Chương 150: U Minh Cốc

Theo so sánh cấp bậc, vậy bây giờ hắn là ma pháp sư cấp mấy rồi? Chỉ sợ tính không ra thôi! Một ma pháp sư cấp bốn đã có thể tiếu ngạo thiên hạ rồi, vậy nếu là ma đạo sư thì sao?

Trong bóng đêm, ánh mắt của Lưu Sâm lấp lóe hàn quang. Hắn thử vận chuyển năng lượng toàn thân, không có gì trở ngại. Đôi mắt của hắn dường như cũng sáng hơn trước rất nhiều. Các vách động ở trong bóng tối đều hiện rõ mồn một trước mắt, mà thân thể của hắn lại càng có một loại cảm giác rất quái dị, phảng phất như là chỉ cần một mệnh lệnh của hắn thôi, vậy là toàn thân của hắn sẽ có thể bay bổng lên không ngay tức khắc, đó là còn chưa kể gia tăng Phong nguyên tố ra bên ngoài thân nữa.

Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Đi, ra khỏi động thôi!

Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn liền nhoáng lên, cả người lập tức biến mất trước mặt Tư Tháp. Trong lúc Tư Tháp còn sững sờ thì Lưu Sâm cũng đã trở về. Chẳng lẽ mình hoa mắt sao? Ở trong huyệt động tối đen này mà cũng cần thi triển ma pháp tới cực hạn sao?

Tư Tháp hết sức thắc mắc trong lòng, còn Lưu Sâm thì lại cực kỳ hớn hở. Vừa rồi chỉ là vô ý cất bước thôi, vậy mà tốc độ so với lúc bình thường thi triển toàn lực thì nhanh hơn nhiều lắm. Trời ạ, mình đã thành một loại quái vật gì rồi đây? Kệ, bất kể là loại quái vật nào, Lưu Sâm cũng đều thích như nhau!

Sau khi ra khỏi động, bên ngoài không hề có ánh dương quang, chỉ là sương mù nhàn nhạt, và còn có những trận gió âm hàn không biết thổi đến từ phương nào nữa.

Quả nhiên không có địch nhân, Lưu Sâm chậm rãi ngẩng đầu. Ở phía trước là một khe đá, mà khe đá đó lại nằm trên một vách núi. Vách núi đó chọc thẳng lên trời, không biết cao bao nhiêu, chỉ thấy ở trên đỉnh là một mảng trắng xám, có lẽ đó là tuyệt động ở đỉnh cao sơn, hoặc giả cũng có thể là một quầng mây cũng nên.

Ở phía trước là một sơn cốc dầy đặc sương mù!

Sương mù dầy đặc? Vừa rồi rõ ràng sương mù rất mỏng, trong tích tắc hắn vừa ngẩng đầu lên đó thì nó đã thay đổi rồi sao?

Lưu Sâm dời ánh mắt sang phía Tư Tháp, chỉ thấy trong ánh mắt của gã cũng hiện lên nét sợ hãi. Gã nói:

- A Khắc Lưu Tư, hình như.....hình như nơi đây là U Minh cốc đấy!

Đám sương mù dầy đặc ở trước mắt bỗng nhiên xoáy tròn, rồi tiến về phía bọn họ. Ở bên trong lớp sương mù dầy đặc đột nhiên hiện ra từng bóng nhân ảnh nho nhỏ, sau đó thì chúng bắt đầu nhảy múa, kỹ thuật múa rất quái dị và cũng rất buồn nôn!

Những bóng nhân ảnh đó lơ lửng ở trên không, đồng thời lao về phía hai người.

Lưu Sâm vung tay lên một cái, gió mạnh nổi lên và cuốn tới luồng sương mù dầy đặc kia. Những bóng nhân ảnh đang uốn éo nhảy múa ở trong lớp sương mù bị cơn gió thổi tới, chúng đột nhiên nhập vào nhau và trở thành một Vụ nhân với thân thể thật to lớn. Vụ nhân há miệng thật lớn rồi thổi ra một hơi gió lạnh buốt....

Viên thủy tinh cầu ở trong tay Tư Tháp chợt tỏa ánh sáng chói lòa và cũng rất thánh khiết. Luồng ánh sáng thánh khiết đó cứ chập chờn từng lớp từng lớp vậy, còn Vụ nhân kia vừa thấy luồng ánh sáng thánh khiết đó thì tựa như gặp phải vật gì rất kinh khủng, nó giống như băng tuyết mà gặp phải nước sôi vậy. Do đó, chỉ trong nháy mắt thì nó lập tức tan rã hết, còn quầng sương mù dầy đặc ở trước mắt thì cũng bị thổi tan đi, chỉ trong khoảng nửa khắc thì đều tan rã hết. Đến cuối cùng, nó chỉ phát ra một tiếng "xèo" rồi chui luôn xuống đất. Khung cảnh xunh quanh liền trở lại trong sáng. Bên trong sơn cốc là một thế giới sạch sẽ trong mát, ngoài việc không có chim bay trên trời và côn trùng dưới đất ra, tất cả đều chẳng khác gì với thế giới bên ngoài cả.

Bỗng nhiên giọng nói của Ưu Lệ Ty lại vang lên:

- Các ngươi không cần sợ. Viên Thần tinh này là thánh vật của bổn tộc! Có nó trong tay, tất cả u linh sẽ không dám tới gần!

Rốt cuộc Tư Tháp cũng hết toát mồ hôi hột. Tuy rằng không có tiểu cô nương này tham dự vào cuộc hành trình của họ, nhưng tác dụng của nàng cũng không nhỏ chút nào.

Bỗng nhiên gã lại nghe tiếng Lưu Sâm ở bên cạnh hô hoán lên.

Tư Tháp đưa mắt nhìn về phía trước, vừa thấy những gì ở trước mắt, trong lòng gã không khỏi đánh lô tô, bởi lẽ ở phía trước là một cái đầm nhỏ. Nếu nói là thủy đầm thì cũng không chính xác lắm, bởi vì nước ở trong đầm không hề lưu động, mà nó lại giống như một cái túi lụa màu thúy lục thật lớn vậy. Nó chỉ khẽ chập chờn một chút đầy quỷ dị, ở giữa cái túi lụa màu thúy lục đó lại đang có một thân thể của người nào đó đang lẳng lặng nổi trên đó. Toàn thân người đó đều mang màu xanh lục, cũng là một hình thái rất quỷ dị.

- Khắc Nại!

Lưu Sâm kêu lớn một tiếng, thân thể của hắn lại nhoáng lên và bay xẹt qua cái túi lụa màu thúy lục đó. Trong lúc còn lơ lửng trên không, hắn đưa tay ra nắm lấy thân thể người kia rồi lập tức lộn đầu quay trở lại. Hắn đặt thân thể người kia lên mặt đất, còn nét mặt thì tràn ngập bi thương. Thân thể người nọ đích xác là của Khắc Nại rồi!

Toàn thân trên dưới của gã không hề có một vết thương nào, nhưng lại bất động không nhúc nhích. Sắc mặt thì một màu xanh đậm, rõ ràng đã tắt thở từ bao giờ.

- Để ta xem qua một chút!

Giọng Ưu Lệ Ty vang lên đầy khích động.

Lưu Sâm đưa tay ra tiếp lấy Thần tinh, rồi để sát vào mặt của Khắc Nại. Thần tinh chợt phát quang mang thật sáng, sắc mặt màu xanh đậm của Khắc Nại giống như dòng nước rút, trong phút chốc liền thoái lui hết, sau đó thì để lộ tướng mạo sẵn có của gã. Đúng là Khắc Nại. Sau khi màu xanh đậm ở trên mặt gã tan đi, khuôn mặt của gã liền trở thành một màu tái nhợt. Lưu Sâm đưa ngón tay kề lên mũi gã, cẩn thận thăm dò hơi thở, đương nhiên việc đó chỉ là phí công vô ích. Gã đã chết những một tháng, giờ đây có thể tìm lại được thi thể thì đã là may mắn lắm rồi, thế nhưng Lưu Sâm vẫn hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện.

- Ta cứu không được hắn!

Giọng nói của Ưu Lệ Ty tràn ngập vẻ ủ rũ:

- Không ai có thể cứu hắn!

Lưu Sâm chợt thốt với giọng đầy bi thương:

- Khắc Nại, bằng hữu của ta! Chúng ta đều đến thăm ngươi đây. Ngươi hãy chờ xem, bọn ta đến để hoàn thành nguyện vọng của ngươi!

Tư Tháp kêu lên:

- A Khắc Lưu Tư, chúng ta đã nói trước rồi! Đầu tiên sẽ mang thi thể của Khắc Nại trở về đã, sau đó chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng xong thì mới quay lại cứu người!

- Bây giờ thay đổi kế hoạch!

Lưu Sâm hờ hững nói:

- Ta muốn ngươi và Ưu Lệ Ty hãy canh giữ thi thể của Khắc Nại, chuyện cứu người sẽ do ta phụ trách!

- Không được!

Tư Tháp và Ưu Lệ Ty cùng lúc kêu lên:

- Một mình ngươi làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ được....

- Ngươi đi chỉ là chịu chết thôi!

Câu nói bổ sung sau cùng được phát ra từ thủy tinh cầu.

Lưu Sâm không nói gì, chỉ nhét viên thủy tinh cầu vào tay Tư Tháp, rồi nói:

- Tư Tháp, ngươi ở đây chờ ta. Khắc Nại giao cho ngươi....cả sự an toàn của Ưu Lệ Ty cũng do ngươi phụ trách!

Ở đây là nơi mà u linh thường xuất hiện, đối với chúng, chỉ có Ưu Lệ Ty mới có thể chế trụ mà thôi.

Thế rồi thân ảnh của hắn lại phóng lên cao, cuồng phong cũng nổi lên. Tư Tháp nhìn bóng lưng của bằng hữu mình mà há hốc miệng đầy ngạc nhiên. Lúc này chỉ thấy bằng hữu của gã lao thẳng tới vách núi ở trước mặt, hắn muốn từ chỗ này mà trèo lên đỉnh cốc hay sao? Hắn điên rồi chắc? Phong hệ ma pháp sư có thể bay lên cao, nhưng dù sao thì cũng có giới hạn. Giới hạn của người khác nhiều ít thế nào thì gã không biết, nhưng gã biết mức cực hạn của gia gia mình là hai mươi trượng cao.

Bởi vậy, dù là gia gia gã có ở đây thì cũng không thể nào nhảy lên vách núi cao ngàn trượng đó được.

Hắn muốn vượt qua cả đại ma đạo? Trong bóng đêm mờ ảo, bóng nhân ảnh của Lưu Sâm dần dần biến mất, không còn thấy tăm hơi đâu nữa, dường như biến mất ở trên vách núi và cũng tựa như biến mất ở giữa bầu trời đêm vậy.

Tư Tháp hoàn toàn ngây người ra!

Giọng nói của Ưu Lệ Ty từ viên thủy tinh cầu lại truyền ra:

- Tư Tháp, hắn đi đâu rồi? Ta nhìn không thấy nữa...

Giọng nói của nàng có vẻ rất khẩn trương.

Tư Tháp lầm bầm tự nói:

- Gã bằng hữu đó của chúng ta không còn thấy đâu nữa, có lẽ là....có lẽ là đã biến thành....không khí rồi. Nếu không thì có lẽ biến thành....Thần rồi cũng nên! Hoặc cũng có lẽ mắt của ta có vấn đề rồi quá....

Trong giọng nói của Tư Tháp có pha chút lo sợ, mà lúc này bản thân Lưu Sâm cũng có chút khiếp sợ. Vừa rồi phi thân lên cao, hắn cảm thấy toàn thân mình như không có trọng lượng vậy. Khi bay lên khoảng mười trượng cao thì năng lượng mới trì trệ lại. Hắn lợi dụng Phong võ thuật mà Cách Lý đạo sư đã dạy để tạm thời dừng lại trong chốc lát. Sau khi gia tăng Phong nguyên tố vào bên ngoài cơ thể xong, hắn đột nhiên cảm thấy mình đã trở thành một bộ phận ở trong không khí vậy. Hắn không cần mượn ngoại lực để giúp đỡ, cứ thế mà bốc thẳng lên. Ở trên đầu cứ nghe tiếng gió thổi vù vù, hắn không biết mình bay lên bao xa, chỉ cảm thấy tốc độ không hề giảm sút chút nào.

Trong lòng hắn khẽ kinh hãi, năng lượng bản thân vừa được đầy đủ thì hiệu quả của "ngoại bộ gia trì" cũng cao hơn hẳn. Không ngờ hắn có thể bay cao như vậy, có lẽ đây không phải hoàn toàn là bay, nhưng chỉ cần dùng Phong võ thuật dừng lại ở không trung một chút thôi, vậy là hắn lập tức liền có thể tiếp tục phi hành. Điều này so với với việc trực tiếp phi hành ở cự ly xa cũng không khác là bao.

Ở trên đỉnh vách núi là một thế giới đầy tuyết, rõ ràng có thể thấy được tinh quang phản chiếu rất mãnh liệt ở trên mặt băng. "Vù" một tiếng, Lưu Sâm đã đáp nhẹ ở mép miệng núi, nhẹ nhàng như vũ vậy. Phải chăng đây là nơi mà Khắc Nại đã ngã xuống? Nơi mà Khắc Nại bị đánh ngã tất cũng sẽ có địch nhân! Đối tượng mà hắn mong gặp nhất trong lúc này chính là địch nhân.

Sự mong chờ của hắn không bị uổng công chút nào!

Lúc này bỗng nhiên ở trên mặt tuyết có sự chuyển động, rất nhiều gò tuyết nhất loạt cùng động. Chúng từ bốn phương tám hướng ở trên vách núi mà sấn tới. Text được lấy tại Truyện FULL

Lưu Sâm vung tay lên, một mũi Phong kiếm lập tức thành hình, dài tới mười trượng. Tiếp theo thì thân ảnh của hắn nhoáng lên, sau đó thì chỉ thấy máu tươi đổ đầy mặt tuyết, hơn mười kẻ địch đang tấn công hắn đều bị chẽ đôi thành hai khúc, sau đó mới lộ ra hình dáng thật là Thú nhân. Trên đầu chúng toàn là lông trắng, vẻ mặt thì hung tàn cực độ.

Lưu Sâm đứng ở trên đỉnh vách núi, trong lòng cảm thấy khuây khỏa khôn nguôi. Giết chóc cũng là một lạc thú sao? Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy như vậy!

Đám Thú nhân kia, ta tới đây. Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Ráng mà chuẩn bị nghênh tiếp một trận tàn sát từ trước tới nay chưa từng có.

Chỉ mới thi triển một chiêu, hắn đã có lòng tin rất mãnh liệt! Phong kiếm có thể kéo dài ra hơn mười trượng, tốc độ được tăng cao gấp mười lần, hơn nữa lực sát thương xem ra cũng tăng thêm rất nhiều. Vậy thì lần này hạ sơn, chuyện thứ nhất là phải tìm mấy tên ngân giáp đai vàng chiến sĩ để thử nghiệm lực sát thương của Phong kiếm và Phong nhận mới được.

Thế rồi có tiếng gió nổi lên, thân ảnh của hắn phảng phất như đã biến thành một luồng gió, từ trên đỉnh núi mà lao thẳng xuống dưới. Tốc độ của hắn lúc này so với tốc độ của một viên đá được ném từ trên đỉnh núi xuống đất cũng nhanh hơn nhiều lắm. Nếu là thường nhân mà dùng phương thức này để hạ sơn thì nhất định sẽ bị thịt nát xương tan ngay, nhưng với Lưu Sâm thì không hề có việc đó xảy ra. Khi mặt đất vừa hiện ra tầm mắt, thân hình của hắn liền trở thành giống như một chiếc lá đang là đà rơi xuống đất vậy.

Lưu Sâm đáp xuống đất, mang theo một trận cuồng phong thổi tắt ngấm các ngọn đuốc của đám Thú nhân.

Khi các ngọn đuốc được thắp sáng lại lần nữa, ở ngay trung tâm sân đã thấy xuất hiện thêm một người vóc dáng cao lớn dễ nhìn. Ánh mắt của hắn tràn ngập sát khí lạnh lẽo như băng.

- Lại là ngươi?

Tiếng quát vang dội vang lên, khiến cho vách đá phải rung rinh theo. Đó là tiếng quát của một lão giả, trong tiếng quát đó của lão lại tràn đầy nỗi hoài nghi. Người này vừa tiến vào động huyệt của Phong long, tại sao bây giờ lại thấy nhảy xuống từ đỉnh núi chứ? Tại sao hắn vẫn chưa chết?

- Đúng là ta!

Lưu Sâm chẳng quan tâm đến đám Thú nhân đang hăm he chỉ trực xông vào xé xác hắn ra, mà hắn chỉ đối mặt với lão giả kia rồi nói:

- Lúc này vì đang vội vàng nên ta chưa kịp trả lời câu hỏi của ngươi. Bây giờ ta quay trở lại là để trả lời câu hỏi đó.

Chẳng lẽ trên đời này lại có người khách khí như vậy sao? Rõ ràng đã bỏ chạy rồi, nhưng sau đó nhớ ra là chưa trả lời câu hỏi của đối phương, vì vậy nên có chút áy náy mà trở lại để trả lời câu hỏi sao? Trưởng lão nhíu mày, thốt:

- Nói!

- Lúc nãy ngươi hỏi tại sao ta tới đây phải không?

Lưu Sâm hờ hững nói:

- Ta đến đây là có hai mục đích. Thứ nhất, bằng hữu của ta bị chết trong tay các ngươi. Tốt xấu gì thì ta cũng phải giết lại một, hai trăm người của các ngươi để trả hận. Thứ hai....

Hắn chưa kịp nói hết mục đích thứ hai, trưởng lão đã vung tay lên, quát:

- Xé xác hắn!

Chapter
1 Chương 1: Mưu Sát
2 Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3 Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4 Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5 Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6 Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7 Chương 7: Huyết Thủ
8 Chương 8: Diệu Kế
9 Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10 Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11 Chương 11: Công Phu
12 Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13 Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14 Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15 Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16 Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17 Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18 Chương 18: Làm Chính Mình
19 Chương 19: Đoạt Tiền
20 Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21 Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22 Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23 Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24 Chương 24: Tranh Ma Trượng
25 Chương 25: Bằng Hữu
26 Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27 Chương 27: Ma Pháp Phụ
28 Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29 Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30 Chương 30: Trò Đùa Dai
31 Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32 Chương 32: Oán Độc
33 Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34 Chương 34: Tính Toán
35 Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36 Chương 36: Nghịch Chuyển
37 Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38 Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39 Chương 39: Sát Nhân Phong
40 Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41 Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42 Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43 Chương 43: Cao Trào
44 Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45 Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46 Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47 Chương 47: Bị Tập Kích
48 Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49 Chương 49: Kế Trong Kế
50 Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51 Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52 Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53 Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54 Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55 Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56 Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57 Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58 Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59 Chương 59: Đọ Sức
60 Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61 Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62 Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63 Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64 Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65 Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66 Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67 Chương 67: Một Lựa Chọn
68 Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69 Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70 Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71 Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72 Chương 72: Qua Âm Sơn
73 Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74 Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75 Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76 Chương 76: Thiên Sứ
77 Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78 Chương 78: Ma Ly
79 Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80 Chương 80: Giết Rồng
81 Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82 Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83 Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84 Chương 84: Khiêu Chiến
85 Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86 Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87 Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88 Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89 Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90 Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91 Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92 Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93 Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94 Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95 Chương 95: Nữ Ái Mộ
96 Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97 Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98 Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99 Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100 Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101 Chương 101: Con Tin
102 Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103 Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104 Chương 104: Thả Người
105 Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106 Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107 Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108 Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109 Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110 Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111 Chương 111: Nhân Họa
112 Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113 Chương 113: Kế Ly Gián
114 Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115 Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116 Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117 Chương 117: Phong Kiếm
118 Chương 118: Tin Tức Động Trời
119 Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120 Chương 120: Trục Xuất
121 Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122 Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123 Chương 123: Bão Tố
124 Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125 Chương 125: Thánh Địa
126 Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127 Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128 Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129 Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130 Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131 Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132 Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133 Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134 Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135 Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136 Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137 Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138 Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139 Chương 139: Lừa Thưởng
140 Chương 140: Thần Lực Hoàn
141 Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142 Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143 Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144 Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145 Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146 Chương 146: Thần Tinh
147 Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148 Chương 148: Phong Động
149 Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150 Chương 150: U Minh Cốc
151 Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152 Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153 Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154 Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155 Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156 Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157 Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158 Chương 158: Gió Lan Học Viện
159 Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160 Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161 Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162 Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163 Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164 Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165 Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166 Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167 Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168 Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169 Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170 Chương 170: Đấu Rượu
171 Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172 Chương 172: Ba Câu Hỏi
173 Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174 Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175 Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176 Chương 176: Thụ Thương
Chapter

Updated 176 Episodes

1
Chương 1: Mưu Sát
2
Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3
Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4
Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5
Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6
Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7
Chương 7: Huyết Thủ
8
Chương 8: Diệu Kế
9
Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10
Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11
Chương 11: Công Phu
12
Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13
Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14
Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15
Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16
Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17
Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18
Chương 18: Làm Chính Mình
19
Chương 19: Đoạt Tiền
20
Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21
Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22
Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23
Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24
Chương 24: Tranh Ma Trượng
25
Chương 25: Bằng Hữu
26
Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27
Chương 27: Ma Pháp Phụ
28
Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29
Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30
Chương 30: Trò Đùa Dai
31
Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32
Chương 32: Oán Độc
33
Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34
Chương 34: Tính Toán
35
Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36
Chương 36: Nghịch Chuyển
37
Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38
Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39
Chương 39: Sát Nhân Phong
40
Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41
Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42
Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43
Chương 43: Cao Trào
44
Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45
Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46
Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47
Chương 47: Bị Tập Kích
48
Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49
Chương 49: Kế Trong Kế
50
Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51
Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52
Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53
Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54
Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55
Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56
Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57
Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58
Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59
Chương 59: Đọ Sức
60
Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61
Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62
Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63
Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64
Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65
Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66
Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67
Chương 67: Một Lựa Chọn
68
Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69
Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70
Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71
Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72
Chương 72: Qua Âm Sơn
73
Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74
Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75
Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76
Chương 76: Thiên Sứ
77
Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78
Chương 78: Ma Ly
79
Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80
Chương 80: Giết Rồng
81
Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82
Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83
Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84
Chương 84: Khiêu Chiến
85
Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86
Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87
Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88
Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89
Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90
Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91
Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92
Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93
Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94
Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95
Chương 95: Nữ Ái Mộ
96
Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97
Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98
Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99
Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100
Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101
Chương 101: Con Tin
102
Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103
Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104
Chương 104: Thả Người
105
Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106
Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107
Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108
Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109
Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110
Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111
Chương 111: Nhân Họa
112
Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113
Chương 113: Kế Ly Gián
114
Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115
Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116
Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117
Chương 117: Phong Kiếm
118
Chương 118: Tin Tức Động Trời
119
Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120
Chương 120: Trục Xuất
121
Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122
Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123
Chương 123: Bão Tố
124
Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125
Chương 125: Thánh Địa
126
Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127
Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128
Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129
Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130
Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131
Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132
Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133
Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134
Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135
Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136
Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137
Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138
Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139
Chương 139: Lừa Thưởng
140
Chương 140: Thần Lực Hoàn
141
Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142
Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143
Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144
Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145
Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146
Chương 146: Thần Tinh
147
Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148
Chương 148: Phong Động
149
Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150
Chương 150: U Minh Cốc
151
Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152
Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153
Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154
Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155
Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156
Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157
Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158
Chương 158: Gió Lan Học Viện
159
Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160
Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161
Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162
Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163
Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164
Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165
Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166
Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167
Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168
Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169
Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170
Chương 170: Đấu Rượu
171
Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172
Chương 172: Ba Câu Hỏi
173
Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174
Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175
Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176
Chương 176: Thụ Thương
footer(); ?>