Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi

- Ta nghĩ chắc là nên đi bên kia!

Lạc Lâm Lâm vừa nói vừa chỉ sang bên địa phương có dây leo ngổn ngang.

Lưu Sâm cười hỏi:

- Tại sao?

- Thác Ma Quỷ rất nguy hiểm, địch nhân nhất định sẽ cho rằng người khác sẽ chọn lối đi dễ dàng, còn chúng ta sẽ không đi con đường đó.

Lạc Lâm Lâm hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:

- Bổn tiểu thư không có ngốc đâu!

Lưu Sâm giơ ngón cái lên tán thưởng!

Lạc Lâm Lâm thấy vậy thì càng thêm đắc ý, nói:

- Xuất phát!

Nhưng nàng chỉ mới bước được một bước thì đã bị Lưu Sâm nắm tay kéo lại, rồi không thể tự chủ mà ngã dúi về phía sau. Lạc Lâm Lâm trợn mắt lên nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?

- Sửa chữa sai lầm của ngươi!

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Bên đó đi không được!

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng con đường dễ đi kia thì đi được sao?

Lạc Lâm Lâm hơi do dự một chút rồi hỏi:

- Ta dám khẳng định là con đường có thảm cỏ kia sẽ có bẫy rập, chỉ là chúng ta không biết chúng ở đâu thôi.

- Ta cũng khẳng định như thế!

Lưu Sâm nói:

- Lối đi đó không có lý do gì mà lại trống trải như vậy.

- Ý ngươi là sao? Cả hai bên đều đi không được hả?

Lạc Lâm Lâm nghi ngờ nhìn hắn rồi hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi muốn trở về?

- Ta muốn đi con đường....thứ ba!

Nói xong, Lưu Sâm hơi khom người xuống rồi tiếp:

- Nếu ngươi nguyện ý thì có thể phục lên lưng ta, ta sẽ cõng ngươi đi bằng con đường thứ ba.

Hắn chờ khá lâu rồi mới nghe Lạc Lâm Lâm lên tiếng:

- Ngươi muốn....ta phục lên lưng ngươi?

Lưu Sâm không đáp lại, mà chỉ giơ ngón cái lên, ý bảo là chính xác.

- Vậy....sao được chứ?

Lưu Sâm vẫn không nói gì, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay và hất đầu ra hiệu cho nàng cứ làm theo ý hắn.

Lạc Lâm Lâm hơi do dự một chút rồi cũng tiến tới sau lưng hắn, hơi thở của nàng bắt đầu trở nên dồn dập hơn, sau đó lại hỏi:

- Ngươi thật sự.....thật sự không giết ca ca ta chứ?

Lưu Sâm nghe hỏi vậy thì hơi ngẩn người ra, hắn khẽ quay đầu lại thì Lạc Lâm Lâm lại đỏ mặt, nói:

- Ngươi hãy bảo chứng là không có giết ca ca ta, rồi ta...mới phục lên lưng ngươi....

Vậy là ý gì? Mình đã bỏ công ra cõng nàng rồi mà còn phải bảo chứng nữa hả? May mà Lưu Sâm cũng không để bụng việc đó nên hắn nói:

- Ta bảo chứng!

Hắn nói xong thì lập tức có một thân thể ấm nóng áp lên lưng hắn, lúc này hắn mới hiểu được vì sao nàng ta lại do dự như vậy, bởi vì với thời tiết hiện nay, không có ai là mặc y phục quá dầy, mà y phục của Lạc Lâm Lâm lại đặc biệt mỏng hơn nữa. Chỉ cần ngọ nguậy một chút, thì Lưu Sâm đã cảm thấy y phục của hai người không hề tồn tại, mà chỉ còn lại nhiệt độ ấm nóng truyền đến từ cơ thể của nàng thôi. Lưu Sâm cảm thấy trên lưng mình có hai vật cực mềm, cực ấm dán sát lên lưng, điều đó khiến cho hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập hơn. Tới khi hắn đưa tay ra sau để nâng bờ mông tròn trịa của nàng lên thì lại cảm thấy vị cô nương trên lưng mình đang run nhè nhẹ. Vị cô nương này chỉ có lời nói là cứng rắn vậy thôi, chứ dường như cũng không hiểu nhiều về những việc "đáng xấu hổ" lắm, bởi lẽ thân thể ngôn ngữ của nàng ta đã nói cho hắn biết hết tất cả rồi.

- Ngươi cõng ta đi thế nào đây?

Lạc Lâm Lâm chợt cất tiếng hỏi, đồng thời còn phà mùi hương thơm phức vào mũi hắn nữa.

- Thì như vầy nè!

Nói xong, hắn bỗng nhảy lên cao, vừa gia tăng tốc độ một chút thì hắn đã lao đi hơn năm trượng rồi. Hắn cứ dẫm trên đầu các ngọn cây mà chạy về phía trước, Lạc Lâm Lâm thấy vậy thì giật mình kêu lên một tiếng, sau đó thì vội lấy tay che miệng lại. Tim nàng bỗng dưng đập thình thịch, trời ạ, đây là Phong võ thuật của hắn sao? Hôm trước nàng đã lãnh giáo qua một lần, nhưng lúc đó không được xuất sắc như lần này. Lúc đó nàng chỉ thấy nó đặc biệt nhanh và nhẹ nhàng thôi, còn bây giờ thì hắn cõng nàng lao vọt đi, tốc độ đúng là cực nhanh. Thế nhưng tốc độ lúc này chỉ mới là bắt đầu thôi, chỉ nửa khắc sau thì bên tai nàng đã vang lên tiếng gió vù vù, cây cối ở hai bên cứ phóng về phía sau thật là nhanh.

Đây đúng là một biện pháp tốt!

Rốt cuộc Lạc Lâm Lâm cũng thừa nhận tính khoa học của biện pháp này.

Người của Động Tinh tộc vốn tinh thông kỹ thuật làm cơ quan, nhưng các cơ quan đều ở trên mặt đất, có thể là bẫy rập, có thể là thòng lọng, có thể là độc thích các thứ vv....Nếu như hai người Lưu Sâm đi trên mặt đất mà tiến vào rừng, dù cho họ có cẩn thận tới đâu thì cũng khó tránh hết được các cơ quan của Động Tinh. Nhưng nếu bọn Lưu Sâm đi trên không thì lại khác hẳn. Tất cả cơ quan đều trở thành vô hiệu, dù cho cơ quan có cao minh tới đâu đi nữa, hay ngụy trang có tinh xảo tới mức nào đi nữa thì cũng vô dụng đối với họ.

Bao nhiêu nỗi lo âu ở trong lòng Lạc Lâm Lâm vừa tan biến hết thì nàng bắt đầu hưởng thụ, nàng áp sát thân mình vào thân hắn, còn đôi tay thì không trở ngại hắn hoạt động mà chỉ ôm lấy cổ hắn. Nỗi xấu hổ ở trong lòng nàng cũng bị nàng dằn xuống: không sao, tương lai nếu mình không giết hắn thì cũng sẽ gả cho hắn, bất luận thế nào thì việc để hắn cõng như thế này, da thịt hai người áp sát như thế này cũng không quan trọng lắm; bởi lẽ, việc đáng xấu hổ nhất là bị hắn chạm vào ngọc thố của mình thì cũng đã xảy ra rồi, vì thế mà việc để hắn cõng cũng không tệ bằng việc đó được.

Sau khi chạy đi một quãng, rốt cuộc Lưu Sâm cũng dừng lại. Ở phía trước có thứ gì đó đang cản đường. Đó là một hồ nước, tuy không quá lớn, nhưng cũng rộng chừng mấy trăm thước. Với chiều rộng như vậy thì cũng đủ khiến cho hắn dừng lại rồi. Hắn sẽ không bay qua đó, mà chỉ sử dụng khinh công, hoặc giả có thể gọi là Phong võ thuật biến thái mới đúng.

Lạc Lâm Lâm thấy hắn dừng lại thì hỏi:

- Đã tới chưa?

Vì gió lớn thổi vào mặt nên nàng vốn khó nói ra lời, khi thốt ra được ba chữ đó thì cũng đã cố gắng nhiều lắm mới được.

- Ta nghĩ cũng sắp tới rồi!

Lưu Sâm đưa tay chỉ về phía trước, nói tiếp: Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

- Ngươi nhìn kìa, ở trên núi có gì đó?

- Động!

Tiếng "động" thoát ra khỏi miệng của Lạc Lâm Lâm thì thanh âm có phần khá lớn, nhưng nàng vội hạ giọng rồi nói tiếp:

- Nơi đó nhất định là sào huyệt của địch nhân rồi!

Người của Động Tinh tộc rất thích ở huyệt động, mà trên núi này lại có nhiều thạch động như vậy, nhất định không phải được hình thành bởi thiên nhiên rồi.

- Đừng làm kinh động địch nhân, chúng ta chỉ tới đây thám thính thôi....

Vừa nói tới đây, sắc mặt của Lưu Sâm chợt biến thành ngưng trọng, bởi vì ánh mắt của hắn vừa bắt gặp một gương mặt đang ẩn giấu trong một bụi cỏ, không biết nó xuất hiện ở đó từ lúc nào, nhưng khuôn mặt đó cực kỳ xấu xí, đôi mắt thật to, đầu bóng lưỡng, và chiếc miệng thì rộng hoác.

Trong chiếc miệng rộng đó còn một hàm răng trắng như tuyết.

Đôi hàm răng trắng như tuyết đó chợt ngậm nhanh lại, lúc này ở trong chiếc miệng đã thấy có một ống kim loại màu đen, và đột nhiên thổi về phía hai người họ....

Lưu Sâm chợt vòng tay ôm lấy Lạc Lâm Lâm lúc này đang tuột dần xuống, sau đó hắn lại di hình hoán vị, đồng thời cũng bắn ra một mũi Phong nhận về phía chiếc đầu kia. Mặc kệ gã đang thổi vật gì, nhất định nó sẽ là một thứ vũ khí trí mạng gì đó, có thể là độc dược, hoặc có thể là tên, vv....Nhìn tướng mạo người kia đáng sợ như vậy, nếu gã có thổi ra một con rắn thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên lắm.

Lưu Sâm vốn có thể giết được địch nhân với một ngón tay thôi, nhưng vẫn không đủ để ngăn cản đòn tấn công của đối phương. Trong lúc di hình hoán vị, ánh mắt của Lưu Sâm nhìn lại vị trí mà mình vừa đứng lúc này để xem rốt cuộc món vũ khí là thứ gì.

Nhưng hắn đã sai rồi, tại nơi đó không hề có vũ khí gì hết. Nếu gọi là có thì chỉ có thể là khí thể mà thôi.

Một cổ khí lưu vừa phun tới chỗ hắn đứng lúc nãy, nó chỉ vang lên một tiếng động rất nhỏ, gần như nghe không rõ nữa.

Lưu Sâm thấy vậy thì hơi sửng sốt, không có vũ khí bắn ra, vậy thì chỉ có thể là một cái còi thôi. Có lẽ vật mà người kia ngậm trong miệng là một cái còi được dùng để kêu gọi đồng bọn phòng bị, thế nhưng nói vậy cũng không đúng hẳn, bởi vì nó không hề phát ra thanh âm nào. Vậy gã muốn làm gì chứ?

Lạc Lâm Lâm khẽ cục cựa ở trong lòng hắn, rồi hỏi:

- Ngươi muốn làm gì? Ta còn chưa đồng ý cho ngươi ôm mà....

Lưu Sâm chẳng buồn giải thích với nàng, mà chỉ dùng hai tay ôm lấy đầu nàng rồi quay đầu nàng về hướng bụi cỏ. Khi Lạc Lâm Lâm nhìn thấy thi thể của người kia thì giật mình kinh hãi, nàng đưa tay vỗ vỗ lên ngực như để dằn cơn sợ hãi xuống.

- Còn kẻ địch nào khác không?

Lạc Lâm Lâm thì thầm vào bên tai Lưu Sâm, thiếu chút nữa thì vành môi của nàng đã chạm vào tai hắn rồi.

Lưu Sâm quay đầu lại, dán miệng mình vào sát bên tai nàng rồi nói:

- Hết rồi!

- Nếu hết rồi thì sao ngươi lại còn áp tới gần như vậy chứ?

Lạc Lâm Lâm vừa nói vừa dẫm nhẹ lên chân hắn một cái, đồng thời khuôn mặt cũng đỏ rần lên.

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Ngươi nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy, nếu ta cũng không nói nhỏ như thế thì coi bộ không lễ phép lắm.

Lạc Lâm Lâm lườm hắn một mắt, rồi dậm chân một cái. Lúc này không phải là lúc tức giận, nhưng chỉ có thể làm vậy để tỏ lòng bất mãn với hắn thôi.

Bỗng nhiên ở bốn phía nổi lên hàng loạt thanh âm soàn soạt, hai người khẽ nhìn nhau và cùng thắc mắc:

- Trời mưa?

Không phải! Bầu trời quang đãng không mây, làm sao có mưa được chứ? Lạc Lâm Lâm đưa mắt nhìn về phía bên trái rừng tùng. Trên cây có vài giọt mưa, là những giọt "mưa" vừa mới rơi lên đó, nhưng chúng lại biết cử động, uốn éo tựa như người ta đang khiêu vũ vậy!

Chỉ vừa nhìn tới sự việc đó thôi thì sắc mặt của Lạc Lâm Lâm đã hoàn toàn thay đổi ngay. Nàng kinh hãi nhảy vào lòng Lưu Sâm rồi kêu lớn:

- Thi trùng!

Sắc mặt của Lưu Sâm cũng thay đổi hẳn. Hắn còn nhận ra điều đó trước cả Lạc Lâm Lâm, nhưng chỉ có bây giờ mới nghĩ tới danh từ "thi trùng" mà thôi. Nó là một loại trùng đặc biệt ở trong đầm nước, thường dựa vào động vật và thi thể của ma thú để làm thức ăn. Đừng thấy chúng nhỏ bé mà xem thường, vì thọ mệnh của chúng rất dài, thậm chí có thể sống được tới vài chục năm. Trong mấy chục năm đó, chúng ăn qua rất nhiều thi thể, mà đặc tính của mỗi loại động vật đều khác nhau và độc tính của những cổ thi thể sau khi hư thối cũng khác nhau, do đó mà những con thi trùng này cũng có độc tính trong người. Nếu như ai bị chúng cắn trúng, vậy thì chỉ trong chớp mắt, toàn thân người đó sẽ bị thối rữa và trở thành một cổ hoạt thi ngay - họ chỉ có thể lấy mắt mà nhìn toàn thân của mình bị thối rửa từ từ mà thôi.

Đó là cái chết đáng sợ nhất và cũng tàn nhẫn nhất đối với con người.

Tại sao lúc này chúng bỗng nhiên bao vây bọn họ chứ? Chỉ có một giải thích duy nhất: gã Động Tinh lúc nãy trước khi chết đã kịp kêu gọi giúp đỡ, nhưng sự kêu gọi đó lại không nằm trong thường quy của nhân loại, mà kẻ được gọi đến chính là đám thi trùng ghê tởm này. Bọn họ không nghe được thanh âm triệu hoán, nhưng điều đó không có nghĩa là đám thi trùng này cũng không nghe được.

Lúc này bốn phía đã bị thi trùng vây kín, dù tốc độ Lưu Sâm có cao tới đâu đi nữa thì cũng không thể xông ra như thế. Hắn chỉ còn cách phóng ra một tấm Phong thuẫn thật lớn, rồi điều khiển cho nó bay lượn khắp xung quanh hai người. Những con thi trùng từ trên cây rơi xuống dầy đặc như "mưa phùn" vậy, khi chúng vừa rơi xuống Phong thuẫn thì lập tức bị lực xoáy tròn đẩy chúng bắn ra khắp bốn phương tám hướng. Nhờ vậy mà vấn đề khó khăn của hai người tạm thời được giải quyết, nhưng hiện tại trên trán của Lưu Sâm đã thấy thấm đầy mồ hôi rồi.

Phong thuẫn là tuyệt kỹ kém cõi nhất ở trong Phong hệ ma pháp của hắn. Nếu như là trước đây, hắn chỉ có thể bảo vệ một mặt thôi, còn bây giờ tuy có thể miễn cưỡng khiến cho nó bảo vệ xung quanh được, nhưng vẫn còn kém lắm, bởi lẽ trong lúc nó xoay nhanh ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại có vài lúc bị rời rạc và để lộ ra kẽ hở.

Đó chính là ma pháp cấp bốn không hơn không kém, là một loại ma pháp không thể sử dụng mánh lới trong đó được. Hắn đang đánh cuộc với thi trùng, hơn nữa cơ hội của hắn lại không được lớn lắm, bởi vì dù cho thi trùng có chết hết một vạn con cũng không sao, nhưng chỉ cần một con lọt lưới thì bọn họ nhất định sẽ chết chắc rồi.

Bỗng nhiên ở trước mắt có bạch quang lóe lên, đồng thời có tiếng Lạc Lâm Lâm vang lên:

- Phong thuẫn của ngươi thật là kém mà, tệ hơn của ta nhiều lắm!

Bởi vì nàng cần thời gian để niệm chú ngữ, nhưng sau khi hoàn tất thủ tục đó thì hoàn cảnh không còn như trước nữa. Lúc này đã có một cái lồng Băng trong suốt phủ chụp lấy hai người họ. Khi lồng Băng vừa chụp xuống thì Phong nguyên tố ở bên ngoài lập tức bị chặt đứt, khiến cho tấm Phong thuẫn đáng thương kia cũng bị tiêu thất luôn. Đám thi trùng không còn bị xoáy tròn nữa, mà chúng cứ tới tấp rơi thẳng lên lồng Băng.

- Chúng ta phải rời khỏi đây thôi!

Lưu Sâm ôm lấy thân thể mềm mại ở trước mặt, rồi nói tiếp:

- Ngươi cứ toàn tâm toàn ý sử dụng ma pháp cho tốt, chúng ta đi vào trong nước.

- Được!

Lúc này trên trán Lạc Lâm Lâm cũng đã thấy lấm tấm mồ hôi, nàng chỉ cảm thấy đám thi trùng ở bên ngoài rơi xuống càng lúc càng nhiều thôi.

Thế rồi toàn thân của nàng bỗng trở nên nhẹ hẫng, sau đó thì cái lồng Băng bốc lên khỏi mặt đất. Ban đầu nó vốn trong suốt, nhưng khi vừa rời khỏi mặt đất thì đã trở thành đen kịt. "Bình" một tiếng, lồng Băng bị chấn động kịch liệt, sau đó thì khôi phục lại vẻ trong suốt của nó rồi liền chìm thẳng xuống đáy hồ.

Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm, thoát khỏi đám thi trùng rồi thì hắn không còn lo lắng gì nữa. Bỗng nhiên có thanh âm của Lạc Lâm Lâm vang lên:

- Phong ma pháp của ngươi thật là tệ, vậy tại sao Phong nhận và Phong võ thuật của ngươi lại lợi hại như thế?

Thanh âm được phát ra từ bên trong cái lồng Băng, nên khiến người nghe có cảm giác là lạ.

Lưu Sâm cười nói:

- Có lẽ là vì ở trước mặt ngươi nên ta mới biểu hiện xuất sắc được như thế thôi. Hôm nay phải nhờ đến ngươi rồi, nếu chỉ có ta, e rằng khó mà bỏ chạy nổi quá.

- Ngươi mau nói bổn tiểu thư lợi hại đi!

Lạc Lâm Lâm rất đắc ý, rốt cuộc nàng cũng có dịp trổ tài rồi.

- Lợi hại! Lợi hại lắm! Rất đáng được thưởng!

Vừa nói, Lưu Sâm vừa nâng tay lên rồi nói:

- Hôn một cái nào!

Nói xong, hắn liền cúi xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ của nàng. Tiểu cô nương xinh đẹp đang nằm trong lòng hắn, hai tay phải giơ cao để chống đỡ lồng Băng, nhờ vậy mà hắn mới có dịp để lợi dụng như thế.

Lạc Lâm Lâm quay ngoắt đầu đi rồi kêu lên:

- Không được! Tên xấu xa ngươi, tay ta không thể cử động được....

Lưu Sâm vẫn không buông, hắn một mực đuổi theo đôi môi mềm mại đó.

Lạc Lâm Lâm lại kêu lớn:

- Đồ lưu manh, đồ hèn hạ....cái này gọi là thừa nước đục thả câu đó biết không?

Lưu Sâm vẫn như không nghe thấy.

Lạc Lâm Lâm lại kêu:

- Phiền chết đi, không tránh nữa!

Quả nhiên nàng không tránh né nữa, khuôn mặt đỏ hồng dừng lại ngay bên miệng của Lưu Sâm, nhưng lúc này hắn lại cười nói:

- Hì hì....chỉ trêu nàng chút thôi!

- Ta không đùa!

Lạc Lâm Lâm không chịu:

- Hôn đi, cho ngươi hôn. Ngươi mà dám hôn....ta....tương lai sau này ta sẽ sinh một hơi mười tám bảo bảo luôn, cho ngươi mệt chết....

- Cả việc sinh nhi tử mà cũng lấy ra hù ta hả? Phục ngươi thật!

Lưu Sâm không biết là nên khóc hay nên cười, hắn nói tiếp:

- Chúng ta ra ngoài thôi!

"Soạt" một tiếng lớn chợt vang lên. Nước hồ lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu đổ ập xuống, trước mắt hai người chợt thấy tối om. Hiển nhiên lồng Băng đã tiêu tan hết cả, Lưu Sâm đạp mạnh hai chân một cái, cả người hắn liền lao vọt ra khỏi mặt hồ. Tiểu cô nương ở trong lòng hắn bật cười khanh khách:

- Tên vô lại, coi ngươi còn dám trêu ta nữa không!

Dường như nàng ta đã quên mất mình đang ở chỗ nào vậy.

May mà Lưu Sâm vẫn chưa quên, hắn đưa tay che lấy miệng nàng rồi nói:

- Chúng ta sang bên kia đầm!

Vừa nói, hắn vừa đưa mắt tra xét khắp xung quanh một lượt. Ở trong rừng không có nửa bóng nhân ảnh nào, còn các huyệt động ở vách đá đối diện thì còn ở rất xa, tuyệt đối không thể nghe được thanh âm của họ.

Hai người từ dưới đầm bước lên bờ, toàn thân đều ướt sũng, chỉ biết nhìn nhau cười xòa.

Bãi cỏ ở gần đó rất sạnh sẽ, đám thi trùng kia tuyệt đối không thể đuổi theo được. Lưu Sâm thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đối với đám động vật nhỏ bé này, hắn có phần hơi sợ, thậm chí còn sợ chúng hơn là cả loại ma thú đỉnh cấp như loài rồng nhiều lắm.

Bỗng nhiên ở bốn phía trong rừng cùng lúc vang lên những tiếng soàn soạt. Những tiếng động đó vừa lọt vào tai thì toàn thân của Lưu Sâm liền khẩn trương hẳn lên. Tiếp theo đó thì có một giọng nói truyền đến:

- Ai?

Chapter
1 Chương 1: Mưu Sát
2 Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3 Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4 Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5 Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6 Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7 Chương 7: Huyết Thủ
8 Chương 8: Diệu Kế
9 Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10 Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11 Chương 11: Công Phu
12 Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13 Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14 Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15 Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16 Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17 Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18 Chương 18: Làm Chính Mình
19 Chương 19: Đoạt Tiền
20 Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21 Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22 Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23 Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24 Chương 24: Tranh Ma Trượng
25 Chương 25: Bằng Hữu
26 Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27 Chương 27: Ma Pháp Phụ
28 Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29 Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30 Chương 30: Trò Đùa Dai
31 Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32 Chương 32: Oán Độc
33 Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34 Chương 34: Tính Toán
35 Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36 Chương 36: Nghịch Chuyển
37 Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38 Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39 Chương 39: Sát Nhân Phong
40 Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41 Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42 Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43 Chương 43: Cao Trào
44 Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45 Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46 Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47 Chương 47: Bị Tập Kích
48 Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49 Chương 49: Kế Trong Kế
50 Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51 Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52 Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53 Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54 Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55 Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56 Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57 Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58 Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59 Chương 59: Đọ Sức
60 Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61 Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62 Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63 Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64 Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65 Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66 Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67 Chương 67: Một Lựa Chọn
68 Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69 Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70 Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71 Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72 Chương 72: Qua Âm Sơn
73 Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74 Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75 Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76 Chương 76: Thiên Sứ
77 Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78 Chương 78: Ma Ly
79 Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80 Chương 80: Giết Rồng
81 Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82 Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83 Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84 Chương 84: Khiêu Chiến
85 Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86 Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87 Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88 Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89 Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90 Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91 Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92 Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93 Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94 Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95 Chương 95: Nữ Ái Mộ
96 Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97 Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98 Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99 Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100 Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101 Chương 101: Con Tin
102 Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103 Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104 Chương 104: Thả Người
105 Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106 Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107 Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108 Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109 Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110 Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111 Chương 111: Nhân Họa
112 Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113 Chương 113: Kế Ly Gián
114 Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115 Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116 Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117 Chương 117: Phong Kiếm
118 Chương 118: Tin Tức Động Trời
119 Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120 Chương 120: Trục Xuất
121 Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122 Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123 Chương 123: Bão Tố
124 Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125 Chương 125: Thánh Địa
126 Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127 Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128 Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129 Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130 Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131 Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132 Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133 Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134 Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135 Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136 Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137 Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138 Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139 Chương 139: Lừa Thưởng
140 Chương 140: Thần Lực Hoàn
141 Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142 Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143 Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144 Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145 Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146 Chương 146: Thần Tinh
147 Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148 Chương 148: Phong Động
149 Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150 Chương 150: U Minh Cốc
151 Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152 Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153 Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154 Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155 Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156 Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157 Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158 Chương 158: Gió Lan Học Viện
159 Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160 Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161 Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162 Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163 Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164 Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165 Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166 Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167 Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168 Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169 Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170 Chương 170: Đấu Rượu
171 Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172 Chương 172: Ba Câu Hỏi
173 Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174 Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175 Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176 Chương 176: Thụ Thương
Chapter

Updated 176 Episodes

1
Chương 1: Mưu Sát
2
Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3
Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4
Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5
Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6
Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7
Chương 7: Huyết Thủ
8
Chương 8: Diệu Kế
9
Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10
Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11
Chương 11: Công Phu
12
Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13
Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14
Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15
Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16
Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17
Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18
Chương 18: Làm Chính Mình
19
Chương 19: Đoạt Tiền
20
Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21
Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22
Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23
Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24
Chương 24: Tranh Ma Trượng
25
Chương 25: Bằng Hữu
26
Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27
Chương 27: Ma Pháp Phụ
28
Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29
Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30
Chương 30: Trò Đùa Dai
31
Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32
Chương 32: Oán Độc
33
Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34
Chương 34: Tính Toán
35
Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36
Chương 36: Nghịch Chuyển
37
Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38
Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39
Chương 39: Sát Nhân Phong
40
Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41
Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42
Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43
Chương 43: Cao Trào
44
Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45
Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46
Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47
Chương 47: Bị Tập Kích
48
Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49
Chương 49: Kế Trong Kế
50
Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51
Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52
Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53
Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54
Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55
Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56
Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57
Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58
Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59
Chương 59: Đọ Sức
60
Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61
Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62
Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63
Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64
Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65
Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66
Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67
Chương 67: Một Lựa Chọn
68
Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69
Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70
Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71
Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72
Chương 72: Qua Âm Sơn
73
Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74
Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75
Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76
Chương 76: Thiên Sứ
77
Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78
Chương 78: Ma Ly
79
Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80
Chương 80: Giết Rồng
81
Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82
Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83
Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84
Chương 84: Khiêu Chiến
85
Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86
Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87
Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88
Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89
Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90
Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91
Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92
Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93
Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94
Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95
Chương 95: Nữ Ái Mộ
96
Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97
Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98
Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99
Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100
Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101
Chương 101: Con Tin
102
Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103
Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104
Chương 104: Thả Người
105
Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106
Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107
Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108
Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109
Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110
Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111
Chương 111: Nhân Họa
112
Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113
Chương 113: Kế Ly Gián
114
Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115
Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116
Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117
Chương 117: Phong Kiếm
118
Chương 118: Tin Tức Động Trời
119
Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120
Chương 120: Trục Xuất
121
Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122
Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123
Chương 123: Bão Tố
124
Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125
Chương 125: Thánh Địa
126
Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127
Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128
Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129
Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130
Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131
Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132
Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133
Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134
Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135
Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136
Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137
Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138
Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139
Chương 139: Lừa Thưởng
140
Chương 140: Thần Lực Hoàn
141
Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142
Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143
Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144
Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145
Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146
Chương 146: Thần Tinh
147
Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148
Chương 148: Phong Động
149
Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150
Chương 150: U Minh Cốc
151
Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152
Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153
Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154
Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155
Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156
Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157
Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158
Chương 158: Gió Lan Học Viện
159
Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160
Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161
Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162
Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163
Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164
Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165
Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166
Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167
Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168
Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169
Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170
Chương 170: Đấu Rượu
171
Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172
Chương 172: Ba Câu Hỏi
173
Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174
Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175
Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176
Chương 176: Thụ Thương
footer(); ?>