Chương 186: Ngoại truyện 1

Edit: Sahara

"A Lan, A Lan, Vân Từ Phường lại chiêu mộ tú nương, con mau đi báo danh, nếu đến trễ sẽ hết chỗ đó." Cửa lớn bị đẩy mở, một người phụ nữ bê thau gỗ nôn nóng chạy vào.

"Mẹ, là thật sao? Vân Từ Phường lại chiêu mộ tú nương à?" Lời người phụ nữ kia vừa dứt, một tiểu cô nương độ mười lăm–mười sáu tuổi vội chạy từ trong nhà chạy ra, vẻ mặt mừng rỡ.

"Đúng vậy! Lúc mẹ đến bờ sông giặt đồ đã nghe được tin này, con đã luyện thêu lâu như vậy, lần này không thể bỏ lỡ nữa."

Tiểu cô nương gật đầu, chạy nhanh vế phòng thụ dọn chút đồ vật rồi vội vàng cùng mẹ mình chạy đến tổng phường của Vân Từ Phường ở kinh thành.

Vân Từ Phường mọc lên như nấm khắp Đại Việt, sớm đã vượt qua Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường, trở thành đệ nhất đại phường thêu, bồi dưỡng ra rất nhiều tú nương có tay nghề cao siêu.

Những tú nương này, Cẩm Tú Phường và Như Ý Phường có muốn lôi kéo cũng không lôi kéo được. Bởi Vân Từ Phường ngoài trừ có đãi ngộ cao ra, tú nương còn học được thủ tháp thêu thùa bậc nhất.

Mà tất cả những thứ này đều xuất phát từ chủ nhân phía sau Vân Từ Phường–Lý Ỷ La.

Người học thủ pháp từ Lý Ỷ La đều tự xưng là phái Ỷ La.

Lúc tiểu cô nương và mẹ mình đến tổng phường Vân Từ Phường, bên ngoài cửa Vân Từ Phường đã có một hàng dài người xếp hàng.

Thấy cảnh này, tiểu cô nương có hơi lo lắng bồn chồn. Người mẹ thấy thế liền an ủi con gái: "Không sao đâu, A Lan! Con luyện tập khắc khổ, lại có năng khiếu, nhất định sẽ trúng tuyển mà."

Không lâu sau, quản sự Vân Từ Phường đi từ trong ra, xử lí việc báo danh.

Bất luận là tú nương hay quản sự, phần lớn người của Vân Từ Phường đều là nữ tử. Chỉ có một số phương diện không tiện để nữ tử ra mặt thì mới chiêu mộ nam tử. Nhờ vậy, rất nhiều nữ tử đều có được việc làm, tự mình mưu sinh.

Việc báo danh tiến hành khá thuận lợi, tất cả đều theo tuần tự.

A Lan đứng trong đội ngũ xếp hàng, tay nắm chặt, trong lòng không ngừng tự cổ vũ bản thân.

Đúng lúc này, phía trước đội ngũ xếp hàng bỗng ồn ào xao động.

"Là Cẩm Tú phu nhân tới!"

Cẩm Tú phu nhân? A Lan kinh ngạc, sau đó lập tức nhón chân nhìn về phía trước.

Chỉ thấy một nữ quản sự đang cung kính đứng trước một vị phu nhân. Người kia độ khoảng ba mươi, da dẻ hồng hào, miệng cười mỉm ung dung nghe quản sự báo cáo.

Nội tâm A Lan kích động, kia là thần tượng của mình, Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La là thê tử của vị Các Lão trẻ tuổi nhất trong lịch sử hoàng triều Đại Việt–Tần Chung. Tuy nhiên, A Lan tôn sùng Lý Ỷ La, đơn giản là tôn sùng chính bản thân Lý Ỷ La, hoàn toàn không liên quan gì đến thân phận địa vị.

Vì Lý Ỷ La đã sáng lập ra Vân Từ Phường nổi danh nhất Đại Việt. Người truyền dạy hết kỹ thuật thêu thùa, không giữ lại chút gì. Còn không ngừng cỗ vũ nữ tử phải tự lập tự cường. Vân Từ Phường sẽ tân lực cung cấp việc làm cho giới nữ tử. Không chỉ như vậy, nhờ có Lý Ỷ La, đồ thêu Đại Việt vang dang bốn bể. Vân Từ Phường liên hợp Cẩm Tú Phường, Như Ý Phường triển lãm đồ thêu, mỗi một lần đều thu hút rất nhiều người đến tham quan, có cả trong lẫn ngoài nước. Những vị khách nước ngoài xưng tụng đồ thêu Đại Việt là Vu Thuật Đông Phương.

Lý Ỷ La dặn dò quản sự ít việc, thấy mọi thứ đâu đó đều ổn thỏa thì quay vào xe ngựa rời đi.

Nhìn thần tượng rời đi, tâm trạng A Lan vừa buồn bã, vừa mất mát.

Trong xe ngựa, Tử Tĩnh ôm cánh tay Lý Ỷ La: "Mẹ~, con đã nói bản thân có thể xử lý tốt mà, vậy mà mẹ vẫn cố tình đến xem."
Lý Ỷ La chọc vào trán Tử Tĩnh: "Nhanh vậy đã chê mẹ phiền?"

Tử Tĩnh cười hì hì: "Mẹ biết rõ con không có ý này mà."

Lý Ỷ La nhìn Tử Tĩnh: "Con thích thêu thùa là chuyện tốt, bản lĩnh của mẹ, con đã học được một nửa, về sau phải tự mình cần cù luyện tập."

Tử Tĩnh vội gật đầu. Nàng cười khì rồi nhào vào lòng Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La nhìn Tử Tĩnh làm nũng, nàng xoa đầu con gái: "Đã là đại cô nương mười lăm rồi, sao còn giống con nít như vậy?"

Tử Tĩnh ngước mặt lên, cười tủm tỉm nói: "Không phải mẹ từng nói, mặc kệ chúng con bao nhiêu tuổi thì vẫn là con của mẹ à?"

Lý Ỷ La bật cười: "Cho nên con cứ trẻ con như vậy?"

Tử Tĩnh cúi đầu cọ cọ vào người Lý Ỷ La: "Con chỉ như vậy khi ở trước mặt mẹ thôi. Với người ngoài, họ đều khen con đoan trang lễ nghĩa."

Lý Ỷ La ừm: "Đúng là phải biết lễ nghĩa, nhưng không được cứng nhắc làm theo, không thể để lễ giáo trói buộc mình."
Tử Tĩnh chòm người đến gần sát mặt Lý Ỷ La, cười híp mắt hỏi: "Mẹ, có phải mẹ sợ con bị thiệt thòi không?"

Lý Ỷ La hừ: "Con bị thiệt? Con không hại người khác bị thiệt là mẹ cảm tạ trời đất rồi!"

Tử Tĩnh khụt khịt mũi, cười hì hì nói: "Câu này mẹ không nên nói với con, phải nói với tam đệ mới đúng."

"Tam đệ của con...." Nhắc tới là giận: "Nó giống hệt cha nó! Dù muốn lo cũng không tới lượt mẹ lo."

Trong lúc hai mẹ con trò chuyện, xe ngựa đã về đến Tần phủ.

Tử Tĩnh xuống xe trước, sau đó vén màng đỡ Lý Ỷ La.

Hai người vừa xuống xe liền nhìn thấy một thiếu niên mang theo gia đinh đi từ trong Tần phủ đi ra. Thiếu niên có gương mặt tinh xảo, giống Tần Chung thời trẻ đến tám phần, hai phần còn lại là giống Lý Ỷ La.

Hắn bước ra cửa, đầu tiên là gọi một tiếng mẹ, sau đó lại nhíu mày: "Đại tỷ, mẹ, hai người ra ngoài sao không mang theo hạ nhân?"
Tử Tĩnh ôm cánh tay Lý Ỷ La: "Tam đệ, không có gì! Tỷ và mẹ đến Vân Từ Phường xem một chút thôi mà."

Tử Khuê gật đầu, nói với Lý Ỷ La: "Mẹ, mẹ mau vào trong đi, cha mới vừa tìm mẹ đó."

Lý Ỷ La lập tức bậm môi trợn mắt: "Cha con tìm mẹ làm gì? Không phải nói là rất bận, không rảnh để ý tới mẹ à?"

Khóe miệng Tử Khuê co rút: "Mẹ, rõ ràng cha đâu có nói như vậy...."

Cha rõ ràng nói là gần đây có hơi bận, chờ hết bận sẽ đưa mẹ ra ngoài đi dạo, sao tới miệng mẹ lại thành không rảnh để ý vậy chứ?

Tuy nhiên, dưới cái nhìn chăm chú của mẫu thân đại nhân, Tử Khuê thức thời im miệng, chuyển qua cười lấy lòng: "Mẹ, mẹ mau vào nhà đi, bây giờ con phải đi làm quen trường thi trước."

Tử Khuê vừa nhắc đến trường thi, lực chú ý của Lý Ỷ La quả nhiên bị dời đi: "Ừm, đi đi! Muốn tích thêm kinh nghiệm thì cứ đi hỏi cha con."
Tử Khuê mỉm cười dạ một tiếng.

Tử Khuê lên xe ngựa rời đi, Tử Tĩnh đứng tại chỗ nhìn theo xe ngựa nói: "Mẹ, mẹ không biết ở kinh thành này có bao nhiêu nhà nhìn trúng tam đệ đâu~! Tam đệ mới mười lăm đã thi đỗ tiến sĩ, diện mạo anh tuấn, tính tình lại tốt, à, là tốt trong mắt người ngoài. Điểm quan trọng nhất là, cha không nạp thiếp, cả đời chỉ có một thê tử là mẹ...."

Trong mắt người ngoài, Tử Tĩnh là tiểu cô nương dịu dàng thùy mị, chỉ có người nhà mới biết, kỳ thực nàng là bà cụ non thích lảm nhảm, còn đặc biệt thích bao che khuyết điểm. Với nàng, nàng có thể nói cha, mẹ, nhị muội, tam đệ,... Thế nào cũng được. Nhưng người khác dám nói nửa chữ thì nàng có thể ghi hận cả đời.

"Được rồi, người đến cầu thân con cũng đâu có ít."

Lý Ỷ La chỉ nói một câu đã làm Tử Tĩnh im bặt, nàng giật nhẹ tay áo mẹ, dáng vẻ đáng thương tội nghiệp nói: "Mẹ, mẹ đừng gả con sớm, con muốn ở cạnh cha mẹ thêm vài năm nữa."
Lý Ỷ La: "Ừm! Chờ con tìm được người vừa ý rồi nói, cha mẹ không gấp."

Tử Tĩnh lập tức cười híp mắt: "Mẹ, mẹ là tốt nhất!" Nói xong lại thở dài: "Aiz, cũng không biết khi nào nhị muội mới về."

Nhắc đến Tử Xu, nụ cười của Lý Ỷ La hơi héo đi một chút: "Để mẹ đi hỏi cha con."

Lý Ỷ La vào phòng thì thấy Tần Chung đang ngồi đọc sách bên cửa sổ.

Lý Ỷ La: "Ái chà~~, hôm nay Tần các lão rảnh rang nhỉ?"

Tần Chung ngẩng đầu khỏi quyển sách, vẫy tay gọi Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La: "Hừ! Gọi chó chắc!"

Miệng nói vậy nhưng chân vẫn nhấc lên, đi đến ngồi xuống cạnh Tần Chung.

Tần Chung nắm tay nàng, dịu dàng hỏi: "Vẫn còn giận à?"

Lý Ỷ La bấm đốt ngón tay giơ lên: "Một chút!"

Tần Chung bật cười.

Lý Ỷ La rút tay ra: "Chàng đừng vội cười, ta hỏi chàng, chừng nào Tử Xu về?"

Nhắc đến Tử Xu, Tần Chung cũng thu lại nụ cười: "Đã nhận được công văn gởi về, không lâu nữa đội tàu sẽ về đến."
"Thật không?" Hai mắt Lý Ỷ La sáng ngời, mừng rỡ hô lên, sau đó lại thở dài: "Nha đầu này, từ nhỏ đã thích lộng đao múa kiếm. Vừa trưởng thành liền muốn đến quân doanh. Bây giờ còn theo đội tàu ra biển. Đúng là làm ta lo lắng không yên mà. Trước kia cứ tưởng Tử Khuê là cứng đầu nhất, bây giờ xem lại, Tử Tĩnh và Tử Khuê cộng lại cũng không bằng một mình nó."

Tử Xu là đứa duy nhất được di truyền dị năng của Lý Ỷ La, có điều thứ di truyền không phải thêu thùa, mà là sức mạnh. Từ nhỏ Tử Xu đã thích chơi đao, chơi kiếm, lớn hơn một chút thì tìm thầy học võ. Cả ngày cầm mộc kiếm múa may.

Lý Ỷ La không quan tâm tương lai các con muốn làm gì, nhưng không thể nghi ngờ là Tử Xu đã chọn con đường gian nan nhất. Làm một người mẹ, nàng luôn hi vọng con đường tương lai của các con có thể dễ đi hơn một chút.
Tần Chung: "Nàng đừng lo lắng! Đây là ý muốn của con! Chỉ cần ngày nào còn có ta, ta sẽ bảo vệ được nó."

Lý Ỷ La: "Tất nhiên ta biết chàng có thể bảo vệ được nó, nhưng nếu không chọn con đường này, tương lai của nó sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều."

"Nhưng nó lại cảm thấy như bây giờ là vui nhất, thoải mái nhất." Tần Chung cười: "Con gái của Tần Chung–ta, không thể sống cuộc sống người ta bảo sao thì làm vậy. Mặc kệ người ngoài nhìn như thế nào, chỉ cần nó thấy vui là được."

Lý Ỷ La nhìn Tần Chung, một lúc lâu sau mới nói: "So với chàng, có vẻ ta quá bảo thủ."

Thật không biết rốt cuộc ai mới là người xuyên không?

Tần Chung chơi đùa mấy ngón tay Lý Ỷ La: "Sắp tới ta phụng chỉ tuần thú Giang Nam, đến lúc đó chúng ta có thể về quê tế tổ. Đợi Tử Khuê thi xong thì cả nhà chúng ta có thể cùng đi."
Lý Ỷ La nghe xong, lúc này mới vui vẻ hơn một chút: "Đến lúc đó chắc Tử Xu cũng đã về rồi."

Tần Chung: "Ừ!"

Mười ngày sau, quả nhiên Tử Xu đã về đến. Tử Xu mặc một thân nhung y bó sát người, khoác áo choàng, gương mặt anh khí cân xứng với dáng người thon thả săn chắc, thập phần anh tư hào sảng.

Tử Xu vừa về, cả nhà đều ra đón.

Tần phụ, Tần mẫu vô cùng phản đối việc một nữ tử suốt ngày đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Tần mẫu đã cầm tay Tử Xu khuyên nhủ không biết bao nhiêu lần: "Tử Xu, con gái không nên suốt ngày làm mấy chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, cháu nên bắt chước Tử Tĩnh, học thêu thùa cho giỏi."

Tử Xu bình thản như không đáp: "Nội, chí của cháu không ở đó!"

"Cái đứa nhỏ này! Sao lại không nghe lời như vậy? Cháu như vậy, sau này có ai dam cưới hả?"

Tử Xu: "À, vậy cháu không gả là được!"
Mắt thấy Tần mẫu bị chọc tức đến đau đầu, Lý Ỷ La vội vàng đỡ Tần mẫu: "Mẹ, tính tình Tử Xu là như vậy, chuyện gì nó đã quyết thì chín trâu mười bò cũng không kéo lại được. Chúng ta cứ mặc nó đi."

"Không thể được! Tử Xu không hiểu chuyện đã đành, chẳng lẽ con và lão tam cũng không hiểu? Một cô nương khuê các, sao có thể làm những việc như vậy chứ...."

Lý Ỷ La vừa dỗ Tần mẫu, vừa quay đầu trừng Tử Xu: Nha đầu chết tiệt, nói chuyện không biết uyển chuyển một chút hả?

Ngoại trừ chuyện Tử Xu trở về, Tần gia còn nghênh đón một chuyện lớn khác. Đó là Tử Khuê đi thi khoa cử vào mùa xuân năm nay.

So với Tần Chung, Tử Khuê có tài, nhưng hình như không được sáng chói như cha. Thời gian học hành, thành tích ở thư viện của Tử Khuê chỉ nằm ở bậc trung. Không tệ, nhưng cũng tuyệt đối không phải giỏi.
Suốt đường thi khoa cử, đều là suýt đậu.

Khi liệt kê danh sách tài tử nổi danh kinh thành không có tên Tử Khuê, Tử Khuê lại im hơi lặng tiếng thi đỗ đến kỳ thi hội.

Trước ngày thi một ngày, hai cha con đóng cửa nói chuyện.

"Cha, lần này có thể thi đỗ được à?"

Tần Chung: "Ừm! Công sức trước kia không hề uổng phí. Chúng ta đã để lại ấn tượng cho người khác là con không quá thông minh, nhưng chăm chỉ học hành, học thức vững chắc, dù lần này có thi đỗ cũng sẽ không có ai hoài nghi."

Ngón tay Tử Khuê gõ gõ lên bàn: "Con hiểu rồi!"

Tần Chung ba mươi mấy tuổi đã trở thành Hữu Nội Các đại thần, là tâm phúc của hoàng thượng. Nếu bây giờ con trai hắn còn quá xuất sắc, vậy thì hơi quá đáng.

Tần Chung nhìn con trai có thói quen y như mình, mắt hiện chút ý cười: "Thi đỗ rồi thì đưa cả nhà về quê tế tổ. Đợi cha tuần thú Giang Nam xong sẽ đến hội ngộ cùng mọi người."
Tử Khuê gật đầu: "Dạ, con biết rồi!"

"Ừ, ra ngoài đi!" Tần Chung còn phải xử lý công vụ nên bảo Tử Khuê ra ngoài trước.

Lúc Tử Khuê đi đến cạnh cửa, Tần Chung đột ngột nói thêm: "Trên đường đi nhớ chăm sóc tốt cho mẹ con, nếu mẹ con có sơ xuất gì...."

Tử Khuê hết biết nói: "Con biết rồi. Cha đã nói câu này vô số lần rồi!"

Tần Chung ngẩn ngơ, sau đó bật cười: "Ra ngoài đi!"

Dù sao vẫn thấy không yên tâm, hay là hắn xin nghỉ phép đi cùng Ỷ La?

Kết quả thi hội là: Tử Khuê đậu thứ hạng thấp, nhưng may mắn không phải là đồng tiến sĩ.

Có người biết liền nói: "Con trai Tần các lão tuổi còn trẻ đã đỗ thi hội, nhưng so với Tần các lão thì vẫn kém xa, sợ là về sau Tần các lão không người nối nghiệp."

"Mười lăm tuổi đỗ thi hội còn chưa đủ giỏi à?"

Người bị hỏi cứng họng. Đúng vậy, còn chưa đủ giỏi à? Nếu đổi thành người khác, có được thành tích như vậy đã sớm tự nhận là thiên tài rồi. Thế nhưng, đặt lên người Tần Tử Khuê thì lại cảm thấy như thế vẫn chưa đủ.
Tần Tử Khuê im hơi lặng tiếng đỗ tiến sĩ, vậy mà người khác lại không cảm thấy có chút sức uy hiếp nào.

"Chẳng qua là khắc khổ học hành mà thôi! Đứa trẻ này quá hiền, không có được một nửa tâm tư của Tần các lão. Hiện tại, Tần các lão vẫn còn, con đường làm quan của Tần Tử Khuê sẽ không có gì trắc trở. Thế nhưng, nó cũng chỉ được đến đó mà thôi."

Tử Khuê nhận được thành tích không lâu thì cả nhà cùng hồi hương.

Dọc đường đi, Tần Chung phải tuần tra các châu phủ, nên mọi người không đi cùng đường.

Suốt đường đi, tất cả mọi thứ đều do một tay Tử Khuê sắp xếp. Mọi việc đều thỏa đáng, không chút sơ sót.

Tần gia về quê tế tổ làm cả huyện Vân Dương chấn động. Ngày tàu cập bến, huyện lệnh huyện Vân Dương và tất cả hương thân phụ lão đều ra bến tàu nghênh đón. Còn có không ít người đến chỉ để góp vui.
Tử Khuê chào hỏi mấy người huyện thái gia, cáo lỗi và từ chối bọn họ đón gió tẩy trần. Rồi cùng cả nhà ngồi xe ngựa về Tiểu Thanh Thôn.

Lúc chuẩn bị lên xe ngựa, Lý Ỷ La vô tình thấy một gã ăn mày dơ dáy bẩn thỉu đang nhặt một cái bánh bao không biết của ai làm rớt. Nàng tặc lưỡi cảm thán.

Sao nhìn có hơi giống Hoàng tam gia nhỉ?

"Mẹ, mẹ nhìn gì thế? Mau lên xe thôi!" Tử Khuê bước qua dìu Lý Ỷ La.

Lý Ỷ La không nhịn được, liếc mắt nhìn gã ăn mày kia lần nữa: "Người kia nhìn có hơi quen mắt."

Tử Khuê nheo mắt nhìn sang: "À, lão là Hoàng tam gia, con biết lão!"

"Con biết?" Lý Ỷ La nhíu mày.

Tử Khuê ngoan ngoãn mỉm cười dìu Lý Ỷ La: "Lên xe thôi!"

Lý Ỷ La lên xe rồi liền kéo Tử Khuê lên theo: "Không nhìn thấy thì mẹ cũng suýt quên mất ông ta. Chuyện này là do cha con con làm?"

Tử Khuê cười hì hì đấm chân cho Lý Ỷ La: "Mẹ, năm xưa Vương gia sai Hoàng tam gia đẩy cha rơi xuống nước, hại Tần gia sa sút, làm sao cha có thể tha cho bọn họ?"
"Vậy Vương gia bây giờ thế nào?"

Vị Lễ Bộ Thị Lang của Vương gia năm ngoái vì phạm sai lầm mà bị hoàng thượng cắt chức, Lý Ỷ La tưởng sau khi ông ta bị đuổi về quê thì Vương gia vẫn sống giống như trước đây.

"Bọn họ... Chỉ đổi nơi khác sinh sống thôi. Mẹ cứ yên tâm!"

Lý Ỷ La đỡ trán: "Cha con bụng đầy mưu mô, con so với cha con chỉ có hơn chứ không kém. Vậy mà ông trời lại sắp đặt cho hai người vào chung một nhà. Nếu không phải hai người thích giả vờ giả vịt trước mặt người ngoài, thì e là trời cũng bị cha con các người chọc thủng. Con trai ngoan, mẹ không cầu mong gì, chỉ mong lúc cha con hai người đào hố, nhớ nhân từ đừng đào quá sâu."

Tử Khuê bật cười: "Mẹ, mẹ nói đi đâu rồi! Sao con có thể hơn cha được? Cha con là lục nguyên cập đệ, còn con, con là nhờ may mắn mới thi đậu tiến sĩ."
Lý Ỷ La trợn mắt liếc con trai: "Lại giả vờ! Con cứ tiếp tục giả vờ đi!"

Trở lại Tiểu Thanh Thôn, gặp lại hương thân, mọi người lại được một trận vui vẻ náo nhiệt.

Lúc người nhà chuẩn bị tế phẩm tế tổ, Lý Ỷ La thầm nghĩ đã mấy năm không về, nên kéo Tử Tĩnh và Tử Xu lên huyện đi dạo.

Tử Khuê biết liền an bài nha hoàn và gia đinh đi theo.

Tử Xu nghiêng đầu liếc đệ đệ: "Có tỷ ở đây, còn sợ mẹ xảy ra chuyện à?"

Tử Khuê cười nịnh nọt: "Nhị tỷ, tỷ xem như thương xót đệ đệ của tỷ đi! Mang bọn họ theo cho đệ yên tâm một chút. Nếu có kẻ đuôi mù nào không cẩn thận đụng trúng mẹ, cha sẽ lột da đệ đó."

Nhắc đến mức độ quan tâm của cha đối với mẹ, Tử Xu cũng phải nghẹn lời, nàng phất tay: "Đi, đi, đi!"

Huyện Vân Dương huyện giờ còn phồn hoa hơn trước kia. À không, phải nói là nhờ có chính sách cải cách của hoàng thượng và Tần Chung phụ tá, mà cả Đại Việt bây giờ đã phồn hoa hưng thịnh hơn rất nhiều.
Lý Ỷ La chỉ chỗ này chỗ kia, nói cho hai con gái nghe những nơi, những việc mà nàng và Tần Chung từng đi, từng làm lúc trẻ.

Đi đến phố tây, thấy một cửa hàng bán thư họa, chưởng quầy là một nữ tử, nàng ta mang khăn che mặt, đang giới thiệu một bức họa cho khách nhân.

Lúc Lý Ỷ La nhìn vị chưởng quầy này, đúng lúc nàng ta cũng đang nhìn Lý Ỷ La.

Người kia hơi kinh ngạc ngẩn người, sau khi hồi thần, nàng ta cuộn bức họa lại đưa cho khách nhân. Thu tiền xong thì nhìn Lý Ỷ La, nói: "Ỷ La, có muốn vào đây ngồi một lát không?"

Nàng ta bỏ màng che mặt xuống. Bất ngờ thay, đây lại là Lý Nguyệt Nga.

Lý Ỷ La đi vào cửa tiệm.

Lý Nguyệt Nga mỉm cười với Lý Ỷ La, dọn tới mấy cái ghế rồi pha một bình trà: "Trà thô, các ngươi giải khát tạm."

Trên người Lý Nguyệt Nga lúc này không còn sót lại chút khí chất thanh cao kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu nữa. Mà đã đổi thành duyên dáng, nội liễm.
"Tỷ tỷ!" Lý Ỷ La gọi.

Lý Nguyệt Nga ngồi xuống đối diện Lý Ỷ La: "Muội còn có thể gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta đã rất cảm kích rồi."

Lý Ỷ La nói cùng Tử Tĩnh, Tử Xu: "Đây là dì cả của các con."

Tử Tĩnh, Tử Xu biết mình có một người dì, có điều chưa từng gặp mặt. Hiện tại nghe mẹ nói như thế, cả hai liền lễ phép chào Lý Nguyệt Nga.

Lý Nguyệt Nga nhìn hai tỷ muội, cảm thấy rất hâm mộ: "Lớn lên thật xinh đẹp."

Từ sau khi đến kinh thành, Lý Ỷ La không còn liên hệ gì với Lý gia nữa. Mấy năm trước, Lý chủ bộ bệnh chết, nàng chỉ tống cổ quản gia chạy về đưa tang.

Nàng nhìn Lý Nguyệt Nga: "Tỷ...."

Lý Nguyệt Nga cười cười: "Không có gì! Trước đây sống quá ngu ngốc. Năm năm trước, ta và Bác Quân đã hòa ly. Là ta chủ động. Bây giờ ngẫm lại, trước đây đúng là không biết trời cao đất dày, cứ luôn cảm thấy mọi người say chỉ mình ta tỉnh, nên từng bước từng bước bức Bác Quân cách xa ta. Hiện tại, chàng đã tìm được người có thể hiểu và bầu bạn cùng chàng. Ta tội gì cứ chiếm cứ danh phận hư ảo để mọi người đau khổ."
Lý Ỷ La nghe xong cũng không biết nên nói gì.

Lý Nguyệt Nga nói tiếp: "Mấy năm qua, ta bức người khác, cũng tự bức chính mình, đi một bước lại lạc thêm một bước, lòng ta chưa bao giờ được bình yên thanh thản. Ỷ La, muội biết không, ta có thể hạ quyết tâm hòa ly, tất cả cũng nhờ lời nói của muội."

"Lời của ta?"

Lý Nguyệt Nga gật đầu: "Muội nói nữ nhân không nhất thiết phải dựa vào nam nhân, tự bản thân có thể dựa vào chính mình để sống."

"Tuy ta có nói vậy, nhưng thời đại này vẫn rất khó khăn cho nữ tử." Chính vì vậy, Vân Từ Phường mới tận lực chiêu mộ nữ tử làm việc.

Lý Nguyệt Nga cười nói: "Nhưng cũng đã có thay đổi, không phải sao? Vân Từ Phường của muội có rất nhiều nữ tử tự lực cánh sinh, ít nhất cũng đã mở ra một khoảng trời nhỏ."

Hai người trò chuyện thêm một lúc thì Lý Ỷ La đứng dậy cáo từ. Lý Ỷ La đi được một đoạn thì quay đầu lại, đúng lúc thì thấy một thiếu niên có gương mặt tương tự Lý Nguyệt Nga đi vào cửa tiệm.
"Mẹ!"

Lý Ỷ La thấy vẻ mặt Lý Nguyệt Nga còn dịu dàng hơn vừa rồi. Lý Nguyệt Nga sửa sang y phục cho thiếu niên kia, mỉm cười nói cái gì đó.

"Mẹ, đó là dì cả à, thoạt nhìn rất là dịu dàng." Tử Tĩnh cũng quay đầu lại nhìn.

Lý Ỷ La gật đầu: "Đã làm mẹ, tự nhiên sẽ dịu dàng."

Chapter
1 Chương 1: Xuyên qua
2 Chương 2: Tần Chung
3 Chương 3: Cơm sáng
4 Chương 4: Lên núi
5 Chương 5: Thịt gà
6 Chương 6: Nói chuyện với nhau
7 Chương 7: Thân phận
8 Chương 8: Tiền công
9 Chương 9: Tần đại bá
10 Chương 10: Một thân của Tần Chung
11 Chương 11: Sủi cảo
12 Chương 12: Cùng nhau đi
13 Chương 13: Phường thêu
14 Chương 14: Tiệm thêu
15 Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16 Chương 16: Ừm!
17 Chương 17: Tái sinh!
18 Chương 18: Nhặt "của rơi"
19 Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20 Chương 20: Thịt kho tàu
21 Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22 Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23 Chương 23: Phản ứng
24 Chương 24: Bán ra
25 Chương 25: Giao tiền
26 Chương 26: Khó chịu
27 Chương 27: Nghe lời
28 Chương 28: Hộ
29 Chương 29: Lén lút khoe khoang
30 Chương 30: Chui đầu vào lưới
31 Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32 Chương 32: Đồ Bổ
33 Chương 33: Bạn học cùng trường
34 Chương 34: Hiện trường lật xe
35 Chương 35: Nói chuyện
36 Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37 Chương 37: Nhà ở
38 Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39 Chương 39: Phản kích
40 Chương 40: Đầu xuân
41 Chương 41: Lập lại lần nữa
42 Chương 42: Chết đuối
43 Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44 Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45 Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46 Chương 46: Mang cơm
47 Chương 47: Tỷ muội
48 Chương 47-2: Tỷ muội 2
49 Chương 48: Chuyện cũ
50 Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51 Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52 Chương 51: Mê muội bò tường
53 Chương 52: Bán đồ Thêu
54 Chương 53: Tự tin
55 Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56 Chương 55: Té xỉu
57 Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58 Chương 57: Phụ trách
59 Chương 58: Kiếm tiền
60 Chương 59: Chất vấn
61 Chương 60: Gãi ngứa
62 Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63 Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64 Chương 63: Bôi nhọ
65 Chương 64: Đánh tới cửa
66 Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67 Chương 66: Biện pháp
68 Chương 67: Tính sổ
69 Chương 68: Bất an
70 Chương 69: Dự tính đầu xuân
71 Chương 70: Cường thượng!
72 Chương 71: Lại muốn công thức
73 Chương 72: Đuổi đi
74 Chương 73: Khen
75 Chương 74: Đi thi
76 Chương 75
77 Chương 76: Chỗ đặt chân
78 Chương 77: Bắt đầu thi
79 Chương 78: Thi xong
80 Chương 79: Yết bảng
81 Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82 Chương 81: Báo tin vui
83 Chương 82: Phản ứng
84 Chương 83: Phản ứng (2)
85 Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86 Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87 Chương 86: Lương thực
88 Chương 87: Định hôn
89 Chương 88: Ý tưởng
90 Chương 89: Vân Từ Phường
91 Chương 90: Phát hiện
92 Chương 91: Quy mô
93 Chương 92: Lẩu
94 Chương 93: Cà rốt
95 Chương 94: Biến hóa
96 Chương 95: Ấu trĩ
97 Chương 96: Nạp thiếp
98 Chương 97: Ý thức
99 Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100 Chương 99: Tần Phương xuất giá
101 Chương 100: Phân gia
102 Chương 101: Trên đường
103 Chương 102: Trên đường (2)
104 Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105 Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106 Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107 Chương 106: Chê cười
108 Chương 107: Chọc phá
109 Chương 108: Bắt đầu thi hương
110 Chương 109: Thêu Y
111 Chương 110: Báo tin vui thi hương
112 Chương 111: Trên đường về
113 Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114 Chương 113: Thiếu
115 Chương 114: Tỉnh lại
116 Chương 115: Về Lý gia
117 Chương 116: Siêu thoát
118 Chương 117: Động phòng
119 Chương 118: Động Bàn Tơ
120 Chương 119: Chịu ủy khuất
121 Chương 120: Mừng thọ
122 Chương 121: Đại thọ
123 Chương 122: Chống lưng
124 Chương 123: Chèn ép, phân gia
125 Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126 Chương 125: Mang thai
127 Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128 Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129 Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130 Chương 129: Cắt đứt
131 Chương 130: Tên tuổi
132 Chương 131: Đại nhân vật
133 Chương 132: Người Trang gia
134 Chương 133: Diễn xuất
135 Chương 134: Biết người biết ta
136 Chương 135: Sinh sản
137 Chương 136: Đặt tên
138 Chương 137: Một đàn heo con
139 Chương 138: Tấm lòng cha già
140 Chương 139: Thượng kinh thi cử
141 Chương 140: Khó chịu
142 Chương 141: Hoang đường
143 Chương 142: Bình ổn
144 Chương 143: Bắt đầu thi hội
145 Chương 144: Bên ngoài trường thi
146 Chương 145: Theo dõi
147 Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148 Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149 Chương 148: Cuộc thi tú nương
150 Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151 Chương 150: Thi đỗ
152 Chương 151: Ân cần dạy bảo
153 Chương 152: Thi đình
154 Chương 153: Sau thi đình
155 Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156 Chương 155: Tâm tư
157 Chương 156: Thụ quan
158 Chương 157: Về quê
159 Chương 158: Phản ứng
160 Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161 Chương 160: Gia quy
162 Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163 Chương 162: Dạy cho một bài học
164 Chương 163: Nói chuyện với nhau
165 Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166 Chương 165: Cảnh cáo
167 Chương 166: Gặp lại
168 Chương 167: Lý do
169 Chương 168: An bài
170 Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171 Chương 170: Đi làm
172 Chương 171: Đánh nhau
173 Chương 172: Giá y
174 Chương 173: Đá tảng
175 Chương 174: Giá y
176 Chương 175: Thánh tâm
177 Chương 176: Xuất giá
178 Chương 177: Xử trí
179 Chương 178: Thêu phượng bào
180 Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181 Chương 180: Thần phượng
182 Chương 181: Sóng ngầm
183 Chương 182: Nữ nhân trong cung
184 Chương 183: Mì trường thọ
185 Chương 184: Coi thê như mạng
186 Chương 185: Kết
187 Chương 186: Ngoại truyện 1
188 Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
Chapter

Updated 188 Episodes

1
Chương 1: Xuyên qua
2
Chương 2: Tần Chung
3
Chương 3: Cơm sáng
4
Chương 4: Lên núi
5
Chương 5: Thịt gà
6
Chương 6: Nói chuyện với nhau
7
Chương 7: Thân phận
8
Chương 8: Tiền công
9
Chương 9: Tần đại bá
10
Chương 10: Một thân của Tần Chung
11
Chương 11: Sủi cảo
12
Chương 12: Cùng nhau đi
13
Chương 13: Phường thêu
14
Chương 14: Tiệm thêu
15
Chương 15: Cõng tiểu trượng phu
16
Chương 16: Ừm!
17
Chương 17: Tái sinh!
18
Chương 18: Nhặt "của rơi"
19
Chương 19: Được một tấc lại muốn lấn một thước
20
Chương 20: Thịt kho tàu
21
Chương 21: Lý Hầu La là dạ xoa ăn thịt người
22
Chương 22: Bắt đầu thêu thùa
23
Chương 23: Phản ứng
24
Chương 24: Bán ra
25
Chương 25: Giao tiền
26
Chương 26: Khó chịu
27
Chương 27: Nghe lời
28
Chương 28: Hộ
29
Chương 29: Lén lút khoe khoang
30
Chương 30: Chui đầu vào lưới
31
Chương 31: Con ngựa hoang trong lòng Tần Chung
32
Chương 32: Đồ Bổ
33
Chương 33: Bạn học cùng trường
34
Chương 34: Hiện trường lật xe
35
Chương 35: Nói chuyện
36
Chương 36: Đại phòng, nhị phòng (cơm tất niên)
37
Chương 37: Nhà ở
38
Chương 38: Về nhà mẹ đẻ
39
Chương 39: Phản kích
40
Chương 40: Đầu xuân
41
Chương 41: Lập lại lần nữa
42
Chương 42: Chết đuối
43
Chương 43: Con trúng độc, phải dùng sức rửa!
44
Chương 44: Nghênh Xuân Đồ
45
Chương 45: Kế hoạch cải tạo
46
Chương 46: Mang cơm
47
Chương 47: Tỷ muội
48
Chương 47-2: Tỷ muội 2
49
Chương 48: Chuyện cũ
50
Chương 49: Nồi nào úp vung nấy
51
Chương 50: Nhiệm vụ vinh quang
52
Chương 51: Mê muội bò tường
53
Chương 52: Bán đồ Thêu
54
Chương 53: Tự tin
55
Chương 54: Mừng Thọ Đồ
56
Chương 55: Té xỉu
57
Chương 56: Trong tịnh phòng (*phòng tắm)
58
Chương 57: Phụ trách
59
Chương 58: Kiếm tiền
60
Chương 59: Chất vấn
61
Chương 60: Gãi ngứa
62
Chương 61: Đuổi khỏi cửa
63
Chương 62: Huệ chất lan tâm (*Cao nhã thánh khiết)
64
Chương 63: Bôi nhọ
65
Chương 64: Đánh tới cửa
66
Chương 65: Cả nhà cùng nhau diễn tuồng
67
Chương 66: Biện pháp
68
Chương 67: Tính sổ
69
Chương 68: Bất an
70
Chương 69: Dự tính đầu xuân
71
Chương 70: Cường thượng!
72
Chương 71: Lại muốn công thức
73
Chương 72: Đuổi đi
74
Chương 73: Khen
75
Chương 74: Đi thi
76
Chương 75
77
Chương 76: Chỗ đặt chân
78
Chương 77: Bắt đầu thi
79
Chương 78: Thi xong
80
Chương 79: Yết bảng
81
Chương 80: Tam thê tứ thiếp
82
Chương 81: Báo tin vui
83
Chương 82: Phản ứng
84
Chương 83: Phản ứng (2)
85
Chương 84: Tâm sự thiếu nữ
86
Chương 85: Tần tiểu tiên nữ
87
Chương 86: Lương thực
88
Chương 87: Định hôn
89
Chương 88: Ý tưởng
90
Chương 89: Vân Từ Phường
91
Chương 90: Phát hiện
92
Chương 91: Quy mô
93
Chương 92: Lẩu
94
Chương 93: Cà rốt
95
Chương 94: Biến hóa
96
Chương 95: Ấu trĩ
97
Chương 96: Nạp thiếp
98
Chương 97: Ý thức
99
Chương 98: Gậy ông đập lưng ông
100
Chương 99: Tần Phương xuất giá
101
Chương 100: Phân gia
102
Chương 101: Trên đường
103
Chương 102: Trên đường (2)
104
Chương 103: Chuẩn bị đồ Dùng
105
Chương 104: Cậy sủng mà kiêu
106
Chương 105: Nóng lạnh tự biết
107
Chương 106: Chê cười
108
Chương 107: Chọc phá
109
Chương 108: Bắt đầu thi hương
110
Chương 109: Thêu Y
111
Chương 110: Báo tin vui thi hương
112
Chương 111: Trên đường về
113
Chương 112: Số mệnh không phải do trời định
114
Chương 113: Thiếu
115
Chương 114: Tỉnh lại
116
Chương 115: Về Lý gia
117
Chương 116: Siêu thoát
118
Chương 117: Động phòng
119
Chương 118: Động Bàn Tơ
120
Chương 119: Chịu ủy khuất
121
Chương 120: Mừng thọ
122
Chương 121: Đại thọ
123
Chương 122: Chống lưng
124
Chương 123: Chèn ép, phân gia
125
Chương 124: Mã Đại Ni sinh con
126
Chương 125: Mang thai
127
Chương 126: Khoe khoang sai đối tượng
128
Chương 127: Phản ứng sau khi mang thai
129
Chương 128: Bất ngờ đến thăm
130
Chương 129: Cắt đứt
131
Chương 130: Tên tuổi
132
Chương 131: Đại nhân vật
133
Chương 132: Người Trang gia
134
Chương 133: Diễn xuất
135
Chương 134: Biết người biết ta
136
Chương 135: Sinh sản
137
Chương 136: Đặt tên
138
Chương 137: Một đàn heo con
139
Chương 138: Tấm lòng cha già
140
Chương 139: Thượng kinh thi cử
141
Chương 140: Khó chịu
142
Chương 141: Hoang đường
143
Chương 142: Bình ổn
144
Chương 143: Bắt đầu thi hội
145
Chương 144: Bên ngoài trường thi
146
Chương 145: Theo dõi
147
Chương 146: Thi xong môn thứ nhất
148
Chương 147: Tôn trọng lý tưởng
149
Chương 148: Cuộc thi tú nương
150
Chương 149: Thỉnh nguyện thư
151
Chương 150: Thi đỗ
152
Chương 151: Ân cần dạy bảo
153
Chương 152: Thi đình
154
Chương 153: Sau thi đình
155
Chương 154: Cưỡi ngựa diễu hành
156
Chương 155: Tâm tư
157
Chương 156: Thụ quan
158
Chương 157: Về quê
159
Chương 158: Phản ứng
160
Chương 159: Sợ bóng sợ gió một hồi
161
Chương 160: Gia quy
162
Chương 161: Đuổi khỏi nha môn
163
Chương 162: Dạy cho một bài học
164
Chương 163: Nói chuyện với nhau
165
Chương 164: Không chịu thiệt thòi
166
Chương 165: Cảnh cáo
167
Chương 166: Gặp lại
168
Chương 167: Lý do
169
Chương 168: An bài
170
Chương 169: Con nhỏ khó nuôi
171
Chương 170: Đi làm
172
Chương 171: Đánh nhau
173
Chương 172: Giá y
174
Chương 173: Đá tảng
175
Chương 174: Giá y
176
Chương 175: Thánh tâm
177
Chương 176: Xuất giá
178
Chương 177: Xử trí
179
Chương 178: Thêu phượng bào
180
Chương 179: Xinh đẹp lộng lẫy
181
Chương 180: Thần phượng
182
Chương 181: Sóng ngầm
183
Chương 182: Nữ nhân trong cung
184
Chương 183: Mì trường thọ
185
Chương 184: Coi thê như mạng
186
Chương 185: Kết
187
Chương 186: Ngoại truyện 1
188
Chương 187: Ngoại truyện 2: Hậu thế
footer(); ?>