Chương 167: Lý do

Edit: Sahara

Lý Ỷ La gật đầu với Lý Nguyệt Nga như chào một tiếng rồi đi lướt qua người nàng ta.

Thời điểm Lý Ỷ La nghiêng người đi ngang qua, Lý Nguyệt Nga đột nhiên gọi Lý Ỷ La một tiếng: "Chúng ta nói chuyện chút đi!"

Lý Ỷ La quay đầu nhìn Lý Nguyệt Nga, nói: "Ta không cảm thấy giữa chúng ta có chuyện gì cần nói."

Lý Nguyệt Nga bình tĩnh nhìn Lý Ỷ La: "Sao hả? Thành Trạng Nguyên phu nhân rồi nên khinh thường ta, ngay cả nói chuyện một chút cũng không muốn?"

Lý Ỷ La nghe câu này, đầu tiên là ngẩn người một chút, sau đó liền bật cười.

Lý Nguyệt Nga: "Muội cười cái gì?"

Lý Ỷ La buồn cười nhìn nàng ta: "Không có gì!" Chẳng qua là cảm thấy Lý Nguyệt Nga đã cực đoan hơn mà thôi. Trước kia, dù trong lòng hối hận nhưng Lý Nguyệt Nga vẫn có thể giữ vẻ mặt thản nhiên, duy trì sự kiêu ngạo của mình, tuyệt đối sẽ không để lộ vẻ hối hận ra ngoài. Bây giờ, từ trong lời nói đã nghe ra được sự ghen tị nông đậm: "Tỷ muốn nói? Được! Ta nghe tỷ nói. Nhưng phải nói nhanh một chút, bọn trẻ còn đang chờ ta ở nhà."

Nghe thấy từ bọn trẻ, tim Lý Nguyệt Nga đột nhiên nhói đau. Nàng cũng có con, thế nhưng từ khi sinh nó ra đến nay, nó chưa từng ở cạnh nàng ngày nào. Dù ở chung một nhà, nhưng con chưa từng tỏ ra gần gũi khi gặp nàng.

Lý Nguyệt Nga tìm một trà lâu ngồi xuống, cho nha hoàn thối lui, sau đó lại cầm tách trà mà ngẩn người, mãi cũng không nói câu nào.

Lý Ỷ La uống ngụm trà xong đi thẳng vào vấn đề: "Tỷ có gì thì nói nhanh lên, không có thì ta phải về nhà ngay đây."

Lý Nguyệt Nga đặt tách trà xuống, nhìn Lý Ỷ La, nói: "Ỷ La, đôi khi ngẫm lại, ta cảm thấy vận mệnh đúng là kỳ lạ. Từ nhỏ ta đã ưu tú hơn muội. Cầm, kỳ, thi, họa, các thứ đều tinh thông. Còn muội chỉ biết rút vào một góc, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên. Ta tự nhận mình tài giỏi hơn đại đa số nữ tử trên thế gian. Bọn họ chỉ biết sống dựa vào phu quân. Ta không như họ, ta không cam lòng, không muốn giống bọn họ, xuất giá rồi liền coi phu quân như trời. Ta cần một trượng phu có bản lĩnh, giúp ta thực hiện lý tưởng của ta. Muội nói xem, ta có sai không? Nếu nữ tử cũng có địa vị như nam tử, thì ta đâu đến nỗi bó tay bó chân thế này!" Lý Nguyệt Nga thở dài, ngón tay miết quanh miệng tách: "Thế nhưng, nhìn tình cảnh hiện tại của chúng ta mà xem! Mọi chuyện ta đều không được như ý. Phu quân–người mà ta trăm phương ngàn kế cầu được lại là một người không có chí lớn. Nhà chồng khinh rẻ ta. Ngay cả con ruột mình, ta cũng không được nuôi bên cạnh. Còn muội, tướng công đỗ Trạng Nguyên, muội danh chính ngôn thuận thành Trạng Nguyên phu nhân. Con trai, con gái đều có đủ, còn được nhà chồng hết lòng yêu quý. Những gì ta khổ công cầu lấy đều như giỏ tre múc nước, như công dã tràng. Muội chẳng làm gì hết, ngược lại lại có được tất cả. Muội nói xem, có phải là ông trời quá mức trêu người, buồn cười quá phải không?"

Lý Ỷ La nghe xong, a một tiếng: "Tỷ cảm thấy, mọi chuyện đúng là như tỷ nói à?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Lý Ỷ La bật cười: "Đương nhiên không phải! Tỷ nói tỷ mạnh hơn đại đa số nữ tử trên thế gian này, nói bọn họ chỉ biết sống nhờ vào trượng phu, vậy còn tỷ? Chẳng lẽ tỷ không phải như vậy?"

"Ta đâu có giống! Ta là do tình thế bắt buộc! Nếu trên đời này có một nơi cho phép ta thực hiện khát vọng, thì sao ta lại rơi vào hoàn cảnh như hiện tại? Ta từng tranh đấu, nhưng lại thất bại. Còn muội, muội không làm gì cả, nhưng lại trở thành người thắng cuộc."

Lý Ỷ La nghe đến đây liền hiểu thông tất cả. Nàng đã nói tới nước đó mà Lý Nguyệt Nga vẫn cùng nàng đôi co, thì ra mấu chốt là chỗ này.

Tổng kết lại những gì Lý Nguyệt Nga đã nói, đơn giản chính là tư duy nàng ta hơn hẳn đại đa số nữ tử, nàng ta không muốn làm phụ nhân vô tri giam mình trong nội trạch, nàng ta có khát vọng muốn thực hiện của mình. Nhưng thế giới này không cho nàng ta cơ hội, vì thế, nàng ta chỉ có thể nhờ phu quân nàng ta đi thực hiện dùm.

Tất cả nữ tử đều cam nguyện cúi đầu trước nam nhân, duy chỉ mình nàng ta là không. Nàng ta có dũng khí đấu tranh, mặc dù thất bại, nhưng lỗi không phải ở chỗ nàng ta, mà là vì phu quân nàng ta vô dụng. Lý Nguyệt Nga trách thế giới này quá hà khắc. Còn Lý Ỷ La thì sao? Không làm gì hết, chỉ tiếp nhận hiện trạng của xã hội hiện tại, làm một nữ tử cúi đầu trước nam nhân, ngược lại lại thành người mỉm cười cuối cùng. Tổng kết một câu, Lý Ỷ La là người chiến thắng hoàn toàn.

"Cho nên, nếu muội muốn nhìn thấy cảnh buồn cười của ta, vậy thì muội phải thất vọng rồi. Ta không hối hận! Ta không muốn làm chim hoàng yến nấp mình phía sau nam nhân, làm một phụ nhân suốt ngày lo toan việc lặt vặt nơi nội trạch. Ta chấp nhận trả giá cho khát vọng của mình." Lý Nguyệt Nga đột nhiên ghé lại gần Lý Ỷ La: "Muội không có tư cách cười nhạo ta!"

Lý Ỷ La đỡ trán, nàng hết biết nói gì luôn rồi. Ý nghĩ của Lý Nguyệt Nga càng ngày càng cực đoan thì phải.

"Tỷ nghĩ mình là nhân vật quan trọng cỡ nào vậy hả? Ta lo việc buôn bán, chăm sóc chồng con còn không kịp, ở đâu ra thời gian rảnh rỗi để để ý đến tỷ?" Lý Ỷ La xì một tiếng: "Còn nữa, tỷ nói tỷ đã đấu tranh, hành động đấu tranh mà tỷ nói chính là ký thác hy vọng lên người nam nhân à? Khát vọng mà tỷ nhắc đến chính là có một phu quân có thân phận địa vị cao? Tỷ nói mình tài giỏi hơn đại đa số nữ tử trên thế gian này? Ta nói cho tỷ biết, tỷ không giỏi hơn ai cả! Không có! Không sai, ta thừa nhận địa vị của nữ tử ở thế giới này rất thấp, không bì được với nam nhân. Nhưng những nữ tử kia, bọn họ đều tự hiểu lấy mình, bọn họ không hề vì bản thân không có năng lực mà đem kỳ vọng bất hợp lý của mình áp đặt lên người nam nhân. Bọn họ hầu chồng dạy con, lo liệu việc nhà, chu toàn mọi mặt, cố gắng hết sức phát huy tối đa giá trị con người họ. Còn tỷ? Tỷ đã làm được gì? Tỷ có tư cách gì nói mình giỏi hơn họ?"

Cánh môi Lý Nguyệt Nga run run: "Muội xem! Đây chính là điểm khác biệt giữa ta và muội! Muội giống tất cả nữ tử khác, chưa từng xem bản thân là một con người độc lập. Tại sao nữ nhân cứ phải trở thành vật sở hữu của nam nhân? Tại sao nam nhân có thể làm bất cứ chuyện gì trên đời, còn nữ nhân lại bị giới hạn nơi hậu trạch? Muội cam tâm cúi đầu trước nam nhân. Muội như vậy, tất nhiên sẽ không lý giải được suy nghĩ của ta! Muội xem khát vọng của ta thành dã tâm, dùng ngôn từ vô tri để phán xét ta. Suy cho cùng, chúng ta không phải người cùng đường, cho nên ta mới nói, muội không có tư cách cười nhạo ta."

Lý Ỷ La ấn huyện thái dương của mình, xoa xoa mấy cái, có hơi đau đầu: "Ta hiểu ý tỷ! Chẳng qua tỷ đang muốn nói tất cả nữ tử trên thế gian này đều cam tâm tình nguyện chấp nhận vận mệnh bất công, chỉ có tỷ là dám đấu tranh chống lại số mệnh. Tất cả mọi người đều say, duy chỉ mình tỷ tỉnh chứ gì."

Lý Nguyệt Nga gật đầu: "Đúng vậy! Ta không cho rằng ý nghĩ này của mình là sai!"

"Đại tỷ, tỷ bệnh rồi, nên đi trị đi!" Lý Ỷ La cảm thấy thật hết biết nói. Nàng thừa nhận đúng là Lý Nguyệt Nga có ý thức độc lập mà đại đa số nữ tử thời đại này không có. Đây cũng là nguyên nhân trước đây nàng có vài phần thưởng thức đối với Lý Nguyệt Nga. Nhưng về sau, vị tỷ tỷ này của nàng càng ngày càng cực đoan, lại cứ thích tự cao không muốn để người ta thấy dáng vẻ thất bại của mình. Vì thế, Lý Nguyệt Nga luôn liều mạng tìm cớ chứng minh mình không sai.

"Nếu tỷ thật sự không hối hận thì nhất định sẽ không để chuyện này trong lòng. Đã không để trong lòng, việc gì tỷ phải tìm ta nói những lời này? Tỷ càng như vậy, không phải càng bán đứng chính mình à? Ta đoán...." Lý Ỷ La cong cong khóe môi: "Hiện tại tỷ đã hối hận xanh ruột rồi!"

"Nói bậy!" Bàn tay cầm tách trà của Lý Nguyệt Nga run lên.

"Chà chà..." Lý Ỷ La tặc lưỡi hai cái, nhướng mày nói: "Nếu ở đây có gương thì tỷ có thể thấy được gương mặt hiện tại của tỷ đã tái đến mức nào rồi. Tỷ nói tỷ là người thấu triệt nhất, nhưng ta thấy, tỷ mới là người duy nhất lạc trong sương mù." Lý Ỷ La gõ gõ mặt bàn: "Trong mắt tỷ, ngoại trừ con đường làm quan thì không còn con đường nào khác được coi là có tiền đồ à? Tỷ xác định tỷ thật sự là người có khát vọng, chứ không phải là có lòng ham hư vinh và hưởng lạc, muốn làm một phu nhân nhà quan vẻ vang? Tỷ không tìm nguyên nhân trên người mình, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ dùng bản lĩnh của mình đi đấu tranh. Tỷ thất bại thì đổ lỗi cho người khác, cho ông trời. Ta thấy, đây mới chính là điểm đáng buồn ở tỷ"

"Đáng buồn? Muội có tư cách gì nói ta đáng buồn? Muội không làm gì mà lại có được tất cả, muội dựa vào đâu mà nói ta đáng buồn?" Từ nãy đến giờ Lý Nguyệt Nga luôn giữ hình tượng, dù trước đó nói rất nhiều lời bộc lộ cảm xúc, nhưng nét mặt trước sau vẫn bình tĩnh. Mãi cho đến lúc này mới bị kích động.

"Sao tỷ biết ta không làm gì hết?" Lý Ỷ La không muốn nhiều lời với Lý Nguyệt Nga nữa, dù sao Lý Nguyệt Nga cũng cảm thấy là do thế giới này bất công, có nói gì nàng ta cũng không nghe lọt tai. Lý Ỷ La đặt tách trà xuống, đứng dậy: "Nếu tỷ đã khẳng định ta không tài nào hiểu được suy nghĩ của tỷ, không thể nói thông, hơn nữa tỷ cũng không cảm thấy hối hận, vậy thì tỷ cứ lo sống tốt cuộc sống của tỷ là được. Tỷ ưu tú thế nào, hơn người như thế nào, xin lỗi, ta không có hứng thú muốn biết. Sau này, tỷ đừng tìm ta nói nhiều như vậy chỉ để chứng minh bản thân, ta không có thời gian. Cáo từ!"

Lý Ỷ La rời khỏi gian phòng. Lý Nguyệt Nga vẫn ngồi đó, thất thần nhìn cánh cửa đã đóng chặt, rất lâu sau, Lý Nguyệt Nga mới lẩm bẩm một câu: "Ta không có sai! Ta cũng không hối hận!"

Lý Ỷ La rời khỏi trà lâu, vừa tới cửa liền thấy Tần Chung đang đứng chờ ở đó.

"Tướng công, sao chàng lại tới đây?" Lý Ỷ La vội chạy tới.

"Ta thấy trời như muốn mưa, lo lắng nàng bị ướt." Tần Chung phủ chiếc áo choàng đang cầm trong tay cho Lý Ỷ La. Lý Ỷ La nhìn lên trời, thấy bầu trời âm u, còn nổi gió.

"Trời mưa thì ta có thể mua dù trong huyện mà, đâu cần chàng đích thân đem dù tới."

Tần Chung cười cười, nói ra lý do "chính đáng": "Các con nhớ nàng!"

"Là các con nhớ ta hay là chàng nhớ ta?" Lý Ỷ La chế nhạo. Tần Chung ho một tiếng, đánh trống lảng: "Sợ trời mưa nên ta thuê xe ngựa rồi, chúng ta đi thôi!"

Lý Ỷ La thấy Tần Chung lái đề tài sang hướng khác, thầm cười trộm trong lòng, rồi đi theo Tần Chung lên xe ngựa. Tần Chung đưa tay lên miệng hà hơi cho ấm rồi mới phủ tay mình lên tay Lý Ỷ La: "Bị đông lạnh rồi phải không?"

"Vẫn ổn!" Lý Ỷ La để mặc Tần Chung ủ ấm tay cho mình. Nàng kể tỉ mỉ chuyện hôm nay gặp Lý Nguyệt Nga cho Tần Chung nghe.

Tần Chung nghe xong thì gật đầu: "Cũng không có gì lạ! Lý Nguyệt Nga trời sinh tính tình kiêu ngạo, nếu thừa nhận nguyên nhân nằm trên người mình, khẳng định sẽ không chịu nổi đả kích. Nên phải tự tìm lý do trấn an bản thân mới có thể tiếp tục sống cao ngạo."

Hai người nói một chút rồi ném chuyện này qua một bên.

Về đến nhà, ba đứa trẻ không gặp mẹ nửa ngày trời, vừa thấy mẹ về liền mừng rỡ bò tới đón mẹ. Tử Tĩnh, Tử Xu ôm chặt eo Lý Ỷ La, liên tục gọi mẹ. Tử Khuê thì không ngừng cười hi hi ha ha với Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La bế Tử Khuê lên hôn một cái: "Ngày thường đâu có thấy con cười vui vẻ như vậy."

Tử Khuê cũng kêu một tiếng mẹ, sau đó chẹp chẹp miệng mấy cái.

"Mẹ đã thấy lạ là sao con lại cười vui vẻ như vậy? Thì ra là muốn bú sữa." Bây giờ là tháng mười, ba đứa trẻ đã được một tuổi hai tháng, Lý Ỷ La định cho chúng bú đến một tuổi rưỡi thì cai sữa.

"Mẹ~, sữa...." Tử Khuê tự mình kéo áo Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La vội đè tay Tử Khuê lại: "Biết rồi, biết rồi, lập tức cho con bú ngay đây!"

Thời điểm Tử Khuê bú sữa, Tử Tĩnh và Tử Xu ở bên cạnh ôm đùi Lý Ỷ La, ngước mắt nhìn mẹ đầy mong đợi. Có điều, nay đã khác xưa, hai đứa đều đã biết nói, chúng không chỉ đứng nhìn mà còn liên tục ồn ào: "Mẹ~, sữa, sữa..."

"Bà ở bên ngoài đấy, các con tự đi tìm đi!"  Lý Ỷ La chỉ chỉ ra ngoài cửa.

Hai tỷ muội nhìn ra ngoài cửa một cái rồi quay đầu lại. Tử Tĩnh chỉ chỉ ngực Lý Ỷ La, sau đó mút ngón tay mình chùn chụt: "Sữa...."

Ý là muốn sữa, không phải muốn bà.

(*tiếng Hoa chữ bà và sữa đồng âm.)

Lý Ỷ La dở khóc dở cười: "Con đúng là tinh ranh! Đợi một chút, chờ đệ đệ bú xong sẽ tới lượt hai con." Trước kia, khi bọn nhỏ chưa biết nói, luôn là cho hai tỷ muội bú trước, Tử Khuê ở bên cạnh đợi. Nhưng bây giờ bọn nhỏ biết nói rồi, mỗi lần tới giờ bú sữa, Tử Khuê luôn nhìn Lý Ỷ La cười giòn giã, còn vừa cười vừa gọi mẹ. Lý Ỷ La vừa bế nó lên, nó liền tự mình tìm sữa.

Cho nên, sau khi bọn nhỏ biết nói, phần lớn thời gian đều là Tử Khuê bú trước.

Tử Tĩnh, Tử Xu nghe mẹ nói như vậy thì cùng mở lớn hai mắt nhìn chằm chằm Tử Khuê bú sữa.

Tử Khuê híp mắt bú say sưa, thỉnh thoảng còn thỏa mãn duỗi thẳng tay chân.

Tử Tĩnh, Tử Xu đợi một lúc, thấy Tử Khuê còn đang ra sức bú sữa, Tử Tĩnh liền vươn tay kéo kéo bàn chân mum múp thịt của Tử Khuê: "Sữa! Nhanh!" Rất có khí thế!

Tử Khuê nhả miệng ra, quay đầu nhìn hai tỷ tỷ, sau đó lại quay đầu về bú tiếp, cẳng chân còn đung đưa.

Lần này đến lượt Tử Xu ra tay, nó vỗ vào chân Tử Khuê, mặt nhỏ nhăn lại, giận dỗi la: "Nhanh!"

Tử Khuê vẫn híp mắt bú sữa ngon lành, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Lý Ỷ La cảm thấy hình như Tử Khuê bú chậm hơn thì phải.

Lý Ỷ La đau đầu, mới bây lớn đã biết gây chuyện rồi, sau này trưởng thành còn như thế nào nữa đây? Nàng chọt nhẹ chóp mũi Tử Khuê: "Đừng trêu hai tỷ tỷ con nữa, bú nhanh lên, tỷ tỷ còn đang đói đó."

Tử Khuê mở mắt ra nhìn mẹ một cái, lúc này mới chịu bú nhanh hơn.

Đợi Tử Khuê bú no, Lý Ỷ La mới nhìn hai đứa con gái đang trông đợi mỏi mòn từ nãy giờ: "Mẹ cho các con bú sữa cùng lúc, không được lộn xộn." Bây giờ mấy đứa nhỏ đã lớn hơn trước, bế hai đứa cùng lúc không phải chuyện dễ dàng.

Tử Tĩnh, Tử Xu cùng dang tay chờ Lý Ỷ La bế.

Lý Ỷ La bế hai đứa lên, cho chúng ngồi vững vàng trên đùi rồi mới bắt đầu cho bú. Tử Khuê ngồi sát bên, liên tục vươn tay vỗ đùi hai tỷ tỷ.

Y phục mùa đông khá dày, mỗi lần Tử Khuê vỗ đều vang lên tiếng bộp bộp.

Lý Ỷ La liếc Tử Khuê: "Tử Khuê, sao con càng lớn lại càng bướng bỉnh vậy hả? Lúc nhỏ con đâu có như vậy. Nói xem! Con là con ai vậy hả?"

Tử Khuê nhìn mẹ một cái rồi vội thu tay về, sau đó ngước mặt lên cười hì hì.

Lý Ỷ La bật cười: "Biết giả bộ thật ha!" Ừm, là con Tần Chung, con ruột!

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Tần Chung
3 Chương 3: Cơm sáng
4 Chương 4: Lên núi
5 Chương 5: Thịt gà
6 Chương 6: Nói chuyện với nhau
7 Chương 7: Thân phận
8 Chương 8: Tiền công
9 Chương 9: Tần đại bá
10 Chương 10: Một thân của Tần Chung
11 Chương 11: Sủi cảo
12 Chương 12: Cùng nhau đi
13 Chương 13: Phường thêu
14 Chương 14: Tiệm thêu
15 Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16 Chương 16: Ừm!
17 Chương 17: Tái sinh!
18 Chương 18: Nhặt "của rơi"
19 Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20 Chương 20: Thịt kho tàu
21 Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22 Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23 Chương 23: Phản ứng
24 Chương 24: Bán ra
25 Chương 25: Giao tiền
26 Chương 26: Khó chịu
27 Chương 27: Nghe lời
28 Chương 28: Hộ
29 Chương 29: Lén lút khoe khoang
30 Chương 30: Chui đầu vào lưới
31 Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32 Chương 32: Đồ Bổ
33 Chương 33: Bạn học cùng trường
34 Chương 34: Hiện trường lật xe
35 Chương 35: Nói chuyện
36 Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37 Chương 37: Nhà ở
38 Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39 Chương 39: Phản kích
40 Chương 40: Đầu xuân
41 Chương 41: Lập lại lần nữa
42 Chương 42: Chết đuối
43 Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44 Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45 Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46 Chương 46: Mang cơm
47 Chương 47: Tỷ muội
48 Chương 47-2: Tỷ muội 2
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51 Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52 Chương 51: Mê muội bò tường
53 Chương 52: Bán đồ Thêu
54 Chương 53: Tự tin
55 Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56 Chương 55: Té xỉu
57 Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58 Chương 57: Phụ trách
59 Chương 58: Kiếm tiền
60 Chương 59: Chất vấn
61 Chương 60: Gãi ngứa
62 Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63 Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64 Chương 63: Bôi nhọ
65 Chương 64: Đánh tới cửa
66 Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67 Chương 66: Biện pháp
68 Chương 67: Tính sổ
69 Chương 68: Bất an
70 Chương 69: Dự tính đầu xuân
71 Chương 70: Cường thượng!
72 Chương 71: Lại muốn công thức
73 Chương 72: Đuổi đi
74 Chương 73: Khen
75 Chương 74: Đi thi
76 Chương 75
77 Chương 76: Chỗ đặt chân
78 Chương 77: Bắt đầu thi
79 Chương 78: Thi xong
80 Chương 79: Yết bảng
81 Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82 Chương 81: Báo tin vui
83 Chương 82: Phản ứng
84 Chương 83: Phản ứng (2)
85 Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86 Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87 Chương 86: Lương thực
88 Chương 87: Định hôn
89 Chương 88: Ý tưởng
90 Chương 89: Vân Từ Phường
91 Chương 90: Phát hiện
92 Chương 91: Quy mô
93 Chương 92: Lẩu
94 Chương 93: Cà rốt
95 Chương 94: Biến hóa
96 Chương 95: Ấu trĩ
97 Chương 96: Nạp thiếp
98 Chương 97: Ý thức
99 Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100 Chương 99: Tần Phương xuất giá
101 Chương 100: Phân gia
102 Chương 101: Trên đường
103 Chương 102: Trên đường (2)
104 Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105 Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106 Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107 Chương 106: Chê cười
108 Chương 107: Chọc phá
109 Chương 108: Bắt đầu thi hương
110 Chương 109: Thêu Y
111 Chương 110: Báo tin vui thi hương
112 Chương 111: Trên đường về
113 Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114 Chương 113: Thiếu
115 Chương 114: Tỉnh lại
116 Chương 115: Về Lý gia
117 Chương 116: Siêu thoát
118 Chương 117: Động phòng
119 Chương 118: Động Bàn Tơ
120 Chương 119: Chịu ủy khuất
121 Chương 120: Mừng thọ
122 Chương 121: Đại thọ
123 Chương 122: Chống lưng
124 Chương 123: Chèn ép, phân gia
125 Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126 Chương 125: Mang thai
127 Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128 Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129 Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130 Chương 129: Cắt đứt
131 Chương 130: Tên tuổi
132 Chương 131: Đại nhân vật
133 Chương 132: Người Trang gia
134 Chương 133: Diễn xuất
135 Chương 134: Biết người biết ta
136 Chương 135: Sinh sản
137 Chương 136: Đặt tên
138 Chương 137: Một đàn heo con
139 Chương 138: Tấm lòng cha già
140 Chương 139: Thượng kinh thi cử
141 Chương 140: Khó chịu
142 Chương 141: Hoang đường
143 Chương 142: Bình ổn
144 Chương 143: Bắt đầu thi hội
145 Chương 144: Bên ngoài trường thi
146 Chương 145: Theo dõi
147 Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148 Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149 Chương 148: Cuộc thi tú nương
150 Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151 Chương 150: Thi đỗ
152 Chương 151: Ân cần dạy bảo
153 Chương 152: Thi đình
154 Chương 153: Sau thi đình
155 Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156 Chương 155: Tâm tư
157 Chương 156: Thụ quan
158 Chương 157: Về quê
159 Chương 158: Phản ứng
160 Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161 Chương 160: Gia quy
162 Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163 Chương 162: Dạy cho một bài học
164 Chương 163: Nói chuyện với nhau
165 Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166 Chương 165: Cảnh cáo
167 Chương 166: Gặp lại
168 Chương 167: Lý do
169 Chương 168: An bài
170 Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171 Chương 170: Đi làm
172 Chương 171: Đánh nhau
173 Chương 172: Giá y
174 Chương 173: Đá tảng
175 Chương 174: Giá y
176 Chương 175: Thánh tâm
177 Chương 176: Xuất giá
178 Chương 177: Xử trí
179 Chương 178: Thêu phượng bào
180 Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181 Chương 180: Thần phượng
182 Chương 181: Sóng ngầm
183 Chương 182: Nữ nhân trong cung
184 Chương 183: Mì trường thọ
185 Chương 184: Coi thê như mạng
186 Chương 185: Kết
187 Chương 186: Ngoại truyện 1
188 Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
Chapter

Updated 188 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Tần Chung
3
Chương 3: Cơm sáng
4
Chương 4: Lên núi
5
Chương 5: Thịt gà
6
Chương 6: Nói chuyện với nhau
7
Chương 7: Thân phận
8
Chương 8: Tiền công
9
Chương 9: Tần đại bá
10
Chương 10: Một thân của Tần Chung
11
Chương 11: Sủi cảo
12
Chương 12: Cùng nhau đi
13
Chương 13: Phường thêu
14
Chương 14: Tiệm thêu
15
Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16
Chương 16: Ừm!
17
Chương 17: Tái sinh!
18
Chương 18: Nhặt "của rơi"
19
Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20
Chương 20: Thịt kho tàu
21
Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22
Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23
Chương 23: Phản ứng
24
Chương 24: Bán ra
25
Chương 25: Giao tiền
26
Chương 26: Khó chịu
27
Chương 27: Nghe lời
28
Chương 28: Hộ
29
Chương 29: Lén lút khoe khoang
30
Chương 30: Chui đầu vào lưới
31
Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32
Chương 32: Đồ Bổ
33
Chương 33: Bạn học cùng trường
34
Chương 34: Hiện trường lật xe
35
Chương 35: Nói chuyện
36
Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37
Chương 37: Nhà ở
38
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39
Chương 39: Phản kích
40
Chương 40: Đầu xuân
41
Chương 41: Lập lại lần nữa
42
Chương 42: Chết đuối
43
Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44
Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45
Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46
Chương 46: Mang cơm
47
Chương 47: Tỷ muội
48
Chương 47-2: Tỷ muội 2
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51
Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52
Chương 51: Mê muội bò tường
53
Chương 52: Bán đồ Thêu
54
Chương 53: Tự tin
55
Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56
Chương 55: Té xỉu
57
Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58
Chương 57: Phụ trách
59
Chương 58: Kiếm tiền
60
Chương 59: Chất vấn
61
Chương 60: Gãi ngứa
62
Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63
Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64
Chương 63: Bôi nhọ
65
Chương 64: Đánh tới cửa
66
Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67
Chương 66: Biện pháp
68
Chương 67: Tính sổ
69
Chương 68: Bất an
70
Chương 69: Dự tính đầu xuân
71
Chương 70: Cường thượng!
72
Chương 71: Lại muốn công thức
73
Chương 72: Đuổi đi
74
Chương 73: Khen
75
Chương 74: Đi thi
76
Chương 75
77
Chương 76: Chỗ đặt chân
78
Chương 77: Bắt đầu thi
79
Chương 78: Thi xong
80
Chương 79: Yết bảng
81
Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82
Chương 81: Báo tin vui
83
Chương 82: Phản ứng
84
Chương 83: Phản ứng (2)
85
Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86
Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87
Chương 86: Lương thực
88
Chương 87: Định hôn
89
Chương 88: Ý tưởng
90
Chương 89: Vân Từ Phường
91
Chương 90: Phát hiện
92
Chương 91: Quy mô
93
Chương 92: Lẩu
94
Chương 93: Cà rốt
95
Chương 94: Biến hóa
96
Chương 95: Ấu trĩ
97
Chương 96: Nạp thiếp
98
Chương 97: Ý thức
99
Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100
Chương 99: Tần Phương xuất giá
101
Chương 100: Phân gia
102
Chương 101: Trên đường
103
Chương 102: Trên đường (2)
104
Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105
Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106
Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107
Chương 106: Chê cười
108
Chương 107: Chọc phá
109
Chương 108: Bắt đầu thi hương
110
Chương 109: Thêu Y
111
Chương 110: Báo tin vui thi hương
112
Chương 111: Trên đường về
113
Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114
Chương 113: Thiếu
115
Chương 114: Tỉnh lại
116
Chương 115: Về Lý gia
117
Chương 116: Siêu thoát
118
Chương 117: Động phòng
119
Chương 118: Động Bàn Tơ
120
Chương 119: Chịu ủy khuất
121
Chương 120: Mừng thọ
122
Chương 121: Đại thọ
123
Chương 122: Chống lưng
124
Chương 123: Chèn ép, phân gia
125
Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126
Chương 125: Mang thai
127
Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128
Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129
Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130
Chương 129: Cắt đứt
131
Chương 130: Tên tuổi
132
Chương 131: Đại nhân vật
133
Chương 132: Người Trang gia
134
Chương 133: Diễn xuất
135
Chương 134: Biết người biết ta
136
Chương 135: Sinh sản
137
Chương 136: Đặt tên
138
Chương 137: Một đàn heo con
139
Chương 138: Tấm lòng cha già
140
Chương 139: Thượng kinh thi cử
141
Chương 140: Khó chịu
142
Chương 141: Hoang đường
143
Chương 142: Bình ổn
144
Chương 143: Bắt đầu thi hội
145
Chương 144: Bên ngoài trường thi
146
Chương 145: Theo dõi
147
Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149
Chương 148: Cuộc thi tú nương
150
Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151
Chương 150: Thi đỗ
152
Chương 151: Ân cần dạy bảo
153
Chương 152: Thi đình
154
Chương 153: Sau thi đình
155
Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156
Chương 155: Tâm tư
157
Chương 156: Thụ quan
158
Chương 157: Về quê
159
Chương 158: Phản ứng
160
Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161
Chương 160: Gia quy
162
Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163
Chương 162: Dạy cho một bài học
164
Chương 163: Nói chuyện với nhau
165
Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166
Chương 165: Cảnh cáo
167
Chương 166: Gặp lại
168
Chương 167: Lý do
169
Chương 168: An bài
170
Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171
Chương 170: Đi làm
172
Chương 171: Đánh nhau
173
Chương 172: Giá y
174
Chương 173: Đá tảng
175
Chương 174: Giá y
176
Chương 175: Thánh tâm
177
Chương 176: Xuất giá
178
Chương 177: Xử trí
179
Chương 178: Thêu phượng bào
180
Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181
Chương 180: Thần phượng
182
Chương 181: Sóng ngầm
183
Chương 182: Nữ nhân trong cung
184
Chương 183: Mì trường thọ
185
Chương 184: Coi thê như mạng
186
Chương 185: Kết
187
Chương 186: Ngoại truyện 1
188
Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
footer(); ?>