Chương 151: Phong Thần Tái Hiện

Vài tên chiến sĩ ứng tiếng xông ra, quang mang ở trên những bộ ngân giáp kim đái của chúng chiếu sáng lập lòe, bọn chúng tựa như những con chim ưng tấn công từ trên cao xuống, mà cũng giống như những con rắn đang trườn đi thật nhanh ở trong cỏ, mới thấy chúng xuất hiện ở bên phải đây, nhưng chớp mắt một cái thì đã thấy chúng tấn công vào bên trái rồi; còn những tên xuất hiện ở bên trái thì lại tấn công vào bên phải. Chỉ có một chiêu, mà hai người bỗng nhiên xoay chuyển bao vây lấy Lưu Sâm vào giữa, và cùng lúc đó, ở trên không cũng có rất nhiều Điểu nhân lắp sẵn tên để bắn xuống hắn...

Chỉ thấy thân hình Lưu Sâm vừa di chuyển, dường như có một tia huyết quang vọt ra, một chiêu tấn công hoàn chỉnh như vậy lập tức bị phá chỉ trong nháy mắt. Hai kẻ vừa tấn công hắn đã bị chém làm bốn khúc. Lưu Sâm ngẩng đầu nói:

- Các bằng hữu ở trên kia, tới phiên các ngươi rồi!

Hắn vừa dứt lời thì trận mưa tên bắn xuống tơi tả. Đám Điểu nhân vốn không cần đợi hắn mời thì đã ra tay rồi.

Lưu Sâm hợp hai tay lại, rồi đặt lên đùi thật chỉnh tề, vậy mà trận mưa tên từ trên không trút xuống khi gần tới đỉnh đầu của hắn thì đều dạt hết sang hai bên. Phong thuẫn!

Một kiếm có thể chẻ đôi hai tên chiến sĩ mà trước đây hắn không làm được, còn Phong thuẫn thì dễ dàng ngăn trở trận mưa tên, hơn nữa phạm vi lại còn đạt tới một phương viên chừng mấy trượng. Tất cả những điều đó đều biểu thị cho thấy sự tiến bộ của ma pháp chủ lưu! Lưu Sâm mỉm cười thật tươi. Trong vòng vây của đám Thú nhân kia, vậy mà hắn vẫn cười rất ngon lành!

Thế rồi hắn đột nhiên khoát tay một cái, chỉ nghe tiếng một tên Điểu nhân kêu lên thảm thiết, cả đám Điểu nhân cũng bắt đầu trở nên rối loạn luôn. Không ngờ ở trong phạm vi hơn mười trượng mà người này lại có thể sử dụng Phong nhận để giết người, điều này quả thật là quá sức tưởng tượng!

Đám Thú nhân ở dưới đất cũng rối loạn theo, chúng cùng túm tụm lại một chỗ, chỉ thấy Lưu Sâm không ngừng vung tay lên. Tất cả những Thú nhân ở gần hắn trong vòng mười trượng đều bị chém ngang eo. Lúc này không còn vấn đề bị chém mà không đứt như lúc trước nữa, kể cả đối với Hổ nhân cũng vậy. Tuy Hổ nhân là đại chiến sĩ, nhưng Lưu Sâm hạ thủ rất dễ dàng. Trong chu vi mười trượng quanh hắn, không còn một kẻ địch nào có thể đứng vững nữa cả. Trận mưa tên ở trên trời trút xuống cũng không gây thương tổn được cho hắn, trái lại còn bắn chết thêm rất nhiều Thú nhân khác nữa. Rốt cuộc chúng chỉ đành bỏ qua. Trước mắt lại có thêm một hàng Thú nhân bị chém làm hai, nhưng lúc này bỗng nhiên ở dưới đất bị rung rinh mạnh, thế rồi một đôi lợi trảo bỗng thò ra khỏi đám bụi cỏ mà bắt lấy đôi chân của Lưu Sâm. Hắn thấy vậy thì chợt kinh hãi, sau đó thì vội vàng nhảy lên và hất mạnh đôi chân ra. "Vù" một tiếng, một thân thể cao lớn mang theo đầy bùn đất bị hất vọt lên khỏi mặt đất, rồi va mạnh vào bức tường đá ở phía đối diện. Sức va chạm đó mạnh đến nỗi khiến cho kẻ vừa đánh lén bị chấn nát thành một đống thịt vụn luôn.

Lợi dụng một khắc ngắn ngủi đó, đám Thú nhân liền hợp vây lại. Trong đám Thú nhân có một tiếng quát thật lớn vang lên, thế là trong nhất thời, mưa máu xối xả, cảnh chém giết thảm liệt liền được bày ra trước mắt....

Trên khuôn mặt già nua của trưởng lão sớm đã biến sắc từ lâu. Kẻ kia là ai chứ? Sao hắn lại có loại thủ đoạn như thế? Thể chất của Thú nhân vốn rất dị thường. Một kẻ tầm thường trong Thú nhân cũng tương đương với một kiếm sư cấp bốn của Nhân loại rồi, còn các võ sĩ sơ cấp có tu tập Thần Thú ma pháp thì cũng tương đương với kiếm sư cấp hai của Nhân loại, còn tu tập trung cấp thì tương đương với đại kiếm sư của Nhân loại, còn các võ sĩ thượng đẳng thì cũng tương đương với các bậc kiếm thánh của Nhân loại. Ấy vậy mà một võ sĩ thượng đẳng mà lại không chịu được một kích dưới tay hắn. Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã có hơn mười tên võ sĩ thượng đẳng bị chết dưới tay hắn rồi. Chẳng lẽ hắn là đại ma đạo sao? Chẳng lẽ mình phải đích thân xuất mã hay sao?

Cho dù mình có đích thân xuất mã thì cũng chưa chắc sẽ thắng được hắn, nhiều lắm thì cũng sẽ rơi vào tình thế ngang tài ngang sức mà thôi. Nghĩ tới tốc độ ly kỳ của đối phương, chỉ sợ mình cũng sẽ không địch lại ấy chứ, nhưng nếu không ra tay thì sao? Chẳng lẽ cứ để mặc cho đối phương giết hại tộc nhân của mình hay sao?

Bỗng nhiên có một tiếng gầm từ xa vang lên, trưởng lão nghe được tiếng gầm đó thì tựa như vừa buông được gánh nặng ở trong lòng vậy. Chỉ trong nháy mắt, tất cả các ngọn đuốc đều bị tắt ngấm, nhưng không lâu sau thì chúng lại được thắp sáng ngay, nhưng lúc này ở chính giữa sân đã thấy có một lão giả đang đứng sừng sững ở đó. Ánh mắt của lão sáng như điện quét khắp trường một lượt.

Tất cả đám Thú nhân đều hô lớn:

- Vương!

Trưởng lão cũng cúi người thật thấp và chào:

- Bệ hạ!

Lúc này ở giữa sân lại có rất nhiều thân thể bay ra tứ tung, những thân thể đó vừa rơi xuống đất thì nằm im lìm không cục cựa gì nữa. Sau đó lại để lộ ra một người thanh niên cũng đang đứng giữa sân. Lưu Sâm bình tĩnh quay người lại đối mặt với lão giả cao lớn kia. Đó là một lão giả trông không giống Thú nhân mấy, mà trái lại trông khá giống Nhân loại, nhưng đôi mắt sáng quắc như điện lại xuyên qua màn đêm mà bắn thẳng đến khuôn mặt của Lưu Sâm.

- Ngươi là ai?

Thanh âm của Thú vương vừa thốt ra, nó liền vang vọng khắp nơi trong sơn cốc, từng ngõ ngách của sơn cốc đều truyền về tiếng hồi âm: "Ngươi là ai....ngươi là ai...."

Lưu Sâm cất tiếng hỏi lại:

- Là người đến đòi nợ!

Một mạch giết hết vài trăm tên Thú nhân, lòng tin của hắn càng vững vàng hơn. Mặc dù biết rằng mình đang đối mặt với một Thú vương với cấp bậc vượt qua cả đại ma đạo, nhưng hắn không hề sợ chút nào.

- Là ai đã thiếu ngươi?

Thanh âm của Thú vương ngưng thành một dọc, tựa như một thanh vô hình kiếm vậy. Lúc này toàn thân Lưu Sâm đang được Phong thuẫn vây bọc, vậy mà hắn vẫn bị thanh âm của lão làm chấn động cả người, gần như muốn ngất đi luôn. Điều này khiến cho hắn hơi kinh hãi.

Nhưng hắn nhanh chóng dẹp tan cơn kinh hãi vừa rồi, mà vẫn bình tĩnh đối đáp với đối phương:

- Các ngươi giết bằng hữu của ta là Khắc Nại!

Thú vương cười nhạt nói:

- Ngươi cũng đã giết quá nhiều con dân của ta! Ngày hôm nay ngươi nhất định phải chết!

- Dù ta có giết thêm rất nhiều Thú nhân nữa thì cũng vẫn chưa trút hết hận được. Chi bằng ngươi hãy giúp ta.....giải trừ hận ý ở trong lòng ta vậy.

Vừa nói, ánh mắt của hắn toát ra quang mang lạnh lẽo.

Thú vương nghe vậy thì cất tiếng cười cuồng dại, tiếng cười của lão vang dội đến nỗi chấn át tất cả mọi thứ thanh âm khác ở trong cốc. Sau đó lão thu tiếng cười lại rồi hỏi:

- Ngươi muốn giết ta?

- Không!

Lưu Sâm cười lạnh:

- Không phải là muốn giết! Mà là....phải giết!

- Phong hệ ma pháp sư!

Thú vương cười nhạt, nói:

- Cho dù có là Phong thần thì cũng không dám nói sẽ giết được ta! Hạng người như ngươi mà cũng có thể làm được điều đó sao?

Tuy lão chỉ là Thú vương cấp ba - đây là cấp bậc thấp nhất ở trong hàng Thú vương - nhưng cũng chỉ có thần mới có thể giết được hạng cao thủ như lão mà thôi.

Lưu Sâm không nói gì, hắn chỉ chậm rãi giơ tay lên. Đây chính là câu trả lời của hắn.

- Đi chết đi!

Nói xong, khuôn mặt của lão đột nhiên biến đổi, đó không phải là sự thay đổi của tâm tình, mà là khuôn mặt hoàn toàn thay đổi. Nó đang là một khuôn mặt của Nhân loại thì giờ lại biến thành một khuôn mặt của loài thú, vừa giống hổ lại vừa giống sư tử, vừa giống lang mà cũng vừa giống báo. Chỉ trong chốc lát mà khuôn mặt đó đã biến thành khuôn mặt của tất cả các loài động vật. Sau đó thì chỉ nghe "soẹt" một tiếng, một cánh tay bỗng nhiên vung ra rồi chụp vào trước ngực Lưu Sâm. Cánh tay đó rất là dài, và nó bắt được Lưu Sâm rất chuẩn xác, nhưng chẳng qua chỉ là bắt trúng tàn ảnh của hắn mà thôi.

Thú vương gầm lên giận dữ, làm cho cả trời đất đều rung rinh cả lên. Lão lật tay bắn ra năm điểm hàn quang về phía vách núi ở bên phải. Nơi đó vốn không có người, nhưng khi hàn quang bắn ra thì ở nơi đó chợt có thêm một người nữa, chính là Lưu Sâm. Hàn quang bắn về trước ngực hắn, thế là thân ảnh của Lưu Sâm lại chớp lên rồi biến mất. Thú vương vung mạnh hai tay một cái, đột nhiên đôi tay đó trở thành rất lớn và phóng từ trên cao xuống. Tiếp theo đó thì chúng đâm vào vách tường ở bên trái, tại đó lại có một thân ảnh thoáng hơi chao đảo một cái.

Mỗi lần thân ảnh của Lưu Sâm vừa nhoáng lên thì lão dường như đều thấy rõ như lòng bàn tay vậy. Mỗi lần lão tấn công thì đều nhắm trúng đích rất chuẩn xác. Dù cho Lưu Sâm có tránh né nhanh nhẹn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không tránh khỏi sự truy tung của đôi lợi trảo sắc bén đó. Chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã bị tấn công ba lần, ba lần đều bị tấn công rất chuẩn xác, nhưng Thú vương cũng bị thất lợi hết ba lần, và lần này cũng không khác những lần trước. Mắt thấy Lưu Sâm đã lọt vào chưởng của lão, nhưng khi bàn tay của lão hạ xuống thì bóng người của hắn đã không thấy đâu. Thế là cánh tay to lớn kia đâm thẳng vào bức tường đá. Bức tường đá cứng rắn là thế, vậy mà khi bị bàn tay của lão chụp trúng thì nó lại bị vỡ nát như một miếng đậu hũ mềm oặt vậy.

Một chưởng này vừa đánh ra, Thú vương liền ngừng tay lại, bởi vì lần này ngay cả lão cũng không biết đối thủ đã chạy đi đâu mất.

Trên mặt lão thoáng hiện ra nét hoảng hốt. Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong đời mà lão cảm thấy hoảng hốt! Tốc độ! Lão rất nắm chắc phần thắng nếu so sánh về mặt công lực, nhưng hiện nay, lão mới phát hiện ra tốc độ của đối phương còn đáng sợ hơn công lực của hắn nhiều.

Bỗng nhiên từ trong không trung có thanh âm truyền tới:

- Thú vương quả nhiên là Thú vương, đúng là rất lợi hại!

Thanh âm vừa phát ra, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời. Thì ra ở trên không đã có một bóng người đang đứng tại đó. Phong võ thuật! Phong võ thuật không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng điều kỳ lạ là ở chỗ hắn làm cách nào có thể thoát được ánh mắt của mọi người mà vọt lên không như thế?

Thú vương lật hai tay lại, tiếp theo thì một luồng áp lực cực mạnh bỗng nhiên phủ chụp lấy toàn bộ không gian. Lưu Sâm đang ở trên không bỗng nhiên bị một sức hút vô hình kéo xuống mặt đất. Chẳng những vậy, hắn cảm thấy mình như đang bị hút về phía đôi cánh tay của Thú vương vậy, và lần này thì sức hút đó dường như có vẻ không muốn để cho hắn chạy trốn nữa....

Thế rồi bỗng nhiên thấy Lưu Sâm đảo hai tay lại, rồi một cổ gió xoáy thật lớn từ trước ngực hắn bắn ra. Cổ gió xoáy đó thật là đồ sộ, chỉ trong giây lát, tất cả các ngọn đuốc đều bị nó thổi tắt, tiếp theo là một tiếng "rầm" thật lớn vang lên, rồi sau đó thì cát bay đá chạy, bụi đất bốc lên mù mịt.

Các ngọn đuốc lại được thắp sáng lần nữa. Ở giữa sân, hai đối thủ đang đứng thẳng đối diện nhau. Thân thể của Thú vương chợt giật nhẹ một cái, cả người lão hơi chao đảo, sau đó thì "xoẹt" một tiếng, y phục bị rách nát bay đi tứ tung, da thịt của lão cũng bị nổ tung, còn miệng thì há ra thật lớn rồi phun ra một vòi máu tươi. Hai mắt lão nhìn chằm chằm vào Lưu Sâm thật lâu, sau đó mới ngã người ra sau, khi chạm đất thì thân thể của lão cũng đã bị nát tan ra thành rất nhiều mảnh.

- Phong thần!

Trưởng lão buột miệng kêu lên thất thanh. Một tia sét chợt xé tan màn đêm mà rạch vào không gian, rọi sáng lên khuôn mặt của Lưu Sâm thật rõ ràng.

Lưu Sâm chậm rãi ngước đầu, hỏi:

- Các ngươi còn muốn đấu nữa không? Lại đây! Ta không phản đối giết thêm vài tên trưởng lão để mua vui đâu!

Trưởng lão nghe vậy thì mặt xám xịt như tro đất. Có thể giết được Thú vương thì chỉ có một loại người mà thôi, đó là thần! Chẳng lẽ Phong thần đã lại xuất hiện rồi sao? Truyện được copy tại Truyện FULL

Đám Thú nhân đứng ở sau lưng trưởng lão cũng song song biến sắc!

Lưu Sâm cất giọng âm trầm thốt:

- Việc báo thù cho bằng hữu thì ta đã làm xong, nhưng nếu các ngươi còn ép ta, thì ta sẽ tiếp tục giết tiếp, giết cho đến khi hoàn toàn tiêu diệt Thú nhân tộc mới thôi!

Vừa nói, hắn vừa quét đôi mắt sáng quắc nhìn khắp toàn trường một lượt. Sau đó hắn mới hỏi tiếp:

- Còn ai muốn chết nữa không?

Không ai lên tiếng đáp lại! Đám Thú nhân bất giác đều lui ra sau một bước, chúng giống như là đang gặp quỷ vậy. Ngay cả đám Điểu nhân ở trên không cũng đua nhau bỏ chạy. Một kẻ Nhân loại có thể khiến cho toàn thể Thú nhân tộc không dám tấn công, đây là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử của chúng, nhưng đây cũng không thể trách chúng được, bởi vì người này là thần, cả Thú vương mà cũng có thể giết được thì còn ai mà không sợ chứ?

Khi đối mặt với thần, Thú vương có thể còn đánh ra một kích được, nhưng những tên lính bình thường này thì tuyệt đối chỉ có cách chịu chết mà thôi. Nếu biết rõ là mình sẽ chết, vậy còn ai dám đâm đầu vào nữa?

Vài tên trưởng lão cũng lặng lẽ lui về phía sau. Khoảnh sân rộng hoàn toàn im ắng, trong lòng Lưu Sâm cũng đang lặng lẽ kêu lên: "Nhanh lên một chút....nhanh lên một chút.....

Hắn đang hô hoán công lực của mình mau trở về một chút, bởi lẽ với chiêu vừa rồi, công lực của hắn lại đã bị thất tán như những lần trước.

Hôm nay hắn đã tính sai một điểm. Hắn vốn chỉ muốn lấy mấy tên trưởng lão kia và đám võ sĩ thượng đẳng làm mục tiêu, bởi vì chúng quả thật không phải là địch thủ của hắn, và hắn sẽ dễ dàng bắt được chúng, nhưng hắn lại không ngờ Thú vương sẽ xuất hiện.

Mà hắn cũng đã đánh giá thấp công lực của Thú vương. Người này quả thật đã nằm giữa cảnh giới giữa người và thần. Nếu dùng Toàn Phong chùy cũng có thể thu về thắng lợi sau cùng, nhưng nếu chỉ dùng tiểu Toàn Phong chùy thì sẽ không có hiệu quả, mà phải là dùng tới Toàn Phong chùy toàn lực thì mới thành công. Hậu quả sau khi sử dụng toàn lực Toàn Phong chùy thì hắn đã được nếm mùi lần thứ tư, mà lần này lại là lần nguy hiểm nhất, bởi vì xung quanh hắn đều là địch nhân. Nếu trong đám người này, chỉ cần có một kẻ dám ra tay thôi thì hôm nay hắn sẽ chết chắc rồi.

Hắn phải đánh cuộc những tên này không dám hạ thủ!

"Phong thần", đây là xưng hô mà hắn có thể nghĩ ra được. Với cách xưng hô vĩ đại thế này, những người ở đây sẽ chỉ biết lùi lại phía sau, mà hắn thì chỉ cần giữ cho mình đứng vững trên đất! Phải cố gắng lắm mới làm được như vậy!

Dù cho bãi cỏ có sức hấp dẫn lớn cỡ nào đối với mình, hắn nhất định cũng phải khắc chế bản thân, dù cho hai mắt của hắn có rất muốn nhắm lại, nhưng hắn vẫn phải trợn chúng lên thật to; hơn nữa còn phải phát ra hàn quang lạnh lẽo nữa....

Đại trưởng lão không lùi. Lão và một tên trưởng lão khác kề đầu thầm thì to nhỏ gì đó với nhau, đôi mắt của hai lão cùng phát ra ánh sáng kỳ quái. Nguy rồi, hai người này đã phát hiện ra huyền cơ gì rồi chăng?

Vừa nghĩ tới đó, trái tim của Lưu Sâm chợt trùng xuống, đột nhiên hắn cao giọng nói:

- Các ngươi có biết không, nữ hài mà các ngươi bắt được từ Lạc Cơ tộc có một bí mật rất lớn, nhưng các ngươi lại không hiểu được bí mật đó là bí mật gì!

Mọi người nghe vậy thì đều ngây người ra, vào thời khắc này mà còn nói tới bí mật hay sao?

Lưu Sâm căn bản không thèm quan tâm tới phản ứng của bọn chúng, hắn chỉ nói tiếp:

- Bí mật đó có một lực lượng vô cùng vô tận, mà ta vừa khéo lại là kẻ có thể cởi ra được bí mật đó, cả Thú vương của các ngươi cũng không biết được bí quyết mở ra bí mật đó. Bây giờ ta hỏi các ngươi, các ngươi có muốn trở thành những kẻ được hưởng lợi từ sự bí mật đó hay không? Sẵn đây mới nói, ta chỉ là một Nhân loại rất bình thường, nhưng bởi vì hiểu rõ được điều bí mật đó nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay đây!

Tất cả mọi ánh mắt đều phát ra quang mang nóng bỏng. Tin tức này quả thật là kinh người. Tất cả mọi người đều biết đối phương rất lợi hại, thì ra chỉ vì hắn biết được sự bí mật ở trên người nữ hài kia. Một Nhân loại bình thường nhờ hiểu rõ bí mất đó mà lập tức trở thành thần, vậy có ai lại không muốn được làm thần chứ? Đâu óc của Thú nhân rất đơn giản, nhưng đối với lòng truy cầu lực lượng thì lại là điều cấp thiết nhất của chủng tộc. Ở trong chủng tộc của chúng, lực lượng chính là địa vị và quyền lực. Lực lượng chính là tất cả!

Không ai bỏ đi, những kẻ đang lẳng lặng rút lui cũng quay trở lại nốt.

Đại trưởng lão cất giọng khàn khàn hỏi:

- Bí mật gì?

Lưu Sâm hờ hững, nói:

- Đem nàng ta tới đây, ta sẽ chỉ điểm cho các ngươi đôi chút. Tin rằng sau khi được ta chỉ điểm cho, mỗi người trong các ngươi sẽ đều có thể tự đề thăng lực lượng của mình lên rất nhiều!

Vừa nghe xong lời hắn, tất cả đám Thú nhân đều xôn xao cả lên. Các trưởng lão cũng rất khích động. Mỗi một người đều có thể tự đề thăng lực lượng? Nếu quả đúng như thế, vậy một kẻ đang là trưởng lão như y thì cũng có thể trở thành Thú vương hay không? Miếng mồi ngon này thật là mê người. Một Thú vương chết đi thì cũng không có gì đáng kể, nếu lập tức có thể tạo ra tám Thú vương khác, vậy chết một người mà có thêm tám người, vậy bên nào quan trọng hơn?

Một lão giả có khuôn mặt hồ ly chợt kêu lên:

- Đừng tin hắn! Hắn....hắn muốn mang nữ hài kia đi đấy! Hắn tới đây là để cứu ả kia mà!

Mọi người nghe vậy thì đều bình tĩnh trở lại, thật có lý do đó sao?

Lưu Sâm cười lạnh:

- Nếu ta quả thật muốn mang nàng ta đi, vậy có ai trong số các ngươi có thể giữ được ta? Chẳng lẽ ta phải nhờ các ngươi dẫn nàng ta ra đây sao?

Lão hồ ly kia cười nhạt, nói:

- Bởi vì ngươi không biết ả đang ở đâu!

Lưu Sâm hơi ngẩn người ra. Không ngờ trong Thú nhân mà còn có người tinh minh như vậy! Hắn hơi suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Ngươi rất thông minh! Ta quả thật còn có mục đích khác, và mục đích của ta là: Ta chỉ điểm cho các ngươi đề thăng công lực, nhưng các ngươi phải tôn ta làm vương! Nguyện ý đề thăng công lực, từ nay về sau tung hoành thiên hạ. Nếu không nguyện ý thì ta cũng không cưỡng ép. Điều kiện của ta chỉ có vậy. Ta cho các ngươi nửa canh giờ để suy nghĩ!

Những lời này vừa thốt ra thì lập tức có hiệu quả ngay. Tất cả mọi người đều dẹp bỏ sự hoài nghi của mình, bởi vì nó rất trùng hợp. Mục đích hắn giết Thú vương rất có thể là để chiếm lấy Thú nhân bộ tộc. Mặc kệ hắn có thể thực hiện mục đích của mình hay không, ít nhất thì đám Thú nhân đều có thể tiếp nhận lý do đó. Sức chiến đấu của đại quân Thú nhân rất kinh người, chinh chiến thiên hạ, công thành chiếm đất, quả thật là dễ như trở bàn tay. Có ai lại không muốn có một cánh quân Thú nhân chứ?

Không một ai ngờ đây là âm mưu của người này, mà âm mưu thật sự của hắn lại là tranh thủ thời gian nửa canh giờ!

Trước mắt, bất cứ nói điều gì ra cũng đều vô vị, bởi vì hoàn cảnh lúc này không hề thích hợp để ra tay. Sau nửa canh giờ nữa, muốn nói lời gì cũng không còn là vô vị nữa, bởi vì quyền chủ động đã nằm trong tay của Lưu Sâm. Tuy cứu người là quan trọng, nhưng trước mắt, quan trọng nhất là phải tự cứu mình đã!

Chapter
1 Chương 1: Mưu Sát
2 Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3 Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4 Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5 Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6 Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7 Chương 7: Huyết Thủ
8 Chương 8: Diệu Kế
9 Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10 Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11 Chương 11: Công Phu
12 Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13 Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14 Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15 Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16 Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17 Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18 Chương 18: Làm Chính Mình
19 Chương 19: Đoạt Tiền
20 Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21 Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22 Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23 Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24 Chương 24: Tranh Ma Trượng
25 Chương 25: Bằng Hữu
26 Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27 Chương 27: Ma Pháp Phụ
28 Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29 Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30 Chương 30: Trò Đùa Dai
31 Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32 Chương 32: Oán Độc
33 Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34 Chương 34: Tính Toán
35 Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36 Chương 36: Nghịch Chuyển
37 Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38 Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39 Chương 39: Sát Nhân Phong
40 Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41 Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42 Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43 Chương 43: Cao Trào
44 Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45 Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46 Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47 Chương 47: Bị Tập Kích
48 Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49 Chương 49: Kế Trong Kế
50 Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51 Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52 Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53 Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54 Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55 Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56 Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57 Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58 Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59 Chương 59: Đọ Sức
60 Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61 Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62 Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63 Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64 Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65 Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66 Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67 Chương 67: Một Lựa Chọn
68 Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69 Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70 Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71 Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72 Chương 72: Qua Âm Sơn
73 Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74 Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75 Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76 Chương 76: Thiên Sứ
77 Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78 Chương 78: Ma Ly
79 Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80 Chương 80: Giết Rồng
81 Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82 Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83 Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84 Chương 84: Khiêu Chiến
85 Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86 Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87 Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88 Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89 Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90 Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91 Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92 Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93 Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94 Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95 Chương 95: Nữ Ái Mộ
96 Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97 Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98 Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99 Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100 Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101 Chương 101: Con Tin
102 Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103 Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104 Chương 104: Thả Người
105 Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106 Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107 Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108 Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109 Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110 Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111 Chương 111: Nhân Họa
112 Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113 Chương 113: Kế Ly Gián
114 Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115 Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116 Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117 Chương 117: Phong Kiếm
118 Chương 118: Tin Tức Động Trời
119 Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120 Chương 120: Trục Xuất
121 Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122 Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123 Chương 123: Bão Tố
124 Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125 Chương 125: Thánh Địa
126 Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127 Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128 Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129 Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130 Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131 Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132 Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133 Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134 Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135 Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136 Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137 Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138 Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139 Chương 139: Lừa Thưởng
140 Chương 140: Thần Lực Hoàn
141 Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142 Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143 Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144 Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145 Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146 Chương 146: Thần Tinh
147 Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148 Chương 148: Phong Động
149 Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150 Chương 150: U Minh Cốc
151 Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152 Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153 Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154 Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155 Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156 Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157 Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158 Chương 158: Gió Lan Học Viện
159 Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160 Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161 Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162 Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163 Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164 Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165 Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166 Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167 Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168 Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169 Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170 Chương 170: Đấu Rượu
171 Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172 Chương 172: Ba Câu Hỏi
173 Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174 Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175 Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176 Chương 176: Thụ Thương
Chapter

Updated 176 Episodes

1
Chương 1: Mưu Sát
2
Chương 2: Lễ Vật Đáng Sợ
3
Chương 3: Mình Hình Như Chẳng Phải Loại Tốt Đẹp Gì
4
Chương 4: Thị Nữ Bối Ty
5
Chương 5: Vô Tự Bi, Hỏa Diễm Vũ
6
Chương 6: Mỹ Nhân Ngư
7
Chương 7: Huyết Thủ
8
Chương 8: Diệu Kế
9
Chương 9: Ý Thức Nguy Cơ
10
Chương 10: Cha Con Gặp Mặt
11
Chương 11: Công Phu
12
Chương 12: Long Quy Bảo Giáp
13
Chương 13: Chạy Trốn Trên Biển
14
Chương 14: Ma Pháp Quái Tài
15
Chương 15: Diệu Thủ Sơ Hiện
16
Chương 16: Mưu Đồ Gây Rối
17
Chương 17: Diệu Ngữ Kinh Nhân
18
Chương 18: Làm Chính Mình
19
Chương 19: Đoạt Tiền
20
Chương 20: Viện Trưởng Lên Sân Khấu
21
Chương 21: Phân Cấp Ma Pháp
22
Chương 22: Mục Tiêu Thứ Nhất
23
Chương 23: Đạo Sư Lập Uy
24
Chương 24: Tranh Ma Trượng
25
Chương 25: Bằng Hữu
26
Chương 26: Mỹ Nữ Giảng Sư
27
Chương 27: Ma Pháp Phụ
28
Chương 28: Bảo Bối Cao Ngất
29
Chương 29: Cuộc Huấn Luyện Ly Kỳ
30
Chương 30: Trò Đùa Dai
31
Chương 31: Tám Bức Thư Tình
32
Chương 32: Oán Độc
33
Chương 33: Mỹ Nữ Tới Cửa
34
Chương 34: Tính Toán
35
Chương 35: Chiến Đấu Kiểu Cách Lạp
36
Chương 36: Nghịch Chuyển
37
Chương 37: Xú Danh Khắp Học Viện
38
Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại
39
Chương 39: Sát Nhân Phong
40
Chương 40: Đột Phá Giới Tuyến
41
Chương 41: Cuộc Đấu Đầy Hương Diễm
42
Chương 42: Mỹ Nữ Thất Thân
43
Chương 43: Cao Trào
44
Chương 44: Trở Về Thành Đôi
45
Chương 45: Đạo Sư Ngu Ngốc
46
Chương 46: Cùng Chung Mục Tiêu
47
Chương 47: Bị Tập Kích
48
Chương 48: Thất Thân Chỉ Vì Không Cẩn Thận
49
Chương 49: Kế Trong Kế
50
Chương 50: Bằng Hữu Của Phụ Thân
51
Chương 51: Hơi Lộ Lưu Luyến
52
Chương 52: Nữ Hài Nghe Truyện Cổ Tích
53
Chương 53: Nam Nhân Tốt Nhất
54
Chương 54: Tuyển Lựa Thi Đấu
55
Chương 55: Người Dự Thi Bất Ngờ
56
Chương 56: Tỷ Thí Ma Pháp Phụ
57
Chương 57: Toàn Phong Tiễn
58
Chương 58: Vét Hết Cát Sẽ Thấy Vàng
59
Chương 59: Đọ Sức
60
Chương 60: Tam Đại Cự Đầu
61
Chương 61: Tôn Nữ Của Viện Trưởng
62
Chương 62: Hai Người Tranh Bá
63
Chương 63: Kiếm Hệ Hoàng Kim Tổ
64
Chương 64: Huyễn Ảnh Và Hư Ảnh
65
Chương 65: Phỏng Theo Cố Sự
66
Chương 66: Ngươi Thiếu Ta Một Chầu Rượu
67
Chương 67: Một Lựa Chọn
68
Chương 68: Chứng Minh Ngươi Là Người Tốt!
69
Chương 69: Cách Lạp Lạp, Ráng Lên!
70
Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động
71
Chương 71: Kỳ Thật, Ta Không Dâm Đãng!
72
Chương 72: Qua Âm Sơn
73
Chương 73: Kiếm Thánh Đạo Tặc
74
Chương 74: Phong Nhận Thần Kỳ Chuyển Bại Thành Thắng
75
Chương 75: Quy Tắc Mới Của Thi Đấu
76
Chương 76: Thiên Sứ
77
Chương 77: Nội Loạn Trong Đội
78
Chương 78: Ma Ly
79
Chương 79: Lãnh Địa Của Rồng
80
Chương 80: Giết Rồng
81
Chương 81: Đại Nghịch Chuyển
82
Chương 82: Phong Phạm Đại Tướng
83
Chương 83: Một Chấn Động Lớn
84
Chương 84: Khiêu Chiến
85
Chương 85: Mê Tâm Thuật Giết Được Ai?
86
Chương 86: Phong Quang Vô Hạn
87
Chương 87: Xú Nữ Phong Vân
88
Chương 88: Đội Ngũ Long Xà Hỗn Tạ
89
Chương 89: Thì Ra Không Phải Mình Biết Ma Pháp
90
Chương 90: Ta Giúp Ngươi Giặt Ra Giường
91
Chương 91: Hung Sát Trong Học Viện
92
Chương 92: Thất Thân Làm Chứng
93
Chương 93: Lần Thứ Hai Chảy Máu
94
Chương 94: Mỹ Nữ Khắc Mã
95
Chương 95: Nữ Ái Mộ
96
Chương 96: Đạo Sư Đi Tìm Chết
97
Chương 97: Hãy Chiếm Hữu Ta Trước Khi Giết Ta
98
Chương 98: Một Đêm Cuồng Say
99
Chương 99: Giải Quyết Tận Gốc
100
Chương 100: Đóa Hoa Lài Cắm Trên Bãi Phân Trâu
101
Chương 101: Con Tin
102
Chương 102: Sát Thủ Trong Rừng Tùng
103
Chương 103: Đại Kế Giết Địch Đầy Hương Diễm
104
Chương 104: Thả Người
105
Chương 105: Lời Thề Với Ma Tôn
106
Chương 106: Mối Họa Diệt Tộc
107
Chương 107: Lập Kế Giết Hai Cao Thủ
108
Chương 108: Cung Tên Tiết Lộ Huyền Cơ
109
Chương 109: Đại Tiểu Thư Khác Thường
110
Chương 110: Sinh Nhi Tử Mệt Chết Ngươi
111
Chương 111: Nhân Họa
112
Chương 112: Tự Sáng Chế Kỳ Công
113
Chương 113: Kế Ly Gián
114
Chương 114: Khen Thưởng Nhỏ
115
Chương 115: Cho Hắn Đùa Giỡn Để Báo Đáp Hắn
116
Chương 116: Thánh Bia Bị Nứt
117
Chương 117: Phong Kiếm
118
Chương 118: Tin Tức Động Trời
119
Chương 119: Huynh Đệ Quyết Liệt
120
Chương 120: Trục Xuất
121
Chương 121: Hạnh Phúc Rất Đơn Giản
122
Chương 122: Tiểu Mỹ Nhân Cát Tường
123
Chương 123: Bão Tố
124
Chương 124: Tiên Cảnh Ở Trên Biển
125
Chương 125: Thánh Địa
126
Chương 126: Dây Lụa Đỏ
127
Chương 127: Sự Vô Tình Của Phụ Thân Và Câu Chuyện Của Mẫu Thân
128
Chương 128: Hỏi Nữ Hài Quá Chén Vài Câu
129
Chương 129: Gian Tế Thuần Khiết
130
Chương 130: Vệ Sĩ Khách Mời
131
Chương 131: Từng Bước Nguy Cơ
132
Chương 132: Lưỡng Nữ Đồng Hành
133
Chương 133: Dòng Sông Tràn Ngập Nguy Cơ
134
Chương 134: Thử Nghiệm Tiểu Phong Tác
135
Chương 135: Thổ Hệ Hoàng Kim Nhân
136
Chương 136: Kinh Sợ Khi Gặp Lại Bạn Học
137
Chương 137: Bảo Đảm An Toàn
138
Chương 138: Địa Thiết Tinh Chủy
139
Chương 139: Lừa Thưởng
140
Chương 140: Thần Lực Hoàn
141
Chương 141: Mười Ngày Tiêu Hồn
142
Chương 142: Trọng Hình Vũ Khí Hạng Trung Cấp
143
Chương 143: Phân Công Rõ Ràng
144
Chương 144: Tin Dữ Của Bằng Hữu
145
Chương 145: Thần Kỳ Hay Thần Bỏ?
146
Chương 146: Thần Tinh
147
Chương 147: Thâm Nhập Thú Nhân Cốc
148
Chương 148: Phong Động
149
Chương 149: Hấp Tinh Đại Pháp
150
Chương 150: U Minh Cốc
151
Chương 151: Phong Thần Tái Hiện
152
Chương 152: Lời Thề Như Chó Rắm
153
Chương 153: Hoa Thủy Tiên Kiều Diễm
154
Chương 154: Lưu Lại 5 Ngày, Ta Cần Ngươi
155
Chương 155: Chìa Khóa Của Thiên Cảnh
156
Chương 156: Nửa Đêm Bị Dã Thú Tấn Công
157
Chương 157: Ước Hẹn Một Năm
158
Chương 158: Gió Lan Học Viện
159
Chương 159: Mê Hoặc Kinh Người
160
Chương 160: Khiêu Vũ Sau Cánh Cửa Đóng Kín
161
Chương 161: Sự Huyền Bí Của Ngư Long Vũ
162
Chương 162: Không Chiến Mà Thắng
163
Chương 163: Ngư Long Vũ Dường Như Lăng Ba
164
Chương 164: Tự Làm Tự Chịu
165
Chương 165: Ma Tinh Ẩn Hình
166
Chương 166: Không Gian Ma Pháp
167
Chương 167: Nữ Lưu Manh Siêu Cấp
168
Chương 168: Tinh Linh Đáng Ghét
169
Chương 169: Tửu Khách Trong Đêm Khuya
170
Chương 170: Đấu Rượu
171
Chương 171: Rồng Bay Vào Biển
172
Chương 172: Ba Câu Hỏi
173
Chương 173: Sự Mê Hoặc Của Công Chúa
174
Chương 174: Chúng Thần Chi Luân
175
Chương 175: Bị Vây Công, Dùng Ẩn Thân Thuật Thoát Thân
176
Chương 176: Thụ Thương
footer(); ?>