
169
Chương 168: An bài
170
Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171
Chương 170: Đi làm
172
Chương 171: Đánh nhau
173
Chương 172: Giá y
174
Chương 173: Đá tảng
175
Chương 174: Giá y
176
Chương 175: Thánh tâm
177
Chương 176: Xuất giá
178
Chương 177: Xử trí
179
Chương 178: Thêu phượng bào
180
Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181
Chương 180: Thần phượng
182
Chương 181: Sóng ngầm
183
Chương 182: Nữ nhân trong cung
184
Chương 183: Mì trường thọ
185
Chương 184: Coi thê như mạng
186
Chương 185: Kết
187
Chương 186: Ngoại truyện 1
188
Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
footer(); ?>