Chương 221: Khôi phục

Bên ngoài thành Quy Tông, mưa to giàn giụa.

Diệp Tố khom lưng đang chuẩn bị vươn tay kéo Dịch Huyền dậy thì tiểu sư đệ ở bên cạnh đã giành trước một bước.

Du Phục Thời chìa một bàn tay ra, nhìn thẳng vào mắt của Dịch Huyền: “Lên.”

Dịch Huyền cả người đều là vết thương, đóa lan đỏ rực nở rộ giữa mày khiến cho hắn trông vừa mĩ diễm lại yếu ớt, hắn nhìn thoáng qua Diệp Tố sau đó mới nắm lấy tay Du Phục Thời, nương theo đó đứng lên, thế nhưng hắn lại cố ý không đứng vững, ngã vào trên người Du Phục Thời, cọ toàn bộ nước bùn lẫn với máu lên trên người tiểu sư đệ.

Du Phục Thời quả nhiên cứng đờ cả người, đôi mắt xinh đẹp nhanh chóng tràn ngập sự ghét bỏ, nhưng vẫn không đẩy người ra mà ngược lại thò tay vào giới lấy ra đan dược đưa cho Dịch Huyền.

“Cảm ơn…… Tiểu sư đệ.” Dịch Huyền nhận lấy đan dược nuốt xuống.

Hắn thật sự sắp chịu không nổi nữa rồi.

Lục Trầm Hàn có thần lực phụ trợ, Dịch Huyền dốc hết toàn lực cộng với Trọng Minh đao nhưng vẫn còn kém một đoạn.

Cũng may sau đó nhị sư phụ đuổi tới nơi, hai người liên thủ mới có thể giết được Lục Trầm Hàn, việc này thành công cũng nhờ vào việc Phong Kiếm Thần ở tây phương đột nhiên chết đi.

Lực lượng của Lục Trầm Hàn hẳn là có được từ Phong Kiếm Thần, bởi vì Phong Kiếm Thần vừa xảy ra chuyện thì lực lượng của hắn liền giảm xuống, Dịch Huyền và Tân Thẩm Chi lập tức bắt lấy cơ hội này gi3t chết hắn.

Vốn dĩ Lục Trầm Hàn cũng là một thiên tài, ít nhất trước khi Diệp Tố xuất hiện thì hắn chính là người đứng đầu của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi, chỉ là sau đó lại phát triển theo hướng lệch lạc.

Cảnh giới tăng lên rất nhanh nhưng tâm cảnh lại không mở rộng.

Không giống với Dịch Huyền, mỗi một giai đoạn đều dựa vào chính mình liều mạng mà đạt được, càng không cần phải nói đến Tân Thẩm Chi, vị này thật sự là kẻ điên đánh thật chiến thật.

Hai người hợp lực, lực lượng của Lục Trầm Hàn lại giảm sút, kết cục rất rõ ràng.

“Tân tiền bối.” Diệp Tố đã xoay người bước sang bên cạnh đỡ Tân Thẩm Chi dậy, ông bị thương cũng không nhẹ, một bên chân lộ ra cả xương trắng, sườn đùi một bên cũng có một lỗ hổng to, máu đã đông lại trông có chút ghê người.

“Ngươi……” Tân Thẩm Chi nương theo lực kéo của Diệp Tố đứng lên, ông đánh giá nàng từ trên xuống dưới, “Sao có vẻ như không quá giống lúc trước?”

Tuy rằng vẫn là tiểu cô nương đó nhưng khí thế trên người lại có vẻ không giống nhau, cụ thế không giống nhau chỗ nào Tân Thẩm Chi cũng không nói rõ được, dù sao Diệp Tố cũng không phải là người sẽ phóng ra uy áp để trấn áp người khác.

Trên người Diệp Tố không có đan dược nhưng đầu ngón tay lại b ắn ra một sợi thần tức bao phủ lấy Tân Thẩm Chi, vết thương trên người ông theo đó trong nháy mắt liền bắt đầu khép lại.

Hẳn là vì thấy Diệp Tố và Du Phục Thời xuất hiện nên cửa thành Quy Tông không bao lâu liền mở ra từ bên trong, Liên Liên chạy nhanh ra ngoài.

“Diệp Tố, cô không sao chứ?” Lúc hai người Dịch Huyền đối chiến với Lục Trầm Hàn, Liên Liên và Trình Hoài An dẫn theo hai vị tông chủ bị thương vào thành chữa thương, một bên còn phải duy trì trật tự trong thành, vừa rồi phải nhờ tu sĩ canh giữ trên thành truyền tin nàng mới biết Diệp Tố đột nhiên đã trở lại.

“Ta không sao.” Diệp Tố hạ phàm một chuyến này cũng chưa tính là làm gì nhiều, chỉ có tiêu diệt Liệt Khẩu Thần, sau đó lại đến Côn Luân lấy Hỗn Độn Kính, cuối cùng giết Kính Thần.

Hiện giờ tất cả hư ảnh Thần đã bị diệt trừ, Phù Thế đại lục cũng xem như tạm thời khôi phục an bình, hiện giờ việc phải làm đó là chấn chỉnh tam giới.

“Bên đó là ai sắp phi thăng thành Thần vậy?” Tân Thẩm Chi miễn cưỡng mới có thể dùng kiếm chống đỡ bản thân đứng thẳng, ông ngửa đầu nhìn về phía nam, không nghĩ ra được ai nên sợ là lại phát sinh kẻ nào đó giống Lục Trầm Hàn.

“Là Đồ Thế tiền bối.” Diệp Tố đứng ở bên cạnh đáp.

“…… Đồ Thế?” Tân Thẩm Chi ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Tố, nhưng một lát sau lại bật cười, “Không hổ là hắn.”

Tân Thẩm Chi cũng không hỏi vì sao Đồ Thế lại sống lại, còn ở phía nam phi thăng thành Thần.

Đã xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy, thêm một chuyện này cũng chẳng là gì, huống chi lúc trước mọi người cũng từng nghĩ Đồ Thế đã chết thì hắn không phải cũng còn sống đó sau, lại một lần nữa sống lại cũng không tính là chuyện lạ.

“Mà đạo lôi kiếp đó nhìn có chút quái nhỉ.” Liên Liên cũng ngửa đầu nhìn về phía nam nói.

Phi thăng lôi nghẹn điên rồi, còn bị ép thành có chủ, làm sao mà không quái cho được, nó vừa bổ xuống Đồ Thế vừa tìm kiếm mục tiêu khác, chuẩn bị phách một trận mười năm tám tháng cho đã đời!

“Tất cả những hư ảnh Thần đó đều đã chết, Liên Liên, cô trở về chỉnh đốn lại Quy Tông thành là được.” Diệp Tố nói xong thì hai tay cũng khẽ bấm pháp quyết, sau đó hai lòng bàn tay ngửa lên, trận pháp mà bọn họ bí mật bày ra nhằm mưu đồ cắn nuốt lực lượng của Phù Thế đại lục hoàn toàn vỡ nát.

Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người trên Phù Thế đại lục tựa hồ đều nghe thấy một âm thanh vụn vỡ nặng nề vang lên, đó là trận pháp đã lặng yên không một tiếng động trói buộc tam giới vạn năm, hiện tại đã tan rã, kế hoạch của các hư ảnh Thần thất bại trong gang tấc.

Liên Liên gật đầu, sau đó lập tức xoay người trở về thành.

Bên trong thành bởi vì trận phong ba trước đó mà có không ít tu sĩ nhân lúc loạn lạc ra tay đánh cướp, giết người.

Diệp Tố ngửa đầu nhìn lên không trung, thật lâu mới thu hồi ánh mắt nói: “Từ nay về sau sẽ không còn ai có thể khi dễ Phù Thế đại lục.”

“Tân tiền bối, ta đưa ngài trở về Ngô Kiếm Phái.” Diệp Tố xoay người nói với Tân Thẩm Chi.

Tân Thẩm Chi cũng không có ý kiến khác.

“Đệ đi Ma giới.” Dịch Huyền bỗng nhiên lên tiếng, sau khi ăn mấy viên đan dược thì hắn miễn cưỡng xem như đã khôi phục lại một chút.

Diệp Tố kinh ngạc nhìn sang Dịch Huyền: “Không về trước Thiên Cơ Môn một chuyến sao?”

“Linh Lung Cốt sắp phi thăng, Ma giới chỉ còn lại Đồ Vưu, đệ muốn đi Ma giới trước, sắp xếp ổn thỏa mới quay về sau, huống hồ……” Dịch Huyền nhìn thẳng vào mắt Diệp Tố, gương mặt từ trước đến nay vẫn luôn không có biểu tình gì đột nhiên nở nụ cười, như xuân về hoa nở, “Đại sư tỷ, thời gian tỷ có thể ở dưới đây hẳn là không dài.”

Hắn có thể cảm nhận được từ những hành động vừa rồi của Diệp Tố, rằng lực lượng của nàng đã xảy ra biến hóa, tuy không rõ vì sao không nhìn thấy lôi kiếp phi thăng của đại sư tỷ, nhưng nếu tỷ ấy đã là thượng Thần thì không có khả năng ở thể ở lại hạ giới được lâu.

Có một số việc hắn có thể đi làm thì cũng không cần phiền đại sư tỷ phải đi một chuyến.

“……Tốt.” Diệp Tố đồng ý.

Ngũ sư đệ cũng đã trưởng thành.

“Vậy ta đi với đồ đệ của ta.” Tân Thẩm Chi từ bỏ ý định trở về Ngô Kiếm Phái, lý lẽ rõ ràng nói: “Mấy đứa Từ Trình Ngọc cũng nên tự mình đảm đương một phía rồi, không thể cứ để lão tử che ở phía trước mãi được.”

Đồ đệ bảo bối chỉ có một, Ngô Kiếm Phái lại có rất nhiều đệ tử, thêm nữa còn có các trưởng lão khác, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Diệp Tố nghe vậy thì thu tay lại, không gian vốn bị xé rách một khoảng cũng tức khắc khép lại, nàng lại xé một khoảng không mới: “Vậy ta đưa hai người một đoạn đường.”

“Mấy thứ này cho các ngươi.” Du Phục Thời lấy ra từ trong giới một rương pháp bảo hộ thân cùng với một đống đan dược đưa cho Dịch Huyền và Tân Thẩm Chi.

Tân Thẩm Chi bị hành động “giàu đến vô nhân tính” của Du Phục Thời làm cho chấn kinh, trong số đó thậm chí còn có một món Thần Khí!

“Ngươi……ở đâu ra nhiều thứ tốt như vậy?!” Hai mắt Tân Thẩm Chi sắp bị lóe mù, Du Phục Thời giàu như vậy vì sao trước đó Thiên Cơ Môn lại nghèo thành bộ dáng quỷ hờn ma chê như thế.

Du Phục Thời nhìn thoáng qua Diệp Tố: “Có một kẻ lừa đảo cho.”

“Kẻ lừa đảo nào lại tốt như vậy?” Tân Thẩm Chi tự xưng là tấm chiếu đã trải qua không ít sự đời nhưng mỗi một kiện pháp khí trong gương này đều tốt đến độ hai mắt ông đều đỏ cả lên, trong lòng cũng cảm thấy chua lè.

“Nhị sư phụ, đi thôi.” Dịch Huyền dễ như trở bàn tay nhìn ra sự thay đổi trong mối quan hệ của Du Phục Thời và Diệp Tố, hắn kéo Tân Thẩm Chi đi đến chỗ không gian được xé mở, giơ tay vẫy vẫy với Diệp Tố.

Cuối cùng hai người biến mất bên ngoài thành Quy Tông.

Mưa dần ngừng rơi, mây đen tan đi, ánh mặt trời ló dạng.

Diệp Tố nghiêng người duỗi tay ra với Du Phục Thời: “Đi thôi, chúng ta trở về Thiên Cơ Môn.”

Du Phục Thời đi từng bước về phía nàng, sau khi nắm tay Diệp Tố thì bỗng nhiên nói: “Những thứ mà nàng tích cóp cho ta lại không có cơ hội dùng tới.”

“Không sao.” Diệp Tố thấp giọng nói, chỉ cần tiểu sư đệ còn ở bên cạnh nàng là được.

“Đồ Thế tiền bối và Vu Thừa Duyệt đã phi thăng lên thượng giới, đệ cũng nên lên trên rồi.” Diệp Tố nói với Du Phục Thời. “……Ta ở bên trên chờ đệ.”’

“Được.” Du Phục Thời cúi đầu cẩn thận đi theo chiếc bóng của nàng đổ trên mặt đất, tựa hồ đó là một việc rất vui vẻ, còn nàng muốn hắn làm cái gì thì hắn đều đồng ý.

“Trên thượng giới có một tân Ngự Thần tên là Chung Ly Khanh, kiếm thuật không tồi.” Hai người vừa đi vừa nói chuyện, ngước mắt lên thì thấy đã đến đại môn Thiên Cơ Môn từ bao giờ, “Mấy tháng sau, đệ và hắn sẽ phải đấu một trận.”

“Được.” Du Phục Thời vẫn cúi đầu như cũ, đùa nghịch bàn tay của Diệp Tố.

Lúc này mọi người canh giữ bên trong đại môn Thiên Cơ Môn cũng đã thấy được Diệp Tố và Du Phục Thời đứng bên ngoài.

“Đồ đệ!”

“Đại sư tỷ!”

Trương Phong Phong và ba người Minh Lưu Sa chen ra từ trong đám đông, hô lên với Diệp Tố.

Diệp Tố cười với mọi người, vẫy vẫy tay chào, sau đó vừa bước vào vwuaf ngửa đầu nhìn trận pháp màu tím đang vận chuyển trên không, nói với Du Phục Thời đang đứng ở phía sau: “Trận pháp vẽ khá lắm.”

Du Phục Thời cũng ngước mắt nhìn theo nàng, hiển nhiên là nhớ lại lúc trước vị đại sư tỷ nào đó lừa hắn học vẽ pháp trận này, không nhịn được mà nhéo nhéo bàn tay nàng, xem như trả thù.

Bên trong Thiên Cơ Môn không chỉ có người Thiên Cơ Môn mà còn có các tu sĩ ở phía nam khác như Hợp Hoan Tông, trận pháp này xem như đã bảo vệ được hơn một nửa lực lượng của tu chân giới.

Nếu không bọn họ cũng sẽ không thể tránh khỏi kết cục giống các đệ tử Côn Luân ở phía tây, trở thành dinh dưỡng cho hư ảnh Thần.

“Đại sư tỷ, tỷ không sao chứ?” Hạ Nhĩ xông lên, nhìn Diệp Tố từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi.

“Đại sư tỷ nhất định là không có sao.” Cả người tiểu cô nương Tây Ngọc xốc xếch, hẳn là không rảnh lo soi gương, cô nhóc sờ sờ Diệp Tố, có chút kỳ quái, “……cũng không có bị thương.”

Diệp Tố nhìn Trương Phong Phong sau đó nhìn sang các sư đệ, sư muội, đã thật lâu rồi nàng không nhìn thấy bọn họ.

Trong mắt mọi người bọn họ chỉ mới mười ngày không gặp mặt, nhưng đối với Diệp Tố bọn họ đã xa cách vạn năm.

Vạn năm trước, sư phụ và mọi người được Phật Ma Thần đưa vào luân hồi, khi có thời cơ thích hợp sẽ có thể trọng sinh ở tu chân giới.

Thật ra với trận pháp hoàn chỉnh bọn họ sẽ có thể trở về với cảnh giới vẫn giữ nguyên, nhưng lúc ấy Phật Ma Thần còn phải đối phó với tà Thần, nên chỉ có thể dùng trận pháp thô sơ giản lược tiễn họ đi, dẫn tới trọng sinh vào lúc còn nhỏ, cũng mất đi hết tu vi.

“Toàn bộ hư ảnh Thần đã bị diệt, trận pháp cũng đã bị xóa bỏ, chư vị có thể an tâm trở về.” Diệp Tố sau khi hàn huyên với mấy người Trương Phong Phong xong thì quay sang nói với các tu sĩ ngoại tông, để bọn họ trở về.

Du Phục Thời đứng ở phía sau nhìn Diệp Tố nói chuyện với những người khác, hắn tùy ý búng tay một cái, một cổ lực lượng vô hình liền được bắn lên trên không, trong phút chốc bao trùm cả Phù Thế đại lục, tất cả mọi người bị dính Thần Ấn ở cả tam giới đều được giải trừ.

Bao gồm cả thuật cấm ngôn của Ngự Thần cũng đồng thời bị xóa đi.

Tia nguy hiểm cuối cùng của Phù Thế đại lục cũng được giải quyết sạch sẽ.

Du Phục Thời cúi đầu nghịch nghịch bàn tay của mình, giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sịnh, hắn vẫn là tiểu sư đệ ngây thơ lại kiều khí của Thiên Cơ Môn.

Mọi người ngoại tông rời đi rất nhanh, nếu không phải tam giới gặp phải đại nạn thì bọn họ cũng không phải chen chút bên trong Thiên Cơ Môn như thế này, hiện giờ mọi việc đã được giải quyết nên mọi người liền nhanh chóng rời đi trở về địa bàn của mình.

Chỉ có một số người ở lại giúp Thiên Cơ Môn dọn dẹp, sửa sang xong mới rời đi.

Những việc này cũng không cần Diệp Tố quản lí vì có Trương Phong Phong và Hồ trưởng lão đứng ra sắp xếp.

“Vu thủ vệ không có ở đây sao?” Diệp Tố trở lại sân viện trên Cửu Huyền Phong xa cách đã lâu, kéo Du Phục Thời cùng nhau ngồi xuống sau đó hỏi Minh Lưu Sa.

“Không có.” Minh Lưu Sa lấy ra một chiếc ghế bành từ trong túi Càn Khôn, thoải mái nằm dài ra, cậu nhóc thở ra một hơi thật mạnh, khoảng thời gian qua hắn căng thẳng muốn chết, chậm rì rì đáp lời Diệp Tố: “Thủ, vệ nói, ông, ấy, có, hẹn.”

Diệp Tố gật đầu, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trong nguyên tác ngay từ đầu đã có nói qua Vu Phong Hải có một khoảng thời gian sẽ rời khỏi tông môn đi đến nơi có giao hẹn.

“Đại sư tỷ, có phải tỷ đã……” Hạ Nhĩ đứng bên cạnh, trong mắt không giấu được hưng phấn nhưng lại có chút do dự không chắc, “thành Thần rồi hay không?”

Diệp Tố cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Đệ biết ngay mà!” Hạ Nhĩ vỗ tay một cái đét hưng phấn nói, “Đệ nói mãi từ sớm là đại sư tỷ nhất định sẽ thành Thần!”

“Nhưng mà……” Tây Ngọc ngồi ở đối diện kỳ quái hỏi, “Sao tụi muội không thấy lôi phi thăng của đại sư tỷ?”

Diệp Tố ngước mắt nhìn ba sư đệ sư muội trong viện, thật lâu sau mới nói: “Đến lúc đó mấy đứa sẽ nhớ ra thôi.”

“Nhớ, ra, cái, gì?” Minh Lưu Sa nằm trên ghế huơ huơ tay hỏi.

Diệp Tố cũng không trả lời hắn, chỉ nói: “Mấy đứa phải nhanh chóng phi thăng thành Thần, trên thượng giới tỷ cần hỗ trợ.”

“Đại sư tỷ, đệ nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện để phi thăng!” Là fan cuồng của đại sư tỷ, Hạ Nhĩ lập tức nhiệt tình hưởng ứng.

“Diệp Tố.”

Mọi người ở trong viện đều ngoáy đầu lại nhìn, là Lữ Cửu tới, đang đứng bên ngoài viện.

“Vào đây ngồi đi.” Diệp Tố chỉ vào một ghế đá nói với Lữ Cửu.

Lữ Cửu bước vào ngồi xuống: “Mọi người phải đi rồi à?”

Nàng vẫn luôn hỗ trợ Thiên Cơ Môn dọn dẹp dưới chân núi, nghe thấy Trương Phong Phong và Hồ trưởng lão thảo luận nói Diệp Tố có thể sẽ không ở lâu nên vội vã chạy lên đây gặp nàng.

“Chờ mọi việc được giải quyết ổn thỏa liền đi ngay.” Diệp Tố nhìn Lữ Cửu, thể chất của nàng ấy đã thay đổi không ít, nhờ một giọt máu mà tiểu sư đệ cho cũng đã đủ giúp Lữ Cửu thay da đổi thịt, huống chi tâm trí của bản thân nàng ấy cũng rất cứng cỏi.

Năm tháng ở thượng giới bằng hơn một ngàn năm ở hạ giới, cũng đủ để mọi người phi thăng thành Thần, đến lúc đó cuộc chiến trở về……

Diệp Tố bỗng nhiên bật cười một tiếng nói: “Ta ở thượng giới chờ mọi người đó.”

Chapter
1 Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2 Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3 Chương 3: Vô Âm Tông
4 Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5 Chương 5: Dưới kiếm treo người
6 Chương 6: Tật Tốc Phù
7 Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8 Chương 8: Vụ Sát Hoa
9 Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10 Chương 10: Bách Thanh Bảng
11 Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12 Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13 Chương 13: Lập khế
14 Chương 14: Tu sĩ nghèo
15 Chương 15: Đua kiếm
16 Chương 16: Sơ thí
17 Chương 17: Thiên Cơ Môn
18 Chương 18: Vô Cực Đan
19 Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20 Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21 Chương 21: Giao lưu luận bàn
22 Chương 22: Phi yêu tức hồ
23 Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24 Chương 24: Công cụ hình người
25 Chương 25: Đặt cược
26 Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27 Chương 27: Lời mời
28 Chương 28: Hồ ly tinh
29 Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30 Chương 30: Phi Kính Giáp
31 Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32 Chương 32: Luyện kiếm
33 Chương 33: Chung Nam Phong
34 Chương 34: Xuất phát
35 Chương 35: Thiết đầu công
36 Chương 36: Súng Bắn Phù
37 Chương 37: Địa Huyễn Liên
38 Chương 38: Định Thân Phù
39 Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40 Chương 40: Vòng Thanh Chú
41 Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42 Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43 Chương 43: Quy Tông Ấn
44 Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45 Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46 Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47 Chương 47: Tàn quyển
48 Chương 48: Xé sách
49 Chương 49: Kim Đan kỳ
50 Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51 Chương 51: Dịch Hình Phù
52 Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53 Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54 Chương 54: Xú Phù
55 Chương 55: Phi Mã Thú
56 Chương 56: Tam Phù Trận
57 Chương 57: Bão cát
58 Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59 Chương 59: Tiền Phật Tử
60 Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61 Chương 61: Phù văn tương thông
62 Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63 Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64 Chương 64: Sát khí
65 Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66 Chương 66: Tin ngầm
67 Chương 67: Tăng liền hai giai
68 Chương 68: Cưng chiều
69 Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70 Chương 70: Gãy kiếm
71 Chương 71: Kiếm Trủng
72 Chương 72: Trọng Minh Đao
73 Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74 Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75 Chương 75: Tà kiếm có linh
76 Chương 76: Gõ mõ
77 Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78 Chương 78: Bàn hàng công khai
79 Chương 79: Hỗn đấu
80 Chương 80: Bạo Áp Trận
81 Chương 81: Mai khai nhị độ
82 Chương 82: Thông hành đơn
83 Chương 83: Ngũ đệ tử
84 Chương 84: Tàu bay
85 Chương 85: Hợp Hoan Tông
86 Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87 Chương 87: Bốc thăm
88 Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89 Chương 89: Quyển trục
90 Chương 90: Tiến giai
91 Chương 91: Bát Kì Biến
92 Chương 92: Hỗn Độn Kính
93 Chương 93: Hư sát trận
94 Chương 94: Cấm địa
95 Chương 95: Vạn cốt chi địa
96 Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97 Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98 Chương 98: Trở lại đầu bảng
99 Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100 Chương 100: Tử linh thạch
101 Chương 101: Trảm ma
102 Chương 102: Huy Thành
103 Chương 103: Thông Ma Bàn
104 Chương 104: Cắt một kiếm
105 Chương 105: Dẫn Ma Trận
106 Chương 106: Huyết đàm
107 Chương 107: Ma Chủ
108 Chương 108: Linh Lung Cốt
109 Chương 109: Mảnh vảy
110 Chương 110: Bất Bình Đao
111 Chương 111: Ngũ đại tông
112 Chương 112: Bồng Lai
113 Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114 Chương 114: Lá thăm trống
115 Chương 115: Huyền Âm chi thể
116 Chương 116: Các tông chi tranh
117 Chương 117: Nặc Linh Châu
118 Chương 118: Chuyên khắc người
119 Chương 119: Lôi kiếp
120 Chương 120: Học theo pháp trận
121 Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122 Chương 122: Tụ lôi
123 Chương 123: Tụ Lôi Bình
124 Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125 Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126 Chương 126: Hóa hình
127 Chương 127: Trận pháp che giấu
128 Chương 128: Da rắn lột
129 Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130 Chương 130: Lời hứa
131 Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132 Chương 132: Song sinh
133 Chương 133: Cướp người
134 Chương 134: Ma ảnh
135 Chương 135: Cổ ngữ
136 Chương 136: Thang gãy
137 Chương 137: Uy áp
138 Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139 Chương 139: Kiếm linh
140 Chương 140: Trói Thần Võng
141 Chương 141: Hút cạn linh khí
142 Chương 142: Say linh khí
143 Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144 Chương 144: Cấm trận
145 Chương 145: Ma giới xâm lấn
146 Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147 Chương 147: Cửu Huyền Phong
148 Chương 148: Tháp linh
149 Chương 149: Hộ môn đại trận
150 Chương 150: Linh mạch
151 Chương 151: Khốn trận
152 Chương 152: Tông sử
153 Chương 153: Phá mắt trận
154 Chương 154: Hồi sinh
155 Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156 Chương 156: Mệnh đèn
157 Chương 157: Huyết trì
158 Chương 158: Dời thành
159 Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160 Chương 160: Bàn Âm Dương
161 Chương 161: Tính trước tương lai
162 Chương 162: Bản thể
163 Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164 Chương 164: Lẩn trốn
165 Chương 165: Thân phận
166 Chương 166: Cứu ta
167 Chương 167: Quả Bồ Đề
168 Chương 168: Phù chú đồ
169 Chương 169: Tông sử
170 Chương 170: Ma giới tam chủ
171 Chương 171: Quy yêu
172 Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173 Chương 173: Núi Vạn Yêu
174 Chương 174: Yêu Chủ trở về
175 Chương 175: Giới
176 Chương 176: Chiếc đuôi
177 Chương 177: Người có duyên
178 Chương 178: Ấn ký
179 Chương 179: Thần
180 Chương 180: Một đường sinh cơ
181 Chương 181: Bao tải
182 Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183 Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184 Chương 184: Núi Ma Mạch
185 Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186 Chương 186: Phong ấn
187 Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188 Chương 188: Hư ảnh
189 Chương 189: Phá ấn
190 Chương 190: Thành Thần
191 Chương 191: Phá hư
192 Chương 192: Vạn năm sau
193 Chương 193: Hàn Phiến
194 Chương 194: Hầm rượu
195 Chương 195: Học chữ
196 Chương 196: Song tu
197 Chương 197: Thích
198 Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199 Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200 Chương 200: Cố nhân
201 Chương 201: Đại hội tam giới
202 Chương 202: Ma Minh Mộc
203 Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204 Chương 204: Hư ảnh thần
205 Chương 205: Người có duyên
206 Chương 206: Phá trận
207 Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208 Chương 208: Kính Thần
209 Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210 Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211 Chương 211: Khí vận
212 Chương 212: Vỏ kiếm
213 Chương 213: Người tung tin đồn
214 Chương 214: Phi thăng
215 Chương 215: Tam Trọng Thiên
216 Chương 216: Tổ tông
217 Chương 217: Ngự Lệnh
218 Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219 Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220 Chương 220: Trở về tông môn
221 Chương 221: Khôi phục
222 Chương 222: Sinh bệnh
223 Chương 223: Ước định
224 Chương 224: Tỉnh lại
225 Chương 225: Trận chiến trở về
226 Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227 Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228 Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229 Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230 Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231 Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
Chapter

Updated 231 Episodes

1
Chương 1: Mười năm Trúc Cơ
2
Chương 2: Một bút kinh thiên địa…
3
Chương 3: Vô Âm Tông
4
Chương 4: Ngự kiếm phi hành
5
Chương 5: Dưới kiếm treo người
6
Chương 6: Tật Tốc Phù
7
Chương 7: Tiểu môn tiểu phái
8
Chương 8: Vụ Sát Hoa
9
Chương 9: Pháp khí sơ tuyển
10
Chương 10: Bách Thanh Bảng
11
Chương 11: Xích Bọ Ngựa
12
Chương 12: Luyện khí nghiệp lớn
13
Chương 13: Lập khế
14
Chương 14: Tu sĩ nghèo
15
Chương 15: Đua kiếm
16
Chương 16: Sơ thí
17
Chương 17: Thiên Cơ Môn
18
Chương 18: Vô Cực Đan
19
Chương 19: Luyện hóa tài liệu
20
Chương 20: Nguyệt Nha Sạn
21
Chương 21: Giao lưu luận bàn
22
Chương 22: Phi yêu tức hồ
23
Chương 23: Tử Lê Anh Mộc
24
Chương 24: Công cụ hình người
25
Chương 25: Đặt cược
26
Chương 26: Thiên Cơ Lệnh
27
Chương 27: Lời mời
28
Chương 28: Hồ ly tinh
29
Chương 29: Ngô Kiếm Phái
30
Chương 30: Phi Kính Giáp
31
Chương 31: Tịnh tông đệ tử
32
Chương 32: Luyện kiếm
33
Chương 33: Chung Nam Phong
34
Chương 34: Xuất phát
35
Chương 35: Thiết đầu công
36
Chương 36: Súng Bắn Phù
37
Chương 37: Địa Huyễn Liên
38
Chương 38: Định Thân Phù
39
Chương 39: Tứ Lăng Địa Tàng Pháp Trượng
40
Chương 40: Vòng Thanh Chú
41
Chương 41: Văn Đông tài liệu hành
42
Chương 42: Thần Vẫn kỳ
43
Chương 43: Quy Tông Ấn
44
Chương 44: Mộc Kỉ đại sư
45
Chương 45: Mặc Ngọc Bài
46
Chương 46: Tiêu Lôi Phù
47
Chương 47: Tàn quyển
48
Chương 48: Xé sách
49
Chương 49: Kim Đan kỳ
50
Chương 50: Linh phủ tàng hải (Linh phủ chứa biển)
51
Chương 51: Dịch Hình Phù
52
Chương 52: Mê Tâm Phi Trùng
53
Chương 53: Vực Sâu Vô Tận
54
Chương 54: Xú Phù
55
Chương 55: Phi Mã Thú
56
Chương 56: Tam Phù Trận
57
Chương 57: Bão cát
58
Chương 58: Súc Địa Thành Thốn
59
Chương 59: Tiền Phật Tử
60
Chương 60: Hàn Tinh Bùn
61
Chương 61: Phù văn tương thông
62
Chương 62: Nghịch chuyển sinh tử trận
63
Chương 63: Lấy thân nuôi trận
64
Chương 64: Sát khí
65
Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện
66
Chương 66: Tin ngầm
67
Chương 67: Tăng liền hai giai
68
Chương 68: Cưng chiều
69
Chương 69: Tử khí (Khí màu tím)
70
Chương 70: Gãy kiếm
71
Chương 71: Kiếm Trủng
72
Chương 72: Trọng Minh Đao
73
Chương 73: Cổ bạc huyết ngọc
74
Chương 74: Yêu tinh vạn năm
75
Chương 75: Tà kiếm có linh
76
Chương 76: Gõ mõ
77
Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân
78
Chương 78: Bàn hàng công khai
79
Chương 79: Hỗn đấu
80
Chương 80: Bạo Áp Trận
81
Chương 81: Mai khai nhị độ
82
Chương 82: Thông hành đơn
83
Chương 83: Ngũ đệ tử
84
Chương 84: Tàu bay
85
Chương 85: Hợp Hoan Tông
86
Chương 86: Tố hồi ngọc bản
87
Chương 87: Bốc thăm
88
Chương 88: Cắn hạt dưa tập thể
89
Chương 89: Quyển trục
90
Chương 90: Tiến giai
91
Chương 91: Bát Kì Biến
92
Chương 92: Hỗn Độn Kính
93
Chương 93: Hư sát trận
94
Chương 94: Cấm địa
95
Chương 95: Vạn cốt chi địa
96
Chương 96: Đầu chim mình khỉ
97
Chương 97: Huyền Thiên Lôi
98
Chương 98: Trở lại đầu bảng
99
Chương 99: Dưỡng Phát Đan
100
Chương 100: Tử linh thạch
101
Chương 101: Trảm ma
102
Chương 102: Huy Thành
103
Chương 103: Thông Ma Bàn
104
Chương 104: Cắt một kiếm
105
Chương 105: Dẫn Ma Trận
106
Chương 106: Huyết đàm
107
Chương 107: Ma Chủ
108
Chương 108: Linh Lung Cốt
109
Chương 109: Mảnh vảy
110
Chương 110: Bất Bình Đao
111
Chương 111: Ngũ đại tông
112
Chương 112: Bồng Lai
113
Chương 113: Luân Chuyển Tháp
114
Chương 114: Lá thăm trống
115
Chương 115: Huyền Âm chi thể
116
Chương 116: Các tông chi tranh
117
Chương 117: Nặc Linh Châu
118
Chương 118: Chuyên khắc người
119
Chương 119: Lôi kiếp
120
Chương 120: Học theo pháp trận
121
Chương 121: Chia sẻ lôi kiếp
122
Chương 122: Tụ lôi
123
Chương 123: Tụ Lôi Bình
124
Chương 124: Vỏ kiếm cổ bạc
125
Chương 125: Đoạn kiếm tái diễn
126
Chương 126: Hóa hình
127
Chương 127: Trận pháp che giấu
128
Chương 128: Da rắn lột
129
Chương 129: Nơi giao nhau của tam giới
130
Chương 130: Lời hứa
131
Chương 131: Hoan nghênh về nhà
132
Chương 132: Song sinh
133
Chương 133: Cướp người
134
Chương 134: Ma ảnh
135
Chương 135: Cổ ngữ
136
Chương 136: Thang gãy
137
Chương 137: Uy áp
138
Chương 138: Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan
139
Chương 139: Kiếm linh
140
Chương 140: Trói Thần Võng
141
Chương 141: Hút cạn linh khí
142
Chương 142: Say linh khí
143
Chương 143: Kim Hải Lôi Vân
144
Chương 144: Cấm trận
145
Chương 145: Ma giới xâm lấn
146
Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn
147
Chương 147: Cửu Huyền Phong
148
Chương 148: Tháp linh
149
Chương 149: Hộ môn đại trận
150
Chương 150: Linh mạch
151
Chương 151: Khốn trận
152
Chương 152: Tông sử
153
Chương 153: Phá mắt trận
154
Chương 154: Hồi sinh
155
Chương 155: Lâm Tuyền Thành
156
Chương 156: Mệnh đèn
157
Chương 157: Huyết trì
158
Chương 158: Dời thành
159
Chương 159: Chính Sơ tôn nhân
160
Chương 160: Bàn Âm Dương
161
Chương 161: Tính trước tương lai
162
Chương 162: Bản thể
163
Chương 163: Độ Kiếp quy thiên
164
Chương 164: Lẩn trốn
165
Chương 165: Thân phận
166
Chương 166: Cứu ta
167
Chương 167: Quả Bồ Đề
168
Chương 168: Phù chú đồ
169
Chương 169: Tông sử
170
Chương 170: Ma giới tam chủ
171
Chương 171: Quy yêu
172
Chương 172: Yêu Chủ Thạch
173
Chương 173: Núi Vạn Yêu
174
Chương 174: Yêu Chủ trở về
175
Chương 175: Giới
176
Chương 176: Chiếc đuôi
177
Chương 177: Người có duyên
178
Chương 178: Ấn ký
179
Chương 179: Thần
180
Chương 180: Một đường sinh cơ
181
Chương 181: Bao tải
182
Chương 182: Con kiến dưới đại đạo
183
Chương 183: Bọn hắn tới rồi
184
Chương 184: Núi Ma Mạch
185
Chương 185: Huyết mạch Ma Lan
186
Chương 186: Phong ấn
187
Chương 187: Đồng tâm hiệp lực
188
Chương 188: Hư ảnh
189
Chương 189: Phá ấn
190
Chương 190: Thành Thần
191
Chương 191: Phá hư
192
Chương 192: Vạn năm sau
193
Chương 193: Hàn Phiến
194
Chương 194: Hầm rượu
195
Chương 195: Học chữ
196
Chương 196: Song tu
197
Chương 197: Thích
198
Chương 198: Tiến giai lần thứ hai
199
Chương 199: Mượn lôi luyện lôi
200
Chương 200: Cố nhân
201
Chương 201: Đại hội tam giới
202
Chương 202: Ma Minh Mộc
203
Chương 203: Ban ngày hiện lôi
204
Chương 204: Hư ảnh thần
205
Chương 205: Người có duyên
206
Chương 206: Phá trận
207
Chương 207: Thần huyết mài kiếm
208
Chương 208: Kính Thần
209
Chương 209: Sinh cơ đã tuyệt
210
Chương 210: Dẫn Thần hạ phàm
211
Chương 211: Khí vận
212
Chương 212: Vỏ kiếm
213
Chương 213: Người tung tin đồn
214
Chương 214: Phi thăng
215
Chương 215: Tam Trọng Thiên
216
Chương 216: Tổ tông
217
Chương 217: Ngự Lệnh
218
Chương 218: Trùng khởi (bắt đầu lại)
219
Chương 219: Diệt trừ hư ảnh
220
Chương 220: Trở về tông môn
221
Chương 221: Khôi phục
222
Chương 222: Sinh bệnh
223
Chương 223: Ước định
224
Chương 224: Tỉnh lại
225
Chương 225: Trận chiến trở về
226
Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)
227
Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi
228
Chương 228: Phiên Ngoại 2: Thời không song song: Khi sư diệt tổ
229
Chương 229: Phiên Ngoại 3: Suy nghĩ không an phận
230
Chương 230: Phiên Ngoại 4: Đạo lữ
231
Chương 231: Phiên Ngoại Cuối: Dịch Huyền (Hoàn toàn văn)
footer(); ?>