Chương 125: Thánh Địa

Có được thứ này vào tay cũng không phải dễ dàng gì, vì vậy mà Lưu Sâm liền bỏ cái bong bóng nước vào túi đặc biệt mà hắn mang theo, như vậy thì sẽ được bảo hiểm hai tầng, càng an toàn hơn. Lưu Sâm mỉm cười nhẹ nhõm. Nhiệm vụ của hắn đã hoàn tất. Đây là một nhiệm vụ gian khổ, Hắc Lưu đảo phải bị tổn thất hết hơn mười nhân mạng mà vẫn không thể hoàn thành được, mà thiếu chút nữa đã khiến cho cả hòn đảo với mấy vạn người bị chìm vào đáy biển. Ấy vậy mà hắn lại hoàn thành chỉ trong hai ngày, tất cả đều là nhờ vào sức của Vưu Nhi!

Nhìn khuôn mặt mỹ lệ có thêm mấy phần vui mừng của nàng, Lưu Sâm chợt cảm thấy xung động, chỉ muốn ôm chầm lấy nàng rồi hôn chụt một cái thật mạnh.

Đương nhiên, đó chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu hắn mà thôi. Lưu Sâm khó khăn rời ánh mắt khỏi khuôn mặt của nàng, sau đó chỉ lên hòn đảo ở trước mặt rồi nói:

- Tiểu mỹ nhân, chúng ta lên đảo tham quan một chút được không? Cảnh trí ở trên đó thật là đẹp!

Vưu Nhi thoáng do dự một chút rồi sau đó mới gật đầu!

Khi tiến đến gần đảo, mùi hương càng lúc càng đậm. Hai người quanh quẩn ở bờ bên này một lúc, sau đó Lưu Sâm mới ngẩn người ra. Thì ra bờ bên kia mới là mặt chính của đảo, bởi lẽ ở bên đó có một pho tượng đá, có thể không phải là một pho, mà là hai pho mới đúng.

Một pho tượng là một nữ nhân xinh đẹp, nàng mỹ nữ này đẹp đến mức không hề mang theo khí chất ô trọc của nhân gian, một cánh tay ưu nhã chỉ lên không, phảng phất như hướng lên trời mà cầu khẩn vậy. Y phục của nàng tung bay trong gió, các đường cong đều hiện ra rất ưu mỹ. Còn ở phía trước nàng lại có một nàng mỹ nhân ngư! Phía dưới tảng đá có điêu khắc một đóa hoa xinh đẹp, chiếc đuôi của nàng ta dường như nằm ở trên đóa hoa đó. Tuy chỉ là tượng điêu khắc, nhưng chạm trổ thật tinh vi, cành hoa đó có vẻ như đang đung đưa trong gió, còn mái tóc của mỹ nhân ngư thì cũng có vẻ như đang tung bay phất phơ vậy.

- A....cái gì thế này?

Lưu Sâm vốn đã có thói quen, trước tiên là đưa ra kết luận của mình, sau đó mới chờ Vưu Nhi gật đầu hay lắc đầu để xác nhận lại tính chính xác của những sự kết luận đó. Nhưng đối với hai pho tượng này, hắn chẳng biết gì về nguồn gốc của chúng, nên chẳng biết phải kết luận thế nào mới đúng!

Lúc này thần tình của Vưu Nhi thập phần nghiêm túc và cung kính!

Có lẽ đó cũng là một kết luận của nàng!

Lưu Sâm khẽ động tâm, vội hỏi:

- Đây là.....thánh địa của tộc nhân các người?

Vưu Nhi khẽ gật đầu!

Lưu Sâm kinh hãi hỏi:

- Ngươi dẫn ta đến thánh địa, vậy sẽ bị ảnh hưởng gì không?

Trong mắt Vưu Nhi lộ ra nét vui sướng. Nàng khẽ lắc đầu, hắn quan tâm đến nàng, thật là quá tốt!

- Vậy hay lắm!

Lưu Sâm lại đưa ánh mắt nhìn về phía hai pho tượng. Ở bên cạnh chúng có một tấm bia đá, trên tấm bia mơ hồ có chữ viết. Sự phát hiện này khiến hắn thấy khích động:

- Ta có thể lên đó xem một chút được không?

Vưu Nhi khẽ gật đầu, sau đó làm một động tác cung kính, ý bảo hắn phải cung kính một chút.

Hiểu rồi! Lưu Sâm gật đầu đáp lại, sau đó hắn nhảy lên bờ, rồi chậm rãi tiến đến chỗ pho tượng, mang theo thần thái trang nghiêm để tham bái thần điện hồng vũ.

Đứng gần quan sát thì mới thấy hai pho tượng này càng nhìn càng thấy chúng bất phàm. Chúng được điêu khắc từ bạch ngọc, loại đá này rất rắn chắc, vậy mà người ta lại có thể điêu khắc ra hai pho tượng bất phàm, kỹ thuật đó thật là khó tưởng tượng nổi. Lưu Sâm bước tới trước tấm bia, vừa đọc được mấy dòng đầu tiên thì trong lòng hắn đã thấy chấn động rồi.

"Ma cảnh tàn sát thiên hạ bừa bãi, Thánh cảnh tru diệt đại lục, khiến cho đại lục rơi vào cảnh khói lửa triền miên. Vì thương cảm cho sinh linh đồ thán, không có nơi nào được sống yên ổn, Thiên cảnh thánh nữ từ bi đã dạy cho Mạc Ca tộc nhân kỳ thuật Ngư long biến, sống ẩn thân trong biển cả, tránh xa chiến loạn."

Những hàng chữ ở trên bia đá cũng chỉ có bấy nhiêu, rất ngắn gọn, nhưng trong lòng Lưu Sâm lại dấy động phong ba. Ma cảnh? Thánh cảnh? Thiên cảnh? Hắn chưa từng nghe nói đến những địa phương này. Chiến loạn đã phát sinh từ lúc nào? Cuộc chiến tàn khốc năm xưa khắc nghiệt tới cỡ nào, khiến cho thiên hạ sinh linh không còn chỗ dung thân, mà chỉ có thể trốn vào biển cả thì mới có thể tránh được kiếp nạn?

Kỳ thuật Ngư long biến? Đó có phải là một loại ma thuật hay không? Tộc nhân của nàng....thì ra nàng vốn là nhân loại, là người của Ma Ca tộc, sau đó được sự giúp đỡ của Thiên cảnh thánh nữ nên mới biến thành Nhân ngư hay sao? Vì vậy mà Thiên cảnh thánh nữ mới được toàn bộ Ma Ca tộc sùng bái, thậm chí còn lập tượng và bia đá để tưởng niệm ở thánh địa nữa.

Biến con người thành nửa người nửa cá, đó là ân huệ hay sao? Vào lúc đó, có lẽ thật là vậy, nhưng thời gian trôi qua, cho đến ngày nay, thiên hạ đã biến dạng từ lâu. Cuộc sống của con người càng lúc càng đặc sắc, cũng có thể tận hưởng lạc thú của thế gian, còn họ chỉ có thể ở lại trong biển và làm bạn với cá mà thôi. Đó là hạnh phúc hay là bất hạnh?

Lưu Sâm dời ánh mắt về phía Vưu Nhi, mà nàng cũng đang kinh ngạc nhìn hắn. Trong ánh mắt của nàng mang theo rất nhiều ý tứ, có thứ hắn hiểu được, có thứ hắn không hiểu được, chỉ tiếc là nàng không thể nói chuyện được, bằng không thì hắn có rất nhiều chuyện muốn cùng trao đổi với nàng....

Tất cả cảnh tượng ở trên đảo cũng không tầm thường, những địa phương khác cũng đều có hoa tươi cỏ lạ, vừa sạch sẽ vừa tao nhã. Ngay cả lá rụng và cỏ dại cũng không hề biến chỗ này thành một chỗ hoang vu được.

- Tiểu mỹ nhân, ta đã biết nguồn gốc tộc nhân của các người rồi!

Lưu Sâm vừa trở lại bờ hồ vừa nói:

- Ta thật muốn tìm hiểu lối sinh hoạt thường ngày của các ngươi là thế nào đấy!

Vưu Nhi chớp chớp đôi mắt, Lưu Sâm không hiểu được loại biểu tình này của nàng.

- Ta rất mong sao ngươi có thể nói chuyện được!

Vưu Nhi khẽ gật đầu, biểu lộ nàng cũng rất muốn nói chuyện với hắn.

Lưu Sâm đưa mắt quan sát khắp mọi nơi một lượt, sau đó chợt nổi lên một ý tưởng độc đáo:

- Có muốn lên bờ tham quan cảnh trí khắp nơi không?

Vưu Nhi nghe hỏi vậy thì đôi mắt chợt sáng rực lên, nhưng rất nhanh sau đó thì ánh mắt của nàng lại ảm đạm ngay. Chỉ một chút biến hóa ngắn ngủi thôi, nhưng nó đã lọt vào mắt của Lưu Sâm, hắn cười nói:

- Trước giờ ở trong nước đều do ngươi chiếu cố cho ta, bây giờ ta cũng muốn chiếu cố lại cho ngươi một lần! Nếu như ngươi không phản đối, vậy hãy để ta....bế ngươi lên bờ nhé!

Khuôn mặt của Vưu Nhi chợt đỏ bừng lên, vừa nhìn thấy biểu tình đó, nhịp tim của Lưu Sâm chợt đập mạnh hơn. "Ùm" một tiếng vang lên, hắn đã nhảy vào hồ, sau đó tiến lại gần Vưu Nhi, nàng nửa như chống lại nửa như đồng ý, nhưng rốt cuộc cũng bị hắn ôm lấy. Nước chảy từ trên người nàng xuống không ngớt, khuôn mặt của nàng thì đỏ hồng như áng mây chiều, lúc này chợt có một cánh hoa tươi rơi xuống nơi khóe miệng của nàng, khiến cho nàng trông đẹp như mộng ảo vậy.

Thân thể của nàng tuy khá dài (bao gồm cả đuôi ở trong đó), nhưng trọng lượng cơ thể cũng không có bao nhiêu. Lưu Sâm cẩn thận ôm nàng lên bờ rồi tiến thẳng đến rừng hoa ở trên đảo.

- Ngươi không có cơ hội để thể nghiệm cuộc sống ở trên cạn, mà ta cũng không giúp được gì nhiều cho ngươi, nhưng ta nghĩ có thể giúp ngươi thể nghiệm cuộc sống ở trên cạn của con người là thế nào. Đại dương có cảnh đẹp của nó, lục địa cũng có cảnh đẹp của nó, nhưng cảnh đẹp của hai nơi đều không giống nhau....

Vưu Nhi mở to đôi mắt, tò mò nhìn khắp bốn phía, nơi đâu cũng là những cảnh quang mà nàng chưa từng gặp qua bao giờ.

- Đây là một ít tiểu phi trùng, đừng có xem thường bọn chúng. Thoạt nhìn thì chúng có vẻ kiều diễm như vậy đó, nhưng chúng cũng có công lao không ít đâu.

Vưu Nhi khẽ nghiêng đầu tỏ ý không hiểu.

- Ngươi xem đóa hoa này nè, con tiểu trùng tử ở trong đó bay ra, trên chân nó dính đầy phấn hoa, rồi sau đó nó mang theo phấn hoa đó và bay sang đóa hoa khác, rồi khiến cho đóa hoa kia kết quả! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Ở phía trước quả thật có rất nhiều trái cây, nào đỏ, nào vàng, vv....tất cả đều rất kiều diễm.

- Muốn ăn thử không?

Lưu Sâm cao hứng nói:

- Lần trước ngươi cho ta ăn loại hồng quả dường như cũng không khác những loại này là bao nhỉ.

Vưu Nhi đỏ mặt, đưa tay hái lấy một quả, rồi dúi tới miệng Lưu Sâm. Một tay nàng đút trái cây cho hắn, còn một tay thì ôm chặt lấy cổ hắn.

Tư thế đó bắt đầu có hơi chút mập mờ.

Lưu Sâm cắn nhẹ một cái, chỉ thấy hương vị rất ngọt ngào! Sau đó hắn cũng hái một quả rồi đút tới miệng cho Vưu Nhi, và nói:

- Ngươi cũng ăn thử một trái đi.

Vưu Nhi mở miệng cắn, nhưng miệng của nàng hơi nhỏ, mà quả cây kia lại trơn tru như muốn tuột ra khỏi miệng nàng. Bàn tay của Lưu Sâm hơi động một chút, nàng thế nào cũng cắn không được quả cây nọ. Ngay trong lúc nàng gấp gáp thì Lưu Sâm đã bật cười ha hả. Thế rồi Vưu Nhi khẽ véo nhẹ lên cổ hắn một cái, khiến cho tim hắn đập rộn lên, động tác vừa rồi đúng là một động tác nũng nịu rất đáng yêu!

Hắn rất quen thuộc với loại động tác này, đó là chiêu thức thường có của Cách Tố, nhưng chẳng lẽ một nàng Nhân ngư cũng biết làm như vậy hay sao?

Tâm viên ý mã vừa nổi lên, Lưu Sâm cảm thấy toàn thân hắn hơi phát nhiệt rồi. Hắn nhìn bốn phía một chút rồi nói:

- Chúng ta sang bên kia ngồi một chút.

Hắn biết nàng có thể ngồi xuống được, ngồi ở trên đuôi của mình.

Quả nhiên Vưu Nhi có thể ngồi được. Tuy vậy, sau khi ngồi xuống cỏ, đuôi của nàng cũng không giống mông của người thường, ngồi cũng không thể ổn được. Khi thân người của nàng hơi nghiêng nghiêng qua một chút thì liền có một cánh tay đưa qua ôm lấy eo của nàng. Vưu Nhi không hề cự tuyệt, nàng nhẹ nhàng tựa vào vai của hắn, trên tay nàng còn cầm nửa quả trái cây, nhưng vẫn không ăn tiếp.

Lưu Sâm hơi sửng sốt, hắn khẽ liếc nhìn nàng, lúc này nàng đang nhắm khẽ đôi mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười ngượng ngùng, đôi hàng lông mi cũng đang nhè nhẹ run.

Không biết trải qua bao lâu, trái cây đã ăn no, quan sát trùng tử cũng rất nhiều, bãi cỏ cũng bị Vưu Nhi quan sát tỉ mỉ một lượt. Hoàng hôn cũng dần buông, hai người ngừng nghiên cứu, lẳng lặng nhìn ra chân trời. Ánh chiều tà dần dần tan biến, rồi bóng đêm phủ xuống, hai người lại nhìn bầu trời đầy sao. Có lẽ Vưu Nhi được xem sao trên trời nhiều nhất, bởi lẽ trong rất nhiều buổi tối tịch mịch, các nàng mỹ nhân ngư chỉ có thể trồi lên mặt nước để ngắm sao thôi. Nhưng cảm giác của nàng hôm nay lại không giống ngày thường, bởi vì nàng đang ngồi trên đất liền, và đang ngồi bên cạnh nam nhân mà nàng say đắm nhất!

Ở trong Nhân ngư tộc, có lẽ nàng là một người ngoại tộc!

Có lẽ lục địa quá yên bình, yên bình đến nỗi khiến cho nàng rất nhanh buồn ngủ, nhưng nàng vẫn không muốn ngủ. Nàng chỉ muốn lẳng lặng cảm ứng hô hấp của người bên cạnh, nàng cảm thấy nhịp tim của mình cũng đập cùng nhịp với hắn. Mặc kệ đại dương có nổi lên bao nhiêu bọt nước, mặc kệ ngày mai thế nào, nhưng tối nay, tối nay nàng đã say rồi!

Trời lại sáng, hai người lại một lần nữa trở lại hồ, nắm tay nhau nhảy vọt qua vách núi, bơi qua thông đạo và trở về đầm nước ở bên ngoài, rồi lại vượt qua thác nước để về biển khơi. Tay của Vưu Nhi càng nắm càng chặt, suốt dọc đường về, nàng bơi rất chậm, càng lúc càng chậm dần. Nhưng rốt cuộc thì cũng đến được mục tiêu, Hắc Lưu đảo đã xuất hiện trong tầm mắt. Bóng dáng của các cư dân đang kiễng chân ngóng trông Lưu Sâm trở lại cũng rơi vào tầm mắt. Lưu Sâm ngừng lại, Vưu Nhi cũng ngừng theo.

- Tiểu mỹ nhân, ta phải về rồi!

Trong mắt Lưu Sâm lộ vẻ lưu luyến không thôi:

- Ngươi cũng trở về đi thôi!

Trong mắt của Vưu Nhi cũng lấp lánh đôi giọt lệ, hay chỉ là bọt nước?

Lòng của Lưu Sâm chợt thấy mềm lại, hắn nói:

- Vẫn là câu nói cũ: ta sẽ nhớ ngươi!

Khuôn mặt của Vưu Nhi từ từ đỏ lên, bên tai nàng còn truyền đến lời dặn ân cần của hắn:

- Đại dương hung hiểm khó lường, hãy cẩn thận bảo trọng bản thân. Đừng đến gần Phong Thần đảo nhé, thời gian sắp tới, ta sẽ không có mặt ở đó rất lâu, những người ở đó không tốt đâu!

Vưu Nhi nhìn hắn thật lâu, nàng không gật đầu mà cũng không lắc đầu.

Hai cánh tay đang nắm chặt nhau từ từ buông ra, Lưu Sâm nhìn nàng gật đầu một cái, sau đó quay người bơi thẳng vào bờ. Cánh tay của Vưu Nhi chìa ra ở trong nước thật lâu, đầu cũng ngẩng cao, chiếc miệng nhỏ nhắn hơi hé mở, bỗng nhiên thở dài rồi khẽ gọi:

- A Khắc Lưu Tư....

Thanh âm của nàng thật nhỏ nhẹ và yếu ớt, nhưng lại tràn đầy vẻ quyến luyến.

Chapter
1 Chương 1: Mưu Sát
2 Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3 Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4 Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5 Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6 Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7 Chương 7: Huyết Thủ
8 Chương 8: Diệu Kế
9 Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10 Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11 Chương 11: Công Phu
12 Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13 Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14 Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15 Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16 Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17 Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18 Chương 18: Làm Chính Mình
19 Chương 19: Đoạt Tiền
20 Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21 Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22 Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23 Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24 Chương 24: Tranh Ma Trượng
25 Chương 25: Bằng Hữu
26 Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27 Chương 27: Ma Pháp Phụ
28 Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29 Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30 Chương 30: Trò Đùa Dai
31 Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32 Chương 32: Oán Độc
33 Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34 Chương 34: Tính Toán
35 Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36 Chương 36: Nghịch Chuyển
37 Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38 Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39 Chương 39: Sát Nhân Phong
40 Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41 Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42 Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43 Chương 43: Cao Trào
44 Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45 Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46 Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47 Chương 47: Bị Tập Kích
48 Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49 Chương 49: Kế Trong Kế
50 Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51 Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52 Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53 Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54 Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55 Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56 Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57 Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58 Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59 Chương 59: Đọ Sức
60 Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61 Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62 Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63 Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64 Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65 Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66 Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67 Chương 67: Một Lựa Chọn
68 Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69 Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70 Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71 Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72 Chương 72: Qua Âm Sơn
73 Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74 Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75 Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76 Chương 76: Thiên Sứ
77 Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78 Chương 78: Ma Ly
79 Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80 Chương 80: Giết Rồng
81 Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82 Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83 Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84 Chương 84: Khiêu Chiến
85 Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86 Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87 Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88 Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89 Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90 Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91 Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92 Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93 Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94 Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95 Chương 95: Nữ Ái Mộ
96 Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97 Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98 Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99 Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100 Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101 Chương 101: Con Tin
102 Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103 Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104 Chương 104: Thả Người
105 Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106 Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107 Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108 Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109 Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110 Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111 Chương 111: Nhân Họa
112 Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113 Chương 113: Kế Ly Gián
114 Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115 Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116 Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117 Chương 117: Phong Kiếm
118 Chương 118: Tin Tức Động Trời
119 Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120 Chương 120: Trục Xuất
121 Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122 Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123 Chương 123: Bão Tố
124 Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125 Chương 125: Thánh Địa
126 Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127 Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128 Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129 Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130 Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131 Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132 Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133 Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134 Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135 Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136 Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137 Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138 Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139 Chương 139: Lừa Thưởng
140 Chương 140: Thần Lực Hoàn
141 Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142 Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143 Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144 Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145 Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146 Chương 146: Thần Tinh
147 Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148 Chương 148: Phong Động
149 Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150 Chương 150: U Minh Cốc
151 Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152 Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153 Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154 Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155 Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156 Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157 Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158 Chương 158: Gió Lan Học Viện
159 Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160 Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161 Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162 Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163 Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164 Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165 Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166 Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167 Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168 Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169 Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170 Chương 170: Đấu Rượu
171 Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172 Chương 172: Ba Câu Hỏi
173 Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174 Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175 Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176 Chương 176: Thụ Thương
Chapter

Updated 176 Episodes

1
Chương 1: Mưu Sát
2
Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3
Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4
Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5
Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6
Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7
Chương 7: Huyết Thủ
8
Chương 8: Diệu Kế
9
Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10
Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11
Chương 11: Công Phu
12
Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13
Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14
Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15
Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16
Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17
Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18
Chương 18: Làm Chính Mình
19
Chương 19: Đoạt Tiền
20
Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21
Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22
Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23
Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24
Chương 24: Tranh Ma Trượng
25
Chương 25: Bằng Hữu
26
Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27
Chương 27: Ma Pháp Phụ
28
Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29
Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30
Chương 30: Trò Đùa Dai
31
Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32
Chương 32: Oán Độc
33
Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34
Chương 34: Tính Toán
35
Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36
Chương 36: Nghịch Chuyển
37
Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38
Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39
Chương 39: Sát Nhân Phong
40
Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41
Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42
Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43
Chương 43: Cao Trào
44
Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45
Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46
Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47
Chương 47: Bị Tập Kích
48
Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49
Chương 49: Kế Trong Kế
50
Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51
Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52
Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53
Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54
Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55
Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56
Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57
Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58
Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59
Chương 59: Đọ Sức
60
Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61
Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62
Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63
Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64
Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65
Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66
Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67
Chương 67: Một Lựa Chọn
68
Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69
Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70
Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71
Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72
Chương 72: Qua Âm Sơn
73
Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74
Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75
Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76
Chương 76: Thiên Sứ
77
Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78
Chương 78: Ma Ly
79
Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80
Chương 80: Giết Rồng
81
Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82
Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83
Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84
Chương 84: Khiêu Chiến
85
Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86
Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87
Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88
Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89
Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90
Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91
Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92
Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93
Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94
Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95
Chương 95: Nữ Ái Mộ
96
Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97
Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98
Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99
Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100
Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101
Chương 101: Con Tin
102
Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103
Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104
Chương 104: Thả Người
105
Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106
Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107
Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108
Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109
Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110
Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111
Chương 111: Nhân Họa
112
Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113
Chương 113: Kế Ly Gián
114
Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115
Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116
Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117
Chương 117: Phong Kiếm
118
Chương 118: Tin Tức Động Trời
119
Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120
Chương 120: Trục Xuất
121
Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122
Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123
Chương 123: Bão Tố
124
Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125
Chương 125: Thánh Địa
126
Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127
Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128
Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129
Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130
Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131
Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132
Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133
Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134
Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135
Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136
Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137
Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138
Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139
Chương 139: Lừa Thưởng
140
Chương 140: Thần Lực Hoàn
141
Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142
Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143
Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144
Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145
Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146
Chương 146: Thần Tinh
147
Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148
Chương 148: Phong Động
149
Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150
Chương 150: U Minh Cốc
151
Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152
Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153
Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154
Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155
Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156
Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157
Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158
Chương 158: Gió Lan Học Viện
159
Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160
Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161
Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162
Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163
Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164
Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165
Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166
Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167
Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168
Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169
Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170
Chương 170: Đấu Rượu
171
Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172
Chương 172: Ba Câu Hỏi
173
Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174
Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175
Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176
Chương 176: Thụ Thương
footer(); ?>