Chương 137: Bảo Đảm An Toàn

Cửa thành.

Lưu Sâm nhắm hai mắt lại. Hắn có cảm giác như mình là cái đầu heo bị người khiêng đi vậy. Sau khi tiến vào đại công phủ, hắn có cảm giác năng lượng trong cơ thể rốt cuộc cũng đã trở về. Một canh giờ vừa qua thật là khó chịu đựng. Một khi năng lượng trở về rồi, đầu óc của hắn liền được thanh tỉnh ngay. Mặc kệ nói thế nào, hắn đã có cơ hội. Chỉ cần trong một canh giờ đó mà không có gặp chuyện bất hạnh nào, vậy thì hắn vẫn có cơ hội!

Ở trước mặt xuất hiện một lão giả, bên cạnh lão có rất nhiều vệ sĩ. Lúc này lão đang ngước nhìn bầu trời ở xa xa, khi nghe được tiếng bước chân thì liền quay đầu lại. Lưu Sâm có cảm giác rất kỳ quái, lão giả này có phần tương tự giống như gia gia của mình vậy.

- Đại công!

Mọi người dừng lại, rồi cùng lúc khom mình chào lão.

Thì ra lão là Tô Cách Lâm đại công, dáng người cao gầy, đôi mắt lóe tinh quang. Hễ mỗi khi lão quét mắt nhìn ai thì người đó sẽ không cảm thấy thoải mái chút nào, nhưng khi lão quét mắt về phía Lưu Sâm thì hắn lại cảm thấy trong ánh mắt đó có hàm ẩn nét cười cười.

- Người trẻ tuổi, ngươi đã cứu tính mạng tôn nữ của ta, vậy nếu ngươi muốn điều gì thì cứ nói đi.

Trực tiếp như vậy à? Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Có thể cho ta mười hai kim tệ được không?

Mọi người nghe vậy thì đều sửng sốt. Hắn muốn kim tệ? Nhưng sao lại ít như vậy? Và lại còn có số lẻ nữa.

Tô Cách Lâm đại công khẽ nhíu mày, hỏi:

- Tại sao là mười hai, mà không phải là hai trăm?

Lưu Sâm cười nhẹ:

- Mười đồng kim tệ là tiền ta đã ứng trước, còn hai đồng là do Khoa Ân tiên sinh đã từng đáp ứng như thế!

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, tính mạng của tiểu thư không thể lấy kim tệ mà đánh giá, hắn chỉ thực hiện chức trách của mình mà thôi!

Khải Sắt Lâm mỉm cười rất tươi, mọi người cũng đều bật cười theo. Tiếng cười vang dội đến nỗi làm rung động cả mái nhà. Lưu Sâm cũng cười hùa với họ, cười thật là vô tội!

- Có ý tứ, rất có ý tứ!

Tô Cách Lâm đại công cười nói:

- Người trẻ tuổi, ngươi là người của phương nào?

Lưu Sâm kêu lên:

- Lệ Nhã, ngươi có thể trả lời thay ta vấn đề này đấy!

Lệ Nhã tiến lên vài bước rồi thì thầm vào tai gia gia của mình một lúc, sau đó chỉ thấy gia gia liên tục gật đầu, rồi nói:

- Tốt, thiếu chủ A Khắc Lưu Tư của Phong Thần đảo, bằng vào trí tuệ và dũng khí của ngươi, Tô Cách thành sẽ toàn diện hợp tác với Phong Thần đảo! Ngươi có thể chuyển lại những lời này cho gia gia của ngươi!

- Ta có thể sửa lại hai điểm được không?

Lưu Sâm gượng cười, nói:

- Thứ nhất, ta không còn là thiếu chủ của Phong Thần đảo nữa. Thứ hai, nếu như đại công các hạ muốn cùng hợp tác với Phong Thần đảo, vậy ngài có thể phái người đến bổn đảo để thương lượng trực tiếp với tệ gia gia!

- Hay, hay lắm!

Tô Cách Lâm hớn hở đến mức đôi hàng râu mép cũng dựng cả lên, lão nói tiếp:

- Đã lâu ta chưa từng gặp người tuổi trẻ nào lại thẳng thắn như vậy. Lại đây, hãy bày tiệc rượu để ta và khách nhân của mình cùng đón gió nào.

Khải Sắt Lâm nhẹ giọng thưa:

- Gia gia, hắn còn đang bị thương, đừng uống rượu!

- À phải, vậy tốt lắm, hãy đưa hắn tới phòng khách nghỉ ngơi đã!

oooOooo

Rốt cuộc cửa phòng cũng đóng lại, những tiếng động ồn ào ở bên ngoài đều được cách ly, lúc này ba người đang ngồi đối diện với nhau mà cười. Tất nhiên ba người đó là Lệ Nhã, Khải Sắt Lâm và Lưu Sâm.

- A Khắc Lưu Tư, bộ ngươi thật sự không còn là thiếu chủ nữa à?

Lệ Nhã khá quan tâm tới vấn đề này, vì vậy rốt cuộc cũng phải lên tiếng để hỏi.

- Hết rồi!

- Tại sao vậy?

- Tại vì danh tiếng của ta không tốt, nên phải thoái vị nhượng hiền thôi.

Lưu Sâm trả lời một cách thoải mái.

Hai nữ hài nghe vậy thì đều mở to đôi mắt. Bị người ta truất phế chức thiếu chủ như vậy mà hắn vẫn còn cười được sao?

Lưu Sâm hờ hững nói:

- Kỳ thật, tổ chức ám sát đó đã sai rồi. Bọn họ vốn không nên đến giết ta, bởi vì nếu như ta chết ở Tô Cách thành, vậy thì Phong Thần đảo vị tất đã quan tâm đến tính mạng của một kẻ thường dân như ta. Vì vậy mà khả năng Phong Thần đảo toàn diện đối phó với Tô Cách thành cũng không lớn lắm.

Sau một thời gian dài bị ám sát hụt, Lưu Sâm muốn dùng những lời này để chuyển cáo đến đối phương: bản nhân bây giờ không còn là một vị thiếu chủ chạm vào là bỏng tay nữa, và cũng không còn là một đại nhân vật của Phong Thần đảo nữa. Nếu hắn có chết đi thì cũng chẳng quan hệ gì tới ai. Một khi hắn đã mất đi chức vị thiếu chủ, vậy cũng rất có thể sẽ không còn là mục tiêu cho đối phuơng ám sát nữa.

- Đúng rồi, bọn họ sai rồi. Mà lỗi lầm lớn nhất của họ là đã đánh giá ngươi quá thấp.

Lệ Nhã nói:

- Ở học viện, hầu như ai ai cũng đều đánh giá thấp ngươi, nhưng sự thật đã chứng minh cho thấy, tất cả bọn họ đều đã sai. À, sẵn đây hỏi ngươi luôn, tên thích khách kia là người thế nào? Y có thể khiến cho ngươi bị thoát lực tới như vậy, coi bộ ta cũng phải bội phục người có năng lực như thế đấy.

Lưu Sâm mỉm cười hỏi:

- Nếu ta nói hắn là....đại ma pháp sư, ngươi có nghĩ là ta đã tự thổi phồng hay không?

- Không đâu, trái lại ta còn cho rằng ngươi đã khá thẳng thắn đấy.

Lệ Nhã mỉm cười đầy tinh nghịch, nói:

- Nếu ngươi không nói thế, nói không chừng ta sẽ không tin. Bởi vì chỉ có đáp án như vậy thì mới ăn khớp với hoàn cảnh mà thôi.

Tất nhiên là ăn khớp rồi, bởi lẽ đó là vấn đề mà Lưu Sâm đã từng tự hỏi rất nhiều lần rồi.

- Thôi được rồi, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Ta đi sai trù phòng chuẩn bị vài món ăn cho ngươi. Tỷ tỷ, muội đi đây.

Nói xong, Lệ Nhã liền bỏ đi. Lưu Sâm dõi mắt nhìn theo nàng thật lâu.

- Ngươi ngủ một giấc đi.

Lưu Sâm nhẹ gật đầu. Khải Sắt Lâm kéo tấm chăn đắp lên người cho hắn. Lưu Sâm nhắm hai mắt lại. Hắn vẫn chưa quên mình là một kẻ bị thương. Nếu muốn hoạt động trong đêm nay thì tốt nhất nên giả dạng làm một kẻ bị thương, sẽ không ai ngờ một kẻ bị thương lại có thể hoạt động tự do như bình thường được.

Thế nhưng đến khi trời tối, hắn vẫn cảm thấy có vấn đề, mà vấn đề lớn nhất là ở bên ngoài phòng chợt có thêm vài tên vệ sĩ nữa. Trong phòng cũng không khá hơn là bao, ngoài Khải Sắt Lâm vẫn chưa rời khỏi phòng ra, thỉnh thoảng còn có Lệ Nhã lui tới thăm hỏi nữa, vậy là ý gì?

Lệ Nhã giải thích:

- Tổ chức ám sát kia không có chỗ nào là không xuất hiện được, vì vậy mà ở trong tệ phủ, chúng ta phải bảo đảm an toàn cho ngươi.

Ở ngoài tăng cường vệ sĩ là vì bảo đảm an toàn cho hắn, vậy còn nàng ta thường lui tới thăm hỏi là vì để bảo đảm an toàn cho ai? Chẳng lẽ là để đảm bảo an toàn cho tỷ tỷ của mình hay sao?

Bảo đảm an toàn chỉ là một cái cớ. Dưới cái cớ đó, Lưu Sâm không có lấy nửa điểm cơ hội nào.

Có muội muội ở đây, Khải Sắt Lâm dường như cũng không có cơ hội gì cả....

Cũng may rốt cuộc muội muội cũng hết chịu nổi, đành lên tiếng:

- A Khắc Lưu Tư, ngươi nghỉ ngơi đi. Ta cũng đi nghỉ đây!

- Tốt, ngươi cứ đi đi.

- Tỷ tỷ, tỷ cũng đi chứ?

Khải Sắt Lâm khẽ lắc đầu nói:

- Không, tỷ không mệt!

Chẳng lẽ không mệt mà cũng tính ngồi lại đây với hắn suốt đêm sao? Đối với một nữ hài chưa lập gia đình mà nói, ở chung với nam nhân trong một phòng như vậy là có ý gì? Nhưng điều kỳ quái ở đây là, Khải Sắt Lâm thản nhiên mà nói, căn bản là không có chút ý tứ nào cả.

Lệ Nhã bước ra cửa, Lưu Sâm dõi mắt nhìn theo nàng, như có điều suy tư....

Chẳng lẽ hắn còn luyến tiếc sao? Chẳng lẽ hắn muốn đi theo nàng à? Tất nhiên là hắn không thể nào đi theo Lệ Nhã. Thân thể của Lệ Nhã vừa khuất sau cánh cửa, nàng không đi về phía bóng tối, chẳng lẽ ở phía trước là khuê phòng của nàng sao? Không phải, đó chỉ là một gian phòng rất lớn.

Lệ Nhã đưa mắt nhìn vào một góc tối rồi cất tiếng hỏi:

- Mọi người tới đủ chưa?

Từ trong bóng tối chợt có thanh âm đáp lại lời nàng:

- Mọi người đang chờ tiểu thư!

Cửa phòng lặng lẽ được mở ra, để lộ một thông đạo thật dài đi sâu vào trong. Đi hết thông đạo thì ở phía trước lại xuất hiện một cánh cửa nhỏ, Lệ Nhã bước vào trong, cánh cửa nhỏ liền khép lại như cũ.

Ba người ở trong căn phòng nhỏ cùng lúc quay lại. Một người là Tô Cách Lâm đại công, một người còn già hơn Tô Cách Lâm tới ba phần, và người còn lại là một trung niên nhân.

Lệ Nhã khom người chào:

- Gia gia, phụ thân, Tát Bố tiên sinh!

Trung niên nhân chậm rãi hỏi:

- Hắn sao rồi?

- Hồi bẩm phụ thân, hắn đang nghỉ ngơi. Tuyệt sẽ không ra ngoài.

- Được rồi, bây giờ bắt đầu buổi hội nghị đặc biệt của chúng ta.

Tô Cách Lâm ngồi xuống chiếc ghế ở trung tâm, rồi nói:

- Lệ Nhã, trước tiên hãy nói về lý do của ngươi.....

Tại buổi mật nghị này, cả Lệ Nhã cũng có thể tham gia, quả thật là ngoài ý liệu của người ta, bởi lẽ đây là buổi mật nghị cao tầng của đại công phủ.

oooOooo

Trời càng lúc càng khuya dần, những vì sao cũng bắt đầu ló dạng. Ở trong phòng khách, ánh sáng của chiếc đèn nhỏ như hạt đậu chiếu không đủ sáng. Khải Sắt Lâm đưa mắt nhìn ra ngoài trời, trong ánh mắt của nàng có tia sợ hãi. Bỗng nhiên có một luồng gió nhẹ thổi qua, nàng hơi rụt cổ lại, sau đó lại nhẹ nhàng kéo lại chăn đắp lên người hắn.

- Ngươi lạnh không?

Một thanh âm ấm cúng chợt vang lên. Text được lấy tại Truyện FULL

Khải Sắt Lâm mỉm cười đáp:

- Không lạnh, ngươi khá hơn chút nào chưa?

- Khá rồi!

Giữa đêm khuya mà được một nữ hài ân cần chăm sóc, trong lòng Lưu Sâm dấy lên một cảm giác ấm áp.

- Có thể ngồi dậy được không?

- Để ta thử xem!

Lưu Sâm vừa nói, vừa chậm rãi ngồi dậy.

- Hừng đông sáng mai, ta....ta sẽ tiễn ngươi lên đường!

Khải Sắt Lâm nhẹ giọng thốt:

- Ta biết ngươi đã sớm muốn rời khỏi đây.

Lưu Sâm nghe vậy thì hơi sửng sốt, sự thay đổi của nàng có vẻ hơi gấp gáp, bởi lẽ ban đầu thì nàng đã dùng đủ mọi cách để giữ hắn lại, nhưng bây giờ lại muốn đuổi hắn đi. Sự thay đổi đó đã bắt đầu từ khi nào chứ? Có phải là từ lúc nàng biết hắn là A Khắc Lưu Tư hay không?

Lưu Sâm cười khổ, nói:

- Hễ sau khi biết ta là A Khắc Lưu Tư thì bất luận là nữ hài nào cũng đều sợ ta. Ngươi cũng không ngoại lệ, đúng không?

- Đúng vậy, ta rất sợ!

Khải Sắt Lâm dời ánh mắt về phía cửa sổ.

Lưu Sâm hờ hửng nói:

- Ngươi có thể về phòng nghỉ ngơi được rồi. Ngày mai ta sẽ ly khai, không cần ngươi tiễn.

- Không!

Khải Sắt Lâm kiên quyết nói:

- Ngày hôm nay ta sẽ không rời khỏi đây. Sáng mai ta sẽ tiễn ngươi lên đường. Điều này không có liên quan đến lai lịch của ngươi, mà chỉ là nguyên tắc cư xử của ta thôi.

- Vậy thì cứ tự nhiên!

Lưu Sâm nhắm mắt lại, rồi nói tiếp:

- Sẵn đây nói luôn, tối nay ngươi cũng không cần sợ, bởi vì ta là một người bệnh, mà đã là người bệnh thì dù là chuyện tốt hay chuyện xấu gì cũng không làm được.

Khải Sắt Lâm nhìn chằm chằm vào mặt hắn thật lâu, nếu như lúc này Lưu Sâm mở mắt ra, hắn nhất định sẽ phát hiện ở trong ánh mắt của nàng tuyệt đối không có vẻ tuyệt tình, mà trái lại, ánh mắt đó tràn ngập vẻ quyến luyến, tràn ngập nhu tình. Ánh mắt của nàng cứ si ngốc mà nhìn hắn, dường như muốn ghi nhận tất cả mọi thứ về hắn vào óc não của mình vậy. Nàng đang sợ, nhưng không có ai biết được rốt cuộc là nàng sợ cái gì.

Rốt cuộc nàng cũng chìm vào giấc ngủ, gục vào mép giường mà ngủ. Khi nàng vừa ngủ thì Lưu Sâm lại mở mắt ra, hắn cũng nhìn nàng với một loại biểu tình đầy kỳ quái.

oooOooo

Sáng sớm hôm sau, khi Khải Sắt Lâm tỉnh lại, nàng cũng cảm thấy có phần dị dạng. Trên người nàng lúc này có một tấm chăn lông phủ lên, mà một bàn tay của nàng thì lại đang đặt trong lòng bàn tay của nam nhân đang ngồi gần đó. Lưu Sâm nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng rồi nói:

- Như vầy...thì ngươi không cần sợ nữa!

Khải Sắt Lâm nghe vậy thì đôi mắt long lanh ngấn lệ. "Như vầy thì ngươi sẽ không sợ nữa!" Đúng vậy, khi nàng còn ở trên thuyền, mặc kệ đêm đen có bao nhiêu sương mù, mặc kệ phía trước có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ cần tay của nàng được hắn nắm chặt, vậy thì nàng sẽ không còn sợ gì nữa hết!

- Có thể đứng lên đi lại một chút không?

Khải Sắt Lâm luyến tiếc rút tay mình ra, rồi nhẹ nhàng kéo hắn và nói:

- Chúng ta phải lên đường!

Lưu Sâm không đợi nàng thúc giục thêm, hắn liền nhảy bắn ra khỏi giường. Nhìn thấy cảnh đó, rốt cuộc Khải Sắt Lâm cũng nở nụ cười rất tươi.

Chapter
1 Chương 1: Mưu Sát
2 Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3 Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4 Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5 Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6 Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7 Chương 7: Huyết Thủ
8 Chương 8: Diệu Kế
9 Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10 Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11 Chương 11: Công Phu
12 Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13 Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14 Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15 Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16 Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17 Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18 Chương 18: Làm Chính Mình
19 Chương 19: Đoạt Tiền
20 Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21 Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22 Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23 Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24 Chương 24: Tranh Ma Trượng
25 Chương 25: Bằng Hữu
26 Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27 Chương 27: Ma Pháp Phụ
28 Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29 Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30 Chương 30: Trò Đùa Dai
31 Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32 Chương 32: Oán Độc
33 Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34 Chương 34: Tính Toán
35 Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36 Chương 36: Nghịch Chuyển
37 Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38 Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39 Chương 39: Sát Nhân Phong
40 Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41 Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42 Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43 Chương 43: Cao Trào
44 Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45 Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46 Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47 Chương 47: Bị Tập Kích
48 Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49 Chương 49: Kế Trong Kế
50 Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51 Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52 Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53 Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54 Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55 Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56 Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57 Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58 Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59 Chương 59: Đọ Sức
60 Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61 Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62 Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63 Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64 Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65 Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66 Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67 Chương 67: Một Lựa Chọn
68 Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69 Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70 Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71 Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72 Chương 72: Qua Âm Sơn
73 Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74 Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75 Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76 Chương 76: Thiên Sứ
77 Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78 Chương 78: Ma Ly
79 Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80 Chương 80: Giết Rồng
81 Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82 Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83 Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84 Chương 84: Khiêu Chiến
85 Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86 Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87 Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88 Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89 Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90 Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91 Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92 Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93 Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94 Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95 Chương 95: Nữ Ái Mộ
96 Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97 Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98 Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99 Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100 Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101 Chương 101: Con Tin
102 Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103 Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104 Chương 104: Thả Người
105 Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106 Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107 Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108 Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109 Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110 Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111 Chương 111: Nhân Họa
112 Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113 Chương 113: Kế Ly Gián
114 Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115 Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116 Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117 Chương 117: Phong Kiếm
118 Chương 118: Tin Tức Động Trời
119 Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120 Chương 120: Trục Xuất
121 Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122 Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123 Chương 123: Bão Tố
124 Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125 Chương 125: Thánh Địa
126 Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127 Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128 Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129 Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130 Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131 Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132 Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133 Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134 Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135 Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136 Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137 Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138 Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139 Chương 139: Lừa Thưởng
140 Chương 140: Thần Lực Hoàn
141 Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142 Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143 Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144 Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145 Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146 Chương 146: Thần Tinh
147 Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148 Chương 148: Phong Động
149 Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150 Chương 150: U Minh Cốc
151 Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152 Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153 Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154 Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155 Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156 Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157 Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158 Chương 158: Gió Lan Học Viện
159 Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160 Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161 Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162 Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163 Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164 Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165 Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166 Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167 Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168 Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169 Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170 Chương 170: Đấu Rượu
171 Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172 Chương 172: Ba Câu Hỏi
173 Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174 Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175 Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176 Chương 176: Thụ Thương
Chapter

Updated 176 Episodes

1
Chương 1: Mưu Sát
2
Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3
Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4
Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5
Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6
Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7
Chương 7: Huyết Thủ
8
Chương 8: Diệu Kế
9
Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10
Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11
Chương 11: Công Phu
12
Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13
Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14
Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15
Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16
Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17
Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18
Chương 18: Làm Chính Mình
19
Chương 19: Đoạt Tiền
20
Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21
Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22
Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23
Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24
Chương 24: Tranh Ma Trượng
25
Chương 25: Bằng Hữu
26
Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27
Chương 27: Ma Pháp Phụ
28
Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29
Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30
Chương 30: Trò Đùa Dai
31
Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32
Chương 32: Oán Độc
33
Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34
Chương 34: Tính Toán
35
Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36
Chương 36: Nghịch Chuyển
37
Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38
Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39
Chương 39: Sát Nhân Phong
40
Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41
Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42
Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43
Chương 43: Cao Trào
44
Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45
Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46
Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47
Chương 47: Bị Tập Kích
48
Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49
Chương 49: Kế Trong Kế
50
Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51
Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52
Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53
Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54
Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55
Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56
Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57
Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58
Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59
Chương 59: Đọ Sức
60
Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61
Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62
Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63
Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64
Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65
Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66
Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67
Chương 67: Một Lựa Chọn
68
Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69
Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70
Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71
Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72
Chương 72: Qua Âm Sơn
73
Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74
Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75
Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76
Chương 76: Thiên Sứ
77
Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78
Chương 78: Ma Ly
79
Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80
Chương 80: Giết Rồng
81
Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82
Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83
Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84
Chương 84: Khiêu Chiến
85
Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86
Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87
Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88
Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89
Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90
Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91
Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92
Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93
Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94
Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95
Chương 95: Nữ Ái Mộ
96
Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97
Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98
Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99
Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100
Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101
Chương 101: Con Tin
102
Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103
Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104
Chương 104: Thả Người
105
Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106
Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107
Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108
Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109
Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110
Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111
Chương 111: Nhân Họa
112
Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113
Chương 113: Kế Ly Gián
114
Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115
Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116
Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117
Chương 117: Phong Kiếm
118
Chương 118: Tin Tức Động Trời
119
Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120
Chương 120: Trục Xuất
121
Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122
Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123
Chương 123: Bão Tố
124
Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125
Chương 125: Thánh Địa
126
Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127
Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128
Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129
Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130
Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131
Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132
Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133
Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134
Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135
Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136
Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137
Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138
Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139
Chương 139: Lừa Thưởng
140
Chương 140: Thần Lực Hoàn
141
Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142
Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143
Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144
Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145
Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146
Chương 146: Thần Tinh
147
Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148
Chương 148: Phong Động
149
Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150
Chương 150: U Minh Cốc
151
Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152
Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153
Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154
Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155
Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156
Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157
Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158
Chương 158: Gió Lan Học Viện
159
Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160
Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161
Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162
Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163
Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164
Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165
Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166
Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167
Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168
Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169
Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170
Chương 170: Đấu Rượu
171
Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172
Chương 172: Ba Câu Hỏi
173
Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174
Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175
Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176
Chương 176: Thụ Thương
footer(); ?>