Chương 57: Phụ trách

Edit: Sahara

****Sr mọi người, tuần rồi mẹ Sa vừa mổ mắt, 3 ngày nay Sa lại bệnh nên mãi vẫn chưa edit chương mới, cả nhà thông cảm nha!!!

_________

Không bao lâu sau, cửa tịnh phòng mở ra, Lý Ỷ La đi ra ngoài, còn ngoảnh lại vẫy vẫy tay với Tần Chung: "Tướng công, ra đây đi!"

Một bàn chân thò ra ngoài do xét trái phải, rồi mới đặt xuống đất, ngay sau đó, Tần Chung tóc tai ướt nhẹp cúi đầu lầm lũi đi ra.

"Vào sân ngồi đi, ta lau khô tóc cho chàng."

"Ừm...." Tần Chung thấp giọng đáp như muỗi kêu, phần cổ đỏ ửng, nhìn cũng không dám nhìn Lý Ỷ La cái nào, bước từng bước nhỏ nhưng đi rất nhanh đến một cái ghê dựa trong sân ngồi xuống.

Lý Ỷ La nhếch mép cười nhạo, còn muốn tính kế nàng? Nàng chỉ cần một bàn tay đã có thể hóa bị động thành chủ động, còn không phải làm gia hỏa này biến thành cây mắc cỡ?

Lý Ỷ La lấy một cái khăn lông sạch sẽ nhẹ nhàng phủ lên đầu tóc Tần Chung.

Tuy nhiên, khi tay Lý Ỷ La vừa chạm vào đầu tóc Tần Chung, cả người Tần Chung đột ngột run lên, phần cổ vốn đã đỏ bây giờ càng đỏ hơn.

Lý Ỷ La cười trộm, cố ý ghé sát vào tai Tần Chung thì thầm: "Tướng công, chàng làm sao thế?"

Cả người Tần Chung lại run lên: "Ỷ... Ỷ La..." Tần Chung cố gom đủ dũng khí, muốn dùng bàn tay nóng hổi của mình nắm lấy tay Lý Ỷ La, có điều Tần Chung vừa mới duỗi tay tới thì Lý Ỷ La bỗng dưng lại đứng thẳng dậy, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc: "Tóc cần lau khô nhanh lên, bằng không cảm lạnh thì không tốt!"

Bàn tay đang duỗi tới của Tần Chung dừng giữa khoảng không, không biết nên tiếp tục hay rút về, hắn nhấp nhấp môi, cuối cùng chậm rãi thu tay lại, nhỏ giọng lên tiếng: "Ừm!" Âm điệu nghe ra có chút ủy khuất trong đó.

Lý Ỷ La cười vui vẻ nhìn cái gáy của Tần Chung, ngòn tay nhẹ nhàng cào cào vuốt vuốt tóc Tần Chung: Tiểu tử thúi, cho ngươi không đứng đắn!

"Được rồi, tóc khô rồi! Tý nữa ăn cơm xong ta còn phải dạy đại tẩu nấu ăn, tướng công, tối nay chàng ngủ sớm trước đi."

"Ta...." Tần Chung há mồm muốn nói, thì âm thanh gọi mọi người vào ăn cơm chợt vang lên.

Lý Ỷ La dạ một tiếng, đưa khăn cho Tần Chung rồi đi nhanh đến phòng bếp dọn thức ăn lên.

Tần Chung nhìn theo bóng lưng Lý Ỷ La, âm thầm thở dài, thấy bốn phía không còn ai, nhịn không được nhìn nhìn xuống vị trí giữa hai chân mình, sau khi nhìn xong, tiếng thở dài càng u oán hơn.

Cơm nước xong xuôi, Lý Ỷ La liền dạy Trương Thúy Thúy nấu ăn.

Đầu tiên là điều chế nước đường, trần bì, quế diệp, gừng,..... Lý Ỷ La vừa làm vừa nói. Trương Thúy Thúy ở một bên vừa xem vừa ghi nhớ. (*nước đường: là caramel ấy, nhưng dùng từ caramel hiện đại quá nên Sa dùng từ nước đường nhé.)

Lý Ỷ La thấy trán Trương Thúy Thúy đổ đầy mồ hôi, liền nói: "Đại tẩu, không cần gấp, hôm nay chỉ là làm thử thôi, nếu cảm thấy ngon thì chúng ta mới nấu bán."

Biết Lý Ỷ La chỉ cho phu thê nhà lão đại con đường làm giàu, Tần mẫu cũng để bụng vô cùng, ăn cơm xong bà cũng đi theo xuống bếp, nghe Lý Ỷ La nói xong, bà cũng nói: "Ỷ La nói rất đúng, con đừng nóng vội."

Sau khi nước đường thắn xong, một mùi hương thơm nồng liền xông vào mũi, làm mọi người trong bếp không nhịn được hít hà không ngừng.

"Thơm quá!" Trương Thúy Thúy hơi ghé sát vào nồi ngửi ngửi, ngửi thấy mùi thơm kia xong, trong lòng vốn tin tưởng Lý Ỷ La bây giờ lại càng tin hơn, và càng tin tưởng có thể làm tốt con đường buôn bán này.

Bỏ lỗ tai heo, giò heo, tim và lưỡi heo cho vào một nồi, một nồi nước luộc ruột heo cũng đã sôi lên sùng sục.

"Loại nguyên liệu như ruột heo này có mùi rất nặng, chẳng những cần rửa thật sạch, mà gia vị ướp cũng phải nồng và nhiều, như vậy mới có thể át được mùi của nó. Tẩu tẩu, đây là công thức mà muội ngẫu nhiên có được, tẩu xem kỹ, tỷ lệ nêm nếm đều phải cẩn thận chú ý. Mùi vị có ngon hay không, tất cả đều nhờ gia vị, ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài!"

Trương Thúy Thúy vội nói: "Đệ muội yên tâm, sẽ không đâu!"

"Kỳ thực, công thức này không chỉ sử dụng riêng cho ruột heo không thôi, chỉ cần là thịt thì đều dùng được. Lươn, cá, ếch,.... chỉ cần nêm nếm tốt thì hương vị còn ngon hơn cả dùng cho thịt."

Trương Thúy Thúy nghe xong liền mừng rỡ: "Thật? Như vậy thì có thể tiết kiệm được không ít tiền vốn rồi."

(*Sa: lý do Trương Thúy Thúy nói tiết kiệm được tiền vốn khi dùng cá, ếch, lươn là vì những thứ này có thể ra sông và ruộng bắt, không tốn tiền mua như thịt. Thời xưa thịt heo là mắc nhất, bây giờ lươn ếch còn mắc hơn cả thịt heo.)

"Ít ít thì được, chứ sau này buôn bán tốt rồi thì tẩu làm gì có thời gian đi bắt mấy thứ đó. Lâu lâu đổi món kéo khách thì được."

Một câu nói tùy tiện của Lý Ỷ La làm cho hai mắt Trương Thúy Thúy càng lúc càng sáng. Đặc biệt là khi Lý Ỷ La lấy thịt kho tàu ruột heo ra, Trương Thúy Thúy nếm thử một miếng, hai mắt liền tỏa sáng nhìn Lý Ỷ La như một vị thần.

Ngoại trừ mấy người đang đứng trong phòng bếp, thì những người còn lại sau khi ăn cơm xong đều đi ngủ cả. Tuy nhiên, lúc Lý Ỷ La mở nắp nồi, mùi thơm nứt mũi bay khắp nơi, cũng chui tọt vào khoang mũi họ.

"Ai da, đệ muội đang nấu gì thế nhỉ, sao lại thơm như vậy? Cha bọn nhỏ, chàng có thấy đói không?" Mã Đại Ni đã nhắm mắt ngủ, vừa ngửi thấy mùi thơm liền mở bừng mắt. Vốn dĩ Mã Đại Ni muốn nhịn, nhưng mùi thơm kia càng lúc càng nồng, thật sự là không cách nào nhịn nổi, vì thế nàng ta ngồi bật dậy, còn lay lay Tần Diệu đang nằm kế bên.

Kỳ thực, Tần Diệu ngửi thấy mùi thơm cũng đã tỉnh, nhưng mà hắn ta lười ngồi dậy. Bây giờ bị Mã Đại Ni nháo lên nên cũng không nhịn được nữa: "Đi! Chúng ta đi xem thử một chút." Nói xong liền dẫn đầu xuống giường.

Mã Đại Ni cũng lật đật đi theo, khoác đại cái áo, xỏ giày rồi nhanh chân nối gót Tần Diệu đến phòng bếp.

Tần Chung đang ngồi trong phòng đọc sách chờ Lý Ỷ La về cũng ngửi thấy mùi thơm kia, lát sau phòng bếp lại truyền tới từng trận âm thanh ồn ào. Tần Chung vốn định đứng lên, nhưng chợt nhớ tới một màn vừa diễn ra ở phòng tắm thì lại chậm rãi ngồi trở lại ghế, nhìn nhìn vị trí giữa hai chân, lòng càng thêm u oán.

"Đệ muội, muội đang làm gì vậy?" Giọng Mã Đại Ni giữa đêm khuya đặc biệt lớn hơn bình thường, nàng ta vừa vào phòng bếp liền đi thẳng tới chỗ cái nồi.

Tần mẫu đột ngột đánh vào lưng Mã Đại Ni một cái: "Không phải các ngươi đã ngủ rồi sao, đến đây làm gì?"

"Thơm như vậy làm sao mà ngủ? Mẹ, mẹ không biết đó thôi, lúc chúng con tới, nhìn thấy phòng của mẹ vẫn đang sáng đèn. Con đoán cha ngửi thấy mùi thơm này cũng nhịn không được."

"Khụ...." Mã Đại Ni vừa dứt lời, Tần phụ cũng đã đứng cạnh cửa phòng bếp tự lúc nào, ông ho một cái.

"Xem đi....." Mã Đại Ni vừa mở miệng định nói tiếp thì bị Tần Diệu kéo một cái rồi nháy mắt với nàng ta.

Mã Đại Ni nhớ bừng tỉnh, vội bịt miệng mình rồi gật gật đầu với Tần Diệu.

Tần phụ ho một cái xong thì thấy tất cả mọi người chỉ quay đầu nhìn ông một cái rồi quay đi ngay, ngay cả Tần mẫu cũng không thèm hỏi ông lấy một câu.

Tần phụ: "......" Cái đám ngỗ nghịch này, cái nhà này có còn quy củ nữa không? Thê nhưng, song song với cơn giận là một chút hốt hoảng chợt dâng lên, mấy tháng qua, ông giống như là bị ngăn cách với mọi người trong nhà. Tuy rằng vẫn cùng ăn cùng ngủ, nhưng cả nhà dường như không ai nhìn thấy ông vậy.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự là ông cũng thầm biết nguyên nhân trong đó. Ông muốn nổi giận, nhưng lại không giận nổi.

Tần phụ lại ho một cái nữa, chắp tay sau lưng, tăng thêm âm lượng, nói: "Các người đang làm gì?"

Không ai trả lời ông.

Đôi tay đang chắp sau lưng của Tần phụ phát run, sắc mặt ông ảm đạm đi rất nhiều, ông nhìn mấy đứa con trai, con dâu, còn có cả Tần mẫu đang đứng trong phòng bếp: "Làm xong thì mau đi nghỉ ngơi sớm đi!"

Nói xong Tần phụ thở dài một hơi, rồi chắp tay sau lưng mà xoay người rời đi.

Tần mẫu nhìn theo bóng lưng Tần phụ, trong khoảng thời gian này, lão già kia hình như đã già thêm mấy tuổi, mắt Tần mẫu tràn đầy vẻ không đành lòng. Nhưng nhớ đến lời con trai và con dâu, bà liền quyết tâm xoay người lại.

"Đại tẩu, thịt kho tàu ruột heo này còn có thể hầm chung với một ít khoai tây, món này ăn chung với cơm cũng khá ngon. Có món thịt kho tàu ruột heo này rồi, tẩu lại nấu thêm một ít món ăn khác nữa, bán chung với nhau khẳng định có thể bán đắc."

"Ừm, tẩu biết rồi!" Trương Thúy Thúy vui mừng đáp, rồi chợt nắm lấy tay Lý Ỷ La: "Đệ muội, muội đối với tẩu tốt như vậy, trước kia tẩu lại đối với muội.... Thật là.... Thật là....."

Trương Thúy Thúy thầm thấy hổ thẹn, hai mắt chợt ửng đỏ.

Lý Ỷ La vỗ vỗ vai Trương Thúy Thúy: "So đo nhiều như vậy làm gì, đều là người một nhà cả! Muội dạy tẩu công thức này, nhưng có làm được hay không thì phải dựa vào tẩu và đại ca, muội chỉ có thể giúp được đến đây."

Giúp đỡ là giúp đỡ, nhưng cũng có giới hạn. Trương Thúy Thúy và Tần Phấn bày sạp hàng thế nào là việc của phu thê hai người, Lý Ỷ La nàng tuyệt không nhúng tay.

"Muội không cần làm gì thêm nữa, yên tâm đi, món ăn của muội ngon như vậy, nếu tẩu và cha bọn nhỏ mà còn không làm nên trò trống thì tẩu cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà gặp muội."

"Đâu có nghiêm trọng như vậy!"

Thấy hai đứa con dâu hòa thuận, Tần mẫu ở một bên nhìn mà vui mừng không thôi. Bà luôn nghĩ, với cái tính tình suy nghĩ nhiều của Trương Thúy Thúy, Lý Ỷ La vào nhà sau chắc chắn tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nào ngờ, theo thời gian Lý Ỷ La vào nhà lâu dần, thì tính tình đứa con dâu lớn này lại càng ngày càng thông thoáng hơn.

Mã Đại Ni nhìn dáng vẻ Trương Thúy Thúy lôi tay kéo chân Lý Ỷ La đầy thân thiết kia, liền khinh thường bĩu môi: "Thật biết nịnh bợ! Ai da!"

Mã Đại Ni vừa nói một câu xong liền kêu đau.

Thì ra là Tần mẫu vừa đánh một cái vào lưng nàng ta: "Dù vậy thì vẫn hơn cái thứ chỉ biết nói mát, ham ăn biếng làm nhà ngươi."

"Mẹ, đau lắm đó...." Vừa rồi Tần mẫu đã đánh hết sức không lưu tình, làm Mã Đại Ni đau đến nhe răng trợn mắt.

"Đau?" Tần mẫu trừng mắt, hận sắt không thể rèn thành thép mà lại giơ tay lên lần nữa.

Tần Diệu lập tức chạy đến chắn trước mặt Tần mẫu: "Mẹ, đại tẩu và đệ muội nấu nhiều như vậy, làm chúng ta cũng đói theo rồi, hay là chúng ta ăn thêm một chút rồi hãy đi ngủ."

"Ăn, chỉ biết ăn! Đây là đồ ngày mai đại ca, đại tẩu ngươi mang đi bày hàng bán. Ngươi đúng là giống nương tử lười nhà ngươi, chỉ biết có ăn! Còn không mau cút đi ngủ cho ta!"

Tần Phấn đứng bên cạnh liền nói: "Ăn một chút cũng không sao, nấu nhiều như vậy mà!"

Trương Thúy Thúy lau nước mắt trên mặt: "Mẹ, để mọi người cùng nếm thử một chút đi, xem thử hương vị thế nào."

"Ngon quá, ngon quá..." Tần Diệu ăn đến mồm miệng đầy mỡ: "Đại tẩu, món này tẩu định bán thế nào? Đệ thấy đồ ngon như vậy thì không chỉ riêng mấy công nhân ở bến tàu không đâu, mà ngay cả mấy tiểu nhị cũng sẽ đến ăn thử."

Trương Thúy Thúy dường như đã sớm có tính toán: "Tẩu vừa tính tiền vốn xong, nửa muỗng thịt kho tàu ruột heo, nửa muỗng đồ kho, cộng thêm một ít đồ ăn kèm, bán hai văn tiền một phần. Cháo thì dùng bột ngô, một văn tiền một chén lớn..." Nói xong, Trương Thúy Thúy ngẩng đầu, có hơi thấp thỏm nhìn sang Lý Ỷ La: "Đệ muội, muội thấy tẩu định giá như vậy thế nào?"

Lý Ỷ La không ngờ Trương Thúy Thúy lại có tính toán như thế, trừ ra tiền vốn thì mỗi phần bán ra cũng lời được một văn tiền. Tuy lợi nhuận không cao, nhưng nếu bán được số lượng lớn thì tiền kiếm được cũng sẽ không kém với đồ thêu nàng bán ra bao nhiêu.

Lý Ỷ La gật đầu: "Đại tẩu tính rất tốt!"

Cái gật đầu của Lý Ỷ La dường như tăng thêm lòng tin rất lớn cho Trương Thúy Thúy: "Vậy được, tối nay ta sẽ suy nghĩ nên nấu thêm món ăn sáng gì, sáng mai sẽ làm. Cha bọn nhỏ, ngày mai chàng lên huyện thành một chuyến, thiếp nhớ muốn bày sạp ở bến tàu cần phải đến nha môn đăng ký và nộp phí, sáng mai chàng đi lo cho xong chuyện này, đến trưa thì chúng ta bắt đầu bán."

Trương Thúy Thúy nói thế nào, Tần Phấn sẽ làm ngay thế ấy, hắn vội vàng ừ một tiếng.

Ánh mắt Lý Ỷ La nhìn Trương Thúy Thúy lúc này mang theo một chút kinh ngạc, không ngờ vị đại tẩu tính tình mẫn cảm này lại quyết đoán như vậy, hơn nữa sắp xếp công việc cũng rất trật tự rõ ràng.

Bận rộn một hồi, xong xuôi hết cũng đến nửa đêm. Lúc Lý Ỷ La về phòng thì thấy đèn phòng vẫn còn sáng, Tần Chung đang nằm trên giường chùm chăn kín mít, chỉ để lộ phần gáy.

"Tướng công, chàng che kín mít như vậy không nóng à?"

Lý Ỷ La đến gần, khẽ kéo kéo tấm chăn.

Tần Chung nhỏ giọng lên tiếng.

Lý Ỷ La cong cong khóe môi, đột ngột ghé sát bên tai Tần Chung, dùng giọng điệu mềm mại hỏi: "Rốt cuộc chàng làm sao vậy~~~."

Cả người Tần Chung trốn dưới chăn chợt căng thẳng, một màn trong phòng tắm lại tái hiện trong đầu, hắn mím môi, có chút rầu rĩ hỏi: "Ta..... Có phải nàng ghét bỏ ta không?"

"Nói cái gì thế? Chàng bây giờ vẫn còn nhỏ, ta chỉ đùa một chút với chàng, chàng lại tưởng thật à?" Lý Ỷ La trực tiếp bổ nhào lên người Tần Chung, cười tủm tỉm hỏi.

Tần Chung có chút ủy khuất: "Vậy nàng cũng không thể như vậy...."

Tần Chung hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mặc kệ ta như thế nào, nàng cũng nhìn thấy hết thân thể ta rồi, còn.... còn sờ qua chỗ đó, về sau nàng phải gánh trách nhiệm, không thể thay lòng."

"Ta gánh mà!" Lý Ỷ La buồn cười ôm lấy mặt Tần Chung: "Yên tâm đi! Ta sẽ đợi chàng từ từ lớn lên."

…………………………

Tác giả có lời muốn nói:

Người nào đó rốt cuộc cũng trưởng thành, sau khi cùng Lý Ỷ La tiến hành một loạt hoạt động hài hòa, lửa lòng được dập liến cong cong khóe môi tà mị, lạnh lùng hỏi Lý Ỷ La: "Nói, ta còn nhanh không?"

Lý Ỷ La nổi trận lôi đình: "Câm miệng!" Chuyện lâu vậy rồi mà vẫn còn nhớ!

Sắc mặt người nào đó lập tức thay đổi, lấy lòng mà nói: "Nương tử, có mệt không, ta xoa bóp cho nàng."

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Tần Chung
3 Chương 3: Cơm sáng
4 Chương 4: Lên núi
5 Chương 5: Thịt gà
6 Chương 6: Nói chuyện với nhau
7 Chương 7: Thân phận
8 Chương 8: Tiền công
9 Chương 9: Tần đại bá
10 Chương 10: Một thân của Tần Chung
11 Chương 11: Sủi cảo
12 Chương 12: Cùng nhau đi
13 Chương 13: Phường thêu
14 Chương 14: Tiệm thêu
15 Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16 Chương 16: Ừm!
17 Chương 17: Tái sinh!
18 Chương 18: Nhặt "của rơi"
19 Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20 Chương 20: Thịt kho tàu
21 Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22 Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23 Chương 23: Phản ứng
24 Chương 24: Bán ra
25 Chương 25: Giao tiền
26 Chương 26: Khó chịu
27 Chương 27: Nghe lời
28 Chương 28: Hộ
29 Chương 29: Lén lút khoe khoang
30 Chương 30: Chui đầu vào lưới
31 Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32 Chương 32: Đồ Bổ
33 Chương 33: Bạn học cùng trường
34 Chương 34: Hiện trường lật xe
35 Chương 35: Nói chuyện
36 Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37 Chương 37: Nhà ở
38 Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39 Chương 39: Phản kích
40 Chương 40: Đầu xuân
41 Chương 41: Lập lại lần nữa
42 Chương 42: Chết đuối
43 Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44 Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45 Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46 Chương 46: Mang cơm
47 Chương 47: Tỷ muội
48 Chương 47-2: Tỷ muội 2
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51 Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52 Chương 51: Mê muội bò tường
53 Chương 52: Bán đồ Thêu
54 Chương 53: Tự tin
55 Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56 Chương 55: Té xỉu
57 Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58 Chương 57: Phụ trách
59 Chương 58: Kiếm tiền
60 Chương 59: Chất vấn
61 Chương 60: Gãi ngứa
62 Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63 Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64 Chương 63: Bôi nhọ
65 Chương 64: Đánh tới cửa
66 Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67 Chương 66: Biện pháp
68 Chương 67: Tính sổ
69 Chương 68: Bất an
70 Chương 69: Dự tính đầu xuân
71 Chương 70: Cường thượng!
72 Chương 71: Lại muốn công thức
73 Chương 72: Đuổi đi
74 Chương 73: Khen
75 Chương 74: Đi thi
76 Chương 75
77 Chương 76: Chỗ đặt chân
78 Chương 77: Bắt đầu thi
79 Chương 78: Thi xong
80 Chương 79: Yết bảng
81 Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82 Chương 81: Báo tin vui
83 Chương 82: Phản ứng
84 Chương 83: Phản ứng (2)
85 Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86 Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87 Chương 86: Lương thực
88 Chương 87: Định hôn
89 Chương 88: Ý tưởng
90 Chương 89: Vân Từ Phường
91 Chương 90: Phát hiện
92 Chương 91: Quy mô
93 Chương 92: Lẩu
94 Chương 93: Cà rốt
95 Chương 94: Biến hóa
96 Chương 95: Ấu trĩ
97 Chương 96: Nạp thiếp
98 Chương 97: Ý thức
99 Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100 Chương 99: Tần Phương xuất giá
101 Chương 100: Phân gia
102 Chương 101: Trên đường
103 Chương 102: Trên đường (2)
104 Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105 Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106 Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107 Chương 106: Chê cười
108 Chương 107: Chọc phá
109 Chương 108: Bắt đầu thi hương
110 Chương 109: Thêu Y
111 Chương 110: Báo tin vui thi hương
112 Chương 111: Trên đường về
113 Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114 Chương 113: Thiếu
115 Chương 114: Tỉnh lại
116 Chương 115: Về Lý gia
117 Chương 116: Siêu thoát
118 Chương 117: Động phòng
119 Chương 118: Động Bàn Tơ
120 Chương 119: Chịu ủy khuất
121 Chương 120: Mừng thọ
122 Chương 121: Đại thọ
123 Chương 122: Chống lưng
124 Chương 123: Chèn ép, phân gia
125 Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126 Chương 125: Mang thai
127 Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128 Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129 Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130 Chương 129: Cắt đứt
131 Chương 130: Tên tuổi
132 Chương 131: Đại nhân vật
133 Chương 132: Người Trang gia
134 Chương 133: Diễn xuất
135 Chương 134: Biết người biết ta
136 Chương 135: Sinh sản
137 Chương 136: Đặt tên
138 Chương 137: Một đàn heo con
139 Chương 138: Tấm lòng cha già
140 Chương 139: Thượng kinh thi cử
141 Chương 140: Khó chịu
142 Chương 141: Hoang đường
143 Chương 142: Bình ổn
144 Chương 143: Bắt đầu thi hội
145 Chương 144: Bên ngoài trường thi
146 Chương 145: Theo dõi
147 Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148 Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149 Chương 148: Cuộc thi tú nương
150 Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151 Chương 150: Thi đỗ
152 Chương 151: Ân cần dạy bảo
153 Chương 152: Thi đình
154 Chương 153: Sau thi đình
155 Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156 Chương 155: Tâm tư
157 Chương 156: Thụ quan
158 Chương 157: Về quê
159 Chương 158: Phản ứng
160 Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161 Chương 160: Gia quy
162 Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163 Chương 162: Dạy cho một bài học
164 Chương 163: Nói chuyện với nhau
165 Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166 Chương 165: Cảnh cáo
167 Chương 166: Gặp lại
168 Chương 167: Lý do
169 Chương 168: An bài
170 Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171 Chương 170: Đi làm
172 Chương 171: Đánh nhau
173 Chương 172: Giá y
174 Chương 173: Đá tảng
175 Chương 174: Giá y
176 Chương 175: Thánh tâm
177 Chương 176: Xuất giá
178 Chương 177: Xử trí
179 Chương 178: Thêu phượng bào
180 Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181 Chương 180: Thần phượng
182 Chương 181: Sóng ngầm
183 Chương 182: Nữ nhân trong cung
184 Chương 183: Mì trường thọ
185 Chương 184: Coi thê như mạng
186 Chương 185: Kết
187 Chương 186: Ngoại truyện 1
188 Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
Chapter

Updated 188 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Tần Chung
3
Chương 3: Cơm sáng
4
Chương 4: Lên núi
5
Chương 5: Thịt gà
6
Chương 6: Nói chuyện với nhau
7
Chương 7: Thân phận
8
Chương 8: Tiền công
9
Chương 9: Tần đại bá
10
Chương 10: Một thân của Tần Chung
11
Chương 11: Sủi cảo
12
Chương 12: Cùng nhau đi
13
Chương 13: Phường thêu
14
Chương 14: Tiệm thêu
15
Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16
Chương 16: Ừm!
17
Chương 17: Tái sinh!
18
Chương 18: Nhặt "của rơi"
19
Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20
Chương 20: Thịt kho tàu
21
Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22
Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23
Chương 23: Phản ứng
24
Chương 24: Bán ra
25
Chương 25: Giao tiền
26
Chương 26: Khó chịu
27
Chương 27: Nghe lời
28
Chương 28: Hộ
29
Chương 29: Lén lút khoe khoang
30
Chương 30: Chui đầu vào lưới
31
Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32
Chương 32: Đồ Bổ
33
Chương 33: Bạn học cùng trường
34
Chương 34: Hiện trường lật xe
35
Chương 35: Nói chuyện
36
Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37
Chương 37: Nhà ở
38
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39
Chương 39: Phản kích
40
Chương 40: Đầu xuân
41
Chương 41: Lập lại lần nữa
42
Chương 42: Chết đuối
43
Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44
Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45
Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46
Chương 46: Mang cơm
47
Chương 47: Tỷ muội
48
Chương 47-2: Tỷ muội 2
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51
Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52
Chương 51: Mê muội bò tường
53
Chương 52: Bán đồ Thêu
54
Chương 53: Tự tin
55
Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56
Chương 55: Té xỉu
57
Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58
Chương 57: Phụ trách
59
Chương 58: Kiếm tiền
60
Chương 59: Chất vấn
61
Chương 60: Gãi ngứa
62
Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63
Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64
Chương 63: Bôi nhọ
65
Chương 64: Đánh tới cửa
66
Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67
Chương 66: Biện pháp
68
Chương 67: Tính sổ
69
Chương 68: Bất an
70
Chương 69: Dự tính đầu xuân
71
Chương 70: Cường thượng!
72
Chương 71: Lại muốn công thức
73
Chương 72: Đuổi đi
74
Chương 73: Khen
75
Chương 74: Đi thi
76
Chương 75
77
Chương 76: Chỗ đặt chân
78
Chương 77: Bắt đầu thi
79
Chương 78: Thi xong
80
Chương 79: Yết bảng
81
Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82
Chương 81: Báo tin vui
83
Chương 82: Phản ứng
84
Chương 83: Phản ứng (2)
85
Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86
Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87
Chương 86: Lương thực
88
Chương 87: Định hôn
89
Chương 88: Ý tưởng
90
Chương 89: Vân Từ Phường
91
Chương 90: Phát hiện
92
Chương 91: Quy mô
93
Chương 92: Lẩu
94
Chương 93: Cà rốt
95
Chương 94: Biến hóa
96
Chương 95: Ấu trĩ
97
Chương 96: Nạp thiếp
98
Chương 97: Ý thức
99
Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100
Chương 99: Tần Phương xuất giá
101
Chương 100: Phân gia
102
Chương 101: Trên đường
103
Chương 102: Trên đường (2)
104
Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105
Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106
Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107
Chương 106: Chê cười
108
Chương 107: Chọc phá
109
Chương 108: Bắt đầu thi hương
110
Chương 109: Thêu Y
111
Chương 110: Báo tin vui thi hương
112
Chương 111: Trên đường về
113
Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114
Chương 113: Thiếu
115
Chương 114: Tỉnh lại
116
Chương 115: Về Lý gia
117
Chương 116: Siêu thoát
118
Chương 117: Động phòng
119
Chương 118: Động Bàn Tơ
120
Chương 119: Chịu ủy khuất
121
Chương 120: Mừng thọ
122
Chương 121: Đại thọ
123
Chương 122: Chống lưng
124
Chương 123: Chèn ép, phân gia
125
Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126
Chương 125: Mang thai
127
Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128
Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129
Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130
Chương 129: Cắt đứt
131
Chương 130: Tên tuổi
132
Chương 131: Đại nhân vật
133
Chương 132: Người Trang gia
134
Chương 133: Diễn xuất
135
Chương 134: Biết người biết ta
136
Chương 135: Sinh sản
137
Chương 136: Đặt tên
138
Chương 137: Một đàn heo con
139
Chương 138: Tấm lòng cha già
140
Chương 139: Thượng kinh thi cử
141
Chương 140: Khó chịu
142
Chương 141: Hoang đường
143
Chương 142: Bình ổn
144
Chương 143: Bắt đầu thi hội
145
Chương 144: Bên ngoài trường thi
146
Chương 145: Theo dõi
147
Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149
Chương 148: Cuộc thi tú nương
150
Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151
Chương 150: Thi đỗ
152
Chương 151: Ân cần dạy bảo
153
Chương 152: Thi đình
154
Chương 153: Sau thi đình
155
Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156
Chương 155: Tâm tư
157
Chương 156: Thụ quan
158
Chương 157: Về quê
159
Chương 158: Phản ứng
160
Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161
Chương 160: Gia quy
162
Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163
Chương 162: Dạy cho một bài học
164
Chương 163: Nói chuyện với nhau
165
Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166
Chương 165: Cảnh cáo
167
Chương 166: Gặp lại
168
Chương 167: Lý do
169
Chương 168: An bài
170
Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171
Chương 170: Đi làm
172
Chương 171: Đánh nhau
173
Chương 172: Giá y
174
Chương 173: Đá tảng
175
Chương 174: Giá y
176
Chương 175: Thánh tâm
177
Chương 176: Xuất giá
178
Chương 177: Xử trí
179
Chương 178: Thêu phượng bào
180
Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181
Chương 180: Thần phượng
182
Chương 181: Sóng ngầm
183
Chương 182: Nữ nhân trong cung
184
Chương 183: Mì trường thọ
185
Chương 184: Coi thê như mạng
186
Chương 185: Kết
187
Chương 186: Ngoại truyện 1
188
Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
footer(); ?>